Thịnh Sùng Lâm ngồi trong phòng ăn, biến nỗi buồn thành sức ăn, quét sạch toàn bộ món ăn mà thím Lý đã nấu, hơn cả nửa nồi canh gà.
Nồi canh này thím Lý đã hầm bằng lửa nhỏ từ chiều, nghĩ rằng Liên Tư Hành đang mang thai sẽ dễ bị đói nên tối nay có thể dùng làm bữa khuya.
Sau khi húp một bát, Thịnh Sùng Lâm vốn định đặt bát đũa xuống nhưng nhớ ra thím Lý đã nói canh này được nấu riêng cho Liên Tư Hành. Nghĩ vậy anh ta lại chạy vào bếp, tự mình múc thêm ba bát nữa rồi húp hết sạch.
Nồi canh gà thấy cả đáy luôn rồi.
Thịnh Sùng Lâm tức tối nghĩ, anh ta không thể xen vào chuyện anh trai ruột và vợ cũ sắp kết hôn, nhưng họ đã làm anh ta khó chịu, chẳng lẽ lại không cho anh ta lấy chút đồ ăn? Anh ta cũng phải khiến cô khó chịu một chút!
Sờ cái bụng đã no căng, Thịnh Sùng Lâm bắt đầu hối hận. Nghĩ lại, anh ta nhận ra hành động của mình không hề khiến Liên Tư Hành khó chịu, mà có khi lại giúp cô giải tỏa. Là một ngôi sao nữ cần giữ dáng, làm gì có chuyện ăn món canh gà giàu dinh dưỡng và nhiều vị thuốc bổ vào buổi tối chứ?
Trước đó trong phòng khách, khi nghe Thịnh Sùng Ngật tuyên bố Liên Tư Hành là vị hôn thê của anh, anh ta nhất quyết không chịu gọi cô là chị dâu, viện cớ đói bụng rồi chạy thẳng vào phòng ăn.
Thịnh Sùng Ngật nghĩ rằng, dù sao em trai cũng là em ruột, không phải nhặt từ thùng rác về, phải cho nó chút thời gian để thích nghi, nên không ép gọi chị dâu ngay.
Thịnh Sùng Ngật bảo thím Lý dẫn người đi dọn dẹp phòng ngủ chính ở tầng hai của tòa Tây bên cạnh, đồng thời sắp xếp trước một phần quần áo thường mặc của anh sang đó.
Vì A Lâm đã quay về, tối nay anh và Liên Tư Hành sẽ không ở tòa chính, mà chuyển qua tòa Tây nghỉ ngơi.
Khi Thịnh Sùng Lâm ăn no căng bụng đi ra, anh phát hiện Thịnh Sùng Ngật và Liên Tư Hành vẫn ngồi trên sofa trong phòng khách, ông nội Thịnh cũng đã xuống, ba người đang trò chuyện vui vẻ.
Ông nội Thịnh nói: "Vợ chồng trẻ các cháu chuyển sang tòa Tây ở thì không sao, nhưng phòng em bé phải để ở tòa chính. Như vậy, ông mới có thể tiện bề chăm sóc chắt cưng ngoan ngoãn của ông bất cứ lúc nào..."
Thịnh Sùng Ngật không đồng ý: "Không được, buổi tối cháu cũng muốn nhìn con, để phòng đứa bé ở tòa chính thì không tiện. Em bé vẫn nên ở gần bố mẹ thì tốt hơn."
Hai ông cháu đều rất kiên quyết với ý kiến của mình, đồng thời nghiêm túc nhìn về phía Liên Tư Hành đầy mong chờ, để cho người mẹ tương lai này cũng tham gia bỏ phiếu.
Liên Tư Hành không muốn làm mất lòng ai, yếu ớt nói: "Phòng em bé ở tòa chính hay tòa Tây đều được, nhưng có lẽ cháu sẽ không ở lại lâu đâu. Bình thường sống ở biệt thự nhỏ trong khu trung tâm thành phố tiện hơn, với lại gần bệnh viện Liên Hòa của nhà cháu. Nhưng chỉ cần có thời gian, cháu sẽ thường xuyên về thăm ông."
Dù ở biệt thự chính nhà họ Thịnh có sẵn thiết bị y tế thông thường, nhưng lại không có thiết bị chuyên dụng cho phụ nữ mang thai.
Nghe vậy, ông cụ Thịnh lập tức cau mày: "Vậy thì ở tòa chính và tòa Tây đều phải chuẩn bị một phòng em bé, để em bé luân phiên ở cả hai nơi. A Ngật, cháu xem khu biệt thự của cháu có căn nào rao bán không, mua thêm một căn nữa. Sau này ông sẽ thường xuyên đến đó ở, tiện bề chăm sóc chắt nội của ông."
Biệt thự trên núi không khí trong lành, yên tĩnh, nhưng đồng thời cũng cực kỳ cô quạnh. Trước đây, không phải ông cụ Thịnh không muốn sống gần con cháu, nhưng con trai và con dâu ông cụ chẳng mấy khi ở nhà, hai đứa cháu thì toàn là những kẻ cuồng công việc, nơi chúng ở thường xuyên nhất là khách sạn hoặc công ty. Ông cụ sống gần chỗ ở của chúng cũng chẳng khác nào ở một mình.
Nhưng giờ thì khác, ông cụ sắp được bế chắt nội! Có lý nào còn nhốt mình cả ngày ở trên núi nữa?
Trước kia đứa cháu cả chỉ biết cắm đầu vào công việc, giờ đã bắt đầu giảm bớt quyền lực, giao hết việc ở nước ngoài cho người khác, còn tuyển thêm hai phó giám đốc để san sẻ công việc. Những gì có thể giao đều đã giao, không chỉ kích hoạt chế độ "ông bố bỉm sữa" mà còn bước vào "chế độ yêu đương".
Còn ông cụ, từ nay có thể bắt đầu cuộc sống "khoe thế hệ thứ tư"! Đúng là đỉnh cao mới của đời người!
Vừa rồi Thịnh Sùng Lâm bỏ chạy nên chưa kịp nghe chuyện Liên Tư Hành mang thai, lúc này nghe thấy họ nói chuyện thì cảm thấy bất thường: "Ông nội, đợi đã! Anh cả mới chỉ vừa quyết định cưới mà đã bắt đầu chuẩn bị phòng em bé, rồi còn cả chắt nội nữa... Mọi người không nghĩ hơi sớm quá à?"
Thịnh Sùng Ngật liếc nhìn cậu em trai ngốc nghếch, muốn nói rồi lại thôi. Anh thật sự không nỡ nói ra tin tức tuy rất tốt với anh nhưng lại chẳng mấy vui vẻ gì với Thịnh Sùng Lâm...
Chuyện ngủ với vợ cũ của em trai chỉ một tuần sau khi chúng nó ly hôn, dù là sự thật nhưng nghe qua cũng chẳng phải hành động tốt đẹp gì. Thịnh Sùng Ngật hơi mất tự nhiên, quay đầu nhìn ông nội để tìm cách thoát thân.
Ông cụ Thịnh nghĩ đến khoảng thời gian mang thai – đúng hai tháng, chẳng phải có nghĩa là Liên Tư Hành đã mang thai chỉ một tuần sau khi ly hôn với Thịnh Sùng Lâm sao?
Ông cụ từng tận mắt chứng kiến cô bé nhà họ Liên trước đây kiên quyết không chịu ly hôn như thế nào. Cô chật vật đồng ý ly hôn, nhưng vẫn tuyên bố rằng tuyệt đối sẽ không từ bỏ Thịnh Sùng Lâm.
Ông cụ Thịnh cũng đột nhiên cảm thấy chuyện này hơi khó nói...
Cảm giác như đứa cháu trai của ông có chút "xanh lá" trên đầu.
Liên Tư Hành nhìn thấy hai ông cháu cứ ấp úng, chẳng ai dám lên tiếng, cô cũng chẳng cảm thấy có gì phải ngại.
Cô đâu có ngoại tình khi còn trong cuộc hôn nhân, là sau khi ly hôn một tuần mới ở bên Thịnh Sùng Ngật, hoàn toàn không có lỗi với Thịnh Sùng Lâm.
Hơn nữa, cuộc hôn nhân của họ vốn chỉ là hợp đồng, không phải thật. Trong khi đó, ngay cả khi còn trong thời gian làm vợ chồng trên giấy, Thịnh Sùng Lâm đã để mắt đến Diệp Hạ Như, thậm chí còn luôn chăm sóc và ưu ái Diệp Hạ Như.
Về việc nguyên chủ từng nói rằng sẽ không từ bỏ Thịnh Sùng Lâm dù có ly hôn, Thịnh Sùng Lâm cũng từng khẳng định chắc nịch rằng giữa họ sẽ không bao giờ có khả năng, còn yêu cầu cô đừng làm phiền đến cuộc sống của anh ta trừ khi vì công việc.
Liên Tư Hành thản nhiên nói: "Không sớm đâu, tôi đã mang thai hai tháng rồi, cậu sắp được làm chú rồi."
Thịnh Sùng Lâm như bị sét đánh, đứng ngẩn người nhìn Liên Tư Hành.
Một lúc sau, dường như hiểu ra điều gì, anh ta tức tối kêu lên: "Tôi hiểu rồi! Thì ra từ trước đến giờ người cô thích vốn là anh cả của tôi! Từ năm mười lăm tuổi, sau khi tham dự tiệc sinh nhật của anh ấy, cô đã bắt đầu thích anh ấy rồi. Những năm đó cô luôn tìm cách hỏi tôi tin tức về anh ấy! Những năm gần đây không có cơ hội gặp lại anh ấy, nên cô mới chọn tôi, cũng có thể là để được gần anh ấy hơn. Sau khi chúng ta ly hôn, anh ấy vừa trở về nước, cô đã lập tức bám lấy anh ấy, còn có cả con nữa… Liên Tư Tư, cô thật quá đáng! Vậy mà tôi còn nghĩ cô thật sự chỉ thích mình tôi!"
Trước đây, việc Thịnh Sùng Lâm dành sự quan tâm đặc biệt cho Liên Tư Tư là vì cô là em gái của Liên Duệ Khiêm - người bạn thân tốt nhất của anh ta. Anh ta luôn muốn có một cô em gái, nhưng lại không có em ruột, nên đã xem em gái của bạn thân như em gái ruột mà cưng chiều.
Trong lúc vô tình chứng kiến cô bé nhỏ đang tuổi mới lớn bắt đầu biết thích một người, mà đối tượng lại là anh trai cả lạnh lùng của mình. Lúc đó Thịnh Sùng Lâm chỉ cảm thấy kinh ngạc, anh trai của anh ta như một núi băng vậy mà cũng có người thích sao?
Anh ta hiểu rõ anh trai mình vốn không hứng thú với phụ nữ, cũng biết rằng mối tình đơn phương của Liên Tư Tư từ thời thiếu nữ là điều không có kết quả. Vì vậy, anh ta đã đối xử với cô tốt gấp đôi, cố gắng giúp đỡ cô hết mức có thể.
Khi cô bước chân vào làng giải trí, anh ta đã đưa cô về dưới trướng mình, cùng cô tạo hiệu ứng cặp đôi. Mục đích ban đầu chỉ là để giúp cô gái nhỏ nhanh chóng nổi tiếng, đồng thời cô cũng trở thành tấm chắn cho anh ta. Anh ta đóng vai chiếc ô bảo vệ cô, không ai dám bắt nạt cô. Nhưng không ngờ, cô gái nhỏ ấy lại nghĩ sai ý anh ta.
Tính cách của Liên Tư Tư rất phù hợp để làm em gái, nhưng làm người yêu thì anh ta chưa từng cân nhắc đến.
Sau đó, để ông nội an lòng và vui vẻ, anh ta đã nhờ Liên Tư Tư phối hợp giả vờ đính hôn. Đúng là anh ta đã suy nghĩ không thấu đáo.
Thời gian qua, Thịnh Sùng Lâm cũng thường hối hận, hy vọng cô gái nhỏ mà anh ta từng yêu thương, cưng chiều như em gái có thể buông bỏ anh ta và bước ra khỏi vết thương lòng.
Lần trước, khi quay chương trình thực tế, nhìn thấy thái độ lạnh nhạt và cách cô cố tình giữ khoảng cách, anh ta cảm thấy hoang mang. Đây thực sự là điều mà anh ta mong muốn sao? Cô đã buông bỏ anh ta, từ nay hai người sẽ trở thành người dưng.
Còn Diệp Hạ Như, liệu có thực sự là người mà anh ta mong muốn?
Có lẽ cô ta mãi mãi sẽ không nhìn anh ta với ánh mắt dành cho Lăng Giai Hoa. Chỉ có Liên Tư Tư của trước đây mới âm thầm quan tâm anh ta mọi lúc.
Thịnh Sùng Lâm cảm thấy trong lòng khó chịu. Nếu ngay từ đầu, người Liên Tư Tư thích là anh ta, không phải anh trai; hoặc ba năm trước, khi cô vừa bắt đầu thích anh ta, cô thẳng thắn bày tỏ thay vì giấu kín trong lòng cho đến tận khi kết hôn giả, lúc anh ta gặp Diệp Hạ Như và bắt đầu rung động, cô mới bộc lộ tình cảm theo cách cực đoan – không chịu ly hôn như đã thỏa thuận...
Có lẽ họ sẽ không phải đi đến bước đường ngày hôm nay.
Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn. Ngay từ đầu người cô thích không phải là anh ta.
Những lời "thích anh" mà cô từng nói với anh ta, hóa ra chỉ là một trò cười. Chỉ một tuần sau khi ly hôn, cô đã...
Tất nhiên, anh ta cũng không có tư cách yêu cầu cô ở lại chờ đợi, sau khi anh ta đã nói hết những lời tuyệt tình như vậy.
Cô gái ngốc nghếch từng thích anh ta suốt ba năm trời đã không còn nữa. Bây giờ, ánh mắt cô nhìn anh ta chứa đầy sự hờ hững và bình thản.
Dường như cô không còn thích anh ta nữa.
Bây giờ trong lòng Thịnh Sùng Lâm chỉ còn vướng mắc một câu hỏi - trong suốt ba năm qua, liệu Liên Tư Tư có thật sự thích anh ta hay không?
Có lẽ là có một chút, nhưng chắc chắn không sâu đậm như cô từng nói.
Nếu không, làm sao cô có thể nhanh chóng quên sạch anh ta như vậy? Buông bỏ một cách triệt để như vậy?
Mối tình đầu thời trung học của anh ta, đến bây giờ anh ta vẫn thường nhớ đến, vẫn muốn biết Lâm Thanh Như hiện tại sống thế nào. Việc anh ta rung động trước Diệp Hạ Như, cũng là vì cô ta mang lại cảm giác giống Lâm Thanh Như - cả tính cách lẫn cái tên đều có nét tương đồng.
Việc Liên Tư Tư để ý đến anh ta vốn dĩ cũng bắt nguồn từ việc cô thích anh trai anh ta. Vì cô không thể tiếp cận Thịnh Sùng Ngật, nên mới chọn anh ta như một người thay thế.
Giờ thì người mà cô thật sự muốn ở bên đã trở lại, tất nhiên cô sẽ không còn để tâm đến người thay thế này nữa.
Chỉ có lời giải thích này mới hợp lý.
Liên Tư Hành trừng to mắt, với tư cách là một tác giả, thậm chí còn suýt quên mất chuyện nguyên chủ từng thích Thịnh Sùng Ngật khi còn là thiếu nữ...
Còn Thịnh Sùng Lâm, sao lại đi kế thừa tính cách thích tưởng tượng quá đà của ông nội vậy chứ!
Câu chuyện tình cảm ngây ngô thời thiếu nữ của Liên Tư Tư đã sớm trở thành dĩ vãng rồi!
Nguyên chủ đối với Thịnh Sùng Ngật có thể nói là vừa gặp đã yêu, nhưng với Thịnh Sùng Lâm, lại là nhờ vào nhiều lần anh ta chăm sóc tận tình, cộng thêm khi hợp tác tạo couple thường xuyên phối hợp nói những lời mập mờ, mới dần dần nảy sinh tình cảm qua thời gian.
Tuy nhiên, Liên Tư Hành hiện tại lại chẳng có ý định lên tiếng giải thích.
Giải thích điều gì đây? "Cô" thật sự đã thích Thịnh Sùng Lâm trong ba năm qua sao?
Nhưng hiện tại, cô không có một chút cảm giác gì gọi là thích Thịnh Sùng Lâm. Nhìn thấy nhân vật nam chính mà chính tay mình viết ra, vừa không đáng tin vừa có chút cặn bã bẩm sinh này, thậm chí cô bắt đầu hối hận vì đã ghép nữ chính với anh ta, thay vào đó lại thiên vị nam phụ Lăng Giai Hoa hơn.
Cô không thể nào giải thích được sự chuyển biến đột ngột trong cảm xúc, từ nguyên chủ đến cô của hiện tại.
Hiểu lầm của Thịnh Sùng Lâm lần này lại vô tình tạo ra một lời giải thích hoàn hảo cho thái độ nhiệt tình ngay từ lần đầu gặp mặt cũng như việc thường xuyên trêu ghẹo tán tỉnh của Liên Tư Hành với Thịnh Sùng Ngật, cùng sự lạnh nhạt rõ ràng dành cho Thịnh Sùng Lâm.
Bởi vì người cô thích ngay từ đầu, vốn dĩ là Thịnh Sùng Ngật!
Sự im lặng kéo dài của Liên Tư Hành, trong mắt gia đình nhà họ Thịnh, chính là sự thừa nhận ngầm.