Cây đại thụ vươn cao, tán cây rậm rạp chằng chịt, như một chiếc ô tự nhiên có thể che gió chắn mưa.

Lúc này, cơn mưa lớn khiến người ta khó mà bước đi đã ngừng hẳn.
Khán giả trong phòng livestream dường như cũng bị bầu không khí ẩm ướt ảnh hưởng, bực bội đến mức gõ bàn phím liên hồi.
【Tôi có vào nhầm chương trình không vậy?】

【Chắc chắn đây là show sinh tồn, không phải show ẩm thực chứ?】

【Quá đáng thật đó! Nhiều đồ ăn thế này, đến cả show ẩm thực còn chưa được đãi ngộ thế đâu!】
Hết chiếc xe này đến chiếc xe khác chất đầy đồ ăn đậu bên vệ đường ven biển, trên mỗi xe đều treo băng rôn, chữ trên đó vô cùng nổi bật:

— “Hội trưởng hậu viện fan của Lục Dạng đến rồi đây!”
— “Tay phải lái xe, tay trái nắm tay em.”
— “Em thích đồ ngọt, còn anh thích em.”
Chu Mạt Lê, Lâm Tân Mông, Tần Diệc Đàm và Ôn Tiên nghe tin chạy ra xem náo nhiệt, ai nấy đều kinh ngạc.
Lâm Tân Mông sững người: “Hậu viện fan của Lục Dạng á?”

Từ khi nào Lục Dạng lại có fan thế!

Hơn nữa còn là fan giàu nữa!
Tần Diệc Đàm khó khăn mở miệng: “Hội trưởng hậu viện hội không phải là tôi à?”
Ôn Tiên bị số lượng đồ ăn đủ mọi loại trên xe hấp dẫn, chẳng thèm để ý đến Tần Diệc Đàm, chỉ cảm thán:

“Thời nay hội trưởng hậu viện hội đều giàu sang thế này sao, chơi lớn đến mức gửi hẳn hai xe đồ cho tổ chương trình?”
Tần Diệc Đàm chột dạ, nghiến răng:

“Đáng ghét!”

Rốt cuộc là tên khốn nào dám mặt dày đến mức cướp danh phận hội trưởng hậu viện hội của cậu ta!
Sự ngạc nhiên của Chu Mạt Lê chỉ thoáng qua rồi biến mất, nghe thấy tiếng động từ phía lều Mông Cổ bên cạnh, anh ta hơi nghiêng đầu sang.
Lục Minh Tự vừa đi ra vừa huýt sáo bên cạnh Lục Dạng, giai điệu nhẹ nhàng, khúc nhạc vang lên lặp đi lặp lại, ngân nga lan tỏa, giọng huýt sáo hòa cùng điệu nhạc, trầm thấp mà uyển chuyển.
Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien

Sau khi huýt xong, hắn đắc ý hỏi:

“Hay không?”
Lục Dạng gật đầu phụ họa:

“Rất hay.”
Chú ý đến ánh mắt cô nhìn sang, Chu Mạt Lê thu lại biểu cảm, nhưng lại không hề có chút ngượng ngùng nào vì đã lén quan sát người khác.

Lục Dạng cũng không để tâm, sắc mặt vẫn bình thản, ngẩng đầu nhìn về phía nhân viên đang chạy đến.
Trên mặt nhân viên là nụ cười không giấu nổi, thở hổn hển nói:

“Làm phiền tám vị khách mời tập hợp ở bên kia một chút!”
Tám giờ phát sóng bắt đầu, mọi người không có ý kiến gì về việc tập hợp.
Đến khi ống kính thu hình cận cảnh, khán giả trong livestream mới nhận ra số đồ ăn phong phú trên xe đều là bánh mì — đủ loại bánh mì khác nhau.

Một chiếc xe treo bảng hiệu "Fascino", chiếc còn lại là "Pain Chaud".
【Không biết lại tưởng đây là xe cứu trợ đó… Tôi sống từng này tuổi rồi mà chưa từng thấy nhiều bánh mì thế này, đúng là sống lâu mới thấy!】

【Hai nhãn hiệu bánh mì này ngon lắm đó, hội trưởng hậu viện hội của Lục Dạng đúng là có gu thật!】

【Tôi nhớ đạo diễn từng nói sẽ làm chương trình nghiêm túc, không có bất kỳ ưu đãi đặc biệt nào, thế thì vấn đề là… đạo diễn hôm nay tự vả à?】
Tần Diệc Đàm vừa thấy Lục Dạng liền không chờ được mà hỏi ngay:

“Lục Dạng, hội trưởng hậu viện hội của cô là ai thế?”
Lục Dạng liếc cậu ta một cái, còn chưa kịp mở miệng, thì một chiếc mô-tô phong cách cực ngầu đã lao tới.

Trời vừa mưa xong nên bụi đất không bị cuốn lên nhiều.
Người lái xe sải bước dài xuống mô-tô, trên người mặc bộ đồ đua chuyên nghiệp, dáng vẻ cực ngầu khi xuống xe, cậu chàng giơ hai tay lên chậm rãi tháo mũ bảo hiểm. Chưa nhìn thấy gương mặt, nhưng đôi khuyên tai trên tai đã khiến mọi người không thể rời mắt.
Lục Minh Tự lẩm bẩm:

“Giang Nghiễn Chu, người này hình như còn biết làm màu hơn cả cậu đấy.”
Giang Nghiễn Chu: “?”
Lục Minh Tự thở dài:

“Nhưng mà, tôi thấy cậu ta không hợp làm anh của Dạng Dạng.”
Giang Nghiễn Chu: “…”
Chiếc mũ bảo hiểm được tháo ra, kiểu tóc ngắn gọn gàng cùng nụ cười ngông nghênh đầy ngang tàng lập tức tràn ngập màn hình.
Lúc này không chỉ khán giả trong livestream mà cả mạng xã hội cùng sôi sục, chương trình sinh tồn liên tục leo lên hot search vì bất ngờ này.
Ôn Tiên không nhịn được nữa:

“Trời má, là Cận Diệu!”
Tần Diệc Đàm bất mãn:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Cái tên đó là ai thế?”
Ôn Tiên nâng cao giọng:

“Cận Diệu! Cận Diệu đó!”
Lâm Tân Mông há hốc miệng, vẫn chưa hoàn hồn:

“Cận Diệu, tay đua chuyên nghiệp, từng giành chức vô địch, là chiến thần bất bại trên đường đua.”
Tần Diệc Đàm khinh thường:

“Chỉ là người lái xe thôi, có gì ghê gớm chứ!”
Ôn Tiên phản bác:

“Anh làm ca sĩ mà hát không ra gì thì cũng thấy tự hào lắm à?”
Tần Diệc Đàm câm nín.
Cận Diệu nhìn về phía Lục Dạng, nhướng mày, sải bước tiến lại gần cô, nụ cười ánh lên trong mắt, có phần ngang ngược nhưng đuôi mắt cong cong lại khiến người ta khó mà ghét nổi, như một vầng trăng lưỡi liềm mảnh dài.
“Lâu rồi không gặp, Lục Dạng.”
Khi nói đến hai chữ “Lục Dạng”, cậu kéo dài giọng.

Sau đó, đôi mắt xoay chuyển, quay sang Lục Minh Tự tự giới thiệu:

“Chào anh, em là Cận Diệu, là… em rể tương lai của anh!”
Sét đánh ngang tai, Lục Minh Tự như nổ tung tại chỗ.
Dạng Dạng yêu đương từ khi nào vậy!? Sao lại không nói với hắn!

Hơn nữa, cái thằng nhóc này sao xứng với Dạng Dạng chứ!?
Lục Minh Tự nhìn về phía Lục Dạng với ánh mắt dò hỏi.

Cô vẫn bình thản, sau đó nói:

“Giả thôi.”
“Vì sao?” — Cận Diệu không hiểu, “Dáng vẻ của em, anh đều thích. Dáng vẻ em thích, anh cũng đều có.”
Lục Dạng từ chối dứt khoát:

“Dáng vẻ em thích, anh không có. Trước kia không có, sau này cũng không.”
Cận Diệu suy nghĩ một lát, rồi sốc:

“Chẳng lẽ em thích kiểu… thấp, nghèo, xấu?”
Lục Dạng: “…”
【Cười c.h.ế.t mất, phản nghĩa của cao - giàu - đẹp trai là thấp - nghèo - xấu.】

【Mấy người ơi, tôi mới lục lại tình tiết, hồi trước Lâm Tân Mông không phải từng tố Lục Dạng yêu sớm với bá vương trường bên sao? Cận Diệu chính là cái người đó đó — bá vương trường nhất trung!】
【Thì ra “người giống ánh sáng” mà Cận Diệu từng nói là Lục Dạng à! Cái gì thế này, duyên phận kỳ diệu thật, gu thẩm mỹ của tôi và idol giống nhau thế!】

【Không ngờ Cận Diệu lại là em rể của Lục Minh Tự? Là tình địch của Giang Nghiễn Chu?】
Cận Diệu cố gắng nở nụ cười, im lặng một lúc rồi nghiêm túc nói:

“Bị dìm cho xấu đi thì còn chịu được, chứ biến thành nghèo và lùn thì khó thay đổi lắm.”
Bùi Dĩ Vụ trừng mắt lườm một cái đầy bất lực.

Trước kia cô nàng còn từng có thời gian khá ngưỡng mộ tay đua này, kết quả thì sao — đầu óc không những chẳng sáng sủa, mà còn là não yêu đương điển hình!
Lục Minh Tự hoàn hồn, lạnh giọng cười khẩy:

“Bất kể cậu là ai, nói chung đừng có lại gần Dạng Dạng.”
Lục Dạng giơ tay định chạm nhẹ vào cánh tay của Lục Minh Tự, muốn nhắc hắn nói chuyện chú ý chút, nhưng lại bất ngờ chạm phải tay của một người đàn ông khác — rõ ràng chỉ là tiếp xúc phần đầu ngón tay, nhưng nhiệt độ cơ thể người kia lại như mang theo hơi nóng quấn lấy, cứ lượn lờ bám trên đầu ngón tay cô.
Ở nơi mà ống kính không quay tới, nhiệt độ dường như lại càng tăng cao.
Lục Dạng hơi sững người, ánh mắt hơi mơ màng, mi mắt nhẹ động, bắt gặp nụ cười uể oải của Giang Nghiễn Chu.

Cô trấn định lại, thu tay về như không có chuyện gì xảy ra, gọi một tiếng:

“Anh.”
Lục Minh Tự xấu hổ, đành chịu buông bỏ.
“Anh!” — Cận Diệu lập tức hùa theo gọi.
Lục Minh Tự nghiến ra một chữ:

“Cút!”
Cận Diệu cũng không tức giận, đưa tay sờ khuyên tai, hoàn toàn không để tâm đang lên sóng truyền hình, giọng chắc nịch:

“Tiếng 'anh' này tôi nhất định sẽ gọi.”
Cậu chàng liếc nhìn mọi người một lượt:

“Đợi chúng tôi kết hôn rồi, sẽ gửi thiệp mời cho mọi người.”
【Xin lỗi… tôi là đồ phản bội, một người đàn ông công khai tỏ tình ngay trên chương trình như thế này, tôi thật sự yêu mất rồi!】

【Matxcơva không có nước mắt, Giang Nghiễn Chu không có vợ, hu hu hu hu hu hu…】
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện