Nhìn thấy nấm mối mọc trong rừng cây, tâm trạng của Đường Cẩm lập tức tốt lên.
Cô cầm một cây gậy dài, vừa đi vừa đẩy cỏ dại ở bốn phía nhằm tránh việc rắn chạy ra.
Sâu bên trong, cây cối cao lớn thẳng tắp, xanh um tươi tốt, có những vệt nước còn đọng trên thân cây.
Có một thân cây bách khô bị tô điểm bởi màu đen, đó là vài tai mộc nhĩ nhỏ. Xác định nơi này không có ai, Đường Cẩm liền đưa dị năng hệ mộc của mình ra, từng ánh sáng màu xanh lục thoát ra khỏi bàn tay của cô rồi chạy đến thân cây, tai nấm to bằng ngón cái lập tức to ra với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, hơn nữa còn không ngừng mọc ra tai nấm mới, chồi non trên thân cây cũng bắt đầu kéo dài rồi biến thành cành cây mảnh khảnh.
Đường Cẩm hái mộc nhĩ xuống, giờ đây chúng đều to bằng bàn tay. Suy xét đến sọt còn phải đựng những thứ khác, Đường Cẩm chỉ hái đám mộc nhĩ này rồi dừng lại.
Cô hái nấm mối cũng đủ nhiều, dưới sự kiên nhẫn tìm kiếm, Đường Cẩm còn tìm được nấm hương và tùng nhưng. Nấm hương mọc từng tai màu nâu trên thân cây như mộc nhĩ. Tùng nhung thì mọc ở gần gốc cây, chỉ là số lượng không được nhiều lắm, nhưng xung quanh có bào tử nấm. Đường Cẩm dùng dị năng làm nấm mọc ra thêm, nấm mọc lên lại phóng thích bào tử mới.
Sọt và rổ do Đường Cẩm mang đến đều bị đựng tràn đầy. Co lấy nấm mối thường thấy đặt ở bên ngoài rồi dùng lá cây che lại, cõng thu hoạch nặng trĩu đi về trước nhà.
Trong nhà không có ai, Đường Cẩm không biết Lục Trầm đi đâu. Cô đổ nấm mới hái về vào cái sọt trống, rồi lại mang rổ lên núi tiếp tục hái nấm.
Đường Cẩm lấy một phần tùng nhung và mộc nhĩ hoàn hảo đưa cho Hà Lệ, trở về thì thấy Lục Trầm đang thả cả vào chậu nước.
Đường Cẩm vui vẻ hỏi: “Cá ở đâu vậy anh?”
Lục Trầm rửa tay, cười nói: “Anh bắt ở trong sông.”
Có một con sông chạy qua đội sản xuất, mấy năm nay đoàn người thèm thịt nên lúc rảnh rồi thường xuống sông mò cá, dẫn đến cá trong sông đã ít đi nhiều. Khi còn nhỏ Lục Trầm thiếu cái ăn nên càng tìm đến sông hơn, tích lũy nhiều năm, anh cũng nắm bắt được kỹ xảo bắt cá, cũng rõ ràng cá thường lẩn trốn trong đám bèo nào.
Có thể nói, tiền tiết kiệm do Lục Trầm có được không chỉ nhờ điểm công cuối năm đổi tiền, mà còn là nhờ xuống sông bắt cá mang ra chợ bán kiếm tiền, tích tiểu thành đại.
Trong chậu có hai con cá trắm cỏ hơn hai cân, ba con cá trích to bằng bàn tay đang vẫy đuôi phun bong bóng trong nước.
‘Đây là thịt đó! Không cần phiếu cũng mua được, vừa có cá vừa có nấm, hôm nay là ngày lành gì vậy?’
Đường Cẩm ngồi xổm cạnh chậu nước, tò mò chọc hai con cá trắm cỏ kia, trong đầu cũng nghĩ đến bàn đồ ăn phong phú cho buổi trưa.
Vì hai món ngon kia, Đường Cẩm đặc biệt lấy thêm nửa bát gạo nấu thành cơm khô. Đường Cẩm định làm con cá mập nhất kia, nhưng cô không dám giết cá, cô sợ cảm giác dính nhớp của vẩy cá chết đi được, cho nên việc này được giao cho Lục Trầm.
Đường Cẩm lấy ra một phần nấm tùng nhung, nấm thanh mộc và nấm mối cho vào chậu, dùng bàn chải nhỏ rửa sạch sẽ. Số nấm còn lại thì cô để bán, không cần rửa sạch, bùn đất có thể giữ độ tươi cho nấm.
Còn nấm trong chậu thì Đường Cẩm lấy phơi khô, có thể trữ đến mùa đông.
Phần lớn nấm mọc lên từ bùn đất, rễ nấm dính bẩn rất nhiều mà thịt nấm lại quá non mịn, mũ nấm nhiều nếp gấp, cho nên chỉ có thể chậm rãi rửa sạch hết tạp chất.
Đường Cẩm và Lục Trầm mặt đối mặt ngồi trên băng ghế. Đến trưa, hai người mới rửa sạch hết nấm. Thật ra Lục Trầm cũng rất ngạc nhiên, anh trừng mắt nhìn nấm chất đống thành núi. Sau cơn mưa nấm mọc rất nhiều, nhưng anh chưa từng thấy nhiều nấm cùng một lần như vậy.
Nhưng Lục Trầm cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là vợ mình có khả năng.
Hoặc gặp may nên mới tìm được nhiều nấm như vậy.
Nấm thanh mộc và nấm mối nấu món nào cũng ngon. Đường Cẩm trực tiếp xào, mùi hương lập tức bay ra khắp nhà, có muốn chặn cũng không được.
Đường Cẩm bỏ đi lớp màng đen của cá trắm cỏ, rửa sạch rồi cắt thành lát như con bướm. Cô khử mùi tanh của cả bằng bột khoai lang đỏ, rượu, gia vị, hành gừng và lòng trắng trứng. Sau đó cô cắt dưa chua thành sợi mỏng rồi thả vào chảo dầu xào lên.
Tiếp đến, Đường Cẩm ném từng mảnh thịt cá vào trong nồi, thịt cá nhanh chóng chuyển thành màu tuyết trắng trong làn nước nóng bỏng. Khi cá chín mềm, cô liền nhấc nồi xuống, còn mộc nhỉ thì làm món ăn kèm. Vốn dĩ phải rải ớt tỏi lên nồi cá hầm cải chua rồi tưới dầu mới ngon, nhưng vì phải tiết kiệm dầu cải nên cô bỏ bước này đi.
Nấm thanh mộc mềm mượt ngon miệng, thịt săn chắc giữ lại vị tươi ngon nồng đậm nhất, thịt cá chua cay tinh tế, cắn vào liền tan, mộc nhĩ dai giòn, cải thảo ngậm đầy nước canh. Sau khi ăn xong lại uống một bát canh nóng, thể xác và tinh thần đều được chữa lành.
Buổi chiều, hai người xâu nấm sạch sẽ thành chuỗi rồi treo ở dưới mái hiên, hoặc trải ra cái mẹt phơi nắng.
Cô cầm một cây gậy dài, vừa đi vừa đẩy cỏ dại ở bốn phía nhằm tránh việc rắn chạy ra.
Sâu bên trong, cây cối cao lớn thẳng tắp, xanh um tươi tốt, có những vệt nước còn đọng trên thân cây.
Có một thân cây bách khô bị tô điểm bởi màu đen, đó là vài tai mộc nhĩ nhỏ. Xác định nơi này không có ai, Đường Cẩm liền đưa dị năng hệ mộc của mình ra, từng ánh sáng màu xanh lục thoát ra khỏi bàn tay của cô rồi chạy đến thân cây, tai nấm to bằng ngón cái lập tức to ra với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, hơn nữa còn không ngừng mọc ra tai nấm mới, chồi non trên thân cây cũng bắt đầu kéo dài rồi biến thành cành cây mảnh khảnh.
Đường Cẩm hái mộc nhĩ xuống, giờ đây chúng đều to bằng bàn tay. Suy xét đến sọt còn phải đựng những thứ khác, Đường Cẩm chỉ hái đám mộc nhĩ này rồi dừng lại.
Cô hái nấm mối cũng đủ nhiều, dưới sự kiên nhẫn tìm kiếm, Đường Cẩm còn tìm được nấm hương và tùng nhưng. Nấm hương mọc từng tai màu nâu trên thân cây như mộc nhĩ. Tùng nhung thì mọc ở gần gốc cây, chỉ là số lượng không được nhiều lắm, nhưng xung quanh có bào tử nấm. Đường Cẩm dùng dị năng làm nấm mọc ra thêm, nấm mọc lên lại phóng thích bào tử mới.
Sọt và rổ do Đường Cẩm mang đến đều bị đựng tràn đầy. Co lấy nấm mối thường thấy đặt ở bên ngoài rồi dùng lá cây che lại, cõng thu hoạch nặng trĩu đi về trước nhà.
Trong nhà không có ai, Đường Cẩm không biết Lục Trầm đi đâu. Cô đổ nấm mới hái về vào cái sọt trống, rồi lại mang rổ lên núi tiếp tục hái nấm.
Đường Cẩm lấy một phần tùng nhung và mộc nhĩ hoàn hảo đưa cho Hà Lệ, trở về thì thấy Lục Trầm đang thả cả vào chậu nước.
Đường Cẩm vui vẻ hỏi: “Cá ở đâu vậy anh?”
Lục Trầm rửa tay, cười nói: “Anh bắt ở trong sông.”
Có một con sông chạy qua đội sản xuất, mấy năm nay đoàn người thèm thịt nên lúc rảnh rồi thường xuống sông mò cá, dẫn đến cá trong sông đã ít đi nhiều. Khi còn nhỏ Lục Trầm thiếu cái ăn nên càng tìm đến sông hơn, tích lũy nhiều năm, anh cũng nắm bắt được kỹ xảo bắt cá, cũng rõ ràng cá thường lẩn trốn trong đám bèo nào.
Có thể nói, tiền tiết kiệm do Lục Trầm có được không chỉ nhờ điểm công cuối năm đổi tiền, mà còn là nhờ xuống sông bắt cá mang ra chợ bán kiếm tiền, tích tiểu thành đại.
Trong chậu có hai con cá trắm cỏ hơn hai cân, ba con cá trích to bằng bàn tay đang vẫy đuôi phun bong bóng trong nước.
‘Đây là thịt đó! Không cần phiếu cũng mua được, vừa có cá vừa có nấm, hôm nay là ngày lành gì vậy?’
Đường Cẩm ngồi xổm cạnh chậu nước, tò mò chọc hai con cá trắm cỏ kia, trong đầu cũng nghĩ đến bàn đồ ăn phong phú cho buổi trưa.
Vì hai món ngon kia, Đường Cẩm đặc biệt lấy thêm nửa bát gạo nấu thành cơm khô. Đường Cẩm định làm con cá mập nhất kia, nhưng cô không dám giết cá, cô sợ cảm giác dính nhớp của vẩy cá chết đi được, cho nên việc này được giao cho Lục Trầm.
Đường Cẩm lấy ra một phần nấm tùng nhung, nấm thanh mộc và nấm mối cho vào chậu, dùng bàn chải nhỏ rửa sạch sẽ. Số nấm còn lại thì cô để bán, không cần rửa sạch, bùn đất có thể giữ độ tươi cho nấm.
Còn nấm trong chậu thì Đường Cẩm lấy phơi khô, có thể trữ đến mùa đông.
Phần lớn nấm mọc lên từ bùn đất, rễ nấm dính bẩn rất nhiều mà thịt nấm lại quá non mịn, mũ nấm nhiều nếp gấp, cho nên chỉ có thể chậm rãi rửa sạch hết tạp chất.
Đường Cẩm và Lục Trầm mặt đối mặt ngồi trên băng ghế. Đến trưa, hai người mới rửa sạch hết nấm. Thật ra Lục Trầm cũng rất ngạc nhiên, anh trừng mắt nhìn nấm chất đống thành núi. Sau cơn mưa nấm mọc rất nhiều, nhưng anh chưa từng thấy nhiều nấm cùng một lần như vậy.
Nhưng Lục Trầm cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là vợ mình có khả năng.
Hoặc gặp may nên mới tìm được nhiều nấm như vậy.
Nấm thanh mộc và nấm mối nấu món nào cũng ngon. Đường Cẩm trực tiếp xào, mùi hương lập tức bay ra khắp nhà, có muốn chặn cũng không được.
Đường Cẩm bỏ đi lớp màng đen của cá trắm cỏ, rửa sạch rồi cắt thành lát như con bướm. Cô khử mùi tanh của cả bằng bột khoai lang đỏ, rượu, gia vị, hành gừng và lòng trắng trứng. Sau đó cô cắt dưa chua thành sợi mỏng rồi thả vào chảo dầu xào lên.
Tiếp đến, Đường Cẩm ném từng mảnh thịt cá vào trong nồi, thịt cá nhanh chóng chuyển thành màu tuyết trắng trong làn nước nóng bỏng. Khi cá chín mềm, cô liền nhấc nồi xuống, còn mộc nhỉ thì làm món ăn kèm. Vốn dĩ phải rải ớt tỏi lên nồi cá hầm cải chua rồi tưới dầu mới ngon, nhưng vì phải tiết kiệm dầu cải nên cô bỏ bước này đi.
Nấm thanh mộc mềm mượt ngon miệng, thịt săn chắc giữ lại vị tươi ngon nồng đậm nhất, thịt cá chua cay tinh tế, cắn vào liền tan, mộc nhĩ dai giòn, cải thảo ngậm đầy nước canh. Sau khi ăn xong lại uống một bát canh nóng, thể xác và tinh thần đều được chữa lành.
Buổi chiều, hai người xâu nấm sạch sẽ thành chuỗi rồi treo ở dưới mái hiên, hoặc trải ra cái mẹt phơi nắng.
Danh sách chương