Bên kia đại dương, ở đất nước J, Phó Oánh Oánh đang tiêu tiền như nước trong sòng bạc, hoàn toàn không biết chuyện mình lén lấy trang sức trong nhà đã lên hot search.
Danh tiếng của cô ta hoàn toàn sụp đổ, đến khi quay về nước, ánh mắt khinh thường của các tiểu thư danh viện trong giới xã giao khiến cô ta không thể ngẩng đầu lên nổi.
Mà đầu sỏ gây ra tất cả chuyện này, lại chính là Tô Nam, người từng bị nhà họ Phó đuổi ra ngoài không thương tiếc? Giờ phút này, vừa vào nhà hàng đã thấy Tô Nam, Phó Oánh Oánh tức đến nghiến răng, cô ta vốn đã xem thường xuất thân thấp kém của Tô Nam, trước kia chẳng ít lần chèn ép cô.
Thấy cô xuất hiện ở đây, lập tức đứng phắt dậy gọi quản lý nhà hàng đến.
Quản lý nghe thấy động tĩnh liền vội vàng chạy tới. Những vị khách đến đây đều là người đã đặt trước, ai cũng không thể đắc tội.
“Phó tiểu thư, thật xin lỗi…”
Phó Oánh Oánh trừng mắt nhìn, hận không thể xông tới tát vài cái để hả giận!
“Đuổi chị ta ra ngoài cho tôi, chị ta đứng đây làm ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống của chúng tôi, chúng tôi là khách VIP của nhà hàng các người đấy!”
Quản lý quay đầu nhìn, trong lòng giật mình, ánh mắt lạnh lẽo của Tô Cẩn như ngưng sương, người phụ nữ đứng bên cạnh anh lại nở nụ cười thản nhiên, gương mặt xinh đẹp kiêu sa, mái tóc xoăn dài vén sau tai, đôi mắt sáng cùng ngũ quan tinh xảo khiến người ta kinh diễm, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự thô lỗ của Phó Oánh Oánh.
Quản lý lập tức bước tới, khom lưng cung kính chào hỏi:
“Tổng giám đốc Tô, ngài đến rồi, chỗ ngồi của ngài đã được chuẩn bị, xin mời vào trong.”
Sắc mặt Phó Oánh Oánh thay đổi, ánh mắt lướt qua Tô Cẩn, thoáng có chút kinh ngạc, nhưng thấy anh đứng về phía Tô Nam, liền không vui cau mày.
“Này! Anh không nghe thấy tôi nói gì à? Đuổi họ ra ngoài cho tôi!”
Khúc Tình đứng bên cạnh phụ họa, ánh mắt khinh thường nhìn Tô Nam:
“Đúng vậy, cô cũng không soi gương xem mình là cái thứ gì mà cũng dám bước vào nơi như thế này? Tô Nam, chẳng phải cô lại bám được thằng đàn ông nào nên mới dám ngông cuồng như vậy sao?
Một kẻ bị nhà họ Phó đuổi đi, lấy đâu ra tư cách đến đây?”
Tô Cẩn cười lạnh, khí thế bức người:
“Bị đuổi? Nhà họ Phó các người đúng là không biết xấu hổ, bẻ cong sự thật cũng tài thật đấy!”
Anh tức giận, bởi anh biết Tô Nam đã phải sống thế nào trong nhà họ Phó!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khúc Tình sững người, mặt đỏ lên vì tức giận, quay đầu quát quản lý:
“Còn đứng đó làm gì? Tôi không muốn nhìn thấy họ!”
Sắc mặt quản lý trầm xuống, dứt khoát lên tiếng:
“Phó phu nhân, Phó tiểu thư, tổng giám đốc Tô là cổ đông lớn của nhà hàng chúng tôi. Nếu các vị không muốn nhìn thấy họ, xin mời rời khỏi ngay bây giờ.”
Cả Khúc Tình và Phó Oánh Oánh đều cứng đờ, sắc mặt biến hóa liên tục. Tô Nam mỉm cười, ánh mắt lạnh nhạt:
Team Hạt Tiêu
“Thôi đi, chỉ là bữa cơm thôi, không cần phải làm ầm lên thế. Em có chuyện muốn nói với hai người họ, anh vào trước đi.”
Cô quay sang nói với Tô Cẩn.
Tô Cẩn dù bực tức nhưng nghĩ Tô Nam giờ đã khác xưa, cũng yên tâm để cô xử lý.
Anh gật đầu, xoay người rời đi, nghe lời đến mức khiến người khác phải bất ngờ.
Khúc Tình và Phó Oánh Oánh thì không hề sợ hãi, Phó Oánh Oánh ngồi xuống, hừ lạnh:
“Chị cũng biết điều đấy. Không cần biết chị bám được ai, nhà họ Phó chúng tôi chẳng thèm quan tâm. Anh tôi vốn dĩ đã không ưa gì chị rồi. Tôi chỉ cần búng tay là có thể khiến chị không sống nổi ở thành phố A này!”
Tô Nam khẽ cười, ánh mắt lạnh lùng:
“Vậy... cô muốn sao đây?”
“Thế này đi, chị rót cho tôi một ly rượu và xin lỗi. Mấy chuyện hầu hạ người khác chị cũng làm nhiều rồi, trước kia trong nhà họ Phó chị chẳng phải vẫn hay làm đấy sao? Tôi tạm tha cho chị lần này!”
Phó Oanh Oanh nhướng mày, cười khẩy, đợi Tô Nam cúi đầu nhận lỗi.
Tô Nam mỉm cười, bình thản bước lên cầm bình decanter, thuần thục rót một ly rượu rồi đưa đến trước mặt cô ta.
Phó Oanh Oanh khinh thường nhếch môi, tay còn chưa kịp chạm vào ly thì… cảm thấy một dòng lạnh buốt đổ ập xuống đầu!
Ly rượu trong tay Tô Nam không rơi một giọt ra ngoài mà đổ thẳng lên đầu Phó Oánh Oánh.
Cô ta còn chưa kịp hét lên thì đã bị Tô Nam mạnh mẽ ấn vai, đè ngồi xuống, đẩy một cái thật mạnh rồi cúi xuống lạnh lẽo thì thầm bên tai:
“Phó tiểu thư, cô nên nhớ rõ, là tôi chủ động ly hôn, là tôi không thèm cái nhà họ Phó các người. Nếu còn dám ăn nói hỗn láo, tôi sẽ để cô biết ai mới là kẻ không sống nổi ở thành phố A này!”
Danh tiếng của cô ta hoàn toàn sụp đổ, đến khi quay về nước, ánh mắt khinh thường của các tiểu thư danh viện trong giới xã giao khiến cô ta không thể ngẩng đầu lên nổi.
Mà đầu sỏ gây ra tất cả chuyện này, lại chính là Tô Nam, người từng bị nhà họ Phó đuổi ra ngoài không thương tiếc? Giờ phút này, vừa vào nhà hàng đã thấy Tô Nam, Phó Oánh Oánh tức đến nghiến răng, cô ta vốn đã xem thường xuất thân thấp kém của Tô Nam, trước kia chẳng ít lần chèn ép cô.
Thấy cô xuất hiện ở đây, lập tức đứng phắt dậy gọi quản lý nhà hàng đến.
Quản lý nghe thấy động tĩnh liền vội vàng chạy tới. Những vị khách đến đây đều là người đã đặt trước, ai cũng không thể đắc tội.
“Phó tiểu thư, thật xin lỗi…”
Phó Oánh Oánh trừng mắt nhìn, hận không thể xông tới tát vài cái để hả giận!
“Đuổi chị ta ra ngoài cho tôi, chị ta đứng đây làm ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống của chúng tôi, chúng tôi là khách VIP của nhà hàng các người đấy!”
Quản lý quay đầu nhìn, trong lòng giật mình, ánh mắt lạnh lẽo của Tô Cẩn như ngưng sương, người phụ nữ đứng bên cạnh anh lại nở nụ cười thản nhiên, gương mặt xinh đẹp kiêu sa, mái tóc xoăn dài vén sau tai, đôi mắt sáng cùng ngũ quan tinh xảo khiến người ta kinh diễm, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự thô lỗ của Phó Oánh Oánh.
Quản lý lập tức bước tới, khom lưng cung kính chào hỏi:
“Tổng giám đốc Tô, ngài đến rồi, chỗ ngồi của ngài đã được chuẩn bị, xin mời vào trong.”
Sắc mặt Phó Oánh Oánh thay đổi, ánh mắt lướt qua Tô Cẩn, thoáng có chút kinh ngạc, nhưng thấy anh đứng về phía Tô Nam, liền không vui cau mày.
“Này! Anh không nghe thấy tôi nói gì à? Đuổi họ ra ngoài cho tôi!”
Khúc Tình đứng bên cạnh phụ họa, ánh mắt khinh thường nhìn Tô Nam:
“Đúng vậy, cô cũng không soi gương xem mình là cái thứ gì mà cũng dám bước vào nơi như thế này? Tô Nam, chẳng phải cô lại bám được thằng đàn ông nào nên mới dám ngông cuồng như vậy sao?
Một kẻ bị nhà họ Phó đuổi đi, lấy đâu ra tư cách đến đây?”
Tô Cẩn cười lạnh, khí thế bức người:
“Bị đuổi? Nhà họ Phó các người đúng là không biết xấu hổ, bẻ cong sự thật cũng tài thật đấy!”
Anh tức giận, bởi anh biết Tô Nam đã phải sống thế nào trong nhà họ Phó!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khúc Tình sững người, mặt đỏ lên vì tức giận, quay đầu quát quản lý:
“Còn đứng đó làm gì? Tôi không muốn nhìn thấy họ!”
Sắc mặt quản lý trầm xuống, dứt khoát lên tiếng:
“Phó phu nhân, Phó tiểu thư, tổng giám đốc Tô là cổ đông lớn của nhà hàng chúng tôi. Nếu các vị không muốn nhìn thấy họ, xin mời rời khỏi ngay bây giờ.”
Cả Khúc Tình và Phó Oánh Oánh đều cứng đờ, sắc mặt biến hóa liên tục. Tô Nam mỉm cười, ánh mắt lạnh nhạt:
Team Hạt Tiêu
“Thôi đi, chỉ là bữa cơm thôi, không cần phải làm ầm lên thế. Em có chuyện muốn nói với hai người họ, anh vào trước đi.”
Cô quay sang nói với Tô Cẩn.
Tô Cẩn dù bực tức nhưng nghĩ Tô Nam giờ đã khác xưa, cũng yên tâm để cô xử lý.
Anh gật đầu, xoay người rời đi, nghe lời đến mức khiến người khác phải bất ngờ.
Khúc Tình và Phó Oánh Oánh thì không hề sợ hãi, Phó Oánh Oánh ngồi xuống, hừ lạnh:
“Chị cũng biết điều đấy. Không cần biết chị bám được ai, nhà họ Phó chúng tôi chẳng thèm quan tâm. Anh tôi vốn dĩ đã không ưa gì chị rồi. Tôi chỉ cần búng tay là có thể khiến chị không sống nổi ở thành phố A này!”
Tô Nam khẽ cười, ánh mắt lạnh lùng:
“Vậy... cô muốn sao đây?”
“Thế này đi, chị rót cho tôi một ly rượu và xin lỗi. Mấy chuyện hầu hạ người khác chị cũng làm nhiều rồi, trước kia trong nhà họ Phó chị chẳng phải vẫn hay làm đấy sao? Tôi tạm tha cho chị lần này!”
Phó Oanh Oanh nhướng mày, cười khẩy, đợi Tô Nam cúi đầu nhận lỗi.
Tô Nam mỉm cười, bình thản bước lên cầm bình decanter, thuần thục rót một ly rượu rồi đưa đến trước mặt cô ta.
Phó Oanh Oanh khinh thường nhếch môi, tay còn chưa kịp chạm vào ly thì… cảm thấy một dòng lạnh buốt đổ ập xuống đầu!
Ly rượu trong tay Tô Nam không rơi một giọt ra ngoài mà đổ thẳng lên đầu Phó Oánh Oánh.
Cô ta còn chưa kịp hét lên thì đã bị Tô Nam mạnh mẽ ấn vai, đè ngồi xuống, đẩy một cái thật mạnh rồi cúi xuống lạnh lẽo thì thầm bên tai:
“Phó tiểu thư, cô nên nhớ rõ, là tôi chủ động ly hôn, là tôi không thèm cái nhà họ Phó các người. Nếu còn dám ăn nói hỗn láo, tôi sẽ để cô biết ai mới là kẻ không sống nổi ở thành phố A này!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương