Chủ nhật vốn là ngày Hồ Lý và Kỳ Trạch ra ngoài đi chơi riêng, nhưng vì sự cố ngày thứ bảy mà buổi hẹn hò phải gác lại dịp khác.

Sau khi quay lại biệt thự, tổ chương trình nghênh đón hai người Kỳ Trạch vào nhà, máy quay không mở, đoạn quay chụp hôm qua đương nhiên phải bỏ hết, bởi vì hình ảnh hậu kỳ chiếu trên máy tính quá quỷ dị mà hiện giờ nhớ lại các nhân viên vẫn dựng hết tóc gáy.

Nhưng những chuyện này chưa phải quan trọng nhất.

Ngày hôm qua chính mắt bọn họ chứng kiến Kỳ Trạch bị thương chảy rất nhiều máu, cậu chủ Hạ không chịu liên lạc với ê kíp nên không ai biết tình hình thương tích thế nào. Hôm nay cậu trở về, ai nấy đều muốn tiến lên hỏi thăm người đã khỏe hơn chưa.

Nghe tiếng động, Hồ Lý và Phó Dung đang ở trong biệt thự cũng xuống lầu xem thử. Hai người vừa đến nơi thì bắt gặp cảnh tượng Hạ Viễn Quân sầm sì xua hết nhân viên đi, lấy lý do là Kỳ Trạch cần dưỡng thương.

Hồ Lý và Phó Dung thấy sắc mặt đương sự hồng hào, không khỏi khựng lại một chút. Dáng vẻ Kỳ Trạch lúc này thật sự không giống với người cần thời gian tĩnh dưỡng.

Hồ Lý nhanh chóng đoán được hơn phân nửa là công lao của Hạ Viễn Quân, bĩu môi nhưng đồng thời cũng yên tâm hơn hẳn.

Ánh mắt Phó Dung hàm chứa nhiều phần ghét bỏ hơn, không muốn Kỳ Trạch đi hẹn hò với người khác thì trực tiếp can thiệp đi, muốn giữ người lại biệt thự nhà mình qua đêm thì cứ nói thẳng, việc gì phải lấy cớ bị thương? Nhìn Kỳ Trạch lúc này mà nói bị thương, bộ bị sứt ngón tay hay sao hả? Thủ đoạn quá phèn! Quá đáng khinh!

“Không sao là tốt,” Đạo diễn râu xồm mệt mỏi nói, “Đã tăng số lượng bảo vệ lên gấp ba, sẽ không còn chuyện gì ngoài ý muốn nữa đâu.”

Thật ra lúc trước tổ chương trình không sắp xếp quá nhiều bảo vệ, ai giàu có đã tự mang theo vệ sĩ riêng, hơn nữa chương trình này chỉ là gameshow hẹn hò, không có hoạt động nguy hiểm gì đáng nói. Nhưng ai mà ngờ được chương trình hẹn hò cuối cùng lại khủng bố y chang chương trình thử thách gan dạ cơ chứ? Ngày thì lở núi, hôm thì bắt cóc, không ai chấp nhận nổi mấy cơn đau tim cỡ này.

Tuy những sự kiện ngoài ý muốn không giống nhau, nhưng xét ở góc độ chủ quan thì vẫn là phiền toái do Kỳ Trạch mang tới, đương nhiên cậu không có mặt mũi đi oán trách chương trình, đạo diễn đã nói thế, cậu chỉ có thể gật đầu tỏ vẻ tán thành.

Thái độ thân thiện của Kỳ Trạch khiến cả ê kíp thở phào nhẹ nhõm. Ngày hôm qua bọn họ rõ ràng có mặt mà không giúp được gì, còn trơ mắt nhìn Kỳ Trạch bị người ta đánh. Tuy tình hình lúc đó khá ảo nhưng nói thế nào cũng là lỗi của bọn họ, nhất là những nhân viên đi theo quay cảnh Kỳ Trạch vào hang đều ít nhiều áy náy. Hôm nay tận mắt thấy cậu không có việc gì, cũng không phàn nàn ý kiến, cuối cùng tảng đá trong lòng đã buông xuống —— Hạ Viễn Quân có quyền trực tiếp sa thải bọn họ, nhưng hiển nhiên lỗ tai cậu chủ Hạ phải mềm trước Kỳ Trạch rồi. Cậu đã nói không sao thì hắn chắc chắn sẽ không truy cứu nữa.

Quả nhiên, Hạ Viễn Quân ngồi bên cạnh Kỳ Trạch không nói thêm câu nào.

Mọi người đều thoát chết trong gang tấc, cho nên không khí trong biệt thự tối nay rất hài hòa vui vẻ.

La Tiểu Lê phải tăng ca đến 8 giờ tối mới trở về, có điều nhìn dáng vẻ cô không quá mệt mỏi, lại còn có chút hưng phấn. Hồ Lý hỏi thăm mấy câu mới biết hôm nay công việc của cô nàng nhận được tin tức tốt.

La Tiểu Lê chưa phải người trở về trễ nhất, đến 8 giờ rưỡi tối mà Vu Thu và Bạch Linh Tiên vẫn chưa về nhà. Thời gian này chưa về thì khả năng cao là hai người ăn tối bên ngoài rồi, bọn họ không tiếp tục chờ nữa.

Ăn tối xong, năm người cùng lên lầu ba chơi mạt chược. Kỳ Trạch và Hạ Viễn Quân ngồi một tụ, Hạ Viễn Quân phụ trách giúp Kỳ Trạch sờ bài, không chỉ đạo cũng không mách nước, cho dù Hồ Lý và Phó Dung chứng kiến cảnh thỉnh thoảng hắn lại đút đồ ăn vặt trái cây cho cậu hết sức xốn mắt, nhưng cũng không có lý do chính đáng để đuổi hắn cút đi.

Riêng La Tiểu Lê ngồi một bên chỉ tập trung hít đường, Hạ Viễn Quân động một cái ánh mắt cô lập tức động theo, qua vài lượt như vậy, hiển nhiên cô là người thua trắng. Dù thua bài nhưng tâm trạng La Tiểu Lê vẫn cực kỳ tốt, không thấy phàn nàn hay tức giận gì.

Mọi người chơi đến 10 giờ tối, chuẩn bị dọn dẹp trở về phòng nghỉ ngơi mới thấy Vu Thu và Bạch Linh Tiên trở về.

Nghe tiếng động dưới lầu, Hồ Lý bước ra khỏi phòng đầu tiên, vịn lan can nhìn xuống bắt gặp hai người kia cũng bước lên liền mở miệng trêu chọc: “Chơi bời thế nào rồi?”

Vu Thu đang len lén muốn nhét hộp quà vào túi xách Bạch Linh Tiên, nghe vậy giật mình một cái đánh rơi luôn quà xuống sàn nhà.

Hộp quà rơi xuống gây tiếng vang rất rõ, Bạch Linh Tiên nhanh chóng phát hiện ra. Mặt Vu Thu tức khắc đỏ bừng, vội vàng nhặt quà lên đưa cho cô, miệng như bị dính hồ ấp úng nói cả buổi không xong một câu.

Bạch Linh Tiên nhìn cậu ta rồi đưa tay nhận quà cất vào túi, nhàn nhạt nói: “Cảm ơn.”

Vu Thu gãi đầu mỉm cười ngu đần, kết hợp với khuôn mặt chưa hết đỏ trông càng ngu ngốc hơn.

Hồ Lý dựa trên lan can ngao ngán lắc đầu, ít lâu sau bên cạnh cô xuất hiện thêm La Tiểu Lê, hai người tụm đầu thì thầm chuyện gì đó, vì nói quá nhỏ nên không ai nghe được.

Thời gian không còn sớm, mọi người dẹp bài xong cũng lục tục xuống lầu.

Vu Thu bị vây xem ngượng chín mặt, cậu ta sợ mọi người giễu cợt hoặc truy vấn hôm nay hai người đi đâu chơi, vừa nãy mới tặng thứ gì nên vội vàng kéo tay Kỳ Trạch hỏi cậu bị thương có nghiêm trọng không, đã bắt được kẻ xấu chưa, hoặc nếu cậu có yêu cầu cần giúp đỡ thì cứ nói.

Kỳ Trạch lần lượt đáp từng câu một, Hạ Viễn Quân nhắc nhở thời gian không còn sớm, lúc này mọi người mới ai về phòng nấy.

Kỳ Trạch gọi Hồ Lý ở lại vào phút cuối cùng. Bên ngoài không quá tiện, vì thế cậu mời cô vào phòng mình. Những người khác thấy bọn họ có việc riêng cũng không ở lại hóng hớt.

Hồ Lý bước vào, đầu tiên là đánh giá gian phòng ngủ của hai người Kỳ Trạch một phen, sau đó ngồi xuống sô pha ngẩng đầu hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Kỳ Trạch ngồi xuống một chiếc ghế khác, hỏi: “Chị Hồng có quen biết mẹ em không? Quê bà ấy hình như ở miền bắc.”

“Miền bắc?” Hồ Lý gõ gõ bộ móng tay tô vẽ diễm lệ lên cằm, cẩn thận nhớ lại, “Những người chị quen biết không có ai phù hợp, hơn nữa chiếu theo tình huống của cậu, chị nghĩ mẹ cậu hẳn là không đăng ký thân phận bên Cục quản lý.”

Kỳ Trạch đưa cho Hồ Lý xem những tư liệu mà Hạ Viễn Quân giúp cậu tìm được và ảnh chụp của mẹ.

“Là cô ấy à,” Hồ Lý nhận ra người phụ nữ trên ảnh chụp, cực kỳ kinh ngạc, “Cô ấy là mẹ cậu?”

“Có vấn đề gì sao?” Kỳ Trạch truy vấn.

“Khi xưa đúng là cô ấy rất nổi danh trong giới, còn xinh đẹp hơn cả hồ yêu nữa.” Hồ Lý khá bất đắc dĩ, “Bởi vì đến bọn chị cũng không nhận ra người này là yêu, cho nên về sau cô ấy bỏ đi không ai chú ý cả. Xin lỗi Tiểu Trạch, chị không giúp được gì rồi.”

“Không đâu ạ, cảm ơn chị Hồng.” Kỳ Trạch tiễn Hồ Lý ra khỏi phòng.

Câu trả lời của cô ít nhiều vẫn nằm trong suy đoán của Kỳ Trạch, nếu Hồ Lý thật sự quen biết mẹ cậu, hẳn đã phải nói với cậu từ lâu rồi. Chuyện này không thể giải quyết trong một sớm một chiều, tốt nhất vẫn nên làm theo kế hoạch, chờ bé con chào đời xong cả nhà bọn họ sẽ đi miền bắc một chuyến.

Cuộc sống trong biệt thự ở tuần thứ ba đã trở nên quen thuộc với các vị khách mời, không còn cảm giác thấp thỏm hay xấu hổ nữa nên thời gian cũng trôi nhanh hơn hai tuần đầu nhiều. Trong tuần này Kỳ Trạch vẫn đi thực tập ở công ty, công việc vẫn nhẹ nhàng như cũ, thậm chí còn nhàn rỗi hơn nhưng không ai tỏ thái độ bất mãn, các đồng nghiệp lẫn cấp trên đều đối xử với cậu rất ôn hòa.

Hạ Viễn Quân cũng không phản đối Kỳ Trạch đi làm, mỗi ngày đều đưa đón cậu đúng giờ, còn cho cậu mang nhẫn gắn tề tâm thạch, nếu có nguy hiểm gì hắn sẽ là người biết đầu tiên. Ngoại trừ việc đưa đón, toàn bộ thời gian của Hạ Viễn Quân đều dùng vào việc tìm mẹ vợ. Thời thơ ấu hồ ly nhỏ thiếu thốn tình thương của mẹ, hiện giờ biết được sự thật không phải mẹ không yêu mình, muốn đi tìm mẹ là rất bình thường. Tâm nguyện của hồ ly nhỏ đương nhiên phải do hắn hoàn thành rồi.

Tuần này rảnh rỗi nên Kỳ Trạch ghé thăm Hứa Văn một chuyến. Nơi Hứa Văn ở là một tòa nhà sắp phá dỡ không có người sinh sống, ngoại trừ cậu ta còn có rất nhiều ma quỷ trú ngụ. Đối với bọn họ mà nói, điều kiện nơi này không phải quá tốt, nhưng vì bỏ hoang nên cả đám mới được chơi bời thỏa thích không sợ ảnh hưởng đến người vô tội, là một bầy quỷ khá tử tế, rất có ý thức cộng đồng.

Nghe Hứa Văn nói, bọn họ còn từng ngăn cản vài vụ phạm tội diễn ra ở chỗ này. Địa điểm hẻo lánh, lại sắp phá bỏ nên cả ngày lẫn đêm đều không ai lui tới, đúng là một nơi thích hợp để làm chuyện khuất tất.

Hứa Văn còn nói, chờ đến khi nơi này bị đập bỏ, cậu ta và lũ ma quỷ ở đây sẽ chuyển nhà sang tòa cao ốc trùm mền phía bên kia.

Kỳ Trạch trò chuyện với Hứa Văn xong liền đốt cho cậu ta và đám bạn quỷ thích làm việc nghĩa một số quần áo vàng mã cùng điện thoại di động.

“À thi…” Cameraman đi cùng bị gió lạnh thổi qua người phát run, nuốt nước bọt thì thầm với Kỳ Trạch đang bận đốt áo giấy, “Cậu, cậu có ổn không? Chúng ta về được chưa?”

Kỳ Trạch đứng lên nở một nụ cười, kéo nhân viên quay phim về lại nhân gian ấm áp: “Được rồi, chúng ta về thôi.”

Hôm nay nhân viên đi theo chủ yếu là để quay chụp nhiệm vụ tâm sự cùng bạn thân mà cậu chưa kịp hoàn thành. Ngoại trừ những người ở biệt thự, Kỳ Trạch chỉ có một người bạn là Hứa Văn, lại nghĩ từ sau khi cậu ta chuyển đi vẫn chưa đến thăm lần nào nên hôm nay mới quyết định tới. Cậu đề cập qua với đạo diễn, không biết ông ta nghĩ thế nào còn hỏi Kỳ Trạch có cho phép quay cảnh cậu tế bái bạn tốt không. Cậu cảm thấy Hứa Văn biết mình được lên TV có khi sẽ rất vui vẻ nên dứt khoát đồng ý luôn.

Trên thực tế, không chỉ một mình Hứa Văn vui mà cả hội ma quỷ còn chen nhau xuất hiện trước camera chương trình nữa. Kỳ Trạch cảm thấy nhân viên đi theo không thấy gì cũng là chuyện tốt, dù sao ngoài sợ hãi ra chắc hẳn người ta phải cay mắt lắm.

Về phần những người có khả năng nhìn thấy ma quỷ, ví dụ như Thượng Cảnh An từng bị ma nhập, hoặc những người tu đạo huyền thuật, sau khi xem chương trình hẹn hò bắt gặp một binh đoàn ma lố lăng như kia, bọn họ sẽ phản ứng thế nào lại là một câu chuyện khác.

Buổi chiều thứ năm La Tiểu Lê trở về sớm, chờ những người khác về nhà cô mới tuyên bố muốn mời khách. Bộ truyện tranh cô sáng tác được ký hợp đồng chính thức chuyển thể thành phim, cô cực kỳ vui vẻ nên đề nghị mời mọi người đi ăn bữa cơm.

Không ai dị nghị gì, tất cả đều sôi nổi chúc mừng.

La Tiểu Lê đặt chỗ ở một nhà hàng hải sản, còn cố ý tìm hiểu trong nhà không có người dị ứng hải sản mới quyết định đặt phòng. Nhà hàng này bài trí khá đẹp mắt, hương vị đồ ăn cũng độc đáo nên trong bữa tiệc luôn có thể bắt gặp ý cười trên mặt mọi người. 

Đương nhiên không phải lúc nào cũng vậy.

Thời điểm Vu Thu lột cua rồi ngượng ngùng đặt thịt cua đã gỡ vào đĩa của Bạch Linh Tiên, mọi người vẫn còn có thể chịu đựng. Nhưng cho đến khi Hạ Viễn Quân bóc vỏ tôm, chấm nước chấm, đút đến tận miệng còn chờ Kỳ Trạch ăn hết, ăn xong rồi phải trêu thêm một câu “Môi mềm quá”, thì không còn ai trên bàn nhịn nổi nữa.

Phó Dung bất cẩn không xem chỗ trước khi ngồi nên phải ngồi đối diện Hạ Viễn Quân, cười lạnh một tiếng rồi nói với Vu Thu bên cạnh: “Chúng ta đổi chỗ đi.”

“Hả?” Vu Thu ngơ ngác ngẩng đầu, hết nhìn Bạch Linh Tiên ngồi bên phải lại nhìn sang Phó Dung ngồi bên trái, một tiếng “Được” nghẹn nửa ngày cũng nói không ra, chỉ có thể chăm chú nhìn sếp Phó đầy thâm tình: Xin lỗi anh, nể tình tôi dẫn anh nhiều trận như vậy, hôm nay ai ngồi nguyên chỗ nấy được không?

Phó Dung ngẩn người nhìn quanh, bên kia là Hạ Viễn Quân xà nẹo với bà xã, bên này là Vu Thu tiếp tục vùi đầu gỡ cua cho Bạch Linh Tiên, ngay cả Hồ Lý và La Tiểu Lê cũng tụm lại một chỗ nói nói cười cười.

Mặt sếp Phó không cảm xúc gắp lên một con tôm, ha ha, đột nhiên cảm giác mình như người thừa trên bàn vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện