Chờ bọn họ quay lại cục thì bên pháp chứng đã có kết quả.
Qua giám định, vết máu trên con dao ở hoa viên trong biệt thự chính là của Doãn Trí Viễn. Hơn nữa, đồng nghiệp pháp chứng còn tìm được một dấu vân tay, qua so sánh đối chiếu, đó chính là dấu tay của Đường Nhạn.
Có lẽ Đường Nhạn không nghĩ hung khí sẽ bị tìm thấy, cho nên căn bản không xử lý vết máu và vân tay trên dao mà chỉ chôn đại ở nơi đó. Vật chứng vẫn còn lưu lại, ngược lại khiến cho việc tìm bằng chứng không còn trở ngại.
Hiện tại, nhân chứng vật chứng đều có đủ, khả năng Đường Nhạn là hung thủ cơ hồ đã đạt tới trăm phần trăm.
Chẳng qua hiện giờ Đường Nhạn không có nhà, người quen biết cũng không biết cô ta đi đâu. Trước tiên, bọn họ vẫn phải tìm được Đường Nhạn mới có thể xác định cô ta rốt cuộc có phải hung thủ hay không.
Địa chỉ Hứa Thư Hòa đưa chính là chỗ mà trước đó bọn Trình Tử Khiêm đã tới. Mà dãy số kia cũng đã gọi rất nhiều lần. Đường Nhạn này thật đúng là đến không ai biết, đi không ai hay. Lúc này, toàn bộ người trong Tổ được điều động để tìm kiếm tung tích Đường Nhạn.
Từ ghi chép đi lại và cả các loại ghi chép khác, lại tìm đến những người đã từng liên lạc với Đường Nhạn.
Mọi người bận rộn đến tối muộn vẫn không có tin tức gì.
Giản Ngôn bất đắc dĩ, sắp xếp người thay phiên nhau canh chừng nhà của Đường Nhạn, Đường Hạc và Hứa Thư Hòa.
Tuy Đường Hạc nói quan hệ của hắn và Đường Nhạn không tốt, nhưng dầu gì cả hai cũng là chị em. Nếu Đường Nhạn xuất hiện, người đầu tiên có thể liên lạc vẫn là Đường Hạc. Về phần Hứa Thư Hòa, Giản Ngôn không nói được lý do cụ thể. Nhưng hắn có cảm giác rất không tốt về người này. Đối với những lời Hứa Thư Hòa nói trước đó, hắn cũng thấy đó không hẳn là nói thật. Hơn nữa, quan hệ của Hứa Thư Hòa với hai chị em này đều rất đặc biệt, không canh chừng không được.
Buổi tối về đến nhà đã sắp 11h.
Lại là một ngày cực kỳ bận rộn, thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.
Từ trong thang máy A Từ đã không gượng nổi, yếu mềm dựa vào người Giản Ngôn.
Giản Ngôn thích nhất lúc cậu không cố tỏ ra kiên cường, thả lỏng dựa vào người mình. Lúc đó lập tức con người hắn sẽ trở nên vui vẻ thoải mải, không thấy mệt mỏi chút nào nữa.
"Có muốn anh tắm cho em không?" Ôm A Từ vào cửa, Giản Ngôn thuận thế ghé vài tai cậu nói khẽ.
Chỉ một lời trêu ghẹo tùy ý đã khiến A Từ phải đỏ mặt.
"Không muốn."
Sau đó lại nói: "Tối hôm nay không được, em thật sự rất mệt."
Nói xong mới chợt phát hiện Giản Ngôn căn bản không nói gì, mà câu này của cậu lại tràn đầy ẩn ý.
A Từ rất bực bội, đúng là ở chung với Giản Ngôn lâu quá, trong đầu cậu cũng bị tiêm nhiễm mấy cái thứ kỳ quái. Như hiện tại vừa về tới nhà đã bất giác nghĩ tới loại chuyện này, thật sự quá đủ rồi!
Ngay lúc A Từ nói câu kia Giản Ngôn còn đang suy nghĩ rất đứng đắn. Nhưng khi thấy A Từ đột nhiên đỏ mặt, hắn liền đoán được tâm lý cậu, lập tức cảm thấy vợ mình quá đáng yêu, kiềm không đặn trêu: "Nghĩ kỹ thì chúng ta chỉ mới làm có ba lần? Hơn nữa, trong ba lần này rõ ràng toàn là em chủ động. Bây giờ em nói thế là muốn ám chỉ anh điều gì?"
A Từ nghe xong rất phẫn nộ, nhưng chỉ giây sau cậu liền nhận ra, hình như cả ba lần này quả thật toàn do cậu chủ động cả.
Tại sao lại như vậy chứ? A Từ kinh hãi. Cậu không nghĩ mình quá bảo thủ, thậm chí Giản Ngôn nói cậu già dặn cậu cũng không chịu. Thế nhưng sự thật ngay trước mắt khiến A Từ không thể phủ nhận. Vì sao lại thành ra thế này? Cậu nhớ rõ ràng hồi trước đều do Giản Ngôn chủ động, không phải cậu vẫn luôn từ chối sao? Sao giờ lại thành ra lần nào cũng do cậu chủ động? Mà ngay cả chính cậu cũng không hề hay biết!
Việc này quá xấu hổ! A Từ nắm chặt áo ngủ, chạy vào phòng tắm trốn.
Giản Ngôn cười toe toét, cười một hồi mới thấy không đúng.
Rõ ràng hắn mới là người nằm trên mà, sao có thể cứ để A Từ chủ động vậy? Chuyện này tuyệt đối không được, vậy thành ra hắn quá kém cỏi. Nếu mà cứ tiếp tục như thế, nói không chừng ngày nào đó A Từ sẽ phản công. Loại chuyện này, quyền chủ động phải luôn nắm giữ trong lòng bàn tay.
Giản Ngôn cảm thấy có nguy cơ rất lớn, hận không thể chạy ngay vào nhà tắm để chủ động một lần. Chẳng qua, hiện tại vẫn chưa bắt được Đường Nhạn. Tinh lực hai người có hạn, cho dù hắn không hề chi, nhưng thấy A Từ mệt như vậy, hắn cũng không nỡ giày vò cậu.
Giản Ngôn phẫn hận siết chặt bàn tay, nhất định phải mau chóng tìm cho ra Đường Nhạn.
Sau khi tắm xong mặt A Từ vẫn còn đỏ ửng, không biết có phải ở trong nhà tắm càng suy nghĩ nhiều hay không. Dù sao khi thấy Giản Ngôn, cậu đỏ mặt vội chui ngay vào trong ổ chăn.
Giản Ngôn lại cười, có vợ đáng yêu như vậy còn oán hận cái gì nữa?
Tới khi Giản Ngôn tắm xong đi ra thì A Từ đã ngủ mất.
Nhìn dung nhan an giấc của A Từ, biết là cậu đã thật sự rất mệt. Giản Ngôn vừa ấm áp lại vừa đau lòng, si mê nhìn A Từ một hồi lại nhịn không được hôn lên mặt cậu.
Có lẽ A Từ vẫn chưa ngủ sâu, cảm giác được hơi thở của Giản Ngôn liền mơ màng dụi dụi vào.
Giản Ngôn hoảng hồn, nằm xuống ôm chặt người vào lòng. A Từ cũng không tỉnh, trái lại còn có vẻ ngủ say sưa hơn.
...
Mấy ngày tiếp theo, nhóm người Giản Ngôn vẫn luôn tìm kiếm Đường Nhạn. Người này tựa như đã biến mất, làm sao cũng không tìm được, bản án lại lâm vào cục diện bế tắc.
Tuy rằng nhân chứng vật chứng đều có đủ, khả năng Đường Nhạn là hung thủ cực lớn. Nhưng chung quy bọn họ vẫn không tín nhiệm Hứa Thư Hòa. Một ngày chưa tìm được Đường Nhạn, vụ án này bọn họ cũng không dám tùy tiện đưa ra kết luận.
"Thật sự rất kỳ quái!" Vào giờ cơm trưa nay, tất cả mọi người đều không có tâm trạng, còn hợp nhau lại bàn luận vụ án, "Rành rành một con người, sao ngay cả một chút dấu vết cũng không có? Rốt cuộc Đường Nhạn đã đi đâu?"
"Còn không phải sao? Một người còn sống sờ sờ mà không có chút hành tung nào?" Hướng Dương trước nay luôn tiếp lời Tiếu Tiếu, lập tức nói, "Sống không thấy người, chết không thấy xác, cũng không thể lên trời xuống đất chứ?"
Mọi người đều rất bực tức, nhưng vẫn như cũ không có manh mối gì.
"Sư ca." A Từ lẳng lặng nghe mọi người oán than, đang cố ăn nhanh cho xong, đột nhiên nói, "Em định chiều nay sẽ tới biệt thự lần nữa."
"A Từ, không phải cậu đang nghi Đường Nhạn vẫn còn ở biệt thự đó chứ?" Giản Ngôn chưa kịp đáp thì Tiếu Tiếu đã kinh ngạc tiếp chuyện.
"Nơi cuối cùng Đường Nhạn xuất hiện chính là căn biệt thự đó." A Từ giải thích, "Có khi nơi đó vẫn còn manh mối. Dù sao bây giờ chúng ta đã dùng mọi cách để tìm Đường Nhạn, nhưng vẫn hoàn toàn không có tiến triển. Đi tới biệt thự xem lại, nói không chừng sẽ có phát hiện bất ngờ?"
"A Từ nói rất đúng, chiều nay anh sẽ đi với em." Giản Ngôn nói.
Mọi người đều lặng im, biết rất rõ hai người chỉ đi làm việc, biết rất rõ hai người đều cuồng công việc, nhưng không hiểu sao vẫn có cảm giác cả hai đang đi hẹn hò.
Vốn là Trình Tử Khiêm đang rất đồng ý với ý nghĩ của A Từ, còn tính sẽ đi theo cùng. Nhưng hiện tại lại cảm thấy không tiện, không dám nói ra nữa.
Cơm nước xong xuôi, Giản Ngôn và A Từ liền xuất phát.
Sau khi lên xe, A Từ đột nhiên hỏi Giản Ngôn: "Mấy ngày nay, anh có nhận điện thoại của Lão Mã không?"
Giản Ngôn sửng sốt, mấy ngày nay vì tìm Đường Nhạn mà trừ bỏ thời gian ngủ bọn họ đều ở bên ngoài, tạm thời cũng quên cả liên lạc với bên Lão Mã.
"Không có." Giản Ngôn lắc đầu, cảm thấy hơi sai sai.
Theo suy đoán lúc trước, Mao Lôi hẳn phải trở về tìm Doãn Đồng mới đúng. Nhưng nếu Mao Lôi thật sự trở về, dù thế nào Lão Mã cũng sẽ gọi tới nói một tiếng. Song Lão Mã vẫn chưa gọi, vậy là Mao Lôi không có trở về.
"Chẳng lẽ em đoán sai?" A Từ cau mày nói, "Hiện tại xem ra, người giết Doãn Trí Viễn chắc chắn là Đường Nhạn. Nhưng dựa theo lời Đường Hạc nói, Đường Nhạn giết Doãn Trí Viễn thuần túy là vì tình cảm riêng tư. Cho nên, Doãn gia hay Viên gia cũng không quan trọng. Hơn nữa, Mao Lôi còn không quay lại tìm Lão Mã. Như vậy, chuyện chúng ta gặp được Mao Lôi, và cả chuyện văn kiện gì đó, có khi chỉ là trùng hợp? Có thể mọi chuyện đều do em nghĩ nhiều?"
"Không." Giản Ngôn kiên định nói, "Anh vẫn cảm thấy Mao Lôi và việc Doãn Trí Viễn chết có liên quan."
"Anh không thể chỉ vì nghe em nói mà thấy cái gì cũng đúng. Tuy là em sống lại, nhưng trước em có nói rồi, vụ án này không còn giống kiếp trước nữa. Huống hồ, kiếp trước em còn chưa tìm được hung thủ. Cho dù là chuyện đã biết vẫn có thể khác kiếp trước, nói chi tới chuyện này em vốn còn không biết nữa." A Từ rầu rĩ nói, cậu cho rằng Giản Ngôn mù quáng tin tưởng mình, là bởi vì thân phân trùng sinh của mình.
"Không phải đâu A Từ à, việc anh tin tưởng suy đoán của em không hề liên quan đến chuyện em sống lại." Giản Ngôn nhỏ giọng, "Trước đây anh có nói với mọi người rồi, giờ anh nói lại với em, trực giác cũng không phải hoàn toàn vô lý. Trực giác thật ra chính là tích lũy những gì đã trải qua, và thân thể sẽ đưa ra phản ứng thích hợp nhất. Thế nên, có nhiều người sẽ nói trực giác rất chuẩn, thật ra cũng có căn cứ khoa học cả. Đối với Mao Lôi, anh vẫn cảm thấy cô ta có dính líu tới vụ án này. Mặc dù em đang nghi ngờ suy luận của chính mình, nhưng thật ra trực giác của em cũng cảm thấy như vậy, có đúng không? Hai chúng ta cùng chung trực giác, kết luận như nhau, anh thấy không sai đi được. Hơn nữa, chuyện Mao Lôi còn có sự thật nhất định làm căn cứ, không phải tất cả chỉ là đoán mò. Cho nên hiện tại anh thấy, Mao Lôi không xuất hiện, chúng ta hẳn phải càng xem trọng hơn nữa."
"Chuyện Mao Lôi, nếu không phải chúng ta cùng nhau chứng kiến, em còn thật sự hoài nghi..." A Từ đột nhiên khựng lại, hơi kích động, "Sư ca, anh có phát hiện được không, Mao Lôi và Đường Nhạn đều là bỗng nhiên xuất hiện rồi biến mất, làm sao cũng không tìm ra được, giống như căn bản không hề tồn tại trong thế giới này."
"Không tồn tại ở thế giới này?" Giản Ngôn lặp lại lời A Từ nói, tay cầm lái bỗng nhiên xiết chặt, sau đó nghiêng đầu nhìn A Từ một cái.
A Từ cũng bị lời lặp lại của Giản Ngôn làm cho chấn động, trong đầu hiện lên một ý nghĩ mơ hồ, song nhất thời vẫn không bắt được điểm mấu chốt.
Qua giám định, vết máu trên con dao ở hoa viên trong biệt thự chính là của Doãn Trí Viễn. Hơn nữa, đồng nghiệp pháp chứng còn tìm được một dấu vân tay, qua so sánh đối chiếu, đó chính là dấu tay của Đường Nhạn.
Có lẽ Đường Nhạn không nghĩ hung khí sẽ bị tìm thấy, cho nên căn bản không xử lý vết máu và vân tay trên dao mà chỉ chôn đại ở nơi đó. Vật chứng vẫn còn lưu lại, ngược lại khiến cho việc tìm bằng chứng không còn trở ngại.
Hiện tại, nhân chứng vật chứng đều có đủ, khả năng Đường Nhạn là hung thủ cơ hồ đã đạt tới trăm phần trăm.
Chẳng qua hiện giờ Đường Nhạn không có nhà, người quen biết cũng không biết cô ta đi đâu. Trước tiên, bọn họ vẫn phải tìm được Đường Nhạn mới có thể xác định cô ta rốt cuộc có phải hung thủ hay không.
Địa chỉ Hứa Thư Hòa đưa chính là chỗ mà trước đó bọn Trình Tử Khiêm đã tới. Mà dãy số kia cũng đã gọi rất nhiều lần. Đường Nhạn này thật đúng là đến không ai biết, đi không ai hay. Lúc này, toàn bộ người trong Tổ được điều động để tìm kiếm tung tích Đường Nhạn.
Từ ghi chép đi lại và cả các loại ghi chép khác, lại tìm đến những người đã từng liên lạc với Đường Nhạn.
Mọi người bận rộn đến tối muộn vẫn không có tin tức gì.
Giản Ngôn bất đắc dĩ, sắp xếp người thay phiên nhau canh chừng nhà của Đường Nhạn, Đường Hạc và Hứa Thư Hòa.
Tuy Đường Hạc nói quan hệ của hắn và Đường Nhạn không tốt, nhưng dầu gì cả hai cũng là chị em. Nếu Đường Nhạn xuất hiện, người đầu tiên có thể liên lạc vẫn là Đường Hạc. Về phần Hứa Thư Hòa, Giản Ngôn không nói được lý do cụ thể. Nhưng hắn có cảm giác rất không tốt về người này. Đối với những lời Hứa Thư Hòa nói trước đó, hắn cũng thấy đó không hẳn là nói thật. Hơn nữa, quan hệ của Hứa Thư Hòa với hai chị em này đều rất đặc biệt, không canh chừng không được.
Buổi tối về đến nhà đã sắp 11h.
Lại là một ngày cực kỳ bận rộn, thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.
Từ trong thang máy A Từ đã không gượng nổi, yếu mềm dựa vào người Giản Ngôn.
Giản Ngôn thích nhất lúc cậu không cố tỏ ra kiên cường, thả lỏng dựa vào người mình. Lúc đó lập tức con người hắn sẽ trở nên vui vẻ thoải mải, không thấy mệt mỏi chút nào nữa.
"Có muốn anh tắm cho em không?" Ôm A Từ vào cửa, Giản Ngôn thuận thế ghé vài tai cậu nói khẽ.
Chỉ một lời trêu ghẹo tùy ý đã khiến A Từ phải đỏ mặt.
"Không muốn."
Sau đó lại nói: "Tối hôm nay không được, em thật sự rất mệt."
Nói xong mới chợt phát hiện Giản Ngôn căn bản không nói gì, mà câu này của cậu lại tràn đầy ẩn ý.
A Từ rất bực bội, đúng là ở chung với Giản Ngôn lâu quá, trong đầu cậu cũng bị tiêm nhiễm mấy cái thứ kỳ quái. Như hiện tại vừa về tới nhà đã bất giác nghĩ tới loại chuyện này, thật sự quá đủ rồi!
Ngay lúc A Từ nói câu kia Giản Ngôn còn đang suy nghĩ rất đứng đắn. Nhưng khi thấy A Từ đột nhiên đỏ mặt, hắn liền đoán được tâm lý cậu, lập tức cảm thấy vợ mình quá đáng yêu, kiềm không đặn trêu: "Nghĩ kỹ thì chúng ta chỉ mới làm có ba lần? Hơn nữa, trong ba lần này rõ ràng toàn là em chủ động. Bây giờ em nói thế là muốn ám chỉ anh điều gì?"
A Từ nghe xong rất phẫn nộ, nhưng chỉ giây sau cậu liền nhận ra, hình như cả ba lần này quả thật toàn do cậu chủ động cả.
Tại sao lại như vậy chứ? A Từ kinh hãi. Cậu không nghĩ mình quá bảo thủ, thậm chí Giản Ngôn nói cậu già dặn cậu cũng không chịu. Thế nhưng sự thật ngay trước mắt khiến A Từ không thể phủ nhận. Vì sao lại thành ra thế này? Cậu nhớ rõ ràng hồi trước đều do Giản Ngôn chủ động, không phải cậu vẫn luôn từ chối sao? Sao giờ lại thành ra lần nào cũng do cậu chủ động? Mà ngay cả chính cậu cũng không hề hay biết!
Việc này quá xấu hổ! A Từ nắm chặt áo ngủ, chạy vào phòng tắm trốn.
Giản Ngôn cười toe toét, cười một hồi mới thấy không đúng.
Rõ ràng hắn mới là người nằm trên mà, sao có thể cứ để A Từ chủ động vậy? Chuyện này tuyệt đối không được, vậy thành ra hắn quá kém cỏi. Nếu mà cứ tiếp tục như thế, nói không chừng ngày nào đó A Từ sẽ phản công. Loại chuyện này, quyền chủ động phải luôn nắm giữ trong lòng bàn tay.
Giản Ngôn cảm thấy có nguy cơ rất lớn, hận không thể chạy ngay vào nhà tắm để chủ động một lần. Chẳng qua, hiện tại vẫn chưa bắt được Đường Nhạn. Tinh lực hai người có hạn, cho dù hắn không hề chi, nhưng thấy A Từ mệt như vậy, hắn cũng không nỡ giày vò cậu.
Giản Ngôn phẫn hận siết chặt bàn tay, nhất định phải mau chóng tìm cho ra Đường Nhạn.
Sau khi tắm xong mặt A Từ vẫn còn đỏ ửng, không biết có phải ở trong nhà tắm càng suy nghĩ nhiều hay không. Dù sao khi thấy Giản Ngôn, cậu đỏ mặt vội chui ngay vào trong ổ chăn.
Giản Ngôn lại cười, có vợ đáng yêu như vậy còn oán hận cái gì nữa?
Tới khi Giản Ngôn tắm xong đi ra thì A Từ đã ngủ mất.
Nhìn dung nhan an giấc của A Từ, biết là cậu đã thật sự rất mệt. Giản Ngôn vừa ấm áp lại vừa đau lòng, si mê nhìn A Từ một hồi lại nhịn không được hôn lên mặt cậu.
Có lẽ A Từ vẫn chưa ngủ sâu, cảm giác được hơi thở của Giản Ngôn liền mơ màng dụi dụi vào.
Giản Ngôn hoảng hồn, nằm xuống ôm chặt người vào lòng. A Từ cũng không tỉnh, trái lại còn có vẻ ngủ say sưa hơn.
...
Mấy ngày tiếp theo, nhóm người Giản Ngôn vẫn luôn tìm kiếm Đường Nhạn. Người này tựa như đã biến mất, làm sao cũng không tìm được, bản án lại lâm vào cục diện bế tắc.
Tuy rằng nhân chứng vật chứng đều có đủ, khả năng Đường Nhạn là hung thủ cực lớn. Nhưng chung quy bọn họ vẫn không tín nhiệm Hứa Thư Hòa. Một ngày chưa tìm được Đường Nhạn, vụ án này bọn họ cũng không dám tùy tiện đưa ra kết luận.
"Thật sự rất kỳ quái!" Vào giờ cơm trưa nay, tất cả mọi người đều không có tâm trạng, còn hợp nhau lại bàn luận vụ án, "Rành rành một con người, sao ngay cả một chút dấu vết cũng không có? Rốt cuộc Đường Nhạn đã đi đâu?"
"Còn không phải sao? Một người còn sống sờ sờ mà không có chút hành tung nào?" Hướng Dương trước nay luôn tiếp lời Tiếu Tiếu, lập tức nói, "Sống không thấy người, chết không thấy xác, cũng không thể lên trời xuống đất chứ?"
Mọi người đều rất bực tức, nhưng vẫn như cũ không có manh mối gì.
"Sư ca." A Từ lẳng lặng nghe mọi người oán than, đang cố ăn nhanh cho xong, đột nhiên nói, "Em định chiều nay sẽ tới biệt thự lần nữa."
"A Từ, không phải cậu đang nghi Đường Nhạn vẫn còn ở biệt thự đó chứ?" Giản Ngôn chưa kịp đáp thì Tiếu Tiếu đã kinh ngạc tiếp chuyện.
"Nơi cuối cùng Đường Nhạn xuất hiện chính là căn biệt thự đó." A Từ giải thích, "Có khi nơi đó vẫn còn manh mối. Dù sao bây giờ chúng ta đã dùng mọi cách để tìm Đường Nhạn, nhưng vẫn hoàn toàn không có tiến triển. Đi tới biệt thự xem lại, nói không chừng sẽ có phát hiện bất ngờ?"
"A Từ nói rất đúng, chiều nay anh sẽ đi với em." Giản Ngôn nói.
Mọi người đều lặng im, biết rất rõ hai người chỉ đi làm việc, biết rất rõ hai người đều cuồng công việc, nhưng không hiểu sao vẫn có cảm giác cả hai đang đi hẹn hò.
Vốn là Trình Tử Khiêm đang rất đồng ý với ý nghĩ của A Từ, còn tính sẽ đi theo cùng. Nhưng hiện tại lại cảm thấy không tiện, không dám nói ra nữa.
Cơm nước xong xuôi, Giản Ngôn và A Từ liền xuất phát.
Sau khi lên xe, A Từ đột nhiên hỏi Giản Ngôn: "Mấy ngày nay, anh có nhận điện thoại của Lão Mã không?"
Giản Ngôn sửng sốt, mấy ngày nay vì tìm Đường Nhạn mà trừ bỏ thời gian ngủ bọn họ đều ở bên ngoài, tạm thời cũng quên cả liên lạc với bên Lão Mã.
"Không có." Giản Ngôn lắc đầu, cảm thấy hơi sai sai.
Theo suy đoán lúc trước, Mao Lôi hẳn phải trở về tìm Doãn Đồng mới đúng. Nhưng nếu Mao Lôi thật sự trở về, dù thế nào Lão Mã cũng sẽ gọi tới nói một tiếng. Song Lão Mã vẫn chưa gọi, vậy là Mao Lôi không có trở về.
"Chẳng lẽ em đoán sai?" A Từ cau mày nói, "Hiện tại xem ra, người giết Doãn Trí Viễn chắc chắn là Đường Nhạn. Nhưng dựa theo lời Đường Hạc nói, Đường Nhạn giết Doãn Trí Viễn thuần túy là vì tình cảm riêng tư. Cho nên, Doãn gia hay Viên gia cũng không quan trọng. Hơn nữa, Mao Lôi còn không quay lại tìm Lão Mã. Như vậy, chuyện chúng ta gặp được Mao Lôi, và cả chuyện văn kiện gì đó, có khi chỉ là trùng hợp? Có thể mọi chuyện đều do em nghĩ nhiều?"
"Không." Giản Ngôn kiên định nói, "Anh vẫn cảm thấy Mao Lôi và việc Doãn Trí Viễn chết có liên quan."
"Anh không thể chỉ vì nghe em nói mà thấy cái gì cũng đúng. Tuy là em sống lại, nhưng trước em có nói rồi, vụ án này không còn giống kiếp trước nữa. Huống hồ, kiếp trước em còn chưa tìm được hung thủ. Cho dù là chuyện đã biết vẫn có thể khác kiếp trước, nói chi tới chuyện này em vốn còn không biết nữa." A Từ rầu rĩ nói, cậu cho rằng Giản Ngôn mù quáng tin tưởng mình, là bởi vì thân phân trùng sinh của mình.
"Không phải đâu A Từ à, việc anh tin tưởng suy đoán của em không hề liên quan đến chuyện em sống lại." Giản Ngôn nhỏ giọng, "Trước đây anh có nói với mọi người rồi, giờ anh nói lại với em, trực giác cũng không phải hoàn toàn vô lý. Trực giác thật ra chính là tích lũy những gì đã trải qua, và thân thể sẽ đưa ra phản ứng thích hợp nhất. Thế nên, có nhiều người sẽ nói trực giác rất chuẩn, thật ra cũng có căn cứ khoa học cả. Đối với Mao Lôi, anh vẫn cảm thấy cô ta có dính líu tới vụ án này. Mặc dù em đang nghi ngờ suy luận của chính mình, nhưng thật ra trực giác của em cũng cảm thấy như vậy, có đúng không? Hai chúng ta cùng chung trực giác, kết luận như nhau, anh thấy không sai đi được. Hơn nữa, chuyện Mao Lôi còn có sự thật nhất định làm căn cứ, không phải tất cả chỉ là đoán mò. Cho nên hiện tại anh thấy, Mao Lôi không xuất hiện, chúng ta hẳn phải càng xem trọng hơn nữa."
"Chuyện Mao Lôi, nếu không phải chúng ta cùng nhau chứng kiến, em còn thật sự hoài nghi..." A Từ đột nhiên khựng lại, hơi kích động, "Sư ca, anh có phát hiện được không, Mao Lôi và Đường Nhạn đều là bỗng nhiên xuất hiện rồi biến mất, làm sao cũng không tìm ra được, giống như căn bản không hề tồn tại trong thế giới này."
"Không tồn tại ở thế giới này?" Giản Ngôn lặp lại lời A Từ nói, tay cầm lái bỗng nhiên xiết chặt, sau đó nghiêng đầu nhìn A Từ một cái.
A Từ cũng bị lời lặp lại của Giản Ngôn làm cho chấn động, trong đầu hiện lên một ý nghĩ mơ hồ, song nhất thời vẫn không bắt được điểm mấu chốt.
Danh sách chương