Trong kiếp trước, cả nhà họ Vạn đã từng đi khắp nơi gieo rắc tin đồn rằng mẹ của Thái Lãnh Hàn là tiểu tam chen vào muốn phá hoại gia đình bọn họ, rằng Thái Lãnh Hàn chỉ là đứa con hoang không được nhà họ Vạn thừa nhận. Thế nhưng, ngay trong kiếp trước, Triệu Uyển Nhu đã từng nhìn thấy hồ sơ ly hôn của mẹ Thái Lãnh Hàn và người đàn ông họ Vạn kia. Hơn nữa, Vạn Gia Bảo là con trai lớn của nhà họ Vạn, nhưng lại nhỏ hơn Thái Lãnh Hàn đến ba tuổi. Thế nên, trong cuộc hôn nhân của thế hệ trước, là ai đã phản bội ai, ai đã lừa dối ai, có lẽ không khó để nhận ra được sự thật.
Dù vậy, mẹ con Vạn Gia Bảo vẫn luôn cắn chặt không nhả cái lập luận rằng bọn họ mới đúng là chính thất và chính thức. Kiếp này cũng vậy. Khi nghe cô gái kia nhắc tới hai chữ “anh trai”, Vạn Gia Bảo đã nhảy dựng lên như gà chọi, gầm gừ:
- Ai nói Thái Lãnh Hàn là anh của tôi vậy? Hắn chỉ là thằng con hoang, hắn không xứng làm anh trai của tôi đâu!
Đáp lại phản ứng quyết liệt của Vạn Gia Bảo là tràng cười hô hố của đám thanh niên xung quanh. Một thanh niên nhuộm tóc màu đỏ chót không hề sợ hãi mà bắt bẻ lại:
- Gia Bảo thiếu gia, cậu còn mạnh miệng nói không nhận Thái Lãnh Hàn là anh trai sao? Vậy tại sao cha của cậu lại giao toàn bộ tập đoàn Thắng Lợi cho hắn quản lý vậy? Vạn Gia Bảo nghẹn họng không cãi được. Triệu Uyển Nhu đứng bên ngoài nghe lỏm cũng gật gù đồng ý. Đừng nói là tập đoàn Thắng Lợi, hiện tại ngay cả việc ăn ở mặc của cả nhà họ Vạn, đặc biệt là thói ăn chơi sa đọa và phung phí của Vạn Gia Bảo đều hoàn toàn phụ thuộc vào lợi nhuận mà Thái Lãnh Hàn vất vả tạo ra. Thế nên, Vạn Gia Bảo có muốn khăng khăn phủ nhận vai trò của Thái Lãnh Hàn cũng không được nữa. Dù vậy, gã ta vẫn mạnh miệng:
- Hừ, cho dù tôi có chịu nhận thì đã sao? Thái Lãnh Hàn căn bản không phải là cùng một loại người với chúng ta. Hắn không chỉ là con hoang mà còn là một kẻ ti tiện, thấp hèn, bẩn thỉu,…
Bộ dáng của Vạn Gia Bảo khi thốt ra những từ ngữ miệt thị Thái Lãnh Hàn trông vô cùng đáng ghét. Triệu Uyển Nhu có cảm giác m.á.u nóng của mình đang dồn hết lên trên đầu, khiến mặt cô nóng ran, lý trí cũng phát hỏa. Triệu Uyển Nhu phải dùng toàn bộ nhẫn nại của mình, cộng thêm lời tự nhắc nhở bản thân không được đánh người thân của Thái Lãnh Hàn, không được để hắn đau lòng… thì cô mới có thể kìm chế bản thân không xông vào căn phòng kia để “thanh lý” đám rác rưởi trong đó. Bởi vì cho đến hiện tại, tính luôn cả kiếp trước, Triệu Uyển Nhu vẫn chưa thể xác định được rõ ràng tình cảm của Thái Lãnh Hàn với gia đình nhà họ Vạn rốt cuộc là sâu đậm đến mức độ nào. Dù sao thì ở cả hai kiếp Triệu Uyển Nhu chưa từng chứng kiến sự mâu thuẫn hay va chạm gì giữa Thái Lãnh Hàn và người trong gia đình họ Vạn.
Nhưng xét thái độ của Vạn Gia Bảo ở hiện tại, Triệu Uyển Nhu có thể đoán được, chắc chắn giữa Thái Lãnh Hàn và những người họ Vạn kia đã xảy ra không ít xích mích. Cho dù Thái Lãnh Hàn không chủ động gây sự thì với loại người như Vạn Gia Bảo và mẹ của cô ta, bọn họ cũng không dễ dàng bỏ qua cho hắn. Hơi thở dài của Triệu Uyển Nhu nặng nề tuôn ra. Cô không cần phải nghĩ nhiều cũng có thể đoán được, sở dĩ cô không hề biết gì về mối quan hệ không mấy thuận thảo giữa Thái Lãnh Hàn và gia đình của nhà họ Vạn chì có thể là vì hắn đã che giấu quá tốt, và cũng có thể vì cô đã quá vô tâm.
Tuy nhiên, Triệu Uyển Nhu vẫn luôn nhắc nhở bản thân không được manh động. Bởi vì cô đã hiểu được phần nào sự thiếu thốn tình cảm của Thái Lãnh Hàn. Với những người thiếu thốn tình cảm như thế, tạm thời Triệu Uyển Nhu chưa nghĩ ra được cách cư xử cho phù hợp, vì cô chưa từng phải trải qua. Từ nhỏ Triệu Uyển Nhu vẫn luôn được sống trong tình yêu thương của bố, mẹ và bạn bè. Dù thế, Triệu Uyển Nhu cũng có thể đoán được, và cô lo lắng rằng Thái Lãnh Hàn sẽ vì thiếu thốn tình cảm mà càng thêm trân trọng tình thân gia đình với nhà họ Vạn. Vậy nên hắn mới có thể che giấu không cho cô biết về những ác cảm mà hắn phải gánh chịu từ những kẻ được gọi là người thân kia.
Triệu Uyển Nhu hít sâu một hơi, trong lòng thầm nghĩ, cô phải tìm cách để tách rời những kẻ xấu xa kia ra khỏi Thái Lãnh Hàn trước. Sau đó, cô sẽ bù đắp cho hắn không còn cảm thấy bị thiếu thốn tình cảm đến mức có thể chấp nhận những người thân không hề yêu thích mình như thế. Chỉ khi nào đạt được điều đó rồi thì Triệu Uyển Nhu mới có thể mạnh tay “thanh lý rác rưởi” được.
Thế nhưng Triệu Uyển Nhu vẫn chưa nghĩ đến rằng Vạn Gia Bảo không hề biết đến điểm dừng. Ngay khi Triệu Uyển Nhu đã có thể tự trấn áp được cảm xúc của mình xuống và định rời đi thì, bên trong phòng, Vạn Gia Bảo lại tiếp tục cao giọng dè bĩu Thái Lãnh Hàn, thành công châm ngọn lửa giận của Triệu Uyển Nhu bốc lên cao ngút.
Dù vậy, mẹ con Vạn Gia Bảo vẫn luôn cắn chặt không nhả cái lập luận rằng bọn họ mới đúng là chính thất và chính thức. Kiếp này cũng vậy. Khi nghe cô gái kia nhắc tới hai chữ “anh trai”, Vạn Gia Bảo đã nhảy dựng lên như gà chọi, gầm gừ:
- Ai nói Thái Lãnh Hàn là anh của tôi vậy? Hắn chỉ là thằng con hoang, hắn không xứng làm anh trai của tôi đâu!
Đáp lại phản ứng quyết liệt của Vạn Gia Bảo là tràng cười hô hố của đám thanh niên xung quanh. Một thanh niên nhuộm tóc màu đỏ chót không hề sợ hãi mà bắt bẻ lại:
- Gia Bảo thiếu gia, cậu còn mạnh miệng nói không nhận Thái Lãnh Hàn là anh trai sao? Vậy tại sao cha của cậu lại giao toàn bộ tập đoàn Thắng Lợi cho hắn quản lý vậy? Vạn Gia Bảo nghẹn họng không cãi được. Triệu Uyển Nhu đứng bên ngoài nghe lỏm cũng gật gù đồng ý. Đừng nói là tập đoàn Thắng Lợi, hiện tại ngay cả việc ăn ở mặc của cả nhà họ Vạn, đặc biệt là thói ăn chơi sa đọa và phung phí của Vạn Gia Bảo đều hoàn toàn phụ thuộc vào lợi nhuận mà Thái Lãnh Hàn vất vả tạo ra. Thế nên, Vạn Gia Bảo có muốn khăng khăn phủ nhận vai trò của Thái Lãnh Hàn cũng không được nữa. Dù vậy, gã ta vẫn mạnh miệng:
- Hừ, cho dù tôi có chịu nhận thì đã sao? Thái Lãnh Hàn căn bản không phải là cùng một loại người với chúng ta. Hắn không chỉ là con hoang mà còn là một kẻ ti tiện, thấp hèn, bẩn thỉu,…
Bộ dáng của Vạn Gia Bảo khi thốt ra những từ ngữ miệt thị Thái Lãnh Hàn trông vô cùng đáng ghét. Triệu Uyển Nhu có cảm giác m.á.u nóng của mình đang dồn hết lên trên đầu, khiến mặt cô nóng ran, lý trí cũng phát hỏa. Triệu Uyển Nhu phải dùng toàn bộ nhẫn nại của mình, cộng thêm lời tự nhắc nhở bản thân không được đánh người thân của Thái Lãnh Hàn, không được để hắn đau lòng… thì cô mới có thể kìm chế bản thân không xông vào căn phòng kia để “thanh lý” đám rác rưởi trong đó. Bởi vì cho đến hiện tại, tính luôn cả kiếp trước, Triệu Uyển Nhu vẫn chưa thể xác định được rõ ràng tình cảm của Thái Lãnh Hàn với gia đình nhà họ Vạn rốt cuộc là sâu đậm đến mức độ nào. Dù sao thì ở cả hai kiếp Triệu Uyển Nhu chưa từng chứng kiến sự mâu thuẫn hay va chạm gì giữa Thái Lãnh Hàn và người trong gia đình họ Vạn.
Nhưng xét thái độ của Vạn Gia Bảo ở hiện tại, Triệu Uyển Nhu có thể đoán được, chắc chắn giữa Thái Lãnh Hàn và những người họ Vạn kia đã xảy ra không ít xích mích. Cho dù Thái Lãnh Hàn không chủ động gây sự thì với loại người như Vạn Gia Bảo và mẹ của cô ta, bọn họ cũng không dễ dàng bỏ qua cho hắn. Hơi thở dài của Triệu Uyển Nhu nặng nề tuôn ra. Cô không cần phải nghĩ nhiều cũng có thể đoán được, sở dĩ cô không hề biết gì về mối quan hệ không mấy thuận thảo giữa Thái Lãnh Hàn và gia đình của nhà họ Vạn chì có thể là vì hắn đã che giấu quá tốt, và cũng có thể vì cô đã quá vô tâm.
Tuy nhiên, Triệu Uyển Nhu vẫn luôn nhắc nhở bản thân không được manh động. Bởi vì cô đã hiểu được phần nào sự thiếu thốn tình cảm của Thái Lãnh Hàn. Với những người thiếu thốn tình cảm như thế, tạm thời Triệu Uyển Nhu chưa nghĩ ra được cách cư xử cho phù hợp, vì cô chưa từng phải trải qua. Từ nhỏ Triệu Uyển Nhu vẫn luôn được sống trong tình yêu thương của bố, mẹ và bạn bè. Dù thế, Triệu Uyển Nhu cũng có thể đoán được, và cô lo lắng rằng Thái Lãnh Hàn sẽ vì thiếu thốn tình cảm mà càng thêm trân trọng tình thân gia đình với nhà họ Vạn. Vậy nên hắn mới có thể che giấu không cho cô biết về những ác cảm mà hắn phải gánh chịu từ những kẻ được gọi là người thân kia.
Triệu Uyển Nhu hít sâu một hơi, trong lòng thầm nghĩ, cô phải tìm cách để tách rời những kẻ xấu xa kia ra khỏi Thái Lãnh Hàn trước. Sau đó, cô sẽ bù đắp cho hắn không còn cảm thấy bị thiếu thốn tình cảm đến mức có thể chấp nhận những người thân không hề yêu thích mình như thế. Chỉ khi nào đạt được điều đó rồi thì Triệu Uyển Nhu mới có thể mạnh tay “thanh lý rác rưởi” được.
Thế nhưng Triệu Uyển Nhu vẫn chưa nghĩ đến rằng Vạn Gia Bảo không hề biết đến điểm dừng. Ngay khi Triệu Uyển Nhu đã có thể tự trấn áp được cảm xúc của mình xuống và định rời đi thì, bên trong phòng, Vạn Gia Bảo lại tiếp tục cao giọng dè bĩu Thái Lãnh Hàn, thành công châm ngọn lửa giận của Triệu Uyển Nhu bốc lên cao ngút.
Danh sách chương