Trần Nguyệt Thanh nhíu mày lôi kéo tay của nữ thanh niên trí thức, cố sức đứng dậy: “Được rồi Vũ Đồng, đây là chuyện của tớ, Đường Cẩm không cần phải giúp tớ.”
Đường Cẩm đờ người ra: “Tôi không nhìn thấy thật!”
‘Ủa chứ chuyện này cũng đổ cho mình được? Đầu óc mấy người này bị gì vậy?’
Vừa rồi Đường Cẩm đang thất thần nghĩ chuyện, nào có thấy được phía sau xảy ra chuyện gì? Lá trúc dày như vậy, Trần Nguyệt Thanh đi đường không hé răng, cô hoàn toàn không nghe được.
‘Vũ Đồng? Sao tên này nghe quen thế nhỉ?’
Đường Cẩm cố lục lọi trong trí nhớ thì mới biết được Triệu Vũ Đồng là thanh niên trí thức xuống nông thôn. Nửa năm trước cô ta dần chơi thân với Trần Nguyệt Thanh, xem như là chị em tốt của Trần Nguyệt Thanh.
Bởi vì nguyên chủ theo đuổi Lâm Tử Tu, đối chọi với Trần Nguyệt Thanh, tất nhiên Triệu Vũ Đồng đứng cùng chiến tuyến với cô ta nên cũng chán ghét nguyên chủ. Chỉ cần chạm mặt là cô ta lập tức mỉa mai nguyên chủ.
Sắc mặt của Đường Cẩm liền trở nên vi diệu. Triệu Vũ Đồng rất đặc biệt. Sau khi xem quyển tiểu thuyết kia, cô vẫn còn nhớ đại khái những gì liên quan đến nhân vật, mà bây giờ nhìn thấy người xong thì ký ức càng thêm rõ ràng hơn.
Triệu Vũ Đồng không chỉ là chị em tốt đời này của Trần Nguyệt Thanh, mà cô ta còn là vợ đời trước của Lâm Tử Tu. Gia đình của cô ta là cán bộ cao cấp, có tác dụng rất lớn đối với sự thành công của Lâm Tử Tu. Hai người bên nhau cả đời, lên báo, TV, là vợ chồng mẫu mực trong mắt người ngoài.
Nhưng sau khi Trần Nguyệt Thanh sống lại, mọi chuyện đều thay đổi. Trần Nguyệt Thanh muốn xoay chuyển vận mệnh, muốn có được một cuộc hôn nhân mỹ mãn nên cô ta đã tiếp cận Lâm Tử Tu, quen biết anh ta trước.
Tiếp đó thuận lợi kết hôn với Lâm Tử Tu, hơn nữa còn vô tình phát hiện ấy thế mà Triệu Vũ Đồng cũng làm thanh niên trí thức ở đại đội sản xuất. Cha mẹ của Triệu Vũ Đồng bị đưa đến nông trường phía bắc, còn Trần Nguyệt Thanh dưới sự giúp đỡ của cha mẹ được đưa đến đại đội sản xuất Hồng Táo có điều kiện tốt hơn. Triệu Vũ Đồng mặt mọc đầy mụn khác xa những gì Trần Nguyệt Thanh nhìn thấy ở kiếp trước, đến khi nghe được tên đối phương thì cô ta mới nhận ra.
Nhưng Trần Nguyệt Thanh không tránh xa Triệu Vũ Đồng, mà là thiết lập quan hệ với cô ta, bắt chước hành vi của Triệu Vũ Đồng để lợi dụng cô ta.
Cuối cùng kết cục của Triệu Vũ Đồng không hề tốt. Dưới sự khuyên bảo của Trần Nguyệt Thanh, cô ta gả cho một người anh họ có khuynh hướng bạo lực gia đình của Trần Nguyệt Thanh, một thân tang thương, vết thương chồng chất, cha mẹ cũng không sống nổi. Khi cô của Triệu Vũ Đồng tìm đến thì cô ta đã sinh non không ra hình người. Cho dù có được đưa về thành phố chăm sóc đặc biệt thì Triệu Vũ Đồng cũng không thể thoát khỏi ám ảnh, cô ta không thể sinh con, tái hôn rồi chắp vá sống qua ngày.
“Người lớn như vậy mà cô bảo không nhìn thấy, cô lừa con nít à? Tôi thấy cô cố tình thì có. E rằng cô ước gì Trần Nguyệt Thanh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, như vậy những ý nghĩ mờ ám của cô sẽ thành công.” Triệu Vũ Đồng đỡ Trần Nguyệt Thanh sang bên cạnh rồi trừng mắt Đường Cẩm, trông như cô ta muốn cãi nhau với Đường Cẩm.
Tâm tình của Đường Cẩm rất phức tạp. Triệu Vũ Đồng cũng giống cô, đều là bia đỡ đạn trong truyện, là chướng ngại vật trên đường phấn đấu của nữ chính, nhưng sau khi bị Triệu Vũ Đồng chỉ trích, lòng đồng cảm lập tức tan thành mây khói.
Trần Nguyệt Thanh không có ý tốt thật, nhưng Triệu Vũ Đồng lại vui vẻ chịu đựng, người khác nhắc nhở còn bị cô ta xem thành châm ngòi ly gián.
“Lưng của tôi không có mắt, cũng không thể nhìn chằm chằm cô ta mãi thì sao tôi biết cô ta ở phía sau được? Hơn nữa cô cũng nói cô ta là phụ nữ có thai, cô cho rằng tôi không phải người tốt, tôi đi qua lỡ như có chuyện gì thì không phải tôi bị ụp cái nồi hại người à? “Dù sao cũng từng có chuyện như vậy xảy ra rồi.”
Trần Nguyệt Thanh nhất thời xấu hổ, Triệu Vũ Đồng thì giận dữ. Nghe Đường Cẩm phản bác, cô ta cảm thấy khó chịu. Cô ta tiến lên một bước, nhưng từ ngữ quá ít nên chỉ có thể hét lên: “Cô có ý gì đấy!”
Đường Cẩm không rỗi hơi cãi nhau với Triệu Vũ Đồng, cô liền xoay người đi.
Triệu Vũ Đồng còn muốn bám theo thì bị Trần Nguyệt Thanh giữ lại: “Vũ Đồng, đừng nói nữa.”
Triệu Vũ Đồng nhíu mày: “Nguyệt Thanh, cô ta chính là không muốn nhìn thấy cậu sống tốt.”
Cơn xúc động kia hoàn toàn biến mất, Triệu Vũ Đồng cũng biết chuyện này là cô ta vô lý, Đường Cẩm không có nghĩa vụ phải hỗ trợ, chỉ là nghĩ đến Đường Cẩm đang thầm đắc ý thì cô ta liền nhịn không được mà nổi nóng.
Triệu Vũ Đồng muốn bảo vệ Trần Nguyệt Thanh, bởi vì Trần Nguyệt Thanh đối xử với cô ta không giống người khác. Mặt của Trần Nguyệt Thanh nhiều sẹo do mụn như vậy, mọi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn cô ta, cho rằng cô ta là kẻ xấu xí, cộng với thành phần gia đình của cô ta không tốt nên bị cười cợt xa lánh. Chỉ có Trần Nguyệt Thanh sẵn lòng làm bạn với Triệu Vũ Đồng, cho nên cô ta vẫn luôn cố gắng gìn giữ tình bạn đáng quý này.
Đường Cẩm đờ người ra: “Tôi không nhìn thấy thật!”
‘Ủa chứ chuyện này cũng đổ cho mình được? Đầu óc mấy người này bị gì vậy?’
Vừa rồi Đường Cẩm đang thất thần nghĩ chuyện, nào có thấy được phía sau xảy ra chuyện gì? Lá trúc dày như vậy, Trần Nguyệt Thanh đi đường không hé răng, cô hoàn toàn không nghe được.
‘Vũ Đồng? Sao tên này nghe quen thế nhỉ?’
Đường Cẩm cố lục lọi trong trí nhớ thì mới biết được Triệu Vũ Đồng là thanh niên trí thức xuống nông thôn. Nửa năm trước cô ta dần chơi thân với Trần Nguyệt Thanh, xem như là chị em tốt của Trần Nguyệt Thanh.
Bởi vì nguyên chủ theo đuổi Lâm Tử Tu, đối chọi với Trần Nguyệt Thanh, tất nhiên Triệu Vũ Đồng đứng cùng chiến tuyến với cô ta nên cũng chán ghét nguyên chủ. Chỉ cần chạm mặt là cô ta lập tức mỉa mai nguyên chủ.
Sắc mặt của Đường Cẩm liền trở nên vi diệu. Triệu Vũ Đồng rất đặc biệt. Sau khi xem quyển tiểu thuyết kia, cô vẫn còn nhớ đại khái những gì liên quan đến nhân vật, mà bây giờ nhìn thấy người xong thì ký ức càng thêm rõ ràng hơn.
Triệu Vũ Đồng không chỉ là chị em tốt đời này của Trần Nguyệt Thanh, mà cô ta còn là vợ đời trước của Lâm Tử Tu. Gia đình của cô ta là cán bộ cao cấp, có tác dụng rất lớn đối với sự thành công của Lâm Tử Tu. Hai người bên nhau cả đời, lên báo, TV, là vợ chồng mẫu mực trong mắt người ngoài.
Nhưng sau khi Trần Nguyệt Thanh sống lại, mọi chuyện đều thay đổi. Trần Nguyệt Thanh muốn xoay chuyển vận mệnh, muốn có được một cuộc hôn nhân mỹ mãn nên cô ta đã tiếp cận Lâm Tử Tu, quen biết anh ta trước.
Tiếp đó thuận lợi kết hôn với Lâm Tử Tu, hơn nữa còn vô tình phát hiện ấy thế mà Triệu Vũ Đồng cũng làm thanh niên trí thức ở đại đội sản xuất. Cha mẹ của Triệu Vũ Đồng bị đưa đến nông trường phía bắc, còn Trần Nguyệt Thanh dưới sự giúp đỡ của cha mẹ được đưa đến đại đội sản xuất Hồng Táo có điều kiện tốt hơn. Triệu Vũ Đồng mặt mọc đầy mụn khác xa những gì Trần Nguyệt Thanh nhìn thấy ở kiếp trước, đến khi nghe được tên đối phương thì cô ta mới nhận ra.
Nhưng Trần Nguyệt Thanh không tránh xa Triệu Vũ Đồng, mà là thiết lập quan hệ với cô ta, bắt chước hành vi của Triệu Vũ Đồng để lợi dụng cô ta.
Cuối cùng kết cục của Triệu Vũ Đồng không hề tốt. Dưới sự khuyên bảo của Trần Nguyệt Thanh, cô ta gả cho một người anh họ có khuynh hướng bạo lực gia đình của Trần Nguyệt Thanh, một thân tang thương, vết thương chồng chất, cha mẹ cũng không sống nổi. Khi cô của Triệu Vũ Đồng tìm đến thì cô ta đã sinh non không ra hình người. Cho dù có được đưa về thành phố chăm sóc đặc biệt thì Triệu Vũ Đồng cũng không thể thoát khỏi ám ảnh, cô ta không thể sinh con, tái hôn rồi chắp vá sống qua ngày.
“Người lớn như vậy mà cô bảo không nhìn thấy, cô lừa con nít à? Tôi thấy cô cố tình thì có. E rằng cô ước gì Trần Nguyệt Thanh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, như vậy những ý nghĩ mờ ám của cô sẽ thành công.” Triệu Vũ Đồng đỡ Trần Nguyệt Thanh sang bên cạnh rồi trừng mắt Đường Cẩm, trông như cô ta muốn cãi nhau với Đường Cẩm.
Tâm tình của Đường Cẩm rất phức tạp. Triệu Vũ Đồng cũng giống cô, đều là bia đỡ đạn trong truyện, là chướng ngại vật trên đường phấn đấu của nữ chính, nhưng sau khi bị Triệu Vũ Đồng chỉ trích, lòng đồng cảm lập tức tan thành mây khói.
Trần Nguyệt Thanh không có ý tốt thật, nhưng Triệu Vũ Đồng lại vui vẻ chịu đựng, người khác nhắc nhở còn bị cô ta xem thành châm ngòi ly gián.
“Lưng của tôi không có mắt, cũng không thể nhìn chằm chằm cô ta mãi thì sao tôi biết cô ta ở phía sau được? Hơn nữa cô cũng nói cô ta là phụ nữ có thai, cô cho rằng tôi không phải người tốt, tôi đi qua lỡ như có chuyện gì thì không phải tôi bị ụp cái nồi hại người à? “Dù sao cũng từng có chuyện như vậy xảy ra rồi.”
Trần Nguyệt Thanh nhất thời xấu hổ, Triệu Vũ Đồng thì giận dữ. Nghe Đường Cẩm phản bác, cô ta cảm thấy khó chịu. Cô ta tiến lên một bước, nhưng từ ngữ quá ít nên chỉ có thể hét lên: “Cô có ý gì đấy!”
Đường Cẩm không rỗi hơi cãi nhau với Triệu Vũ Đồng, cô liền xoay người đi.
Triệu Vũ Đồng còn muốn bám theo thì bị Trần Nguyệt Thanh giữ lại: “Vũ Đồng, đừng nói nữa.”
Triệu Vũ Đồng nhíu mày: “Nguyệt Thanh, cô ta chính là không muốn nhìn thấy cậu sống tốt.”
Cơn xúc động kia hoàn toàn biến mất, Triệu Vũ Đồng cũng biết chuyện này là cô ta vô lý, Đường Cẩm không có nghĩa vụ phải hỗ trợ, chỉ là nghĩ đến Đường Cẩm đang thầm đắc ý thì cô ta liền nhịn không được mà nổi nóng.
Triệu Vũ Đồng muốn bảo vệ Trần Nguyệt Thanh, bởi vì Trần Nguyệt Thanh đối xử với cô ta không giống người khác. Mặt của Trần Nguyệt Thanh nhiều sẹo do mụn như vậy, mọi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn cô ta, cho rằng cô ta là kẻ xấu xí, cộng với thành phần gia đình của cô ta không tốt nên bị cười cợt xa lánh. Chỉ có Trần Nguyệt Thanh sẵn lòng làm bạn với Triệu Vũ Đồng, cho nên cô ta vẫn luôn cố gắng gìn giữ tình bạn đáng quý này.
Danh sách chương