Dấu chân còn rất rõ ràng trên bùn đất ướt át.

Đường Cẩm chỉ vào và nói: “Đây là dấu vết lúc đó Trần Nguyệt Thanh đi ngang qua nơi này rồi bất cẩn té ngã. Dựa vào hình dạng của bùn xung quanh, có thể thấy đây là vết trượt.”

“Là tự cô ta không đứng vững, đừng có cái gì cũng đổ lên đầu cháu!”

Tuy Vương Hồng Hà cảm thấy mất mặt, nhưng bà ta vẫn tiếp tục cãi lại: “Nhiều người đi qua nơi này như vậy, mày dựa vào đâu mà nói đây là dấu chân của Nguyệt Thanh? Đây chỉ là một dấu vết thôi, chứng cứ mà mày nói đây sao? Ha ha, đúng là buồn cười!”

Đường Cẩm cảm thấy rất tức cười, cô nói: “Trên dấu chân có nhiều hố nhỏ như vậy, còn không phải là do giày nhựa giẫm lên sao? Ngoài Nguyệt Thanh của nhà thím ra thì ở đại đội này còn ai vào đây mang giày nhựa? Nếu thím không phục, vậy chúng ta hãy lấy giày của Trần Nguyệt Thanh đến đối chiếu!”

Đúng vậy, hôm nay Trần Nguyệt Thanh mang giày nhựa lục quân, đế giày nhựa khác với đế giày vải nhiều. Nghe Đường Cẩm nhắc nhở như vậy, mấy người phụ nữ ở bên cạnh đều đã hiểu rõ mọi chuyện, bọn họ bắt đầu nhìn Vương Hồng Hà với ánh mắt vi diệu.

Tuy quan hệ của Đường Cẩm với Trần Nguyệt Thanh không được tốt, nhưng việc nào ra việc đó. Huống chi lần này Đường Cẩm còn giúp Trần Nguyệt Thanh một phen, nếu không với cái bụng sáu tháng của cô ta, ngã xuống không có ai đỡ thì toang.

Vương Hồng Hà ngượng chín mặt. Biết không thể đẩy hết tội lên người Đường Cẩm, lại có nhiều người nhìn, bà ta thẹn quá thành giận, khó chịu liếc Đường Cẩm, mồm miệng lanh lẹ nói: “À thì Đường Cẩm, lần này là thím sai rồi, thím xin lỗi cháu. Vả lại đây chỉ là hiểu lầm thôi, cháu đừng so đo với thím.”

Đường Cẩm cũng giả vờ như không có chuyện gì, cô điềm đạm đáp lại: “Không sao ạ. Thím chỉ là không nghe cháu giải thích, không cho cháu cơ hội giải thích rõ ràng và mắng cháu vài câu mà thôi. Cháu sẽ không so đo mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy đâu thím.”

“Nhưng mà lần sau thím phải chú ý đó, để tránh người khác làm chuyện tốt còn vô duyên vô cớ rước bực vào người, vậy thì người ta sẽ thất vọng buồn lòng lắm đó thím à.”



Vương Hồng Hà đỏ bừng mặt, bà ta âm thầm liếc Đường Cẩm một cái. ‘Miệng lưỡi của con nhỏ này sắc bén nhỉ. Mình đã xin lỗi rồi, nó còn muốn làm gì nữa. Lúc ấy còn không phải là vì mình quá sốt ruột nên mới chỉ trích nó vài câu thôi sao? Sao một đứa đáng tuổi con cháu mình lại không có tí tôn trọng nào cho người lớn hết vậy?’

Một đám người lại về tới trạm y tế. Nghe có tiếng động, Trần Nguyệt Thanh giật mi mắt, chống thân thể nhìn qua. Cô ta thấy sắc mặt của Vương Hồng Hà không tốt thì lập tức có dự cảm không lành.

Vương Hồng Hà còn chưa lên tiếng, thì một thím liền mở miệng: “Này nha, nghĩ sai rồi, việc Trần Nguyệt Thanh bị ngã không liên quan gì đến Đường Cẩm. Nếu người ta không nghĩ được cách chứng minh trong sạch thì có mười cái miệng cũng khoogn thể nói rõ.”

“Trần Nguyệt Thanh, sao vừa rồi cháu không lên tiếng? Có phải cháu muốn nhì Đường Cẩm bị đánh không?”

Tất nhiên Trần Nguyệt Thanh không thể thừa nhận rồi. Cô ta nhíu mày, hừ nhẹ, sắc mặt tái nhợt, trông rất tiều tụy: “Đường Cẩm, xin lỗi cô, lúc đó tôi đau bụng quá, lại còn lo lắng đứa nhỏ xảy ra chuyện nên không có sức lực nói chuyện.”

“Cám ơn cô giúp đỡ tôi, không ngờ còn làm cô chịu ấm ức. Hôm nào tôi nhất định sẽ đến cửa xin lỗi cô, nếu cô không nguôi giận thì cứ tùy tiện mắng tôi là được.”

Môi Trần Nguyệt Thanh trắng bệch, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, dáng vẻ áy náy rất đáng thương. Nhưng mà vẫn có người không cắn câu, ‘lại là đau bụng, nhuwnh chưa đến nỗi ngất xỉu mà. Hơn nữa bác sĩ còn bảo không nghiêm trọng, chẳng lẽ nó không thể nói một câu phủ nhận được à?’

Nếu đã chứng minh Đường Cẩm trong sạch rồi, thì lời của Trần Nguyệt Thanh không còn có ý nghĩa gì nữa.

Sao có thể lạ lùng như vậy, e là bởi vì Đường Cẩm theo đuổi Lâm Tử Tu nên Trần Nguyệt Thanh mới ghi hận.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện