Đột nhiên, nàng ta nghe thấy có ai gọi mình.
“Dương bá mẫu!”
“Dương bá mẫu!”
Xuyên qua màn khói, Dương Hao Dung nhìn thấy một cặp sinh đôi giống y hệt nhau đang chạy về phía mình, nàng ta nở nụ cười rạng rỡ.
“Thâm Thâm, Nhụy Nhụy, các con theo kịp rồi à?”
Quý Thâm và Quý Nhụy đứng trước mặt Dương Hao Dung, Quý Nhụy đặt bao gạo xuống, cười ngọt ngào với Dương Hao Dung: “Dương bá mẫu, chúng con về rồi.”
“Đến thì tốt, đến thì tốt.”
Dương Hao Dung nhìn Quý Thâm, rồi lại nhìn Quý Nhụy.
“Ta thật sự rất vui.”
Con trai lớn của Dương Hao Dung Dương Phú Quý trông cũng cao bằng Quý Thâm, cái bụng bự muốn chộp lấy bao gạo trên mặt đất.
Quý Thiên Nhu hất ra.
Dương Phú Quý hét lên, giống như con lợn bị chọc tiết: “Mẹ, ả ta đánh con! Ả ta đánh con! Mẹ thay con báo thù đánh chết ả ta đi! Mau đánh chết ả!”
Dương Hao Dung thấy thế, chạy tới trước mặt Dương Phú Quý.
“Con ngoan, để mẹ xem nào, có thương ở đâu không?”
Nàng ta ôm lấy Dương Phú Quý nhìn Quý Thiên Nhu, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đáy mắt hiện lên sự không vừa ý:
“Quý nương tử, không phải ta muốn nói ngươi, nhưng vì ngươi thích đánh trẻ con đến vậy, nên hai đứa con của ngươi mới không thân thiết với người làm mẹ bọn chúng là ngươi, lẽ nào ngươi vẫn không nhận thức được cái sai của mình sao? Quý Thiên Nhu chán ghét cau mày.
Nhưng không phải với Dương Hao Dung mà là với Dương Phú Quý.
Hóa ra không phải đứa trẻ nào cũng làm cho người khác yêu thích, Dương Phú Quý chính là một ví dụ sống.
Quý Thiên Nhu lấy cành cây to đã được chuẩn bị từ trước cắm xuống đất, dùng áo bông cũ và cái túi, tạo chúng thành một cái lều đơn giản.
Quý Thiên Nhu xoa mi tâm, dặn dò hai huynh muội: “Cho các con thời gian nửa canh giờ tự cho hoạt động, đến giờ thì về đi ngủ.”
Việc này đã bàn từ trước rồi.
Nói xong, Quý Thiên Nhu ngồi trong chiếc lều giản dị nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cơn đau trong bụng như đảo núi lộn biển vẫn chưa biến mất, những cơn đau đầu từ hệ thống kích hoạt cũng không thuyên giảm.
Quý Thiên Nhu cần nghỉ ngơi.
Dương Hao Dung liếc nhìn cái lều đơn giản, gọi Quý Thâm và Quý Nhụy đến trước mặt:
“Thâm Thâm, Nhụy Nhụy, các con thành thật nói cho bá mẫu, bệnh điên của mẹ các con có phải ngày càng nghiêm trọng hay không? Sao bây giờ nhìn thấy trẻ con nhà người khác cũng đánh thế?”
“Quý Nhụy phản bác nói: “Mẹ con không bị bệnh điên, chỉ là trước đây mẹ bị bệnh, bây giờ mẹ khỏi bênh rồi, mẹ nói sau này sẽ không đánh bọn con nữa!”
“Dương bá mẫu!”
“Dương bá mẫu!”
Xuyên qua màn khói, Dương Hao Dung nhìn thấy một cặp sinh đôi giống y hệt nhau đang chạy về phía mình, nàng ta nở nụ cười rạng rỡ.
“Thâm Thâm, Nhụy Nhụy, các con theo kịp rồi à?”
Quý Thâm và Quý Nhụy đứng trước mặt Dương Hao Dung, Quý Nhụy đặt bao gạo xuống, cười ngọt ngào với Dương Hao Dung: “Dương bá mẫu, chúng con về rồi.”
“Đến thì tốt, đến thì tốt.”
Dương Hao Dung nhìn Quý Thâm, rồi lại nhìn Quý Nhụy.
“Ta thật sự rất vui.”
Con trai lớn của Dương Hao Dung Dương Phú Quý trông cũng cao bằng Quý Thâm, cái bụng bự muốn chộp lấy bao gạo trên mặt đất.
Quý Thiên Nhu hất ra.
Dương Phú Quý hét lên, giống như con lợn bị chọc tiết: “Mẹ, ả ta đánh con! Ả ta đánh con! Mẹ thay con báo thù đánh chết ả ta đi! Mau đánh chết ả!”
Dương Hao Dung thấy thế, chạy tới trước mặt Dương Phú Quý.
“Con ngoan, để mẹ xem nào, có thương ở đâu không?”
Nàng ta ôm lấy Dương Phú Quý nhìn Quý Thiên Nhu, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đáy mắt hiện lên sự không vừa ý:
“Quý nương tử, không phải ta muốn nói ngươi, nhưng vì ngươi thích đánh trẻ con đến vậy, nên hai đứa con của ngươi mới không thân thiết với người làm mẹ bọn chúng là ngươi, lẽ nào ngươi vẫn không nhận thức được cái sai của mình sao? Quý Thiên Nhu chán ghét cau mày.
Nhưng không phải với Dương Hao Dung mà là với Dương Phú Quý.
Hóa ra không phải đứa trẻ nào cũng làm cho người khác yêu thích, Dương Phú Quý chính là một ví dụ sống.
Quý Thiên Nhu lấy cành cây to đã được chuẩn bị từ trước cắm xuống đất, dùng áo bông cũ và cái túi, tạo chúng thành một cái lều đơn giản.
Quý Thiên Nhu xoa mi tâm, dặn dò hai huynh muội: “Cho các con thời gian nửa canh giờ tự cho hoạt động, đến giờ thì về đi ngủ.”
Việc này đã bàn từ trước rồi.
Nói xong, Quý Thiên Nhu ngồi trong chiếc lều giản dị nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cơn đau trong bụng như đảo núi lộn biển vẫn chưa biến mất, những cơn đau đầu từ hệ thống kích hoạt cũng không thuyên giảm.
Quý Thiên Nhu cần nghỉ ngơi.
Dương Hao Dung liếc nhìn cái lều đơn giản, gọi Quý Thâm và Quý Nhụy đến trước mặt:
“Thâm Thâm, Nhụy Nhụy, các con thành thật nói cho bá mẫu, bệnh điên của mẹ các con có phải ngày càng nghiêm trọng hay không? Sao bây giờ nhìn thấy trẻ con nhà người khác cũng đánh thế?”
“Quý Nhụy phản bác nói: “Mẹ con không bị bệnh điên, chỉ là trước đây mẹ bị bệnh, bây giờ mẹ khỏi bênh rồi, mẹ nói sau này sẽ không đánh bọn con nữa!”
Danh sách chương