Giang Ảnh: "???"

Giờ đầu óc cậu đang lag, cần phải khởi động lại. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cậu nhìn thấy một cánh đồng quê trống trải, nghe thấy một âm thanh vang dội, tiếp đó một cột khói hình cây nấm bay lên không trung.a

Cãi Cọ 3357868 = Đồ đệ = Thích Trục? Thích Trục là đồ đệ của cậu?!

Người cậu dạy dỗ cực khổ tận 123 ngày là Thích Trục?!

Thích Trục chăm chỉ vào "Cãi Cọ" 123 ngày là để học cãi nhau với cậu?!

Chả có cái quái gì gọi là phong cách nói chuyện gần giống nhau sất, hai người này vốn dĩ là cùng một người???

Cút con mẹ nó không tranh thắng thua, cút con mẹ nó không màng được mất đi.

Giờ Giang Ảnh nhớ lại, việc Thích Trục tự dưng biến thành đồ đệ bảo bối của cậu cũng đã xuất hiện vài dấu vết trong cuộc sống. Đồ đệ dùng series meme giống của cậu, Thích Trục nói chuyện càng ngày càng móc mỉa thấy ớn, thêm nữa là cứ mỗi ngày năng lực cãi nhau của anh lại càng vượt quá sức tưởng tượng của cậu. Chỉ có điều chuyện này nghe quá ly kỳ nên cậu cũng chẳng để trong lòng, mãi tới tận khi...


"Tiểu Ảnh." Thích Trục đẩy cửa ra, anh bước vào phòng, "Em có muốn tăng độ ấm lên không?"

Giang Ảnh bị anh dọa giật cả mình: "Anh đứng yên đấy!"

Thích Trục: "?"

"Anh đừng có mà cử động." Giang Ảnh bồi thêm một câu, "Lùi lại."

Thích Trục nghe lời đứng yên thật. Anh cũng chẳng hỏi gì, chỉ lẳng lặng nhìn cuốn kịch bản trong tay Giang Ảnh rồi lại nhìn màn hình điện thoại của mình đặt trên tủ. Có vẻ là đã hiểu được mới xảy ra chuyện gì, anh khẽ bật cười.

"Anh lại còn cười?" Giang Ảnh không ngờ Thích Trục còn chả thèm giấu, "Anh mau ngẫm nghĩ lại tính nghiêm trọng của vấn đề đi."

"Trước giờ anh chưa từng lừa em." Thích Trục xoay người khóa cửa phòng lại, "Anh cũng không tính lừa em."

Giang Ảnh: "..."

Cậu cãi được không? Tất nhiên là không rồi! Mỗi lời người này nói trong  "Cãi Cọ" đều là thật đấy.


"Anh có một người bạn thích bắt bẻ." Nhân lúc Giang Ảnh không để ý, Thích Trục đi ra phía cửa sổ sát đất, kéo rèm lại, "Bây giờ cậu ấy là bạn trai anh, anh nói không sai chứ?"

Giang Ảnh tức cười: "Thầy Thích à, ngài rảnh rỗi lắm phải không? Không có chuyện để làm hay gì mà tạo tài khoản trong cái app này rồi theo em học cãi nhau hả?"

Thích Trục nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó anh nói: "Chủ yếu là vì anh muốn theo đuổi em nên mới cố gắng tìm hiểu về thế giới của em. Cãi nhau chỉ là thứ yếu thôi."

"Em bỏ hết vốn liếng ra để dạy anh mà giờ anh bảo với em nó là thứ yếu?" Bực vãi, cậu muốn cãi nhau, tính háo thắng rục rịch trỗi dậy rồi đây này.

Nhưng mà lúc trước Thích Trục theo đuổi cậu rất nghiêm túc, tính háo thắng giảm xuống một tí rồi lại tăng thêm một tí, Giang Ảnh cảm thấy giờ cậu sắp phát nổ đến nơi rồi.


"Kết quả rất tốt mà." Thích Trục chỉ ra trọng điểm, "Em là của anh."

"Tốt cái gì mà tốt?" Giang Ảnh nhảy xuống giường, "Ngài biết em là Ông Chủ Cua từ lâu rồi đúng không? Biết từ trước 123 ngày kia chứ gì? Nhìn em bị fan của hai chúng ta mắng trên Weibo có phải thú vị lắm không? Cả lúc bái sư nữa, biết em thích cái kiểu đã nghiện còn ngại nên mới cố ý làm thế chứ gì? Học hỏi được nhiều phết đấy nhỉ lớp trưởng."

"Lúc em tự mắng mình, ngài xem vui lắm hả, hả?"

"Em thật lòng thật dạ chúc anh đánh bại được người bạn thích bắt bẻ kia của anh, anh có lương tâm chút đi chứ?"

Giang Ảnh lại tiếp tục: "Động cơ của ngài không trong sạch đâu, thầy Thích à. Thân là người thầy tốt nhất trong "Cãi Cọ", em cực kỳ nghiêm túc dạy ngài trở thành một người biết cãi nhau đấy."
"Thế nên là điều khiến em tức giận nằm ở việc dạy học của em đúng không?" Thích Trục nói chen vào một câu.

Giang Ảnh: "Đúng." mà hình như cũng không đúng.

Logic không đúng lắm, chưa nhắm tới điểm chính, nhưng mà cậu cũng chẳng thể nói được là nó sai ở chỗ nào. Không được, cậu phải tu một chai nước lạnh để bình tĩnh lại đã.

"Được." Thích Trục bình tĩnh nhả ra một chữ.

Chữ "được" này nghe cực kỳ ngứa đòn, tính háo thắng của người nào đó lại sục sôi khiến cho suy nghĩ của cậu không tỉnh táo lắm. Cậu vỗ đầu bồm bộp mấy cái rồi ôm lấy Dưa Nhỏ đặt trên tủ cạnh giường vào lòng, "Được cái gì mà được? Giờ em muốn chạy rồi, em bị ảnh chọc tức nên mới chạy đấy. Anh tưởng em không cần mặt mũi à..."

【Tui dạy cậu mấy mẹo nhỏ mấy đứa thích bắt bẻ hay dùng ngoài đời.】
【Vậy thì hôm nay chúng ta sẽ giảng về học cách ngắt lời.】

【Đầu tiên là cậu phải chiếm lấy vị trí có lợi, giành nói trước đã. Sau này nó thành thói quen rồi thì cậu sẽ thành thạo kỹ năng ngắt lời thôi.】

【Có thời gian rảnh thì cậu tìm người thử chút xem sao ha.】

Giang Ảnh còn bao nhiêu lời oán trách chưa kịp nói ra, cậu trừng bắt nhìn Thích Trục bước tới, cúi đầu hôn môi cậu. Anh tránh vết thương nhỏ trên khóe miệng cậu, dứt khoát không để cậu nói thêm câu nào nữa.

Giang Ảnh thở hơi gấp, lúc cậu mở mắt ra thấy ánh mắt Thích Trục có vẻ hả hê lắm.

Giang Ảnh đẩy Thích Trục ra, cậu chỉ vào anh: "... Được đấy, ngắt lời riết nghiện rồi phải không? Anh thấy em không cần mặt mũi nữa thật à? Anh đừng có quên, lúc trước em đã bảo rồi, em không thua anh nữa đâu!"
Giang Ảnh: "Hôm nay không hẹn, đi đây."

【Đầu tiên là phải ngắt lời, sau đó cắt ngang suy nghĩ của đối phương, tiếp đấy đánh lạc hướng rồi hỏi vặn lại.】

Thích Trục khẽ kéo Giang Ảnh lại, chưa tới một giây anh đã tiến vào trạng thái, phát huy cực hạn kỹ năng diễn xuất của diễn viên đang hot.

Thế nên là Giang Ảnh trợn trừng mắt chứng kiến toàn bộ quá trình Thích Trục trở mặt...

Anh hơi nhíu mày, nhìn có vẻ hơi do dự, ẩn trong đó còn có chút xíu đau lòng. Thích Trục nhìn cậu, sau đó lại nhìn đi nơi khác, trong dịu dàng có chút không nỡ, trong buồn tủi có chút xót thương.

Giang Ảnh: "?" Ủa làm gì dạ?

Có gì phải nói chứ!

【Cậu cứ để ý mà xem, trên Weibo toàn cãi nhau kiểu thế thôi. Bởi vì trình độ cãi nhau của hai người không phân cao thấp, cãi đến cuối cùng sẽ nhận ra vấn đề đã đi rất xa rồi. Bình thường trong lúc vô tình, cư dân mạng sẽ hơi tổ lái một tí, nhưng cũng có không ít người biết cãi nhau, cố ý dắt mũi người ta như thế đấy.】
"Tiểu Ảnh..." Hai tay Thích Trục đè lên vai Giang Ảnh, anh tan nát cõi lòng, ánh mắt sầu muộn, giọng nói còn hơi run rẩy: "Em... em không yêu anh à?"

Giang Ảnh: "..."

Giang Ảnh: "......"

Con mẹ nó vấn đề nó nằm ở đây hả? Đây là vấn đề từ nãy đến giờ hai người thảo luận sao?!

Diễn như thật ấy nhỉ.

Kỹ năng diễn xuất đỉnh thì hay lắm à?

Khinh thường kỹ năng diễn xuất nát bét của cậu chắc?

【Sau khi cậu dẫn dắt được vấn đề, có thể là vì hoang mang hoặc vì tức giận nên đối phương sẽ rơi vào trạng thái ngắt máy tức thời. Cậu phải nhân cơ hội này để đổi trắng thay đen, phản công quật lại, nói chung làm thế nào thì làm, khiến đối phương không nói được nữa là OK.】

Cách Thích Trục dẫn dắt quá trôi chảy, vậy nên trong lúc nhất thời Giang Ảnh chẳng hiểu tại sao vấn đề Thích Trục không cẩn thận bị vạch trần lại bị đẩy đến chuyện có yêu hay không. Đầu óc cậu vừa mới tỉnh táo một tí đã lại lag rồi.
Chớp mắt một cái, Thích Trục đã trở về trạng thái ban đầu: "Bản thân em phản ứng chậm trong chuyện yêu đương, giờ lại còn trách anh?"

"Bản thân em chỉ thích cãi nhau, không thèm chú tâm yêu đương. Anh biết em là Ông Chủ Cua, em không nhận ra anh, cái này trách anh được sao?"

Đổi trắng thay đen.

"Anh theo đuổi em lâu lắm rồi, còn em thì thế nào?" hỏi ngược lại, "Anh đối tốt với em, còn em chỉ muốn cãi nhau với anh. Anh hỏi em về cp của chúng ta, em trả lời cứ mập mà mập mờ."

Cuối cùng, tổng kết lại vấn đề.

"Tiểu Ảnh." Thích Trục nâng mặt Giang lên, để cậu nhìn thẳng vào mình, "Em nói đi, đây là vấn đề của ai?"

Giang Ảnh: "..."

Tức phát rồ luôn.

Tất cả những kỹ năng cãi nhau của cậu đều được Thích Trục vận dụng thành thạo.

Năng lực cá nhân thần kỳ gì đây?

Thà rút lui còn hơn, khi khác chiến tiếp.
"Cáo từ." Giang Ảnh ôm Dưa Nhỏ tính chạy.

Thích Trục chẳng nói gì cả, anh đột nhiên đưa tay ra chặn Giang Ảnh lại, bế cậu lên rồi ném vào chiếc giường lớn ở trong phòng ngủ. Sau đó anh cúi người đè cậu xuống, điện thoại rơi trên giường phát một đoạn ghi âm...

"Bao lớn rồi, em bảo em là của anh thì chắc chắn là của anh, em không đổi ý. Giờ em dâng mình tới tận cửa rồi, không thể chạy được đâu."

"Anh cứ yên tâm, em mà chạy thì coi như em thua."

Giang Ảnh: "..." Nguy hiểm vãi đạn.

"Anh không có ý gì đâu." Thích Trục đặt điện thoại lên tủ đầu giường, "Anh chỉ muốn giữ lại chút kỷ niệm, ai ngờ phải dùng nó nhanh như thế."

"Giang Trúc Giang, anh hỏi em lần nữa." mồm thì kêu muốn hỏi mà cái tay Thích Trục chả có tí dấu hiệu nào là muốn buông tha, "Em muốn thắng hay là muốn thua?
Bé cua nào đó từ bé đến lớn toàn đi đứng ngang ngược, rốt cuộc thì hôm nay cũng bị kẹt trong khe rồi.

Tiến thoái lưỡng nan, lời nói như bát nước đổ đi, đây là vấn đề về tôn nghiêm, không thể coi như không có chuyện gì được.

Giang Ảnh quyết định, cậu phải mắng cho sướng miệng đã, có gì nói sau: "Thích Trục! Con mẹ anh..."

Nãy giờ cậu ôm chặt Dưa Nhỏ chẳng chịu buông tay, giờ nó nghe thấy từ khóa mấu chốt nào đó, đột nhiên gào cái mồm lên.

Dưa Nhỏ: "Thích Trục? Thích Trục là cái đồ lãnh đạm!"

Thích Trục: "..."

Giang Ảnh: "..."

Cái thứ thiểu năng này lại còn thêm dầu vào lửa, lộn xộn cái gì mà lộn xộn! Phải mắng... nhưng mắng không nổi.

"Em cảm thấy anh có giống thế không?" Thích Trục khẽ cười bên tai cậu, "Anh không hỏi nữa, em tự thử xem nhé, có được không?"
Năm phút sau.

"... Ngày mai, em còn phải đi làm." Giang Ảnh đành thỏa hiệp, "Anh nhẹ nhàng chút nha."

"Ừm." Thích Trục ngẫm nghĩ một lát, anh gật đầu.

"Em không yêu anh à?" Thích Trục kéo lại vấn đề.

"Yêu yêu yêu! Năng lực cá nhân của anh Thích mạnh như thế, không yêu sao được." Còn chưa xong nữa hả, Giang Ảnh đành chịu thua, "Lỗi của em, đều là do em sai."

"Do anh." Thích Trục hài lòng đè cậu xuống giường, anh từ từ cúi người xuống, "Để anh trị cái tính khí nóng nảy của em."

* (Hí hí, các chị còn mong chờ gì nữa?)

Buổi sáng hôm sau, ở hiện trường ghi hình của chương trình nao đó, Tề Tuấn đang thu xếp công việc.

"Gọi điện không bắt máy, Giang Ảnh đã đến chưa?" Tề Tuấn hỏi nhân viên, "Còn hai mươi phút nữa là bắt đầu livestream, chuẩn bị ổn cả rồi chứ?"

"Đến thì đến rồi, nhưng mà..." Nhân viên này là người mới, cậu ta ấp a ấp úng, "Nhìn cậu ấy không giống lúc trước lắm."
Tiểu Tề tổng: "???"

Tiểu Tề tổng: "Hả? Sao mà nhìn không giống lúc trước?"

Nhân viên ở phòng nghỉ đang nơp nớp lo sợ vội tiếp đón tiểu Tề tổng. Trong phòng nghỉ dành cho khách mời của chương trình, Thích Trục đang bình tĩnh ngồi uống trà.

"Lớp, lớp, lớp, lớp trưởng?" Tề Tuấn ghìm chân lại không kịp, một chân hắn đập bụp vào chân bàn uống nước, đau tới nỗi nhe răng trợn mắt.

Thích Trục lễ phép gật đầu, ý là mình nghe thấy rồi.

"Bố tôi đâu?" Tề Tuấn có dự cảm chẳng lành

"Ngủ như chết ấy, bảo tôi tới hộ." Từng cử chỉ, động tác của người nào đó đều toát ra sự lười biếng sau khi được thỏa mãn, "Nghe nói lúc hai người ký hợp đồng, em ấy ký nhầm tên tôi."

Tề Tuấn: "..." Hắn cần thuốc trợ tim khẩn cấp.

"Dù sao chương trình của cậu cũng chỉ còn mười phút nữa là bắt đầu." Thích Trục đặt ly trà xuống, "Tôi lên giúp cậu, cậu thấy thêm tôi vào có ổn không?"
_ _ _

Shiguang:

Bạn trai dỗi không chịu doi, thầy Thích rưng rưng: Em không yêu anh à? 🥺

Thích Trục là ma quỷ =)))))))))))))))))))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện