Lúc Tô Nam rời đi, bóng lưng cô dứt khoát, mạnh mẽ, để lại Phó Oánh Oánh mặt mày tái mét, vẫn chưa kịp phản ứng thì Khúc Tình đã đứng bên cạnh chửi ầm lên, gọi quản lý và nhân viên phục vụ đến dọn dẹp đống hỗn loạn.
“Con tiện nhân Tô Nam kia bị điên rồi à? Nó dám đối xử với con như vậy!”
Khúc Tình nghiến răng nghiến lợi, nói đầy căm hận. Trong khi đó, Tô Nam đã được quản lý dẫn vào phòng VIP ở khu bên kia.
Toàn bộ tóc tai và váy áo của Phó Oánh Oánh bị rượu vang đỏ thấm đẫm, trông vô cùng thảm hại. Cuối cùng cô ta cũng hoàn hồn, tức tối muốn đuổi theo tính sổ, nhưng nhân viên phục vụ chặn lại:
“Tiểu thư, ở đây có quần áo thay, cô có cần không?”
Xung quanh đều là ánh mắt soi mói nhìn cô ta, Phó Oánh Oánh giậm chân đầy uất hận:
“Con sẽ không để yên cho chị ta đâu!”
……
Tô Cẩn rõ ràng đang rất không vui, nhưng Tô Nam thì hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào. Cô ngẩng đầu nhìn anh, khẽ cười:
“Anh, tối nay em còn hẹn đi dạo phố với Tần Du, anh có muốn đi cùng không?”
Người đàn ông liếc cô một cái, giọng trầm lạnh:
“Em còn tâm trạng ăn uống dạo phố à? Nhà họ Phó đối xử với em như vậy, đúng là chó mắt nhìn người thấp!”
Tô Nam cụp mắt, khẽ nhếch môi bất đắc dĩ, ánh mắt thoáng hiện một tia lạnh lẽo:
“Không sao cả, em không để trong lòng. Dù sao cũng đã là chuyện quá khứ rồi. Miễn sau này họ không chọc vào em là được. Còn nếu dám động vào, em cũng không phải loại người dễ bắt nạt đâu.”
Hai người vừa ra khỏi nhà hàng thì bắt gặp xe của Phó Dạ Xuyên.
Phó Oánh Oánh ngồi trong xe vừa thấy Tô Nam liền sốt ruột kéo cả Phó Dạ Xuyên xuống, vừa khóc vừa tố cáo:
“Là chị ta làm đấy, anh ơi, vừa rồi em bị mất mặt như thế, đều là do ả tiện nhân Tô Nam kia, mẹ cũng có thể làm chứng!”
Tô Nam đứng đó, gương mặt lạnh lùng như băng, dường như chẳng nhìn thấy gì, kéo tay Tô Cận rời đi.
Sắc mặt Phó Dạ Xuyên âm trầm, hắn không tin Tô Nam lại trở nên ác độc như vậy. Nghĩ đến việc Kiều Uyển Như từng vu khống cô, hắn sợ lại hiểu lầm nên vẫn đợi Tô Nam đến giải thích. Nhưng cô thậm chí không thèm nhìn hắn lấy một cái, định rời đi.
Khi cô đi ngang qua, Phó Dạ Xuyên đột ngột túm lấy tay cô, khuôn mặt lạnh như sương nhìn chằm chằm vào cô.
“Tô Nam, em nên cho tôi một lời giải thích!”
Tô Nam ngẩng đầu, nhàn nhạt liếc hắn một cái rồi khẽ cười khẩy:
“Là tôi làm đấy, thì sao? Có gì phải giải thích?”
Cô nhấc chân định rời đi, chẳng hề quan tâm đến chuyện đã xảy ra, cũng chẳng quan tâm đến thái độ của Phó Dạ Xuyên.
Phó Dạ Xuyên hơi siết chặt tay, khiến Tô Nam thấy đau. Cô nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt xinh đẹp phủ một tầng lạnh lẽo:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Phó tổng, muốn thay cô ta dạy dỗ tôi à?”
“Anh, đừng tha cho chị ta! Con tiện nhân này dám ra tay, sao có thể dễ dàng bỏ qua như thế được!”
Phó Oánh Oánh từ nhỏ được nuông chiều như công chúa, chưa từng chịu thiệt thòi như hôm nay, sao có thể dễ dàng cho qua? Ánh mắt Phó Dạ Xuyên hơi trầm xuống, cau mày nhìn em gái:
“Em muốn thế nào?”
Phó Oánh Oánh nhếch môi, đắc ý nhìn Tô Nam:
“Để chị ta cúi đầu xin lỗi em là được.”
Team Hạt Tiêu
“Bắt tôi xin lỗi?” Tô Nam cười lạnh, nhìn sang Phó Dạ Xuyên, e rằng hắn ta cũng nghĩ vậy…
Mỗi lần Phó Oánh Oánh hay Khúc Tình gây sự, cuối cùng đều là cô phải xin lỗi, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không…
Nhưng lần này, cô không muốn nuông chiều cái thói xấu đó nữa!
“Phó tổng cũng muốn tôi xin lỗi sao? Hay là trước tiên đi xem lại camera giám sát để hiểu rõ nguyên nhân trước đi. Phó tiểu thư nhà anh chẳng phải là thỏ non vô tội gì đâu, còn giả vờ đáng thương làm gì?”
Lời nói của Tô Nam đầy châm chọc. Cô hất tay Phó Dạ Xuyên ra, rồi bước đến khoác tay Tô Cẩn.
Tô Cẩn đứng một bên không nhịn được nữa, lạnh giọng:
“Chẳng lẽ nhà họ Phó chưa từng dạy Phó tiểu thư rằng khi bắt nạt người khác cũng sẽ có ngày bị phản đòn sao? Lúc cô ta ăn nói hỗn láo với Tô Nam, sao không nghĩ đến chuyện phải xin lỗi?”
Ánh mắt Tô Cẩn và Tô Nam nhìn chằm chằm vào Phó Oánh Oánh, đầy khí lạnh khiến cô ta sợ hãi, vội trốn sau lưng anh trai:
“Anh ơi, em không có…”
Phó Dạ Xuyên nhíu mày khi nghe đến đây.
“Chẳng phải do trước đó chị ta bôi nhọ em trên mạng, nói em ăn trộm trang sức sao? Khiến chị em trong giới đều cười nhạo em. Đó là đồ nhà em, sao lại gọi là ăn trộm? Em chỉ nói nó vài câu mà chị đã dám phản kháng!”
Nhắc lại chuyện đó khiến Phó Oánh Oánh càng thấy nhục nhã.
Sắc mặt Phó Dạ Xuyên lạnh đi, ánh mắt tối tăm, lông mày nhíu chặt, định mở lời.
Tô Nam bật cười, chẳng thèm quan tâm đến màn tự biên tự diễn của cô ta:
“Bị mắng mà không phản kháng, đó là Tô Nam trước kia. Phó tiểu thư nên học cách tôn trọng người khác, nếu không, lần sau sẽ còn thảm hơn.”
“Camera ở nhà hàng lưu trữ vĩnh viễn, Phó tổng có thể xem bất cứ lúc nào. Tạm biệt.”
Tô Cẩn lên tiếng, dắt Tô Nam ra xe, còn chu đáo mở cửa cho cô, sau đó rời đi.
“Con tiện nhân Tô Nam kia bị điên rồi à? Nó dám đối xử với con như vậy!”
Khúc Tình nghiến răng nghiến lợi, nói đầy căm hận. Trong khi đó, Tô Nam đã được quản lý dẫn vào phòng VIP ở khu bên kia.
Toàn bộ tóc tai và váy áo của Phó Oánh Oánh bị rượu vang đỏ thấm đẫm, trông vô cùng thảm hại. Cuối cùng cô ta cũng hoàn hồn, tức tối muốn đuổi theo tính sổ, nhưng nhân viên phục vụ chặn lại:
“Tiểu thư, ở đây có quần áo thay, cô có cần không?”
Xung quanh đều là ánh mắt soi mói nhìn cô ta, Phó Oánh Oánh giậm chân đầy uất hận:
“Con sẽ không để yên cho chị ta đâu!”
……
Tô Cẩn rõ ràng đang rất không vui, nhưng Tô Nam thì hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào. Cô ngẩng đầu nhìn anh, khẽ cười:
“Anh, tối nay em còn hẹn đi dạo phố với Tần Du, anh có muốn đi cùng không?”
Người đàn ông liếc cô một cái, giọng trầm lạnh:
“Em còn tâm trạng ăn uống dạo phố à? Nhà họ Phó đối xử với em như vậy, đúng là chó mắt nhìn người thấp!”
Tô Nam cụp mắt, khẽ nhếch môi bất đắc dĩ, ánh mắt thoáng hiện một tia lạnh lẽo:
“Không sao cả, em không để trong lòng. Dù sao cũng đã là chuyện quá khứ rồi. Miễn sau này họ không chọc vào em là được. Còn nếu dám động vào, em cũng không phải loại người dễ bắt nạt đâu.”
Hai người vừa ra khỏi nhà hàng thì bắt gặp xe của Phó Dạ Xuyên.
Phó Oánh Oánh ngồi trong xe vừa thấy Tô Nam liền sốt ruột kéo cả Phó Dạ Xuyên xuống, vừa khóc vừa tố cáo:
“Là chị ta làm đấy, anh ơi, vừa rồi em bị mất mặt như thế, đều là do ả tiện nhân Tô Nam kia, mẹ cũng có thể làm chứng!”
Tô Nam đứng đó, gương mặt lạnh lùng như băng, dường như chẳng nhìn thấy gì, kéo tay Tô Cận rời đi.
Sắc mặt Phó Dạ Xuyên âm trầm, hắn không tin Tô Nam lại trở nên ác độc như vậy. Nghĩ đến việc Kiều Uyển Như từng vu khống cô, hắn sợ lại hiểu lầm nên vẫn đợi Tô Nam đến giải thích. Nhưng cô thậm chí không thèm nhìn hắn lấy một cái, định rời đi.
Khi cô đi ngang qua, Phó Dạ Xuyên đột ngột túm lấy tay cô, khuôn mặt lạnh như sương nhìn chằm chằm vào cô.
“Tô Nam, em nên cho tôi một lời giải thích!”
Tô Nam ngẩng đầu, nhàn nhạt liếc hắn một cái rồi khẽ cười khẩy:
“Là tôi làm đấy, thì sao? Có gì phải giải thích?”
Cô nhấc chân định rời đi, chẳng hề quan tâm đến chuyện đã xảy ra, cũng chẳng quan tâm đến thái độ của Phó Dạ Xuyên.
Phó Dạ Xuyên hơi siết chặt tay, khiến Tô Nam thấy đau. Cô nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt xinh đẹp phủ một tầng lạnh lẽo:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Phó tổng, muốn thay cô ta dạy dỗ tôi à?”
“Anh, đừng tha cho chị ta! Con tiện nhân này dám ra tay, sao có thể dễ dàng bỏ qua như thế được!”
Phó Oánh Oánh từ nhỏ được nuông chiều như công chúa, chưa từng chịu thiệt thòi như hôm nay, sao có thể dễ dàng cho qua? Ánh mắt Phó Dạ Xuyên hơi trầm xuống, cau mày nhìn em gái:
“Em muốn thế nào?”
Phó Oánh Oánh nhếch môi, đắc ý nhìn Tô Nam:
“Để chị ta cúi đầu xin lỗi em là được.”
Team Hạt Tiêu
“Bắt tôi xin lỗi?” Tô Nam cười lạnh, nhìn sang Phó Dạ Xuyên, e rằng hắn ta cũng nghĩ vậy…
Mỗi lần Phó Oánh Oánh hay Khúc Tình gây sự, cuối cùng đều là cô phải xin lỗi, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không…
Nhưng lần này, cô không muốn nuông chiều cái thói xấu đó nữa!
“Phó tổng cũng muốn tôi xin lỗi sao? Hay là trước tiên đi xem lại camera giám sát để hiểu rõ nguyên nhân trước đi. Phó tiểu thư nhà anh chẳng phải là thỏ non vô tội gì đâu, còn giả vờ đáng thương làm gì?”
Lời nói của Tô Nam đầy châm chọc. Cô hất tay Phó Dạ Xuyên ra, rồi bước đến khoác tay Tô Cẩn.
Tô Cẩn đứng một bên không nhịn được nữa, lạnh giọng:
“Chẳng lẽ nhà họ Phó chưa từng dạy Phó tiểu thư rằng khi bắt nạt người khác cũng sẽ có ngày bị phản đòn sao? Lúc cô ta ăn nói hỗn láo với Tô Nam, sao không nghĩ đến chuyện phải xin lỗi?”
Ánh mắt Tô Cẩn và Tô Nam nhìn chằm chằm vào Phó Oánh Oánh, đầy khí lạnh khiến cô ta sợ hãi, vội trốn sau lưng anh trai:
“Anh ơi, em không có…”
Phó Dạ Xuyên nhíu mày khi nghe đến đây.
“Chẳng phải do trước đó chị ta bôi nhọ em trên mạng, nói em ăn trộm trang sức sao? Khiến chị em trong giới đều cười nhạo em. Đó là đồ nhà em, sao lại gọi là ăn trộm? Em chỉ nói nó vài câu mà chị đã dám phản kháng!”
Nhắc lại chuyện đó khiến Phó Oánh Oánh càng thấy nhục nhã.
Sắc mặt Phó Dạ Xuyên lạnh đi, ánh mắt tối tăm, lông mày nhíu chặt, định mở lời.
Tô Nam bật cười, chẳng thèm quan tâm đến màn tự biên tự diễn của cô ta:
“Bị mắng mà không phản kháng, đó là Tô Nam trước kia. Phó tiểu thư nên học cách tôn trọng người khác, nếu không, lần sau sẽ còn thảm hơn.”
“Camera ở nhà hàng lưu trữ vĩnh viễn, Phó tổng có thể xem bất cứ lúc nào. Tạm biệt.”
Tô Cẩn lên tiếng, dắt Tô Nam ra xe, còn chu đáo mở cửa cho cô, sau đó rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương