Tiểu Hoa và Tiểu Tình của Liễu Xuân Hoa được nuông chiều từ nhỏ nên không biết làm việc như Đường Cẩm, đến cả việc nhà cũng là một tay cô làm hết. Vì vậy Đường Cẩm vừa đi, cả nhà bà ta liền cảm thấy bất tiện.
Nghĩ đến đây, Liễu Xuân Hoa duỗi tay gắp hai cái bánh ngô cho Đường Cẩm và Lục Trầm: “Tiểu Cẩm, con rể, hai đứa cứ việc ăn đi, trong nồi còn có, thím và cha con ăn ít cũng không sao.”
“Hai đứa đừng trách thức ăn khó ăn! Là do trong nhà không còn nhiều lương thực nên chỉ có thể lấy ra một ít.”
“Tuổi của cha thím cũng lớn, hết sức làm việc rồi, đâu còn trẻ khỏe như các con, đặc biệt là con rể rất có khả năng làm việc. Tiểu Cẩm, chắc con không muốn để cha con chịu khổ đâu phải không? Hay là con để con rể đến giúp hai ta làm mấy ngày?”
Đường Cẩm cảm thấy buồn cười chết đi được! Liễu Xuân Hoa nói hay lắm, nhưng sao cô có thể đồng ý được? Có lần một thì chắc chắn sẽ có lần hai, lần ba, sau này vợ chồng cô còn có thể làm ăn được sao? Làm vậy chỉ tốn công vô ích chứ chẳng được gì. Huống chi Liễu Xuân Hoa nấu cơm hà tiện như vậy, bà ta lấy đâu ra tự tin bảo cô đến giúp hai vợ chồng nhà bà ta? Không đợi Lục Trầm mở miệng, Đường Cẩm từ chối ngay lập tức: “Thím, thím thu lễ hỏi rồi còn đâu, sao giờ lại nói là khó khăn rồi?”
“Con và Lục Trầm mới khó xử, mong thím thông cảm cho hai bọn con. Lục Trầm vét sạch tiền tiết kiệm để làm lễ hỏi, chúng con sắp hết lương thực nên cần phải tranh thủ kiếm điểm công, để cuối năm còn có cái ăn. Bọn con không có thời gian lại đây đâu thím.”
“Không phải còn có Tiểu Hoa và Tiểu Tình sao thím? Bốn người chắc chắn phải hơn hai người chứ.”
Liễu Xuân Hoa và Đường Đại Cường liền tỏ ra không vui, Lục Trầm là con rể của bọn họ, giúp đỡ cha vợ một chút là chuyện đương nhiên. Liễu Xuân Hoa buột miệng nói: “Tiểu Hoa là con trai, con muốn thấy em trai con chịu khổ sao? Con thật là tàn nhẫn! Làm chị gái, con không thể nhường nhịn em sao?”
Đường Cẩm tỏ vẻ khó hiểu: “Thím nói sai rồi, hai đứa nó đều đã mười mấy tuổi, ở tuổi đó bọn chúng nên làm việc để giảm bớt gánh nặng cho gia đình mới phải. Thím làm vậy là không đúng, hơn nữa sau này Tiểu Hoa và Tiểu Tình còn phải nuôi thím, cho nên không thể nuông chiều bọn họ. Lao động là quang vinh, cần thiết làm cho bọn họ lao động, kẻo mai sau dựng vợ gả chồng lại bị người ta chê.”
Lục Trầm gật đầu phụ họa.
‘Vợ nói rất đúng, nếu vợ không vui thì anh cũng sẽ không đồng ý.”
Điều này khiến Liễu Xuân Hoa tức đến nghẹn họng. Bà ta không những không chỉ trích được Đường Cẩm mà còn bị cô răn dạy một phen. Đường Đại Cường cũng cau mày, nhưng ông ta để ý mặt mũi nên không dám trách Đường Cẩm trước mặt Lục Trầm, bởi vì ông ta biết mình mới là kẻ vô lý, cuộc sống của nhà họ Đường tốt hơn nhà họ Lục nhiều, cần gì con rể đến giúp đỡ.
Bởi vì khó chịu trong lòng, Liễu Xuân Hoa đặt bát đũa xuống bàn thật mạnh. Bây giờ bà ta đã biết mình không thể lợi dụng Đường Cẩm được.
‘Ừ cứ giảng đạo lý đi đồ bất hiếu! Có bản lĩnh thì sau này đừng khóc lóc về đây!’
Bầu không khí trong phòng trở nên lặng thinh, Đường Cẩm dẫn Lục Trầm đi, không quan tâm đến thái độ của Liễu Xuân Hoa.
Vì không ăn được bao nhiêu nên bây giờ Đường Cẩm vẫn còn đói bụng. Cô cũng đoán trước được thức ăn của nhà họ Đường ra sao nên lúc chuẩn bị quà, cô có nấu cháo lá cải, lúc này cháo hoàn toàn chín.
Còn một ít sủi cảo lúc sáng, Đường Cẩm cũng hấp lại. Từng viên sủi cảo nhân tể thái vỏ mong đến trong suốt, có thể thấy màu xanh biếc ở bên trong.
Trong nhà còn dư lại ba quả trứng gà, Đường Cẩm luộc chín, bóc vỏ rồi cắt mỗi quả thành hai nửa, sau đó cô chiên vàng, lại xào với hành gừng và tỏi ớt. Món trứng xào kim tiền đã hoàn thành, kết hợp với củ cải muối, mùi hương liền xộc vào lỗ mũi.
Lục Trầm gắp một miếng trứng cho Đường Cẩm, còn anh thì húp cháo. Anh cảm thấy khẩu vị của mình càng ngày càng trở nên kén chọn, nhưng ai có thể chống lại mỹ vị được chứ?
…
Trần Nguyệt Thanh bị động thai nên ở nhà nghĩ dưỡng cũng được năm ngày. Mặc dù đang nằm trên giường nhưng cô ta lại không cảm thấy thoải mái. Cô ta vừa vuốt bụng vừa nhíu mày lo lắng, khi đó cô ta định đẩy hết trách nhiệm cho Đường Cẩm, vậy thì không những có thể khiến Lâm Tử Tu cảm thấy thương tiếc, mà còn làm anh ta càng thêm chán ghét Đường Cẩm, đây là một công đôi việc.
Không may Đường Cẩm lại may mắn tìm được chứng cứ, ngược lại Trần Nguyệt Thanh mới là người mang tai tiếng.
‘Là Đường Cẩm không biết xấu hổ mơ ước người đàn ông của mình, cớ sao mình là vợ lại phải phiền lòng đến nỗi dưỡng thai cũng không yên vì cô ta chứ?’ - Trần Nguyệt Thanh buồn bực nghĩ.
Điều khiến Trần Nguyệt Thanh lo lắng là mấy thím kia sẽ lắm mồm lan truyền thông tin bậy bạ. Chẳng hạn như bọn họ sẽ nói cô ta đuối lý, mắc nợ Đường Cẩm.
‘Nếu đúng thật là như vậy thì chắc mình sẽ tức chết mất thôi, không khéo Đường Cẩm sẽ mượn cơ hội này tẩy trắng, còn mấy bà thím kia thì nghi ngờ mình cố tình đổ oan cho Đường Cẩm.’
Chính vì không muốn Đường Cẩm được lợi nên Trần Nguyệt Thanh mới không đưa quà cám ơn đến nhà họ Lục, tặng quà thì không ai biết, cô ta phải nói cám ơn tận mặt, như vậy mấy thím kia mới không nhìn cô ta bằng ánh mắt khác thường.
Con người thường không kiềm được mà nghĩ nhiều khi rảnh rỗi, Trần Nguyệt Thanh cũng không nén được cơn buồn bực. Thân thể không thoải mái, cũng chẳng còn tâm trạng tiếp tục tĩnh dưỡng, cô ta liền quyết định ra ruộng. Nghe nói đội sản xuất sắp trồng lúa mì xong, hẳn là không cần phải làm việc quá nặng, cô ta muốn nghe ngóng một chút xem có ai nhiều chuyện nói lung tung hay không.
Xa xa thấy Đường Cẩm đang vung lúa mì, còn đất do nhà Trần Nguyệt Thanh chịu trách nhiệm lại ở bên cạnh. Cô ta nhìn Lâm Tử Tu, sợ Đường Cẩm nhân cơ hội này bắt chuyện với Lâm Tử Tu, Trần Nguyệt Thanh liền bảo anh ta qua bên thanh niên trí thức làm việc.
Còn Trần Nguyệt Thanh thì cầm một túi trứng gà nhỏ đi về phía Đường Cẩm.
Nghĩ đến đây, Liễu Xuân Hoa duỗi tay gắp hai cái bánh ngô cho Đường Cẩm và Lục Trầm: “Tiểu Cẩm, con rể, hai đứa cứ việc ăn đi, trong nồi còn có, thím và cha con ăn ít cũng không sao.”
“Hai đứa đừng trách thức ăn khó ăn! Là do trong nhà không còn nhiều lương thực nên chỉ có thể lấy ra một ít.”
“Tuổi của cha thím cũng lớn, hết sức làm việc rồi, đâu còn trẻ khỏe như các con, đặc biệt là con rể rất có khả năng làm việc. Tiểu Cẩm, chắc con không muốn để cha con chịu khổ đâu phải không? Hay là con để con rể đến giúp hai ta làm mấy ngày?”
Đường Cẩm cảm thấy buồn cười chết đi được! Liễu Xuân Hoa nói hay lắm, nhưng sao cô có thể đồng ý được? Có lần một thì chắc chắn sẽ có lần hai, lần ba, sau này vợ chồng cô còn có thể làm ăn được sao? Làm vậy chỉ tốn công vô ích chứ chẳng được gì. Huống chi Liễu Xuân Hoa nấu cơm hà tiện như vậy, bà ta lấy đâu ra tự tin bảo cô đến giúp hai vợ chồng nhà bà ta? Không đợi Lục Trầm mở miệng, Đường Cẩm từ chối ngay lập tức: “Thím, thím thu lễ hỏi rồi còn đâu, sao giờ lại nói là khó khăn rồi?”
“Con và Lục Trầm mới khó xử, mong thím thông cảm cho hai bọn con. Lục Trầm vét sạch tiền tiết kiệm để làm lễ hỏi, chúng con sắp hết lương thực nên cần phải tranh thủ kiếm điểm công, để cuối năm còn có cái ăn. Bọn con không có thời gian lại đây đâu thím.”
“Không phải còn có Tiểu Hoa và Tiểu Tình sao thím? Bốn người chắc chắn phải hơn hai người chứ.”
Liễu Xuân Hoa và Đường Đại Cường liền tỏ ra không vui, Lục Trầm là con rể của bọn họ, giúp đỡ cha vợ một chút là chuyện đương nhiên. Liễu Xuân Hoa buột miệng nói: “Tiểu Hoa là con trai, con muốn thấy em trai con chịu khổ sao? Con thật là tàn nhẫn! Làm chị gái, con không thể nhường nhịn em sao?”
Đường Cẩm tỏ vẻ khó hiểu: “Thím nói sai rồi, hai đứa nó đều đã mười mấy tuổi, ở tuổi đó bọn chúng nên làm việc để giảm bớt gánh nặng cho gia đình mới phải. Thím làm vậy là không đúng, hơn nữa sau này Tiểu Hoa và Tiểu Tình còn phải nuôi thím, cho nên không thể nuông chiều bọn họ. Lao động là quang vinh, cần thiết làm cho bọn họ lao động, kẻo mai sau dựng vợ gả chồng lại bị người ta chê.”
Lục Trầm gật đầu phụ họa.
‘Vợ nói rất đúng, nếu vợ không vui thì anh cũng sẽ không đồng ý.”
Điều này khiến Liễu Xuân Hoa tức đến nghẹn họng. Bà ta không những không chỉ trích được Đường Cẩm mà còn bị cô răn dạy một phen. Đường Đại Cường cũng cau mày, nhưng ông ta để ý mặt mũi nên không dám trách Đường Cẩm trước mặt Lục Trầm, bởi vì ông ta biết mình mới là kẻ vô lý, cuộc sống của nhà họ Đường tốt hơn nhà họ Lục nhiều, cần gì con rể đến giúp đỡ.
Bởi vì khó chịu trong lòng, Liễu Xuân Hoa đặt bát đũa xuống bàn thật mạnh. Bây giờ bà ta đã biết mình không thể lợi dụng Đường Cẩm được.
‘Ừ cứ giảng đạo lý đi đồ bất hiếu! Có bản lĩnh thì sau này đừng khóc lóc về đây!’
Bầu không khí trong phòng trở nên lặng thinh, Đường Cẩm dẫn Lục Trầm đi, không quan tâm đến thái độ của Liễu Xuân Hoa.
Vì không ăn được bao nhiêu nên bây giờ Đường Cẩm vẫn còn đói bụng. Cô cũng đoán trước được thức ăn của nhà họ Đường ra sao nên lúc chuẩn bị quà, cô có nấu cháo lá cải, lúc này cháo hoàn toàn chín.
Còn một ít sủi cảo lúc sáng, Đường Cẩm cũng hấp lại. Từng viên sủi cảo nhân tể thái vỏ mong đến trong suốt, có thể thấy màu xanh biếc ở bên trong.
Trong nhà còn dư lại ba quả trứng gà, Đường Cẩm luộc chín, bóc vỏ rồi cắt mỗi quả thành hai nửa, sau đó cô chiên vàng, lại xào với hành gừng và tỏi ớt. Món trứng xào kim tiền đã hoàn thành, kết hợp với củ cải muối, mùi hương liền xộc vào lỗ mũi.
Lục Trầm gắp một miếng trứng cho Đường Cẩm, còn anh thì húp cháo. Anh cảm thấy khẩu vị của mình càng ngày càng trở nên kén chọn, nhưng ai có thể chống lại mỹ vị được chứ?
…
Trần Nguyệt Thanh bị động thai nên ở nhà nghĩ dưỡng cũng được năm ngày. Mặc dù đang nằm trên giường nhưng cô ta lại không cảm thấy thoải mái. Cô ta vừa vuốt bụng vừa nhíu mày lo lắng, khi đó cô ta định đẩy hết trách nhiệm cho Đường Cẩm, vậy thì không những có thể khiến Lâm Tử Tu cảm thấy thương tiếc, mà còn làm anh ta càng thêm chán ghét Đường Cẩm, đây là một công đôi việc.
Không may Đường Cẩm lại may mắn tìm được chứng cứ, ngược lại Trần Nguyệt Thanh mới là người mang tai tiếng.
‘Là Đường Cẩm không biết xấu hổ mơ ước người đàn ông của mình, cớ sao mình là vợ lại phải phiền lòng đến nỗi dưỡng thai cũng không yên vì cô ta chứ?’ - Trần Nguyệt Thanh buồn bực nghĩ.
Điều khiến Trần Nguyệt Thanh lo lắng là mấy thím kia sẽ lắm mồm lan truyền thông tin bậy bạ. Chẳng hạn như bọn họ sẽ nói cô ta đuối lý, mắc nợ Đường Cẩm.
‘Nếu đúng thật là như vậy thì chắc mình sẽ tức chết mất thôi, không khéo Đường Cẩm sẽ mượn cơ hội này tẩy trắng, còn mấy bà thím kia thì nghi ngờ mình cố tình đổ oan cho Đường Cẩm.’
Chính vì không muốn Đường Cẩm được lợi nên Trần Nguyệt Thanh mới không đưa quà cám ơn đến nhà họ Lục, tặng quà thì không ai biết, cô ta phải nói cám ơn tận mặt, như vậy mấy thím kia mới không nhìn cô ta bằng ánh mắt khác thường.
Con người thường không kiềm được mà nghĩ nhiều khi rảnh rỗi, Trần Nguyệt Thanh cũng không nén được cơn buồn bực. Thân thể không thoải mái, cũng chẳng còn tâm trạng tiếp tục tĩnh dưỡng, cô ta liền quyết định ra ruộng. Nghe nói đội sản xuất sắp trồng lúa mì xong, hẳn là không cần phải làm việc quá nặng, cô ta muốn nghe ngóng một chút xem có ai nhiều chuyện nói lung tung hay không.
Xa xa thấy Đường Cẩm đang vung lúa mì, còn đất do nhà Trần Nguyệt Thanh chịu trách nhiệm lại ở bên cạnh. Cô ta nhìn Lâm Tử Tu, sợ Đường Cẩm nhân cơ hội này bắt chuyện với Lâm Tử Tu, Trần Nguyệt Thanh liền bảo anh ta qua bên thanh niên trí thức làm việc.
Còn Trần Nguyệt Thanh thì cầm một túi trứng gà nhỏ đi về phía Đường Cẩm.
Danh sách chương