Một người ngốc ngốc.
Một người đầu gỗ.
Lục Dạng cười đến phát điên.
Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao lại có người chèo couple anh trai cô và Giang Nghiễn Chu rồi.
Hoàn toàn là hai đứa trẻ con.
Khóe môi Giang Nghiễn Chu mang theo ý cười lười nhác nhếch lên, Lục Dạng nhận ra ánh mắt anh đang nhìn mình, khẽ ngẩng cằm lên, đập vào mắt là dáng vẻ anh đang cười với cô. Sau đó, tim cô đột nhiên đập lệch một nhịp.
Thu sang, cái nóng oi bức dần tan đi, vậy mà Lục Dạng lại cảm thấy vành tai mình như đang tích tụ một làn nhiệt nóng bỏng, còn nóng hơn cả mùa hè. Cô vô thức nghiêng đầu, lặng lẽ tránh đi ánh mắt nhìn thẳng của anh.
Giang Nghiễn Chu thu mọi hành động của cô vào mắt, độ cong nơi khóe môi càng sâu hơn.
Lục Minh Tự vẫn đang nghiêm túc nhấn mạnh: “Cậu với khúc gỗ đó giống như anh em ruột thất lạc nhiều năm vậy!”
Giang Nghiễn Chu bỗng thở dài, hơi nghiêng người lại gần tai Lục Dạng, dùng giọng khẽ như gió hỏi:
“Có tiêm cho khúc gỗ không?”
Lục Dạng giật mình, ánh mắt thật sự mang theo vẻ kinh ngạc không biết làm sao, “Anh đâu phải khúc gỗ.”
Lông mày và khóe mắt Giang Nghiễn Chu nhuộm lên một tia đắc ý, nhìn sang Lục Minh Tự:
“Nghe thấy chưa? Cô ấy nói tôi không phải khúc gỗ.”
Lục Minh Tự tức đến muốn dậm chân, muốn phản bác mà chẳng biết phản bác thế nào.
Thằng nhóc giảo hoạt này lại dám dùng em gái để ép mình!
Dù Giang Nghiễn Chu có nói gì chắc như đinh đóng cột, hắn cũng có thể mặt dày mà cãi lại, nhưng lời của Dạng Dạng, cho dù có là giả, hắn cũng phải gật đầu đồng ý.
Bùi Dĩ Vụ đi vào, bắt gặp Lục Minh Tự đang ôm một bụng tức không có chỗ trút.
“Sáng sớm ra, anh đang luyện nín thở à? Nín được bao lâu? Một phút? Ba phút? Năm phút?”
Cô nàng nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái, như thể đang nhìn một kẻ ngốc chưa tỉnh ngủ.
Lục Minh Tự không nói nữa, nhìn thẳng vào Bùi Dĩ Vụ, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói:
“Mười phút!”
Bùi Dĩ Vụ giơ ngón cái, “Đỉnh!”
Lục Dạng lúc này đã hiểu vì sao Lục Minh Tự và Giang Nghiễn Chu có thể trở thành bạn bè.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hai người họ đúng là giống nhau thật.
Ở một vài nét tính cách, một vài phẩm chất nào đó.
Anh trai cô có không ít chuyện xấu hổ, không biết Giang Nghiễn Chu có từng có mấy chuyện cười ra nước mắt như vậy không.
Nghĩ đến đây, Lục Dạng bật cười khẽ, phá vỡ bầu không khí nặng nề lúc trước.
“Chúng ta ăn sáng trước đi,” cô nhìn sang Lục Minh Tự, vui vẻ nói, “Anh à, chuyện cười hôm nay vui thật đấy.”
Lục Minh Tự kêu Giang Nghiễn Chu kể chuyện cười cũng chỉ vì muốn Lục Dạng vui, tuy chuyện đó chẳng buồn cười mấy, thậm chí có phần xấu hổ, nhưng ít ra cô đã chấp nhận nó.
Hàng mày hắn đang cau chặt cũng giãn ra, liếc mắt nhìn Giang Nghiễn Chu: “Đừng có tự đắc, cậu vẫn còn nhiều thứ phải học lắm!”
Giang Nghiễn Chu: “Đúng vậy.”
Lục Dạng: “...”
Cô chỉ bảo anh trông chừng ông anh ngốc nhà mình một chút, chứ đâu có nói là phải răm rắp nghe theo vô điều kiện?
Về chuyện này, Bùi Dĩ Vụ cũng thấy khó hiểu.
Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien
Cô nàng liếc nhìn Giang Nghiễn Chu, mí mắt giật liên hồi, một lớp mồ hôi mỏng lập tức phủ kín lưng, chỉ vừa nghĩ tới thôi, tim đã như rơi xuống một nhịp.
Xa cách, đầy áp lực, chẳng hề giảm bớt chút nào.
Cái khoảnh khắc thoải mái, gần gũi vừa rồi chắc chắn chỉ là ảo giác.
Lục Dạng nhìn sang Giang Nghiễn Chu và Bùi Dĩ Vụ, nói:
“Hai người ăn trước đi, em kiểm tra xem vết thương ở tay anh em hồi phục thế nào rồi.”
Bùi Dĩ Vụ đã sớm đói đến cồn cào, nhìn chằm chằm vào đồ ăn, không nhịn được mà nuốt nước bọt:
“Được.”
Giang Nghiễn Chu cũng gật đầu.
Lục Dạng cẩn thận gỡ lớp vải trắng ra, thấy vết thương không bị rách, trái tim đang treo lơ lửng mới thấy thả lỏng.
Bốn người kết thúc bữa sáng, kim đồng hồ vừa điểm tám giờ, buổi livestream đúng lúc bắt đầu.
Thế nhưng khi nhìn vào màn hình, khán giả đều trợn tròn mắt, đồng loạt dụi mắt không tin nổi.
【Có ai véo tôi một cái với, tôi có đang mơ không vậy?】
【Rốt cuộc là tôi chưa tỉnh ngủ, hay chương trình lại lỗi nữa rồi?】
【Anh em ơi, cái này quá sức tưởng tượng rồi đấy!】
Một người đầu gỗ.
Lục Dạng cười đến phát điên.
Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao lại có người chèo couple anh trai cô và Giang Nghiễn Chu rồi.
Hoàn toàn là hai đứa trẻ con.
Khóe môi Giang Nghiễn Chu mang theo ý cười lười nhác nhếch lên, Lục Dạng nhận ra ánh mắt anh đang nhìn mình, khẽ ngẩng cằm lên, đập vào mắt là dáng vẻ anh đang cười với cô. Sau đó, tim cô đột nhiên đập lệch một nhịp.
Thu sang, cái nóng oi bức dần tan đi, vậy mà Lục Dạng lại cảm thấy vành tai mình như đang tích tụ một làn nhiệt nóng bỏng, còn nóng hơn cả mùa hè. Cô vô thức nghiêng đầu, lặng lẽ tránh đi ánh mắt nhìn thẳng của anh.
Giang Nghiễn Chu thu mọi hành động của cô vào mắt, độ cong nơi khóe môi càng sâu hơn.
Lục Minh Tự vẫn đang nghiêm túc nhấn mạnh: “Cậu với khúc gỗ đó giống như anh em ruột thất lạc nhiều năm vậy!”
Giang Nghiễn Chu bỗng thở dài, hơi nghiêng người lại gần tai Lục Dạng, dùng giọng khẽ như gió hỏi:
“Có tiêm cho khúc gỗ không?”
Lục Dạng giật mình, ánh mắt thật sự mang theo vẻ kinh ngạc không biết làm sao, “Anh đâu phải khúc gỗ.”
Lông mày và khóe mắt Giang Nghiễn Chu nhuộm lên một tia đắc ý, nhìn sang Lục Minh Tự:
“Nghe thấy chưa? Cô ấy nói tôi không phải khúc gỗ.”
Lục Minh Tự tức đến muốn dậm chân, muốn phản bác mà chẳng biết phản bác thế nào.
Thằng nhóc giảo hoạt này lại dám dùng em gái để ép mình!
Dù Giang Nghiễn Chu có nói gì chắc như đinh đóng cột, hắn cũng có thể mặt dày mà cãi lại, nhưng lời của Dạng Dạng, cho dù có là giả, hắn cũng phải gật đầu đồng ý.
Bùi Dĩ Vụ đi vào, bắt gặp Lục Minh Tự đang ôm một bụng tức không có chỗ trút.
“Sáng sớm ra, anh đang luyện nín thở à? Nín được bao lâu? Một phút? Ba phút? Năm phút?”
Cô nàng nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái, như thể đang nhìn một kẻ ngốc chưa tỉnh ngủ.
Lục Minh Tự không nói nữa, nhìn thẳng vào Bùi Dĩ Vụ, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói:
“Mười phút!”
Bùi Dĩ Vụ giơ ngón cái, “Đỉnh!”
Lục Dạng lúc này đã hiểu vì sao Lục Minh Tự và Giang Nghiễn Chu có thể trở thành bạn bè.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hai người họ đúng là giống nhau thật.
Ở một vài nét tính cách, một vài phẩm chất nào đó.
Anh trai cô có không ít chuyện xấu hổ, không biết Giang Nghiễn Chu có từng có mấy chuyện cười ra nước mắt như vậy không.
Nghĩ đến đây, Lục Dạng bật cười khẽ, phá vỡ bầu không khí nặng nề lúc trước.
“Chúng ta ăn sáng trước đi,” cô nhìn sang Lục Minh Tự, vui vẻ nói, “Anh à, chuyện cười hôm nay vui thật đấy.”
Lục Minh Tự kêu Giang Nghiễn Chu kể chuyện cười cũng chỉ vì muốn Lục Dạng vui, tuy chuyện đó chẳng buồn cười mấy, thậm chí có phần xấu hổ, nhưng ít ra cô đã chấp nhận nó.
Hàng mày hắn đang cau chặt cũng giãn ra, liếc mắt nhìn Giang Nghiễn Chu: “Đừng có tự đắc, cậu vẫn còn nhiều thứ phải học lắm!”
Giang Nghiễn Chu: “Đúng vậy.”
Lục Dạng: “...”
Cô chỉ bảo anh trông chừng ông anh ngốc nhà mình một chút, chứ đâu có nói là phải răm rắp nghe theo vô điều kiện?
Về chuyện này, Bùi Dĩ Vụ cũng thấy khó hiểu.
Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien
Cô nàng liếc nhìn Giang Nghiễn Chu, mí mắt giật liên hồi, một lớp mồ hôi mỏng lập tức phủ kín lưng, chỉ vừa nghĩ tới thôi, tim đã như rơi xuống một nhịp.
Xa cách, đầy áp lực, chẳng hề giảm bớt chút nào.
Cái khoảnh khắc thoải mái, gần gũi vừa rồi chắc chắn chỉ là ảo giác.
Lục Dạng nhìn sang Giang Nghiễn Chu và Bùi Dĩ Vụ, nói:
“Hai người ăn trước đi, em kiểm tra xem vết thương ở tay anh em hồi phục thế nào rồi.”
Bùi Dĩ Vụ đã sớm đói đến cồn cào, nhìn chằm chằm vào đồ ăn, không nhịn được mà nuốt nước bọt:
“Được.”
Giang Nghiễn Chu cũng gật đầu.
Lục Dạng cẩn thận gỡ lớp vải trắng ra, thấy vết thương không bị rách, trái tim đang treo lơ lửng mới thấy thả lỏng.
Bốn người kết thúc bữa sáng, kim đồng hồ vừa điểm tám giờ, buổi livestream đúng lúc bắt đầu.
Thế nhưng khi nhìn vào màn hình, khán giả đều trợn tròn mắt, đồng loạt dụi mắt không tin nổi.
【Có ai véo tôi một cái với, tôi có đang mơ không vậy?】
【Rốt cuộc là tôi chưa tỉnh ngủ, hay chương trình lại lỗi nữa rồi?】
【Anh em ơi, cái này quá sức tưởng tượng rồi đấy!】
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương