Trên đường trở về, Hạ Viễn Quân chỉ yên tĩnh lái xe, cũng không tỏ thái độ bất mãn gì với chuyện Hồ Lý lôi kéo Kỳ Trạch cùng ngồi dưới dãy ghế sau. Thi thoảng dừng đèn đỏ hắn vẫn len lén quan sát Kỳ Trạch qua gương chiếu hậu, nhưng nếu bị cậu phát hiện sẽ giật mình cuống quýt dời mắt đi chỗ khác.
Bộ dạng ngượng ngùng như thiếu nữ mới yêu của hắn khiến Hồ Lý rất muốn lao ra đánh người. Giả vờ giả vịt cái gì?! Nếu là yêu đương ngây thơ thuần khiết thật thì nhóc con trong bụng nhóc con từ dưới lỗ nẻ chui lên chắc? Hơn nữa từ đầu đến chân nhóc Trạch toàn là mùi của Hạ Viễn Quân, chẳng biết trong lúc hai người ở chung một phòng ngủ, Hạ Viễn Quân cầm thú kia đã làm gì bé con nhà bọn họ rồi!
Hồ Lý bắt đầu nảy sinh ý nghĩ xin tổ chương trình cho hai người tách ra ngủ riêng.
Nghĩ rồi cô lại nhìn sang ánh mắt đong đầy ngọt ngào vui sướng của Kỳ Trạch mà thở dài một tiếng, chị gái buồn quá đi thôi.
Ngày mùa đông tối sớm, mới hơn 6 giờ một chút mà sắc trời đã đen kịt, ba người trở lại biệt thự có thể trông thấy ánh đèn ấm áp từ trong nhà lọt ra. Trong một khoảnh khắc, ngôi biệt thự kia dường như cũng biến thành một ngôi nhà thật sự sưởi ấm các thành viên khỏi cơn gió đông lạnh lẽo.
Ba người thay giày ngoài huyền quan đã nghe thấy từng trận tiếng cười vui vẻ từ phòng khách vọng ra. Mọi người thấy bọn họ trở về đều tươi cười hoan nghênh: “Về rồi đấy à.”
“Ủa…” Ánh mắt La Tiểu Lê lóe lên ánh sáng hóng chuyện quen thuộc, “Đi ba người?”
Hồ Lý mỉm cười ngồi xuống cạnh cô: “Buổi trưa chúng tôi ghé nhà hàng thịt nướng thì gặp hội của Hạ Viễn Quân. Ôn Uyển đâu? Cô ta xem phim được một nửa thì bỏ về trước, vẫn chưa về nhà sao?”
La Tiểu Lê lắc đầu, không rõ hành trình của Ôn Uyển mà cũng không mấy hứng thú. Chuyện cô nàng hứng thú hơn là nguyên do cuộc hẹn hò đang từ hai người lại thoắt cái đã biến thành bốn người kia, rốt cuộc là trời xui đất khiến hay có người cố ý sắp đặt? Thế là để đào bới chân tướng, La Tiểu Lê bắt đầu kéo tay Hồ Lý tâm sự về những tình tiết thú vị trong buổi hẹn hò hôm nay.
Trên bàn trà phòng khách bày một bàn cờ vây do Vu Thu và Phó Dung vừa hạ. Kỳ Trạch từng theo bệ hạ học cờ cũng thuận thế nhìn kỹ một lát, tâm thế tràn ngập tò mò với trình độ chơi cờ của tuyển thủ esports giải nghệ làm streamer kiêm quản lý phố ẩm thực Vu Thu. Còn về phần sếp Phó, đối với lãnh đạo cấp cao thành thạo mười môn phối hợp như anh ta thì cờ vây chính là môn vận động trí óc cơ bản, không có gì đáng ngạc nhiên.
Vu Thu cầm quân đen, Phó Dung chơi quân trắng, lúc này hai người đang giao tranh túi bụi, tình hình chiến đấu cực kỳ gay cấn hoàn toàn không liên quan gì đến tiếng cười vui cậu vừa nghe từ bên ngoài.
Có điều sự trở lại của bọn Kỳ Trạch đã vô tình phá vỡ mạch suy nghĩ của sếp Phó, Phó Dung thả lại quân cờ vào hộp như không muốn tiếp tục chơi nữa mà quay sang tám chuyện với Hạ Viễn Quân.
Nhưng nội dung trò chuyện giữa hai người này khá khó hiểu.
Hạ Viễn Quân cười đắc ý: “Rank tôi cao hơn anh rồi!”
Phó Dung cười nhạo: “Cao bao nhiêu? Chả giấu làm gì, hôm qua anh đây vừa leo lên vị trí mà mười đời nữa chú mày cũng không lên nổi đâu.”
Hạ Viễn Quân khinh thường móc di động ra muốn khoe khoang với Phó Dung mà quên luôn chuyện vừa nãy Kỳ Trạch đã chơi game đến cạn pin, vừa mở màn hình một cái điện thoại cứ thế tắt phụt.
Phó Dung ghét bỏ lắc đầu, xem như nhìn thấu chiêu thức gỡ thẹn vụng về của cậu chủ Hạ. Nếu đã hết bản lĩnh thì anh ta cũng không muốn đuổi giết đến cùng, để lại cho tên kia chút mặt mũi vậy.
Sếp Phó tốt bụng nghĩ trong đầu như vậy đấy.
Bạch Linh Tiên đương ngồi xếp bằng trên ghế đơn đọc sách, nghe thấy La Tiểu Lê và Hồ Lý nói chuyện với nhau nhắc đến tên mình cũng bắt đầu gia nhập vào hàng ngũ tán dóc.
Hôm nay cô nàng đi hẹn hò cùng Vu Thu, giá trị tình cảm của cô dành cho hội khách mời khác phái trong biệt thự này từ đầu đến cuối vốn chỉ ở ngưỡng trung bình thấp. À, ngoại trừ Kỳ Trạch mềm mại vuốt ve thích tay có điểm số cao hơn một chút, còn lại không một ai có thể khiến cô rung động.
Nhưng buổi hẹn hò hôm nay đã thoáng gợi lên chút sóng giữa lòng giếng cổ, làm một người vốn kiệm lời như cô cũng có nhu cầu dùng ngôn ngữ biểu đạt chút cảm xúc trong lòng.
Giống như những gì Bạch Linh Tiên nói ngày trước, cô sẽ động tâm nếu đối phương vô tình làm ra vài hành động đặc biệt. Chính cô cũng không rõ hành động đó cụ thể là gì, chỉ là trước ngày đến đây có một vị trưởng bối tới nhà đã giúp cô tính mệnh, nói duyên phận của Bạch Linh Tiên tới rồi, nên đi XXX tìm chân mệnh thiên tử đi thôi. Nhưng xưa nay vị khách kia đoán mệnh không chuẩn nên người nhà cô không mấy để trong lòng, chỉ có Bạch Linh Tiên là ra vẻ rất tin, còn tin một cách cực kỳ kiên quyết. Nếu lần này đi thật sự không thu hoạch được gì, cả đời này cô có thể yên tâm làm đạo cô phái Toàn Chân được rồi.
Người nhà không còn cách nào khác, chỉ có thể thuận theo.
Đừng nhìn Bạch Linh Tiên là người tu đạo, thật ra cô nàng cũng từng phải trốn tránh trò thúc giục hôn nhân như bao bạn trẻ bình thường. Để tránh bị người nhà cầm sinh thần bát tự dẫn đi xem mắt đủ loại người mình không quen biết, Bạch Linh Tiên quyết định chủ động tham gia chương trình hẹn hò cho xong.
Nhưng sau ngày hôm nay, cô nàng bắt đầu hơi hơi tin rằng có lẽ lần tính mệnh này của trưởng bối đã chuẩn rồi, nếu không mọi việc không thể trùng hợp đến thế được.
Khu rừng phong mà Vu Thu chọn chính là nơi ngày nhỏ Bạch Linh Tiên thường xuyên đến tu tập. Trong lúc hai người đi dạo cậu ta còn phát hiện ra hang núi mà năm xưa cô chôn kho báu bí mật, hộp kho báu nho nhỏ cứ thế bị người ta đào ra xem xét một vòng.
Lúc ấy Bạch Linh Tiên đã sượng đến cứng mặt, không hề muốn xem lại lịch sử đen của mình một chút nào. Nhưng Vu Thu làm sao đoán được mấy thứ ấu trĩ này lại thuộc về mỹ nhân lạnh lùng bên cạnh mình? Cậu chàng không chỉ không bỏ qua mà còn trực tiếp mở nắp hộp hiếu kỳ lật tới lật lui, làm Bạch Linh Tiên suýt nữa không khống chế được hành động bổ đôi đầu Vu Thu ra hủy thi diệt tích.
Rốt cuộc cô nàng vẫn nhớ hiện giờ là xã hội thượng tôn pháp luật, thế nên chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ta mang hộp khó báu bí mật của mình đi. Đáng tiếc Vu Thu không hiểu nổi cơn tranh đấu giằng co trong lòng Bạch Linh Tiên mà còn tiếp tục điên cuồng đâm đầu vào chỗ chết —— Đến trưa hai người ăn cơm cậu ta lại móc chiếc hộp ra vừa xem vừa cao giọng đánh giá.
“… Nhất định là của một cô bé rồi, ừm, cô bé này đáng yêu thật.”
“Ngày còn nhỏ tôi cũng từng ảo tưởng mình là đại hiệp giang hồ, sau đó sẽ bái thiên địa với một nữ hiệp võ công cao cường dịu dàng xinh đẹp đấy…”
“À, Linh Tiên, cô muốn ăn thịt nướng không? Ở đây không cho đốt lửa nhưng tôi có mang theo bàn nướng điện đây, cao cấp lắm, có thể sạc điện từ năng lượng mặt trời luôn! Tôi nướng thịt cho cô ăn nhé?”
“Ha ha ha, nếu đổi bàn nướng thành đống lửa trại, chúng ta thay bộ đồ cổ trang nữa là biến thành đại hiệp ra ngoài thăm thú đi săn, chơi mệt dừng lại đốt lửa nướng thịt uống rượu rồi đúng không? Ha ha ha…”
Hai cảnh tượng rõ ràng chênh lệch nhau đến tám trăm dặm, giờ phút này không hiểu sao lại chồng chập lên nhau rất kỳ diệu.
Bạch Linh Tiên ăn thịt do Vu Thu nướng bằng bàn nướng điện, uống đồ uống không cồn thấp giọng trả lời cậu ta.
“Woa! Nhìn không ra luôn, anh quán quân tinh tế thật đấy, còn nhớ rõ chị Bạch bị dị ứng quả phỉ nữa?” La Tiểu Lê nhìn Vu Thu đầy khoa trương.
Vu Thu bị nhìn đến ngượng ngùng cười mấy tiếng, đột nhiên thấy Phó Dung dẹp bàn không chơi nữa, cậu ta tức khắc dùng vẻ mặt khó nói nhìn Phó Dung chằm chằm.
Đúng là… không biết nên nói thế nào nữa. Sếp Phó biết mình sắp thua rồi nên nhân cơ hội lủi luôn chứ gì? Nếu là người kỳ nghệ bình thường cũng chỉ có thể nhìn ra lúc này lực lượng hai bên đang ngang nhau mà thôi.
Vu Thu không cam tâm dọn cờ vào hộp, làm như lơ đãng hỏi: “Anh Phó này, hôm nay anh và Tiểu Lê đi chơi thế nào?”
“À,” Phó Dung cười đáp, “Cũng không tệ lắm.”
Vu Thu hoài nghi nhìn Phó Dung mấy lần. Ha ha, nói không phải khen chứ, với cái thao tác tay tàn kia của sếp Phó, phỏng chừng trải nghiệm chơi bời ngày hôm nay của bọn họ hẳn là một lời khó nói hết rồi.
Nhớ đến ngày hẹn hò xem như thành công của mình, Vu Thu không khỏi cho Phó Dung một ánh mắt thương hại.
Ai ngờ La Tiểu Lê cũng đáp: “Chơi vui lắm ạ! Sếp Phó lợi hại cực kỳ luôn!”
Nói rồi cô nàng lập tức tường thuật buổi ghé thăm hội trường sự kiện CF* hôm nay, vừa vặn bọn họ đang tổ chức hoạt động lập tổ đội khoảng ba mươi người thi đấu trận giả ăn gà, người thắng cuộc có cơ hội nhận được một bộ trang bị hàng xịn cùng số tiền thưởng mười ngàn tệ.
*CF: CrossFire – Đột Kích, trò chơi bắn súng góc nhìn thứ nhất xuất xứ từ Hàn Quốc.
Tuy số tiền thưởng không nhiều lắm, nhưng các gamer đều có máu hơn thua hiếu thắng rất mạnh nên chẳng mấy chốc người ta đã báo danh full slot. Nhân viên sự kiện làm việc rất có hiệu suất, La Tiểu Lê chỉ phải chờ bốn mươi phút thì chiến trường đã mở cửa rồi.
Thường ngày La Tiểu Lê chỉ giam mình trong studio, sức chiến đấu bằng 5 làm sao có đủ thể lực tham gia mấy hoạt động kiểu này, toàn bộ hành trình chỉ biết ôm đầu bỏ chạy. Cũng may thị lực thật của sếp Phó rất lợi hại, không bị chóng mặt như đánh game góc nhìn thứ nhất trên màn hình, tốc độ tay còn cực nhanh nên cứ thế nhẹ nhàng ngược đám trạch nam bàn giấy đủ một trận rồi cầm chức vô địch về tay. La Tiểu Lê được bảo vệ suốt một đường phải trầm trồ dùng ánh mắt lấp lánh của nữ chính truyện tranh nhìn sếp Phó như nam chính anh dũng ngầu lòi, ở thời khắc này, trong mắt cô sếp Phó phải cao đến hai mét tám có lẻ.
Mà thanh niên Phó Dung lần này không cần nhờ đồng đội kéo, tự dùng thực lực vả cho đối thủ một trận cũng cực kỳ thỏa mãn, đồng thời dặn dò trợ lý sắp xếp hoạt động đi hội trường CF giao lưu trận giả vào lịch trình thường niên.
Vu Thu nghe xong, vẻ mặt càng thêm một lời khó nói hết.
Nói không phải chứ, may mà sự kiện Phó Dung cùng La Tiểu Lê tham gia không có học sinh tiểu học, nên biết rằng sức chiến đấu của bọn nhãi ranh ở sân trận giả CF phải bằng đến năm người trưởng thành.
Hôm nay vận may của sếp Phó rất tốt, xem dáng vẻ của La Tiểu Lê hình như cũng có xu hướng sắp đổ người ta rồi đấy. Chỉ là hy vọng sau này anh ta đừng đến đó thường xuyên, nếu không dễ rơi vào tình cảnh khủng hoảng hiện sinh lắm.
Qua 8 giờ tối Ôn Uyển mới trở về, thoạt nhìn hồn bay lạc phách cứ như vừa bị ai bắt nạt.
Hồ Lý khó chịu dời mắt đi chỗ khác, không muốn xem cô ả diễn trò nữa. Thế nhưng trong phòng vẫn có một cậu trai thẳng không nhìn ra bầu không khí bèn cất tiếng hỏi thăm, Ôn Uyển miệng trả lời mình không sao, nhưng ánh mắt cô ta nhìn về phía Hạ Viễn Quân lại đầy uất ức không thể che giấu.
Vu Thu gãi đầu, đang định nói thêm gì đó thì bị Bạch Linh Tiên gọi giật lại.
Lúc này Ôn Uyển cũng quay sang giải thích với Kỳ Trạch rằng mình có việc bận nên mới rời rạp chiếu phim sớm, thấy bọn họ xem phim hăng say quá nên cũng không muốn quấy rầy. Đương nhiên cậu không tiện nói thêm gì, chỉ theo lẽ thường quan tâm cô ta mấy câu.
Tám người tập trung đầy đủ bắt đầu tổ chức ăn khuya.
Hôm nay tất cả mọi người đều đi hẹn hò, buổi chiều ít nhiều gì cũng ăn chút đồ ăn vặt nên bữa cơm tối không có người phụ trách. Vu Thu trở về biệt thự có mang theo rất nhiều đồ nhắm hương vị tuyệt hảo, cả bọn cùng bày ra bàn ăn với bia và nước ngọt, một bữa ăn khuya trở nên cực kỳ náo nhiệt.
10 giờ tối là thời gian viết cỏ bốn lá.
Hôm nay cả tám người không ai chần chừ do dự nữa, mỗi người nhanh chóng cầm bút viết lời muốn nói gửi đến đối tượng trong lòng mình.
Kỳ Trạch cầm bút nhìn Hạ Viễn Quân ngồi đối diện, rốt cuộc cũng viết xuống lời tâm tình vào tờ giấy được xếp hình trái tim đại diện cho rung động lần đầu, mà tên người nhận từ các khách mời nữ cũng bất giác biến thành Hạ Viễn Quân.
Ở bên kia, Hạ Viễn Quân nhìn Kỳ Trạch cúi đầu viết chữ lộ ra xoáy tóc mà thất thần.
Vừa rồi hắn sạc pin điện thoại xong mới nhìn thấy tin nhắn do quản lý Phương gửi tới dặn dò đừng lên Weibo, sau đó vẫn cứng đầu vào Weibo nhìn ngó một phen, cuối cùng mới suy diễn đến chuyện hôm nay Kỳ Trạch khăng khăng đòi chơi điện thoại mình đến hết pin.
Kỳ Trạch không muốn hắn đọc được tin sẽ tức giận khó chịu nên mới làm vậy đúng không?
Muốn ôm em ấy một cái quá.
Nhưng nhớ lại sự kiện nước trái cây chiều nay, cậu chủ Hạ lại lập tức rụt trở về.
Cùng lúc đó, kỳ đầu tiên mang tên “Làm quen” từ gameshow《 Câu chuyện tình yêu 》của Bội An TV đã chính thức công chiếu trên các nền tảng trực tuyến.
Bộ dạng ngượng ngùng như thiếu nữ mới yêu của hắn khiến Hồ Lý rất muốn lao ra đánh người. Giả vờ giả vịt cái gì?! Nếu là yêu đương ngây thơ thuần khiết thật thì nhóc con trong bụng nhóc con từ dưới lỗ nẻ chui lên chắc? Hơn nữa từ đầu đến chân nhóc Trạch toàn là mùi của Hạ Viễn Quân, chẳng biết trong lúc hai người ở chung một phòng ngủ, Hạ Viễn Quân cầm thú kia đã làm gì bé con nhà bọn họ rồi!
Hồ Lý bắt đầu nảy sinh ý nghĩ xin tổ chương trình cho hai người tách ra ngủ riêng.
Nghĩ rồi cô lại nhìn sang ánh mắt đong đầy ngọt ngào vui sướng của Kỳ Trạch mà thở dài một tiếng, chị gái buồn quá đi thôi.
Ngày mùa đông tối sớm, mới hơn 6 giờ một chút mà sắc trời đã đen kịt, ba người trở lại biệt thự có thể trông thấy ánh đèn ấm áp từ trong nhà lọt ra. Trong một khoảnh khắc, ngôi biệt thự kia dường như cũng biến thành một ngôi nhà thật sự sưởi ấm các thành viên khỏi cơn gió đông lạnh lẽo.
Ba người thay giày ngoài huyền quan đã nghe thấy từng trận tiếng cười vui vẻ từ phòng khách vọng ra. Mọi người thấy bọn họ trở về đều tươi cười hoan nghênh: “Về rồi đấy à.”
“Ủa…” Ánh mắt La Tiểu Lê lóe lên ánh sáng hóng chuyện quen thuộc, “Đi ba người?”
Hồ Lý mỉm cười ngồi xuống cạnh cô: “Buổi trưa chúng tôi ghé nhà hàng thịt nướng thì gặp hội của Hạ Viễn Quân. Ôn Uyển đâu? Cô ta xem phim được một nửa thì bỏ về trước, vẫn chưa về nhà sao?”
La Tiểu Lê lắc đầu, không rõ hành trình của Ôn Uyển mà cũng không mấy hứng thú. Chuyện cô nàng hứng thú hơn là nguyên do cuộc hẹn hò đang từ hai người lại thoắt cái đã biến thành bốn người kia, rốt cuộc là trời xui đất khiến hay có người cố ý sắp đặt? Thế là để đào bới chân tướng, La Tiểu Lê bắt đầu kéo tay Hồ Lý tâm sự về những tình tiết thú vị trong buổi hẹn hò hôm nay.
Trên bàn trà phòng khách bày một bàn cờ vây do Vu Thu và Phó Dung vừa hạ. Kỳ Trạch từng theo bệ hạ học cờ cũng thuận thế nhìn kỹ một lát, tâm thế tràn ngập tò mò với trình độ chơi cờ của tuyển thủ esports giải nghệ làm streamer kiêm quản lý phố ẩm thực Vu Thu. Còn về phần sếp Phó, đối với lãnh đạo cấp cao thành thạo mười môn phối hợp như anh ta thì cờ vây chính là môn vận động trí óc cơ bản, không có gì đáng ngạc nhiên.
Vu Thu cầm quân đen, Phó Dung chơi quân trắng, lúc này hai người đang giao tranh túi bụi, tình hình chiến đấu cực kỳ gay cấn hoàn toàn không liên quan gì đến tiếng cười vui cậu vừa nghe từ bên ngoài.
Có điều sự trở lại của bọn Kỳ Trạch đã vô tình phá vỡ mạch suy nghĩ của sếp Phó, Phó Dung thả lại quân cờ vào hộp như không muốn tiếp tục chơi nữa mà quay sang tám chuyện với Hạ Viễn Quân.
Nhưng nội dung trò chuyện giữa hai người này khá khó hiểu.
Hạ Viễn Quân cười đắc ý: “Rank tôi cao hơn anh rồi!”
Phó Dung cười nhạo: “Cao bao nhiêu? Chả giấu làm gì, hôm qua anh đây vừa leo lên vị trí mà mười đời nữa chú mày cũng không lên nổi đâu.”
Hạ Viễn Quân khinh thường móc di động ra muốn khoe khoang với Phó Dung mà quên luôn chuyện vừa nãy Kỳ Trạch đã chơi game đến cạn pin, vừa mở màn hình một cái điện thoại cứ thế tắt phụt.
Phó Dung ghét bỏ lắc đầu, xem như nhìn thấu chiêu thức gỡ thẹn vụng về của cậu chủ Hạ. Nếu đã hết bản lĩnh thì anh ta cũng không muốn đuổi giết đến cùng, để lại cho tên kia chút mặt mũi vậy.
Sếp Phó tốt bụng nghĩ trong đầu như vậy đấy.
Bạch Linh Tiên đương ngồi xếp bằng trên ghế đơn đọc sách, nghe thấy La Tiểu Lê và Hồ Lý nói chuyện với nhau nhắc đến tên mình cũng bắt đầu gia nhập vào hàng ngũ tán dóc.
Hôm nay cô nàng đi hẹn hò cùng Vu Thu, giá trị tình cảm của cô dành cho hội khách mời khác phái trong biệt thự này từ đầu đến cuối vốn chỉ ở ngưỡng trung bình thấp. À, ngoại trừ Kỳ Trạch mềm mại vuốt ve thích tay có điểm số cao hơn một chút, còn lại không một ai có thể khiến cô rung động.
Nhưng buổi hẹn hò hôm nay đã thoáng gợi lên chút sóng giữa lòng giếng cổ, làm một người vốn kiệm lời như cô cũng có nhu cầu dùng ngôn ngữ biểu đạt chút cảm xúc trong lòng.
Giống như những gì Bạch Linh Tiên nói ngày trước, cô sẽ động tâm nếu đối phương vô tình làm ra vài hành động đặc biệt. Chính cô cũng không rõ hành động đó cụ thể là gì, chỉ là trước ngày đến đây có một vị trưởng bối tới nhà đã giúp cô tính mệnh, nói duyên phận của Bạch Linh Tiên tới rồi, nên đi XXX tìm chân mệnh thiên tử đi thôi. Nhưng xưa nay vị khách kia đoán mệnh không chuẩn nên người nhà cô không mấy để trong lòng, chỉ có Bạch Linh Tiên là ra vẻ rất tin, còn tin một cách cực kỳ kiên quyết. Nếu lần này đi thật sự không thu hoạch được gì, cả đời này cô có thể yên tâm làm đạo cô phái Toàn Chân được rồi.
Người nhà không còn cách nào khác, chỉ có thể thuận theo.
Đừng nhìn Bạch Linh Tiên là người tu đạo, thật ra cô nàng cũng từng phải trốn tránh trò thúc giục hôn nhân như bao bạn trẻ bình thường. Để tránh bị người nhà cầm sinh thần bát tự dẫn đi xem mắt đủ loại người mình không quen biết, Bạch Linh Tiên quyết định chủ động tham gia chương trình hẹn hò cho xong.
Nhưng sau ngày hôm nay, cô nàng bắt đầu hơi hơi tin rằng có lẽ lần tính mệnh này của trưởng bối đã chuẩn rồi, nếu không mọi việc không thể trùng hợp đến thế được.
Khu rừng phong mà Vu Thu chọn chính là nơi ngày nhỏ Bạch Linh Tiên thường xuyên đến tu tập. Trong lúc hai người đi dạo cậu ta còn phát hiện ra hang núi mà năm xưa cô chôn kho báu bí mật, hộp kho báu nho nhỏ cứ thế bị người ta đào ra xem xét một vòng.
Lúc ấy Bạch Linh Tiên đã sượng đến cứng mặt, không hề muốn xem lại lịch sử đen của mình một chút nào. Nhưng Vu Thu làm sao đoán được mấy thứ ấu trĩ này lại thuộc về mỹ nhân lạnh lùng bên cạnh mình? Cậu chàng không chỉ không bỏ qua mà còn trực tiếp mở nắp hộp hiếu kỳ lật tới lật lui, làm Bạch Linh Tiên suýt nữa không khống chế được hành động bổ đôi đầu Vu Thu ra hủy thi diệt tích.
Rốt cuộc cô nàng vẫn nhớ hiện giờ là xã hội thượng tôn pháp luật, thế nên chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ta mang hộp khó báu bí mật của mình đi. Đáng tiếc Vu Thu không hiểu nổi cơn tranh đấu giằng co trong lòng Bạch Linh Tiên mà còn tiếp tục điên cuồng đâm đầu vào chỗ chết —— Đến trưa hai người ăn cơm cậu ta lại móc chiếc hộp ra vừa xem vừa cao giọng đánh giá.
“… Nhất định là của một cô bé rồi, ừm, cô bé này đáng yêu thật.”
“Ngày còn nhỏ tôi cũng từng ảo tưởng mình là đại hiệp giang hồ, sau đó sẽ bái thiên địa với một nữ hiệp võ công cao cường dịu dàng xinh đẹp đấy…”
“À, Linh Tiên, cô muốn ăn thịt nướng không? Ở đây không cho đốt lửa nhưng tôi có mang theo bàn nướng điện đây, cao cấp lắm, có thể sạc điện từ năng lượng mặt trời luôn! Tôi nướng thịt cho cô ăn nhé?”
“Ha ha ha, nếu đổi bàn nướng thành đống lửa trại, chúng ta thay bộ đồ cổ trang nữa là biến thành đại hiệp ra ngoài thăm thú đi săn, chơi mệt dừng lại đốt lửa nướng thịt uống rượu rồi đúng không? Ha ha ha…”
Hai cảnh tượng rõ ràng chênh lệch nhau đến tám trăm dặm, giờ phút này không hiểu sao lại chồng chập lên nhau rất kỳ diệu.
Bạch Linh Tiên ăn thịt do Vu Thu nướng bằng bàn nướng điện, uống đồ uống không cồn thấp giọng trả lời cậu ta.
“Woa! Nhìn không ra luôn, anh quán quân tinh tế thật đấy, còn nhớ rõ chị Bạch bị dị ứng quả phỉ nữa?” La Tiểu Lê nhìn Vu Thu đầy khoa trương.
Vu Thu bị nhìn đến ngượng ngùng cười mấy tiếng, đột nhiên thấy Phó Dung dẹp bàn không chơi nữa, cậu ta tức khắc dùng vẻ mặt khó nói nhìn Phó Dung chằm chằm.
Đúng là… không biết nên nói thế nào nữa. Sếp Phó biết mình sắp thua rồi nên nhân cơ hội lủi luôn chứ gì? Nếu là người kỳ nghệ bình thường cũng chỉ có thể nhìn ra lúc này lực lượng hai bên đang ngang nhau mà thôi.
Vu Thu không cam tâm dọn cờ vào hộp, làm như lơ đãng hỏi: “Anh Phó này, hôm nay anh và Tiểu Lê đi chơi thế nào?”
“À,” Phó Dung cười đáp, “Cũng không tệ lắm.”
Vu Thu hoài nghi nhìn Phó Dung mấy lần. Ha ha, nói không phải khen chứ, với cái thao tác tay tàn kia của sếp Phó, phỏng chừng trải nghiệm chơi bời ngày hôm nay của bọn họ hẳn là một lời khó nói hết rồi.
Nhớ đến ngày hẹn hò xem như thành công của mình, Vu Thu không khỏi cho Phó Dung một ánh mắt thương hại.
Ai ngờ La Tiểu Lê cũng đáp: “Chơi vui lắm ạ! Sếp Phó lợi hại cực kỳ luôn!”
Nói rồi cô nàng lập tức tường thuật buổi ghé thăm hội trường sự kiện CF* hôm nay, vừa vặn bọn họ đang tổ chức hoạt động lập tổ đội khoảng ba mươi người thi đấu trận giả ăn gà, người thắng cuộc có cơ hội nhận được một bộ trang bị hàng xịn cùng số tiền thưởng mười ngàn tệ.
*CF: CrossFire – Đột Kích, trò chơi bắn súng góc nhìn thứ nhất xuất xứ từ Hàn Quốc.
Tuy số tiền thưởng không nhiều lắm, nhưng các gamer đều có máu hơn thua hiếu thắng rất mạnh nên chẳng mấy chốc người ta đã báo danh full slot. Nhân viên sự kiện làm việc rất có hiệu suất, La Tiểu Lê chỉ phải chờ bốn mươi phút thì chiến trường đã mở cửa rồi.
Thường ngày La Tiểu Lê chỉ giam mình trong studio, sức chiến đấu bằng 5 làm sao có đủ thể lực tham gia mấy hoạt động kiểu này, toàn bộ hành trình chỉ biết ôm đầu bỏ chạy. Cũng may thị lực thật của sếp Phó rất lợi hại, không bị chóng mặt như đánh game góc nhìn thứ nhất trên màn hình, tốc độ tay còn cực nhanh nên cứ thế nhẹ nhàng ngược đám trạch nam bàn giấy đủ một trận rồi cầm chức vô địch về tay. La Tiểu Lê được bảo vệ suốt một đường phải trầm trồ dùng ánh mắt lấp lánh của nữ chính truyện tranh nhìn sếp Phó như nam chính anh dũng ngầu lòi, ở thời khắc này, trong mắt cô sếp Phó phải cao đến hai mét tám có lẻ.
Mà thanh niên Phó Dung lần này không cần nhờ đồng đội kéo, tự dùng thực lực vả cho đối thủ một trận cũng cực kỳ thỏa mãn, đồng thời dặn dò trợ lý sắp xếp hoạt động đi hội trường CF giao lưu trận giả vào lịch trình thường niên.
Vu Thu nghe xong, vẻ mặt càng thêm một lời khó nói hết.
Nói không phải chứ, may mà sự kiện Phó Dung cùng La Tiểu Lê tham gia không có học sinh tiểu học, nên biết rằng sức chiến đấu của bọn nhãi ranh ở sân trận giả CF phải bằng đến năm người trưởng thành.
Hôm nay vận may của sếp Phó rất tốt, xem dáng vẻ của La Tiểu Lê hình như cũng có xu hướng sắp đổ người ta rồi đấy. Chỉ là hy vọng sau này anh ta đừng đến đó thường xuyên, nếu không dễ rơi vào tình cảnh khủng hoảng hiện sinh lắm.
Qua 8 giờ tối Ôn Uyển mới trở về, thoạt nhìn hồn bay lạc phách cứ như vừa bị ai bắt nạt.
Hồ Lý khó chịu dời mắt đi chỗ khác, không muốn xem cô ả diễn trò nữa. Thế nhưng trong phòng vẫn có một cậu trai thẳng không nhìn ra bầu không khí bèn cất tiếng hỏi thăm, Ôn Uyển miệng trả lời mình không sao, nhưng ánh mắt cô ta nhìn về phía Hạ Viễn Quân lại đầy uất ức không thể che giấu.
Vu Thu gãi đầu, đang định nói thêm gì đó thì bị Bạch Linh Tiên gọi giật lại.
Lúc này Ôn Uyển cũng quay sang giải thích với Kỳ Trạch rằng mình có việc bận nên mới rời rạp chiếu phim sớm, thấy bọn họ xem phim hăng say quá nên cũng không muốn quấy rầy. Đương nhiên cậu không tiện nói thêm gì, chỉ theo lẽ thường quan tâm cô ta mấy câu.
Tám người tập trung đầy đủ bắt đầu tổ chức ăn khuya.
Hôm nay tất cả mọi người đều đi hẹn hò, buổi chiều ít nhiều gì cũng ăn chút đồ ăn vặt nên bữa cơm tối không có người phụ trách. Vu Thu trở về biệt thự có mang theo rất nhiều đồ nhắm hương vị tuyệt hảo, cả bọn cùng bày ra bàn ăn với bia và nước ngọt, một bữa ăn khuya trở nên cực kỳ náo nhiệt.
10 giờ tối là thời gian viết cỏ bốn lá.
Hôm nay cả tám người không ai chần chừ do dự nữa, mỗi người nhanh chóng cầm bút viết lời muốn nói gửi đến đối tượng trong lòng mình.
Kỳ Trạch cầm bút nhìn Hạ Viễn Quân ngồi đối diện, rốt cuộc cũng viết xuống lời tâm tình vào tờ giấy được xếp hình trái tim đại diện cho rung động lần đầu, mà tên người nhận từ các khách mời nữ cũng bất giác biến thành Hạ Viễn Quân.
Ở bên kia, Hạ Viễn Quân nhìn Kỳ Trạch cúi đầu viết chữ lộ ra xoáy tóc mà thất thần.
Vừa rồi hắn sạc pin điện thoại xong mới nhìn thấy tin nhắn do quản lý Phương gửi tới dặn dò đừng lên Weibo, sau đó vẫn cứng đầu vào Weibo nhìn ngó một phen, cuối cùng mới suy diễn đến chuyện hôm nay Kỳ Trạch khăng khăng đòi chơi điện thoại mình đến hết pin.
Kỳ Trạch không muốn hắn đọc được tin sẽ tức giận khó chịu nên mới làm vậy đúng không?
Muốn ôm em ấy một cái quá.
Nhưng nhớ lại sự kiện nước trái cây chiều nay, cậu chủ Hạ lại lập tức rụt trở về.
Cùng lúc đó, kỳ đầu tiên mang tên “Làm quen” từ gameshow《 Câu chuyện tình yêu 》của Bội An TV đã chính thức công chiếu trên các nền tảng trực tuyến.
Danh sách chương