Lúc bước ra khỏi căn phòng có một “nữ ma men” để đến nhà vệ sinh rửa tay, Triệu Uyển Nhu nhìn thấy trên hành làng có vài người phục vụ mang mấy đĩa trái cây rẽ vào căn phòng ở gần đó. Xem ra là có vị khách nào đó cũng có sở thích bao trọn phòng theo kiểu vung tiền không tiếc của Vương Thiên Bích rồi. Triệu Uyển Nhu thầm cảm thán trong lòng. Nhưng cô lại không thể can thiệp vào sở thích của người khác, càng không thể cằn nhằn với người lạ vốn không phải là bạn thân hay người thân của mình. Thế nên, Triệu Uyển Nhu chỉ có thể thở ra một hơi và nhanh chóng đi rửa tay, tránh bản thân lại xúc động mà làm gì đó không nên, ảnh hưởng đến danh dự của bản thân, của gia đình và có thể sẽ làm Thái Lãnh Hàn bị liên lụy khiến danh tiếng vốn đã xấu lại càng thêm xấu. Hơn nữa, cô còn phải nhanh chóng quay lại phòng để tránh việc Vương Thiên Bích lại lén uống thêm rượu. Thế nên cô vội rời đi ngay.

Triệu Uyển Nhu gột rửa một lúc mới tạm làm vết đỏ trên ống tay áo phai đi một chút. Dù vậy, dấu vết này, nếu chỉ nhìn thoáng qua thì trông thật giống vết m.á.u bị lem ra vải. Triệu Uyển Nhu không còn cách nào khác, đành quay trở lại phòng. Trong lòng của cô thầm dự tính, sau khi ăn xong sẽ rủ Vương Thiên Bích đi trung tâm mua sắm để mua một chiếc áo mới, tránh để người khác nhìn thấy vết đỏ trên ống tay áo này mà giật mình. Hơn nữa, tâm trạng của Vương Thiên Bích rõ ràng là không được tốt, chỉ có việc mua sắm mới có thể giúp cô nàng vực dậy tinh thần đang sa sút được mà thôi. Thêm vào đó, bỗng nhiên Triệu Uyển Nhu muốn mua thứ gì đó cho Thái Lãnh Hàn. Có lẽ vì cô tự cảm thấy chột dạ, áy náy khi bản thân thảnh thơi hưởng thụ trong khi chồng đang làm việc vất vả.

Không sai, Triệu Uyển Nhu hiểu rõ hơn ai hết công việc của Thái Lãnh Hàn vất vả như thế nào. Có lẽ khi nhắc đến Tổng giám đốc này nọ, người ta thường nghĩ đến những tổng tài bá đạo, có thể hô mưa gọi gió làm điên đảo cuộc sống của nhiều người. Những tổng tài đó có thể có quyền lực và năng lực siêu nhiên đến mức nào đó mà chỉ cần hưởng thụ và yêu đương mà vẫn có thể duy trì được công ty hoặc tập đoàn khổng lồ luôn có lợi nhuận cao ngất. Nhưng Thái Lãnh Hàn thì không có quyền lực nay năng lực siêu nhiên nào cả. Mặc dù hắn đang đứng đầu tổng công ty lớn mạnh nhất nhì trong nước, nhưng trước đó, công ty Thắng Lợi vốn đã bị cha ruột và mẹ kế của hắn làm cho thua lỗ đến mức chỉ còn cái vỏ rỗng. Thái Lãnh Hàn đã cùng bạn bè của mình đổ mồ hôi sôi nước mắt, thậm chí đổ cả m.á.u mới có thể vực dậy cái vỏ rỗng ấy, từng bước hồi sinh và dần dần vững mạnh. Dạ dày của Thái Lãnh Hàn bị tàn phá đến như thế, thậm chí, tinh thần của hắn trở nên không ổn định như thế, tính tình của hắn thành ra lạnh lùng và cứng nhắc như thế,… tất cả đều là hậu quả, là di chứng của những năm tháng vất vả lao tâm lao lực kia để lại.

Trong kiếp trước, Triệu Uyển Nhu vốn cũng không hề biết về những điều này cho tới khi linh hồn của cô xuất ra khỏi thân thể. Những điều đó đều là do Lê Thiên Chi và Phương Hiệp Hòa mang ra kể lể khi mắng chửi Thái Lãnh Hàn lúc tình bạn của họ tan vỡ. Khi đó, Triệu Uyển Nhu vốn chỉ cảm thấy hả hê và vui sướng khi “kẻ thù” bị bạn bè thân thiết mắng cho ngập đầu, không kịp vuốt mặt. Thế nhưng bây giờ nhớ lại, Triệu Uyển Nhu lại cảm thấy xót xa và đau lòng.

Mải lo suy nghĩ vẩn vơ, Triệu Uyển Nhu đã bước đến gần căn phòng của mình lúc nào không biết. Khi đi ngang qua căn phòng ở gần đó, Triệu Uyển Nhu chợt nghe loáng thoáng như có ai đó nhắc đến tên của mình. Cái tên của Triệu Uyển Nhu vốn không phải là tên thông dụng mà có ý nghĩa khá đặc biệt, thế nên cô chú ý ngay lập tức.

Triệu Uyển Nhu mẫn cảm dừng bước lại, cô nghiêng đầu lại, phát hiện chỗ mình đứng vừa đúng ở trước cửa một căn phòng, tiếng gọi tên mình là từ trong này truyền ra. Triệu Uyển Nhu vừa dừng chân thì cũng đúng lúc một phục vụ mở cửa phòng mang thêm rượu vào. Qua khe cửa hở, Triệu Uyển Nhu nhìn thấy một nhóm thanh niên với những mái tóc xanh đỏ đủ sắc như một bàng pha màu của họa sĩ nghiệp dư nào đó. Trong nhóm ấy, có một thanh niên tóc vàng hoe mà Triệu Uyển Nhu cảm thấy rất quen mắt. Cô còn đang cố nhớ xem thanh niên đó là ai thì một cô gái õng ẹo ngồi kế bên gã ta đã cất giọng, gián tiếp bộc lộ thân phận của gã:

- Gia Bảo đại ca, nghe nói anh trai của đại ca vừa mới kết hôn hả? Triệu Uyển Nhu cau mày. Cô đã nhớ ra, thanh niên này tên là Vạn Gia Bảo, vốn là con trai cưng cùng cha khác mẹ với Thái Lãnh Hàn. Khi cuộc hôn nhân của mẹ Thái Lãnh Hàn tan vỡ, hắn đã không chấp nhận theo họ Vạn của cha mà kiên quyết mang họ Thái của mẹ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện