“Tiểu Lê, cô làm sao vậy? Sắc mặt kém thế?” Vu Thu thấy mặt mũi La Tiểu Lê đột nhiên trắng bệch, tưởng cô khó chịu ở đâu bèn lo lắng hỏi, “Có phải không thoải mái chỗ nào không? Có muốn đi bệnh viện không?”
Cậu ta không hề đè thấp âm lượng, cho nên cả Hứa Văn và Kỳ Trạch đứng ngoài cầu thang đều nghe thấy rõ mồn một.
Cả hai người cùng nhìn xuyên qua cửa trông thấy cả một binh đoàn người, Hứa Văn cả kinh rú lên nhảy tót ra sau lưng Kỳ Trạch, miệng còn lèo nhèo: “Úi, ghét mấy người kia ghê, nghe lén người ta nói chuyện với cậu kìa!”
“…” Bạch Linh Tiên và Hồ Lý cạn lời nhìn con ma nhỏ trốn sau lưng Kỳ Trạch, lại còn làm ra hành động nũng nịu cực kỳ xốn mắt.
Riêng Hạ Viễn Quân vẫn ghim hết những gì Hứa Văn vừa nói, cậu ta trốn hướng nào, hắn liền nhìn chằm chằm vào đúng hướng đó. Hứa Văn bị nhìn đến khó chịu, giậm giậm chân nói: “Hứ, ông xã nhà Kỳ Trạch đáng ghét quá hà! Tôi đi trước đây!”
La Tiểu Lê đứng bên cạnh Hồ Lý và Bạch Linh Tiên cứ thế trơ mắt nhìn cậu thanh niên trắng nhợt như tờ giấy biến mất không còn tung tích, sắc mặt càng lúc càng trắng hơn.
Vu Thu bắt đầu sốt ruột: “Tiểu Lê? Cô nói gì đi chứ? Rốt cuộc là làm sao?”
Hồ Lý và Bạch Linh Tiên cùng quay lại xem xét cho cô, Bạch Linh Tiên nhíu mày nhìn La Tiểu Lê một hồi lâu, sau đó giải thích: “Thể chất khá đặc biệt nên mới thấy. Hình như trước kia không đến mức như vậy?”
Vu Thu nghe cô nói càng không hiểu, chỉ biết gãi gãi đầu: “Các cô đang nói gì thế? Còn nữa, vừa rồi Tiểu Trạch ở bên kia nói chuyện với ai à?”
Kỳ Trạch bước tới nhìn ba cô gái, cậu đặt nắm tay lên môi ho nhẹ một tiếng, “Bạn tôi, cậu ấy đi rồi.”
“Hả?” Vu Thu duỗi dài cổ nhìn thoáng về phía cầu thang, đáng tiếc không thể nhìn thấy bất kỳ bóng dáng hay nghe thấy tiếng bước chân nào cả. Cậu ta cảm thấy có chỗ nào đó rất kỳ quặc nhưng không thể giải thích, trước mắt lo cho La Tiểu Lê quan trọng hơn.
Vu Thu không nhận ra Phó Dung đứng bên cạnh mình đã cứng người từ lúc nào.
Ban đầu anh ta cũng không biết ba cô gái rốt cuộc đang nhìn thứ gì, sau đó nhìn sang Hạ Viễn Quân rồi phát hiện tầm mắt hắn luôn đặt vào vị trí trống không bên cạnh Kỳ Trạch. Một lúc sau Kỳ Trạch phát hiện ra bọn họ, hắn lại tiếp tục nhìn chằm chằm ra phía sau cậu, ánh mắt còn đổi qua đổi lại vị trí vài lần. Chuyện có thể xác định chắc chắn chỉ là, Hạ Viễn Quân tuyệt đối không phải đang nhìn Kỳ Trạch.
Lại nhìn qua dáng vẻ La Tiểu Lê bị dọa đến điếng người cũng đoán được thêm ít nhiều.
Nhưng Phó Dung chỉ cứng người trong vài giây rồi nhanh chóng dùng ánh mắt hồ nghi nhìn những người còn lại, thấp thỏm không biết đây có phải trò chơi khăm bất ngờ gì không.
May mắn là anh ta rất bình tĩnh nên người ngoài khó lòng phát hiện.
Nghĩ đến đây, sếp Phó liền cho Vu Thu một ánh mắt thương hại. Nếu dựa theo kịch bản, mấy người “thấy” kia chắc chắn sẽ quay sang hỏi thăm người “không thấy” ngay cho mà xem.
Y như những gì sếp Phó dự liệu, La Tiểu Lê run rẩy hỏi: “Cậu không nhìn thấy chỗ đó có người sao? Là nam, tuổi tác ngang ngửa Kỳ Trạch?”
Vu Thu lập tức rụt cổ, “Cô đừng làm tôi sợ, chỗ đó chỉ có một mình Tiểu Trạch đứng thôi mà. Mấy người đứng lấy thứ kia ra dọa tôi, ai cũng biết tôi sợ rồi mà.”
Bạch Linh Tiên trợn trắng mắt nhìn dáng vẻ nhát chết của cậu ta, Hồ Lý thì cười ha hả mấy tiếng không nói gì.
Vu Thu chỉ có thể đưa ánh mắt cầu xin về phía Phó Dung đứng phía sau mình.
Phó Dung vốn định giả vờ khẳng định mình cũng thấy giống những người khác, nhưng xét thấy Vu Thu đã sợ đến thế đành vỗ vỗ vai cậu ta, bình tĩnh nói: “Đây là tiết mục giải trí của ê kíp bày ra thôi, đùa đấy, không phải thật đâu.” Dù tâm thế không quá ổn, anh ta cảm thấy giữ gìn tâm trí đồng đội cho vững vàng vẫn cần thiết hơn.
Vu Thu nghe xong thở vào một hơi, “Làm tôi sợ muốn chết… Thôi thôi, về nhà đi thôi.”
La Tiểu Lê thấy Vu Thu có vẻ rất sợ hãi, cả hai người nam cũng không có vẻ gì là tin tưởng nên không tiếp tục nói nữa, cũng không đi hỏi hai cô bạn đồng hành có thấy gì không. Cô hoảng sợ đã không phải chuyện ngày một ngày hai, hơn nữa lần này “người” kia trông không thê thảm cũng không hung ác, không cần thiết phải kể làm người ngoài sợ cùng mình.
Cô quay đầu nhìn Kỳ Trạch đang bận nói chuyện với Hạ Viễn Quân, cậu thấy cô nhìn cũng im bặt, sau đó nở nụ cười tạ lỗi.
Chẳng lẽ Kỳ Trạch giống với cô sao? Tại sao cậu không thấy sợ? Vừa rồi cậu ấy còn nói gì nhỉ? Bạn bè? Kỳ Trạch và “người” vừa rồi là bạn bè? Lúc ở trên bàn tiệc rõ ràng cậu cũng nói mình có một người bạn nhưng không thể tham gia ghi hình được, chẳng lẽ chính là người kia sao? Hay là lát nữa về nhà tìm Kỳ Trạch tâm sự thử xem? Còn nữa, hình như Bạch Linh Tiên có pháp lực thật, có khi cũng nên tìm cô ấy xem giúp mình nhỉ?
Trên đường trở về, sắc mặt La Tiểu Lê chậm rãi tốt lên, Vu Thu cũng không tiếp tục hỏi han cô nữa. Lỡ như con gái nhà người ta chỉ bị bà dì ghé thăm, đau bụng kinh thôi thì sao? Nếu mình còn nhào tới hỏi lại càng thêm xấu hổ mất.
Về đến biệt thự, ba cô gái cùng trở về phòng, Phó Dung hẹn Vu Thu lên lầu ba tập luyện. Vốn Vu Thu không muốn đi, nhưng nghĩ lúc này Kỳ Trạch nhất định là ở bên cạnh Hạ Viễn Quân rồi, cậu ta về phòng cũng chỉ có một mình, chuyện náo loạn trong rạp chiếu phim vẫn hơi sởn gai ốc nên đành lựa chọn đi theo Phó Dung. Cùng lắm lát nữa không chạy nổi cứ nằm liệt lên ghế sô pha nhìn Phó Dung chạy bộ tiếp.
“Người kia là ai?” Kỳ Trạch vừa bước chân vào phòng ngủ, đóng cửa lại đã bị Hạ Viễn Quân kéo tay kabedon trước cửa chất vấn.
Cảm nhận phần lưng mình đã được bàn tay hắn cẩn thận lót êm, tuy rằng rất tinh tế, nhưng nếu cứ như vậy thì dù Hạ Viễn Quân có sầm sì hơn nữa cậu cũng không sợ nổi, ý cười trên mặt cũng không hề nhạt đi.
Hạ Viễn Quân muốn làm sắc mặt mình nghiêm túc thâm trầm thêm một chút, nhưng đột nhiên hắn bị cậu xoa xoa đầu, đối phương còn cười nói: “Thật sự là bạn em đấy, cậu ta không có ác ý gì đâu, chỉ là quỷ sinh mê mang nên tới tìm em trò chuyện chút thôi.”
Hắn vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt nghiêm nghị, còn cường điệu nhắc lại: “Quỷ sinh? Tiếp xúc nhiều với cậu ta không tốt đâu.”
Kỳ Trạch ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt cất giấu chút chờ mong: “Không sao đâu. Anh xem, trên người em toàn là mùi của anh, bọn họ không thể chạm vào được.”
“…” Hạ Viễn Quân lùi lại cẩn thận quan sát cậu một phen, trên người cậu đúng là có mùi của hắn thật, lại có thêm một vòng kết giới như vỏ trứng bọc ngoài bảo vệ, hình như cũng là tác phẩm của hắn luôn.
Hạ Viễn Quân không khỏi thấy kỳ quặc, hắn làm chuyện này từ bao giờ? Chẳng lẽ là Kỳ Trạch ở chung phòng với hắn thời gian lâu nên tự nhiên sinh ra? Nó xuất hiện theo tâm ý của hắn sao? Chẳng hạn như, hắn muốn lớp vỏ trứng kia dày thêm một chút…
“Ưm~” Một luồng nhiệt từ sau lưng Kỳ Trạch chảy vào toàn thân, thoải mái đến độ cậu không nhịn được phải kêu lên một tiếng. Không chỉ có Kỳ Trạch, đến nhóc con trong bụng dường như cũng cảm nhận được dòng khí ấm áp này nên hơi cựa mình phơi bụng nhỏ ra ngoài.
“…” Hạ Viễn Quân nghe tiếng rên của Kỳ Trạch mà lỗ tai tê rần, bàn tay chống sau lưng cậu nhẹ nhàng ôm eo, cúi đầu mổ nhẹ vào môi một cái rồi lập tức nói: “Em quyến rũ tôi.”
Kỳ Trạch nhìn hắn như vậy cũng cười theo, cậu chủ động vòng tay qua cổ cùng hắn giao lưu môi lưỡi, sau đó thẳng thắn thừa nhận: “Ừm, là em quyến rũ anh đấy.”
Có lẽ hai ông bố ôm nhau chặt quá cấn lên nhóc con trong bụng nên nó lại trở mình một cái, rõ ràng còn rất nhỏ mà động tĩnh lại rất khoa trương, đến cả Hạ Viễn Quân còn cảm giác được.
Ý niệm kiều diễm trong đầu hắn tức khắc tiêu tan đi không ít, cũng buông lỏng Kỳ Trạch ra, mặt mũi căng thẳng nhìn chằm chằm vào phần bụng dưới, sợ mình thật sự đè vào đứa nhóc.
Kỳ Trạch thấy bộ dạng ông bố tiêu chuẩn của hắn mà trái tim lập tức mềm xuống, nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, chuyện bình thường thôi.”
Hạ Viễn Quân nâng mắt đối diện với Kỳ Trạch, đường nét sắc bén cũng mềm mại đi mấy phần. Hắn rất vừa lòng nhìn thấy tầng vỏ trứng bao quanh Kỳ Trạch quả nhiên đã dày thêm, vội thúc giục cậu đi rả mặt nghỉ ngơi.
Kỳ Trạch rất nghe lời, sau khi nằm lên giường chuẩn bị tiến vào mộng đẹp, đột nhiên cậu nhớ ra một vấn đề.
Bé con nhà cậu còn chưa đến hai tháng, tuy rằng vẫn còn nhỏ nhưng rõ ràng phát triển nhanh hơn bào thai loài người rất nhiều, chẳng lẽ ngày dự sinh cũng sẽ khác luôn sao?
Rảnh rỗi đi hỏi thăm chị Bạch một chút vậy. Lại nói, hôm nay cả ba cô gái đều nhìn thấy Hứa Văn, hiển nhiên không ai trong số các cô là người bình thường. Ngoại trừ La Tiểu Lê bị dọa hoảng, Hồ Lý và Bạch Linh Tiên đều thể hiện rất bình tĩnh. Bạch Linh Tiên là người tu đạo nên Kỳ Trạch hiểu, còn Hồ Lý thì sao?
Ôm ấp một đống câu hỏi trong đầu, cậu chưa kịp suy nghĩ xong thì đã ngủ mất rồi.
Hạ Viễn Quân thấy Kỳ Trạch ngủ rồi liền ngồi dậy khỏi giường mình, cẩn thận giúp cậu dém góc chăn, gần đây nhiệt độ hơi thấp. Sau đó lại hạ xuống thêm một nụ hôn lên trán cậu rồi mới yên tâm về giường nghỉ ngơi.
Hắn mở mắt ra lần nữa đã thấy mình đang bị giam trong một cái rổ nhỏ, tầm mắt rất thấp, lại còn lắc lư theo nhịp xe ngựa —— Tầm mắt hắn thấy rõ ràng chiếc rổ này được đặt bên trong một cỗ xe ngựa, bên cạnh còn có một người ngồi.
Quang cảnh phía ngoài rất ồn ào, hình như là một ngôi chợ.
Chỉ chốc lát sau, bên trong xe ngựa vang lên tiếng người nói chuyện.
“Thiếu gia, khó khăn lắm mới được đại phu nhân cho phép ra ngoài chơi một chuyến, sao người lại mua toàn thứ vô dụng thế?” Người đang lên tiếng là một thiếu niên trong thời kỳ vỡ giọng.
“Những thứ này đều mua cho Tiểu Kim, không vô dụng.” Giọng đáp lại này Hạ Viễn Quân rất quen thuộc, đúng là của Kỳ Trạch.
Đối phương có vẻ không vui, vội vàng hạ giọng: “Thiếu gia! Người vẫn nuôi nó đấy à? Nó là rắn đấy! Màu sắc đúng là hiếm thấy, nhưng không phải người ta nói màu càng đẹp càng độc đó sao? Thế mà người lại, lại…”
Kỳ Trạch không muốn so đo, “Yên tâm, không có độc đâu. Ta thích là được rồi.”
Hạ Viễn Quân rất cạn lời với chuyện bản thân biến thành một con rắn vàng, còn bị Kỳ Trạch gọi là “Tiểu Kim”, nhưng có thể ở lại bên cạnh cậu, hình như chuyện này cũng không hoàn toàn không chấp nhận nổi.
Tiếng “thích” của Kỳ Trạch còn cất cao rõ ràng là cực kỳ vui vẻ, làm hắn cũng muốn được nhìn thấy vẻ mặt cậu vào lúc này. Thế là Hạ Viễn Quân thò đầu ra khỏi một miếng vải bông mềm mại, ngửa lên tìm kiếm hình bóng Kỳ Trạch.
Hình ảnh thiếu niên có mái tóc như thác cài trâm ngọc, mặc trường bào màu xanh cứ thế đập thẳng vào mắt hắn. Cậu thấy hắn chịu ra khỏi ổ còn cười trêu một câu: “Ồ, tâm trạng hôm nay tốt lắm à?”
Người hầu ngồi bên vỗ vỗ ngực nói: “Thiếu gia còn vui nữa? Một chút tiếng động cũng không có, quá kinh dị!”
Kỳ Trạch chỉ tiếp tục cười, đôi đồng tử dụng thẳng của rắn vàng phản chiếu hết nụ cười kia vào đáy mắt.
Hình ảnh xoay chuyển một cái, quang cảnh xung quanh từ xe ngựa biến thành thư phòng.
Gian phòng này không lớn, theo mắt đánh giá của Hạ Viễn Quân còn xem như khá đơn sơ, vật dụng cũng chỉ vỏn vẹn vài món, chất lượng bút nghiên rất tầm thường.
Hạ Viễn Quân hơi ghét bỏ.
Kỳ Trạch đang đứng trước bàn dùng mấy cây bút đó viết chữ lên giấy, không rõ là đang luyện chữ hay làm thơ. Hạ Viễn Quân nghiêng đầu nhìn thử xem cậu viết gì, sau đó bị một trang giấy như gà bới dọa hoảng hồn.
Thật sự rất xấu, nhưng vì người viết chúng là Kỳ Trạch nên mới xấu xí đến mức đáng yêu.
Kỳ Trạch thấy rắn vàng ngóc đầu xem chữ mình, bèn nói chuyện với nó: “Xấu lắm đúng không? Ôi, hết cách rồi, tao không quen dùng bút lông… Tại sao tao lại đọc ra vẻ ghét bỏ từ trên mặt mày thế nhỉ?”
Kỳ Trạch dở khóc dở cười, chọc chọc cán bút lên đầu rắn: “Một con rắn đến nói còn không biết nói như mày, lấy gì mà đòi ghét bỏ tao?”
Đôi đồng tử ánh vàng của Hạ Viễn Quân khiếp sợ khôn cùng. Không được, không thể để bà xã tương lai khinh thường, nhất định hắn phải biểu hiện một chút mới được!
Hạ Viễn Quân trườn ra ngoài, nhếch đuôi chấm chút mực từ trong nghiên rồi viết một chữ to lên tờ giấy trắng trước bàn.
Lần này đến lượt Kỳ Trạch khiếp sợ trố mắt, nhìn hắn không tin nổi.
Hạ Viễn Quân kiêu ngạo hất đầu, lợi hại không? Muốn học không? Tôi có thể dạy em đấy!
Cậu ta không hề đè thấp âm lượng, cho nên cả Hứa Văn và Kỳ Trạch đứng ngoài cầu thang đều nghe thấy rõ mồn một.
Cả hai người cùng nhìn xuyên qua cửa trông thấy cả một binh đoàn người, Hứa Văn cả kinh rú lên nhảy tót ra sau lưng Kỳ Trạch, miệng còn lèo nhèo: “Úi, ghét mấy người kia ghê, nghe lén người ta nói chuyện với cậu kìa!”
“…” Bạch Linh Tiên và Hồ Lý cạn lời nhìn con ma nhỏ trốn sau lưng Kỳ Trạch, lại còn làm ra hành động nũng nịu cực kỳ xốn mắt.
Riêng Hạ Viễn Quân vẫn ghim hết những gì Hứa Văn vừa nói, cậu ta trốn hướng nào, hắn liền nhìn chằm chằm vào đúng hướng đó. Hứa Văn bị nhìn đến khó chịu, giậm giậm chân nói: “Hứ, ông xã nhà Kỳ Trạch đáng ghét quá hà! Tôi đi trước đây!”
La Tiểu Lê đứng bên cạnh Hồ Lý và Bạch Linh Tiên cứ thế trơ mắt nhìn cậu thanh niên trắng nhợt như tờ giấy biến mất không còn tung tích, sắc mặt càng lúc càng trắng hơn.
Vu Thu bắt đầu sốt ruột: “Tiểu Lê? Cô nói gì đi chứ? Rốt cuộc là làm sao?”
Hồ Lý và Bạch Linh Tiên cùng quay lại xem xét cho cô, Bạch Linh Tiên nhíu mày nhìn La Tiểu Lê một hồi lâu, sau đó giải thích: “Thể chất khá đặc biệt nên mới thấy. Hình như trước kia không đến mức như vậy?”
Vu Thu nghe cô nói càng không hiểu, chỉ biết gãi gãi đầu: “Các cô đang nói gì thế? Còn nữa, vừa rồi Tiểu Trạch ở bên kia nói chuyện với ai à?”
Kỳ Trạch bước tới nhìn ba cô gái, cậu đặt nắm tay lên môi ho nhẹ một tiếng, “Bạn tôi, cậu ấy đi rồi.”
“Hả?” Vu Thu duỗi dài cổ nhìn thoáng về phía cầu thang, đáng tiếc không thể nhìn thấy bất kỳ bóng dáng hay nghe thấy tiếng bước chân nào cả. Cậu ta cảm thấy có chỗ nào đó rất kỳ quặc nhưng không thể giải thích, trước mắt lo cho La Tiểu Lê quan trọng hơn.
Vu Thu không nhận ra Phó Dung đứng bên cạnh mình đã cứng người từ lúc nào.
Ban đầu anh ta cũng không biết ba cô gái rốt cuộc đang nhìn thứ gì, sau đó nhìn sang Hạ Viễn Quân rồi phát hiện tầm mắt hắn luôn đặt vào vị trí trống không bên cạnh Kỳ Trạch. Một lúc sau Kỳ Trạch phát hiện ra bọn họ, hắn lại tiếp tục nhìn chằm chằm ra phía sau cậu, ánh mắt còn đổi qua đổi lại vị trí vài lần. Chuyện có thể xác định chắc chắn chỉ là, Hạ Viễn Quân tuyệt đối không phải đang nhìn Kỳ Trạch.
Lại nhìn qua dáng vẻ La Tiểu Lê bị dọa đến điếng người cũng đoán được thêm ít nhiều.
Nhưng Phó Dung chỉ cứng người trong vài giây rồi nhanh chóng dùng ánh mắt hồ nghi nhìn những người còn lại, thấp thỏm không biết đây có phải trò chơi khăm bất ngờ gì không.
May mắn là anh ta rất bình tĩnh nên người ngoài khó lòng phát hiện.
Nghĩ đến đây, sếp Phó liền cho Vu Thu một ánh mắt thương hại. Nếu dựa theo kịch bản, mấy người “thấy” kia chắc chắn sẽ quay sang hỏi thăm người “không thấy” ngay cho mà xem.
Y như những gì sếp Phó dự liệu, La Tiểu Lê run rẩy hỏi: “Cậu không nhìn thấy chỗ đó có người sao? Là nam, tuổi tác ngang ngửa Kỳ Trạch?”
Vu Thu lập tức rụt cổ, “Cô đừng làm tôi sợ, chỗ đó chỉ có một mình Tiểu Trạch đứng thôi mà. Mấy người đứng lấy thứ kia ra dọa tôi, ai cũng biết tôi sợ rồi mà.”
Bạch Linh Tiên trợn trắng mắt nhìn dáng vẻ nhát chết của cậu ta, Hồ Lý thì cười ha hả mấy tiếng không nói gì.
Vu Thu chỉ có thể đưa ánh mắt cầu xin về phía Phó Dung đứng phía sau mình.
Phó Dung vốn định giả vờ khẳng định mình cũng thấy giống những người khác, nhưng xét thấy Vu Thu đã sợ đến thế đành vỗ vỗ vai cậu ta, bình tĩnh nói: “Đây là tiết mục giải trí của ê kíp bày ra thôi, đùa đấy, không phải thật đâu.” Dù tâm thế không quá ổn, anh ta cảm thấy giữ gìn tâm trí đồng đội cho vững vàng vẫn cần thiết hơn.
Vu Thu nghe xong thở vào một hơi, “Làm tôi sợ muốn chết… Thôi thôi, về nhà đi thôi.”
La Tiểu Lê thấy Vu Thu có vẻ rất sợ hãi, cả hai người nam cũng không có vẻ gì là tin tưởng nên không tiếp tục nói nữa, cũng không đi hỏi hai cô bạn đồng hành có thấy gì không. Cô hoảng sợ đã không phải chuyện ngày một ngày hai, hơn nữa lần này “người” kia trông không thê thảm cũng không hung ác, không cần thiết phải kể làm người ngoài sợ cùng mình.
Cô quay đầu nhìn Kỳ Trạch đang bận nói chuyện với Hạ Viễn Quân, cậu thấy cô nhìn cũng im bặt, sau đó nở nụ cười tạ lỗi.
Chẳng lẽ Kỳ Trạch giống với cô sao? Tại sao cậu không thấy sợ? Vừa rồi cậu ấy còn nói gì nhỉ? Bạn bè? Kỳ Trạch và “người” vừa rồi là bạn bè? Lúc ở trên bàn tiệc rõ ràng cậu cũng nói mình có một người bạn nhưng không thể tham gia ghi hình được, chẳng lẽ chính là người kia sao? Hay là lát nữa về nhà tìm Kỳ Trạch tâm sự thử xem? Còn nữa, hình như Bạch Linh Tiên có pháp lực thật, có khi cũng nên tìm cô ấy xem giúp mình nhỉ?
Trên đường trở về, sắc mặt La Tiểu Lê chậm rãi tốt lên, Vu Thu cũng không tiếp tục hỏi han cô nữa. Lỡ như con gái nhà người ta chỉ bị bà dì ghé thăm, đau bụng kinh thôi thì sao? Nếu mình còn nhào tới hỏi lại càng thêm xấu hổ mất.
Về đến biệt thự, ba cô gái cùng trở về phòng, Phó Dung hẹn Vu Thu lên lầu ba tập luyện. Vốn Vu Thu không muốn đi, nhưng nghĩ lúc này Kỳ Trạch nhất định là ở bên cạnh Hạ Viễn Quân rồi, cậu ta về phòng cũng chỉ có một mình, chuyện náo loạn trong rạp chiếu phim vẫn hơi sởn gai ốc nên đành lựa chọn đi theo Phó Dung. Cùng lắm lát nữa không chạy nổi cứ nằm liệt lên ghế sô pha nhìn Phó Dung chạy bộ tiếp.
“Người kia là ai?” Kỳ Trạch vừa bước chân vào phòng ngủ, đóng cửa lại đã bị Hạ Viễn Quân kéo tay kabedon trước cửa chất vấn.
Cảm nhận phần lưng mình đã được bàn tay hắn cẩn thận lót êm, tuy rằng rất tinh tế, nhưng nếu cứ như vậy thì dù Hạ Viễn Quân có sầm sì hơn nữa cậu cũng không sợ nổi, ý cười trên mặt cũng không hề nhạt đi.
Hạ Viễn Quân muốn làm sắc mặt mình nghiêm túc thâm trầm thêm một chút, nhưng đột nhiên hắn bị cậu xoa xoa đầu, đối phương còn cười nói: “Thật sự là bạn em đấy, cậu ta không có ác ý gì đâu, chỉ là quỷ sinh mê mang nên tới tìm em trò chuyện chút thôi.”
Hắn vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt nghiêm nghị, còn cường điệu nhắc lại: “Quỷ sinh? Tiếp xúc nhiều với cậu ta không tốt đâu.”
Kỳ Trạch ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt cất giấu chút chờ mong: “Không sao đâu. Anh xem, trên người em toàn là mùi của anh, bọn họ không thể chạm vào được.”
“…” Hạ Viễn Quân lùi lại cẩn thận quan sát cậu một phen, trên người cậu đúng là có mùi của hắn thật, lại có thêm một vòng kết giới như vỏ trứng bọc ngoài bảo vệ, hình như cũng là tác phẩm của hắn luôn.
Hạ Viễn Quân không khỏi thấy kỳ quặc, hắn làm chuyện này từ bao giờ? Chẳng lẽ là Kỳ Trạch ở chung phòng với hắn thời gian lâu nên tự nhiên sinh ra? Nó xuất hiện theo tâm ý của hắn sao? Chẳng hạn như, hắn muốn lớp vỏ trứng kia dày thêm một chút…
“Ưm~” Một luồng nhiệt từ sau lưng Kỳ Trạch chảy vào toàn thân, thoải mái đến độ cậu không nhịn được phải kêu lên một tiếng. Không chỉ có Kỳ Trạch, đến nhóc con trong bụng dường như cũng cảm nhận được dòng khí ấm áp này nên hơi cựa mình phơi bụng nhỏ ra ngoài.
“…” Hạ Viễn Quân nghe tiếng rên của Kỳ Trạch mà lỗ tai tê rần, bàn tay chống sau lưng cậu nhẹ nhàng ôm eo, cúi đầu mổ nhẹ vào môi một cái rồi lập tức nói: “Em quyến rũ tôi.”
Kỳ Trạch nhìn hắn như vậy cũng cười theo, cậu chủ động vòng tay qua cổ cùng hắn giao lưu môi lưỡi, sau đó thẳng thắn thừa nhận: “Ừm, là em quyến rũ anh đấy.”
Có lẽ hai ông bố ôm nhau chặt quá cấn lên nhóc con trong bụng nên nó lại trở mình một cái, rõ ràng còn rất nhỏ mà động tĩnh lại rất khoa trương, đến cả Hạ Viễn Quân còn cảm giác được.
Ý niệm kiều diễm trong đầu hắn tức khắc tiêu tan đi không ít, cũng buông lỏng Kỳ Trạch ra, mặt mũi căng thẳng nhìn chằm chằm vào phần bụng dưới, sợ mình thật sự đè vào đứa nhóc.
Kỳ Trạch thấy bộ dạng ông bố tiêu chuẩn của hắn mà trái tim lập tức mềm xuống, nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, chuyện bình thường thôi.”
Hạ Viễn Quân nâng mắt đối diện với Kỳ Trạch, đường nét sắc bén cũng mềm mại đi mấy phần. Hắn rất vừa lòng nhìn thấy tầng vỏ trứng bao quanh Kỳ Trạch quả nhiên đã dày thêm, vội thúc giục cậu đi rả mặt nghỉ ngơi.
Kỳ Trạch rất nghe lời, sau khi nằm lên giường chuẩn bị tiến vào mộng đẹp, đột nhiên cậu nhớ ra một vấn đề.
Bé con nhà cậu còn chưa đến hai tháng, tuy rằng vẫn còn nhỏ nhưng rõ ràng phát triển nhanh hơn bào thai loài người rất nhiều, chẳng lẽ ngày dự sinh cũng sẽ khác luôn sao?
Rảnh rỗi đi hỏi thăm chị Bạch một chút vậy. Lại nói, hôm nay cả ba cô gái đều nhìn thấy Hứa Văn, hiển nhiên không ai trong số các cô là người bình thường. Ngoại trừ La Tiểu Lê bị dọa hoảng, Hồ Lý và Bạch Linh Tiên đều thể hiện rất bình tĩnh. Bạch Linh Tiên là người tu đạo nên Kỳ Trạch hiểu, còn Hồ Lý thì sao?
Ôm ấp một đống câu hỏi trong đầu, cậu chưa kịp suy nghĩ xong thì đã ngủ mất rồi.
Hạ Viễn Quân thấy Kỳ Trạch ngủ rồi liền ngồi dậy khỏi giường mình, cẩn thận giúp cậu dém góc chăn, gần đây nhiệt độ hơi thấp. Sau đó lại hạ xuống thêm một nụ hôn lên trán cậu rồi mới yên tâm về giường nghỉ ngơi.
Hắn mở mắt ra lần nữa đã thấy mình đang bị giam trong một cái rổ nhỏ, tầm mắt rất thấp, lại còn lắc lư theo nhịp xe ngựa —— Tầm mắt hắn thấy rõ ràng chiếc rổ này được đặt bên trong một cỗ xe ngựa, bên cạnh còn có một người ngồi.
Quang cảnh phía ngoài rất ồn ào, hình như là một ngôi chợ.
Chỉ chốc lát sau, bên trong xe ngựa vang lên tiếng người nói chuyện.
“Thiếu gia, khó khăn lắm mới được đại phu nhân cho phép ra ngoài chơi một chuyến, sao người lại mua toàn thứ vô dụng thế?” Người đang lên tiếng là một thiếu niên trong thời kỳ vỡ giọng.
“Những thứ này đều mua cho Tiểu Kim, không vô dụng.” Giọng đáp lại này Hạ Viễn Quân rất quen thuộc, đúng là của Kỳ Trạch.
Đối phương có vẻ không vui, vội vàng hạ giọng: “Thiếu gia! Người vẫn nuôi nó đấy à? Nó là rắn đấy! Màu sắc đúng là hiếm thấy, nhưng không phải người ta nói màu càng đẹp càng độc đó sao? Thế mà người lại, lại…”
Kỳ Trạch không muốn so đo, “Yên tâm, không có độc đâu. Ta thích là được rồi.”
Hạ Viễn Quân rất cạn lời với chuyện bản thân biến thành một con rắn vàng, còn bị Kỳ Trạch gọi là “Tiểu Kim”, nhưng có thể ở lại bên cạnh cậu, hình như chuyện này cũng không hoàn toàn không chấp nhận nổi.
Tiếng “thích” của Kỳ Trạch còn cất cao rõ ràng là cực kỳ vui vẻ, làm hắn cũng muốn được nhìn thấy vẻ mặt cậu vào lúc này. Thế là Hạ Viễn Quân thò đầu ra khỏi một miếng vải bông mềm mại, ngửa lên tìm kiếm hình bóng Kỳ Trạch.
Hình ảnh thiếu niên có mái tóc như thác cài trâm ngọc, mặc trường bào màu xanh cứ thế đập thẳng vào mắt hắn. Cậu thấy hắn chịu ra khỏi ổ còn cười trêu một câu: “Ồ, tâm trạng hôm nay tốt lắm à?”
Người hầu ngồi bên vỗ vỗ ngực nói: “Thiếu gia còn vui nữa? Một chút tiếng động cũng không có, quá kinh dị!”
Kỳ Trạch chỉ tiếp tục cười, đôi đồng tử dụng thẳng của rắn vàng phản chiếu hết nụ cười kia vào đáy mắt.
Hình ảnh xoay chuyển một cái, quang cảnh xung quanh từ xe ngựa biến thành thư phòng.
Gian phòng này không lớn, theo mắt đánh giá của Hạ Viễn Quân còn xem như khá đơn sơ, vật dụng cũng chỉ vỏn vẹn vài món, chất lượng bút nghiên rất tầm thường.
Hạ Viễn Quân hơi ghét bỏ.
Kỳ Trạch đang đứng trước bàn dùng mấy cây bút đó viết chữ lên giấy, không rõ là đang luyện chữ hay làm thơ. Hạ Viễn Quân nghiêng đầu nhìn thử xem cậu viết gì, sau đó bị một trang giấy như gà bới dọa hoảng hồn.
Thật sự rất xấu, nhưng vì người viết chúng là Kỳ Trạch nên mới xấu xí đến mức đáng yêu.
Kỳ Trạch thấy rắn vàng ngóc đầu xem chữ mình, bèn nói chuyện với nó: “Xấu lắm đúng không? Ôi, hết cách rồi, tao không quen dùng bút lông… Tại sao tao lại đọc ra vẻ ghét bỏ từ trên mặt mày thế nhỉ?”
Kỳ Trạch dở khóc dở cười, chọc chọc cán bút lên đầu rắn: “Một con rắn đến nói còn không biết nói như mày, lấy gì mà đòi ghét bỏ tao?”
Đôi đồng tử ánh vàng của Hạ Viễn Quân khiếp sợ khôn cùng. Không được, không thể để bà xã tương lai khinh thường, nhất định hắn phải biểu hiện một chút mới được!
Hạ Viễn Quân trườn ra ngoài, nhếch đuôi chấm chút mực từ trong nghiên rồi viết một chữ to lên tờ giấy trắng trước bàn.
Lần này đến lượt Kỳ Trạch khiếp sợ trố mắt, nhìn hắn không tin nổi.
Hạ Viễn Quân kiêu ngạo hất đầu, lợi hại không? Muốn học không? Tôi có thể dạy em đấy!
Danh sách chương