Trương Hân tự sướng trong đầu bằng hai người nào đó đã đi xa, không chút chú ý đến Hứa Dương đã đến gần nàng, càng không chú ý đến ánh mắt không tốt của Hứa Dương.

- Ti Mộ rất đẹp sao? - Nhìn đi nhìn đi, mắt sắp lồi luôn! Một người cũng đẹp như vậy là ta đứng ở đây mà ngươi lại không nhìn?

- Đúng vậy, không giống nữ tử vùng sông nước Giang Nam! Chậc chậc, phong cách thật hoang dã. Nhưng mà ta thích! - Trương Hân thì thào tự nói, trong mắt lộ vẻ thưởng thức, tự nhiên cảm thấy sau lưng phát lạnh, tựa hồ như cảm giác được điều gì, khóe miệng giật giật gắng sức chịu đựng không quay đầu lại, tiếp tục nói - Đáng tiếc lòng ta đã có người, nữ tử đẹp hơn nữa thì trong mắt ta cũng chỉ là bộ xương khô! Quả nhiên vẫn là Tiểu Dương Nhi nhà ta xinh đẹp tuyệt luân nhất! Ối Tiểu Dương Nhi, ngươi đến lúc nào vậy? - Phù, may mà ta thông minh, nếu không, chết thế nào cũng không biết, híc! Thấy sắc mặt Hứa Dương tốt hơn một chút thì Trương Hân mới nhả ra khí.

Trương Hân nhìn thoáng qua phía sau, ủa, thiếu nữ đeo kiếm võ sĩ đâu rồi? Cau mày, lại một người tổn thương vì tình! Amen! Đứa nhỏ đáng thương!

- Ngươi đang nhìn gì? - Hứa Dương thấy Trương Hân như đang tìm cái gì thì cũng nhìn theo hỏi.

- À không có gì - Trương Hân lắc đầu, bỏ đi, chuyện chẳng liên quan đến mình - Tiểu Dương Nhi, mau mở trói cho ta với! - Vươn hai tay bị buộc chặt vô tội nói.Hứa Dương thật muốn làm vẻ mặt xem thường khinh bỉ Trương Hân, bây giờ ngươi mới phát hiện mình bị trói sao? Vừa nãy ngươi nhìn mỹ nhân sao không cảm thấy? 

Tuy rằng nghĩ như vậy nhưng nàng vẫn cẩn thận cởi trói giúp. Đột nhiên nhìn thấy túi vải màu lam bên hông Trương Hân thì nàng nhanh tay lấy xuống, mặt không chút thay đổi nói:

- Những thứ này không thích hợp với ngươi, nếu không có việc gì thì đưa ta - Nói thật, nàng rất lo nếu để người kia mang trên người loại vật phẩm nguy hiểm này.

Trương Hân nhìn túi vải kia một cái rồi lại nhìn Hứa Dương, ánh mắt phiêu du, lấy từ trong lòng ra một quả mận cắn một cái, nhìn Hứa Dương lấy lòng:

- Tiểu Dương Nhi, ngươi muốn không? Rất ngọt!

Hứa Dương không đáp, nhìn hành động của Trương Hân, hít một hơi thật sâu:

- Ngươi ăn đi! - Ăn cho chết con heo nhà ngươi đi!

Trương Hân lại lấy ra hai quả mận còn lại, cũng không nhìn kỹ, nghe xong lời của Hứa Dương lại cảm thấy có vấn đề, trực tiếp đem hai quả mận ném ra chỗ không xa:

- Kỳ thật ăn cũng không quá ngon!

Không ăn được ngươi còn cất giấu! Hứa Dương thật muốn đánh chết người này, nhưng nàng còn chưa kịp hành động thì nghe thấy "đoàng" một tiếng, chỗ các nàng đang đứng đột nhiên truyền đến một tiếng nổ quen thuộc, vốn là đang đứng trên vách núi sâu, hiện tại mỏm đá vỡ ra, và Hứa Dương với Trương Hân thực bất hạnh lại đang đứng đúng ở chỗ nứt đó. Còn chưa kịp phản ứng thì cả hai người đã không thể khống chế rơi xuống, đập vào mắt là ánh mắt hoảng sợ của mọi người.

Trời ạ, rốt cuộc ta phạm tội gì?  Hứa Dương ngốc cũng biết chuyện gì đang xảy ra, âm thanh này không phải là âm thanh của Oanh Thiên Lôi nàng đưa cho Trương Hân sao?

Mẹ nó, cái bao vải đấy để làm gì chứ! Hứa Dương thật muốn chửi ầm lên, nhưng trong nháy mắt khi xảy ra chuyện nàng vẫn vòng tay ôm lấy thắt lưng của Trương Hân. Nếu không giữ chặt người nào đó thì người nào đó nhất định sẽ chết. Giữ chặt người nào đó thì có lẽ cả hai sẽ cùng chết. Bi kịch!

Trương Hân cũng bị bất ngờ đến cứng họng, còn chưa ý thức được gì thì cả người đã rơi xuống dưới, tình cảnh này quen thuộc cỡ nào, lần trước là nàng giữ chặt Hứa Dương, lần này là Hứa Dương ôm nàng.

Trong đầu đột nhiên xuất hiện một hình ảnh thoáng qua, chính là cảnh nàng đem thứ gì đó trong túi vải màu lam kia nhét vào trong người, sau đó lại đem mấy quả mận nhét vào tiếp, tiếp theo đem cái nhẫn ngọc chuyên đeo ngón tay cái tìm thấy dưới giường trong phòng nhét vào túi vải màu lam... vì mấy thứ quý giá như thế phải bảo quản cẩn thận... cho nên mới nhét vào túi vải.

Trời ạ, 'quả mận' vừa nãy ta ném là cái gì? Tiểu Dương Nhi, xin lỗi ngươi!

Chúng ta không thể không nói, không có hiểu biết quả thật đáng sợ!

Kỳ thật, từ lúc Hứa Dương giúp Trương Hân mở trói đến lúc Trương Hân vứt Oanh Thiên Lôi rồi bị Hứa Dương ôm lấy cùng nhau rơi xuống, tất cả chỉ diễn ra trong hơn một phút đồng hồ, không ai nghĩ tới Trương Hân sẽ làm ra một chuyện vô lí như vậy, càng không ngờ Oanh Thiên Lôi kia thế nhưng lại trực tiếp làm sụt hoàn toàn vách núi. Cho nên mọi người có mặt đều chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng người chậm rãi biến mất trong tro bụi đầy trời.

- A Hân... - Trần Kha.

- Hân nhi... - Vương Dịch.

- Tiểu Hân Tử... - Viên Nhất Kỳ vừa hô khỏi miệng đã bị Trần Kha và Vương Dịch trừng mắt nhìn một cái, tình trạng đã thế này mà còn đùa được! Xưng hô đáng khinh như vậy!

Kỳ thật ta rất thuần khiết, Viên Nhất Kỳ ho khan hai tiếng không nói gì.

- Hứa Dương... - Thi Vũ, Đan Ny, Mộng Dao cùng kêu lên.

Mặc kệ các nàng kêu thế nào thì sức hút của Trái Đất vẫn không thay đổi, như quả táo vĩnh viễn chỉ biết đi xuống chứ không thể đi lên. Cho nên bi kịch vẫn tiếp tục.

Lần này chết chắc rồi, nhưng mà rất trọn vẹn, đường Hoàng Tuyền có Tiểu Dương Nhi nhà ta đi cùng thì ta cũng không tịch mịch. Trương Hân nghĩ như vậy nhưng trong lòng vẫn không cam lòng. Chưa kịp OOXX với Hứa Dương tuyệt đối là chuyện nàng tiếc hận nhất!

Chỉ có điều vốn tưởng rằng là mình đuổi theo một áng mây, không ngờ thật ra áng mây đã sớm ở trên đỉnh đầu mình không dịch chuyển.

Tiểu Dương Nhi tình nguyện cùng ta đồng sinh cộng tử, cuộc đời này trừ bỏ OOXX thì ta đã không còn gì tiếc nuối. Đương nhiên nếu trước khi chết ta giết xong ba cầm thú kia thì càng không còn chuyện ăn năn. Trương Hân á một tiếng, chỉ cảm thấy sau lưng bị gió quất đến sinh đau, bên tai ngoài tiếng gió thì không nghe thấy gì khác.

- Mẹ của con ơi... - So với Roller Coaster thì kích thích hơn gấp bội! Lá gan nhỏ bé của con ơi!

Hứa Dương chỉ hận mình không có thêm mấy cánh tay, như vậy tối thiểu cũng có thể che cái miệng của Trương Hân để nàng đừng hét lên như vậy. Đương nhiên nàng càng hận mình tiện tay cho họ Trương nào đó mấy khỏa Oanh Thiên Lôi. Một tay ôm chặt thắt lưng Trương Hân, một tay rút ra từ đai lưng một sợi chỉ bạc mỏng:

- Câm miệng! - Nếu không trúng thì chết chắc rồi! Hứa Dương cắn răng, bắn chỉ bạc tới một gốc cây khô ở trên vách vực sâu.

Chỉ bạc quấn quanh thân cây khô, Hứa Dương cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hai người rơi thêm vài giây mới dần dần dừng hẳn. Hai người ở giữa không trung liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều láng máng nghe thấy âm thanh cái gì đó gãy, sau đó... hai người tiếp tục rơi xuống.

Mẹ kiếp!

Cũng may là hai người cách mặt đất cũng không còn bao nhiêu, cũng chỉ cao hơn mười tầng lầu một chút thôi......

Cái gì là cao hơn mười tầng lầu một chút thôi! Cái gì là không còn bao nhiêu! Rơi sáu tầng đều đã phải chết, huống chi là mười tầng! Trương Hân chỉ cảm thấy hông bị siết chặt, sau đó nghe được tiếng răng rắc truyền đến từ sau lưng, Hứa Dương ôm nàng rồi hai người lăn xuống vách núi.

Trương Hân chỉ cảm thấy trời đất chao đảo, không biết đầu đập vào cái gì mà mất đi tri giác, không biết gì nữa.

Nếu giữa vực sâu không có cây khô giúp giảm bớt một phần lực rơi, nếu Huyền Nhai không phải có hình thái bên trái chữ xuyên (viết là 川, phía trên thẳng đứng ở dưới thành hình vòng), nếu không có cao thủ võ lâm Hứa Dương ở đây, thì có lẽ thế gian này chỉ còn tam chích cầm thú.

Nhưng mà mặc kệ may mắn cỡ nào, rơi xuống từ chỗ cao như vậy thì không thể bình yên vô sự, cho nên bi kịch vẫn tiếp tục.

================

50 vote nha mọi người =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện