Tối ngày thứ năm, tổ chương trình chờ mọi người có mặt đầy đủ để mở một cuộc họp nhỏ.

“Cuối tuần này không tổ chức hẹn hò riêng nữa,” Đạo diễn râu xồm rung râu nói, “Nhưng ngày nghỉ không làm gì thì quá lãng phí, cho nên chúng tôi sẽ tổ chức một chuyến đi chơi ngắn, địa điểm là trang viên phong cách trung cổ. Ban ngày mọi người được phép tự do hoạt động, đến tối mở vũ hội. Những gì cần chuẩn bị hay mang theo hãy chuẩn bị từ trước, đúng 9 giờ sáng thứ bảy xuất phát.”

Đạo diễn thông báo xong liền công bố luôn địa chỉ trang viên.

“Vũ hội?” La Tiểu Lê ôm gối dựa, bắt đầu suy nghĩ xem mình nên đem theo trang phục gì.

Bạch Linh Tiên khẽ nhíu mày: “Tôi không có quần áo phù hợp.” Cô chỉ có đạo phục, không có lễ phục dạ hội.

Hồ Lý: “Tôi có, vóc dáng chúng ta khá tương đồng, cho cô mượn một bộ mới nhé?”

Bạch Linh Tiên không quá câu nệ nên lập tức gật đầu đồng ý.

Cánh mày râu thì không lo lắng quá nhiều ở phương diện trang phục, nhưng đề tài nói chuyện sau đó cũng chỉ xoay quanh trang viên kia. Vu Thu nói với Kỳ Trạch rằng nơi đó là trang viên tư nhân, cậu ta chỉ từng nghe nói đến, không ngờ tổ chương trình có thể bỏ ra số tiền lớn như vậy để thuê đứt ghi hình.

Phó Dung liếc Hạ Viễn Quân một cái, không phụ họa mình từng đi hay chưa theo Vu Thu mà chỉ hỏi Hạ Viễn Quân có cần mang rượu theo không.

Hạ Viễn Quân đáp không cần.

Lúc này mọi ánh mắt mới đổ dồn về phía hắn. Hay lắm, hóa ra là trang viên nhà họ Hạ, chẳng trách tổ chương trình thuê được.

Phó Dung biết trước tình hình cùng Hồ Lý, Bạch Linh Tiên không quá quan tâm còn đỡ, riêng La Tiểu Lê và Vu Thu đã sợ đến ngẩn người. Dù là trong giới giải trí hay giới thượng lưu thành phố C, hầu hết mọi người đều biết Hạ Viễn Quân là cậu ấm nhà giàu, nhưng nhà hắn giàu có đến đâu thì chẳng mấy ai nắm rõ.

Những ngày sau đó mọi người vẫn làm việc sinh hoạt như bình thường, lại tranh thủ chuẩn bị cho vũ hội ngày thứ bảy thì vừa hay nhận được tin tức từ phía Cục quản lý.

Là tin về Ôn Uyển.

Sau khi tiếp nhận điều tra, quả thật Ôn Uyển bị bỏ bùa mê nên mới đưa Kỳ Trạch đến hang suối núi Cửu Mai. Còn những động tác nhỏ của cô ta trong lúc quay chương trình chỉ nhằm mục đích dụ dỗ Hạ Viễn Quân.

Cô ta biết rõ nhà họ Hạ giàu có đến mức nào, mà cơ hội được ở chung một nhà với hắn trong chương trình《 Câu chuyện tình yêu 》thật sự rất hiếm hoi. Thấy Hạ Viễn Quân không hứng thú gì với mình, Ôn Uyển bèn hạ cổ vào thức ăn đồ uống. Loại cổ này chỉ có tác dụng với nam giới, không gây hại gì cho phụ nữ, vì trường hợp của Kỳ Trạch quá đặc thù nên mới xui xẻo bị Hồ Lý và Bạch Linh Tiên phát hiện.

Mục tiêu của cô ta rất chính xác, nhưng không ngờ cậu chủ Hạ lại không ngu đần như trong lời đồn. Còn lại Phó Dung tuy điều kiện cũng rất lý tưởng nhưng nhìn qua là biết tâm phòng bị rất mạnh, khó lòng khống chế nên cô ả không dám tiếp cận. Về phần Vu Thu và Kỳ Trạch, ngay từ ban đầu đã không nằm trong phạm vi cân nhắc.

Về sau Bạch Linh Tiên nấu canh thuốc giải cổ cho mọi người uống xong, cô ta không làm gì được nữa, cũng không dám hành động tùy tiện.

Mới tuần đầu tiên ra ngoài chơi đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn. Vụ lở núi quả nhiên là có người nhúng tay, cục Quản lý suy đoán đây chỉ là một phép thử nghiệm, mà Ôn Uyển ở lại bệnh viện một mình cũng vì thế mà rơi vào tầm ngắm.

Tiếp theo mới có sự kiện Ôn Uyển trở về lập tức mời Kỳ Trạch đi chơi.

Những chuyện Ôn Uyển làm không chỉ liên quan đến một mình Kỳ Trạch, vì thế sau khi biết kết quả, cậu cũng hào phóng chia sẻ thông tin với những người khác.

Trước kia hai người Bạch Linh Tiên, Hồ Lý biết mà không đề cập tới, một là vì không có chứng cứ, chỉ cần Ôn Uyển không nhận sẽ biến thành các cô châm ngòi gây rối, hai là dù nói thì người bình thường sẽ không tin những chuyện này.

Nhưng hiện giờ Ôn Uyển đã chính miệng thừa nhận, vậy phải thông báo cho các cô một tiếng mới thỏa đáng.

Nghe chuyện xong, phản ứng của hội người thường mỗi người một vẻ.

Sếp Phó tôn thờ chủ nghĩa duy vật là bình tĩnh nhất, chỉ hỏi Bạch Linh Tiên những thứ Ôn Uyển từng cho vào thức ăn có độc hay không, sau khi biết không có thì càng bình tĩnh hơn.

Bạch Linh Tiên rất muốn nói, một khi cổ thuật kia có tác dụng sẽ lợi hại hơn thuốc độc rất nhiều.

Người phản ứng lớn nhất là Vu Thu, cậu ta vốn dĩ nhát gan sợ đủ thứ, nghe xong liền nhìn Bạch Linh Tiên cầu cứu để xác nhận xem mình có trúng cổ hay không, dù sao trên đời này cũng không có ai thích bị người ngoài điều khiển.

Về phần La Tiểu Lê, tuy không chịu tổn hại gì nhưng có thể từ biểu hiện mà đoán định cô nàng cũng không vui vẻ khi biết mình phải ở chung một phòng với người từng hạ cổ.

Ngoại trừ việc này, cục quản lý còn báo cho Kỳ Trạch biết gần đây trong thành phố C xảy ra vài vụ người dân bị thương bí hiểm, bọn họ suy đoán là do con yêu kia làm, đồng thời dặn dò cậu phải đề phòng kỹ lưỡng, sẽ nhanh chóng cho người đến canh chừng.

Cục quản lý quả nhiên chính là Cục cảnh sát của giới thần quái, Kỳ Trạch nghe cung cách bọn họ xử lý đúng là rất đáng tin cậy.

Hạ Viễn Quân lại không mấy quan tâm, tuy mọi việc được sắp xếp khá chu toàn nhưng thực lực của đám người này vẫn quá kém cỏi. Nếu thật sự gặp phải chuyện nghiêm trọng, bọn họ cũng không có bao nhiêu tác dụng trấn áp. Bởi vậy hắn không tính toán trông cậy vào đám người năng lực tầm thường đó đi bảo vệ vợ con mình.

Ban đêm chờ Kỳ Trạch ngủ, Hạ Viễn Quân hạ kết giới xong liền đích thân ra ngoài giải quyết.

Hắn không phải người của thế giới này, vốn không muốn nhúng tay phá rối sự cân bằng ở nơi sở tại, nhưng vài kẻ không có mắt cứ ngoan cố nhắm vào hồ ly nhỏ nhà hắn, là do bọn chúng tự tìm chết.

Hạ Viễn Quân đã cho con yêu kia vài ngày xoay sở, nhưng Cục quản lý vô dụng mãi mà không bắt được, ngược lại còn khiến nó bắt đầu ra tay đả thương người, lúc này hắn ra tay mới hợp tình hợp lý. Thiên Đạo ở nơi này mỏng manh nhưng vẫn có tồn tại, hắn nên kiên nhẫn làm theo quy trình, miễn cho cái thứ kia lại nghĩ ra trò gì bắt chẹt.

Thời điểm bị Hạ Viễn Quân tìm được, con yêu đó đang bận hút tinh khí của con người để củng cố tu vi bản thân. Một cú đá lần trước của hắn đã trực tiếp đá bay ba trăm năm tu vi của nó luôn rồi!

Hơn ba trăm năm! Con số này đủ khiến nó hộc máu đến đợt này đến đợt khác, bị chọc tức đến chết.

Nhưng lúc ấy nó không dám đánh nhau với Hạ Viễn Quân.

Lần trước nó giả làm đạo sĩ tiếp xúc với người nhà Cửu Vĩ Hồ, mấy người đó đưa phù chú nhầm người hại nó bị Thiên Đạo bổ sấm sét xuống đầu. Bản thân nó đã nghi hoặc, tại sao một con Cửu Vĩ Hồ lại liên quan đến Thiên Đạo được, quả nhiên tất cả là tại mụ đàn bà ngu dốt. Một người phàm mà có khả năng được Thiên Đạo ưu ái, Hạ Viễn Quân kia rốt cuộc có thân phận gì? Phù chú không có tác dụng với hắn thì cũng thôi, lại còn kéo cả Thiên Đạo tới dạy dỗ mình một trận.

Thiên Đạo thật sự quá bất công!

Một lá bùa đã như thế, nếu nó trực tiếp ra tay đánh Hạ Viễn Quân thì Thiên Đạo còn trừng phạt đến cỡ nào? Nhưng chuyện trí mạng nhất chính là, Hạ Viễn Quân kia còn không phải người thường mà là người tu đạo, thế mà nó không nhận ra từ đầu, cho nên mới phải trả cái giá lớn đến nhường này.

Trước mắt cứ kiên nhẫn tĩnh dưỡng một phen, chờ nó khỏe lại rồi đi bắt con Cửu Vĩ Hồ kia cũng không muộn. Đến lúc đó tìm cách tách tên Hạ Viễn Quân ra xa một chút là được.

Hừ, quá phiền phức.

“Không phiền.” Hạ Viễn Quân bước ra từ sau tảng đá lớn giữa núi, ánh trăng chiếu lên nụ cười nơi khóe miệng trông càng âm tà hơn. Hắn giẫm lên thảm lá khô dính đầy sương đêm, đánh giá đối phương một lượt, thái độ hơi ghét bỏ: “Lại là một con giao à?”

Một câu nhẹ bẫng như thế cũng đủ khiến tinh thần hắc giao chấn động. Nó tu luyện đến ngày hôm nay, trong vòng trăm năm đã không còn ai có thể nhìn ra nguyên hình nữa. Thế mà cái tên Hạ Viễn Quân kia…

Hắc giao nheo mắt, “Rốt cuộc mày là ai?”

“Đương nhiên tao là tao,” Mũi chân Hạ Viễn Quân khẽ nhúc nhích, giây tiếp theo đã đứng trước mặt hắc giao, tay nắm một thanh kiếm, mũi kiếm chỉ cách cổ hắc giao vài phân. Hắn cười nói, “Có biết không? Tao từng giết quốc sư bằng thanh kiếm này đấy. Chất liệu quá thường nên chưa cho Tiểu Thất xem qua đâu.”

Vì trông quá tầm thường nên không tiện lấy ra khoe vợ.

Hắc giao không hiểu quốc sư với Tiểu Thất trong miệng Hạ Viễn Quân là ai, nó chỉ biết người này mạnh hơn mình nghĩ quá nhiều, thậm chí hắn đến gần hay rút kiếm từ lúc nào cũng không thấy rõ.

Thực lực đáng sợ đến mức nào chứ?

Trán hắc giao toát một tầng mồ hôi lạnh, nó nhanh chóng tránh thoát khỏi chuôi kiếm màu xanh kia, xoay người muốn đào tẩu ngay lập tức. Chưa nói đến chuyện tu vi không hoàn toàn khôi phục, ngay cả ở thời kỳ cực thịnh nó cũng chưa chắc đấu lại người này. Nếu đã thế, chạy trốn vẫn là thượng sách.

Nó tự nhận kế hoạch của mình rất hoàn hảo không chỗ sơ hở, nhưng lại không dự đoán được sẽ có người canh giữ bên cạnh hồ ly tinh.

Ngọn núi này cách rất xa thành phố ồn ào náo động, diện tích cũng rộng lớn, đối với yêu quái mà nói thì một phút cũng đủ chạy thoát rồi. Nhưng còn chưa đến một phút trôi qua, hắc giao không chỉ bị Hạ Viễn Quân tóm gọn mà còn bị hắn đánh cho bầm dập không ra hình người. Mà thực tế thì nó đã không đủ tu vi để giữ hình dạng con người nữa, sở dĩ vẫn còn là vì đối phương muốn hỏi chuyện nó mà thôi.

Hắc giao bị người ta nắm trong tay đánh như cái bị bông, lúc này mới có cảm giác vạn phần hối hận.

Nó nên ra tay sớm hơn mới đúng, tốt nhất là ngay giây phút phát hiện ra Kỳ Trạch là Cửu Vĩ Hồ luôn, khi đó Hạ Viễn Quân này chưa quen biết cậu, càng không có chuyện rảnh rỗi ra tay đi giải quyết hộ. Do dự chỉ khiến bản thân bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.

Hạ Viễn Quân nhìn thấu tâm tư hắc giao, hắn cười lạnh gia tăng lực tay: “Tại sao dám theo dõi em ấy?”

“Chết… thì chết…… Tao đếch nói!” Hai mắt hắc giao đỏ ngầu, bật ra một câu từ cuống họng đầy máu.

Hạ Viễn Quân không bực, nó không muốn nói thì cứ tự tìm là được. Chỉ là thao tác sưu hồn sẽ khiến đối phương phải chịu rất nhiều tra tấn, con hắc giao kia có chịu đựng nổi không lại không liên quan gì hắn.

Giữa núi rừng yên tĩnh vang lên từng trận kêu rên đau đớn, nhưng chuyện kỳ lạ là không có một con chim hay con thú nào bị âm thanh này làm giật mình hoảng sợ.

Mười lăm phút sau, hắc giao nằm liệt giữa đống bùn đất, toàn thân dính đầy lá khô cỏ dại, bên cạnh là bảy tám gốc cây to đổ rạp, quanh thân hỗn độn, bộ dạng trông còn chật vật thê thảm hơn lần bị Thiên Đạo bổ sét.

Hạ Viễn Quân cụp mắt nhìn hắc giao nằm dưới đất, vươn tay lấy yêu đan trong cơ thể nó ra. Hắc giao há miệng nhưng chỉ có thể động đậy yết hầu chứ không thể phát ra âm thanh nào nữa. Loại đau đớn vì sắp đánh mất tất cả nếu so với đau đớn vì bị sưu hồn lúc nãy, rất khó để phân rõ rốt cuộc cái nào đau hơn.

Hạ Viễn Quân cúi đầu, ngồi xổm xuống nhìn nó đồng thời bóp nát yêu đan màu vàng kim trong tay: “Dám trêu chọc hồ ly nhỏ nhà tao, bây giờ đã hối hận chưa?”

Hai mắt hắc giao trừng lớn, trơ mắt nhìn nỗ lực phấn đầu nghìn năm của mình hóa thành cát bụi.

Chút tỉnh táo cuối cùng của nó chỉ đủ để nghe người kia nói: “Ừm… Bắt gặp một con rắn siêu lớn ở trong núi thì nên làm gì?”

Hắc giao muốn chết lại không còn sức lực để chết, chỉ có thể lẳng lặng nghe Hạ Viễn Quân gọi điện thoại cho Cục kiểm lâm. Đoán biết được phần đời còn lại của mình sẽ sống như thế nào, nó mới muộn màng hối hận.

Chẳng bao lâu sau, người của Trung tâm quản lý động vật cỡ lớn trực thuộc Cục kiểm lâm dừng xe dưới chân một ngọn núi nào đó, đáng tiếc không tìm thấy người gọi điện thoại đâu nữa. Đến khi bọn họ nhìn rõ con rắn khổng lồ nằm giữa đường đất mới xuýt xoa một tiếng.

Úi! Lớn quá! Chẳng trách người điện báo không dám ở lại lâu. Con mãng xà kia hình như bị thương nặng, không biết có phải do bọn săn trộm làm không nữa.

Người của Cục kiểm lâm không dám chần chừ lâu, bọn họ mở thùng xe, tiêm thuốc mê, sau đó khiêng con rắn đi mất. Con rắn lớn thế này giữ ở trung tâm bảo hộ thì không tốt lắm, chờ chữa trị xong thì đưa nó đến vườn bách thú vậy.

Tay săn trộm Hạ Viễn Quân lúc này đã trở về đến biệt thự.

Hồ ly nhỏ trên giường đang ngủ ngon lành, hai lỗ tai trắng nhòn nhọn lại vô thức lộ ra. Hạ Viễn Quân phủi khí lạnh trên người đi rồi cúi đầu hôn tay cậu một cái. Mí mắt hồ ly nhỏ bất giác run lên như thể bị động tác kia đánh thức.

Cậu nhấc tay Hạ Viễn Quân, cảm nhận lòng bàn tay không đủ ấm bèn lẩm bẩm phàn nàn một câu: “Lạnh quá, anh đi đâu về thế?”

Nói rồi cậu lập tức nhét tay vào ổ chăn giúp hắn ủ ấm.

Hạ Viễn Quân xoa đầu cậu, lại vỗ lưng mấy cái, nhẹ giọng dỗ: “Không có gì, em ngủ đi.”

Không bao lâu sau Kỳ Trạch lại chìm vào giấc ngủ.

Chờ cậu ngủ say, Hạ Viễn Quân lập tức tiến vào giấc mơ của cậu. Kỳ Trạch rất để ý đến chuyện của mẹ, tin tức hắn lấy được từ chỗ hắc giao đương nhiên cũng phải để cho cậu biết. Nhưng sợ cậu biết rồi lại ngủ không yên, thế là hắn đành dùng phương pháp này.

Từ ký ức của hắc giao, hắn nhìn thấy mẹ ruột của Kỳ Trạch, cũng là một con Cửu Vĩ Hồ.

Lúc hắc giao bắt gặp mẹ Kỳ Trạch thì bà đã mang thai, nhưng vì tu vi cao hơn một bậc nên nó không dám có ý định xấu gì. Thế nhưng về sau, hắc giao lại gặp bà một lần nữa ở phương bắc.

Lúc ấy bà sắp phải trải qua lôi kiếp, hắc giao sợ mình liên lụy, vốn định tránh đi chỗ khác thì vô tình chú ý thấy Cửu Vĩ Hồ kia chỉ còn lại một tầng tu vi trên người, vì thế nó không đi nữa. Lôi kiếp của yêu quái tàn ác hơn so với tu sĩ loài người rất nhiều, Cửu Vĩ Hồ không chỉ khó giữ được sức mạnh, trên người lại chỉ còn một tầng tu vi, hậu quả thế nào không nói cũng biết.

Hắc giao nhận ra hồ ly không có dấu vết bị thương, nó tính toán một hồi liền suy đoán có lẽ cô ta biết mình không độ được qua kiếp nạn này, thế là để lại chín tầng tu vi cho con trai mình.

Chín tầng tu vi của hồ yêu nằm trên người một đứa trẻ chưa đầy tháng, đương nhiên hắc giao phải động tâm thèm muốn rồi.

Nó lập tức quay lại thành phố mình từng gặp Cửu Vĩ Hồ nhưng không thể tìm được con trai cô ta, lục tung mấy thành phố lẫn thôn làng quanh đó cũng không thấy bóng dáng. Chuyện này không kỳ lạ, tất nhiên con hồ ly tinh đó đã hạ phong ấn giấu con trai mình đi rồi.

Đoạn thời gian kế tiếp, hắc giao vừa lo tu luyện vừa tiếp tục tìm kiếm con trai của Cửu Vĩ Hồ, rốt cuộc gần đây đã tìm thấy.

Nó không xác định được bên cạnh con hồ ly này có đại yêu nào canh chừng hay không, cho nên phải làm phép thử trước. Vốn dĩ tưởng mình đắc thủ, không ngờ giữa đường có người xông ra cản trở toàn bộ, hậu quả cuối cùng là mất hết cả tu vi lẫn linh trí, biến thành một con rắn tầm thường chỉ biết săn mồi sống qua ngày.

Những chuyện này Hạ Viễn Quân dự định tiến vào giấc mơ của Kỳ Trạch sẽ kể cho cậu nghe.

Nhưng hắn vừa bước vào thì chân đã chìm xuống một hồ nước ấm áp. Xung quanh sương mù giăng mờ mịt, tiếng nước róc rách cùng màn lụa khẽ đung đưa khiến cảnh tượng vừa mờ ám vừa diễm tình.

Hạ Viễn Quân nghe tiếng bước chân người đi tới, yết hầu lăn mấy vòng.

Hình ảnh này sao quen mắt thế nhỉ?

Tiếng bước chân càng gần hơn.

Hạ Viễn Quân nhìn chằm chằm về một hướng, hắn nóng vội đứng thẳng lưng, nhưng ngay sau đó nghĩ lại bèn kiên nhẫn tìm chỗ ngồi xuống ao nước.

Đợi thêm vài giây, rốt cuộc đối phương cũng xuất hiện. Ánh mắt Hạ Viễn Quân nâng lên, quả nhiên bắt gặp ngay khuôn mặt đỏ ửng của Kỳ Trạch.

Hôm nay cậu mặc bộ nữ phục do ma ma chuẩn bị, là một chiếc váy dài bằng sa nửa trong suốt, tóc dài buông xõa, trang điểm cũng do cung nhân chuẩn bị cho, thoắt cái đã biến thành mỹ nhân đứng giữa màn sương lượn lờ đẹp đến mức vô thực.

Lúc này Hạ Viễn Quân mới cảm thấy tiếc, ngày đó chỉ một lòng nghĩ đến chuyện ăn luôn hồ ly nhỏ nên không có thời gian thưởng thức. Hắn thở hắt một hơi, cất giọng trầm khàn khen ngợi: “Tiểu Thất đẹp quá.”

Kỳ Trạch cực kỳ ngượng, một nửa là cảm thấy đối phương đang trêu mình, nửa còn lại tự xấu hổ vì ôm tâm tư khó nói mặc lên người bộ váy này. Cậu không biết nên làm gì bèn hung hăng trừng mắt với người trong ao một cái.

Cái nhìn này trực tiếp nhìn luôn phần chìm dưới mặt nước, mặt Kỳ Trạch càng đỏ dữ dội hơn, đôi mắt cũng hoảng loạn vội nhìn sang hướng khác.

Bệ hạ thường ngày phải quan tâm chăm sóc vợ con, thèm ăn thịt hồ ly đến điên rồi làm sao chịu nổi trận trêu chọc này, thế là lập tức không còn nhớ nổi thứ gì nữa.

Hắn chỉ biết rằng, hóa ra hồ ly nhỏ cũng cực kỳ nhớ hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện