Trần Nguyệt Thanh vừa lại gần, liếc nhìn mặt Đường Cẩm thì phát hiện thế mà mặt của cô trắng hơn một ít, da non mịn, tóc mềm mượt, ngoại hình đẹp đến nỗi không ai ở xung quanh đây có thể sánh bằng. Nếu như cô không tìm đường chết, thì số người đến cửa làm mai phải xếp một hàng dài.
Trần Nguyệt Thanh cảm thấy khó chịu. Cô ta có khung xương thô to, gương mặt cùng lắm chỉ được xem là thanh tú, hơn nữa trong nhà có ba anh trai lợi hại nên mới thành công lấy được Lâm Tử Tu, nếu không nói không chừng anh ta đã bị Đường Cẩm thu hút.
Có người con gái nào không thèm để ý đến vẻ bề ngoài không? Ai bằng lòng thua kém người mà mình xem thường chứ? Ít nhất thì trong lòng Trần Nguyệt Thanh cảm thấy không cân bằng.
Theo Trần Nguyệt Thanh, Đường Cẩm chỉ được cái đẹp thôi chứ không được cái gì cả. Nông dân chân lấm tay bùn như Lục Trầm là quá xứng với Đường Cẩm rồi. Ít ra thì mỗi năm Lục Trầm còn có thể kiếm điểm công, còn Đường Cẩm có giá trị gì? Nhưng mà, tuy chồng của Đường Cẩm có sực lực cũng mãi mãi kém Lâm Tử Tu. Sau này Lâm Tử Tu là sinh viên, tốt nghiệp xong sẽ lên làm ông to bà lớn, là bậc kiệt xuất giữa những người tầm thường. Còn Đường Cẩm, cô cũng chỉ có thể theo chồng tiếp tục làm đồng án ở nông thôn.
Vừa so sánh như vậy, Trần Nguyệt Thanh lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Suy cho cùng thì cô ta không hề coi trọng Đường Cẩm một chút nào.
Trần Nguyệt Thanh cầm túi trứng gà qua, mỉm cười khéo léo nói: “Đường Cẩm, cám ơn cô mấy ngày trước đã đưa tôi đến trạm xá. Mấy ngày nay cũng muốn đến cám ơn nhưng tiếc là thân thể tôi không được thoải mái, bây giờ mới ra ngoài được.”
“Mẹ của tôi không hiểu chuyện, mà lúc ấy tôi lại đau đến nỗi nói không giải thích giúp cô, hại cô bị hiểu lầm. Tôi thật sự rất áy náy, bây giờ tôi chân thành xin lỗi cô! Xin cô nhận lấy mấy quả trứng gà này, nếu không thì tôi không thể nào yên tâm được.”
Trần Nguyệt Thanh nhận thấy được xung quanh có mấy ánh mắt dán chặt lại đây. Làm việc quá nhàm chán nên bọn họ rất có hứng thú với việc hóng chuyện, với lại cách đây không lâu Đường Cẩm còn cứu Trần Nguyệt Thanh, bọn họ tò mò không biết Trần Nguyệt Thanh sẽ có phản ứng gì.
Giọng điệu của Trần Nguyệt Thanh càng trở nên lễ phép hơn. Nhiều trứng gà như vậy đều là vật quý, đáng giá không ít tiền, dùng thứ này để làm quà cám ơn là đủ rồi. Đến cô ta còn thiếu đồ bổ ăn, nhìn liền nhịn không được đau lòng, cho nên đưa cho Đường Cẩm hẳn là sẽ không lạc đề, mọi người còn sẽ khen cô ta biết lễ hiểu chuyện.
Giọng của Trần Nguyệt Thanh trở nên trong trẻo, Đường Cẩm nghe vậy thì cũng hiểu ý của cô ta. Mặc kệ Trần Nguyệt Thanh có thật lòng hay không, thì cô ta cũng đã đưa trứng gà, cô có thể không nhận sao?
Lúc ấy Đường Cẩm bị mẹ của Trần Nguyệt Thanh xỉ vả một trận, nếu không phải nhờ cô may mắn thì cô đã phải mang tội cố ý làm hại người khác rồi, vậy nên Đường Cẩm không ngại nhận quà tạ lễ này chút nào.
Chỉ là từ trước đến nay mỹ đức giúp người làm niềm vui luôn được ca ngợi, Đường Cẩm vẫn phải tỏ ra mình khiêm tốn để tăng ấn tượng tốt của người khác về mình.
Mấy người dựng lỗ tai nghe ngóng gật gù, cảm thấy tư tưởng của Đường Cẩm không tồi. Tuy trước đây cô làm những chuyện khiến người khác chán ghét nhưng lòng dạ lại không đến nỗi nào.
Trần Nguyệt Thanh nghiến chặt răng, cô ta nào dám để Đường Cẩm không nhận, quyết tâm đẩy cái túi cho Đường Cẩm, nói rằng mình không muốn mắc nợ ai.
Đường Cẩm giả vờ bất đắc dĩ, dưới sự đùn đẩy của Trần Nguyệt Thanh, cô đành phải mở miệng đáp: “Thôi được rồi, nếu cô đã kiên trì như vậy thì tôi đành không khách sáo vậy.”
Không hiểu sao Trần Nguyệt Thanh chợt cảm thấy buồn bực, Đường Cẩm rõ ràng được lợi còn khoe mẽ. Bỗng nhiên cô ta đặt tay lên bụng: “Cũng nhờ có cô nên con của tôi mới bình an. Ngày đó Tử Tu sợ gần chết, anh ấy nói tôi và con là người quan trọng nhất, nếu chúng tôi có chuyện gì thì anh ấy điên mất.”
Đường Cẩm lại không tức giận như Trần Nguyệt Thanh nghĩ, ngược lại cô chỉ nhàn nhạt đáp: “Vậy sau này cô phải chú ý đấy, thai phụ yếu ớt lắm!”
Có người phụ họa: “Đúng vậy Nguyệt Thanh, Đường Cẩm nói không sai, hiện tại cháu là người có thai, phải thật cẩn thận đó!”
“Cháu là đứa trẻ ngoan, biết nói lời cám ơn, không giống như mẹ cháu.”
“Đây là con đầu, cháu phải hết sức chú ý! Bụng gần sáu tháng mà sinh non thì hại cơ thể lắm. Cháu gái nhà mẹ đẻ của thím không giữ được thai đầu, đến bây giờ vẫn chưa có thai.”
Trần Nguyệt Thanh không có tâm trạng nghe người ta ríu rít, cô ta ngẩng đầu nhìn Đường Cẩm với ánh mắt dò xét.
‘Rõ ràng Đường Cẩm rất thích Lâm Tử Tu, nhưng sao nghe mình và chồng ân ái thì cô ta lại có thể bình tĩnh như vậy? Không phải cô ta nên tỏ ra khó chịu sao?’
Trần Nguyệt Thanh đoán Đường Cẩm nhất định không kiểm soát được lời nói mà công kích cô ta, đến lúc đó cô ta sẽ mượn đề tài này để mọi người biết đến tột cùng Đường Cẩm là loại người gì, tốt nhất là làm chồng của Đường Cẩm cũng ghét cô.
Chỉ là Trần Nguyệt Thanh phải thất vọng rồi.
Lúc này Trần Nguyệt Thanh mới nhận ra hình như Đường Cẩm đã thay đổi. Cô ta nhìn lướt qua Lục Trầm, thầm nghĩ ‘Không lẽ phụ nữ kết hôn liền thay đổi? Đến cả Đường Cẩm mà cũng có thể yên phận sống qua ngày?’
Trần Nguyệt Thanh không tin Đường Cẩm dễ dàng từ bỏ như vậy.
Cô ta chán ghét Đường Cẩm quấn quýt si mê Lâm Tử Tu không thôi, nhưng đồng thời cũng nhờ vậy mà cô ta có được cảm giác ưu việt trước Đường Cẩm. Bởi vì cuối cùng người đàn ông ưu tú như Lâm Tử Tu cũng thuộc về cô ta, Đường Cẩm chỉ là vai hề nhảy nhót mà thôi.
Mỗi lần Trần Nguyệt Thanh thể hiện tình cảm trước mặt Đường Cẩm, cô ta có thể thấy vẻ mặt đau khổ của cô.
Nếu như Đường Cẩm quên Lâm Tử Tu thật, thì cô ta liền không thể nào làm Đường Cẩm khó chịu. Nhưng tóm lại đây cũng là chuyện tốt, có thể bớt đi nhiều phiền phức.
