Ngã xuống vực là đã thảm rồi? Chưa đủ thảm đâu! Còn có gì thảm hại hơn so với việc ngã xuống vực? Nếu nhất định phải nói thì không thể nghi ngờ đó chính là ngã xuống vực rồi hôn mê, kế tiếp bị gió mưa lay tỉnh, cuối cùng phát hiện ra có một vết thương trên trán.

Và Trương Hân lại phù hợp với một loạt yêu cầu giả thiết bi kịch này.

Nàng sờ lên miệng vết thương, mưa rơi từ trên trời, thật sự không thể phân rõ ở đó là máu hay là mưa nữa! Cả người Trương Hân đều đau muốn chết, nàng miễn cưỡng đứng lên, thấy cách đó không xa là Hứa Dương hôn mê bất tỉnh, tim lập tức ngã xuống đáy cốc.

Khi lăn xuống, tiếng răng rắc kia nàng nghe rất rõ ràng, lúc ấy cánh tay Hứa Dương gối lên che chở phía sau nàng, không thể nghi ngờ tiếng kia chính là tiếng gãy tay.

Lắc lư chậm rãi đi qua, nàng run rẩy đặt tay ở dưới mũi Hứa Dương, hô, may quá, còn thở! Thật sự là hù chết nàng. Đặt mông xuống mặt đất, nàng chưa từng sợ hãi như vậy, sợ rằng Hứa Dương sẽ ngủ một giấc không tỉnh, sợ rằng vì sai lầm của mình mà làm hạnh phúc bản thân tới tay còn trốn mất, sợ rằng trên đời này sẽ không còn một người có thể chấp chứa nàng, để cho nàng hồ nháo, sợ rằng giấy bút kia sau này sẽ không thấy chủ nhân của mình.

Mưa vẫn rơi, rơi tí tách xuống đất khiến người ta không kiên cường nổi... Lắc lắc đầu, hiện tại không phải là lúc nàng nghĩ mấy cái này.

- Tiểu Dương Nhi... Tiểu Dương Nhi... - Thấy Hứa Dương căn bản không đáp trả mình thì lòng Trương Hân vốn đang bình tĩnh lại căng thẳng - Hứa Dương? Hứa Dương? Mau tỉnh lại! - Vỗ vỗ mặt người kia, thật nóng!

Trương Hân thầm nghĩ không tốt, sờ trán Hứa Dương, chết tiệt, nàng ta đang phát sốt? Chó cắn áo rách, lão thiên gia, ngươi đùa ta phải không! Nơi này không thôn không điếm, ngoài cỏ ra thì là cây, có thể có chỗ nào để trú mưa đây? Hức, nàng sắp hỏng mất! Muốn đi tìm chỗ có thể trốn mưa lại không dám để một mình Hứa Dương ở nơi này. Không nói đến vấn đề ở đây có dã thú hay không, nếu nơi này có một người 'dân' bản địa vừa lúc đi qua đây thấy Hứa Dương đang hôn mê, thấy sắc đẹp mà nảy lòng tham thì chẳng phải nàng sẽ ngay cả chỗ khóc cũng không có sao? Chính vì Dương Quá mắc phải sai lầm nhỏ như vậy nên Tiểu Long Nữ mới bị thằng nhãi Doãn Chí Bình làm bẩn.

Cho nên tuyệt đối không thể để Hứa Dương ở đây một mình!

Hạ quyết tâm xong, Trương Hân dùng nghị lực chưa từng có mà cõng Hứa Dương trên lưng, từng bước in dấu chân, dựa vào giác quan thứ sáu mà đi.

Mưa bụi đánh vào mặt Trương Hân, lạnh vào tận lòng nàng. Nhưng vì Hứa Dương, nàng nhất định phải tiếp tục kiên trì! Tiểu Dương Nhi đang phát sốt nên nhất định phải nhanh chóng tìm được chỗ có thể trú mưa, nếu không sốt cao sẽ cháy hỏng đầu óc, vậy thì thật là, tuyệt đối không thể.

Cũng không biết là do quyết tâm của Trương Hân cảm động trời xanh hay là do thung lũng dưới chân núi này từng có người ở, kết quả là nàng tìm thấy một tòa nhà bằng trúc. Trương Hân bỏ Hứa Dương xuống rồi chạy đến gõ cửa, đáng tiếc không có người đáp lại. Mà nếu không người thì Trương Hân sẽ không khách khí. Đẩy cửa vào, trong lâu thế nhưng đầy đủ mọi thứ, đáng tiếc tất cả đều phủ tro bụi.

Trương Hân dọn dẹp qua tháp rồi nhẹ nhàng đỡ Hứa Dương vào, nhanh chóng đi tìm chăn bông. Ôm cái chăn ra ngoài, Trương Hân run lên, quả nhiên toàn tro bụi. Đáng tiếc hiện tại không phải là lúc để khủng hoảng, nếu không chăn này nàng thật đúng là không dám dùng.

Trương Hân đang muốn giúp Hứa Dương nằm lên cái chăn bông thì lại nhìn đến quần áo ướt đẫm của Hứa Dương mà do dự. Cứ để như vậy thì cái này cũng vô dụng! Không cởi hết thì sao có thể hết cảm mạo đây? Không trị cảm mạo tốt sẽ tiếp tục phát sốt! Phát sốt thêm sẽ đốt thành đồ ngốc! Vì vậy đây là mình muốn Tiểu Dương Nhi nhanh chóng tốt lên, tuyệt đối không có tư tưởng nào khác.

Đương nhiên có lẽ lúc ban đầu thì Trương Hân thuần khiết thật sự, nhưng sau nhiều lần suy nghĩ tưởng tượng thì còn có thể thuần khiết sao?

Vì tránh cho mình thú tính quá sẽ thừa dịp Hứa Dương đang suy yếu mà làm chuyện gì, Trương Hân nhắm chặt mắt lại rồi cởi quần áo Hứa Dương. Ý tưởng này khiến sờ nhiều hơn so với nhìn, rất nhiều. Cũng không biết là họ Trương nào đó là cố ý hay là cố tình.

Có lẽ do bị Trương Hân đụng phải cánh tay gãy nên Hứa Dương cau mày rên một tiếng. Một tiếng này dọa Trương Hân sợ không nhẹ, thiếu chút nữa vứt luôn mỹ nhân trong lòng.

Chẹp chẹp, A Hân có tà tâm không có tặc đảm.

Hứa Dương mơ mơ màng màng cảm thấy người lạnh thấu xương như thể đang đi trên núi băng và núi lửa cùng một lúc, một hồi lạnh một hồi nóng, bây giờ còn thấy đau muốn chết. Nâng mí mắt nặng như chì lên, đập vào mắt nàng là cảnh Trương Hân chật vật cùng vết thương đã băng trắng ở trên đầu. Trên vạt áo người kia còn dính máu loãng, quần áo trên người dính chặt, quả thực giống hệt như vừa ra khỏi nước.

Hình ảnh hỗn độn trước mặt hiện lên, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng lại sợ hãi kia của Trương Hân, trong lòng Hứa Dương có tư vị gì đó nói không nên lời. Nếu còn khí lực thì nàng sẽ không ngại giáo huấn thằng nhãi này một chút, vấn đề là toàn thân nàng vô lực, cả người như bị ngâm trong nước đá, lạnh thấu xương.

Hứa Dương vừa động một chút, cảm giác đau đớn muốn ngất, nàng hít một ngụm khí lạnh, quả nhiên tay nàng... đã gãy.

- Thật...lạnh... - Hứa Dương nhắm mắt lại, suy nghĩ lại bắt đầu hỗn loạn, phân không rõ giờ là buổi tối hay ban ngày.

Cơ thể cứng đờ của Trương Hân sau khi Hứa Dương nhắm mắt lại mới mềm lại, nàng thực sợ Hứa Dương nhìn thấy cảnh mình không mặc quần áo xong sẽ liều mạng với nàng, tuy rằng nàng cái gì cũng chưa làm. Đem chăn bông che chắn thật tốt 'cảnh xuân' lộ ra ngoài của Hứa Dương, Trương Hân mới yên tâm hạ tảng đá lớn trong lòng.

Đương nhiên, đây mới chỉ là hoàn thành bước đầu tiên mà thôi.

Đi tìm kiếm chung quanh trong phòng, nàng phát hiện ra thứ mình cần: một cái chậu rửa mặt cũ nát, một cái khăn vải. Nàng đi ra ngoài đến chỗ suối nước vừa tìm thấy, múc đầy một chậu rồi về trúc lâu.

Không dám ngồi trên giường trúc cũng không dám bê cái ghế dựa ra ngồi bên cạnh giường trúc, nàng sợ mình không cẩn thận một cái sẽ đè đau cánh tay gãy của Hứa Dương. Cho nên Trương Hân chỉ có thể ngồi dưới đất một cách bi thảm.

Trương Hân dùng khăn vải dính nước áp lên trán Hứa Dương, nhìn chằm chằm Hứa Dương không biết đang ngủ hay đang hôn mê mà bắt đầu ngây ngốc. Nhìn Hứa Dương ở khoảng cách như thế này chắc là lần đầu tiên? Gần đến mức khiến Trương Hân tưởng có thể hôn lên môi Hứa Dương, gần đến mức... chỉ cần nàng giơ tay ra là có thể sờ thoải mái.

Thật lạnh... Thật nhẵn... Thật mềm...Trương Hân xuất thần một hồi mới phát hiện không biết từ lúc nào mà tay phải nàng đã với vào ổ chăn. Mình không háo sắc như vậy chứ? Chỉ mới tưởng tượng thôi mà, cơ thể đã phản ứng rồi sao?

Ặc, NO! Chuyện đáng khinh, chuyện giậu đổ bìm leo như vậy, sao ta có thể làm?  Trương Hân híp mắt, lệ hoen mi. Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng! Ta thề!

Tâm can nàng nhảy lộn xộn, huhu, ta sai rồi! Rút mạnh tay về, trên mặt khô nóng không ngừng, ngửi đầu ngón tay, phản phất có một mùi hương, mùi trầm hương? Tay Trương Hân đã hơi run lên, đặt tay lên tim, nàng không muốn kích động đến bệnh tim tái phát. Tuy rằng nàng không có bệnh tim.

Trời, ta quả thực là cầm thú sao? Cư nhiên vào lúc Tiểu Dương Nhi bị thương đến mê man mà cởi quần áo của nàng, ăn đậu hũ của nàng!

Nhưng mà, nếu Tiểu Dương Nhi thanh tỉnh thì mình tuyệt đối không thể có cơ hội này đâu nhỉ?Tối thiểu, sẽ không có tình huống không mặc quần áo hay gì đó đâu. Cho nên loại chuyện này vẫn chỉ trời biết đất biết ta biết. Nếu Tiểu Dương Nhi hỏi đến thì mình đánh chết cũng không thừa nhận!

Trong sạch thanh bạch phải chối quanh mới được.

=========================

50 vote là 50 vote =))))


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện