Edit: Trang Nguyễn
Bà Trương học bơi lội khó hơn trong tưởng tượng của Du Hành, trước kia mẹ Trương làm bảo mẫu dẫn trẻ đến trung tâm bơi lội, cũng chỉ chơi ở khu trẻ em, mực nước kia cạn lắm, bà ngồi đều cao hơn mực nước. Bây giờ chính thức học bơi, bà luôn không tìm thấy được nội dung chính, Du Hành liền dạy bà kiến thức của mình.
Người quen là người phụ nữ trung niên A Quý là một trong những nhân viên quản lý ở đây, quen thuộc chào hỏi mẹ Trương: "Tôi còn tưởng chị dẫn trẻ đến, gần đây có không ít phụ huynh dẫn con đến đây học bơi lội!"
"Tăng ca đây này! Không có việc gì con cúp đây." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Mẹ Trương nói: "Trước khi nghỉ việc rồi... không làm bảo mẫu nữa."
A Quý cười nói: "Chị hưởng phúc của con trai rồi... cần gì làm bảo mẫu nữa! Cố gắng học đi chị, bây giờ bên ngoài đều là nước, các chuyên gia giáo sư đều nói có khả năng sau này sẽ xây dựng thành phố trên nước đấy! Đến lúc đó không biết bơi làm sao đi ra ngoài đây? Nếu không cẩn thận rớt xuống thuyền, ít nhất mình cũng quạt quạt vài cái cứu mạng đây này!"
Mẹ Trương nghe cũng hiểu đạo lý, ngẫm lại lúc chạy xe đạp cũng có lúc lỏng dây xích, nếu thuyền bị lật, chính mình không biết bơi lại gặp phải phiền toái. Vì vậy bà còn nhắc nhở con trai: "Chúng ta đều cố gắng học, con vừa nói đến nội dung chính gì đó, nói lại một lần nữa cho mẹ nghe, mẹ suy nghĩ kỹ một chút."
Du Hành thấy bà có tâm tư học, chắc chắn tận hết sức lực dạy, anh ở trước mặt mẹ Trương miêu tả hình tượng thiên phú bơi lội, bây giờ dạy bà cũng thuận tiện.
Trên đường về nhà, mẹ Trương còn hào hứng bừng bừng: "Con thật giống cha con! Cha con học cái gì cũng nhanh hết, con xem con giống cha con như đúc, đến trưa đã biết bơi rồi... thật thông minh quá."
Anh cười hì hì đón nhận lời ca ngợi của mẹ Trương: "Cho nên mẹ với tư cách là vợ của cha, phải càng thêm cố gắng học mới được đấy."
"Con chờ xem, mẹ nhất định học tốt cho xem, mẹ nhớ khi còn bé, cha con chở mẹ ra hồ nước chơi, hái lá sen cho mẹ che nắng, sau đó còn xuống nướng bắt cá nướng cho mẹ ăn, cha con bơi rất nhanh đấy..."
Trong quá trình học bơi, trạng thái tinh thần mẹ Trương càng ngày càng tốt, thân thể cũng cường kiện hơn rất nhiều, cộng thêm có thuốc bổ, càng lộ ra tuổi trẻ.
Ngoại trừ ngày nào trời mưa gió quá lớn, bọn họ không đi ra ngoài, hầu như mỗi ngày Du Hành đều chèo thuyền chở bà đi đến trung tâm bơi lội, mẹ Trương còn học được cách chèo thuyền, có đôi khi còn có tiện đường chở người khác, mối quan hệ hàng xóm cũng dần dần hòa hợp lên.
Khắp nơi cũng đã bắt đầu áp dụng kế hoạch kiểm tra đo lường nhà ở, nhà không an toàn, nhà nào không chịu nổi sự ăn mòn của nước đều bị xếp vào phạm trù không thể ở, cư dân trong đó đều thống nhất bị chuyển đi. Chung cư Du Hành bọn họ ở cũng bị kiểm tra tu sửa một lần, trước mắt chất lượng còn cân bằng, còn có thể ở tiếp.
Rất nhanh, các phòng còn trống đều bán đi ra ngoài, mặc dù bên ngoài không ngừng mưa, người dọn nhà nối liền không dứt, thuyền nhỏ xuyên thẳng qua đường phố, thật đúng là có hương vị thành phố trên mặt nước.
Nhà máy sản xuất công cụ đi trên nước cùng với nơi tiêu thụ, bây giờ nền kinh tế trì trệ, khó tìm được chỗ đột phá, phải tốn nhiều sức lực mới quật khởi lại thị trường. Bây giờ Du Hành chở mẹ Trương ra ngoài không còn bất ngờ nữa, bởi vì hầu như mọi người đi ra ngoài đều bằng thuyền, về phần ô tô —— được rồi, đừng nghĩ nữa, nghĩ đến xe bị chìm trong nước, tâm đều đau đấy!
"Tăng ca đây này! Không có việc gì con cúp đây." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Mọi người cũng đã quen ngày mưa, quần áo phơi không khô thì sấy khô, đi ra ngoài đều mặc áo mưa che dù, người bán hàng rong chèo trên thuyền ở bên đường rao hàng bán rau quả, thịt... tính thích nghi của con người vô cùng mạnh. Trên đường còn một vài chỗ vẫn còn khô ráo nên dựng mái hiên che mưa che nắng, để người đi đường tốt hơn một chút.
Nhưng thời gian suôn sẻ vẫn ngắn ngủi, thời điểm cuối tháng sáu, cơn bão số sáu lại kéo đến nữa, lúc này đây tâm bão cách khá xa quê hương Du Hành, nên bọn họ không chịu nhiều ảnh hưởng, thế nhưng nơi khác bị thiên tai thảm trọng. Sau cơn bão, càng nhiều dòng người nhập bản địa, thế nhưng người ngừng lại lưu trú chỉ là con số nhỏ, hơn nữa bọn hắn tiếp tục đi về phương Bắc.
Mà ngay cả dân cư bản địa, cũng rời khỏi quê hương đi về phương Bắc, đồng nghiệp lâu năm trong công ty Trương Hằng Phúc, cũng là bạn bè nhiều năm của hắn – một nhà Tăng Bình Niên cũng muốn đi đến phương bắc, trước khi đi còn đến nhà mới nhà họ Trương nói lời tạm biệt.
"Ông im lặng mua được nhà tốt như vậy!" Người đến tên là Tăng Bình Niên, một đấm đấm lên bả vai Du Hành, vừa cười chào hỏi mẹ Trương: "Con chào dì, con thấy dì trẻ ra rất nhiều đấy nha."
Mẹ Trương cười ha hả: "Sao con đến đây? Tiểu Triệu và bọn nhỏ đâu rồi?" Tiểu Triệu là vợ của Tăng Bình Niên, tên Triệu Vân, hai người bọn họ còn có một trai một gái, mẹ Trương rất yêu thích bọn họ.
"Tiểu Vân ở nhà thu dọn đồ đạc! Tiểu Vũ vẫn còn đi học ở thủ đô, Tiểu Văn đã đến trường, nói muốn tốt nghiệp cho xong, còn đang làm luận văn, đợi thi xong sẽ đi đến Tây Nhạc tìm bọn con."
"Tây Nhạc?"
Tăng Bình Niên nói: "Đi tìm nơi nương tựa cha vợ của tôi, cha vợ tôi ở Tây Nhạc lo lắng muốn chết, sợ buổi tối cả nhà chúng ta ngủ mê bị chìm không để ý rồi chết đuối cả đám, mỗi ngày đều thúc giục nhà tôi đi qua đó, nói đã chuẩn bị xong nhà cửa hết rồi."
"Rất tốt, định như thế nào?" Du Hành hỏi.
"Chuyện còn không đơn giản như thế, bây giờ mỗi ngày bến tàu đều có thuyền chạy, tôi mua vé thuyền xong rồi, ngày mai sẽ đi, nếu cứ tiếp tục kéo dài nữa, sợ rằng mưa to lại bất tiện." Thời gian gấp gáp như vậy còn đến nhà chào tạm biệt, Du Hành nhận phần nhân tình này, cười nện lại cho hắn một phát: "Vậy được, trên đường chú ý an toàn, đến cho điện thoại cho tôi." Anh giữ Tăng Bình Niên lại ăn cơm, Tăng Bình Niên thoáng do dự liền gật đầu, đi gọi điện báo trong nhà một tiếng.
Tăng Bình Niên ở lại ăn cơm, mẹ Trương rất vui vẻ: "Dì đi nấu cơm! Trong nhà cái gì cũng có, dì đều nấu cho con ăn đi làm cơm!" Tăng Bình Niên là bạn học cấp hai với Trương Hằng Phúc, quen biết nhiều năm, quan hệ vẫn luôn rất tốt, sau này cha Trương qua đời, hai mẹ con Trương Hằng Phúc và mẹ Trương chịu đả kích rất lớn, tang lễ của nhờ Tăng Bình Niên chạy trước chạy sau hỗ trợ lo liệu, từ đó về sau, mẹ Trương càng yêu thích Tăng Bình Niên, vô cùng cảm kích hắn.
Du Hành lắc đầu: "Sao có thể chứ, từ mùng tám tháng giêng trở lại trường học đến nay, nó không liên lạc gì cả, tôi đi đâu nhao nhao với nó."
Tăng Bình Niên nghe xong liền cau mày, lại hỏi: "Chẳng lẽ dì—— "
"Không có, thân thể mẹ tôi tốt lắm, một chút tật xấu cũng không có."
Trương Hằng Phúc là người không nói dối, Tăng Bình Niên nghe xong liền an tâm: "Tôi gọi điện cho ông, ông cứ bảo không có việc gì tôi còn không tin, nhưng tôi thấy sắc mặt dì quả thật không tệ, nhìn thật sự trẻ ra vài tuổi đấy."
Du Hành nở nụ cười: "Tôi thường đưa mẹ tôi đến trung tâm bơi lội để bơi lội, nhưng bây giờ tầng hai trung tâm bơi lội cũng sắp chìm rồi, có lẽ sắp không kinh doanh được rồi."
"Người có tuổi vận động nhiều tốt cho thân thể, bơi lội cũng không tệ. Đến nói cho tôi nghe một chút, sao đột nhiên ông lại mua nhà rồi? Không phải nói muốn mua nhà trong thủ đô sao?" Tiền còn đủ không? "Tôi trúng số, trước hết tôi mua cho hai mẹ con tôi một căn nhà, nhà kia quá cũ rồi, trận bão trước đã sụp, chuyện này cũng đừng nói với mẹ tôi đấy."
Tăng Bình Niên kinh ngạc nhìn anh: "Ông được đấy! Còn học người ta mua vé số!" Chúc mừng xong, hắn hơi xoắn xuýt: "Ông xem tôi đều dọn nhà đi rồi, ông có cách nghĩ gì không? Căn nhà này của ông —— "
Hắn nhìn chung quanh một vòng, cảm thấy đáng tiếc: "Cha vợ tôi nói với tôi, Hà Hương bên đầu phía tây Tây Nhạc đã đưa ra kế hoạch, bắt đầu thăm dò thực địa chuẩn bị khởi công xây dựng thành phố trên mặt nước, chúng ta ở đây mặc dù không phải ven biển, thế nhưng lại nằm ở phía nam, không chừng một ngày nào đó thật sự bị chìm hết. Tôi còn muốn động viên ông đi theo nhà tôi nữa đây, nhưng nhìn căn nhà này, tôi lại nói không nên lời rồi. Ông suy nghĩ thế nào?" Ôi nhà này vừa mới mua, còn suy nghĩ gì nữa đây chứ?
Du Hành nhỏ giọng nói: "Tôi làm lễ bái tế ba năm của cha tôi xong rồi tính tiếp." Tăng Bình Niên một giây đã hiểu rõ, thở dài một tiếng: "Vậy tôi đi trước, đến lúc đó hai mẹ con ông đến Tây Nhạc, tôi tìm nhà cho hai người."
"Vậy thì tốt, Tăng ca, nếu có thể anh nhờ cha chị dâu tìm nhà giúp tôi được không? Tôi có thể trả tiền toàn bộ." Tây Nhạc là thành phố tuyến hai ở phương Bắc, có chênh lệch với một vài Tây khác, nhiều núi, nếu Tăng Bình Niên cũng ở bên kia, người hai nhà có chỗ dựa dẫm, thật sự rất không tồi.
Tăng Bình Niên nói: "Để tôi hỏi cha vợ trước, xem ông ấy có thời gian hay không, nếu không rảnh, chờ tôi qua đó tìm nhà giúp ông?"
"Được."
"Ơ, ông trúng vé số nhiều tiền lắm à, nhà bên Tây Nhạc đắt muốn chết." Tăng Bình Niên rất vui mừng thay anh: "Tài vận của ông vậy mà dùng hết trên xổ số, thật sự không thể tưởng tượng được, nhưng đây cũng không phải con đường kiếm tiền chính đáng, sau này cũng đừng mua nữa... nếu muốn mua cũng đừng trầm mê."
Cơm nước xong xuôi, Tăng Bình Niên nói lời tạm biệt: "Khi nào ông và di đi qua Tây Nhạc nhớ báo tôi một tiếng, tôi đi đón hai người."
Từ khi Tăng Bình Niên rời đi, mẹ Trương như luôn có điều ssuy nghĩ, Du Hành biết bà đang dao động. Cả đời bà lão đều sinh sốt ở đây, ngọt bùi cay đắng đều ở nơi này, đơn giản không muốn rời đi. Hơn nữa, bà cảm thấy chỉ là trời mưa thôi, lúc nào không mưa? Mưa rơi nhiều hơn một chút thôi mà, cần gì phải chạy sang phương Bắc tránh tai?
Nghe dọn nhà, bà đã cảm thấy không cần thiết phải làm như thế. Bây giờ căn nhà mới này thật tốt, vừa lớn vừa rộng, còn cao nữa! Nếu thực sự có hồng thủy, cũng không thể xông đến mười ba tầng? Nhưng bây giờ bà thấy cả nhà Tăng Bình Niên dọn đi, bà liền do dự.
Tâm tình này rất phù hợp với bình thường: con nhà người ta đã làm như vậy, vậy con mình có phải cũng nên học theo không? Chỉ là phiền não nên hay không nên đi học thêm, biền thành phiền não có nên dọn nhà hay không?
"A Phúc à, con nhìn xem, chúng ta có nên dọn nhà không? Cha vợ Tiểu Tăng luôn bảo nó đi, chuyện này cũng không phải tùy tùy tiện tiện bảo đi là đi đâu?" Dọn nhà là chuyện lớn đấy!
Du Hành nắm lấy cơ hội lần này: "Mẹ cũng thấy đấy, mực nước càng ngày càng cao, nhất định phương Bắc an toàn hơn một chút."
Mẹ Trương liên tục gật đầu: "Có lý đấy, trên TV đều nói, phương Bắc khá cao."
"Qua hai mươi ngày nữa là đến ngày giỗ của cha, nếu không chúng ta xử lý sớm một chút, rồi đem cha cùng đi, miễn cho sau này cha lại bị ngâm chìm trong nước, vậy rất khó chịu."
Mẹ Trương há miệng trầm mặc thật lâu, cuối cùng dứt khoát: "Sớm xử lý đi! Xong rồi mang theo tro cốt của cha con, chúng ta cùng nhau đi."
Du Hành thở dài một hơi: "Thế buổi sáng ngày mai liền đi, con đều đã sớm mua tiền giấy, nến thơm cả rồi, bây giờ con đi ra ngoài mua một cái đầu heo cùng hai con vịt."
"Bây giờ khó mua đây?" Khắp nơi đều chìm trong nước, ở đâu còn có thể mua được đầu heo?
"Không có việc gì, con đi tìm thử xem."
Mẹ Trương lại hỏi: "Vậy ngày mai cũng quá gấp, Tiểu Trí có về kịp không?"
"Để con hỏi nó." Du Hành tự mình gọi điện thoại cho Trương Trí, không có người bắt máy, anh lại đợi nửa tiếng gọi một lần, lúc này Trương Trí mới nhận điện thoại.
"Cha làm gì thế, không phải đã nói đừng gọi điện thoại cho con rồi sao? Cha có biết con bận rộn lắm không?"
"Còn chưa tan tầm ăn cơm trưa à?" Bây giờ đã hơn mười hai giờ gần một giờ rồi.
"Tăng ca đây này! Không có việc gì con cúp đây." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Du Hành cười ha ah, xem nhẹ đầu kia có cô gái dịu dàng nói: "Bóc tôm cho em", nói: "Con có rảnh về nhà một chuyến, cần làm lễ bái tế ba năm cho ông nội con."
"Không phải còn chưa đến thời gian sao? Con nhớ đến tháng bảy kia mà?"
Du Hành cúp điện thoại, đối mặt với ánh mắt mong chờ của mẹ Trương, anh lắc đầu: "Nó không về được."
Mẹ Trương vô cùng thất vọng: "Tiểu Trí nó... haiz được rồi, vậy thì ngày mai xử lý, hai người chúng ta đi làm."
Cuối cùng quả thật không mua được đầu heo, chỉ mua được hai con vịt, giá cả mắc muốn chết, hai con cũng không lớn bao nhiêu, vậy mà tiêu mất 500 khối.
Sáng sớm hôm sau, anh liền mang theo mẹ Trương đi Nam Sơn bái tế chồng, hôm nay mưa nhỏ, sau khi bái tế xong, Du Hành lại tìm nhân viên công tác, mang hủ tro cốt của cha Trương đi, mẹ Trương vẫn luôn ôm chặt, ngẫu nhiên còn nhắc nhở: "A Phúc, chèo chậm một chút, đừng để lật."
"Yên tâm đi mẹ." anh cười cười, vững vàng chèo thuyền, nước gợn từng tầng vết cắt, ánh mặt trời hơi nhạt vỡ vụn trong tầng nước gợn.
Bà Trương học bơi lội khó hơn trong tưởng tượng của Du Hành, trước kia mẹ Trương làm bảo mẫu dẫn trẻ đến trung tâm bơi lội, cũng chỉ chơi ở khu trẻ em, mực nước kia cạn lắm, bà ngồi đều cao hơn mực nước. Bây giờ chính thức học bơi, bà luôn không tìm thấy được nội dung chính, Du Hành liền dạy bà kiến thức của mình.
Người quen là người phụ nữ trung niên A Quý là một trong những nhân viên quản lý ở đây, quen thuộc chào hỏi mẹ Trương: "Tôi còn tưởng chị dẫn trẻ đến, gần đây có không ít phụ huynh dẫn con đến đây học bơi lội!"
"Tăng ca đây này! Không có việc gì con cúp đây." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Mẹ Trương nói: "Trước khi nghỉ việc rồi... không làm bảo mẫu nữa."
A Quý cười nói: "Chị hưởng phúc của con trai rồi... cần gì làm bảo mẫu nữa! Cố gắng học đi chị, bây giờ bên ngoài đều là nước, các chuyên gia giáo sư đều nói có khả năng sau này sẽ xây dựng thành phố trên nước đấy! Đến lúc đó không biết bơi làm sao đi ra ngoài đây? Nếu không cẩn thận rớt xuống thuyền, ít nhất mình cũng quạt quạt vài cái cứu mạng đây này!"
Mẹ Trương nghe cũng hiểu đạo lý, ngẫm lại lúc chạy xe đạp cũng có lúc lỏng dây xích, nếu thuyền bị lật, chính mình không biết bơi lại gặp phải phiền toái. Vì vậy bà còn nhắc nhở con trai: "Chúng ta đều cố gắng học, con vừa nói đến nội dung chính gì đó, nói lại một lần nữa cho mẹ nghe, mẹ suy nghĩ kỹ một chút."
Du Hành thấy bà có tâm tư học, chắc chắn tận hết sức lực dạy, anh ở trước mặt mẹ Trương miêu tả hình tượng thiên phú bơi lội, bây giờ dạy bà cũng thuận tiện.
Trên đường về nhà, mẹ Trương còn hào hứng bừng bừng: "Con thật giống cha con! Cha con học cái gì cũng nhanh hết, con xem con giống cha con như đúc, đến trưa đã biết bơi rồi... thật thông minh quá."
Anh cười hì hì đón nhận lời ca ngợi của mẹ Trương: "Cho nên mẹ với tư cách là vợ của cha, phải càng thêm cố gắng học mới được đấy."
"Con chờ xem, mẹ nhất định học tốt cho xem, mẹ nhớ khi còn bé, cha con chở mẹ ra hồ nước chơi, hái lá sen cho mẹ che nắng, sau đó còn xuống nướng bắt cá nướng cho mẹ ăn, cha con bơi rất nhanh đấy..."
Trong quá trình học bơi, trạng thái tinh thần mẹ Trương càng ngày càng tốt, thân thể cũng cường kiện hơn rất nhiều, cộng thêm có thuốc bổ, càng lộ ra tuổi trẻ.
Ngoại trừ ngày nào trời mưa gió quá lớn, bọn họ không đi ra ngoài, hầu như mỗi ngày Du Hành đều chèo thuyền chở bà đi đến trung tâm bơi lội, mẹ Trương còn học được cách chèo thuyền, có đôi khi còn có tiện đường chở người khác, mối quan hệ hàng xóm cũng dần dần hòa hợp lên.
Khắp nơi cũng đã bắt đầu áp dụng kế hoạch kiểm tra đo lường nhà ở, nhà không an toàn, nhà nào không chịu nổi sự ăn mòn của nước đều bị xếp vào phạm trù không thể ở, cư dân trong đó đều thống nhất bị chuyển đi. Chung cư Du Hành bọn họ ở cũng bị kiểm tra tu sửa một lần, trước mắt chất lượng còn cân bằng, còn có thể ở tiếp.
Rất nhanh, các phòng còn trống đều bán đi ra ngoài, mặc dù bên ngoài không ngừng mưa, người dọn nhà nối liền không dứt, thuyền nhỏ xuyên thẳng qua đường phố, thật đúng là có hương vị thành phố trên mặt nước.
Nhà máy sản xuất công cụ đi trên nước cùng với nơi tiêu thụ, bây giờ nền kinh tế trì trệ, khó tìm được chỗ đột phá, phải tốn nhiều sức lực mới quật khởi lại thị trường. Bây giờ Du Hành chở mẹ Trương ra ngoài không còn bất ngờ nữa, bởi vì hầu như mọi người đi ra ngoài đều bằng thuyền, về phần ô tô —— được rồi, đừng nghĩ nữa, nghĩ đến xe bị chìm trong nước, tâm đều đau đấy!
"Tăng ca đây này! Không có việc gì con cúp đây." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Mọi người cũng đã quen ngày mưa, quần áo phơi không khô thì sấy khô, đi ra ngoài đều mặc áo mưa che dù, người bán hàng rong chèo trên thuyền ở bên đường rao hàng bán rau quả, thịt... tính thích nghi của con người vô cùng mạnh. Trên đường còn một vài chỗ vẫn còn khô ráo nên dựng mái hiên che mưa che nắng, để người đi đường tốt hơn một chút.
Nhưng thời gian suôn sẻ vẫn ngắn ngủi, thời điểm cuối tháng sáu, cơn bão số sáu lại kéo đến nữa, lúc này đây tâm bão cách khá xa quê hương Du Hành, nên bọn họ không chịu nhiều ảnh hưởng, thế nhưng nơi khác bị thiên tai thảm trọng. Sau cơn bão, càng nhiều dòng người nhập bản địa, thế nhưng người ngừng lại lưu trú chỉ là con số nhỏ, hơn nữa bọn hắn tiếp tục đi về phương Bắc.
Mà ngay cả dân cư bản địa, cũng rời khỏi quê hương đi về phương Bắc, đồng nghiệp lâu năm trong công ty Trương Hằng Phúc, cũng là bạn bè nhiều năm của hắn – một nhà Tăng Bình Niên cũng muốn đi đến phương bắc, trước khi đi còn đến nhà mới nhà họ Trương nói lời tạm biệt.
"Ông im lặng mua được nhà tốt như vậy!" Người đến tên là Tăng Bình Niên, một đấm đấm lên bả vai Du Hành, vừa cười chào hỏi mẹ Trương: "Con chào dì, con thấy dì trẻ ra rất nhiều đấy nha."
Mẹ Trương cười ha hả: "Sao con đến đây? Tiểu Triệu và bọn nhỏ đâu rồi?" Tiểu Triệu là vợ của Tăng Bình Niên, tên Triệu Vân, hai người bọn họ còn có một trai một gái, mẹ Trương rất yêu thích bọn họ.
"Tiểu Vân ở nhà thu dọn đồ đạc! Tiểu Vũ vẫn còn đi học ở thủ đô, Tiểu Văn đã đến trường, nói muốn tốt nghiệp cho xong, còn đang làm luận văn, đợi thi xong sẽ đi đến Tây Nhạc tìm bọn con."
"Tây Nhạc?"
Tăng Bình Niên nói: "Đi tìm nơi nương tựa cha vợ của tôi, cha vợ tôi ở Tây Nhạc lo lắng muốn chết, sợ buổi tối cả nhà chúng ta ngủ mê bị chìm không để ý rồi chết đuối cả đám, mỗi ngày đều thúc giục nhà tôi đi qua đó, nói đã chuẩn bị xong nhà cửa hết rồi."
"Rất tốt, định như thế nào?" Du Hành hỏi.
"Chuyện còn không đơn giản như thế, bây giờ mỗi ngày bến tàu đều có thuyền chạy, tôi mua vé thuyền xong rồi, ngày mai sẽ đi, nếu cứ tiếp tục kéo dài nữa, sợ rằng mưa to lại bất tiện." Thời gian gấp gáp như vậy còn đến nhà chào tạm biệt, Du Hành nhận phần nhân tình này, cười nện lại cho hắn một phát: "Vậy được, trên đường chú ý an toàn, đến cho điện thoại cho tôi." Anh giữ Tăng Bình Niên lại ăn cơm, Tăng Bình Niên thoáng do dự liền gật đầu, đi gọi điện báo trong nhà một tiếng.
Tăng Bình Niên ở lại ăn cơm, mẹ Trương rất vui vẻ: "Dì đi nấu cơm! Trong nhà cái gì cũng có, dì đều nấu cho con ăn đi làm cơm!" Tăng Bình Niên là bạn học cấp hai với Trương Hằng Phúc, quen biết nhiều năm, quan hệ vẫn luôn rất tốt, sau này cha Trương qua đời, hai mẹ con Trương Hằng Phúc và mẹ Trương chịu đả kích rất lớn, tang lễ của nhờ Tăng Bình Niên chạy trước chạy sau hỗ trợ lo liệu, từ đó về sau, mẹ Trương càng yêu thích Tăng Bình Niên, vô cùng cảm kích hắn.
Du Hành lắc đầu: "Sao có thể chứ, từ mùng tám tháng giêng trở lại trường học đến nay, nó không liên lạc gì cả, tôi đi đâu nhao nhao với nó."
Tăng Bình Niên nghe xong liền cau mày, lại hỏi: "Chẳng lẽ dì—— "
"Không có, thân thể mẹ tôi tốt lắm, một chút tật xấu cũng không có."
Trương Hằng Phúc là người không nói dối, Tăng Bình Niên nghe xong liền an tâm: "Tôi gọi điện cho ông, ông cứ bảo không có việc gì tôi còn không tin, nhưng tôi thấy sắc mặt dì quả thật không tệ, nhìn thật sự trẻ ra vài tuổi đấy."
Du Hành nở nụ cười: "Tôi thường đưa mẹ tôi đến trung tâm bơi lội để bơi lội, nhưng bây giờ tầng hai trung tâm bơi lội cũng sắp chìm rồi, có lẽ sắp không kinh doanh được rồi."
"Người có tuổi vận động nhiều tốt cho thân thể, bơi lội cũng không tệ. Đến nói cho tôi nghe một chút, sao đột nhiên ông lại mua nhà rồi? Không phải nói muốn mua nhà trong thủ đô sao?" Tiền còn đủ không? "Tôi trúng số, trước hết tôi mua cho hai mẹ con tôi một căn nhà, nhà kia quá cũ rồi, trận bão trước đã sụp, chuyện này cũng đừng nói với mẹ tôi đấy."
Tăng Bình Niên kinh ngạc nhìn anh: "Ông được đấy! Còn học người ta mua vé số!" Chúc mừng xong, hắn hơi xoắn xuýt: "Ông xem tôi đều dọn nhà đi rồi, ông có cách nghĩ gì không? Căn nhà này của ông —— "
Hắn nhìn chung quanh một vòng, cảm thấy đáng tiếc: "Cha vợ tôi nói với tôi, Hà Hương bên đầu phía tây Tây Nhạc đã đưa ra kế hoạch, bắt đầu thăm dò thực địa chuẩn bị khởi công xây dựng thành phố trên mặt nước, chúng ta ở đây mặc dù không phải ven biển, thế nhưng lại nằm ở phía nam, không chừng một ngày nào đó thật sự bị chìm hết. Tôi còn muốn động viên ông đi theo nhà tôi nữa đây, nhưng nhìn căn nhà này, tôi lại nói không nên lời rồi. Ông suy nghĩ thế nào?" Ôi nhà này vừa mới mua, còn suy nghĩ gì nữa đây chứ?
Du Hành nhỏ giọng nói: "Tôi làm lễ bái tế ba năm của cha tôi xong rồi tính tiếp." Tăng Bình Niên một giây đã hiểu rõ, thở dài một tiếng: "Vậy tôi đi trước, đến lúc đó hai mẹ con ông đến Tây Nhạc, tôi tìm nhà cho hai người."
"Vậy thì tốt, Tăng ca, nếu có thể anh nhờ cha chị dâu tìm nhà giúp tôi được không? Tôi có thể trả tiền toàn bộ." Tây Nhạc là thành phố tuyến hai ở phương Bắc, có chênh lệch với một vài Tây khác, nhiều núi, nếu Tăng Bình Niên cũng ở bên kia, người hai nhà có chỗ dựa dẫm, thật sự rất không tồi.
Tăng Bình Niên nói: "Để tôi hỏi cha vợ trước, xem ông ấy có thời gian hay không, nếu không rảnh, chờ tôi qua đó tìm nhà giúp ông?"
"Được."
"Ơ, ông trúng vé số nhiều tiền lắm à, nhà bên Tây Nhạc đắt muốn chết." Tăng Bình Niên rất vui mừng thay anh: "Tài vận của ông vậy mà dùng hết trên xổ số, thật sự không thể tưởng tượng được, nhưng đây cũng không phải con đường kiếm tiền chính đáng, sau này cũng đừng mua nữa... nếu muốn mua cũng đừng trầm mê."
Cơm nước xong xuôi, Tăng Bình Niên nói lời tạm biệt: "Khi nào ông và di đi qua Tây Nhạc nhớ báo tôi một tiếng, tôi đi đón hai người."
Từ khi Tăng Bình Niên rời đi, mẹ Trương như luôn có điều ssuy nghĩ, Du Hành biết bà đang dao động. Cả đời bà lão đều sinh sốt ở đây, ngọt bùi cay đắng đều ở nơi này, đơn giản không muốn rời đi. Hơn nữa, bà cảm thấy chỉ là trời mưa thôi, lúc nào không mưa? Mưa rơi nhiều hơn một chút thôi mà, cần gì phải chạy sang phương Bắc tránh tai?
Nghe dọn nhà, bà đã cảm thấy không cần thiết phải làm như thế. Bây giờ căn nhà mới này thật tốt, vừa lớn vừa rộng, còn cao nữa! Nếu thực sự có hồng thủy, cũng không thể xông đến mười ba tầng? Nhưng bây giờ bà thấy cả nhà Tăng Bình Niên dọn đi, bà liền do dự.
Tâm tình này rất phù hợp với bình thường: con nhà người ta đã làm như vậy, vậy con mình có phải cũng nên học theo không? Chỉ là phiền não nên hay không nên đi học thêm, biền thành phiền não có nên dọn nhà hay không?
"A Phúc à, con nhìn xem, chúng ta có nên dọn nhà không? Cha vợ Tiểu Tăng luôn bảo nó đi, chuyện này cũng không phải tùy tùy tiện tiện bảo đi là đi đâu?" Dọn nhà là chuyện lớn đấy!
Du Hành nắm lấy cơ hội lần này: "Mẹ cũng thấy đấy, mực nước càng ngày càng cao, nhất định phương Bắc an toàn hơn một chút."
Mẹ Trương liên tục gật đầu: "Có lý đấy, trên TV đều nói, phương Bắc khá cao."
"Qua hai mươi ngày nữa là đến ngày giỗ của cha, nếu không chúng ta xử lý sớm một chút, rồi đem cha cùng đi, miễn cho sau này cha lại bị ngâm chìm trong nước, vậy rất khó chịu."
Mẹ Trương há miệng trầm mặc thật lâu, cuối cùng dứt khoát: "Sớm xử lý đi! Xong rồi mang theo tro cốt của cha con, chúng ta cùng nhau đi."
Du Hành thở dài một hơi: "Thế buổi sáng ngày mai liền đi, con đều đã sớm mua tiền giấy, nến thơm cả rồi, bây giờ con đi ra ngoài mua một cái đầu heo cùng hai con vịt."
"Bây giờ khó mua đây?" Khắp nơi đều chìm trong nước, ở đâu còn có thể mua được đầu heo?
"Không có việc gì, con đi tìm thử xem."
Mẹ Trương lại hỏi: "Vậy ngày mai cũng quá gấp, Tiểu Trí có về kịp không?"
"Để con hỏi nó." Du Hành tự mình gọi điện thoại cho Trương Trí, không có người bắt máy, anh lại đợi nửa tiếng gọi một lần, lúc này Trương Trí mới nhận điện thoại.
"Cha làm gì thế, không phải đã nói đừng gọi điện thoại cho con rồi sao? Cha có biết con bận rộn lắm không?"
"Còn chưa tan tầm ăn cơm trưa à?" Bây giờ đã hơn mười hai giờ gần một giờ rồi.
"Tăng ca đây này! Không có việc gì con cúp đây." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Du Hành cười ha ah, xem nhẹ đầu kia có cô gái dịu dàng nói: "Bóc tôm cho em", nói: "Con có rảnh về nhà một chuyến, cần làm lễ bái tế ba năm cho ông nội con."
"Không phải còn chưa đến thời gian sao? Con nhớ đến tháng bảy kia mà?"
Du Hành cúp điện thoại, đối mặt với ánh mắt mong chờ của mẹ Trương, anh lắc đầu: "Nó không về được."
Mẹ Trương vô cùng thất vọng: "Tiểu Trí nó... haiz được rồi, vậy thì ngày mai xử lý, hai người chúng ta đi làm."
Cuối cùng quả thật không mua được đầu heo, chỉ mua được hai con vịt, giá cả mắc muốn chết, hai con cũng không lớn bao nhiêu, vậy mà tiêu mất 500 khối.
Sáng sớm hôm sau, anh liền mang theo mẹ Trương đi Nam Sơn bái tế chồng, hôm nay mưa nhỏ, sau khi bái tế xong, Du Hành lại tìm nhân viên công tác, mang hủ tro cốt của cha Trương đi, mẹ Trương vẫn luôn ôm chặt, ngẫu nhiên còn nhắc nhở: "A Phúc, chèo chậm một chút, đừng để lật."
"Yên tâm đi mẹ." anh cười cười, vững vàng chèo thuyền, nước gợn từng tầng vết cắt, ánh mặt trời hơi nhạt vỡ vụn trong tầng nước gợn.
Danh sách chương