Đợi Trần Nguyệt Thanh rời đi, Đường Cẩm đặt trứng gà vào trong bụi cỏ.
‘Tốt nhất là sau lần này mình và cô ta không dính líu gì đến nhau nữa.’
Trần Nguyệt Thanh cảm thấy khó chịu. Cô ta có khung xương thô to, gương mặt cùng lắm chỉ được xem là thanh tú, hơn nữa trong nhà có ba anh trai lợi hại nên mới thành công lấy được Lâm Tử Tu, nếu không nói không chừng anh ta đã bị Đường Cẩm thu hút.
Có người con gái nào không thèm để ý đến vẻ bề ngoài không? Ai bằng lòng thua kém người mà mình xem thường chứ? Ít nhất thì trong lòng Trần Nguyệt Thanh cảm thấy không cân bằng.
Theo Trần Nguyệt Thanh, Đường Cẩm chỉ được cái đẹp thôi chứ không được cái gì cả. Nông dân chân lấm tay bùn như Lục Trầm là quá xứng với Đường Cẩm rồi. Ít ra thì mỗi năm Lục Trầm còn có thể kiếm điểm công, còn Đường Cẩm có giá trị gì? Nhưng mà, tuy chồng của Đường Cẩm có sực lực cũng mãi mãi kém Lâm Tử Tu. Sau này Lâm Tử Tu là sinh viên, tốt nghiệp xong sẽ lên làm ông to bà lớn, là bậc kiệt xuất giữa những người tầm thường. Còn Đường Cẩm, cô cũng chỉ có thể theo chồng tiếp tục làm đồng án ở nông thôn.
Vừa so sánh như vậy, Trần Nguyệt Thanh lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Suy cho cùng thì cô ta không hề coi trọng Đường Cẩm một chút nào.
Trần Nguyệt Thanh cầm túi trứng gà qua, mỉm cười khéo léo nói: “Đường Cẩm, cám ơn cô mấy ngày trước đã đưa tôi đến trạm xá. Mấy ngày nay cũng muốn đến cám ơn nhưng tiếc là thân thể tôi không được thoải mái, bây giờ mới ra ngoài được.”
“Mẹ của tôi không hiểu chuyện, mà lúc ấy tôi lại đau đến nỗi nói không giải thích giúp cô, hại cô bị hiểu lầm. Tôi thật sự rất áy náy, bây giờ tôi chân thành xin lỗi cô! Xin cô nhận lấy mấy quả trứng gà này, nếu không thì tôi không thể nào yên tâm được.”
Trần Nguyệt Thanh nhận thấy được xung quanh có mấy ánh mắt dán chặt lại đây. Làm việc quá nhàm chán nên bọn họ rất có hứng thú với việc hóng chuyện, với lại cách đây không lâu Đường Cẩm còn cứu Trần Nguyệt Thanh, bọn họ tò mò không biết Trần Nguyệt Thanh sẽ có phản ứng gì.
Giọng điệu của Trần Nguyệt Thanh càng trở nên lễ phép hơn. Nhiều trứng gà như vậy đều là vật quý, đáng giá không ít tiền, dùng thứ này để làm quà cám ơn là đủ rồi. Đến cô ta còn thiếu đồ bổ ăn, nhìn liền nhịn không được đau lòng, cho nên đưa cho Đường Cẩm hẳn là sẽ không lạc đề, mọi người còn sẽ khen cô ta biết lễ hiểu chuyện.
Giọng của Trần Nguyệt Thanh trở nên trong trẻo, Đường Cẩm nghe vậy thì cũng hiểu ý của cô ta. Mặc kệ Trần Nguyệt Thanh có thật lòng hay không, thì cô ta cũng đã đưa trứng gà, cô có thể không nhận sao?
Lúc ấy Đường Cẩm bị mẹ của Trần Nguyệt Thanh xỉ vả một trận, nếu không phải nhờ cô may mắn thì cô đã phải mang tội cố ý làm hại người khác rồi, vậy nên Đường Cẩm không ngại nhận quà tạ lễ này chút nào.
Chỉ là từ trước đến nay mỹ đức giúp người làm niềm vui luôn được ca ngợi, Đường Cẩm vẫn phải tỏ ra mình khiêm tốn để tăng ấn tượng tốt của người khác về mình.
Mấy người dựng lỗ tai nghe ngóng gật gù, cảm thấy tư tưởng của Đường Cẩm không tồi. Tuy trước đây cô làm những chuyện khiến người khác chán ghét nhưng lòng dạ lại không đến nỗi nào.
Trần Nguyệt Thanh nghiến chặt răng, cô ta nào dám để Đường Cẩm không nhận, quyết tâm đẩy cái túi cho Đường Cẩm, nói rằng mình không muốn mắc nợ ai.
Đường Cẩm giả vờ bất đắc dĩ, dưới sự đùn đẩy của Trần Nguyệt Thanh, cô đành phải mở miệng đáp: “Thôi được rồi, nếu cô đã kiên trì như vậy thì tôi đành không khách sáo vậy.”
Không hiểu sao Trần Nguyệt Thanh chợt cảm thấy buồn bực, Đường Cẩm rõ ràng được lợi còn khoe mẽ. Bỗng nhiên cô ta đặt tay lên bụng: “Cũng nhờ có cô nên con của tôi mới bình an. Ngày đó Tử Tu sợ gần chết, anh ấy nói tôi và con là người quan trọng nhất, nếu chúng tôi có chuyện gì thì anh ấy điên mất.”
Đường Cẩm lại không tức giận như Trần Nguyệt Thanh nghĩ, ngược lại cô chỉ nhàn nhạt đáp: “Vậy sau này cô phải chú ý đấy, thai phụ yếu ớt lắm!”
Có người phụ họa: “Đúng vậy Nguyệt Thanh, Đường Cẩm nói không sai, hiện tại cháu là người có thai, phải thật cẩn thận đó!”
“Cháu là đứa trẻ ngoan, biết nói lời cám ơn, không giống như mẹ cháu.”
“Đây là con đầu, cháu phải hết sức chú ý! Bụng gần sáu tháng mà sinh non thì hại cơ thể lắm. Cháu gái nhà mẹ đẻ của thím không giữ được thai đầu, đến bây giờ vẫn chưa có thai.”
Trần Nguyệt Thanh không có tâm trạng nghe người ta ríu rít, cô ta ngẩng đầu nhìn Đường Cẩm với ánh mắt dò xét.
‘Rõ ràng Đường Cẩm rất thích Lâm Tử Tu, nhưng sao nghe mình và chồng ân ái thì cô ta lại có thể bình tĩnh như vậy? Không phải cô ta nên tỏ ra khó chịu sao?’
Trần Nguyệt Thanh đoán Đường Cẩm nhất định không kiểm soát được lời nói mà công kích cô ta, đến lúc đó cô ta sẽ mượn đề tài này để mọi người biết đến tột cùng Đường Cẩm là loại người gì, tốt nhất là làm chồng của Đường Cẩm cũng ghét cô.
Chỉ là Trần Nguyệt Thanh phải thất vọng rồi.
Lúc này Trần Nguyệt Thanh mới nhận ra hình như Đường Cẩm đã thay đổi. Cô ta nhìn lướt qua Lục Trầm, thầm nghĩ ‘Không lẽ phụ nữ kết hôn liền thay đổi? Đến cả Đường Cẩm mà cũng có thể yên phận sống qua ngày?’
Trần Nguyệt Thanh không tin Đường Cẩm dễ dàng từ bỏ như vậy.
Cô ta chán ghét Đường Cẩm quấn quýt si mê Lâm Tử Tu không thôi, nhưng đồng thời cũng nhờ vậy mà cô ta có được cảm giác ưu việt trước Đường Cẩm. Bởi vì cuối cùng người đàn ông ưu tú như Lâm Tử Tu cũng thuộc về cô ta, Đường Cẩm chỉ là vai hề nhảy nhót mà thôi.
Mỗi lần Trần Nguyệt Thanh thể hiện tình cảm trước mặt Đường Cẩm, cô ta có thể thấy vẻ mặt đau khổ của cô.
Nếu như Đường Cẩm quên Lâm Tử Tu thật, thì cô ta liền không thể nào làm Đường Cẩm khó chịu. Nhưng tóm lại đây cũng là chuyện tốt, có thể bớt đi nhiều phiền phức.
Đợi Trần Nguyệt Thanh rời đi, Đường Cẩm đặt trứng gà vào trong bụi cỏ.
‘Tốt nhất là sau lần này mình và cô ta không dính líu gì đến nhau nữa.’
Danh sách chương