Trong lúc Thái Lãnh Hàn còn đang điều chỉnh chiếc máy quay mini thì Vạn Gia Bảo cũng đang bấn loạn tìm kiếm số điện thoại của Triệu Uyển Nhu. Hơn ai hết, Vạn Gia Bảo biết rõ bản tính hoang dã và bạo lực của Thái Lãnh Hàn. Suốt mười mấy năm trong quá khứ, gã đã nhiều lần gặm quả đắng khi bắt nạt Thái Lãnh Hàn. Nếu bây giờ để cho Thái Lãnh Hàn đến đây mà không có Triệu Uyển Nhu để giao ra, Vạn Gia Bảo không dám tưởng tượng đến bộ da và xương cốt của mình sẽ bị hành hạ thê thảm như thế nào.
Tuy nhiên, với điển hình của một con ch.ó cậy gần nhà, một con gà cậy gần chuồng, Vạn Gia Bảo ăn đau bao nhiêu lần vẫn chưa từng nhớ lâu. Hơn nữa, lần này là cơ hội để trả thù cả Thái Lãnh Hàn lẫn Triệu Uyển Nhu, mối nhục còn mới nguyên đã thôi thúc Vạn Gia Bảo liều lĩnh. Gã hỏi một vòng mấy tên đàn em và cả vòng quen biết của bọn chúng, cuối cùng cũng biết được số điện thoại của Triệu Uyển Nhu. Ngay lập tức, Vạn Gia Bảo gọi điện thoại cho Triệu Uyển Nhu, tiếp tục giở giọng đe dọa:
- Triệu Uyển Nhu, trong vòng mười lăm phút nữa cô phải có mặt tại đường X, hẻm Y. Nếu cô không tới, Thái Lãnh Hàn sẽ phải chịu đựng những gì, cô không tưởng tượng nổi đâu.
Nói xong, Vạn Gia Bảo cúp máy ngay. Đám đàn em vây quanh gã thoáng lo lắng:
- Làm vậy có ổn không Gia Bảo thiếu gia? - Triệu Uyển Nhu sẽ tới chứ?
- Còn Thái Lãnh Hàn nữa, hắn sẽ chấp nhận chịu nhục thật sao?
Trước sự băn khoăn của lũ đàn em, Vạn Gia Bảo dương dương tự đắc:
- Bọn chúng chắc chắn sẽ đến. Đám người thích ra vẻ người tốt, thâm tình như bọn chúng chắc chắn sẽ không dám để bạn đời của mình có khả năng gặp nguy hiểm đâu. Cho dù chúng có nghi ngờ thì cũng sẽ đến. Bọn chúng luôn muốn mọi người công nhận là có tình có nghĩa, luôn quan tâm nhau mà. Quan trọng là bây giờ tụi bây phải bày binh bố trận cho tốt vào, đừng để lại bị bọn chúng phản công làm mất mặt nữa.
Lũ đàn em gật đầu, trong lòng ít nhiều đều bĩu môi. Đại ca à, kẻ bị mất mặt nhiều nhất và duy nhất chỉ có mày mà thôi. Tuy nhiên, Vạn Gia Bảo đã vung tiền ra nhiều như thế, lũ thanh niên hư hỏng chẳng dại gì mà nói ra tiếng lòng đầy khinh bỉ kia. Không chỉ vậy, bọn chúng cón ngoan ngoãn chia nhau ra, chuẩn bị gậy gộc, bày binh bố trận chờ “địch thủ” tới.
Quả đúng như Vạn Gia Bảo suy đoán, Triệu Uyển Nhu không hoàn toàn tin tưởng lởi đe dọa của gã. Tuy nhiên cô vẫn lo lắng hai chữ “ngộ nhỡ”. Dẫu biết rằng Thái Lãnh Hàn cao to rắn chắc hơn cô, nhưng trong suốt cả hai kiếp, Triệu Uyển Nhu chưa từng nhìn thấy Thái Lãnh Hàn đánh nhau bao giờ. Hơn nữa, trong ấn tượng của cô, những vị tổng giám đốc quen việc làm ăn sẽ vô cùng hạn chế việc động tay động chân. Trong số rất nhiều vị tổng giám đốc mà Triệu Uyển Nhu quen và biết, có lẽ chỉ có bố của cô, Triệu Chí Hải, là nóng tính và dễ vung tay múa chân mà thôi. Tuy nhiên, Triệu Chí Hải cũng chỉ ra tay khi tình hình khiến ông mất kiểm soát lý trí. Còn Thái Lãnh Hàn lúc nào mặt cũng lạnh như tảng băng trôi, hắn cũng sẽ có lúc mất kiểm soát lý trí sao? Triệu Uyển Nhu không chắc lắm.
Thêm vào đó, bầy đàn của Vạn Gia Bảo không phải là ít. Ban nãy Triệu Uyển Nhu có thể “hành hung” Vạn Gia Bảo như thế một phần là nhờ cô ra tay bất ngờ khi bọn chúng không chút đề phòng. Nhưng với thái độ thù địch mà Vạn Gia Bảo dành cho Thái Lãnh Hàn như thế, Triệu Uyển Nhu không cần đoán cũng biết bọn chúng chắc chắn sẽ chuẩn bị kỹ lưỡng để đối phó với hắn.
Càng nghĩ, Triệu Uyển Nhu càng lo lắng. Cô lại gọi điện thoại cho Thái Lãnh Hàn một lần nữa để xác minh lời nói của Vạn Gia Bảo. Nhưng điện thoại vẫn không thể kết nối được. Điều này khiến cho khả năng Vạn Gia Bảo có thể bắt được Thái Lãnh Hàn càng thêm tăng cao. Và thế là, mặc dù trong lòng vẫn còn nghi ngờ, nhưng Triệu Uyển Nhu vẫn vội vã chạy xe máy đến địa điểm mà Vạn Gia Bảo đã cung cấp.
Cùng lúc đó, Thái Lãnh Hàn cũng đã bước xuống khỏi xe taxi.
Nhìn con hẻm không quá chật hẹp nhưng lại tối tăm và âm u, trong đầu của Thái Lãnh Hàn thoáng hốt hoảng. Hắn như nhìn thấy chuỗi ngày cơ cực thời thơ ấu và cả những tủi nhục, đau buồn đã từng trải qua. Năm ấy, Triệu Uyển Nhu đã xuất hiện, cho hắn một tia sáng để hắn có thể kiên trì vươn lên. Nếu bây giờ hắn lại liên lụy Triệu Uyển Nhu, khiến cô bị lôi xuống vũng bùn nhơ, khiến cô bị vấy bẩn hoặc phải chịu tủi thân,… Thái Lãnh Hàn thật sự không dám tưởng tượng tới hậu quả.
Bước vào con hẻm vắng vẻ, Thái Lãnh Hàn nhìn thấy Vạn Gia Bảo và đám đàn em đang lăm lăm gậy gộc chờ sẵn. Đặt chiếc cặp táp có chứa chiếc máy quay mini xuống một góc tường, Thái Lãnh Hàn trầm giọng hỏi:
- Triệu Uyển Nhu đâu?
Vạn Gia Bảo cười ngả ngớn để che dấu chột dạ:
- Muốn nhìn thấy Triệu Uyển Nhu thì anh phải thể hiện một chút lòng thành của mình đã chứ. Quỳ xuống bò đến đây, vừa bò vừa sủa như một con ch.ó xem nào!
Tuy nhiên, với điển hình của một con ch.ó cậy gần nhà, một con gà cậy gần chuồng, Vạn Gia Bảo ăn đau bao nhiêu lần vẫn chưa từng nhớ lâu. Hơn nữa, lần này là cơ hội để trả thù cả Thái Lãnh Hàn lẫn Triệu Uyển Nhu, mối nhục còn mới nguyên đã thôi thúc Vạn Gia Bảo liều lĩnh. Gã hỏi một vòng mấy tên đàn em và cả vòng quen biết của bọn chúng, cuối cùng cũng biết được số điện thoại của Triệu Uyển Nhu. Ngay lập tức, Vạn Gia Bảo gọi điện thoại cho Triệu Uyển Nhu, tiếp tục giở giọng đe dọa:
- Triệu Uyển Nhu, trong vòng mười lăm phút nữa cô phải có mặt tại đường X, hẻm Y. Nếu cô không tới, Thái Lãnh Hàn sẽ phải chịu đựng những gì, cô không tưởng tượng nổi đâu.
Nói xong, Vạn Gia Bảo cúp máy ngay. Đám đàn em vây quanh gã thoáng lo lắng:
- Làm vậy có ổn không Gia Bảo thiếu gia? - Triệu Uyển Nhu sẽ tới chứ?
- Còn Thái Lãnh Hàn nữa, hắn sẽ chấp nhận chịu nhục thật sao?
Trước sự băn khoăn của lũ đàn em, Vạn Gia Bảo dương dương tự đắc:
- Bọn chúng chắc chắn sẽ đến. Đám người thích ra vẻ người tốt, thâm tình như bọn chúng chắc chắn sẽ không dám để bạn đời của mình có khả năng gặp nguy hiểm đâu. Cho dù chúng có nghi ngờ thì cũng sẽ đến. Bọn chúng luôn muốn mọi người công nhận là có tình có nghĩa, luôn quan tâm nhau mà. Quan trọng là bây giờ tụi bây phải bày binh bố trận cho tốt vào, đừng để lại bị bọn chúng phản công làm mất mặt nữa.
Lũ đàn em gật đầu, trong lòng ít nhiều đều bĩu môi. Đại ca à, kẻ bị mất mặt nhiều nhất và duy nhất chỉ có mày mà thôi. Tuy nhiên, Vạn Gia Bảo đã vung tiền ra nhiều như thế, lũ thanh niên hư hỏng chẳng dại gì mà nói ra tiếng lòng đầy khinh bỉ kia. Không chỉ vậy, bọn chúng cón ngoan ngoãn chia nhau ra, chuẩn bị gậy gộc, bày binh bố trận chờ “địch thủ” tới.
Quả đúng như Vạn Gia Bảo suy đoán, Triệu Uyển Nhu không hoàn toàn tin tưởng lởi đe dọa của gã. Tuy nhiên cô vẫn lo lắng hai chữ “ngộ nhỡ”. Dẫu biết rằng Thái Lãnh Hàn cao to rắn chắc hơn cô, nhưng trong suốt cả hai kiếp, Triệu Uyển Nhu chưa từng nhìn thấy Thái Lãnh Hàn đánh nhau bao giờ. Hơn nữa, trong ấn tượng của cô, những vị tổng giám đốc quen việc làm ăn sẽ vô cùng hạn chế việc động tay động chân. Trong số rất nhiều vị tổng giám đốc mà Triệu Uyển Nhu quen và biết, có lẽ chỉ có bố của cô, Triệu Chí Hải, là nóng tính và dễ vung tay múa chân mà thôi. Tuy nhiên, Triệu Chí Hải cũng chỉ ra tay khi tình hình khiến ông mất kiểm soát lý trí. Còn Thái Lãnh Hàn lúc nào mặt cũng lạnh như tảng băng trôi, hắn cũng sẽ có lúc mất kiểm soát lý trí sao? Triệu Uyển Nhu không chắc lắm.
Thêm vào đó, bầy đàn của Vạn Gia Bảo không phải là ít. Ban nãy Triệu Uyển Nhu có thể “hành hung” Vạn Gia Bảo như thế một phần là nhờ cô ra tay bất ngờ khi bọn chúng không chút đề phòng. Nhưng với thái độ thù địch mà Vạn Gia Bảo dành cho Thái Lãnh Hàn như thế, Triệu Uyển Nhu không cần đoán cũng biết bọn chúng chắc chắn sẽ chuẩn bị kỹ lưỡng để đối phó với hắn.
Càng nghĩ, Triệu Uyển Nhu càng lo lắng. Cô lại gọi điện thoại cho Thái Lãnh Hàn một lần nữa để xác minh lời nói của Vạn Gia Bảo. Nhưng điện thoại vẫn không thể kết nối được. Điều này khiến cho khả năng Vạn Gia Bảo có thể bắt được Thái Lãnh Hàn càng thêm tăng cao. Và thế là, mặc dù trong lòng vẫn còn nghi ngờ, nhưng Triệu Uyển Nhu vẫn vội vã chạy xe máy đến địa điểm mà Vạn Gia Bảo đã cung cấp.
Cùng lúc đó, Thái Lãnh Hàn cũng đã bước xuống khỏi xe taxi.
Nhìn con hẻm không quá chật hẹp nhưng lại tối tăm và âm u, trong đầu của Thái Lãnh Hàn thoáng hốt hoảng. Hắn như nhìn thấy chuỗi ngày cơ cực thời thơ ấu và cả những tủi nhục, đau buồn đã từng trải qua. Năm ấy, Triệu Uyển Nhu đã xuất hiện, cho hắn một tia sáng để hắn có thể kiên trì vươn lên. Nếu bây giờ hắn lại liên lụy Triệu Uyển Nhu, khiến cô bị lôi xuống vũng bùn nhơ, khiến cô bị vấy bẩn hoặc phải chịu tủi thân,… Thái Lãnh Hàn thật sự không dám tưởng tượng tới hậu quả.
Bước vào con hẻm vắng vẻ, Thái Lãnh Hàn nhìn thấy Vạn Gia Bảo và đám đàn em đang lăm lăm gậy gộc chờ sẵn. Đặt chiếc cặp táp có chứa chiếc máy quay mini xuống một góc tường, Thái Lãnh Hàn trầm giọng hỏi:
- Triệu Uyển Nhu đâu?
Vạn Gia Bảo cười ngả ngớn để che dấu chột dạ:
- Muốn nhìn thấy Triệu Uyển Nhu thì anh phải thể hiện một chút lòng thành của mình đã chứ. Quỳ xuống bò đến đây, vừa bò vừa sủa như một con ch.ó xem nào!
Danh sách chương