Thái Lãnh Hàn siết chặt nắm tay. Hắn nhếch môi nhưng ánh mắt không hề có một chút ý cười nào. Giọng nói của Thái Lãnh Hàn cũng lạnh lùng theo thói quen như cũ, không hề có chút gì d.a.o động:
- Xin lỗi nhé! Chân của tao đã lâu rồi chưa đá mấy con ch.ó hoang thích sủa bậy cắn càn, cho nên khớp xương có hơi cứng rồi, không thể quỳ xuống được, càng không thể bò theo yêu cầu của mày được. Hơn nữa, tao chưa từng phải làm những động tác và tư thế như vậy, thật sự không biết phải làm thế nào. Hay là, Gia Bảo thiếu gia của nhà họ Vạn làm mẫu lại cho người không có kinh nghiệm xem được không? Dù sao thì mày cũng đã từng quỳ không ít lần rồi mà…
Ngữ điệu của Thái Lãnh Hàn bình thản, nhưng Vạn Gia Bảo có cảm giác như mỗi câu Thái Lãnh Hàn nói ra là một mũi d.a.o phóng thẳng vào tim. Trước khi trở thành một “Gia Bảo thiếu gia” có đàn em đi theo tiền hô hậu ủng như thế này, gã ta đã từng là một học sinh hiền lành bị ức hiếp. Năm đó, chính Thái Lãnh Hàn, khi còn chưa biết về thân thế thật sự của mình, đã chứng kiến lần Vạn Gia Bảo bị bắt nạt tệ hại nhất. Khi đó, gã bị bắt ép phải quỳ trước mặt một trùm trường, phải vừa bò vừa sửa như chó. Nhưng năm đó, Vạn Gia Bảo chỉ vừa mới khụy một chân xuống thì Thái Lãnh Hàn đã xông ra, dùng bao tải vốn để nhặt ve chai của mình trùm lên đầu của thằng trùm trường kia rồi kéo Vạn Gia Bảo bỏ chạy.
Khi bị thằng trùm trường kia tìm đến lần thứ hai, Vạn Gia Bảo đã học được cách phản kháng. Thậm chí, nhờ vào sự giúp đỡ của Thái Lãnh Hàn, học sinh yếu đuối Vạn Gia Bảo năm đó còn biết cách khéo léo mách lại với bố và dùng danh nghĩa “phòng vệ chính đáng” để cùng Thái Lãnh Hàn đập cho thằng trùm trường kia một trận ra trò và bị cảnh sát bắt cả hai lên đồn để lấy lời khai. Thế nhưng cũng chính vì lần đó mà bố của Vạn Gia Bảo nhận ra nét quen thuộc trên gương mặt của Thái Lãnh Hàn. Sau đó là một loạt những xét nghiệm, công nhận rồi thừa nhận,… Đến khi Thái Lãnh Hàn chính thức được tuyên bố là con trai của ông chủ Vạn thì giao tình của Vạn Gia Bảo với Thái Lãnh Hàn đã biến chất. Từ sự nể phục và cảm mến ban đầu, không biết vì sao, Vạn Gia Bảo càng lúc càng căm ghét Thái Lãnh Hàn. Thậm chí vì để tạo ra sự đối nghịch với Thái Lãnh Hàn mà Vạn Gia Bảo không ngại biến bản thân trở thành loại người mà gã từng ghét nhất, loại người giống như thằng trùm trường năm xưa.
Những lời của Thái Lãnh Hàn quả thật đã chọc vào nỗi đau trong ký ức của Vạn Gia Bảo. Gã ta tức giận gào lên:
- Câm miệng! Nếu xương của anh cứng quá, không thể quỳ xuống, vậy thì để tôi đập cho nó mềm ra. Tụi bây, đập nó một trận cho tao. Đánh tới khi nào nó chịu quỳ xuống mới thôi!
Lũ đàn em của Vạn Gia Bảo vung gậy gộc xông tới. Thái Lãnh Hàn thấy sự việc đã diễn ra theo đúng kế hoạch thì nhếch môi cười. Hắn đứng im một chỗ, mặc cho gậy gộc nện lên cơ thể. Dù vậy, Thái Lãnh Hàn vẫn rất cẩn thận che chắn gương mặt và cánh tay, tránh cho vết thương quá lộ liễu, sợ Triệu Uyển Nhu nhìn thấy sẽ áy náy và tự trách. Sau khi đã chịu đòn được kha khá rồi, Thái Lãnh Hàn mới bắt đầu phản công. Hắn chụp lấy cổ tay của một thằng đang vung gậy vụt tới, dễ dàng đoạt lấy “vũ khí” và đánh trả ngược lại. Thái Lãnh Hàn không được học võ có bài bản như Triệu Uyển Nhu, nhưng hắn có lối đánh mà hầu hết đối thủ đều phải sợ. Đó chính là lối đánh liều mạng. Thái Lãnh Hàn chỉ cần xác định được kẻ nào là tên cầm đầu thì sẽ liều mạng xông vào đánh kẻ đó, bất chấp lũ đàn em xung quanh có tấn công hắn trúng hay không.
Thế nên khi Triệu Uyển Nhu chạy xe tới thì chứng kiến một cảnh tượng khiến cô sững sờ: Thái Lãnh Hàn như đang phát điên, dí Vạn Gia Bảo vào sát trong vách tường mà đập không thương tiếc. Còn đám đàn em của Vạn Gia Bảo thì hè nhau quất túi bụi vào lưng của Thái Lãnh Hàn cũng không hề thương tiếc. Triệu Uyển Nhu há miệng định kêu lên, nhưng cô lại nhận ra, đám đàn em của Vạn Gia Bảo đang dần chùng tay. Nhưng nguyên nhân chủ yếu khiến Triệu Uyển Nhu không xông tới trợ giúp Thái Lãnh Hàn chính là Vạn Gia Bảo cũng luôn miệng kêu gào:
- Ngừng lại! Ngừng lại! Tôi không có bắt giữ Triệu Uyển Nhu! Triệu Uyển Nhu không có ở đây! Anh đừng đánh nữa, mau ngừng lại!
Thái Lãnh Hàn vẫn vụt thêm vài gậy nữa vào vai và lưng của Vạn Gia Bảo rồi gằn giọng:
- Dĩ nhiên là tao biết Uyển Nhu không có ở đây. Nếu không, ngay từ đầu mày đã đưa cô ấy ra đây rồi.
Vạn Gia Bảo ấm ức:
- Vậy tại sao anh còn đánh tôi? Thái Lãnh Hàn cười khẩy, phun toẹt một ngụm nước miếng pha lẫn m.á.u xuống sát bên chân của Vạn Gia Bảo:
- Đừng có nói bậy! Tôi đánh cậu khi nào? Tôi đây chính là “phòng vệ chính đáng” đấy, hiểu không?
Vạn Gia Bảo có cảm giác bản thân đang biến thành một con bò bị Thái Lãnh Hàn dắt mũi lừa vào tròng. Gã ta gào lên:
- Đồ khốn nhà anh! Thì ra là anh lừa tôi, anh muốn kiếm cớ để đánh tôi nên cố ý chọc giận tôi để có lý do đánh tôi đúng không? Tôi sẽ mách bố!
- Xin lỗi nhé! Chân của tao đã lâu rồi chưa đá mấy con ch.ó hoang thích sủa bậy cắn càn, cho nên khớp xương có hơi cứng rồi, không thể quỳ xuống được, càng không thể bò theo yêu cầu của mày được. Hơn nữa, tao chưa từng phải làm những động tác và tư thế như vậy, thật sự không biết phải làm thế nào. Hay là, Gia Bảo thiếu gia của nhà họ Vạn làm mẫu lại cho người không có kinh nghiệm xem được không? Dù sao thì mày cũng đã từng quỳ không ít lần rồi mà…
Ngữ điệu của Thái Lãnh Hàn bình thản, nhưng Vạn Gia Bảo có cảm giác như mỗi câu Thái Lãnh Hàn nói ra là một mũi d.a.o phóng thẳng vào tim. Trước khi trở thành một “Gia Bảo thiếu gia” có đàn em đi theo tiền hô hậu ủng như thế này, gã ta đã từng là một học sinh hiền lành bị ức hiếp. Năm đó, chính Thái Lãnh Hàn, khi còn chưa biết về thân thế thật sự của mình, đã chứng kiến lần Vạn Gia Bảo bị bắt nạt tệ hại nhất. Khi đó, gã bị bắt ép phải quỳ trước mặt một trùm trường, phải vừa bò vừa sửa như chó. Nhưng năm đó, Vạn Gia Bảo chỉ vừa mới khụy một chân xuống thì Thái Lãnh Hàn đã xông ra, dùng bao tải vốn để nhặt ve chai của mình trùm lên đầu của thằng trùm trường kia rồi kéo Vạn Gia Bảo bỏ chạy.
Khi bị thằng trùm trường kia tìm đến lần thứ hai, Vạn Gia Bảo đã học được cách phản kháng. Thậm chí, nhờ vào sự giúp đỡ của Thái Lãnh Hàn, học sinh yếu đuối Vạn Gia Bảo năm đó còn biết cách khéo léo mách lại với bố và dùng danh nghĩa “phòng vệ chính đáng” để cùng Thái Lãnh Hàn đập cho thằng trùm trường kia một trận ra trò và bị cảnh sát bắt cả hai lên đồn để lấy lời khai. Thế nhưng cũng chính vì lần đó mà bố của Vạn Gia Bảo nhận ra nét quen thuộc trên gương mặt của Thái Lãnh Hàn. Sau đó là một loạt những xét nghiệm, công nhận rồi thừa nhận,… Đến khi Thái Lãnh Hàn chính thức được tuyên bố là con trai của ông chủ Vạn thì giao tình của Vạn Gia Bảo với Thái Lãnh Hàn đã biến chất. Từ sự nể phục và cảm mến ban đầu, không biết vì sao, Vạn Gia Bảo càng lúc càng căm ghét Thái Lãnh Hàn. Thậm chí vì để tạo ra sự đối nghịch với Thái Lãnh Hàn mà Vạn Gia Bảo không ngại biến bản thân trở thành loại người mà gã từng ghét nhất, loại người giống như thằng trùm trường năm xưa.
Những lời của Thái Lãnh Hàn quả thật đã chọc vào nỗi đau trong ký ức của Vạn Gia Bảo. Gã ta tức giận gào lên:
- Câm miệng! Nếu xương của anh cứng quá, không thể quỳ xuống, vậy thì để tôi đập cho nó mềm ra. Tụi bây, đập nó một trận cho tao. Đánh tới khi nào nó chịu quỳ xuống mới thôi!
Lũ đàn em của Vạn Gia Bảo vung gậy gộc xông tới. Thái Lãnh Hàn thấy sự việc đã diễn ra theo đúng kế hoạch thì nhếch môi cười. Hắn đứng im một chỗ, mặc cho gậy gộc nện lên cơ thể. Dù vậy, Thái Lãnh Hàn vẫn rất cẩn thận che chắn gương mặt và cánh tay, tránh cho vết thương quá lộ liễu, sợ Triệu Uyển Nhu nhìn thấy sẽ áy náy và tự trách. Sau khi đã chịu đòn được kha khá rồi, Thái Lãnh Hàn mới bắt đầu phản công. Hắn chụp lấy cổ tay của một thằng đang vung gậy vụt tới, dễ dàng đoạt lấy “vũ khí” và đánh trả ngược lại. Thái Lãnh Hàn không được học võ có bài bản như Triệu Uyển Nhu, nhưng hắn có lối đánh mà hầu hết đối thủ đều phải sợ. Đó chính là lối đánh liều mạng. Thái Lãnh Hàn chỉ cần xác định được kẻ nào là tên cầm đầu thì sẽ liều mạng xông vào đánh kẻ đó, bất chấp lũ đàn em xung quanh có tấn công hắn trúng hay không.
Thế nên khi Triệu Uyển Nhu chạy xe tới thì chứng kiến một cảnh tượng khiến cô sững sờ: Thái Lãnh Hàn như đang phát điên, dí Vạn Gia Bảo vào sát trong vách tường mà đập không thương tiếc. Còn đám đàn em của Vạn Gia Bảo thì hè nhau quất túi bụi vào lưng của Thái Lãnh Hàn cũng không hề thương tiếc. Triệu Uyển Nhu há miệng định kêu lên, nhưng cô lại nhận ra, đám đàn em của Vạn Gia Bảo đang dần chùng tay. Nhưng nguyên nhân chủ yếu khiến Triệu Uyển Nhu không xông tới trợ giúp Thái Lãnh Hàn chính là Vạn Gia Bảo cũng luôn miệng kêu gào:
- Ngừng lại! Ngừng lại! Tôi không có bắt giữ Triệu Uyển Nhu! Triệu Uyển Nhu không có ở đây! Anh đừng đánh nữa, mau ngừng lại!
Thái Lãnh Hàn vẫn vụt thêm vài gậy nữa vào vai và lưng của Vạn Gia Bảo rồi gằn giọng:
- Dĩ nhiên là tao biết Uyển Nhu không có ở đây. Nếu không, ngay từ đầu mày đã đưa cô ấy ra đây rồi.
Vạn Gia Bảo ấm ức:
- Vậy tại sao anh còn đánh tôi? Thái Lãnh Hàn cười khẩy, phun toẹt một ngụm nước miếng pha lẫn m.á.u xuống sát bên chân của Vạn Gia Bảo:
- Đừng có nói bậy! Tôi đánh cậu khi nào? Tôi đây chính là “phòng vệ chính đáng” đấy, hiểu không?
Vạn Gia Bảo có cảm giác bản thân đang biến thành một con bò bị Thái Lãnh Hàn dắt mũi lừa vào tròng. Gã ta gào lên:
- Đồ khốn nhà anh! Thì ra là anh lừa tôi, anh muốn kiếm cớ để đánh tôi nên cố ý chọc giận tôi để có lý do đánh tôi đúng không? Tôi sẽ mách bố!
Danh sách chương