Trên mặt Tương Trọng Kính và Cố Tòng Nhứ viết đầy— “Ủa ủa gì? Chuyện này là sao?”
Tương Trọng Kính chần chừ một lát rồi định tới xem thử, Cố Tòng Nhứ cản hắn lại: “Coi chừng có bẫy.”
Tương Trọng Kính ‘Ừm’ một tiếng rồi nói: “Nhưng nếu không tới gần, làm sao biết hắn có giả bộ hay không?”
Cố Tòng Nhứ suy nghĩ một hồi, đột nhiên không hiểu sao cảm thấy vui vẻ, nói: “Dễ thôi.”
Tương Trọng Kính nhướng mày nhìn y, nghĩ là y sẽ dùng cấm chế gì đó để bảo vệ mình, đang định nói ‘Bây giờ ta đã khôi phục linh lực, cũng có cấm chế hộ thể’ thì trơ mắt nhìn Cố Tòng Nhứ đột nhiên hóa thành rồng nhỏ, lần nữa quấn lên người hắn.

Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính lấy làm lạ hỏi: “Ngươi tính làm gì?”
Cố Tòng Nhứ nói: “Che chở cho ngươi.”
Tương Trọng Kính: “…”
Tố Nhất đang nằm hộc máu càng hộc ra nhiều máu hơn, hắn giùng giằng nhấc cái tay tái nhợt vịn giường đá bị sụp một nửa bên cạnh ngồi dậy, đôi ma đồng đỏ tươi nhìn chòng chọc vào Cố Tòng Nhứ, hận không thể khiến y thịt nát xương tan.
Tương Trọng Kính dở khóc dở cười, vốn định gỡ Cố Tòng Nhứ xuống nhưng nhác thấy tình trạng Tố Nhất như vậy, trái lại không tỏ ra nóng nảy.
Tố Nhất lạnh lùng nhìn hắn, khuôn mặt vốn tràn đầy thiện ý từ bi giờ đây trông cực kỳ yêu tà, vệt đỏ tươi ở đuôi mắt hắn kéo dài đến tận thái dương.

“Trọng Kính…” Tố Nhất thở ra một hơi, lạnh lùng nói: “Con rồng này sớm muộn gì cũng sẽ hại chết ngươi.”
Cố Tòng Nhứ vừa nghe vừa quấn chặt Tương Trọng Kính hơn.

Tương Trọng Kính vốn đang nở nụ cười cao thâm khó lường, định mở miệng giễu cợt vài câu thì cái eo bất ngờ bị siết chặt khiến hắn suýt chút nữa nhũn hai chân, không thể làm gì khác đành phải lén lút nhéo một phát vào cái đuôi của Cố Tòng Nhứ.
Lúc này Cố Tòng Nhứ mới bất đắc dĩ thả lỏng.
Tương Trọng Kính thong dong đi tới chỗ Tố Nhất, híp mắt cười nói: “Sao vậy, ngươi không cướp hết linh lực tam độc trong người Túc Tàm Thanh?”
Tố Nhất ho ra một ngụm máu, ngồi xếp bằng ổn định lại thân thể, nhẹ nhàng nhắm lại đôi mắt chứa đầy phức tạp.
Chỉ trong một thoáng, hắn lại lần nữa biến về vị cao tăng thâm sâu khó lường nắm gọn tất cả mọi người trong lòng bàn tay của mình.
“Sao ngươi biết được?”
Tương Trọng Kính không hoảng loạn, hắn vén vạt áo ngồi xếp bằng đối diện với Tố Nhất, chống cằm cười tủm tỉm: “Ngàn năm trước lửa của tam độc thiêu hủy địa mạch, mang tam độc tham sân si chìm vào trong địa mạch linh lực, khiến cho ngàn năm qua linh lực của những người tu luyện đều có lẩn tạp chất của tam độc.”
Hắn suy nghĩ một lát rồi nói thêm một câu: “…Và không có cách nào phi thăng.”
Ngàn năm qua, không kể đến ma tu, có rất ít người tu đạo phi thăng.
Tương Trọng Kính khá hứng thú nói: “Những người nhập ma kia là bị ngươi rút hết linh lực tam độc trong cơ thể mà biến thành quái vật, cuối cùng là chết thảm, Khúc Hành cũng giống vậy.”
Tố Nhất biết người này rất thông minh, dứt khoát không che giấu nữa: “Ừ.”
“Trước đây ta luôn suy nghĩ vì sao ngươi cần linh lực tam độc…” Tương Trọng Kính nhìn khuôn mặt của Tố Nhất dần dần bị máu nhuộm đỏ, thản nhiên nói: “Bây giờ ta đã biết.”
Tố Nhất hẳn là cần linh lực tam độc để áp chế thứ gì đó trong cơ thể, hoặc là để chữa vết thương kì quái nào đó.
Cố Tòng Nhứ dựa đầu vào hõm cổ của Tương Trọng Kính, thụ đồng uy nghiêm nhìn chằm chằm Tố Nhất như thể đang quan sát một mâm thức ăn nóng hổi.

Tố Nhất liếc Cố Tòng Nhứ tựa hồ cực kỳ ghét bỏ, không kiên nhẫn nói: “Trọng Kính, ta không muốn giết ngươi.”
Hắn vừa nói xong thì ngay tức khắc bị một thanh kiếm đâm xuyên qua ngực, chớp mắt máu nhuộm đỏ tăng bào.
Tương Trọng Kính híp mắt cười, trong tay hắn cầm linh kiếm vừa mới gọi tới, lặng lẽ không tiếng động đâm thủng ngực Tố Nhất.
Không chỉ Tố Nhất bị bất ngờ, ngay cả Cố Tòng Nhứ cũng bị dọa hết hồn.
Tương Trọng Kính nâng tay trái cầm kiếm, tay phải chậm rãi vân vê lọn tóc rơi trước ngực, cười nói: “Ồ? Nhưng ta thì lại muốn giết ngươi.”
Máu trào ra từ khóe môi Tố Nhất, hắn nhìn chằm chằm Tương Trọng Kính mỉm cười nhưng ánh mắt lại lạnh tanh không chút tình cảm nào, chẳng hiểu vì sao hắn lại cười.
“Trọng Kính.” Tố Nhất chật vật nâng tay cầm cổ tay đang cầm kiếm của Tương Trọng Kính, dùng ngón tay dính máu vẽ một đường trên cổ tay của hắn, cười nói: “Nếu là ngàn năm trước ngươi có thể quyết tuyệt như vậy, sẽ không đến nỗi rơi vào cảnh chết thảm.”
Tương Trọng Kính hất tay của Tố Nhất ra rồi lau sạch vết máu trên cổ tay, miễn tránh khỏi trúng phải pháp trận kì quái nào đó.
“Đúng vậy.” Tương Trọng Kính không để tâm những lời nói của Tố Nhất, không kiên nhẫn nói: “Bây giờ cũng không muộn.”
Vì linh kiếm được linh lực của chủ nhân hỗ trợ thêm nên kiếm ý càng mãnh liệt hơn trước, mang theo linh lực gào thét xông tới, gần như muốn đốt trụi Tố Nhất đã bị lửa thiêu nửa người ra thành tro.
Cho dù vậy Tố Nhất vẫn nhìn hắn cười u ám.
Tương Trọng Kính không chớp mắt, thấp giọng nói: “Ta chưa bao giờ vô duyên vô cớ giết người, ta cũng không biết năm đó ngươi đã làm gì, nhưng trực giác nói cho ta biết nếu hôm nay để ngươi sống thì tương lai kẻ chết chính là ta.”
Tố Nhất nói: “Là ta dùng tháp Phù Đồ để ngươi sống lại…”
“Ta tin trực giác của mình.” Tương Trọng Kính nghiêng người tới gần hắn, nhìn chằm chằm vào đôi mắt khép hờ của Tố Nhất: “Cho dù ngươi liều mình cho ta sống lại, vậy chắc chắn ngươi cũng sẽ muốn thứ gì đó ở trên người ta.”
Tố Nhất cười một tiếng rồi phun ra thêm một ngụm máu, uể oải nói: “Từ trên người ngươi… Được cái gì?”
Tương Trọng Kính không tin bộ dạng hộc máu đáng thương của hắn, lạnh nhạt nói: “Ta sợ đau, ta sợ nó còn hơn sợ chết, cho nên chỉ cần giết được ngươi thì ta mới có thể ngủ ngon giấc.”
Cố Tòng Nhứ quấn trên người hắn đang há miệng gầm gừ với Tố Nhất, muốn tăng thêm khí thế cho Tương Trọng Kính, nghe thấy hắn nói vậy bèn vội vàng quấn chặt người thêm.


Tố Nhất chán nản nhắm mắt lại, lúc mở ra con ngươi lần nữa biến thành hình dạng ba cánh hoa, hắn liếc Cố Tòng Nhứ rồi nhẹ giọng nói: “Trọng Kính, ngươi thông minh như vậy, chẳng lẽ chưa từng nghĩ ta có thể hấp thụ linh lực tam độc để chữa thương nhưng tại sao lại bỏ qua Túc Tàm Thanh?”
Tương Trọng Kính khẽ sửng sốt, không biết nghĩ tới điều gì mà đột nhiên con ngươi co lại, hắn nhanh chóng đứng dậy.
Cuối cùng hắn đã biết tại sao Tố Nhất phải đưa Túc Tàm Thanh và Tấn Sở Linh đến đây, Tố Nhất có ý định cướp linh lực trong cơ thể ác long?
Tố Nhất bật cười, lặp lại một câu: “Trọng Kính, ta thật sự không muốn giết ngươi.”
Tương Trọng Kính chợt lùi về sau mấy bước, gỡ Cố Tòng Nhứ đang bám trên người xuống rồi hất ra sau, thúc giục: “Đi mau…”
Còn chưa nói xong, vách hang vốn bị ngọn lửa đốt cháy xém đột nhiên bắn ra huyết quang chói mắt, trận pháp được ẩn giấu trong bóng tối bỗng chốc xuất hiện, bao phủ toàn bộ hang động lại.
Cố Tòng Nhứ hóa thành hình người, ngạc nhiên nhìn đầu ngón tay của mình bốc ra khí đen liên tục bay về phía Tố Nhất, giống như bị sức mạnh vô hình nào đó hút lấy.
Tương Trọng Kính siết chặt kiếm, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Với linh lực dồi dào của ác long thì chỉ như bị hút mất một góc của tảng băng chìm, nhưng nhiêu đó cũng đủ để Tố Nhất chữa trị những vết thương chí mạng trên người mình.
Ngay sau đó, linh kiếm của Tương Trọng Kính cũng theo sát, không đợi Tố Nhất chữa trị xong liền chém một kiếm tới, mang theo linh lực kinh người suýt chẻ Tố Nhất ra làm đôi.
Cả người Tố Nhất toàn là máu, hắn ngẩng đầu mỉm cười quỷ dị với Tương Trọng Kính.
Con ngươi của Tương Trọng Kính co rụt lại, theo trực giác mách bảo lập tức rút kiếm về và lùi nhanh ra sau vài bước, linh kiếm rút nhanh về làm văng ra một đường máu hình cung dữ tợn.
Quả nhiên một giây sau, sương đen dày đặc trên người Tố Nhất hóa thành vô số mũi tên nhọn bay đầy trời, xuyên thủng không khí lao vút về phía Tương Trọng Kính.
Âm thanh rạch ngang không khí vang lên bên tai, Tương Trọng Kính cầm linh kiếm đánh rớt những mũi tên lao tới, vẻ mặt ngày càng trở nên u ám.
Cố Tòng Nhứ nhanh chóng bay tới cản lại Tương Trọng Kính chực chờ muốn lao tới chém người, vội vàng nói: “Trọng Kính, hắn có thể rút linh lực tam độc từ người ta, ngươi có giết hắn vô số lần thì hắn vẫn không chết được.”
Tương Trọng Kính siết chặt kiếm nhìn chằm chằm Tố Nhất dần dần biến trở về nguyên hình: “Ta biết chứ.”
Cố Tòng Nhứ thấy hắn còn muốn xông tới chém người, lật đật giữ chặt lấy tay hắn: “Trọng Kính, ngươi tỉnh táo lại đi, nghe ta nói…”
Tương Trọng Kính nóng nảy một cách khó hiểu, lạnh lùng quát: “Nói gì?!”
Cố Tòng Nhứ không biết hắn vì sao lại tức giận, lắp bắp: “Nói… Nói xem phải giải quyết như thế nào?”
Ánh mắt Tương Trọng Kính sắc lẻm, vẻ mặt lạnh như băng: “Giải quyết ai, giải quyết ngươi?!”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Cố Tòng Nhứ khẽ sửng sốt, không biết đã hiểu ra được gì mà đột nhiên bật cười.
Tương Trọng Kính nhíu mày: “Cười gì?”
Cuối cùng Cố Tòng Nhứ đã biết tại sao Tương Trọng Kính lại tức giận cắc cớ, hóa ra là hắn cảm thấy nếu muốn giết Tố Nhất thì phải giải quyết nguồn cơn sự việc là ác long.

“Tỉnh táo lại đi.” Cố Tòng Nhứ nhịn cười: “Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ngay cả bản thân mình cũng dần mất lí trí sao?”
Tương Trọng Kính thoáng cứng đờ.
“Đối phó với hắn thực ra cũng rất đơn giản, linh lực của ta và của hắn đều chung một nguồn, mặc dù hắn có thể dùng linh lực của ta để chữa trị cơ thể nhưng ít gì ta cũng là ác long, tự nhiên có thể ngăn cản hắn lại.” Cố Tòng Nhứ nói: “Ngươi nhân cơ hội này phá hỏng trận pháp, không phải là giải quyết xong rồi sao?”
Tương Trọng Kính: “…”
Trên đầu Tương Trọng Kính nổi lên từng quả bong bóng, quay đầu mê mang nhìn Cố Tòng Nhứ như thể hắn chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.
Cố Tòng Nhứ thấy bộ dáng ngơ ngác của hắn có chút đáng yêu, dở khóc dở cười nói: “Bao giờ ngươi mới có thể sửa cái tật xấu hễ có chuyện gì là cứ muốn một mình giải quyết vậy? Có ta ở đây mà, ngươi…”

Y nghiêng đầu suy nghĩ một lát, nghiêm túc nói: “Ngươi có thể dùng ta.”
Ác long cũng không phải là vật cát tường may mắn gì, nhưng ít ra y biết đánh đấm.
Tương Trọng Kính ngây người hồi lâu, sau khi hoàn toàn tỉnh táo lại thì bối rối quá trời.
Trong đầu của hắn vừa lóe lên suy nghĩ ‘Hắn có thể nhờ vào linh lực của ác long để chữa trị thân thể, nếu ta muốn giết hắn thì chẳng phải là…’ thì hoàn toàn mất lí trí, đầu óc luôn thông minh nhanh nhạy hơn bất kì ai đột nhiên ngừng hoạt động, cứ như lâm thời ngủ đông vậy.
Cố Tòng Nhứ hỏi hắn: “Có được không?”
Tương Trọng Kính che miệng e hèm một tiếng, vành tai đỏ bừng, thấp giọng nói: “Được.”
Trong khi hai người nói qua nói lại thì Tố Nhất đã hoàn toàn khôi phục linh lực, tăng bào màu trắng không nhiễm hạt bụi, giống như người nằm chật vật nhếch nhác trên đất hồi nãy không phải là hắn vậy.
Trận pháp xung quanh vẫn bao vây ba người trong hang động chật hẹp, sau khi Cố Tòng Nhứ và Tương Trọng Kính bàn bạc kỹ càng xong, Cố Tòng Nhứ không nói nhiều lập tức cầm lấy kiếm trong tay Tương Trọng Kính lao thẳng tới chỗ Tố Nhất.
Tương Trọng Kính rất tin tưởng Cố Tòng Nhứ, tránh khỏi chỗ hai người họ đánh nhau rồi bắt đầu đi xem trận pháp phức tạp trên vách hang, muốn nhanh chóng phá giải trận pháp khiến hắn thấy khó chịu này.
Chắc là Tố Nhất đã nghiên cứu trận pháp rất kỹ, Tương Trọng Kính mới nhìn sơ qua không thể nào phá giải ngay được.
Tương Trọng Kính cảm thấy khá hứng thú, vươn tay sờ hoa văn phức tạp mang phong cách cổ xưa của pháp trận, bắt đầu phá giải từng tầng một.

Hắn cực kỳ thông minh, đoán chừng trong khi Cố Tòng Nhứ và Tố Nhất đánh nhau khoảng mười chiêu, hắn có thể hoàn toàn phá giải trận pháp này.
Ở một bên, Cố Tòng Nhứ cầm kiếm phóng về phía Tố Nhất, Quỳnh Nhập Nhất rất chi là khó chịu khi bị người khác dùng, mất hứng nói: “Ngươi có biết dùng kiếm không vậy?”
Cố Tòng Nhứ hừ lạnh: “Nhìn kiếm đơn giản vậy ta nhìn sơ qua là biết dùng ngay.”
Đường đường là ác long sao có thể không biết dùng kiếm?
Tố Nhất ở phía đối diện hờ hững nhìn y, nhẹ nhàng nhấc tay lên đánh tới một luồng linh lực lạnh thấu xương.
Thụ đồng của Cố Tòng Nhứ khẽ co lại, theo bản năng biến bàn tay thành móng rồng, nhanh gọn lẹ chụp lấy luồng linh lực mà mặt không biến sắc, sau đó không chớp mắt ‘ực’ một tiếng nuốt xuống bụng.
Tố Nhất: “…”
Cố Tòng Nhứ chép miệng lẩm bẩm: “Quả nhiên vẫn là móng rồng dễ xài hơn.”
Vừa dứt lời, Cố Tòng Nhứ chợt vung tay nâng Quỳnh Nhập Nhất lên cao, hành động tiếp theo ngoài dự đoán của mọi người, y ném Quỳnh Nhập Nhất về phía Tố Nhất với tốc độ bàn thờ, trực tiếp đâm thủng kết giới phòng hộ của hắn, ầm một tiếng ép Tố Nhất phải lui ra sau nửa bước.
Tương Trọng Kính tình cờ quay đầu thấy cảnh này: “…”
Quỳnh Nhập Nhất: “…”
Ngươi dùng kiếm kiểu này đó hả a a a a?!!!!
Kiếm sinh sỉ nhục, đều dồn hết vào khoảnh khắc này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện