4
Nửa tháng trôi qua, hệ thống vẫn chưa quay lại.
Chương Mặc Tồn vừa đỗ tiến sĩ, chức quan đã định.
Chỉ một tháng nữa, nó sẽ từ kinh thành xuất phát, đến nhận chức tại Định Châu.
Ngày chức quan vừa định xong, Mặc Tồn liền tới phòng ta báo tin.
Năm nay nó mười tám tuổi, lễ độ nhã nhặn, chẳng còn giống đứa trẻ mười ba tuổi hay quậy phá năm xưa.
Nó cười, cúi mình hành lễ:
“Mẫu thân, hài nhi sắp đi Định Châu. Đường sá xa xôi, nếu người rảnh, xin cùng hài nhi lên đường.”
Dừng một chút, nó lại cúi đầu nói:
“Nếu người không muốn, hài nhi sẽ thường xuyên viết thư về nhà, mong mẫu thân hồi âm.”
Ta ngoắc tay gọi nó lại, nó liền ngoan ngoãn quỳ gối bên ta.
“Mặc Tồn, nếu một ngày nào đó, ta lại biến thành người như xưa... con sẽ làm sao?”
Khuôn mặt ngoan hiền bỗng chốc sa sầm:
“Hài nhi... sẽ không quay về nhà nữa.”
Dứt lời, nó chỉnh lại áo mũ, trang nghiêm nói:
“Mẫu thân không cần lo nghĩ. Hài nhi chỉ nhận người là mẫu thân.
Nếu thật sự có ngày đó, hài nhi nguyện dốc hết sức lực, đưa mẫu thân trở về.”
Lòng ta không khỏi cảm động.
Không hổ là đứa con ta dốc tâm dạy dỗ suốt năm năm — giống ta!
“Được! Vậy chúng ta sẽ làm thế này... rồi thế kia...”
Ta kề tai con thì thầm, định hiệu ám ngữ.
Chẳng trách Mặc Tồn từng oán hận nguyên chủ đến tận xương tuỷ.
Đổi là ta, cũng hận.
Khi ta vừa xuyên qua, hệ thống không nói rõ sự tình, Mặc Tồn lại thường chống đối ta.
Bất đắc dĩ, ta đánh nó ba lần, nửa đêm còn đưa thuốc ba lần.
Lần thứ ba, nó chống gậy tập tễnh đến tìm ta.
Câu đầu tiên nó hỏi: “Ngươi là ai?”
Ta gọi hệ thống trong lòng, nhưng không thấy phản hồi, đành viện cớ lấp liếm.
Nó không tin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ngươi không phải bà ta. Bà ta không bao giờ tốt bụng như ngươi.”
Đứa trẻ nhỏ nhắn ngồi thẳng tắp, nhất định đòi hỏi đáp án.
Chúng ta nhìn nhau hồi lâu, mãi đến khi v.ú nuôi đến dẫn nó đi.
Không lâu sau, v.ú nuôi tìm đến ta.
Bà quỳ lạy, cầu xin ta tha thứ cho thiếu gia.
“Thế tử ở tiền viện, thường sinh bệnh, Hầu gia cũng chỉ đến tiền viện thăm ngài ấy.
Phu nhân... xin người nể tình, tha cho Thế tử.”
Vú nuôi nói bóng gió, nhưng ta nghe ra chỗ bất thường.
Sau một hồi ta gặng hỏi, bà mới cắn răng hé lời:
“Thế tử hồi bé ở viện của phu nhân, thường bị bệnh. Mỗi lần bệnh, Hầu gia liền đến thăm.”
Lời ấy khiến ta lạnh buốt tận xương.
Ta từng xem qua nhiều vở cung đấu, tâm tư lập tức bay xa.
Ta hỏi vì sao Mặc Tồn lại bệnh, v.ú nuôi không đáp.
Chẳng biết từ lúc nào, đứa trẻ trốn sau vách đá lớn tiếng mắng:
“Ta vì sao bệnh, bà chẳng rõ?
Là bà, nửa đêm rút chăn của ta để ta nhiễm hàn; đẩy ta xuống nước khiến ta mắc chứng hàn; còn hạ độc khiến ta hôn mê nhiều ngày.
Chỉ khi ta bệnh, phụ thân mới đến phòng bà.
Hầu phu nhân, ta muốn sống!”
Lời của thiếu niên như từng nhát d.a.o xoáy vào tim ta.
Nguyên chủ... thực chẳng ra gì.
Chỉ vì muốn nam nhân không yêu mình đến phòng nhiều hơn mấy lượt, lại dồn tâm mưu hại chính con ruột.
Chương Mặc Tồn còn sống đến hôm nay, thực chẳng dễ dàng.
“Về sau... sẽ không như thế nữa.”
Ta trịnh trọng hứa với nó.
Nó đỏ mắt, hồi lâu mới lí nhí: “Biết rồi.”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
Từ sau đêm đó, ta và Mặc Tồn càng thêm ăn ý, nó cũng ngày càng hiểu chuyện, hiếu thuận.
Về phần Tuyên Bình hầu, vốn trăng hoa phong lưu, từ khi ta dửng dưng, hắn lại bớt xằng bậy.
Khi một tiểu thiếp sảy thai đổ vạ cho ta, hắn chẳng những không trách, còn lập tức đem nàng bán đi.
Còn ngoại thất hắn nuôi, sau khi đến chùa giả vờ thanh tâm, dám đến trước mặt ta đắc ý, bị hắn tức tốc đưa khỏi kinh.
Về phần thanh lâu kỹ viện, chẳng hiểu sao, mấy năm rồi hắn cũng không lui tới nữa.
Nửa tháng trôi qua, hệ thống vẫn chưa quay lại.
Chương Mặc Tồn vừa đỗ tiến sĩ, chức quan đã định.
Chỉ một tháng nữa, nó sẽ từ kinh thành xuất phát, đến nhận chức tại Định Châu.
Ngày chức quan vừa định xong, Mặc Tồn liền tới phòng ta báo tin.
Năm nay nó mười tám tuổi, lễ độ nhã nhặn, chẳng còn giống đứa trẻ mười ba tuổi hay quậy phá năm xưa.
Nó cười, cúi mình hành lễ:
“Mẫu thân, hài nhi sắp đi Định Châu. Đường sá xa xôi, nếu người rảnh, xin cùng hài nhi lên đường.”
Dừng một chút, nó lại cúi đầu nói:
“Nếu người không muốn, hài nhi sẽ thường xuyên viết thư về nhà, mong mẫu thân hồi âm.”
Ta ngoắc tay gọi nó lại, nó liền ngoan ngoãn quỳ gối bên ta.
“Mặc Tồn, nếu một ngày nào đó, ta lại biến thành người như xưa... con sẽ làm sao?”
Khuôn mặt ngoan hiền bỗng chốc sa sầm:
“Hài nhi... sẽ không quay về nhà nữa.”
Dứt lời, nó chỉnh lại áo mũ, trang nghiêm nói:
“Mẫu thân không cần lo nghĩ. Hài nhi chỉ nhận người là mẫu thân.
Nếu thật sự có ngày đó, hài nhi nguyện dốc hết sức lực, đưa mẫu thân trở về.”
Lòng ta không khỏi cảm động.
Không hổ là đứa con ta dốc tâm dạy dỗ suốt năm năm — giống ta!
“Được! Vậy chúng ta sẽ làm thế này... rồi thế kia...”
Ta kề tai con thì thầm, định hiệu ám ngữ.
Chẳng trách Mặc Tồn từng oán hận nguyên chủ đến tận xương tuỷ.
Đổi là ta, cũng hận.
Khi ta vừa xuyên qua, hệ thống không nói rõ sự tình, Mặc Tồn lại thường chống đối ta.
Bất đắc dĩ, ta đánh nó ba lần, nửa đêm còn đưa thuốc ba lần.
Lần thứ ba, nó chống gậy tập tễnh đến tìm ta.
Câu đầu tiên nó hỏi: “Ngươi là ai?”
Ta gọi hệ thống trong lòng, nhưng không thấy phản hồi, đành viện cớ lấp liếm.
Nó không tin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ngươi không phải bà ta. Bà ta không bao giờ tốt bụng như ngươi.”
Đứa trẻ nhỏ nhắn ngồi thẳng tắp, nhất định đòi hỏi đáp án.
Chúng ta nhìn nhau hồi lâu, mãi đến khi v.ú nuôi đến dẫn nó đi.
Không lâu sau, v.ú nuôi tìm đến ta.
Bà quỳ lạy, cầu xin ta tha thứ cho thiếu gia.
“Thế tử ở tiền viện, thường sinh bệnh, Hầu gia cũng chỉ đến tiền viện thăm ngài ấy.
Phu nhân... xin người nể tình, tha cho Thế tử.”
Vú nuôi nói bóng gió, nhưng ta nghe ra chỗ bất thường.
Sau một hồi ta gặng hỏi, bà mới cắn răng hé lời:
“Thế tử hồi bé ở viện của phu nhân, thường bị bệnh. Mỗi lần bệnh, Hầu gia liền đến thăm.”
Lời ấy khiến ta lạnh buốt tận xương.
Ta từng xem qua nhiều vở cung đấu, tâm tư lập tức bay xa.
Ta hỏi vì sao Mặc Tồn lại bệnh, v.ú nuôi không đáp.
Chẳng biết từ lúc nào, đứa trẻ trốn sau vách đá lớn tiếng mắng:
“Ta vì sao bệnh, bà chẳng rõ?
Là bà, nửa đêm rút chăn của ta để ta nhiễm hàn; đẩy ta xuống nước khiến ta mắc chứng hàn; còn hạ độc khiến ta hôn mê nhiều ngày.
Chỉ khi ta bệnh, phụ thân mới đến phòng bà.
Hầu phu nhân, ta muốn sống!”
Lời của thiếu niên như từng nhát d.a.o xoáy vào tim ta.
Nguyên chủ... thực chẳng ra gì.
Chỉ vì muốn nam nhân không yêu mình đến phòng nhiều hơn mấy lượt, lại dồn tâm mưu hại chính con ruột.
Chương Mặc Tồn còn sống đến hôm nay, thực chẳng dễ dàng.
“Về sau... sẽ không như thế nữa.”
Ta trịnh trọng hứa với nó.
Nó đỏ mắt, hồi lâu mới lí nhí: “Biết rồi.”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
Từ sau đêm đó, ta và Mặc Tồn càng thêm ăn ý, nó cũng ngày càng hiểu chuyện, hiếu thuận.
Về phần Tuyên Bình hầu, vốn trăng hoa phong lưu, từ khi ta dửng dưng, hắn lại bớt xằng bậy.
Khi một tiểu thiếp sảy thai đổ vạ cho ta, hắn chẳng những không trách, còn lập tức đem nàng bán đi.
Còn ngoại thất hắn nuôi, sau khi đến chùa giả vờ thanh tâm, dám đến trước mặt ta đắc ý, bị hắn tức tốc đưa khỏi kinh.
Về phần thanh lâu kỹ viện, chẳng hiểu sao, mấy năm rồi hắn cũng không lui tới nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương