Hệ thống không nói năng gì.
Nhờ đó mà Lục Ngôn xác nhận được rằng: Bây giờ cũng không phải hiện thực.
Dẫu người đối diện có sống động chân thực đến mấy.
Lục Ngôn không rõ rốt cuộc Đường Tầm An này là vật ô nhiễm hay thứ gì khác.
Chiếc điện thoại di động tốn hai trăm điểm cống hiến dời đồng hồ kiểm đo vào đã thể hiện tầm quan trọng vào lúc này.
Điện thoại hiển thị trị số của Đường Tầm An, độ bệnh biến: 93,3.

Không khác Đường Tầm An thật là bao.
Cảm xúc của Lục Ngôn dần bình tĩnh lại, anh chậm rãi đáp lời: “Dạo này hơi buồn ngủ.”
Nói xong, anh thuận tay ghi một chuỗi số vào điện thoại.
“Nếu buồn ngủ thì ngủ một giấc thôi.”
Đường Tầm An mỉm cười trả lời, giọng điệu nghe dịu dàng lạ thường.
Lục Ngôn “Chậc” một tiếng trong lòng, cảm thấy Đường Tầm An làm zai ngầu vẫn đẹp hơn, khi cười rộ lên không khiến lòng người rung động đến vậy.
Dĩ nhiên cũng có khả năng là do hàng giả trước mặt không đạt nổi khí chất ấy, uổng phí cả khuôn mặt.
Đường Tầm An nói: “Anh đưa em tới trung tâm phòng chống nhé.”
Lục Ngôn nghiêm túc suy nghĩ một lát, xem liệu nên theo hắn đi hay không.

Sau khi cân nhắc, anh phát hiện biến số quá lớn, vì vậy trả lời: “Không cần đâu ngài Đường.

Chúng ta không quen thân đến vậy.”
Đường Tầm An lập tức tỏ vẻ tổn thương vô cùng.
Tim Lục Ngôn vững như thép, anh không hề dao động, lấy điện thoại đặt một chuyển xe.
Đường Tầm An nói: “Anh dẫn em ra chỗ xe nhé? Không thì anh không yên tâm.”
Lục Ngôn muốn nói lại thôi, bình thường một người lớn cao mét tám đấm phát thủng đường như anh đây sẽ không gặp phải nguy hiểm gì đâu, trừ khi bỗng nhiên có vật ô nhiễm cấp cao nhảy bổ ra.
Sau đó Lục Ngôn phát hiện nói gì cũng không được nói quá chắc chắn.
Một tài xế mọc não dừng xe ven đường.
Đúng vậy, mọc não.

Từ cổ người tài xế này hất lên không có mặt mũi, chỉ có một não hoa đỏ tươi hằn đầy khe rãnh.

Bên ngoài bộ não còn nổi tơ máu đỏ, tạo ra cảm giác đáng sợ.
Giá trị ô nhiễm xung quanh lập tức nhảy vọt tới 6000.
Điện thoại báo tài xế đã tới, nhắc anh mau mau lên xe.
Lục Ngôn liếc qua.

Chết tiệt, ngay cả biển số xe cũng khớp được.


Loại người não hoa này thật sự có khả năng thi đậu bằng lái, lại còn điều khiển xe chạy trên đường sao?
Lục Ngôn lập tức lựa chọn khiếu nại lên trên rằng tài xế này vi phạm quy tắc của người lái xe, đồng thời hủy chuyến.
Cơ mà hình như anh hủy chuyến hơi muộn.
Tài xế não hoa mở cửa xe đi xuống.

Đường Tầm An khẽ biến sắc.

Hắn chắn trước Lục Ngôn, rút Hoàng Trần ra, chém một phát đầy dứt khoát.
Não hoa này bị chém thành hai nửa, ngã vật xuống đất.

Não trăng trắng trộn lẫn với máu bắn đầy lên đường nhựa.

Tuy nhiên dù bị vỡ nát, não hoa vẫn không chết, ngược lại còn sinh sôi thành một đống não nhỏ.

Đám não như mọc chân, di chuyển tán loạn khắp nơi, truy đuổi mục tiêu săn thú.
Có não hoa chui thẳng vào đầu người thường, não hoa vốn có bị chen ra.

Người thường bị chiếm mất bộ óc này lập tức nở nụ cười bệnh hoạn.
Có não hoa mọc ra cái miệng to như bồn máu, cắn rách da đầu người thường, hút sạch tủy não bên trong rồi nghênh ngang rời đi, tìm kiếm người bị hại tiếp theo.
Chứng kiến cảnh này, não Lục Ngôn cũng đau rấm rứt theo, khó chịu như bị kim chích.
Vẻ mặt của Đường Tầm An trở nên nghiêm túc hẳn: “Đây là nguồn ô nhiễm có khả năng khuếch tán.

Thành phố A không thể gặp chuyện được.

Lục Ngôn, anh muốn sử dụng Hơi Thở Rồng, cần phải mượn dùng chút máu của em.”
Lục Ngôn lui về sau nửa bước: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
Đường Tầm An nhìn anh đăm đăm, thái độ hết sức phức tạp: “Xin lỗi Lục Ngôn.

Anh không thể đánh cược tính mạng của tất cả mọi người trong thành phố A.”
Đường Tầm An trong không gian tiềm thức cũng có sức mạnh tuyệt đỉnh khiến người ta không thể phản kháng nổi chẳng khác gì hiện thực.
Anh bị Đường Tầm An giả kéo vào lòng như linh dương Gazen bị sư tử vồ ụp xuống đất, ngoại trừ vùng vẫy tứ chi một cách vô ích thì chẳng còn bất kỳ sức thừa phản kháng nào.
Lục Ngôn cảm giác được cổ mình bị hàm răng sắc nhọn cắn vỡ.
Máu nhanh chóng bị hút khỏi cơ thể.

Do mất quá nhiều máu, mới đó mà anh đã cảm thấy cơ thể mình bắt đầu lạnh lẽo.
Suy nghĩ của Lục Ngôn dần trở nên mơ hồ.

Anh nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của Đường Tầm An trên cửa kính.
Trong cặp mắt màu vàng kim kia không chứa chút tình cảm nào, chỉ còn ham muốn ăn uống nguyên thủy nhất.
“Đường… Tầm An…”
Giống quá, kể cả khi biết rõ đây là giả, Lục Ngôn vẫn hốt hoảng mất một lát.
Rất chân thật.

Cảm xúc, cơn đau, mắt nhìn, toàn bộ đều không khác gì so với hiện thực.
Bởi vì chân thật… nên mới đau đớn khổ sở.
Lúc sắp chết, cơ thể Lục Ngôn giãy giụa theo bản năng, song hành động này chẳng phát huy chút tác dụng nào, vòng ôm của đối phương vững như thép.
Rất nhanh sau đó, Lục Ngôn tắt thở.
……
……
“Thưa ngài, tình trạng của ngài có vẻ không ổn lắm? Ngài cần giúp gì không ạ?”
Giọng tiếp viên hàng không tràn đầy lo lắng.
Lục Ngôn bỗng ngẩng đầu lên, che cổ theo bản năng.
Trải nghiệm chết do bị hút khô máu quá đỗi chân thật rõ ràng.

Thế nên dù tỉnh rồi, cảm giác đau đớn vẫn đọng lại trong đầu anh.
Lục Ngôn nhìn điện thoại, bây giờ là 11 giờ đêm ngày 29 tháng 8, máy bay di chuyển từ thành phố K tới thành phố A vừa mới cất cánh.
Đúng vậy, anh quay về mấy tiếng trước.
Tiếp viên hàng không nói: “Thưa ngài, ngài đổ nhiều mồ hôi quá.

Ngài khó chịu ở đâu sao ạ?”
Lục Ngôn đứng dậy khỏi chỗ ngồi: “Không sao, chỉ gặp ác mộng thôi.”
Anh đi về phía WC, thở nhẹ trong đầu: “Hệ thống?”
Hệ thống vẫn không trả lời.
Lục Ngôn mở điện thoại, tìm mục ghi chú.

Anh không thấy chuỗi số mình để lại trước khi chết ở round 1.
Chuỗi số anh viết là một chuỗi mật mã, phiên dịch ra thành — Đây là giả, mày là Lục Ngôn.
Lục Ngôn nhìn bản thân trong gương, không biết tự bao giờ, đôi mắt anh đã biến thành một vùng trắng bạc.
Hình như cá vua nhận ra tâm trạng anh không vui, cái miệng nứt ra từ lòng bàn tay, liếm láp đầu ngón tay Lục Ngôn.
Lục Ngôn có thể cảm giác được: Anh đã quên mất một số thứ.
Trí nhớ của anh luôn rất tốt, trong não anh như chứa đựng rất nhiều hòm tài liệu, bảo quản những thứ khác nhau thay anh.
Hiện giờ trong những hòm tài liệu đó, có một ngăn kéo trống không, vậy mà Lục Ngôn không tài nào biết được rốt cuộc mình đã quên mất điều gì.

Có câu: “Người được cấu thành từ ký ức.”
Ký ức giao cho “bản thân” một người, cũng là đặc điểm phân biệt “bộ não” này với “bộ não” khác.
Nếu ký ức bị mất sạch… thì thứ còn lại rốt cuộc là gì? Một thân xác trống rỗng? Thân xác kia vẫn là anh sao?
Lục Ngôn không rõ lắm, song anh cảm thấy chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.
Bắt buộc phải có biện pháp nhớ kỹ.
Không thể sử dụng đầu óc, vậy chỉ còn cách nhớ kỹ bằng cơ thể.
Sau khi ngẫm nghĩ một lát, Lục Ngôn xắn tay áo lên.

Anh rút con dao giắt bên eo ra, vẽ thành một vết thương sâu hoắm trên cánh tay.
Anh nói với cá vua trong cơ thể: “Nhớ kỹ thay ta.”
Cá vua vặn mình hồi lâu vẫn không biết nên vặn thành chữ “Vâng” kiểu gì, vì vậy đổi thành tách nhánh đầu lưỡi, tạo hình ngón tay cái đang giơ lên.
……
……
Lần này, Lục Ngôn chết do tai nạn máy bay.
Khi tỉnh lại lần nữa, thời gian đã lùi thêm một chút, quay về mấy ngày trước, khi anh vẫn đang ở trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm thành phố X.
Anh ngủ quên trong phòng bệnh của Tông Viêm.

Lúc tỉnh dậy, anh đang dựa lên đùi Tông Viêm, con ngươi màu đỏ trong đôi mắt đối phương ánh lên sự dịu dàng.
“Gần đây mệt mỏi quá ư? Sao bác sĩ lại ngủ quên rồi.” 07 hỏi thăm.
Lục Ngôn cúi đầu, nhìn về phía cánh tay dưới ống tay áo dài.
Bên trên vẫn còn một dấu vết.
Lục Ngôn tin tưởng chính mình.
Bất luận nhớ rõ hay không, lượt luân hồi nào anh cũng sử dụng phương pháp này để “bản thân” tiếp theo nhớ kỹ.
Do đó, tâm thái của anh dần bình thản, hơn nữa còn bắt đầu thử tìm biện pháp phá giải.
Bình tĩnh và tích lũy đủ thông tin mới là điểm mấu chốt giúp loài người tìm thấy hy vọng trong tuyệt vọng.
Lần này, Lục Ngôn chết dưới đao của đồ tể đầu heo.
……
……
Thần Quốc.
Bộ não lớn nhất chung sóng điện não với các bộ não khác.
Những gì nó nhìn thấy dĩ nhiên những bộ não khác cũng thấy được.
Hình ảnh hiện giờ là Lục Ngôn hồi tưởng tới khi ở thành phố K, gặp người ếch xanh.
Một bộ não nặng ký khác cảm thán: “Người này thật đúng là cứng đầu.”
Các não hoa khác ríu rít phụ họa.
“Đúng vậy, người bình thường chết 5, 6 lần đã đánh mất hoàn toàn ý thức rồi.

Đây thì tới lần thứ mười mà vẫn đang luân hồi.”
“Thể ý thức kiên cường thật! Chờ tới khi gia nhập gia đình chúng ta, chắc chắn cậu ta sẽ là một não hoa lớn xinh đẹp!”
“Muốn nó gia nhập làm gì? Ăn luôn không được sao?” Có não hoa yếu ớt dò hỏi.
Đề nghị của nó đạt được sự nhất trí của những bộ não khác.
“Nhưng nếu giết nó thì chúng ta sẽ tổn thất vài tín đồ.

Bây giờ chúng ta bị nhốt ở đây không ra được.


Tín đồ bên ngoài thì cứ dùng một mất một.

Càng chưa kể đến còn cả anh 23 nữa.”
“Đúng vậy, anh 23 đã ẩn nấp bên ngoài lâu rồi.

Anh ấy nói người anh ấy Thần Hàng này ngày nào cũng muốn làm vua, khiến cơ thể anh ấy sắp hỏng tới nơi.”
Ở Thần Quốc, đám não hoa được sắp xếp dựa theo trọng lượng.

Ví dụ như ‘anh 23’ là do trọng lượng đạt 507g nên xếp hạng 23.
Bộ não lớn nhất Thần Quốc kia chiếm cứ 70% tổng trọng lượng tất cả não hoa.
Màng ngoài của bộ não này như đang hô hấp, lúc đóng lúc mở.

Nếu màng ngoài ấy chuyển được thành dây điện thì điện sinh học do suy nghĩ tạo ra sẽ đủ để thắp sáng toàn bộ đèn đường trên phố.
Tất cả các bộ não đều rất lạc quan, chỉ mình nó yên ắng lạ thường.
Nhờ vào sự trợ giúp của tín đồ, dưới tác dụng của thôi miên, nó thành công để bộ não số 23 tiến vào không gian ý thức của Lục Ngôn.
Thứ gọi là không gian tiềm thức chính là nơi ở của tiềm thức dưới ý thức tự chủ của một người.
Dựa theo nguyên lý tảng băng trôi, tiềm thức chính là 9/10 tảng băng bị vùi chôn dưới ký ức chân thực.
Trong quá khứ, các bộ não sống tại đây, chiếm cứ nơi đây, hiểu rất rõ phải làm thế nào mới mài mòn được 1/10 trên cùng kia của một người.
Tiềm thức không chịu sự kiểm soát của con người, giống như con người rất khó điều khiển cảnh trong mơ của mình.
Điều này đã mở ra đường sống cho Thánh Thần.

Ở nơi đây, nó vốn nên là vị vua không gì không làm được.
Vậy nhưng… không gian tiềm thức của Lục Ngôn cũng không chịu sự kiểm soát của nó.
Kể cả khi ký ức của đối phương biến mất, cánh cổng tiềm thức từ từ mở ra với mình, Thánh Thần lại hiểu rõ bản thân chẳng qua chỉ là khách qua đường ghé tới làm người xem mà thôi.
Nó không còn phương án nào khác ngoài tiếp nhận một cách bị động, không thể điều khiển hết thảy như thần linh giống trong quá khứ.
Một sự tồn tại nào đó khủng khiếp hơn cả đang chiếm cứ nơi này.

Thánh Thần không biết nó là thứ gì, thậm chí cảm nhận được nó đang ngủ say, nhưng dù chỉ là tiếng hít thở nặng nề trong lúc ngủ mơ thôi cũng đủ khiến Thánh Thần có xúc động muốn chạy trốn.
Chẳng qua nó không chạy nổi.

Trừ khi không gian tiềm thức bị chiếm lĩnh hoàn toàn hoặc là 23 bị tiêu diệt.

Chứ không sẽ chẳng ai đủ khả năng rời khỏi đây.
Điều này khiến cho Thánh Thần bỗng hơi hối hận.

Tín đồ chết thì chết thôi, chẳng phải vấn đề gì lớn.

Não nhỏ chết cứ chết, chỉ cần não của nó đủ nhiều thì cái chết sẽ không thể đuổi kịp nó.
Nó chỉ còn cách cầu nguyện rằng toàn bộ đều là ảo giác của mình.
Trong cơ thể một nhân loại sao lại có thứ đáng sợ như thế được chứ…


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện