Mặt Tố Nhất không tỏ rõ cảm xúc gì, sương đen dày đặc hóa thành vô số bàn tay khua loạn như móng vuốt, nó nhấc Quỳnh Nhập Nhất lên rồi tiện tay ném sang một bên, thanh kiếm phập một tiếng khảm sâu vào vách hang.
Quỳnh Nhập Nhất vừa khóc vừa la làng: “Chủ nhân! Chủ nhân ngươi nhìn hắn kìa!”
Tương Trọng Kính nhìn Cố Tòng Nhứ, Cố Tòng Nhứ liền mỉm cười với hắn.
Tương Trọng Kính thầm nghĩ ác long thật đáng yêu, sau đó quay đầu tiếp tục nghiên cứu trận pháp.
Quỳnh Nhập Nhất: “…”
Quỳnh Nhập Nhất run rẩy nói: “Chủ nhân? Chủ nhân!”
Chủ nhân không hề quan tâm hắn, Cố Tòng Nhứ chuyên tâm dồn trí dùng móng rồng đấu với Tố Nhất, Quỳnh Nhập Nhất lẻ loi một mình ghim trên vách hang, không người đoái hoài.
Tương Trọng Kính từ từ phá vỡ từng tầng phong ấn, tiếng đánh nhau rầm trời vang bên tai không ảnh hưởng gì đến hắn.

Chỉ là vận may của hắn quá kém, trong khi Cố Tòng Nhứ và Tố Nhất đánh nhau, cả hang động liên tục bị va chạm khiến mấy tảng đá trên trần rớt xuống, mười tảng thì cũng có năm tảng sắp sửa rớt trúng đầu hắn.
Tương Trọng Kính không thèm quan tâm, chỉ lo tập trung phá giải pháp trận, trái lại là Cố Tòng Nhứ luôn ngó chừng hắn, y phất tay bắn ra một luồng linh lực đánh tan những tảng đá sắp rơi trúng hắn,
Hồi còn ở Khứ Ý Tông cho đến bây giờ, Tương Trọng Kính chưa bao giờ nghiên cứu trận pháp, dường như Khúc Hành cố ý hay vô tình luôn lén lút cản trở hắn đến lớp học trận pháp.
Cũng may Thần hồn dung hợp mang theo sự tinh thông trận pháp đời trước của Tương Trọng Kính đã hoàn toàn trở lại, Tương Trọng Kính vốn không biết trận pháp phức tạp trên vách hang tên gì nhưng vừa nhìn là trong đầu hắn liền hiện ra vô số cách phá giải.


Tương Trọng Kính không chớp mắt nhìn trận pháp sắp sửa bị phá giải, đầu ngón tay nhẹ nhàng thả ra một sợi linh lực âm thầm lặng lẽ len lỏi vào các ngóc ngách trong hang động.
Sợi linh lực còn mảnh hơn cọng tóc lúc lướt qua người Cố Tòng Nhứ thì bị y nhạy cảm phát hiện ra, đồng thời, hai đốm u hỏa bay đến bên cạnh cọ cọ vào má y để lấy lòng.
Tố Nhất vẫn là bộ dáng đó, chẳng qua là ở nơi mà Cố Tòng Nhứ không phát hiện, trên mặt đất trong hang động dần dần bị bóng đen tựa như sương mù xâm chiếm, vô số cánh tay đen thui mọc lên như nấm, có vài cánh tay đụng vào Cố Tòng Nhứ thì bị uy áp của y trực tiếp làm bể ra, hóa thành sương mù tiêu tán vào không trung.
Cố Tòng Nhứ biết Tương Trọng Kính sắp phá giải trận pháp gần xong, đang định lùi về nhưng nhác thấy dưới đất không biết từ khi nào mọc ra vô số cánh tay đen uốn éo như rong biển thì không khỏi sững sờ.
Mấy thứ này… Sao giống hệt trong bí cảnh tam độc vậy?
Từ khi Tương Trọng Kính bắt đầu phá trận, Tố Nhất đã đứng im tại chỗ không làm gì, trên người liên tục cuồn cuộn hút lấy linh lực như sương đen dày đặc của ác long để chữa lành những nơi bị ác long đánh bầm dập đổ máu, cùng với… Khôi phục những cái tay đen thui đáng ghét thò lên từ mặt đất kia.
Cố Tòng Nhứ theo bản năng không thích những thứ này, y nhíu mày nhấc tay ném u hỏa trở về bên cạnh Tương Trọng Kính, dặn dò: “Bảo vệ hắn cho tốt.”
Nói xong, y liền biến thành cự long ngay tại chỗ, bởi vì không gian trong hang động quá nhỏ nên đâm ra chen chúc chật chội, y cố gắng chịu đựng mấy đòn tấn công của Tố Nhất khó khăn nhấc móng rồng lên vung tới cào một phát, sương đen tràn ra từ dưới đất bỗng chốc phát ra từng đợt kêu rên rồi hóa thành tro bụi.
Ánh mắt của Tố Nhất càng lạnh lùng, nhìn kỹ có thể thấy trong đôi mắt kia toàn là hận ý.
Cho dù là nhìn Cố Tòng Nhứ hay là nhìn Tương Trọng Kính.
Cố Tòng Nhứ vốn nghĩ con lừa ngốc này phá sắc giới tơ tưởng đến Tương Trọng Kính, nhưng bây giờ nhìn lại thì thấy không phải, nếu không thì tại sao hắn lại nhìn người mình thích với ánh mắt oán hận như vậy chứ?
Cố Tòng Nhứ có chút đắc ý, đến bây giờ y không biết nhìn Tương Trọng Kính bằng ánh mắt này.
Suy nghĩ này vừa lóe lên thì ác long không khỏi sững sờ.
Sẽ không nhìn người mình thích với ánh mắt oán hận?
Người mình thích…
Cố Tòng Nhứ sững sờ hồi lâu, bất chợt hít sâu một hơi.
Chẳng lẽ những suy nghĩ và hành động không được tự nhiên của mình trong khoảng thời gian này là vì…
Y khao khát Tương Trọng Kính??!
Tố Nhất thừa dịp y ngây người đã hút thêm một mớ linh lực tam độc, linh lực ít ỏi trong kinh mạch của hắn dần dần được bơm đầy, lúc này Tương Trọng Kính cũng đã phá xong tầng phong ấn cuối cùng .
Tương Trọng Kính không thèm nhìn Tố Nhất, động tác lưu loát thả ra linh lực tạo thành một trận pháp, sau đó phá vỡ tất cả pháp trận đang vận chuyển trên vách hang.
Nguyên cái hang động phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa, trên trần lại bắt đầu rớt xuống những tảng đá to lớn, trông có vẻ nơi này sắp sửa sụp đổ hoàn toàn.

Tương Trọng Kính: “Canh Ba!”
Cố Tòng Nhứ theo bản năng nhào về phía hắn, hình rồng to lớn bao vây Tương Trọng Kính vào bên trong, dùng long thân cường hãn ngăn cản tất cả nguy hiểm xung quanh.
Tố Nhất có vẻ đã sớm lường trước Tương Trọng Kính có thể phá vỡ trận pháp của mình, hắn uy nghiêm đứng trong bụi bặm nhìn Tương Trọng Kính với ánh mắt u ám, lạnh lùng nói: “Trọng Kính, bây giờ nếu ngươi thật sự giết ta, tương lai mới có thể chết trong tay ta.”
Tương Trọng Kính không hiểu mấy lời này của hắn, vẻ mặt của hắn lạnh như băng, đang định lên tiếng thì Cố Tòng Nhứ đột nhiên nhấc móng vuốt che trên đỉnh đầu Tương Trọng Kính, ngăn cản một tảng đá lớn rơi xuống.
Sau tiếng nổ vang dội, tầng phong ấn cuối cùng bao vây cả hang động hoàn toàn sụp đổ, chôn một người một rồng dưới đống đất đá.
Trên vách đá ở Lâm Giang Phong, Dịch Quận Đình ngạc nhiên nhìn ngọn núi phía dưới tựa hồ phát ra tiếng kêu rên, sau đó một góc núi trực tiếp sụp xuống.
Cậu sợ hết hồn, lập tức kêu Dịch Xích Hàn cùng tới đó kiểm tra.
Dịch Xích Hàn vốn không tin nhưng cũng nhíu mày đi theo, quả nhiên thấy một góc núi bị sụp, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc.


Hai người đi đến chỗ núi lở, bởi vì ngôi miếu bị cây cối dày đặc che khuất nên bây giờ họ mới phát hiện ngôi miếu vốn yên tĩnh này chẳng biết lúc nào đã biến thành đống đổ nát.
Dịch Quận Đình không khỏi sợ hãi, một hồi lâu sau mới lắp bắp: “Chuyện này… Là thế nào?”
Nơi mà cha cậu hay uống trà… Thật giống như trong một đêm đã bị người ta san thành bình địa.
Nhưng lúc nãy mới lên núi thấy vẫn còn bình thường mà.
Dịch Xích Hàn nói: “Đi nói cho Chưởng môn trước đã.”
Dịch Quận Đình gật đầu lia lịa, đang định chạy lên núi thì nghe chỗ bị núi lở cách đó không xa truyền đến tiếng rồng gào thét.
Cậu ngạc nhiên quay đầu đúng lúc nhìn thấy một con rồng đen phá vỡ đống đổ nát bay vút lên trời, trong móng vuốt thấp thoáng có một bóng người mặc áo đỏ.
Không đợi Dịch Quận Đình và Dịch Xích Hàn thấy rõ, Tố Nhất mặc tăng bào màu đen đã bay lên đuổi theo sát nút, vẻ mặt hờ hững nâng tay đánh ra một chưởng Phật ấn về phía ác long.
Bàn tay Phật hư ảo to như núi xuất hiện giữa không trung, phảng phất như có hàng ngàn quân lực từ bên trên đè ác long xuống.
Dịch Quận Đình cũng bị dọa, lật đật kéo tay áo của Dịch Xích Hàn nói: “Xích Hàn ca, cái đó… Hình như là rồng của Kiếm tôn!”
Dịch Xích Hàn đang nhìn chằm chằm Tố Nhất đang đứng trong đống đổ nát, nghe vậy thì kinh ngạc nhìn theo hướng Dịch Quận Đình chỉ, đúng như dự đoán phát hiện bóng người màu đỏ nhỏ xíu phía xa kia là Tương Trọng Kính.
Phật ấn sắp sửa đè xuống, Tương Trọng Kính được Cố Tòng Nhứ nắm giữ trong móng rồng, dưới chân hắn là chiều cao vạn trượng nhưng hắn cũng không cảm thấy sợ, trái lại còn bật cười thành tiếng.
Hắn ngoắc tay với đống đổ nát bên dưới, Quỳnh Nhập Nhất bị chôn trong hang động lập tức xông phá đất đá bay vèo ra, nằm gọn trong tay của hắn.

Tương Trọng Kính nhỏ giọng lẩm bẩm: “Để ta cho ngươi biết một chút về Phật ấn trong truyền thuyết.”
Sáu mươi năm trước Tương Trọng Kính từng đánh nhau với đủ loại người từ thấp hèn đến cao quý ở Tam giới, nhưng chưa từng ra tay với người của cửa Phật, đây là lần đầu tiên.
Tương Trọng Kính nhón chân nhẹ nhàng bay lên lưng rồng, áo đỏ tung bay trong gió, hắn nâng bàn tay năm ngón cắm vào trong tóc rồi nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài ra sau lưng, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt sắc lẻm như dao găm thấy mà rùng mình.
Cách sáu mươi năm, cuối cùng Quỳnh Nhập Nhất cũng chờ được chủ nhân khôi phục lại linh lực, kích động đến muốn nhảy cẫng lên, kêu la om tỏi: “Chủ nhân! Lẹ lên, giết sạch bọn hắn! Không cho đẻ trứng!”
Tương Trọng Kính cười khẽ.
Cổ tay gầy nhỏ của hắn xoay nhẹ một vòng, mũi kiếm của linh kiếm chỉa thẳng lên trên chậm rãi chặn lại Phật ấn.
Ngay cả Cố Tòng Nhứ cũng không nghĩ là thanh kiếm của Tương Trọng Kính có thể ngăn chặn được Phật ấn to như quả núi kia.
Bàn tay đang cầm linh kiếm của Tương Trọng Kính đột nhiên duỗi ra một ngón tay cà nhẹ lên lưỡi kiếm, một giọt máu tươi vừa chảy ra lập tức bị kiếm hút lấy, thân kiếm vốn là màu ngân bạch hiền hòa lập tức biến thành hung kiếm được bơm máu gà, lưỡi kiếm sắc bén bắn ra kiếm ý dữ tợn, thân kiếm hiện lên những vết máu đỏ tươi chằng chịt đầy vẻ quỷ dị.
Cố Tòng Nhứ vẫn còn đang suy đoán hắn định làm gì, chỉ thấy Quỳnh Nhập Nhất ở giữa trung tâm, xung quanh nó bỗng chốc xuất hiện vô số lưỡi kiếm giống hệt rồi tản ra tạo thành quả cầu lớn, bao vây một người một rồng ở chính giữa.
Cố Tòng Nhứ khẽ sửng sốt.
Khi Tương Trọng Kính đánh nhau thì chưa bao giờ chần chừ một giây nào, thường thường trong đầu nghĩ gì là lập tức chuyển thành hành động ngay, Cố Tòng Nhứ còn chưa kịp nhìn kỹ những thanh kiếm kia là thật hay ảo ảnh thì bên tai truyền tới tiếng rào dữ dội như đổ một cơn mưa lớn.

Vô số lưỡi kiếm được Tương Trọng Kính dẫn dắt hợp sức chống lại Phật ấn đang cố sức đè xuống.
Sau đó là cơn mưa thật sự đổ xuống như xối nước.

Cố Tòng Nhứ lật đật nhổm cái đuôi lên, dùng tư thế uốn éo kì lạ giúp Tương Trọng Kính che mưa.
Tương Trọng Kính nén cười đẩy đuôi của y ra, ngửa đầu nhìn kiếm của mình đang dần dần bị Phật ấn đè xuống, mặc cho mưa rơi xối xả vào người mình.
Từng thanh kiếm ảo ảnh hóa thành mưa rơi xuống, ánh sáng màu vàng của Phật ấn cũng theo đó từ từ nhạt dần.
Tương Trọng Kính tranh thủ cơ hội nắm chặt Quỳnh Nhập Nhất trong tay, khẽ híp mắt bắn ra một luồng kiếm ý ngất trời, tựa như một cột ánh sáng xông phá bầu trời, cho dù là ban ngày cũng có thể thấy rõ cột sáng chói mắt đó.
Dịch Quận Đình và Dịch Xích Hàn trợn mắt má miệng nhìn.
Trong nháy mắt, Dịch Quận Đình hoàn toàn biết được tại sao năm đó cha mình chỉ thấy Tương Trọng Kính xuất kiếm một lần là nhớ mãi cả đời, từ đó si mê kiếm đạo quên lối về.
Cũng giống như bây giờ, có lẽ một kiếm này cũng sẽ in sâu vào đầu cậu, suốt đời không thể nào quên được.
Sau một tiếng vang kinh thiên động địa, Phật ấn chỉ chống đỡ được một giây liền ầm ầm nổ thành ánh sáng màu vàng bắn ra tứ phía, hóa thành mưa đá rớt lộp bộp trên đất.
Cùng lúc đó, chẳng biết Tương Trọng Kính từ lúc nào đã nhảy xuống lưng ác long, tay cầm linh kiếm đặt lên cổ Tố Nhất.
Tương Trọng Kính cười nói: “Đại sự, ngươi lại thua nữa rồi.”
Tố Nhất vô cảm nhìn hắn, vừa không sợ vừa không cầu xin tha thứ, chỉ lạnh lùng nói: “Ngươi giết ta, sẽ hối hận.”
Tương Trọng Kính cong đôi mắt: “Đại sư, ta nghe chán câu này rồi.”
Cố Tòng Nhứ còn bay lơ lửng trên không trung, không dám đáp xuống sợ Tố Nhất lại hút lấy linh lực tam độc của y để chữa thương, không thể làm gì khác đành phải bay lòng vòng bên trên.
Tương Trọng Kính lười nói nhiều, đang định nhanh gọn lẹ lụi một kiếm tiễn người về tây thiên, nhưng chưa kịp hành động thì chợt nghe thấy tiếng gọi mang theo kinh ngạc.
“Kiếm tôn.”
Tương Trọng Kính sẽ sửng sốt, nghiêng đầu nhìn sang thì thấy Dịch Quận Đình không biết đến từ lúc nào, đang đứng ở phía xa ngơ ngác nhìn hắn.

Tay cầm kiếm của Tương Trọng Kính khẽ run, hắn hiền hòa mỉm cười nói: “Quận Đình, sao thế?”
Dịch Quận Đình cũng khờ, nghe thấy Tương Trọng Kính nói vậy chẳng khác gì đang chào hỏi thường ngày, trong nhất thời không biết có phải mình quá lo lắng hay không.
Dịch Quận Đình ấp úng nói: “Kiếm tôn… Ngài, ngài đang làm gì vậy?”
Tương Trọng Kính càng mỉm cười ôn hòa hơn, dịu dàng nói: “Ta đang thảo luận Phật pháp với đại sư.”
Dịch Quận Đình: “…”
Dịch Xích Hàn: “…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện