Biệt thự đương nhiên phải đi, có lẽ Trâu Hồng Thạc đã phái người tới rồi.
Cuối cùng Giản Ngôn hỏi Hứa Thư Hòa một vấn đề: "Đường Nhạn và Đường Hạc quan hệ có tốt không?"
Hứa Thư Hòa suy nghĩ một chút, tựa như do dự phải miêu tả làm sao, cuối cùng nói: "Nghe nói rất là tệ, thậm chí còn không cùng nhau xuất hiện tại bất kỳ trường hợp nào."
Giản Ngôn thấy hỏi cũng đủ, bèn dẫn A Từ và mọi người đi.
Từ khi ra ngoài gọi điện Hướng Dương vẫn chưa quay lại, mãi khi đến dưới lầu Doãn thị Giản Ngôn mới gọi cho Hướng Dương.
Hướng Dương nói mình còn ở trong Doãn thị, lập tức sẽ ra tập hợp với mọi người.
Đợi một lát sau, Hướng Dương mới vội vã chạy ra.
"Có chuyện gì vậy? Anh đi làm cái gì?" Tiếu Tiếu cau mày hỏi.
"Chỉ tìm đại mấy người để tâm sự thôi." Hướng Dương cười nói, "Xem thử coi có phát hiện chuyện gì hay ho không."
Tiếu Tiếu thấy hắn cười liền khó chịu: "Tìm người đẹp hàn huyên chứ gì? Có phát hiện ai đẹp xuất sắc không?"
Giản Ngôn và A Từ đều thấy đây rõ ràng là đang ghen, hai người không hẹn mà cùng dẫn đầu đi nhanh tới bãi đỗ xe.
Hai người họ chân dài bước lớn, một cô gái như Tiếu Tiếu căn bản không theo kịp. Với lại, cô còn đang bận ghen nên không biết hai người đã đi rồi.
Giản Ngôn và A Từ lên xe trước, Giản Ngôn thắt chặt dây an toàn cho A Từ, đoạn hỏi cậu: "Em thấy hôm nay Hứa Thư Hòa có mấy phần thật, mấy phần giả?"
"Em thì lại thấy, điều Hứa Thư Hòa nói hôm nay đa phần là thật." A Từ biết Giản Ngôn có ấn tượng rất tệ với Hứa Thư Hòa, vừa nói vừa quan sát vẻ mặt hắn.
Nhận ra cậu đang cẩn thận dè dặt, Giản Ngôn thấy buồn cười: "Đúng là anh không ưa Hứa Thư Hòa, nhưng anh vẫn phân rõ giữa công và tư. Em không cần nghĩ anh không chuyện nghiệp như vậy chứ?"
A Từ bật cười, toan đáp thì chợt nhận ra, hình như bây giờ Giản Ngôn càng ngày càng hiểu cậu.
A Từ nhớ rất rõ, lúc vừa ở bên nhau, vì trải qua kiếp trước mà cậu rất hiểu Giản Ngôn, luôn có thể đoán được suy nghĩ trong lòng hắn. Lúc ấy, Giản Ngôn thường xuyên cảm thấy kinh ngạc. Có một lần, Giản Ngôn còn hỏi rốt cuộc cậu đã điều tra hắn bao lâu. Khi đó Giản Ngôn đúng như A Từ nghĩ, thường mê man không hiểu gì, căn bản không đoán được tâm tư cậu.
Nhưng bắt đầu từ khi nào, chỉ cần một ánh mắt, một biểu hiện của cậu, Giản Ngôn đã có thế đoán được đại khái trong lòng cậu đang nghĩ gì. Cảm giác này như thể tâm linh tương thông, khiến A Từ cảm thấy ngọt ngào tận đáy lòng.
A Từ hơi cảm động, cậu có thể hiểu được Giản Ngôn là vì dựa vào đời trước mà có. Nhưng thật ra đời này hai người ở bên nhau không bao lâu, Giản Ngôn lại có thể hiểu rõ cậu như vậy, chính là nhờ dùng tâm nghiền ngẫm và quan sát.
"Vậy anh nghĩ hắn nói thật hay giả?" A Từ thấy vui trong lòng bèn nở một cười dịu dàng, thuận theo hỏi.
"Anh..." Giản Ngôn tỏ vẻ đau khổ, nói, "Vì sao vừa nhắc tới Hứa Thư Hòa là em cười dịu dàng như vậy?"
A Từ: "..."
Được rồi, cậu muốn thu lại cái câu tâm linh tương thông kia. Giản Ngôn cứ cố tình nổi cơn ghen, biết rõ cậu cười không phải vì Hứa Thư Hòa mà cứ muốn tìm cớ để chọc cậu.
Thấy A Từ lập tức ngưng cười, Giản Ngôn lại sợ: "Anh đùa mà, bảo bối em cứ cười lên đi. Anh thích nhất trông thấy em cười, em cười lên là đẹp nhất..."
Mặt A Từ đỏ lên, dù chuyện thân mật nhất cũng đã làm, Giản Ngôn chỉ tùy ý nói một lời tâm tình, cậu vẫn không hề có sức chống cự, nhịn không được mà mặt đỏ tim đập.
"Sếp, A Từ, hai người cũng khoa trương quá đi. Mới đó đã bỏ mặc chúng tôi để thỏa sức ngọt ngào một phen?" Tiếu Tiếu vừa đi tới đã trông thấy A Từ mặt đỏ tận mang tai, mà Giản Ngôn không hề che dấu vẻ mặt si mê nhìn A Từ đăm đăm. Tiếu Tiếu lại có cảm giác bị thồn thức ăn cho chó, vừa lên xe đã kêu ca.
Nhìn Hướng Dương theo sát Tiếu Tiếu cười không thấy con mắt đâu là biết hắn đã dỗ được người ta, Giản Ngôn cảm thấy rất oan uổng: "Ác nhân bày đặt cáo trạng trước đấy hả?"
A Từ không muốn bàn cái chuyện này, cậu thấy nó quá là ngây thơ.
Cho nên, A Từ lập tức hỏi Hướng Dương: "Anh đã gọi điện cho Trâu cục ạ?"
Hướng Dương cũng không muốn thảo luận đề tài này. Về mặt khoe ân ái, hắn cảm thấy bọn họ nhất định không thắng được Giản Ngôn và A Từ. Trước đây đã từng có quá nhiều bài học đau đớn rồi.
Vậy nên, Hướng Dương cũng trả lời ngay: "Đúng, có lẽ người trong cục đã đến biệt thự trên núi rồi."
Hướng Dương vừa dứt lời, điện thoại Giản Ngôn liền đổ chuông.
Hắn dừng khởi động xe, nhận điện thoại: "Sư phụ? Có chuyện gì không... Thật ạ? Được, con biết rồi."
Khi Giản Ngôn cúp điện thoại, mọi người đều nhìn về phía hắn.
Giản Ngôn khởi động xe mới chậm rãi nói: "Dựa theo chỗ mà Hứa Thư Hòa nói, bọn họ đã tìm được một con dao gọt trái cây, hình dáng và kích thước ăn khớp với hung khí. Hiện tại đã được đưa đến chỗ pháp chứng, chỉ cần nghiệm chứng vết máu trên đó là có thể xác định được, đấy có phải hung khí hay không."
"Không ngờ, lời của đại lừa bịp kia lại là thật." Tiếu Tiếu kinh ngạc nói, cô vẫn giữ thái độ hoài nghi Hứa Thư Hòa.
"Người này thật đúng là kỳ quái." Hướng Dương cũng nói, "Ngày hôm qua hắn ta còn dám nói láo, hôm nay lại đổi giọng nói ra chân tướng. Trước sau chỉ hơn kém nhau có một ngày, rốt cuộc hắn đang chơi cái trò gì? Có mục đích gì? Nhìn tướng tá của hắn, tôi tuyệt đối không tin đột nhiên lương tâm hắn trỗi dậy, chịu thay đổi nói ra chân tướng."
"Thời gian một ngày có thể làm rất nhiều chuyện." Giản Ngôn nói.
"Sếp, ý của anh là... Hắn ta làm cái gì?" Hướng Dương lập tức truy hỏi.
Giản Ngôn không đáp, hỏi lại: "Mới nãy cậu trò chuyện gì với nhân viên công ty Doãn thị? Có thăm dò được tin tức nào hữu dụng không?"
"Không có." Hướng Dương rất bất đắc dĩ nói.
Dừng một chút, hắn đột nhiên nói: "Nhưng tôi lại thăm dò được một tin đồn..."
Giản Ngôn hoàn toàn vô thức tiếp lời: "Tin đồn gì?"
"Ạch..." Như chợt nghĩ tới điều gì, Hướng Dương do dự, hồi lâu vẫn không nói chuyện.
A Từ hơi khó hiểu, Hướng Dương không phải dạng người ưỡn ẹo, cũng không hay nói phân nửa để gợi tò mò. Cậu quay lại nhìn lướt qua, đúng lúc thấy Hướng Dương nhìn mình và Giản Ngôn bằng ánh mắt phân vân.
Thấy A Từ nhìn xuống, hắn hơi xấu hổ cười cười.
A Từ nhíu mày, nói: "Nói đi, đã lỡ nói ra rồi, không cần gợi tò mò của chúng tôi. Tin đồn gì cũng không quan trọng."
"Thật ra..." Nghe A Từ nói như vậy, Hướng Dương lại mở miệng lần nữa, giọng điệu hơi ảo não, "Thật ra cũng không phải tin đồn gì quá đáng, chẳng qua nghe nói ở Doãn thị có rất nhiều đồng tính."
Được rồi, thảo nào Hướng Dương thấy lúng túng. Thì ra là dạng tin đồn này, trước mặt đã có hai đồng tính luyến ái, Hướng Dương dĩ nhiên sẽ thấy ngại. Có lẽ vừa rồi hắn đã quên nên mới lỡ miệng, nhưng A Từ cũng không thèm để ý.
Trước kia cậu cũng từng để bụng, cảm thấy thế gian không tiếp nhận đồng tính luyến ái, cảm thấy đồng tính luyến là kỳ dị.
Nhưng vào đời này, sau khi cùng Giản Ngôn ở bên nhau, từ mới bắt đầu Giản Ngôn đã dùng thế không kịp trở tay để công khai quan hệ của bọn họ. Đến mức hiện tại dù có đi đến đâu, bọn họ cũng không cần cố gắng che đậy cái gì, dẫu sao người quan tâm bọn họ đều đã biết. Với thái độ thản nhiên này, ngược lại bọn họ cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Đương nhiên cũng không thiếu sự kinh bỉ và chỉ trích, nhưng A Từ phát hiện thật ra đa số mọi người vẫn có thiện ý. Cho nên, hiện tại A Từ thật sự không quan tâm việc này, người khác có bàn luận đề tài này, cậu cũng không thấy có gì không ổn.
Hơn nữa, vừa rồi Hướng Dương lỡ lời thật ra đã chứng minh trong lòng Hướng Dương cũng không thấy quan hệ giữa cậu và Giản Ngôn có gì khác lạ. Bằng không, hắn sẽ không dễ dàng nói ra câu ấy. Hắn đã xem quan hệ của hai người là bình thường.
A Từ quan tâm lập tức hỏi: "Tôi thì lại cảm thấy những người ở công ty Doãn thị rất có nhan sắc, ai trong ấy là đồng tính vậy?"
Thấy A Từ hỏi như vậy, Hướng Dương mới thở phào một hơi, đề tài này đã gợi lên, đương nhiên phải nói cho xong: "Chúng ta đã biết Hứa Thư Hòa, Cát Quả đều là gay, Doãn Trí Viễn là bisexual, và còn Đường Hạc cũng là gay."
Cát Quả và Hứa Thư Hòa trên cơ bản có thể nhận ra, bọn họ không thấy bất ngờ. Còn loại người như Doãn Trí Viễn thì quả là nam nữ đều ăn, chưa hẳn là đồng tính, biết đâu chừng chỉ ham thích mới mẻ. Chẳng qua, hắn có làm gì cũng không khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng người có tư tưởng cực đoan như Đường Hạc lại là người đồng tính, trái lại khiến cho A Từ có hơi bất ngờ.
"Đường Hạc cũng là gay?" Giản Ngôn cũng tỏ ra kinh ngạc, hỏi, "Cậu ta tự nói sao?"
"Không có." Hướng Dương nói, "Chuyện này nói ra có hơi buồn cười, cũng không phải do tôi hỏi, tôi chỉ sơ ý nghe được đúng lúc có người đang nói về Đường Hạc. Nói là trước đây Đường Hạc không chịu thừa nhận mình đồng tính, thậm chí để chứng minh cậu ta còn tìm một người bạn gái. Bộ dáng của cậu ta yêu nghiệt như vậy, tìm bạn gái chỉ là chuyện trong tầm tay. Ngày nọ cậu ta cùng bạn gái đi mướn phòng, bạn gái mới phát hiện cậu ta... không thể cứng nổi. Đầu tiên bạn gái chưa nghi ngờ gì, sau có lần lại nhìn thấy cậu ta cùng một người đàn ông đi mướn phòng. Bấy giờ mới biết, hóa ra Đường Hạc cũng là gay. Chỉ vì không muốn bị người khác chỉ trích mà tìm bạn gái để làm bia đỡ đạn. Lúc ấy bạn gái cậu ta vô cùng tức giận, trong lúc kích động đã nói ra chuyện cậu ta không cứng được trước mặt mọi người. Bạn gái đó sau này cũng rời khỏi công ty, nhưng chuyện Đường Hạc là gay thì cả công ty đều biết. Cậu ta vẫn rất bình tĩnh, thế mà có thể xem như không có chuyện gì tiếp tục làm việc ở công ty. Có điều, từ đó trở đi, người trong công ty đã nhìn Đường Hạc với con mắt khác, bản thân Đường Hạc cũng càng ngày càng lạnh lùng, dần dần biến thành dáng vẻ hiện tại."
Loại chuyện này, Tiếu Tiếu không muốn xen vào, yên lặng ngồi đó như không tồn tại.
Trong lòng Giản Ngôn và A Từ ít nhiều vẫn có chút buồn bã, đồng tính thì sao? Không giết người, không phạm pháp, sao phải mất mặt xấu hổ? Vì thứ gì mà mỗi một người đàn ông đều không thể đối diện với tình cảm của mình? Cát Quả rõ ràng là gay mà đi kết hôn với phụ nữ. Đường Hạc rõ ràng là gay mà cứ nhất quyết phải tìm bạn gái để che mắt. Mấy chuyện hèn hạ này, không phải mới là chuyện khiến người ta kinh tởm nhất sao?
Cuối cùng Giản Ngôn hỏi Hứa Thư Hòa một vấn đề: "Đường Nhạn và Đường Hạc quan hệ có tốt không?"
Hứa Thư Hòa suy nghĩ một chút, tựa như do dự phải miêu tả làm sao, cuối cùng nói: "Nghe nói rất là tệ, thậm chí còn không cùng nhau xuất hiện tại bất kỳ trường hợp nào."
Giản Ngôn thấy hỏi cũng đủ, bèn dẫn A Từ và mọi người đi.
Từ khi ra ngoài gọi điện Hướng Dương vẫn chưa quay lại, mãi khi đến dưới lầu Doãn thị Giản Ngôn mới gọi cho Hướng Dương.
Hướng Dương nói mình còn ở trong Doãn thị, lập tức sẽ ra tập hợp với mọi người.
Đợi một lát sau, Hướng Dương mới vội vã chạy ra.
"Có chuyện gì vậy? Anh đi làm cái gì?" Tiếu Tiếu cau mày hỏi.
"Chỉ tìm đại mấy người để tâm sự thôi." Hướng Dương cười nói, "Xem thử coi có phát hiện chuyện gì hay ho không."
Tiếu Tiếu thấy hắn cười liền khó chịu: "Tìm người đẹp hàn huyên chứ gì? Có phát hiện ai đẹp xuất sắc không?"
Giản Ngôn và A Từ đều thấy đây rõ ràng là đang ghen, hai người không hẹn mà cùng dẫn đầu đi nhanh tới bãi đỗ xe.
Hai người họ chân dài bước lớn, một cô gái như Tiếu Tiếu căn bản không theo kịp. Với lại, cô còn đang bận ghen nên không biết hai người đã đi rồi.
Giản Ngôn và A Từ lên xe trước, Giản Ngôn thắt chặt dây an toàn cho A Từ, đoạn hỏi cậu: "Em thấy hôm nay Hứa Thư Hòa có mấy phần thật, mấy phần giả?"
"Em thì lại thấy, điều Hứa Thư Hòa nói hôm nay đa phần là thật." A Từ biết Giản Ngôn có ấn tượng rất tệ với Hứa Thư Hòa, vừa nói vừa quan sát vẻ mặt hắn.
Nhận ra cậu đang cẩn thận dè dặt, Giản Ngôn thấy buồn cười: "Đúng là anh không ưa Hứa Thư Hòa, nhưng anh vẫn phân rõ giữa công và tư. Em không cần nghĩ anh không chuyện nghiệp như vậy chứ?"
A Từ bật cười, toan đáp thì chợt nhận ra, hình như bây giờ Giản Ngôn càng ngày càng hiểu cậu.
A Từ nhớ rất rõ, lúc vừa ở bên nhau, vì trải qua kiếp trước mà cậu rất hiểu Giản Ngôn, luôn có thể đoán được suy nghĩ trong lòng hắn. Lúc ấy, Giản Ngôn thường xuyên cảm thấy kinh ngạc. Có một lần, Giản Ngôn còn hỏi rốt cuộc cậu đã điều tra hắn bao lâu. Khi đó Giản Ngôn đúng như A Từ nghĩ, thường mê man không hiểu gì, căn bản không đoán được tâm tư cậu.
Nhưng bắt đầu từ khi nào, chỉ cần một ánh mắt, một biểu hiện của cậu, Giản Ngôn đã có thế đoán được đại khái trong lòng cậu đang nghĩ gì. Cảm giác này như thể tâm linh tương thông, khiến A Từ cảm thấy ngọt ngào tận đáy lòng.
A Từ hơi cảm động, cậu có thể hiểu được Giản Ngôn là vì dựa vào đời trước mà có. Nhưng thật ra đời này hai người ở bên nhau không bao lâu, Giản Ngôn lại có thể hiểu rõ cậu như vậy, chính là nhờ dùng tâm nghiền ngẫm và quan sát.
"Vậy anh nghĩ hắn nói thật hay giả?" A Từ thấy vui trong lòng bèn nở một cười dịu dàng, thuận theo hỏi.
"Anh..." Giản Ngôn tỏ vẻ đau khổ, nói, "Vì sao vừa nhắc tới Hứa Thư Hòa là em cười dịu dàng như vậy?"
A Từ: "..."
Được rồi, cậu muốn thu lại cái câu tâm linh tương thông kia. Giản Ngôn cứ cố tình nổi cơn ghen, biết rõ cậu cười không phải vì Hứa Thư Hòa mà cứ muốn tìm cớ để chọc cậu.
Thấy A Từ lập tức ngưng cười, Giản Ngôn lại sợ: "Anh đùa mà, bảo bối em cứ cười lên đi. Anh thích nhất trông thấy em cười, em cười lên là đẹp nhất..."
Mặt A Từ đỏ lên, dù chuyện thân mật nhất cũng đã làm, Giản Ngôn chỉ tùy ý nói một lời tâm tình, cậu vẫn không hề có sức chống cự, nhịn không được mà mặt đỏ tim đập.
"Sếp, A Từ, hai người cũng khoa trương quá đi. Mới đó đã bỏ mặc chúng tôi để thỏa sức ngọt ngào một phen?" Tiếu Tiếu vừa đi tới đã trông thấy A Từ mặt đỏ tận mang tai, mà Giản Ngôn không hề che dấu vẻ mặt si mê nhìn A Từ đăm đăm. Tiếu Tiếu lại có cảm giác bị thồn thức ăn cho chó, vừa lên xe đã kêu ca.
Nhìn Hướng Dương theo sát Tiếu Tiếu cười không thấy con mắt đâu là biết hắn đã dỗ được người ta, Giản Ngôn cảm thấy rất oan uổng: "Ác nhân bày đặt cáo trạng trước đấy hả?"
A Từ không muốn bàn cái chuyện này, cậu thấy nó quá là ngây thơ.
Cho nên, A Từ lập tức hỏi Hướng Dương: "Anh đã gọi điện cho Trâu cục ạ?"
Hướng Dương cũng không muốn thảo luận đề tài này. Về mặt khoe ân ái, hắn cảm thấy bọn họ nhất định không thắng được Giản Ngôn và A Từ. Trước đây đã từng có quá nhiều bài học đau đớn rồi.
Vậy nên, Hướng Dương cũng trả lời ngay: "Đúng, có lẽ người trong cục đã đến biệt thự trên núi rồi."
Hướng Dương vừa dứt lời, điện thoại Giản Ngôn liền đổ chuông.
Hắn dừng khởi động xe, nhận điện thoại: "Sư phụ? Có chuyện gì không... Thật ạ? Được, con biết rồi."
Khi Giản Ngôn cúp điện thoại, mọi người đều nhìn về phía hắn.
Giản Ngôn khởi động xe mới chậm rãi nói: "Dựa theo chỗ mà Hứa Thư Hòa nói, bọn họ đã tìm được một con dao gọt trái cây, hình dáng và kích thước ăn khớp với hung khí. Hiện tại đã được đưa đến chỗ pháp chứng, chỉ cần nghiệm chứng vết máu trên đó là có thể xác định được, đấy có phải hung khí hay không."
"Không ngờ, lời của đại lừa bịp kia lại là thật." Tiếu Tiếu kinh ngạc nói, cô vẫn giữ thái độ hoài nghi Hứa Thư Hòa.
"Người này thật đúng là kỳ quái." Hướng Dương cũng nói, "Ngày hôm qua hắn ta còn dám nói láo, hôm nay lại đổi giọng nói ra chân tướng. Trước sau chỉ hơn kém nhau có một ngày, rốt cuộc hắn đang chơi cái trò gì? Có mục đích gì? Nhìn tướng tá của hắn, tôi tuyệt đối không tin đột nhiên lương tâm hắn trỗi dậy, chịu thay đổi nói ra chân tướng."
"Thời gian một ngày có thể làm rất nhiều chuyện." Giản Ngôn nói.
"Sếp, ý của anh là... Hắn ta làm cái gì?" Hướng Dương lập tức truy hỏi.
Giản Ngôn không đáp, hỏi lại: "Mới nãy cậu trò chuyện gì với nhân viên công ty Doãn thị? Có thăm dò được tin tức nào hữu dụng không?"
"Không có." Hướng Dương rất bất đắc dĩ nói.
Dừng một chút, hắn đột nhiên nói: "Nhưng tôi lại thăm dò được một tin đồn..."
Giản Ngôn hoàn toàn vô thức tiếp lời: "Tin đồn gì?"
"Ạch..." Như chợt nghĩ tới điều gì, Hướng Dương do dự, hồi lâu vẫn không nói chuyện.
A Từ hơi khó hiểu, Hướng Dương không phải dạng người ưỡn ẹo, cũng không hay nói phân nửa để gợi tò mò. Cậu quay lại nhìn lướt qua, đúng lúc thấy Hướng Dương nhìn mình và Giản Ngôn bằng ánh mắt phân vân.
Thấy A Từ nhìn xuống, hắn hơi xấu hổ cười cười.
A Từ nhíu mày, nói: "Nói đi, đã lỡ nói ra rồi, không cần gợi tò mò của chúng tôi. Tin đồn gì cũng không quan trọng."
"Thật ra..." Nghe A Từ nói như vậy, Hướng Dương lại mở miệng lần nữa, giọng điệu hơi ảo não, "Thật ra cũng không phải tin đồn gì quá đáng, chẳng qua nghe nói ở Doãn thị có rất nhiều đồng tính."
Được rồi, thảo nào Hướng Dương thấy lúng túng. Thì ra là dạng tin đồn này, trước mặt đã có hai đồng tính luyến ái, Hướng Dương dĩ nhiên sẽ thấy ngại. Có lẽ vừa rồi hắn đã quên nên mới lỡ miệng, nhưng A Từ cũng không thèm để ý.
Trước kia cậu cũng từng để bụng, cảm thấy thế gian không tiếp nhận đồng tính luyến ái, cảm thấy đồng tính luyến là kỳ dị.
Nhưng vào đời này, sau khi cùng Giản Ngôn ở bên nhau, từ mới bắt đầu Giản Ngôn đã dùng thế không kịp trở tay để công khai quan hệ của bọn họ. Đến mức hiện tại dù có đi đến đâu, bọn họ cũng không cần cố gắng che đậy cái gì, dẫu sao người quan tâm bọn họ đều đã biết. Với thái độ thản nhiên này, ngược lại bọn họ cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Đương nhiên cũng không thiếu sự kinh bỉ và chỉ trích, nhưng A Từ phát hiện thật ra đa số mọi người vẫn có thiện ý. Cho nên, hiện tại A Từ thật sự không quan tâm việc này, người khác có bàn luận đề tài này, cậu cũng không thấy có gì không ổn.
Hơn nữa, vừa rồi Hướng Dương lỡ lời thật ra đã chứng minh trong lòng Hướng Dương cũng không thấy quan hệ giữa cậu và Giản Ngôn có gì khác lạ. Bằng không, hắn sẽ không dễ dàng nói ra câu ấy. Hắn đã xem quan hệ của hai người là bình thường.
A Từ quan tâm lập tức hỏi: "Tôi thì lại cảm thấy những người ở công ty Doãn thị rất có nhan sắc, ai trong ấy là đồng tính vậy?"
Thấy A Từ hỏi như vậy, Hướng Dương mới thở phào một hơi, đề tài này đã gợi lên, đương nhiên phải nói cho xong: "Chúng ta đã biết Hứa Thư Hòa, Cát Quả đều là gay, Doãn Trí Viễn là bisexual, và còn Đường Hạc cũng là gay."
Cát Quả và Hứa Thư Hòa trên cơ bản có thể nhận ra, bọn họ không thấy bất ngờ. Còn loại người như Doãn Trí Viễn thì quả là nam nữ đều ăn, chưa hẳn là đồng tính, biết đâu chừng chỉ ham thích mới mẻ. Chẳng qua, hắn có làm gì cũng không khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng người có tư tưởng cực đoan như Đường Hạc lại là người đồng tính, trái lại khiến cho A Từ có hơi bất ngờ.
"Đường Hạc cũng là gay?" Giản Ngôn cũng tỏ ra kinh ngạc, hỏi, "Cậu ta tự nói sao?"
"Không có." Hướng Dương nói, "Chuyện này nói ra có hơi buồn cười, cũng không phải do tôi hỏi, tôi chỉ sơ ý nghe được đúng lúc có người đang nói về Đường Hạc. Nói là trước đây Đường Hạc không chịu thừa nhận mình đồng tính, thậm chí để chứng minh cậu ta còn tìm một người bạn gái. Bộ dáng của cậu ta yêu nghiệt như vậy, tìm bạn gái chỉ là chuyện trong tầm tay. Ngày nọ cậu ta cùng bạn gái đi mướn phòng, bạn gái mới phát hiện cậu ta... không thể cứng nổi. Đầu tiên bạn gái chưa nghi ngờ gì, sau có lần lại nhìn thấy cậu ta cùng một người đàn ông đi mướn phòng. Bấy giờ mới biết, hóa ra Đường Hạc cũng là gay. Chỉ vì không muốn bị người khác chỉ trích mà tìm bạn gái để làm bia đỡ đạn. Lúc ấy bạn gái cậu ta vô cùng tức giận, trong lúc kích động đã nói ra chuyện cậu ta không cứng được trước mặt mọi người. Bạn gái đó sau này cũng rời khỏi công ty, nhưng chuyện Đường Hạc là gay thì cả công ty đều biết. Cậu ta vẫn rất bình tĩnh, thế mà có thể xem như không có chuyện gì tiếp tục làm việc ở công ty. Có điều, từ đó trở đi, người trong công ty đã nhìn Đường Hạc với con mắt khác, bản thân Đường Hạc cũng càng ngày càng lạnh lùng, dần dần biến thành dáng vẻ hiện tại."
Loại chuyện này, Tiếu Tiếu không muốn xen vào, yên lặng ngồi đó như không tồn tại.
Trong lòng Giản Ngôn và A Từ ít nhiều vẫn có chút buồn bã, đồng tính thì sao? Không giết người, không phạm pháp, sao phải mất mặt xấu hổ? Vì thứ gì mà mỗi một người đàn ông đều không thể đối diện với tình cảm của mình? Cát Quả rõ ràng là gay mà đi kết hôn với phụ nữ. Đường Hạc rõ ràng là gay mà cứ nhất quyết phải tìm bạn gái để che mắt. Mấy chuyện hèn hạ này, không phải mới là chuyện khiến người ta kinh tởm nhất sao?
Danh sách chương