Lục Ngôn gặp ác mộng, tiếc rằng không nhớ rõ mình mơ thấy gì.
Anh mở mắt ra, trước mắt là gương mặt quan tâm của chủ nhiệm Hồ.
“Tiểu Lục? Cháu sao thế? Dạo này phẫu thuật mệt mỏi quá à?” Chủ nhiệm Hồ hỏi: “Sao lại dựa vào tường ngủ rồi?”
Đầu Lục Ngôn đau như sắp nứt ra, choáng váng mất một lúc, cảm giác như thức đêm quá lâu, lại cũng như say rượu.
Vẻ mặt chủ nhiệm Hồ muộn phiền: “Sắp làm phẫu thuật rồi, cháu mau mau thay quần áo đi.
Dẫu sao ngay cả thỏa thuận bảo mật cũng ký rồi, không thể đổi ý được, đúng không?”
Thỏa thuận bảo mật?
Lục Ngôn tự hỏi một lát, nhớ ra.
Nửa tiếng trước, anh vốn đang nghỉ phép ở nhà nhưng lại bị gọi vào bệnh viện tăng ca khẩn cấp, thực hiện một ca phẫu thuật đặc biệt.
Lục Ngôn luôn yêu nghề kính nghiệp, vậy nên anh gật đầu, đi về phía phòng chờ phẫu thuật.
Khi giơ tay ra chuẩn bị đeo găng, anh bỗng bị cảm giác đau đớn truyền tới từ hai tay ép cho phải buông ra.
Anh vén tay áo lên.
Trên hai cánh tay đầy những vết dao sâu hoắm, cũ mới đủ cả.
Có thể đoán ra rất nhiều thông tin căn cứ theo miệng vết thương.
Ví dụ như cách thức, phương thức hung khí đâm vào, số liệu vật lý của hung thủ, v.v
Lục Ngôn quan sát một lát, xác định được rằng vết thương này là do mình tự gây ra.
Anh đếm thử, trên cánh tay trái có tổng cộng 23 vết, trên cánh tay phải lại có một chuỗi số.
Lục Ngôn thừa nhận, đúng là anh có tiền sử bệnh tâm thần thật, nhưng anh chắc chắn sẽ không tự hại chính mình.
Do vậy chuỗi số này ắt hẳn phải chứa đựng thông tin nào đó.
Bình thường bản mã kỹ thuật số hay được tạo nhờ chuyển đổi các chữ cái tiếng Anh thành con số thông qua hệ thập lục phân, thường sử dụng bảng mã ASCII, thế nhưng cũng không loại trừ các phương pháp khác.
Lục Ngôn phiên dịch chuỗi số này thành: wslyzddn.
“Mình là Lục Ngôn*(wǒ shì lù yán)… zddn là gì đây?”
Vẻ mặt Lục Ngôn thoáng mờ mịt.
Chẳng qua anh không có nhiều thời gian tự hỏi lắm, chủ nhiệm nói sắp bắt đầu phẫu thuật rồi.
Anh đi vào phòng phẫu thuật, nhìn quanh một vòng.
Không thấy bác sĩ gây mê, chủ nhiệm Hồ và bác sĩ Lý đều thấp thỏm lo âu.
Tất cả các nhân viên vào vị trí.
Nửa phút sau, cửa phòng phẫu thuật mở rộng, một khoang kim loại hình tròn bị đẩy vào.
Cửa khoang bật mở, trợ lý mặc đồ phòng hộ nâng người bên trong ra, đặt lên bàn phẫu thuật.
Lục Ngôn nhìn thoáng qua mặt người bệnh như thường lệ.
Giây tiếp theo, anh khiếp sợ đến nỗi suýt nữa không cầm nổi dao phẫu thuật.
Người bệnh này trông rất giống anh… nhưng lại đẹp hơn chút.
Gương mặt đẹp hoàn hảo tới mức hơi giống mô hình CG được tổng hợp nhân tạo.
Người bệnh nhắm chặt mắt, trên mặt là nụ cười hết sức an yên.
Trông hệt như đã chết.
Chủ nhiệm Hồ không khỏi cảm thán đầy ngạc nhiên: “Trâu thật đấy, thế mà lại tìm được người thứ hai có diện mạo đạt tới trình độ của Tiểu Lục luôn.
Các y tá trẻ khác ở bệnh viện mà thấy chẳng vui phát điên mới lạ.”
Nói xong, chủ nhiệm mổ bụng người bệnh.
Từng chiếc xúc tu đen nhánh xông ra từ dưới bụng, bên ngoài mọc đầy những con mắt, tròng mắt màu lam, đồng tử màu đen.
Xúc tu mấp máy không ngừng, nhìn như sinh vật nào đó sắp xuất hiện.
Lục Ngôn nắm dao phẫu thuật, bỗng cảm thấy sợ hãi một cách khó hiểu: “Chủ nhiệm ơi, chúng ta làm phẫu thuật gì vậy ạ?”
Chủ nhiệm ngẩn ngơ cả người: “Đúng vậy, đang làm phẫu thuật gì nhỉ?”
Bác sĩ Lý cũng mờ mịt nói: “Không biết nữa, hình như là phẫu thuật cắt ổ bệnh?”
Lục Ngôn không hành động, anh thấy trên mặt chủ nhiệm Hồ và bác sĩ Lý đều lộ ra nụ cười hạnh phúc và thành kính.
Bọn họ đào đôi mắt người bệnh ra, con mắt có đồng tử màu bạc xinh đẹp, chứa đựng ý cười mỉa mai.
Chặt đứt tay chân y, từng dây mảnh màu trắng mọc ra từ chỗ đứt gãy.
Chi gãy lăn từ trên bàn phẫu thuật xuống, rơi ra mặt đất, lập tức biến thành xương khô.
Moi trái tim màu vàng kim của y, trái tim phập phồng như một u nhọt, dẫu chết rồi vẫn chưa từng ngừng đập.
Gỡ lưỡi y, trên lưỡi mọc ra từng hàm răng sắc nhọn.
Khoét tai y, khiến y cuối cùng cũng không nghe nổi tiếng thì thầm của vạn vật nữa.
Cắt cổ họng y, máu đỏ tươi phun ra, bắn lên mặt Lục Ngôn.
Cuối cùng, chỉ còn lại bộ não bên trong cơ thể y.
Bộ não…?
Trong đầu óc mê man hỗn loạn của anh như bỗng xuất hiện một tia sét.
zddn, “Tìm ra bộ não”*(zhǎo dào dà nǎo).
Tay Lục Ngôn run rẩy.
Anh giơ dao phẫu thuật lên, đâm sâu vào giữa hai đầu lông mày đối phương.
Hỗn hợp óc trắng bóc và máu loãng trào ra.
Người bệnh sắp bị tước thành người lợn này chậm rãi ngồi dậy từ trên bàn phẫu thuật.
Ổ bụng của y vẫn ở trạng thái mở toang, xúc tu bên trong dính nhớp, quấn lên tay chân Lục Ngôn, kéo Lục Ngôn vào trong lòng.
Đối phương cúi đầu, khuôn mặt máu me đầm đìa không ngừng tới gần, đủ để phá vỡ tâm trí của bất kỳ ai.
Nếu đối phương có mặt mũi thì cảnh này sẽ rất giống một nụ hôn bá đạo.
Cuối cùng, gương mặt đó khựng lại giữa không trung.
Dựa rất sát nhưng không hề đụng tới Lục Ngôn.
Lục Ngôn bắt đầu rơi nước mắt một cách mất kiểm soát, từng giọt nước mắt lớn tràn ra, sự đau thương khó khống chế được gần như xé rách anh.
Bên tai anh vang lên một loạt tiếng lải nhải, Lục Ngôn cảm giác được ý thức của mình đang tan biến.
Thế nhưng anh không thể nào ngăn cản toàn bộ những điều này.
Vào khoảnh khắc cận kề cái chết, Lục Ngôn bỗng hiểu hàm ý lời nói của đối phương —
“Sai rồi… anh trai à.”
*
Lục Ngôn mở mắt ra, ngồi phắt dậy từ trên giường.
“Tiểu Ngôn gặp ác mộng sao con?”
Theo giọng nói vang lên, người phụ nữ bật đèn một cách chậm rãi.
Lục Ngôn nhìn người phụ nữ trước mặt.
Đối phương đang mỉm cười dịu dàng, trong mắt đong đầy tình cảm yêu thương mềm mại.
Là mẹ.
Lục Ngôn thốt ra một tiếng “Vâng” từ xoang mũi, bỗng ngờ vực nhíu mày.
Sao cứ cảm thấy đây không phải giọng mình nhỉ?
Mẹ xoa đầu cậu: “Đừng sợ, con tỉnh đúng lúc lắm.
Cha con nói rằng đã tìm ra cách chữa khỏi cho con, muốn chúng ta tới bệnh viện.”
Lục Ngôn nghiêng đầu, ngẫm nghĩ một lát.
Dường như cậu có chứng mất trí nhớ.
Mỗi sáng thức dậy đều sẽ quên hết những chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Khó trách đầu óc cậu trống rỗng, chẳng thể nghĩ ngợi nổi bất cứ điều gì, cơ thể còn hết sức đau đớn.
Mẹ vỗ vỗ lưng cậu: “Đi thay quần áo thôi, Tiểu Ngôn.”
Lục Ngôn đi vào phòng tắm.
Cậu mặc áo sơ mi màu trắng, không hiểu sao nó đã bị máu nhuộm đỏ.
Cuối cùng cậu cũng nhận ra vì sao mình thấy khó chịu.
Cậu nhớ rõ năm nay mình 5 tuổi, thế nhưng người trong gương lại mang dáng vẻ thanh niên.
Linh hồn của một đứa trẻ bị nhốt trong cơ thể người trưởng thành.
Lục Ngôn cởi áo sơ mi ra, phát hiện trên người mình đầy rẫy vết dao cắt.
Cũ mới đủ cả.
Cậu ngờ ngợ nhìn về phía lòng bàn tay trái của mình.
Nơi đó trống trơn, chỉ có một cái lỗ như thứ gì đó bị ép buộc moi ra.
Bé Lục Ngôn đếm thử số vết dao trên người mình.
Tổng cộng 106 vết.
Trên cánh tay phải của cậu khắc một chuỗi số kỳ lạ.
Bé Lục Ngôn quan sát một lát, cảm thấy chuỗi số này có vẻ rất quan trọng nhưng cậu không hiểu nghĩa.
Mẹ nắm tay cậu, dẫn cậu tới bệnh viện.
Nhà Lục Ngôn cách bệnh viện không xa, đường đi như trải qua lễ rửa tội sau chiến tranh, nơi nơi đổ nát, hoang tàn đau thương.
Trên mặt đất có rất nhiều thân rắn đứt gãy, Lục Ngôn nhìn thoáng qua, khớp những phần cơ thể này lại trong đầu.
Tám chiếc đầu rắn, tám chiếc đuôi rắn.
Màn trời âm u sầm sì, bị một vùng mây đen bao phủ.
Không gặp được người sống nào.
Mặt trời đã sắp lặn xuống núi.
Mẹ mặc bộ váy trắng tinh, nắm tay cậu đi về phía bệnh viện.
Một viên đạn lao thẳng tới phía mẹ từ tòa nhà cao tầng đằng xa.
Lục Ngôn không quay đầu lại, nhưng cậu bỗng cảm thấy hình như người nổ súng mọc tai và đuôi chó.
Mẹ quay đầu lại, nhìn về phía tầng cao, cười lạnh lùng một tiếng: “Con chó tự đâm đầu vào chỗ chết này.”
【 Thiên phú 11 – Lời Sấm 】
Do đó, ‘chó’ kia đã chết thật.
Chết một cách lặng lẽ, tựa nàng tiên cá bị ánh mặt trời chiếu vào, hóa thành bọt biển.
Thế nhưng quá trình tử vong của đối phương còn máu me hơn, vỡ tan thành một đống thịt vụn.
Nói xong câu đó, mẹ phun ra từng ngụm máu màu đen.
Lục Ngôn bỗng cảm thấy sợ hãi lạ thường.
Mẹ an ủi: “Đừng sợ, bọn họ đều là người xấu.”
Lục Ngôn gật đầu.
Rất nhanh sau đó bọn họ đã tới bệnh viện.
Mẹ đi đăng ký.
Một nhánh tảo biển màu xanh lục ngụy trang ở bồn hoa, dè dặt kéo kéo áo Lục Ngôn.
“Bạn nhỏ ơi, học lập trình phần mềm không? Triển vọng việc làm của nghề lập trình viên được lắm luôn.
Chỉ cần cậu cũng như tôi, mỗi ngày làm việc 20 tiếng đồng hồ là có thể sớm mua được nhà thôi…” Tảo biển run rẩy nói: “Cậu xem, tôi hơn hai mươi tuổi mà vẫn trẻ như vậy nè.”
Nói xong, tảo người đưa một tờ giấy tới.
Lục Ngôn cúi đầu, đọc không hiểu.
Tiêu đề của tờ giấy này là: Bảng mã ASCII.
Bé Lục Ngôn nói: “Cảm ơn chú ạ.”
Tảo người cười khổ trả lời: “Không phải khách sáo, nếu đủ thời gian thì tôi còn muốn dạy cậu khiêu vũ một điệu tảo biển.
Bây giờ thì bỏ đi.”
Nói xong, tảo biển màu xanh này lập tức héo khô.
Người tới bệnh viện hôm nay không nhiều lắm, mẹ chỉ đi một lát đã về.
Nụ cười trên mặt bà vẫn như trước: “Tiểu Ngôn cầm gì trên tay vậy con?”
Bé Lục Ngôn nói dối theo bản năng: “Quảng cáo lớp học thêm ạ.”
“Là lớp học thêm kiểu luyện gà chọi kia sao?” Mẹ nhíu mày: “Tiểu Ngôn không phải học nhiều như vậy, vui vẻ lớn lên bên cạnh mẹ là được rồi.
Chờ khỏi bệnh, con có thể đi bất cứ nơi đâu mình muốn.”
Gương mặt Lục Ngôn thoáng mờ mịt, sau đó gật đầu: “Con đi vứt nó đây.”
“Đi đi, mẹ chờ con.”
Lục Ngôn đi về phía thùng rác, nội dung trên bảng mã này không nhiều.
Cậu chỉ cần đọc một lần đã nhớ.
Như vậy xem ra con số trên cánh tay cũng đã có đáp án.
wslyzddn.
Mình là Lục Ngôn? Đoạn sau thì sao?
Phòng phẫu thuật nằm ở tầng cao nhất.
Bệnh viện không có thang máy, mẹ nắm tay cậu, leo thang bộ lên từng tầng một.
Cầu thang này hình chữ “之” ngược.
Mỗi lần như vậy, Lục Ngôn đều phải đi hết một tầng mới lên được cầu thang tới tầng tiếp.
Trong bệnh viện không có người bệnh nhưng đâu đâu cũng thấy những thi thể kỳ lạ.
Đáng sợ nhất chính là những thi thể này có cùng một khuôn mặt… giống y như đúc mặt cậu.
Mẹ như thể không trông thấy những thi thể này, trên mặt vẫn là nụ cười an lành dịu êm.
Bé Lục Ngôn nói: “Mẹ ơi, con sợ… Con không muốn làm phẫu thuật.”
“Sợ gì chứ?” Mẹ tỏ ra khó hiểu: “Cha sẽ không hại con.”
Nói xong, bà dứt khoát kéo tay Lục Ngôn đi về phía trước.
Sức của mẹ rất lớn, Lục Ngôn không thể nào tránh thoát.
Bước đi của bà trở nên dồn dập, chỉ một lát đã tới tầng cao nhất bệnh viện.
Cha mặc đồng phục phẫu thuật, đã ngồi chờ ở đây lâu.
Bên cạnh ông còn một anh thanh niên đang đứng.
“Đây là trợ thủ của cha – Tiểu Thẩm.” Cha cũng đang nở nụ cười: “Thật khó để chữa khỏi hẳn cho con.
May mà Tiểu Thẩm bằng lòng làm vật chứa của con, chỉ cần cả hai hợp lại thành một thì sẽ không bao giờ lo sẽ bị mất trí nhớ nữa.
Còn không cảm ơn chú đi.”
Lục Ngôn nhìn về phía y.
Đối phương có một con mắt màu lam sẫm, bên kia lại không có mắt, thay vào đó là một chùm xúc tu nhỏ ghê tởm chui ra từ hốc mắt.
Bé Lục Ngôn nói: “Cảm ơn chú ạ.”
Thẩm Khinh Dương chỉ cười khe khẽ, không nói gì.
Lục Ngôn đan hai tay vào nhau, nằm trên bàn phẫu thuật.
Ánh sáng chói lòa trên đầu chiếu cho hai mắt cậu đau đớn.
Cha mỉm cười giơ dao phẫu thuật lên, cắm thẳng vào trái tim cậu.
Nhưng con dao này không hề đâm xuống.
Một xúc tu màu đen cuốn lấy cổ tay cha.
Thẩm Khinh Dương ôm lấy cha từ sau lưng.
Tay chân y thoái hóa toàn bộ, biến thành từng chiếc xúc tu đen nhánh.
Mấy chiếc xúc tu khác cuốn lấy mẹ bên cạnh.
Y nhét dao phẫu thuật vào lòng Lục Ngôn.
Thẩm Khinh Dương hét lớn với cậu: “Chạy mau Lục Ngôn!”
Vẻ mặt của cha mẹ đều trở nên điên cuồng lạ thường.
Cơ thể bọn họ phồng lên hệt như khinh khí cầu được bơm hơi.
Lục Ngôn mờ mịt, nhưng cậu rất nghe lời, cầm lấy dao phẫu thuật chạy thẳng ra ngoài.
Giờ phút này, trong lòng cậu tràn ngập một thứ tình cảm, không phải sợ hãi… mà là đau thương.
Cậu rơi lệ.
Sau lưng là tiếng hét giận dữ của mẹ: “Buông ra!”
Xúc tu của Thẩm Khinh Dương đứt gãy từ tận gốc, túa ra một vũng máu màu lam.
Lục Ngôn lảo đà lảo đảo xông ra ngoài, lại hoang mang không biết mình phải đi đâu.
Sương mù dày đặc đen kịt đang khuếch tán mở rộng trong phòng phẫu thuật.
Bên ngoài, bầu trời tối đen như mực.
—————————————
【 Lý thuyết “Bộ não trong thùng” 】
“Bộ não trong thùng” (tiếng Anh: Brain in a Vat, viết tắt: BIV) là một giả thuyết được Hilary Putnam giải thích trong cuốn sách “Raison, vérité et histoire” (Lý do, Sự thật và Lịch sử):
“Một người (có thể cho rằng là chính bạn) đã bị một nhà khoa học xấu xa tiến hành giải phẫu.
Bộ não của người đó bị bỏ vào một thùng chứa dung dịch dinh dưỡng giữ cho não bộ không chết.
Các dây thần kinh của não được kết nối với một siêu máy tính, máy tính này sẽ gửi các kích thích đến não như những gì bộ não thường nhận được.
Với bộ não mà nói, dường như cả người, vật thể và không trung vẫn tồn tại, có thể nhập các chuyển động và cảm giác của cơ thể chính mình vào.
Bộ não này còn có thể bị đưa vào hoặc lấy ký ức ra (lấy ký ức về giải phẫu gỡ bộ não, sau đó đưa các hoàn cảnh sinh hoạt hàng ngày nó có thể trải qua vào).
Thậm chí nhập được cả số liệu vào đó, để nó ‘cảm giác’ rằng mình đang đọc một văn bản thú vị mà hoang đường.”
Câu hỏi cơ bản nhất liên quan tới giả thuyết này là: “Bạn làm thế nào để bảo đảm rằng mình đang không ở trong hoàn cảnh khốn khó này?”.
Anh mở mắt ra, trước mắt là gương mặt quan tâm của chủ nhiệm Hồ.
“Tiểu Lục? Cháu sao thế? Dạo này phẫu thuật mệt mỏi quá à?” Chủ nhiệm Hồ hỏi: “Sao lại dựa vào tường ngủ rồi?”
Đầu Lục Ngôn đau như sắp nứt ra, choáng váng mất một lúc, cảm giác như thức đêm quá lâu, lại cũng như say rượu.
Vẻ mặt chủ nhiệm Hồ muộn phiền: “Sắp làm phẫu thuật rồi, cháu mau mau thay quần áo đi.
Dẫu sao ngay cả thỏa thuận bảo mật cũng ký rồi, không thể đổi ý được, đúng không?”
Thỏa thuận bảo mật?
Lục Ngôn tự hỏi một lát, nhớ ra.
Nửa tiếng trước, anh vốn đang nghỉ phép ở nhà nhưng lại bị gọi vào bệnh viện tăng ca khẩn cấp, thực hiện một ca phẫu thuật đặc biệt.
Lục Ngôn luôn yêu nghề kính nghiệp, vậy nên anh gật đầu, đi về phía phòng chờ phẫu thuật.
Khi giơ tay ra chuẩn bị đeo găng, anh bỗng bị cảm giác đau đớn truyền tới từ hai tay ép cho phải buông ra.
Anh vén tay áo lên.
Trên hai cánh tay đầy những vết dao sâu hoắm, cũ mới đủ cả.
Có thể đoán ra rất nhiều thông tin căn cứ theo miệng vết thương.
Ví dụ như cách thức, phương thức hung khí đâm vào, số liệu vật lý của hung thủ, v.v
Lục Ngôn quan sát một lát, xác định được rằng vết thương này là do mình tự gây ra.
Anh đếm thử, trên cánh tay trái có tổng cộng 23 vết, trên cánh tay phải lại có một chuỗi số.
Lục Ngôn thừa nhận, đúng là anh có tiền sử bệnh tâm thần thật, nhưng anh chắc chắn sẽ không tự hại chính mình.
Do vậy chuỗi số này ắt hẳn phải chứa đựng thông tin nào đó.
Bình thường bản mã kỹ thuật số hay được tạo nhờ chuyển đổi các chữ cái tiếng Anh thành con số thông qua hệ thập lục phân, thường sử dụng bảng mã ASCII, thế nhưng cũng không loại trừ các phương pháp khác.
Lục Ngôn phiên dịch chuỗi số này thành: wslyzddn.
“Mình là Lục Ngôn*(wǒ shì lù yán)… zddn là gì đây?”
Vẻ mặt Lục Ngôn thoáng mờ mịt.
Chẳng qua anh không có nhiều thời gian tự hỏi lắm, chủ nhiệm nói sắp bắt đầu phẫu thuật rồi.
Anh đi vào phòng phẫu thuật, nhìn quanh một vòng.
Không thấy bác sĩ gây mê, chủ nhiệm Hồ và bác sĩ Lý đều thấp thỏm lo âu.
Tất cả các nhân viên vào vị trí.
Nửa phút sau, cửa phòng phẫu thuật mở rộng, một khoang kim loại hình tròn bị đẩy vào.
Cửa khoang bật mở, trợ lý mặc đồ phòng hộ nâng người bên trong ra, đặt lên bàn phẫu thuật.
Lục Ngôn nhìn thoáng qua mặt người bệnh như thường lệ.
Giây tiếp theo, anh khiếp sợ đến nỗi suýt nữa không cầm nổi dao phẫu thuật.
Người bệnh này trông rất giống anh… nhưng lại đẹp hơn chút.
Gương mặt đẹp hoàn hảo tới mức hơi giống mô hình CG được tổng hợp nhân tạo.
Người bệnh nhắm chặt mắt, trên mặt là nụ cười hết sức an yên.
Trông hệt như đã chết.
Chủ nhiệm Hồ không khỏi cảm thán đầy ngạc nhiên: “Trâu thật đấy, thế mà lại tìm được người thứ hai có diện mạo đạt tới trình độ của Tiểu Lục luôn.
Các y tá trẻ khác ở bệnh viện mà thấy chẳng vui phát điên mới lạ.”
Nói xong, chủ nhiệm mổ bụng người bệnh.
Từng chiếc xúc tu đen nhánh xông ra từ dưới bụng, bên ngoài mọc đầy những con mắt, tròng mắt màu lam, đồng tử màu đen.
Xúc tu mấp máy không ngừng, nhìn như sinh vật nào đó sắp xuất hiện.
Lục Ngôn nắm dao phẫu thuật, bỗng cảm thấy sợ hãi một cách khó hiểu: “Chủ nhiệm ơi, chúng ta làm phẫu thuật gì vậy ạ?”
Chủ nhiệm ngẩn ngơ cả người: “Đúng vậy, đang làm phẫu thuật gì nhỉ?”
Bác sĩ Lý cũng mờ mịt nói: “Không biết nữa, hình như là phẫu thuật cắt ổ bệnh?”
Lục Ngôn không hành động, anh thấy trên mặt chủ nhiệm Hồ và bác sĩ Lý đều lộ ra nụ cười hạnh phúc và thành kính.
Bọn họ đào đôi mắt người bệnh ra, con mắt có đồng tử màu bạc xinh đẹp, chứa đựng ý cười mỉa mai.
Chặt đứt tay chân y, từng dây mảnh màu trắng mọc ra từ chỗ đứt gãy.
Chi gãy lăn từ trên bàn phẫu thuật xuống, rơi ra mặt đất, lập tức biến thành xương khô.
Moi trái tim màu vàng kim của y, trái tim phập phồng như một u nhọt, dẫu chết rồi vẫn chưa từng ngừng đập.
Gỡ lưỡi y, trên lưỡi mọc ra từng hàm răng sắc nhọn.
Khoét tai y, khiến y cuối cùng cũng không nghe nổi tiếng thì thầm của vạn vật nữa.
Cắt cổ họng y, máu đỏ tươi phun ra, bắn lên mặt Lục Ngôn.
Cuối cùng, chỉ còn lại bộ não bên trong cơ thể y.
Bộ não…?
Trong đầu óc mê man hỗn loạn của anh như bỗng xuất hiện một tia sét.
zddn, “Tìm ra bộ não”*(zhǎo dào dà nǎo).
Tay Lục Ngôn run rẩy.
Anh giơ dao phẫu thuật lên, đâm sâu vào giữa hai đầu lông mày đối phương.
Hỗn hợp óc trắng bóc và máu loãng trào ra.
Người bệnh sắp bị tước thành người lợn này chậm rãi ngồi dậy từ trên bàn phẫu thuật.
Ổ bụng của y vẫn ở trạng thái mở toang, xúc tu bên trong dính nhớp, quấn lên tay chân Lục Ngôn, kéo Lục Ngôn vào trong lòng.
Đối phương cúi đầu, khuôn mặt máu me đầm đìa không ngừng tới gần, đủ để phá vỡ tâm trí của bất kỳ ai.
Nếu đối phương có mặt mũi thì cảnh này sẽ rất giống một nụ hôn bá đạo.
Cuối cùng, gương mặt đó khựng lại giữa không trung.
Dựa rất sát nhưng không hề đụng tới Lục Ngôn.
Lục Ngôn bắt đầu rơi nước mắt một cách mất kiểm soát, từng giọt nước mắt lớn tràn ra, sự đau thương khó khống chế được gần như xé rách anh.
Bên tai anh vang lên một loạt tiếng lải nhải, Lục Ngôn cảm giác được ý thức của mình đang tan biến.
Thế nhưng anh không thể nào ngăn cản toàn bộ những điều này.
Vào khoảnh khắc cận kề cái chết, Lục Ngôn bỗng hiểu hàm ý lời nói của đối phương —
“Sai rồi… anh trai à.”
*
Lục Ngôn mở mắt ra, ngồi phắt dậy từ trên giường.
“Tiểu Ngôn gặp ác mộng sao con?”
Theo giọng nói vang lên, người phụ nữ bật đèn một cách chậm rãi.
Lục Ngôn nhìn người phụ nữ trước mặt.
Đối phương đang mỉm cười dịu dàng, trong mắt đong đầy tình cảm yêu thương mềm mại.
Là mẹ.
Lục Ngôn thốt ra một tiếng “Vâng” từ xoang mũi, bỗng ngờ vực nhíu mày.
Sao cứ cảm thấy đây không phải giọng mình nhỉ?
Mẹ xoa đầu cậu: “Đừng sợ, con tỉnh đúng lúc lắm.
Cha con nói rằng đã tìm ra cách chữa khỏi cho con, muốn chúng ta tới bệnh viện.”
Lục Ngôn nghiêng đầu, ngẫm nghĩ một lát.
Dường như cậu có chứng mất trí nhớ.
Mỗi sáng thức dậy đều sẽ quên hết những chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Khó trách đầu óc cậu trống rỗng, chẳng thể nghĩ ngợi nổi bất cứ điều gì, cơ thể còn hết sức đau đớn.
Mẹ vỗ vỗ lưng cậu: “Đi thay quần áo thôi, Tiểu Ngôn.”
Lục Ngôn đi vào phòng tắm.
Cậu mặc áo sơ mi màu trắng, không hiểu sao nó đã bị máu nhuộm đỏ.
Cuối cùng cậu cũng nhận ra vì sao mình thấy khó chịu.
Cậu nhớ rõ năm nay mình 5 tuổi, thế nhưng người trong gương lại mang dáng vẻ thanh niên.
Linh hồn của một đứa trẻ bị nhốt trong cơ thể người trưởng thành.
Lục Ngôn cởi áo sơ mi ra, phát hiện trên người mình đầy rẫy vết dao cắt.
Cũ mới đủ cả.
Cậu ngờ ngợ nhìn về phía lòng bàn tay trái của mình.
Nơi đó trống trơn, chỉ có một cái lỗ như thứ gì đó bị ép buộc moi ra.
Bé Lục Ngôn đếm thử số vết dao trên người mình.
Tổng cộng 106 vết.
Trên cánh tay phải của cậu khắc một chuỗi số kỳ lạ.
Bé Lục Ngôn quan sát một lát, cảm thấy chuỗi số này có vẻ rất quan trọng nhưng cậu không hiểu nghĩa.
Mẹ nắm tay cậu, dẫn cậu tới bệnh viện.
Nhà Lục Ngôn cách bệnh viện không xa, đường đi như trải qua lễ rửa tội sau chiến tranh, nơi nơi đổ nát, hoang tàn đau thương.
Trên mặt đất có rất nhiều thân rắn đứt gãy, Lục Ngôn nhìn thoáng qua, khớp những phần cơ thể này lại trong đầu.
Tám chiếc đầu rắn, tám chiếc đuôi rắn.
Màn trời âm u sầm sì, bị một vùng mây đen bao phủ.
Không gặp được người sống nào.
Mặt trời đã sắp lặn xuống núi.
Mẹ mặc bộ váy trắng tinh, nắm tay cậu đi về phía bệnh viện.
Một viên đạn lao thẳng tới phía mẹ từ tòa nhà cao tầng đằng xa.
Lục Ngôn không quay đầu lại, nhưng cậu bỗng cảm thấy hình như người nổ súng mọc tai và đuôi chó.
Mẹ quay đầu lại, nhìn về phía tầng cao, cười lạnh lùng một tiếng: “Con chó tự đâm đầu vào chỗ chết này.”
【 Thiên phú 11 – Lời Sấm 】
Do đó, ‘chó’ kia đã chết thật.
Chết một cách lặng lẽ, tựa nàng tiên cá bị ánh mặt trời chiếu vào, hóa thành bọt biển.
Thế nhưng quá trình tử vong của đối phương còn máu me hơn, vỡ tan thành một đống thịt vụn.
Nói xong câu đó, mẹ phun ra từng ngụm máu màu đen.
Lục Ngôn bỗng cảm thấy sợ hãi lạ thường.
Mẹ an ủi: “Đừng sợ, bọn họ đều là người xấu.”
Lục Ngôn gật đầu.
Rất nhanh sau đó bọn họ đã tới bệnh viện.
Mẹ đi đăng ký.
Một nhánh tảo biển màu xanh lục ngụy trang ở bồn hoa, dè dặt kéo kéo áo Lục Ngôn.
“Bạn nhỏ ơi, học lập trình phần mềm không? Triển vọng việc làm của nghề lập trình viên được lắm luôn.
Chỉ cần cậu cũng như tôi, mỗi ngày làm việc 20 tiếng đồng hồ là có thể sớm mua được nhà thôi…” Tảo biển run rẩy nói: “Cậu xem, tôi hơn hai mươi tuổi mà vẫn trẻ như vậy nè.”
Nói xong, tảo người đưa một tờ giấy tới.
Lục Ngôn cúi đầu, đọc không hiểu.
Tiêu đề của tờ giấy này là: Bảng mã ASCII.
Bé Lục Ngôn nói: “Cảm ơn chú ạ.”
Tảo người cười khổ trả lời: “Không phải khách sáo, nếu đủ thời gian thì tôi còn muốn dạy cậu khiêu vũ một điệu tảo biển.
Bây giờ thì bỏ đi.”
Nói xong, tảo biển màu xanh này lập tức héo khô.
Người tới bệnh viện hôm nay không nhiều lắm, mẹ chỉ đi một lát đã về.
Nụ cười trên mặt bà vẫn như trước: “Tiểu Ngôn cầm gì trên tay vậy con?”
Bé Lục Ngôn nói dối theo bản năng: “Quảng cáo lớp học thêm ạ.”
“Là lớp học thêm kiểu luyện gà chọi kia sao?” Mẹ nhíu mày: “Tiểu Ngôn không phải học nhiều như vậy, vui vẻ lớn lên bên cạnh mẹ là được rồi.
Chờ khỏi bệnh, con có thể đi bất cứ nơi đâu mình muốn.”
Gương mặt Lục Ngôn thoáng mờ mịt, sau đó gật đầu: “Con đi vứt nó đây.”
“Đi đi, mẹ chờ con.”
Lục Ngôn đi về phía thùng rác, nội dung trên bảng mã này không nhiều.
Cậu chỉ cần đọc một lần đã nhớ.
Như vậy xem ra con số trên cánh tay cũng đã có đáp án.
wslyzddn.
Mình là Lục Ngôn? Đoạn sau thì sao?
Phòng phẫu thuật nằm ở tầng cao nhất.
Bệnh viện không có thang máy, mẹ nắm tay cậu, leo thang bộ lên từng tầng một.
Cầu thang này hình chữ “之” ngược.
Mỗi lần như vậy, Lục Ngôn đều phải đi hết một tầng mới lên được cầu thang tới tầng tiếp.
Trong bệnh viện không có người bệnh nhưng đâu đâu cũng thấy những thi thể kỳ lạ.
Đáng sợ nhất chính là những thi thể này có cùng một khuôn mặt… giống y như đúc mặt cậu.
Mẹ như thể không trông thấy những thi thể này, trên mặt vẫn là nụ cười an lành dịu êm.
Bé Lục Ngôn nói: “Mẹ ơi, con sợ… Con không muốn làm phẫu thuật.”
“Sợ gì chứ?” Mẹ tỏ ra khó hiểu: “Cha sẽ không hại con.”
Nói xong, bà dứt khoát kéo tay Lục Ngôn đi về phía trước.
Sức của mẹ rất lớn, Lục Ngôn không thể nào tránh thoát.
Bước đi của bà trở nên dồn dập, chỉ một lát đã tới tầng cao nhất bệnh viện.
Cha mặc đồng phục phẫu thuật, đã ngồi chờ ở đây lâu.
Bên cạnh ông còn một anh thanh niên đang đứng.
“Đây là trợ thủ của cha – Tiểu Thẩm.” Cha cũng đang nở nụ cười: “Thật khó để chữa khỏi hẳn cho con.
May mà Tiểu Thẩm bằng lòng làm vật chứa của con, chỉ cần cả hai hợp lại thành một thì sẽ không bao giờ lo sẽ bị mất trí nhớ nữa.
Còn không cảm ơn chú đi.”
Lục Ngôn nhìn về phía y.
Đối phương có một con mắt màu lam sẫm, bên kia lại không có mắt, thay vào đó là một chùm xúc tu nhỏ ghê tởm chui ra từ hốc mắt.
Bé Lục Ngôn nói: “Cảm ơn chú ạ.”
Thẩm Khinh Dương chỉ cười khe khẽ, không nói gì.
Lục Ngôn đan hai tay vào nhau, nằm trên bàn phẫu thuật.
Ánh sáng chói lòa trên đầu chiếu cho hai mắt cậu đau đớn.
Cha mỉm cười giơ dao phẫu thuật lên, cắm thẳng vào trái tim cậu.
Nhưng con dao này không hề đâm xuống.
Một xúc tu màu đen cuốn lấy cổ tay cha.
Thẩm Khinh Dương ôm lấy cha từ sau lưng.
Tay chân y thoái hóa toàn bộ, biến thành từng chiếc xúc tu đen nhánh.
Mấy chiếc xúc tu khác cuốn lấy mẹ bên cạnh.
Y nhét dao phẫu thuật vào lòng Lục Ngôn.
Thẩm Khinh Dương hét lớn với cậu: “Chạy mau Lục Ngôn!”
Vẻ mặt của cha mẹ đều trở nên điên cuồng lạ thường.
Cơ thể bọn họ phồng lên hệt như khinh khí cầu được bơm hơi.
Lục Ngôn mờ mịt, nhưng cậu rất nghe lời, cầm lấy dao phẫu thuật chạy thẳng ra ngoài.
Giờ phút này, trong lòng cậu tràn ngập một thứ tình cảm, không phải sợ hãi… mà là đau thương.
Cậu rơi lệ.
Sau lưng là tiếng hét giận dữ của mẹ: “Buông ra!”
Xúc tu của Thẩm Khinh Dương đứt gãy từ tận gốc, túa ra một vũng máu màu lam.
Lục Ngôn lảo đà lảo đảo xông ra ngoài, lại hoang mang không biết mình phải đi đâu.
Sương mù dày đặc đen kịt đang khuếch tán mở rộng trong phòng phẫu thuật.
Bên ngoài, bầu trời tối đen như mực.
—————————————
【 Lý thuyết “Bộ não trong thùng” 】
“Bộ não trong thùng” (tiếng Anh: Brain in a Vat, viết tắt: BIV) là một giả thuyết được Hilary Putnam giải thích trong cuốn sách “Raison, vérité et histoire” (Lý do, Sự thật và Lịch sử):
“Một người (có thể cho rằng là chính bạn) đã bị một nhà khoa học xấu xa tiến hành giải phẫu.
Bộ não của người đó bị bỏ vào một thùng chứa dung dịch dinh dưỡng giữ cho não bộ không chết.
Các dây thần kinh của não được kết nối với một siêu máy tính, máy tính này sẽ gửi các kích thích đến não như những gì bộ não thường nhận được.
Với bộ não mà nói, dường như cả người, vật thể và không trung vẫn tồn tại, có thể nhập các chuyển động và cảm giác của cơ thể chính mình vào.
Bộ não này còn có thể bị đưa vào hoặc lấy ký ức ra (lấy ký ức về giải phẫu gỡ bộ não, sau đó đưa các hoàn cảnh sinh hoạt hàng ngày nó có thể trải qua vào).
Thậm chí nhập được cả số liệu vào đó, để nó ‘cảm giác’ rằng mình đang đọc một văn bản thú vị mà hoang đường.”
Câu hỏi cơ bản nhất liên quan tới giả thuyết này là: “Bạn làm thế nào để bảo đảm rằng mình đang không ở trong hoàn cảnh khốn khó này?”.
Danh sách chương