Du Hành xuống lầu sau khi gõ cửa, anh phát hiện cửa không khóa, bên trong lộn xộn cả lên.
"Xe cứu thương đến chưa?"
Trong thế giới nhiệm vụ trước, không phải anh bá khí lộ ra thiên phú dị bẩm,vừa nói ra khỏi miệng đã được Lục Quân tin cậy, nghe theo anh. Mà vì anh lợi dụng thuộc tính linh hồn [hiền giả], lúc nói chuyện hay làm việcđều bày ra năng lực của mình, lúc này mới khiến Lục Quân một người đãtừng là tổng chủ tịch quốc hội quốc gia xem anh là tâm phúc, sau khichết cũng giao lại thế lực cho anh.
Một tổng chủ tịch quốc hộiquốc gia, đặc biệt người đã từng bị phản bội, cũng có thể hiểu sự phòngbị trong lòng đạt đến trình độ nào. Lúc đó tất cả kế hoạch đều tiếntriển thuận lợi, Du Hành mới hiểu được thuộc tính linh hồn [hiền giả]thực dụng đến cỡ nào.
Lúc này, anh cũng rất nhanh lấy được sự tín nhiệm của nhà này, ồn ào hô hào: "Bác sĩ à nhanh cứu mạng! Con dâu tôisắp sinh đến nơi rồi!"
"Con dâu tôi đau bụng, nhanh cứu mạng đi bác sĩ."
Du Hành nhanh chóng đi qua bắt mạch cho phụ nữ có thay, sờ bụng, vị tríbào thai không ngay. Vốn đây không tính là vấn đề lớn, hiện tại trình độ y học phát triển, sinh mổ đã rất phổ biến, nhưng bây giờ mưa to nướcngập sâu, không cách nào kịp thời đưa thai phụ đến bệnh viện.
"Tôi điều chỉnh vị trí bào thai cho cô ấy, các người động viên phụ nữ cóthai đi." Trước hết anh châm cứu cho phụ nữ có thai mấy kim, năng lựcthành thạo thoáng chốc đã kìm chế người phụ nữ có thai, rất nhanh tiếngkêu la đầy đau đớn của thai phụ nhỏ dần, trên mặt cũng có huyết sắc.
"Con dâu cố gắng đi con, đứa bé sắp ra rồi!"
"Cố gắng lên cố gắng lên, đứa bé sắp ra được rồi!"
Sau ba mươi phút, em bé được thuận lợi sinh ra, tiếng khóc rung trời, nghe tiếng khóc cũng biết rất khỏe mạnh.
"Cảm ơn! Rất cảm ơn ngài!" Đối mặt với người một nhà nói lời cảm ơn này, DuHành lại có chút nặng nề, anh lau sạch sẽ em bé rồi bọc lại đưa em bécho bà nội, bà nội mừng không ngừng gọi: "Ôi cháu gái ngoan của bà, cháu ngoan của bà, bà thương cháu nhất trên đời..."
Người một nhà vây quanh sản phụ và em bé sơ sinh, trên gương mặt tràn đầy niềm vui.
Du Hành đi ra phòng sinh, nói khẽ cha em bé sơ sinh và ông nội: "Tôi nóivới hai người một chuyện, hai người nhìn tay và chân của em bé, tốt nhất nên đưa đến bệnh viện kiểm tra một lần."
Nghe xong lời này, cha em bé sơ sinh chấn kinh hỏi nhanh: "Đứa bé làm sao vậy ạ?"
"Nhỏ giọng một chút, đừng kinh động sản phụ."
Đợi sau khi Du Hành rời khỏi, hai cha con cùng nhìn nhau, vào nhà lại bảosản phụ nghỉ ngơi thật tốt, rồi ôm em bé ra ngoài, hai người cẩn thậncởi tã lót của em bé, cẩn thận từng ly từng tí mở nắm đấm nắm chật củaem bé ra.
"Hic!" Hai người không nhịn được phát ra tiếng kinh hô.
Chỉ thấy ở giữa năm ngón tay nho nhỏ của em bé có một thầng thịt như màng dính, ngón chân cũng như thế.
Trong lúc Du Hành về nhà, đã nghĩ đến tình trạng của em bé sơ sinh vừa mớichào đời kia, tay chân rõ ràng đều có dị hóa đặc thù, chẳng lẽ thế giớinhiệm vụ này cũng có chuyện đồng hóa? Nhưng đứa nhỏ chỉ vừa mới chàođời, chẳng lẽ thai phụ đã ăn gì đó sao? Đã qua hai ngày, ngườinhà tầng dưới mang theo đồ đạc lên nói lời cảm ơn, bắt tay anh càng nóikhông ngừng: "May mắn mà có ngài!"
Anh còn lén lút hỏi: "Bệnh viện nói như thế nào?"
Vẻ mặt cha em bé khó chịu: "Tra không ra! Rõ ràng vợ tôi đều làm đủ loạikiểm trả, đều nói không có vấn đề gì, thật sự không nghĩ ra tại sao lạibị như vậy. Bác sĩ nói sắp xếp thời gian làm phẫu thuật, đứa bé còn nhỏ, sẽ khôi phục lại." Vị ba ba mới sinh này đau lòng con gái muốn chết,nói xong lau nước mắt: "Mới ra đời có mấy ngày, vẫn còn nhỏ như vậy đãphải động dao động kéo."
Du Hành an ủi nói: "Nhất định sẽ không có chuyện gì nữa, cậu là cha rồi, phải kiên cường lên."
"Còn phải xin anh Trương giữ bí mật giúp Niếp Niếp nhà chúng tôi đấy."
"Yên tâm đi, tôi sẽ không nói với người khác."
Quả thật Du Hành ngay cả mẹ Trương đều chưa nói, chỉ nói: "Đêm đó vợ hắn khó sinh, con giúp đỡ một chút."
"Nên làm nên làm đấy." Mẹ Trương chor ằng con trai giúp đưa ra xe cứu thương các loại, còn có chút thấp thỏm không yên nói: "Sao lại đưa nhiều lễthế này." Có cả thuốc lá, rượu, kẹo... nhìn thế nào cũng không phải hàng rẻ.
"Nhà chúng ta tặng vòng bạc và khóa bạc, đáp lễ."
"Ừ, vậy được."
Anh mặc bộ áo mưa liền quần rồi đi ra ngoài, đến cửa hàng mua một chiếcvòng tay bạc và và một khóa bạc. Trong lúc đi trên đường anh vô cùng cẩn thận, chỉ sợ tai họa giáng xuống bất ngờ đập trúng đầu mình, lúc đi đến một cửa khẩu thoát nước, anh thấy ngay chỗ đó có nước xoáy chảy đếnchảy đi, một đứa bé tay mắt lanh lẹ thò tay một cái, vui mừng kêu to:"Tớ bắt được cá rồi này!"
"Woa woa woa!"
"Bắt được cá rồi...!"
Bọn nhỏ vây quanh cùng nhau chạy về nhà, cứ như đào được bảo bối vô giá, có lẽ thật sự chịu ảnh hưởng của nguyên chủ, anh cảm thấy trẻ con hoạt bát lanh lợi thật đáng yêu đấy, không tự chủ được lại nhớ đến bộ dáng khicòn bé của Trương Trí. Sau đó Du Hành thu liễm nụ cười vui vẻ, anh cảmgiác được đây là lần đầu tiên ý thức của cổ thân thể này lưu lại đấy.
Lúc đối mặt với Trương, suy nghĩ đến vấn đề con trai Trương Trí, anh sẽ cảm giác một vài cảm xúc không thuộc về mình nổi lên. Anh nghĩ, có lẽTrương Hằng Phúc còn nghĩ cho con trai mình.
Cho nên chỉ có chồng ở nhà chăm sóc vợ ở cử, ông bà nội đều trông chừng ở bệnh viện. MẹTrương có lòng tốt, giúp chăm sóc sản phụ, kể cho cô ấy nghe một vàichuyện cần chú ý khi ở cử. Khoảng cách hai nhà gần thêm, Du Hành cũngyên tâm để bà lão một mình đi ra ngoài, anh rèn luyện thân thể ngay tạinhà.
Cuộc sống trôi qua như vậy rất thoải mái dễ chịu, thẳng đếngiữa tháng năm, trong tin tức anh nhìn thấy một chỗ đê đập bị hồng thủychấn vỡ tung, hồng thủy xông thẳng vào thành phố, làng xóm nông thônchung quanh đó.
Trên TV những hình ảnh xóc nãy khiến lòng ngườiphát lạnh, trong quá trình hồng thủy chảy xiết còn cuốn theo bùn cát vật lẫn lộn, mờ nhạt đục ngầu phóng tới bốn phương tám hướng, gây tử thương vô số.
Vỡ đê rồi!
Họa vô đơn chí (*họa đến dồn dập), haingày sau, bão số ba lần nữa đi vào đất liền, đúng như dự đoán cục khítượng hôm trước, trận bão dữ cường hãn gặt hái! Lần này quần chúng nghĩ, sau khi nhận được tin tức, nên lập tức đóng kín cửa sổ, gia cố gia cố,nhưng vẫn tạo thành tổn thương nghiêm trọng đến tài sản và kiến trúc.
Gió thổi xốc hết mái hiên nhà trệt! Lại mang theo cửa sắt, bàn đạp xeđạp... đánh tới hướng phương xa! Quần chúng không ở trong quỹ tích tâmbão, không cách nào cảm giác được loại cảm giác tứ cố vô thân, cực độ sợ hãi này! Giống như giữa trời đất mênh mông rộng lớn thế nhưng không cómột thứ gì để người bắt lấy giữ vững thân thể, cả linh hồn như muốn baylên không trung.
Du Hành còn nhìn thấy tiêu đề một đoạn clip "Bé gái ba tuổi bị gió cuốn lên trời!", nhưng khi anh ấn mở xem đã bị xóa mất.
"Tận thế sắp đến rồi!"
"Đây nhất định là Long thần tức giận, mau mau đi tế thần đi!"
"Tôi cảm thấy, người nào không biết bơi nên đi học bơi nhanh đi."
Anh nhìn thấy câu này của ai đó nhắn lại, quay đầu hỏi mẹ Trương: "Mẹ, mẹ có muốn học bơi không?"
Mẹ Trương ngây ngẩn cả người: "Học bơi?" Đang êm đẹp học bơi cái gì?
Du Hành lại càng nghĩ càng cảm thấy có thể thực hiện đucợ, trước đừng nóibơi lội rất tốt cho thân thể, bây giờ thế cục còn thế này, mặc dù anhchuẩn bị khá chua toàn, thế nhưng chính mình biết bơi mới đảm bảo nhất.
"Con thấy bên ngoài luôn ngập nước, nếu ngày nào đó nhà chúng ta cũng chìm, mẹ không biết bơi thì làm thế nào đây?"
Mẹ Trương càng sửng sốt: "Mẹ... chúng ta ở tầng mười ba, con... thằng nhóc này thật là."
Du Hành liền nói: "Con muốn học, mẹ cùng con đi học bơi đi, học một mình rất nhàm chán."
"Vậy được, mẹ đi cùng con. Nhưng bây giờ trung tâm bơi lội ở thị trấn còn mở không?" Năm trước trên thị trấn của bọn họ có trung tâm bơi lội, mộttiếng năm khối tiền, không ít trẻ con đều thích đi, lúc bà còn trông trẻ còn đưa chúng vào đó chơi đùa, còn quen thuộc hơn so với Trương HằngPhúc: "Để mẹ điện thoại hỏi thăm thử."
Mẹ Trương gọi điện thoại cho người quen ở trung tâm bơi lội: "Thật còn mởà? Được, cảm ơn rất nhiều." Bà ngạc nhiên nói với Du Hành: "Thật sự vẫncòn mở cửa, nói tầng một chìm rồi, tầng hai buôn bán, giá tiền cao hơntrước một chút, một tiếng hai mươi khối, trẻ con cũng không ưu đãi đâu."
"Được, vậy chiều nay chúng ta đi."
Trung tâm bơi lội trên thị trấn không xa, lái xe nửa tiếng có thể đến nơi,bây giờ không chạy xe được, anh định dùng xuồng đi, vì vậy làm bộ đi đến nhà kho trong phòng khách, lấy ra một chiếc thuyền hơi cứu hộ, dẫn theo mẹ Trương chèo thuyền đi đến trung tâm bơi lội.
"Bây giờ đã làthành phố trên mặt nước rồi, mẹ nghe nói nước ngoài có một chỗ như vậy,đặc biệt đẹp đấy, đi ra ngoài đều ngồi trên thuyền." Mẹ Trương lộ rachút hưng phấn, không nghĩ đến lớn tuổi còn có thể ngồi trên thuyền nữa, còn là con trai chở bà đi, sự vui vẻ này quả thật khó nói thành lời.
Du Hành nói: "Đúng vậy, nhà cửa của bọn hắn đều xây trên mặt nước, về nhà con cho mẹ xem hình chụp."
Mẹ Trương cười híp mắt mắt: "Được được."
Gần đây bão mới đi qua, trên đường nước ngập càng sâu, mấy ngày hôm trướcDu Hành đi ra ngoài mua vòng tay bạc, mặc áo mưa liền quần nhựa plasticđi bộ đấy, lúc đó mực nước cao đến rốn của anh, nhưng bây giờ có thể cao đến lồng ngực anh rồi.
Trẻ con chơi đùa bên ngoài đã ít đi rấtnhiều, có chơi cũng là một vài đứa lớn tuổi hơn, cầm thau hoặc thùngchơi nới hoặc bơi lội trong vòng giới hạn. Nhà người nào ở tầng một chịu tội nhất, có nhà đều dời xa tầng một, đến nhà người quen ở nhờ hoặc ởnhà khách, cũng có người mua nhà mới, theo Du Hành biết, gian phòngtrống bên cạnh nhà bọn họ cũng đã bán rồi, hai ngày nay lục tục có người khiêng đồ vào ở.
Mặc dù nước ngập khiến mọi thứ không tiện, nhưng giống như mẹ Trương nói,cung cấp cho mọi người cách sống khác hẳn ngày xưa, thoạt nhìn rất mớilạ. Nhưng đây không phải nói với dân cư vùng Duyên Hải, nghe nói vùngbiển bên kia toàn bộ đều bị chìm rồi, dân cư đều chuyển đi hết rồi.
"Nếu cứ tiếp tục như vậy, lúc đó thật sự loạn lên rồi." Trong lòng Du Hànhnghĩ như vậy, dù sao một quốc gia phát triển, trước mắt còn có thể ứngphó với nguy cơ, nếu mưa cứ tiếp tục không ngừng, mực nước chỉ có xu thế tăng lên không thay đổi thế này, bây giờ mực nước cao hơn một mét thìkhông sao, nhưng nếu sau này cao hai mét thì sao? Thậm chí ba, bốn, nămmét thì sao đây?
Toàn bộ đất đai đều chìm ngập trong nước, chặtđứt nơi gieo trồng lương thực, bão tố rất bất lợi với phương diện cungcấp điện, cũng có khả năng xảy ra sự cố điện giật... tin tức đã đưa quánhiều sự cố về dây điện tróc ra khiến điện giật làm cho nhiều người sợhãi.
Mọi người hoạt động trong không gian bị giam cầm trên lầucao, mà tầng bên dưới bị ngâm trong nước lâu dài như thế cũng sẽ giảmtuổi thọ. Trước mắt xem ra năm nay thời tiết mưa bão nhiều, mà uy lựclại hung hăng mạnh mẽ.
Nếu mực nước cao hơn mười mét thì sao? Anh cũng không phải chưa từng gặp qua chuyện này ở thế giới nhiệm vụ trước, mặc dù chỉ là đầu ngọn sóng dâng trào nhảy phốc cắn lên hơn mười tầng,cũng khiến người ta kinh hồn táng đảm rồi.
Lúc chèo thuyền trênđường, anh cảm nhận được ánh mắt hiếm lạ của mọi người và bọn nhỏ đầyhâm mộ từ bốn phía. Trong lòng Du Hành chuyển biến liên hồi, cuối cùngvẫn cảm thấy nên quý trọng trước mắt! Phụng dưỡng mẹ Trương thật tốt, để bà trôi qua vui vui vẻ vẻ một chút.
"Xe cứu thương đến chưa?"
Trong thế giới nhiệm vụ trước, không phải anh bá khí lộ ra thiên phú dị bẩm,vừa nói ra khỏi miệng đã được Lục Quân tin cậy, nghe theo anh. Mà vì anh lợi dụng thuộc tính linh hồn [hiền giả], lúc nói chuyện hay làm việcđều bày ra năng lực của mình, lúc này mới khiến Lục Quân một người đãtừng là tổng chủ tịch quốc hội quốc gia xem anh là tâm phúc, sau khichết cũng giao lại thế lực cho anh.
Một tổng chủ tịch quốc hộiquốc gia, đặc biệt người đã từng bị phản bội, cũng có thể hiểu sự phòngbị trong lòng đạt đến trình độ nào. Lúc đó tất cả kế hoạch đều tiếntriển thuận lợi, Du Hành mới hiểu được thuộc tính linh hồn [hiền giả]thực dụng đến cỡ nào.
Lúc này, anh cũng rất nhanh lấy được sự tín nhiệm của nhà này, ồn ào hô hào: "Bác sĩ à nhanh cứu mạng! Con dâu tôisắp sinh đến nơi rồi!"
"Con dâu tôi đau bụng, nhanh cứu mạng đi bác sĩ."
Du Hành nhanh chóng đi qua bắt mạch cho phụ nữ có thay, sờ bụng, vị tríbào thai không ngay. Vốn đây không tính là vấn đề lớn, hiện tại trình độ y học phát triển, sinh mổ đã rất phổ biến, nhưng bây giờ mưa to nướcngập sâu, không cách nào kịp thời đưa thai phụ đến bệnh viện.
"Tôi điều chỉnh vị trí bào thai cho cô ấy, các người động viên phụ nữ cóthai đi." Trước hết anh châm cứu cho phụ nữ có thai mấy kim, năng lựcthành thạo thoáng chốc đã kìm chế người phụ nữ có thai, rất nhanh tiếngkêu la đầy đau đớn của thai phụ nhỏ dần, trên mặt cũng có huyết sắc.
"Con dâu cố gắng đi con, đứa bé sắp ra rồi!"
"Cố gắng lên cố gắng lên, đứa bé sắp ra được rồi!"
Sau ba mươi phút, em bé được thuận lợi sinh ra, tiếng khóc rung trời, nghe tiếng khóc cũng biết rất khỏe mạnh.
"Cảm ơn! Rất cảm ơn ngài!" Đối mặt với người một nhà nói lời cảm ơn này, DuHành lại có chút nặng nề, anh lau sạch sẽ em bé rồi bọc lại đưa em bécho bà nội, bà nội mừng không ngừng gọi: "Ôi cháu gái ngoan của bà, cháu ngoan của bà, bà thương cháu nhất trên đời..."
Người một nhà vây quanh sản phụ và em bé sơ sinh, trên gương mặt tràn đầy niềm vui.
Du Hành đi ra phòng sinh, nói khẽ cha em bé sơ sinh và ông nội: "Tôi nóivới hai người một chuyện, hai người nhìn tay và chân của em bé, tốt nhất nên đưa đến bệnh viện kiểm tra một lần."
Nghe xong lời này, cha em bé sơ sinh chấn kinh hỏi nhanh: "Đứa bé làm sao vậy ạ?"
"Nhỏ giọng một chút, đừng kinh động sản phụ."
Đợi sau khi Du Hành rời khỏi, hai cha con cùng nhìn nhau, vào nhà lại bảosản phụ nghỉ ngơi thật tốt, rồi ôm em bé ra ngoài, hai người cẩn thậncởi tã lót của em bé, cẩn thận từng ly từng tí mở nắm đấm nắm chật củaem bé ra.
"Hic!" Hai người không nhịn được phát ra tiếng kinh hô.
Chỉ thấy ở giữa năm ngón tay nho nhỏ của em bé có một thầng thịt như màng dính, ngón chân cũng như thế.
Trong lúc Du Hành về nhà, đã nghĩ đến tình trạng của em bé sơ sinh vừa mớichào đời kia, tay chân rõ ràng đều có dị hóa đặc thù, chẳng lẽ thế giớinhiệm vụ này cũng có chuyện đồng hóa? Nhưng đứa nhỏ chỉ vừa mới chàođời, chẳng lẽ thai phụ đã ăn gì đó sao? Đã qua hai ngày, ngườinhà tầng dưới mang theo đồ đạc lên nói lời cảm ơn, bắt tay anh càng nóikhông ngừng: "May mắn mà có ngài!"
Anh còn lén lút hỏi: "Bệnh viện nói như thế nào?"
Vẻ mặt cha em bé khó chịu: "Tra không ra! Rõ ràng vợ tôi đều làm đủ loạikiểm trả, đều nói không có vấn đề gì, thật sự không nghĩ ra tại sao lạibị như vậy. Bác sĩ nói sắp xếp thời gian làm phẫu thuật, đứa bé còn nhỏ, sẽ khôi phục lại." Vị ba ba mới sinh này đau lòng con gái muốn chết,nói xong lau nước mắt: "Mới ra đời có mấy ngày, vẫn còn nhỏ như vậy đãphải động dao động kéo."
Du Hành an ủi nói: "Nhất định sẽ không có chuyện gì nữa, cậu là cha rồi, phải kiên cường lên."
"Còn phải xin anh Trương giữ bí mật giúp Niếp Niếp nhà chúng tôi đấy."
"Yên tâm đi, tôi sẽ không nói với người khác."
Quả thật Du Hành ngay cả mẹ Trương đều chưa nói, chỉ nói: "Đêm đó vợ hắn khó sinh, con giúp đỡ một chút."
"Nên làm nên làm đấy." Mẹ Trương chor ằng con trai giúp đưa ra xe cứu thương các loại, còn có chút thấp thỏm không yên nói: "Sao lại đưa nhiều lễthế này." Có cả thuốc lá, rượu, kẹo... nhìn thế nào cũng không phải hàng rẻ.
"Nhà chúng ta tặng vòng bạc và khóa bạc, đáp lễ."
"Ừ, vậy được."
Anh mặc bộ áo mưa liền quần rồi đi ra ngoài, đến cửa hàng mua một chiếcvòng tay bạc và và một khóa bạc. Trong lúc đi trên đường anh vô cùng cẩn thận, chỉ sợ tai họa giáng xuống bất ngờ đập trúng đầu mình, lúc đi đến một cửa khẩu thoát nước, anh thấy ngay chỗ đó có nước xoáy chảy đếnchảy đi, một đứa bé tay mắt lanh lẹ thò tay một cái, vui mừng kêu to:"Tớ bắt được cá rồi này!"
"Woa woa woa!"
"Bắt được cá rồi...!"
Bọn nhỏ vây quanh cùng nhau chạy về nhà, cứ như đào được bảo bối vô giá, có lẽ thật sự chịu ảnh hưởng của nguyên chủ, anh cảm thấy trẻ con hoạt bát lanh lợi thật đáng yêu đấy, không tự chủ được lại nhớ đến bộ dáng khicòn bé của Trương Trí. Sau đó Du Hành thu liễm nụ cười vui vẻ, anh cảmgiác được đây là lần đầu tiên ý thức của cổ thân thể này lưu lại đấy.
Lúc đối mặt với Trương, suy nghĩ đến vấn đề con trai Trương Trí, anh sẽ cảm giác một vài cảm xúc không thuộc về mình nổi lên. Anh nghĩ, có lẽTrương Hằng Phúc còn nghĩ cho con trai mình.
Cho nên chỉ có chồng ở nhà chăm sóc vợ ở cử, ông bà nội đều trông chừng ở bệnh viện. MẹTrương có lòng tốt, giúp chăm sóc sản phụ, kể cho cô ấy nghe một vàichuyện cần chú ý khi ở cử. Khoảng cách hai nhà gần thêm, Du Hành cũngyên tâm để bà lão một mình đi ra ngoài, anh rèn luyện thân thể ngay tạinhà.
Cuộc sống trôi qua như vậy rất thoải mái dễ chịu, thẳng đếngiữa tháng năm, trong tin tức anh nhìn thấy một chỗ đê đập bị hồng thủychấn vỡ tung, hồng thủy xông thẳng vào thành phố, làng xóm nông thônchung quanh đó.
Trên TV những hình ảnh xóc nãy khiến lòng ngườiphát lạnh, trong quá trình hồng thủy chảy xiết còn cuốn theo bùn cát vật lẫn lộn, mờ nhạt đục ngầu phóng tới bốn phương tám hướng, gây tử thương vô số.
Vỡ đê rồi!
Họa vô đơn chí (*họa đến dồn dập), haingày sau, bão số ba lần nữa đi vào đất liền, đúng như dự đoán cục khítượng hôm trước, trận bão dữ cường hãn gặt hái! Lần này quần chúng nghĩ, sau khi nhận được tin tức, nên lập tức đóng kín cửa sổ, gia cố gia cố,nhưng vẫn tạo thành tổn thương nghiêm trọng đến tài sản và kiến trúc.
Gió thổi xốc hết mái hiên nhà trệt! Lại mang theo cửa sắt, bàn đạp xeđạp... đánh tới hướng phương xa! Quần chúng không ở trong quỹ tích tâmbão, không cách nào cảm giác được loại cảm giác tứ cố vô thân, cực độ sợ hãi này! Giống như giữa trời đất mênh mông rộng lớn thế nhưng không cómột thứ gì để người bắt lấy giữ vững thân thể, cả linh hồn như muốn baylên không trung.
Du Hành còn nhìn thấy tiêu đề một đoạn clip "Bé gái ba tuổi bị gió cuốn lên trời!", nhưng khi anh ấn mở xem đã bị xóa mất.
"Tận thế sắp đến rồi!"
"Đây nhất định là Long thần tức giận, mau mau đi tế thần đi!"
"Tôi cảm thấy, người nào không biết bơi nên đi học bơi nhanh đi."
Anh nhìn thấy câu này của ai đó nhắn lại, quay đầu hỏi mẹ Trương: "Mẹ, mẹ có muốn học bơi không?"
Mẹ Trương ngây ngẩn cả người: "Học bơi?" Đang êm đẹp học bơi cái gì?
Du Hành lại càng nghĩ càng cảm thấy có thể thực hiện đucợ, trước đừng nóibơi lội rất tốt cho thân thể, bây giờ thế cục còn thế này, mặc dù anhchuẩn bị khá chua toàn, thế nhưng chính mình biết bơi mới đảm bảo nhất.
"Con thấy bên ngoài luôn ngập nước, nếu ngày nào đó nhà chúng ta cũng chìm, mẹ không biết bơi thì làm thế nào đây?"
Mẹ Trương càng sửng sốt: "Mẹ... chúng ta ở tầng mười ba, con... thằng nhóc này thật là."
Du Hành liền nói: "Con muốn học, mẹ cùng con đi học bơi đi, học một mình rất nhàm chán."
"Vậy được, mẹ đi cùng con. Nhưng bây giờ trung tâm bơi lội ở thị trấn còn mở không?" Năm trước trên thị trấn của bọn họ có trung tâm bơi lội, mộttiếng năm khối tiền, không ít trẻ con đều thích đi, lúc bà còn trông trẻ còn đưa chúng vào đó chơi đùa, còn quen thuộc hơn so với Trương HằngPhúc: "Để mẹ điện thoại hỏi thăm thử."
Mẹ Trương gọi điện thoại cho người quen ở trung tâm bơi lội: "Thật còn mởà? Được, cảm ơn rất nhiều." Bà ngạc nhiên nói với Du Hành: "Thật sự vẫncòn mở cửa, nói tầng một chìm rồi, tầng hai buôn bán, giá tiền cao hơntrước một chút, một tiếng hai mươi khối, trẻ con cũng không ưu đãi đâu."
"Được, vậy chiều nay chúng ta đi."
Trung tâm bơi lội trên thị trấn không xa, lái xe nửa tiếng có thể đến nơi,bây giờ không chạy xe được, anh định dùng xuồng đi, vì vậy làm bộ đi đến nhà kho trong phòng khách, lấy ra một chiếc thuyền hơi cứu hộ, dẫn theo mẹ Trương chèo thuyền đi đến trung tâm bơi lội.
"Bây giờ đã làthành phố trên mặt nước rồi, mẹ nghe nói nước ngoài có một chỗ như vậy,đặc biệt đẹp đấy, đi ra ngoài đều ngồi trên thuyền." Mẹ Trương lộ rachút hưng phấn, không nghĩ đến lớn tuổi còn có thể ngồi trên thuyền nữa, còn là con trai chở bà đi, sự vui vẻ này quả thật khó nói thành lời.
Du Hành nói: "Đúng vậy, nhà cửa của bọn hắn đều xây trên mặt nước, về nhà con cho mẹ xem hình chụp."
Mẹ Trương cười híp mắt mắt: "Được được."
Gần đây bão mới đi qua, trên đường nước ngập càng sâu, mấy ngày hôm trướcDu Hành đi ra ngoài mua vòng tay bạc, mặc áo mưa liền quần nhựa plasticđi bộ đấy, lúc đó mực nước cao đến rốn của anh, nhưng bây giờ có thể cao đến lồng ngực anh rồi.
Trẻ con chơi đùa bên ngoài đã ít đi rấtnhiều, có chơi cũng là một vài đứa lớn tuổi hơn, cầm thau hoặc thùngchơi nới hoặc bơi lội trong vòng giới hạn. Nhà người nào ở tầng một chịu tội nhất, có nhà đều dời xa tầng một, đến nhà người quen ở nhờ hoặc ởnhà khách, cũng có người mua nhà mới, theo Du Hành biết, gian phòngtrống bên cạnh nhà bọn họ cũng đã bán rồi, hai ngày nay lục tục có người khiêng đồ vào ở.
Mặc dù nước ngập khiến mọi thứ không tiện, nhưng giống như mẹ Trương nói,cung cấp cho mọi người cách sống khác hẳn ngày xưa, thoạt nhìn rất mớilạ. Nhưng đây không phải nói với dân cư vùng Duyên Hải, nghe nói vùngbiển bên kia toàn bộ đều bị chìm rồi, dân cư đều chuyển đi hết rồi.
"Nếu cứ tiếp tục như vậy, lúc đó thật sự loạn lên rồi." Trong lòng Du Hànhnghĩ như vậy, dù sao một quốc gia phát triển, trước mắt còn có thể ứngphó với nguy cơ, nếu mưa cứ tiếp tục không ngừng, mực nước chỉ có xu thế tăng lên không thay đổi thế này, bây giờ mực nước cao hơn một mét thìkhông sao, nhưng nếu sau này cao hai mét thì sao? Thậm chí ba, bốn, nămmét thì sao đây?
Toàn bộ đất đai đều chìm ngập trong nước, chặtđứt nơi gieo trồng lương thực, bão tố rất bất lợi với phương diện cungcấp điện, cũng có khả năng xảy ra sự cố điện giật... tin tức đã đưa quánhiều sự cố về dây điện tróc ra khiến điện giật làm cho nhiều người sợhãi.
Mọi người hoạt động trong không gian bị giam cầm trên lầucao, mà tầng bên dưới bị ngâm trong nước lâu dài như thế cũng sẽ giảmtuổi thọ. Trước mắt xem ra năm nay thời tiết mưa bão nhiều, mà uy lựclại hung hăng mạnh mẽ.
Nếu mực nước cao hơn mười mét thì sao? Anh cũng không phải chưa từng gặp qua chuyện này ở thế giới nhiệm vụ trước, mặc dù chỉ là đầu ngọn sóng dâng trào nhảy phốc cắn lên hơn mười tầng,cũng khiến người ta kinh hồn táng đảm rồi.
Lúc chèo thuyền trênđường, anh cảm nhận được ánh mắt hiếm lạ của mọi người và bọn nhỏ đầyhâm mộ từ bốn phía. Trong lòng Du Hành chuyển biến liên hồi, cuối cùngvẫn cảm thấy nên quý trọng trước mắt! Phụng dưỡng mẹ Trương thật tốt, để bà trôi qua vui vui vẻ vẻ một chút.
Danh sách chương