Một tháng trước, khi ghi hình chương trình Vui nào, đó là lần gặp mặt và liên lạc duy nhất giữa hai người họ sau khi ly hôn.
Thịnh Sùng Lâm vốn cho rằng Liên Tư Hành sẽ nhân cơ hội này mà bám riết lấy anh ta, giả vờ thân mật, phô trương mối quan hệ sâu sắc của họ trước ống kính. Nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại, cô tránh anh ta còn không kịp, cố gắng phủ nhận mọi mối quan hệ giữa hai người… Hoàn toàn khác với những gì anh ta tưởng tượng.
Đến cả phương thức liên lạc với anh ta, Liên Tư Hành cũng đã chặn từ lâu.
Nếu thực sự muốn liên lạc với Liên Tư Hành, Thịnh Sùng Lâm cũng không thiếu cách, anh ta có thể thông qua trợ lý hoặc quản lý của cô. Nhưng Thịnh Sùng Lâm đã quen với việc trước đây, đều là Liên Tư Tư chủ động tìm anh ta, suốt ngày anh Lâm ơi, anh Lâm à.
Thịnh Sùng Lâm cảm thấy rất khó chịu, làm sao mà một người có thể thay đổi nhanh đến như vậy. Trước đây cô từng biểu hiện rằng mình yêu anh ta đến si mê, thề rằng không lấy ai khác ngoài anh ta. Lúc anh ta kiên quyết đòi ly hôn, cô trông như thể đã mất đi cả thế giới. Vậy mà chỉ một tháng sau, cô lại thay đổi hoàn toàn, mang một dáng vẻ lạnh lùng và độc đoán.
Anh ta chưa từng nghĩ cô gái ngoan ngoãn, dịu dàng và yếu đuối đó lại có thể bùng nổ mạnh mẽ đến vậy. Trong những thử thách trò chơi ngoài trời khó nhằn khi ghi hình, cô không ngại khổ, không ngại khó, hoàn thành xuất sắc, hoàn toàn đảo ngược hình ảnh "tĩnh lặng như nước" mà anh ta từng nghĩ về cô.
Nói không chừng cô đang chơi bài "lấy lùi làm tiến", "muốn bắt thì phải thả" .
Thậm chí, còn cố tình thể hiện một cách nổi bật như vậy chẳng qua là để thu hút sự chú ý của anh ta. Nếu anh ta quan tâm cô thêm một chút, rất có thể sẽ bị cuốn vào và không thể thoát ra. Mặc dù cảm thấy rất bực bội và không cam tâm, Thịnh Sùng Lâm cũng không dám chủ động liên lạc với Liên Tư Hành.
Bây giờ, bất ngờ nhìn thấy Liên Tư Hành xuất hiện trong nhà mình, ung dung ngồi ăn trái cây...
Trước đây, anh ta từng bị mê hoặc mà đi tìm Liên Tư Tư bàn chuyện đính hôn giả, thậm chí còn phối hợp cô đi đăng ký kết hôn giả, tất cả chỉ vì cô rất biết cách lấy lòng, khéo léo làm ông nội anh ta vui vẻ, cực kỳ yêu quý cô.
Bây giờ cô vẫn dùng lại chiêu cũ này, thậm chí trong lúc anh ta không có ở nhà, cô vẫn thành công đường đường chính chính bước chân vào.
Đến cả người anh trai luôn nghiêm khắc, ít kiên nhẫn và chẳng bao giờ dễ chịu với phụ nữ cũng bị cô lừa gạt bằng cách giả vờ yếu đuối đáng thương!
Cô lại chọn đúng ngày hôm nay xuất hiện tại nhà chính của nhà họ Thịnh, nói không chừng cô đã nghe được tin hôm nay anh ta hoàn thành cảnh quay ngoài trời và quay lại thành phố A, khả năng cao là sẽ trở về nhà chính.
Một mặt thì công khai phủ nhận mối quan hệ với anh ta trước công chúng, mặt khác lại lén lút lấy lòng gia đình anh ta khiến cho mọi người đều đứng về phía cô, Anh ta thật sự đánh giá thấp sự mưu mô và mức độ trơ trẽn của cô!
Thịnh Sùng Lâm tức giận chất vấn: "Cô vẫn còn vương vấn tôi à? Giữa chúng ta là không thể, tôi đã tìm được tình yêu đích thực của mình rồi, đó cũng chính là Diệp Hạ Như, cô ấy mới là người tôi muốn. Cô đừng tưởng gán ghép cô ấy với Lăng Giai Hoa thì tôi sẽ quay lại với cô. Đó là điều không thể! Thịnh Sùng Lâm tôi đã để ý đến người phụ nữ nào thì nhất định sẽ theo đuổi cô ấy đến cùng. Bây giờ Hạ Như không thích tôi chỉ vì cô ấy chưa nhận ra tôi tốt thế nào thôi..."
Trước những lời trách móc và suy đoán vô căn cứ từ chồng cũ, Liên Tư Hành thong thả bỏ một quả cherry vào miệng, từ từ nhai rồi nhún vai đáp: "Tôi không còn vương vấn gì anh cả. Chuyện giữa chúng ta đã kết thúc từ lâu. Anh muốn theo đuổi ai thì cứ việc, tôi có cản anh đâu."
Rõ ràng Thịnh Sùng Lâm không tin, cười lạnh nói: "Cô theo đến tận nhà tôi rồi, còn cho rằng tôi mù à? Đừng nói với tôi là cô đến đây chỉ để thăm ông nội tôi!"
Người phụ nữ này, sau khi ly hôn với anh ta thì ngày càng đẹp hơn. Chỉ mặc bộ đồ giản dị mà vẫn rạng ngời đến mức như phát sáng, gương mặt hồng hào, thần sắc rạng rỡ.
Trong khi đó, anh ta vừa từ rừng sâu núi thẳm trở về, phải vào vai một gã đàn ông thô kệch sa cơ, cả người đều toát lên vẻ phong trần, nhìn chẳng khác nào một ông chú…
Nói thật ra, Thịnh Sùng Lâm có chút động lòng. Liên Tư Hành thật sự yêu anh ta sâu đậm như thế… Nếu cô sớm thể hiện tình cảm đó ra thay vì chỉ giấu trong lòng, liệu giữa họ có kết quả khác đi không?
Không, không thể nào, anh ta đã gặp được Diệp Hạ Như, cô ta mới là người mà anh ta muốn. Anh ta không phải kiểu đàn ông dễ dàng từ bỏ chỉ vì gặp một chút khó khăn trong tình cảm.
Đối với đàn ông mà nói, những thứ tự tìm đến bao giờ cũng kém giá trị hơn những thứ họ phải cố gắng chinh phục mới có được.
Bản chất bên trong họ luôn có khát vọng chinh phục và chiếm lĩnh.
Đối mặt với lời buộc tội của Thịnh Sùng Lâm, Liên Tư Hành chỉ cảm thấy bất lực. Lần này cô xuất hiện ở nhà họ Thịnh thật sự không phải vì anh ta.
May mà ở phòng làm việc trên lầu, Thịnh Sùng Ngật nghe thấy tiếng xe từ bên ngoài vọng vào, biết là có người về nên đã bước ra khỏi phòng làm việc.
Anh cố tình đứng lại ở chỗ cầu thang một lúc, vừa khéo nghe được vài câu đối thoại giữa Liên Tư Hành và Thịnh Sùng Lâm ở dưới lầu.
Thịnh Sùng Ngật không ngạc nhiên trước sự hiểu lầm của em trai, nhưng anh không quan tâm thằng em ngốc nghĩ gì. Điều anh để ý là thái độ của Liên Tư Hành đối với người chồng cũ Thịnh Sùng Lâm.
Nghe thấy cô bình tĩnh đáp lại, anh có thể chắc chắn trong lòng cô, Thịnh Sùng Lâm thực sự không còn quan trọng nữa.
Lúc này, Thịnh Sùng Ngật mới bước xuống cầu thang, cố ý để tiếng bước chân rõ hơn, anh lạnh lùng nói với Thịnh Sùng Lâm: "Tiểu Tư là do anh đưa về nhà. Em có ý kiến gì không?!"
Thịnh Sùng Lâm trừng mắt nhìn anh trai, người đang bảo vệ vợ cũ của mình, không thể tin nổi: "Anh à, ông nội dễ mềm lòng, bị cô ta lừa gạt thì không nói, nhưng chẳng lẽ ngay cả anh cũng bị cô ta lừa à?!"
Thịnh Sùng Ngật phớt lờ thằng em ngốc của mình, bước thẳng tới chỗ Liên Tư Hành, ngồi xuống bên cạnh cô.
Lúc này, Liên Tư Hành vừa ăn xong quả cherry cuối cùng và nhả hạt ra.
Thịnh Sùng Ngật vòng tay qua vai cô, đặt cằm lên vai cô rồi rất thành thạo hôn lên đôi môi căng mọng vị cherry của cô.
Liên Tư Hành thầm gào thét trong lòng, người đàn ông này lại chơi chiêu này nữa sao...
Trước đây, trong cả hai lần có mặt những người lớn, Thịnh Sùng Ngật cũng làm như vậy, khiến cô vừa khó chịu vừa xấu hổ. Nhưng bây giờ, trước mặt Thịnh Sùng Lâm, người vừa vu oan cho cô một cách trắng trợn mà cô không thể biện minh, Liên Tư Hành chẳng những không thấy ngại ngùng mà còn phối hợp vòng tay qua cổ Thịnh Sùng Ngật, đáp lại nụ hôn nồng nhiệt.
Nếu giải thích bằng lời lúc này có vẻ thế nào cũng giống như đang bao biện, thì dùng hành động để giải thích là tốt nhất. Lần này cô đến nhà họ Thịnh là để gặp người lớn trong nhà cùng với tiểu yêu tinh phiên bản nam này, cũng như bàn chuyện hôn sự cơ mà!
Nói ra thì, trước đây hai người chỉ hôn nhẹ qua môi, chạm khẽ rồi dừng lại. Nhưng từ sáng nay, khi ở nhà chính họ Liên, cánh cửa đến một thế giới mới đã được mở ra với nụ hôn sâu đầu tiên.
Sau đó không thể dừng lại được, suốt từ sáng đến tối, không biết họ đã hôn nhau bao nhiêu lần. Trong vòng chưa đầy một ngày, kỹ năng hôn của cả hai đã cải thiện đáng kể.
Lúc này, hai người đã buông bỏ mọi khoảng cách, cơ thể quấn lấy nhau, đôi môi và lưỡi giao hòa, nhiệt tình hấp thụ hương vị ngọt ngào từ miệng đối phương. Không gian yên tĩnh chỉ còn vang lên những tiếng nước khe khẽ khi họ hôn nhau... Hôn nồng nàn đến mức không thể tách rời.
Họ dường như quên mất trong phòng khách vẫn còn một người khác.
Thịnh Sùng Lâm, người bị lãng quên, cảm giác như vừa bị sét đánh giữa trời quang, đứng ngây người, miệng há hốc: "..."
Tôi là ai, tôi đang ở đâu, chuyện gì vừa xảy ra vậy.
Một phút trôi qua, ba phút trôi qua, rồi năm phút trôi qua…
Trong phòng làm việc, ông nội nhà họ Thịnh đang theo dõi tình hình dưới lầu qua màn hình giám sát, lập tức đưa tay lên che mắt, nhưng vẫn để hở qua kẽ ngón tay, vừa lẩm bẩm: "Giới trẻ bây giờ đúng là… đúng là… quá đỗi nhiệt tình và phóng khoáng! Hừ, đáng lẽ nên để thằng nhóc A Lâm kia cùng ông lão này chia sẻ bát cơm chó vàng óng ánh này."
Là một ông lão hiện đại, trước đây ông cụ Thịnh vốn là một fan trung thành của cặp đôi Liên Tư Tư và Thịnh Sùng Lâm. Dù biết hai đứa chỉ là hợp tác hình thức, ông cụ vẫn hy vọng có thể chứng kiến cháu trai mình lập gia đình trong lúc còn sống, tốt nhất là sớm bồng bế chắt nội. Cô bé nhà họ Liên lại rất tốt nên ông cụ mới hết lòng thúc đẩy cuộc hôn nhân này, mong rằng cả hai sẽ dần yêu nhau sau khi cưới.
Hồi đó, ông cụ và vợ mình cũng chỉ cưới nhau theo yêu cầu của gia đình, nhưng sau khi kết hôn lại yêu nhau sâu đậm.
Chẳng ngờ chiêu này lại không có tác dụng với đứa cháu trai út, mà lại hiệu nghiệm với đứa cháu lớn tưởng chừng như không mấy quan tâm đến phụ nữ.
Hai đứa bây giờ còn chưa cưới mà đã mặn nồng như lửa, hễ có cơ hội là lập tức thể hiện tình cảm ân ái, hoàn toàn không giống như cháu lớn từng nói, rằng chỉ vì trách nhiệm với cô gái trẻ mà muốn kết hôn.
Trong phòng khách, tâm trạng của Thịnh Sùng Lâm lúc này thật tệ.
Người anh trai của anh ta! Anh trai đã 29 năm trời không gần gũi phụ nữ của anh ta!
Người vợ cũ của anh ta, người chỉ mới hơn hai tháng trước còn cầu xin anh ta đừng ly hôn, cho cô một cơ hội, nói rằng cô thực sự rất thích anh ta!
Giờ lại diễn cảnh thân mật ngay trước mặt anh ta!
Bị tổn thương nặng nề, Thịnh Sùng Lâm không thể chịu đựng thêm nữa, lớn tiếng cắt ngang đôi tình nhân đang hôn nhau đắm đuối: "Đủ rồi! Hai người có thể để ý đến cảm xúc của tôi chút được không, mẹ nó tôi có phải là không khí đâu chứ!"
Thịnh Sùng Ngật lưu luyến rời khỏi đôi môi đỏ mọng mà anh vừa hôn đến ửng hồng.
Liên Tư Hành lại nghiêng người tới, khẽ đặt một nụ hôn nhẹ lên chiếc cằm quyến rũ của Thịnh Sùng Ngật.
Thịnh Sùng Ngật khàn giọng nói nhỏ: "Ngoan nào, đừng chọc anh nữa."
Đôi mắt hoa đào long lanh của Liên Tư Hành ánh lên vẻ dịu dàng, giọng nói mềm mại: "Rõ ràng là anh đang chọc em mà... Sao anh lại đẹp trai đến thế chứ?"
Nói rồi, Liên Tư Hành nhanh chóng đặt thêm một nụ hôn lên môi Thịnh Sùng Ngật.
Ánh mắt Thịnh Sùng Ngật trở nên u tối: "Xem ra tối nay em cũng không định ngủ rồi..."
Chữ "cũng" này là ám chỉ buổi trưa nay, lúc ngủ trưa, Thịnh Sùng Ngật đã cùng cô làm vài chuyện thân mật, nhưng anh không định tiến xa hơn vì thời gian, địa điểm và hoàn cảnh không phù hợp.
Thế mà cô gái này lại chẳng biết điều, cứ cố tình "giúp" anh...
Tổng giám đốc Thịnh với sức kiềm chế phi thường mới có thể để cô ngoan ngoãn nằm ngủ, còn anh phải vào phòng tắm xối nước lạnh.
Nhưng nếu cô cứ tiếp tục trêu chọc anh như thế, tối nay anh sẽ không muốn xối nước lạnh nữa...
Cả hai không hẹn mà quên mất sự hiện diện của Thịnh Sùng Lâm.
Đúng lúc này, thím Lý từ bếp bước ra, khẽ hỏi: "Cậu hai, cơm đã nấu xong rồi, cậu ăn bây giờ chứ?"
Thịnh Sùng Lâm giận dữ vứt mạnh chiếc vali nhỏ mang đặc sản vùng quê mà anh ta chuẩn bị làm quà cho ông nội và anh trai: "Không ăn nữa, tức đến no rồi!"
Tinh thần anh ta giờ đây đang nghẹn lại bởi "cơm chó" đến từ người anh ruột và cô vợ cũ!
Trong hai tháng quay phim ở làng quê, đồ ăn toàn là món đạm bạc, chẳng ngon lành gì. Cơm trên máy bay lại càng tệ. Thịnh Sùng Lâm gần như chẳng ăn được bao nhiêu, cả ngày chạy ngược chạy xuôi khiến anh ta vừa mệt vừa đói. Lúc này, bụng anh ta không nể mặt, phát ra một tiếng "ọc" rõ to.
Âm thanh này khiến sự tồn tại của Thịnh Sùng Lâm trở nên cực kỳ nổi bật. Thêm nữa, vì anh ta cứ đứng đấy mà không chịu đi, Thịnh Sùng Ngật chẳng thể tiếp tục âu yếm cô vợ chưa cưới nhỏ của mình. Cuối cùng anh liếc nhìn cậu em trai rồi nhàn nhạt lên tiếng: "Giới thiệu một chút, đây là chị dâu của em."
Thịnh Sùng Lâm sững sờ đến mức quên cả sự xấu hổ khi bụng kêu. Mặt đỏ bừng, anh ta giận dữ hét lên: "Anh! Chắc chắn anh bị cô ta lợi dụng và lừa gạt rồi! Cô ta tiếp cận anh chắc chắn chỉ để trả thù em thôi!"
Thịnh Sùng Ngật đứng dậy, bước vài bước đến gần, dựa vào chiều cao vượt trội, giơ tay vỗ một cái "bốp" vào trán cậu em ngốc: "Nói bậy cái gì đấy?! Cô ấy có lừa anh hay không, chẳng lẽ anh không biết? Dù có lừa anh thì cũng là anh tự nguyện để bị lừa! Còn không gọi chị dâu đi!"
Liên Tư Hành ngồi trên sofa, cười đến híp cả mắt, nhìn về phía này, như thể đang chờ đợi anh ta gọi một tiếng "chị dâu".
Thịnh Sùng Lâm ôm đầu, dù không đau mấy, nhưng trái tim lại rất đau: "..."
Cảm giác như mình là đứa em trai bị nhặt từ thùng rác về, hu hu!