Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Lần đầu tiên nhập thế, tinh thú sáu tay đã phải trải nghiệm lòng người hiểm ác, đảo lộn trắng đen rồi.
Mà điều khiến nó không thể ngờ là... người đàn ông nhân loại trước mặt nó đây lại thật sự bật khóc!
Không nói đùa, bảo khóc là khóc luôn!
Nước mắt to như hạt đậu chảy ra từ hốc mắt đỏ ửng kia!
Kết hợp với cơ thể cường tráng của người đàn ông nhân loại này... Tinh thú sáu tay hoài nghi sáu đao mình đâm vừa nãy thật sự đã khiến cho hắn đau đớn!
Nếu không chịu đau đớn ở một mức độ nhất định, sao người đàn ông mạnh mẽ thế kia có thể bật khóc đau đớn cỡ ấy được.
Tách ~ Nước mắt rơi xuống, sinh ra ảo giác âm thanh như ‘nước mắt vỡ tan’.
Âm thanh này vang lên bên tai tinh thú sáu tay, khiến nó kinh hãi.
Bởi vì âm thanh nước mắt tan vỡ lại vang lên bên tai bản thể đang ẩn nấp trong thế giới gương của nó!
Xuyên qua phân thân ảnh ảo tại hiện thế, tác động trực tiếp lên bản thể của nó.
Tinh thú sáu tay không kịp suy nghĩ quá nhiều mà lùi lại thật nhanh, hươ sáu cốt đao trong tay, muốn đỡ lấy tất cả các đòn tấn công về phía nó.
Nhưng nó mới vung được hai đường thì đã không hươ được nữa.
Nó cảm thấy không gian xung quanh mình đặc lại, biến thành thể lỏng, trong không gian thể lỏng, muốn vung đao thì sẽ gặp phải lực cản rất lớn.
“Có chuyện gì thế này?” Tinh thú sáu tay không vung đao tiếp nữa... Đồng thời nó cảm nhận được thế giới trước mắt trở nên mơ hồ.
Tuy rằng bây giờ nó đang ở trong sương mù, nhưng sương mù không thể ảnh hưởng đến tầm nhìn của nó, ngược lại còn tăng cường sức mạnh cho nó mới đúng.
Cảm giác mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ này là thế nào? “Ực...” Nó định mở miệng nói chuyện nhưng lại thấy miệng mằn mặn.
Sau khi cơ thể hoàn toàn đứng yên, nó mới phát hiện ra mình bị bao quanh bởi một quả cầu nước.
Nước bao quanh nó như một lồng giam, bị nhốt trong này, khiến nó không thể cử động được.
[Đây là năng lực đặc biệt của người đàn ông kia ư? Ở bên ngoài sương mù có thể phát động tấn công, thậm chí nhắm thẳng vào bản thể trong thế giới gương của ta? Là phong ấn thuật ư?]
Phong ấn thuật là một thứ rất phiền phức.
Tuyệt đối không thể bị vây khốn được, nhất định phải nhân cơ hội trước khi phong ấn thuật hoàn tất để thoát ra khỏi quả cầu nước này!
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, tinh thú sáu tay lại thử vung cốt đao lên, định phá nước chạy trốn.
Nhưng lần này quả cầu nước mắt càng trở nên nặng hơn.
Lúc này nhấc tay lên cũng trở thành ước mơ, nó đã không thể động đậy được nữa rồi.
“Khi ngươi phát giác ra phong ấn thì nó đã hoàn tất rồi.”
Lúc này, giọng nói của Hứa Kỳ Tịch vang lên bên tai nó.
Ngay sau đó, thân ảnh của Hứa Kỳ Tịch xuất hiện trong thế giới bóng đen, sau lưng hắn... còn có một đống Cao Thoán xịt hơi lơ lửng, cảnh tượng kinh dị khủng bố.
Nhất thời, Hứa Kỳ Tịch không nghĩ ra nên xử lý đống Cao Thoán xịt hơi này như thế nào, đâu thể vứt hết chúng vào trong thùng rác được.
Vì thế hắn đem luôn đống Cao Thoán xịt hơi vào trong thế giới gương, xem thử lát nữa khi thế giới này sụp đổ, Cao Thoán xịt hơi có biến mất theo hay không.
Sau khi tiện tay vứt đống Cao Thoán này vào trong thế giới gương, Hứa Kỳ Tịch bước đến trước mặt tinh thú sáu tay bản thể, quan sát cầu nước, gật nhẹ... Qủa cầu nước trước mặt hắn giống như một thủy lao, vây chặt đối phương.
“Đồng thuật mới này có hiệu quả tốt quá.” Hứa Kỳ Tịch rất hài lòng.
Sau này đồng thuật [Đánh ta khóc, phong ấn ngươi] sẽ trở thành sát chiêu của hắn.
“Phù ~”
Để cho chắc ăn, Hứa Kỳ Tịch lại thổi vào phong ấn của tinh thú sáu tay, gió lốc hóa thành cột trụ nhà lao, tạo nên một lồng giam thuộc tính gió bên ngoài cầu nước, bảo hiểm hai lớp. Hơn nữa lồng giam thuộc tính gió có thể làm giảm tổng khối lượng của quả cầu nước và tinh thú sáu tay, giúp Hứa Kỳ Tịch di chuyển nó một cách dễ dàng hơn.
“Cục cục cục ~”
Tinh thú sáu tay quay về phía Hứa Kỳ Tịch, phát ra tiếng kêu chậm chạp… Hình như nó muốn biểu đạt điều gì đó nhưng tiếc là Hứa Kỳ Tịch không hiểu nó đang nói gì.
Quả cầu nước từ từ xoay tròn, tinh thú sáu tay như bị phong ấn trong băng, không thể động đậy gì được.
“Kết thúc rồi ư?” Lúc này, giọng nói của Cao Thoán lại vang lên.
Cậu nhận ra sương mù màu hồng đang tản dần đi, vì thế cậu bám theo Hứa Kỳ Tịch, đi bước thêm vài bước về hướng nhà vệ sinh… Ngay sau đó, cậu đã xuất hiện trong thế giới gương sương mù.
“Tên sáu tay kia bị tao phong ấn rồi, nhưng một số tinh thú duy trì thế giới bóng đen này vẫn chưa bị xử lý.” Hứa Kỳ Tịch thong thả nói.
Thứ chống đỡ thế giới gương không chỉ có mình tinh thú sáu tay, chắc chắn còn có một số tinh thú lâu la cấp thấp nữa.
Đối với Hứa Kỳ Tịch, việc dẫn dụ đám tinh thú lâu la này chẳng khó khăn gì.
Hắn chỉ cần đứng yên bất động cũng đã là hành động hút thù hận rồi.
Đối với văn minh tinh thần và tinh thú, hắn chính là máy hút thù hận sống.
Quả nhiên chỉ một lát sau đã có một đám tinh thú gào thét xông về phía Hứa Kỳ Tịch… Bọn chúng hoặc là chạy trên đường lớn rồi xuyên qua tường, hoặc là nhảy luôn qua tường, cũng có con có cánh tập kích từ trên không.
Nhìn thấy nhiều quái thú như thế, Cao Thoán tái cả mặt: “Kỳ Tịch, mày có đối phó được với đám này không?”
“Đừng lo.” Hứa Kỳ Tịch mỉm cười, trái tim trong lồng ngực đập thật mạnh: “Tao cũng như mày thôi, chưa thật sự giết con tinh thú nào, tao còn chưa sợ thì mày căng thẳng nỗi gì?”
Cao Thoán: “…”
Đây mà là an ủi à?
“Gần tới rồi.”
Đúng lúc này, Hứa Kỳ Tịch vươn tay cầm lấy đại kiếm của mình, ném nó thật mạnh.
Đại kiếm xoay tròn với tốc độ cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã chém vào người con tinh thú có hình dáng một con chó khổng lồ.
“Grừ ~”
Một tiếng kêu thảm vang lên, con tinh thú cự khuyển bị cự kiếm chém làm hai, ngã xuống mặt đất… Nhưng đáng tiếc là không ngưng tụ ra được phù văn.
Lúc này trên cự kiếm có chín mươi chín phù văn, uy lực của nhát kiếm này không phải là thứ là tinh thú cấp thấp nhất có thể chịu đựng được.
“Sao mày lại vứt kiếm đi thế?”
Cao Thoán hỏi… Lúc trước, nếu cậu có một món vũ khí có thể chém được kẻ địch thì cũng không bị động đến mức này.
Nên cậu hiểu rõ tầm quan trọng của vũ khí.
“Đương nhiên là vì… ngầu rồi.” Hứa Kỳ Tịch trả lời thành thực: “Nếu mày không đến, có khi tao sẽ dùng kiếm khí để chém lũ tinh thú kia. Nhưng mày đến rồi, tao phải thể hiện chút thực lực bản thân trước mặt mày, để bọn mày hâm mộ chứ.”
Cao Thoán: “???”
Vù ~ Đúng lúc này, thanh đại kiếm chém đôi tinh thú hình chó kia lại bay thẳng lên trời, chém ngang một nhát, chặt đứt bốn chân của một con tinh thú có hình dáng giống lợn rừng.
Tinh thú khổng lồ vốn đang chuẩn bị tấn công đọt nhiên bị chém mất bốn chân, nó rơi xuống đất, trượt về phía trước.
Nhát kiếm này quá bất ngờ, con tinh thú khổng lồ kia chẳng hề đề phòng, lúc bị chặt mất bốn chân thì nó vẫn đang ngơ ngác.
Cùng lúc đó, Hứa Kỳ Tịch búng tay một cái thật ngầu.
Cự kiếm hóa thành luồng sáng, chạy loạn trong bầy tinh thú, vẩy, chém, đâm, quét ngang, chẻ dọc…
Ở những nơi luồng sáng đi qua, tinh thú không chết thì cũng bị thương, tất cả đều mất đi năng lực hành động.
Cao Thoán còn chú ý tới một điểm khác, những tinh thú bị chết đều có hình dáng kỳ lạ hoặc là loại toàn thân sần sùi. Mà những tinh thú bị trọng thương thì đều có ngoại hình tương tự như một số sinh vật trên trái đất, ví dụ như lợn, nai, cừu, bò…
Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là thủ pháp biến đại kiếm thành luồng sáng, tấn công trên không trung kia kìa.
“Ngự Kiếm Thuật?” Cao Thoán thốt lên.
Đàn ông khắp Đại Hạ ai chẳng có mơ ước được cưỡi kiếm, ngự kiếm phi hành chứ.
Không thể ngờ thằng bạn cùng phòng ký túc của mình lại biết Ngự Kiếm Thuật.
“Mày thành tiên rồi à?” Hai mắt Cao Thoán sáng bừng lên.
***
Lần đầu tiên nhập thế, tinh thú sáu tay đã phải trải nghiệm lòng người hiểm ác, đảo lộn trắng đen rồi.
Mà điều khiến nó không thể ngờ là... người đàn ông nhân loại trước mặt nó đây lại thật sự bật khóc!
Không nói đùa, bảo khóc là khóc luôn!
Nước mắt to như hạt đậu chảy ra từ hốc mắt đỏ ửng kia!
Kết hợp với cơ thể cường tráng của người đàn ông nhân loại này... Tinh thú sáu tay hoài nghi sáu đao mình đâm vừa nãy thật sự đã khiến cho hắn đau đớn!
Nếu không chịu đau đớn ở một mức độ nhất định, sao người đàn ông mạnh mẽ thế kia có thể bật khóc đau đớn cỡ ấy được.
Tách ~ Nước mắt rơi xuống, sinh ra ảo giác âm thanh như ‘nước mắt vỡ tan’.
Âm thanh này vang lên bên tai tinh thú sáu tay, khiến nó kinh hãi.
Bởi vì âm thanh nước mắt tan vỡ lại vang lên bên tai bản thể đang ẩn nấp trong thế giới gương của nó!
Xuyên qua phân thân ảnh ảo tại hiện thế, tác động trực tiếp lên bản thể của nó.
Tinh thú sáu tay không kịp suy nghĩ quá nhiều mà lùi lại thật nhanh, hươ sáu cốt đao trong tay, muốn đỡ lấy tất cả các đòn tấn công về phía nó.
Nhưng nó mới vung được hai đường thì đã không hươ được nữa.
Nó cảm thấy không gian xung quanh mình đặc lại, biến thành thể lỏng, trong không gian thể lỏng, muốn vung đao thì sẽ gặp phải lực cản rất lớn.
“Có chuyện gì thế này?” Tinh thú sáu tay không vung đao tiếp nữa... Đồng thời nó cảm nhận được thế giới trước mắt trở nên mơ hồ.
Tuy rằng bây giờ nó đang ở trong sương mù, nhưng sương mù không thể ảnh hưởng đến tầm nhìn của nó, ngược lại còn tăng cường sức mạnh cho nó mới đúng.
Cảm giác mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ này là thế nào? “Ực...” Nó định mở miệng nói chuyện nhưng lại thấy miệng mằn mặn.
Sau khi cơ thể hoàn toàn đứng yên, nó mới phát hiện ra mình bị bao quanh bởi một quả cầu nước.
Nước bao quanh nó như một lồng giam, bị nhốt trong này, khiến nó không thể cử động được.
[Đây là năng lực đặc biệt của người đàn ông kia ư? Ở bên ngoài sương mù có thể phát động tấn công, thậm chí nhắm thẳng vào bản thể trong thế giới gương của ta? Là phong ấn thuật ư?]
Phong ấn thuật là một thứ rất phiền phức.
Tuyệt đối không thể bị vây khốn được, nhất định phải nhân cơ hội trước khi phong ấn thuật hoàn tất để thoát ra khỏi quả cầu nước này!
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, tinh thú sáu tay lại thử vung cốt đao lên, định phá nước chạy trốn.
Nhưng lần này quả cầu nước mắt càng trở nên nặng hơn.
Lúc này nhấc tay lên cũng trở thành ước mơ, nó đã không thể động đậy được nữa rồi.
“Khi ngươi phát giác ra phong ấn thì nó đã hoàn tất rồi.”
Lúc này, giọng nói của Hứa Kỳ Tịch vang lên bên tai nó.
Ngay sau đó, thân ảnh của Hứa Kỳ Tịch xuất hiện trong thế giới bóng đen, sau lưng hắn... còn có một đống Cao Thoán xịt hơi lơ lửng, cảnh tượng kinh dị khủng bố.
Nhất thời, Hứa Kỳ Tịch không nghĩ ra nên xử lý đống Cao Thoán xịt hơi này như thế nào, đâu thể vứt hết chúng vào trong thùng rác được.
Vì thế hắn đem luôn đống Cao Thoán xịt hơi vào trong thế giới gương, xem thử lát nữa khi thế giới này sụp đổ, Cao Thoán xịt hơi có biến mất theo hay không.
Sau khi tiện tay vứt đống Cao Thoán này vào trong thế giới gương, Hứa Kỳ Tịch bước đến trước mặt tinh thú sáu tay bản thể, quan sát cầu nước, gật nhẹ... Qủa cầu nước trước mặt hắn giống như một thủy lao, vây chặt đối phương.
“Đồng thuật mới này có hiệu quả tốt quá.” Hứa Kỳ Tịch rất hài lòng.
Sau này đồng thuật [Đánh ta khóc, phong ấn ngươi] sẽ trở thành sát chiêu của hắn.
“Phù ~”
Để cho chắc ăn, Hứa Kỳ Tịch lại thổi vào phong ấn của tinh thú sáu tay, gió lốc hóa thành cột trụ nhà lao, tạo nên một lồng giam thuộc tính gió bên ngoài cầu nước, bảo hiểm hai lớp. Hơn nữa lồng giam thuộc tính gió có thể làm giảm tổng khối lượng của quả cầu nước và tinh thú sáu tay, giúp Hứa Kỳ Tịch di chuyển nó một cách dễ dàng hơn.
“Cục cục cục ~”
Tinh thú sáu tay quay về phía Hứa Kỳ Tịch, phát ra tiếng kêu chậm chạp… Hình như nó muốn biểu đạt điều gì đó nhưng tiếc là Hứa Kỳ Tịch không hiểu nó đang nói gì.
Quả cầu nước từ từ xoay tròn, tinh thú sáu tay như bị phong ấn trong băng, không thể động đậy gì được.
“Kết thúc rồi ư?” Lúc này, giọng nói của Cao Thoán lại vang lên.
Cậu nhận ra sương mù màu hồng đang tản dần đi, vì thế cậu bám theo Hứa Kỳ Tịch, đi bước thêm vài bước về hướng nhà vệ sinh… Ngay sau đó, cậu đã xuất hiện trong thế giới gương sương mù.
“Tên sáu tay kia bị tao phong ấn rồi, nhưng một số tinh thú duy trì thế giới bóng đen này vẫn chưa bị xử lý.” Hứa Kỳ Tịch thong thả nói.
Thứ chống đỡ thế giới gương không chỉ có mình tinh thú sáu tay, chắc chắn còn có một số tinh thú lâu la cấp thấp nữa.
Đối với Hứa Kỳ Tịch, việc dẫn dụ đám tinh thú lâu la này chẳng khó khăn gì.
Hắn chỉ cần đứng yên bất động cũng đã là hành động hút thù hận rồi.
Đối với văn minh tinh thần và tinh thú, hắn chính là máy hút thù hận sống.
Quả nhiên chỉ một lát sau đã có một đám tinh thú gào thét xông về phía Hứa Kỳ Tịch… Bọn chúng hoặc là chạy trên đường lớn rồi xuyên qua tường, hoặc là nhảy luôn qua tường, cũng có con có cánh tập kích từ trên không.
Nhìn thấy nhiều quái thú như thế, Cao Thoán tái cả mặt: “Kỳ Tịch, mày có đối phó được với đám này không?”
“Đừng lo.” Hứa Kỳ Tịch mỉm cười, trái tim trong lồng ngực đập thật mạnh: “Tao cũng như mày thôi, chưa thật sự giết con tinh thú nào, tao còn chưa sợ thì mày căng thẳng nỗi gì?”
Cao Thoán: “…”
Đây mà là an ủi à?
“Gần tới rồi.”
Đúng lúc này, Hứa Kỳ Tịch vươn tay cầm lấy đại kiếm của mình, ném nó thật mạnh.
Đại kiếm xoay tròn với tốc độ cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã chém vào người con tinh thú có hình dáng một con chó khổng lồ.
“Grừ ~”
Một tiếng kêu thảm vang lên, con tinh thú cự khuyển bị cự kiếm chém làm hai, ngã xuống mặt đất… Nhưng đáng tiếc là không ngưng tụ ra được phù văn.
Lúc này trên cự kiếm có chín mươi chín phù văn, uy lực của nhát kiếm này không phải là thứ là tinh thú cấp thấp nhất có thể chịu đựng được.
“Sao mày lại vứt kiếm đi thế?”
Cao Thoán hỏi… Lúc trước, nếu cậu có một món vũ khí có thể chém được kẻ địch thì cũng không bị động đến mức này.
Nên cậu hiểu rõ tầm quan trọng của vũ khí.
“Đương nhiên là vì… ngầu rồi.” Hứa Kỳ Tịch trả lời thành thực: “Nếu mày không đến, có khi tao sẽ dùng kiếm khí để chém lũ tinh thú kia. Nhưng mày đến rồi, tao phải thể hiện chút thực lực bản thân trước mặt mày, để bọn mày hâm mộ chứ.”
Cao Thoán: “???”
Vù ~ Đúng lúc này, thanh đại kiếm chém đôi tinh thú hình chó kia lại bay thẳng lên trời, chém ngang một nhát, chặt đứt bốn chân của một con tinh thú có hình dáng giống lợn rừng.
Tinh thú khổng lồ vốn đang chuẩn bị tấn công đọt nhiên bị chém mất bốn chân, nó rơi xuống đất, trượt về phía trước.
Nhát kiếm này quá bất ngờ, con tinh thú khổng lồ kia chẳng hề đề phòng, lúc bị chặt mất bốn chân thì nó vẫn đang ngơ ngác.
Cùng lúc đó, Hứa Kỳ Tịch búng tay một cái thật ngầu.
Cự kiếm hóa thành luồng sáng, chạy loạn trong bầy tinh thú, vẩy, chém, đâm, quét ngang, chẻ dọc…
Ở những nơi luồng sáng đi qua, tinh thú không chết thì cũng bị thương, tất cả đều mất đi năng lực hành động.
Cao Thoán còn chú ý tới một điểm khác, những tinh thú bị chết đều có hình dáng kỳ lạ hoặc là loại toàn thân sần sùi. Mà những tinh thú bị trọng thương thì đều có ngoại hình tương tự như một số sinh vật trên trái đất, ví dụ như lợn, nai, cừu, bò…
Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là thủ pháp biến đại kiếm thành luồng sáng, tấn công trên không trung kia kìa.
“Ngự Kiếm Thuật?” Cao Thoán thốt lên.
Đàn ông khắp Đại Hạ ai chẳng có mơ ước được cưỡi kiếm, ngự kiếm phi hành chứ.
Không thể ngờ thằng bạn cùng phòng ký túc của mình lại biết Ngự Kiếm Thuật.
“Mày thành tiên rồi à?” Hai mắt Cao Thoán sáng bừng lên.
Danh sách chương