Bé giơ hai tay ra lẩm nhẩm tính toán: “Mẹ lấy một bao, con lấy một bao, ca ca... ừm, con lấy thêm một bao nữa!”
“Chúng ta chỉ càn ba lần thôi, là có thể chuyển mọi thứ ở đây lên trên rồi!”
“Không thể lấy hết.” Quý Thâm nói, “Nhụy Nhụy, đây là hầm của người khác, chúng ta lần này mượn lương thực của người khác, đợi sau này chúng ta có lương thực rồi, chúng ta sẽ phải trả lại đó.”
Quý Nhụy nghiêm túc gật đầu, “Vậy, chúng ta mượn một chút thôi?”
Quý Thiên Nhu chỉ ở một bên nhìn, không can thiệp vào cuộc trò chuyện và hành động của hai huynh muội.
Sau khi hai huynh muội thương lượng xong nên mượn bao nhiêu lương thực, Quý Thiên Nhu lấy ra một cái túi rỗng, lấy một áo khoác bông cũ to và hai cái nhỏ bỏ vào túi rồi theo hai huynh muội lên trên mặt đất.
Suy xét hết tất cả nguyên nhân, hai huynh muội chỉ mượn nửa bao gạo.
— Phần lương thực như vậy, vừa không thu hút người khác thèm muốn nó, vừa có thể tồn tại trong một thời gian.
Quý Nhụy vô cùng khó hiểu với hành động lấy áo bông của Quý Thiên Nhu.
“Mẹ, bây giờ mới có tháng năm, chúng ta không dùng đến áo bông.”
Hơn nữa, tiết trời càng ngày càng nóng, ban đêm nóng đổ mồ hôi toàn thân.
Quý Thiên Nhu tìm được dây thừng trong hầm, buộc chặt cái túi trên lưng, cười nói: “Hướng gió đang đổi chiều rồi.”
Quý Nhụy cũng cười theo.
“Sẽ trở trời sao ạ?” ngược lại là Quý Thâm hỏi.
Bỏ tảng đá lại cửa hầm, dùng thêm cát vùi lập, mấy người họ tiếp tục lên đường.
Chuột xám vẫn đi theo chân Quý Thâm, hình như là nhận chủ rồi.
Ngay trước khi ánh sáng ban ngày cuối cùng biến mất sau đường chân trời, bọn họ đã đuổi kịp cứ địa nghỉ ngơi của quân đoàn.
Vùng hoang dã bị bao phủ bởi cỏ khô, những người chạy nạn đốt lửa, để nấu thức ăn và đuổi dã thú.
Có người quần áo tả tơi, không có thức ăn.
Cũng có người áo lụa xe ngựa, đầy đủ mọi thứ.
Dương Hao Dung thuộc kiểu bên dưới đầy đủ, bên trên thiếu thốn.
Bọn họ vẫn còn chút lương thực dự trữ, miễn cưỡng đủ ăn.
Con trai cả có khuôn mặt sáng bóng đang ăn bánh mỡ, gào như con lợn với Dương Hao Dung: “Mẹ, con muốn ăn thịt! Con muốn ăn thịt!”
“Con ngoan, lúc này thì lấy đâu ra thịt cho con ăn? Con nhịn một chút, mẹ nhất định sẽ tìm thịt cho con ăn.”
Đứa con gái thứ hai mong chờ cái bánh mỡ trên tay ca ca, nhìn Dương Hao Dung, ôm bụng không lên tiếng.
Đống lửa bùng phát lên, Dương Hao Dung bị sặc khói ho khan.
“Chúng ta chỉ càn ba lần thôi, là có thể chuyển mọi thứ ở đây lên trên rồi!”
“Không thể lấy hết.” Quý Thâm nói, “Nhụy Nhụy, đây là hầm của người khác, chúng ta lần này mượn lương thực của người khác, đợi sau này chúng ta có lương thực rồi, chúng ta sẽ phải trả lại đó.”
Quý Nhụy nghiêm túc gật đầu, “Vậy, chúng ta mượn một chút thôi?”
Quý Thiên Nhu chỉ ở một bên nhìn, không can thiệp vào cuộc trò chuyện và hành động của hai huynh muội.
Sau khi hai huynh muội thương lượng xong nên mượn bao nhiêu lương thực, Quý Thiên Nhu lấy ra một cái túi rỗng, lấy một áo khoác bông cũ to và hai cái nhỏ bỏ vào túi rồi theo hai huynh muội lên trên mặt đất.
Suy xét hết tất cả nguyên nhân, hai huynh muội chỉ mượn nửa bao gạo.
— Phần lương thực như vậy, vừa không thu hút người khác thèm muốn nó, vừa có thể tồn tại trong một thời gian.
Quý Nhụy vô cùng khó hiểu với hành động lấy áo bông của Quý Thiên Nhu.
“Mẹ, bây giờ mới có tháng năm, chúng ta không dùng đến áo bông.”
Hơn nữa, tiết trời càng ngày càng nóng, ban đêm nóng đổ mồ hôi toàn thân.
Quý Thiên Nhu tìm được dây thừng trong hầm, buộc chặt cái túi trên lưng, cười nói: “Hướng gió đang đổi chiều rồi.”
Quý Nhụy cũng cười theo.
“Sẽ trở trời sao ạ?” ngược lại là Quý Thâm hỏi.
Bỏ tảng đá lại cửa hầm, dùng thêm cát vùi lập, mấy người họ tiếp tục lên đường.
Chuột xám vẫn đi theo chân Quý Thâm, hình như là nhận chủ rồi.
Ngay trước khi ánh sáng ban ngày cuối cùng biến mất sau đường chân trời, bọn họ đã đuổi kịp cứ địa nghỉ ngơi của quân đoàn.
Vùng hoang dã bị bao phủ bởi cỏ khô, những người chạy nạn đốt lửa, để nấu thức ăn và đuổi dã thú.
Có người quần áo tả tơi, không có thức ăn.
Cũng có người áo lụa xe ngựa, đầy đủ mọi thứ.
Dương Hao Dung thuộc kiểu bên dưới đầy đủ, bên trên thiếu thốn.
Bọn họ vẫn còn chút lương thực dự trữ, miễn cưỡng đủ ăn.
Con trai cả có khuôn mặt sáng bóng đang ăn bánh mỡ, gào như con lợn với Dương Hao Dung: “Mẹ, con muốn ăn thịt! Con muốn ăn thịt!”
“Con ngoan, lúc này thì lấy đâu ra thịt cho con ăn? Con nhịn một chút, mẹ nhất định sẽ tìm thịt cho con ăn.”
Đứa con gái thứ hai mong chờ cái bánh mỡ trên tay ca ca, nhìn Dương Hao Dung, ôm bụng không lên tiếng.
Đống lửa bùng phát lên, Dương Hao Dung bị sặc khói ho khan.
Danh sách chương