Vương Hồng Hà liên tục phun ra những từ ngữ khó nghe, đầu óc không ngừng tưởng tượng. Đường Cẩm không kiên nhẫn đẩy ngón tay đang chỉ vào mặt mình ra, cô rất ghét ai chỉ tay vào chóp mũi của mình.

“Đủ rồi! Nếu như cháu muốn hại cô ta thì sẽ không đưa cô ta đến đây. Thím có thể hỏi chị ấy xem có phải cháu làm gì Trần Nguyệt Thanh hay không.”

Đường Cẩm nhìn về phía người đưa Trần Nguyệt Thanh đến trạm y tế với mình, y vọng người nọ có thể hỗ trợ làm chứng. Nhưng mà đối phương chỉ lắc đầu bởi vì không thể xác định chính xác tình hình lúc đó. Rốt cuộc khi cô ta nghe tiếng kêu cứu thì chỉ thấy Đường Cẩm đang đỡ người, cũng không biết Đường Cẩm đẩy hay Trần Nguyệt Thanh tự té. Nhưng mà xét thấy lời đồn giữa cô và Lâm Tử Tu, rất có khả năng là do cô ghen ghét với Trần Nguyệt Thanh nên mới làm vậy.

Vương Hồng Hà nhướng mày tỏ vẻ đắc ý dào dạt. ‘Hừ! Cái thứ không biết xấu hổ như mày đừng hòng chối tối nữa, tốt nhất là mày nên cho con gái tao một lời giải thích hợp lý.’ – Bà ta nghĩ.

Đường Cẩm nhìn về phía Trần Nguyệt Thanh đang nằm trên giường bệnh. Đối phương là người duy nhất có thể nói rõ ràng, dù sao cô cũng đưa cô ta đến trạm y tế, hẳn là cô ta sẽ giải thích cho Đường Cẩm.

Ánh mắt của Trần Nguyệt Thanh trở nên u ám, cô ta vẫn luôn than đau giống như đau đến mất lý trí, vẻ mặt mơ màng chứ không thể nói gì cả.

Cô ta cẩn thận ôm bụng, thầm cảm thấy may mắn vì đứa trẻ không bị làm sao.

Lâm Tử Tu rất coi trọng đứa nhỏ này, có con, cuộc hôn nhân của bọn họ mới được bảo đảm. Đây là đứa con mà Trần Nguyệt Thanh mong ngóng bao lâu nay, may là đứa nhỏ vẫn ổn.

Đời trước Trần Nguyệt Thanh gả vào một gia đình công nhân, từng bị bạo lực gia đình, đến tuổi trung niên thì cô ta ly hôn rồi sống mơ màng hồ đồ cả đời cho đến khi sống lại.

Lần này, Trần Nguyệt Thanh hạ quyết tâm phải tránh đi vận mệnh kiếp trước, từ chối kết hôn với người chồng đời trước mà đặt tâm tư vào Lâm Tử Tu – thanh niên trí thức của đại đội.

Người của đại đội đều nói thành phần gia đình của Lâm Tử Tu không tốt. Nhưng ai có thể nghĩ đến kiếp trước Lâm Tử Tu vinh quang trở thành sinh viên, thậm chí còn leo đến chức huyện trưởng.

Lúc này đây Trần Nguyệt Thanh muốn sống trong vinh quang, mà Lâm Tử Tu chính là sự lựa chọn tốt nhất của cô ta. Sinh viên là hạc giữa bầy gà, ưu tú vượt trội hơn những người đàn ông khác. Cô ta tin rằng đi theo Lâm Tử Tu là có thể có được những ngày tháng nở mày nở mặt. Mấu chốt là cô ta còn muốn làm buôn bán trở thành nữ cường nhân, đến lúc đó thân phận huyện trưởng của Lâm Tử Tu có thể làm chỗ dựa cho cô ta.



Trần Nguyệt Thanh biết rõ làm như thế nào mới có lợi cho mình, cô ta dùng thời gian ngắn nhất để quy hoạch tương lai. Sau khi từ chối kết hôn, cô ta liền đến gần Lâm Tử Tu. Ba anh trai trong nhà Trần Nguyệt Thanh đều là lao động cường tráng, bằng vào hoàn cảnh gia đình không thiếu thốn về mặt kinh tế, cô ta thuận lợi gả cho Lâm Tử Tu. Nhưng cô ta rất rõ ràng tuy Lâm Tử Tu có tình cảm vợ chồng với mình lại không có quá nhiều tình yêu, vậy nên cô ta muốn sinh con để gia tăng cảm tình của bọn ho, tương lai Lâm Tử Tu trở về thành phố cần phải mang cô ta theo.

Nếu Lâm Tử Tu biết Trần Nguyệt Thanh sơ ý té ngã, chắc chắn anh ta sẽ tức giận. Mà cô ta cũng sợ nếu đứa nhỏ này bị sinh non thì sau đó cô ta sẽ khó mang thai. Nếu có thể đổ tội cho người khác, Trần Nguyệt Tahnh liền yên tâm, cũng may mọi người đều nghi ngờ Đường Cẩm.

Trần Nguyệt Thanh không mở miệng. Hình như Đường Cẩm là khắc tinh của cô ta, hôm nay thấy Đường Cẩm mới thất thần mà trượt ngã, bụng chạm vào tảng đá kia.

Thấy thái độ của Trần Nguyệt Thanh như vậy, Đường Cẩm liền hiểu đối phương định nói dối. Nếu cô ta sẵn lòng chứng minh giúp Đường Cẩm, thì cho dù bị thương không có sức lực cũng không đến mức không thể nói câu nào. Cô ta làm vậy không thấy cắn rứt lương tâm sao? Mẹ Lâm bĩu môi, hai tay chống nạnh nói: “Giờ mày hết đường chối cãi rồi chứ gì? Mày là thứ yêu tinh hại người, làm Nguyệt Thanh nhà tao chịu khổ như vậy. Mày đừng nghĩ dễ dàng thoát khỏi chuyện này, thật là ghê tởm!”

Đường Cẩm nhíu mày, không lẽ cô phải đội cái nồi này thật? Khó mà làm được! Chuyện cô không làm sao cô phải thừa nhận? Nhưng có cách nào để cô chứng minh mình trong sạch không?

Đường Cẩm vừa quét qua những người đang xem trò hay, vừa cố nhớ lại chuyện xảy ra lúc đó. Bất chợt, cô nhớ lại điều gì đó, liền buột miệng thốt lên: “Cháu còn nhớ một chuyện, chuyện này có thể chứng minh cháu không đẩy cô ta.”

“Các thím có thể đến bờ ruộng kia với cháu.”

Lòng của Đường Cẩm trở nên nhẹ nhõm. Thấy giọng điệu khẳng định của cô, bọn họ cũng không vội vàng kết luận nữa.

‘Xem ra có ẩn khuất gì ở đây! Nếu Đường Cẩm không làm, vậy Trần Nguyệt Thanh làm vậy là có ý gì?’

Tâm tư nhiều chuyện lập tức dâng trào, hai mắt bọn họ sáng rực, nhanh chóng khuyên nhủ Vương Hồng Hà đang làm ầm ĩ: “Chị Vương đừng quá kích động! Chúng ta đều chưa tận mắt nhìn thấy chuyện này, sao có thể gán cho người ta tội hại người được? Bắt phạm nhân làm chuyện sai cũng cần phải có chứng cứ mà, đúng không?”



“Chúng ta cứ nghe Đường Cẩm giải thích trước đã, rồi sau đó kết luận sau cũng được mà.”

Trần Nguyệt Thanh hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhấp nháy, cô ta vô thức siết chặt ngón tay, đáy lòng có cảm giác lo lắng không rõ.

‘Sao có thể có chứng cứ được?’

Cô ta xác định lúc ấy không có ai khác ngoài hai người, Đường Cẩm lại sẽ nghĩ ra cách gì?

‘Chắc chắn là không. Nói không chừng Đường Cẩm đang cố ý khiêu khích mình, để mình chủ động mở miệng. Nếu đã đến nước này rồi, thì mình không thể thừa nhận, nếu không mọi người sẽ xem mình là người thế nào.’

‘Đường Cẩm càng nói bậy, mình phải càng bình tĩnh.’

Sắc mặt hoảng loạn của Trần Nguyệt Thanh lập tức bình thường trở lại, cô ta tiếp tục giả vờ kêu rên vì khó chịu.

Mắt thấy Đường Cẩm mang theo vài người ra ngoài, tim của Trần Nguyệt Thanh không hiểu sao đập càng lúc càng nhanh.

Vương Hồng Hà cười giễu: “Để bà đây nghe mày nói thế nào. Lòng tao biết rõ mày là loại người như thế nào, đừng hòng tùy tiện lừa gạt. Nếu mày không chứng minh được, thì e rằng cái danh người phụ nữ ác độc sẽ thuộc về mày rồi.”

Đường Cẩm cũng lạnh lùng nói: “Thím đừng cứ mãi nói lời thô tục. Cho dù cháu không thể chứng minh cháu vô tội, thì thím cũng không thể chứng minh cháu hại Trần Nguyệt Thanh.”

Cô bước đi nhanh hơn. Trên bờ ruộng kia còn có rau dại rơi vãi khắp nơi. Khi thấy dấu vết trên bờ ruộng, Đường Cẩm khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Đó là chứng cứ.”

Trên đó có một dấu chân trợt té. Bên cạnh bờ ruộng có một mảnh đất trồng ngô, có lẽ bởi vì nước vào không bao lâu nên bờ ruộng bị nước thấm ướt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện