Ngạn Sơ ngượng ngùng quay mặt đi, ánh mắt lơ đãng, không biết nên nhìn vào đâu.
Đây là lần đầu tiên Vệ Đình Tiêu gọi cậu như vậy.
Thật không ngờ lại gọi cậu là… bảo bối.
Cậu biết giữa những cặp tình nhân hiện đại có rất nhiều cách thể hiện sự thân mật, đặc biệt là trong cách xưng hô, có thể ngọt ngào đến mức dính như keo.
Bây giờ đang yêu đương với Vệ Đình Tiêu, cậu cần phải nhanh chóng thích nghi với những kiểu này.
“Ừm.” Một tiếng thở ra rất nhẹ, rất khẽ, âm thầm bày tỏ sự chấp nhận với cách gọi này.
Bước chân Vệ Đình Tiêu bất giác nhanh hơn.
Tại sao lại cảm thấy… tiếng “ừm” này còn khiêu khích hơn cả việc cậu vừa nhìn chằm chằm vào hắn.
Đối mặt với cách gọi thân mật, có người khi xấu hổ sẽ có thể nói một câu kiêu ngạo như “Đừng gọi lung tung”.
Nhưng Ngạn Sơ thì khác, đối với tất cả những lời trêu chọc, đùa giỡn hay hành vi lưu manh của hắn, cậu đều chấp nhận hết.
Hắn thật sự không chịu nổi một Ngạn Sơ ngoan ngoãn và chiều chuộng như vậy.
Khiến người ta không nhịn được muốn ôm chặt cậu vào lòng mà hung hăng bắt nạt.
Vệ Đình Tiêu vừa nghĩ như vậy, đồng thời cũng đang định làm như vậy.
Hắn bước nhanh hơn cũng là vì muốn nhanh chóng đến “thánh địa hẹn hò” kia, nơi đó bây giờ là một “vùng đất không người”.
Nắm tay Ngạn Sơ, im lặng đi dọc đường.
Khi sắp đến gần, mơ hồ nghe thấy tiếng suối chảy róc rách.
Nước suối từ trên núi đổ xuống, rơi vào trong hồ đá, giống như những tinh linh trong suốt đang hát, sau khi hòa vào nước hồ liền biến mất.
Trời dần tối, khi đi đến khu vực trống đã có thể nhìn thấy những con đom đóm xung quanh lặng lẽ phát sáng bay từ bụi cỏ lên phía trên mặt hồ.
“Đẹp quá.” Ngạn Sơ không khỏi thốt lên.
Cậu vẫn luôn biết có một nơi như thế chỉ là chưa từng đến vào khoảng thời gian này.
Trước đó khi vẫn còn là mùa đông, cỏ ở đây không rậm rạp, cũng gần như không thấy bóng dáng của đom đóm, bây giờ gần đến mùa hè, rất nhiều sinh vật bắt đầu sinh sôi, nhô lên tận hưởng khoảng thời gian thuộc về chúng trong thiên nhiên tràn đầy sức sống.
Vệ Đình Tiêu quay đầu nhìn Ngạn Sơ, trong mắt cậu bé phản chiếu những đốm sáng lập lòe của đom đóm đang bay lượn.
Đôi mắt của Ngạn Sơ giống như hồ nước này, trong veo và sạch sẽ. Vệ Đình Tiêu hận không thể cứ thế chìm vào trong hồ nước đó.
Ngạn Sơ cảm thán đom đóm đẹp nhưng Vệ Đình Tiêu lại cảm thấy không gì đẹp bằng Ngạn Sơ lúc này.
“Em mới là… đẹp.” Vệ Đình Tiêu ôm Ngạn Sơ vào lòng, khẽ nói bên tai cậu, “Ngạn Ngạn, anh rất thích em.”
Không gian mờ ảo che giấu hoàn hảo người đang đỏ mặt, Ngạn Sơ nhắm mắt lại, đáp lại bằng cách ôm lấy tấm lưng rộng của người đàn ông, “Em cũng vậy.”
“Khi nào em phát hiện ra?” Vệ Đình Tiêu dịu dàng hỏi, giọng nói lúc này trở nên trầm thấp và cuốn hút.
“Lần trước đến Bắc Kinh, sau khi xem concert cùng anh…” Ngạn Sơ xác định mình thích Vệ Đình Tiêu chính là lúc đó.
Có lẽ tình cảm thích đã tồn tại từ lâu, chỉ là ban đầu không nhận ra.
“Còn anh?” Ngạn Sơ cũng muốn biết câu trả lời của Vệ Đình Tiêu.
“Anh à…” Vệ Đình Tiêu cười đáp, “Yêu em từ cái nhìn đầu tiên.”
Ngạn Sơ đột nhiên buông Vệ Đình Tiêu ra, ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn.
Thấy đối phương cười đầy ẩn ý, Ngạn Sơ nghiêm túc nói: “Anh lừa em.”
Tình huống lần đầu tiên hai người gặp nhau làm sao có thể khiến đối phương vô duyên vô cớ thích cậu được? Vệ Đình Tiêu xoa đầu Ngạn Sơ, “Được rồi, nói chính xác hơn thì hẳn là lúc gặp lại em trên núi.”
“Lúc đó anh vẫn chưa hiểu rõ tình cảm của mình, không dám nói.” Vệ Đình Tiêu thành thật kể lại quá trình tâm lý của mình.
Miệng thì trả lời như vậy, nhưng trong lòng vẫn nghiêng về đáp án “yêu từ cái nhìn đầu tiên”.
Vẫn nhớ lần đầu gặp Ngạn Sơ, cậu bé không có tiền ăn cơm đã để lại ấn tượng trong hắn. Sau đó lại gặp ở bệnh viện một lần nữa thì trong lòng hắn vô hình trung nảy sinh cảm giác xót xa.
Vệ Đình Tiêu cảm thấy mình đã thích mà không hay biết.
Từ khi Ngạn Sơ bước vào cuộc đời hắn thì có vài thứ đã bắt đầu khác đi.
Sau đó hắn như bừng tỉnh ngộ, hiểu rõ tất cả chỉ nhận định một người này.
Ngạn Sơ cong mắt cười: “Vậy cũng phải cảm ơn nhà em ở đây, nếu không anh làm sao gặp được em?”
Vệ Đình Tiêu dịu dàng nói: “Cảm ơn người đại diện đã nhận bộ phim đó cho anh, cảm ơn cơn mưa lớn hôm ấy, cũng cảm ơn chính mình đã lỗ mãng lạc đường và em, người đang lặng lẽ thêu thùa ở nhà…”
Thiếu bất kỳ yếu tố nào có lẽ đều sẽ dẫn đến sự thay đổi của mọi việc, dẫn đến những kết cục khác nhau.
Lời nói của Vệ Đình Tiêu khiến lòng Ngạn Sơ ấm áp, cơ thể cũng thả lỏng một cách kỳ lạ.
Chút tự ti mấy ngày trước tan biến, chuyện thích một người đôi khi thật sự không nói rõ được nguyên do. Cậu không nên xem nhẹ bản thân cũng không cần phải thấy may mắn vì đối phương thích mình.
Nhưng người đàn ông trước mắt thật sự quá xuất sắc, vì vậy Ngạn Sơ cũng tuyệt đối sẽ không để bản thân sa ngã vì tình yêu. Cậu sẽ cố gắng để bản thân cũng trở nên đủ xuất sắc, những lời bàn tán bên ngoài có thể sẽ ảnh hưởng đến lựa chọn của một người. Nhưng niềm tin của chính mình sẽ khiến con đường sau này trở nên kiên định.
Có lẽ là do bị ảnh hưởng bởi bầu không khí xung quanh, cả hai đều có chút động lòng.
Lần này không còn ai quấy rầy sự thân mật của họ nữa.
Ánh mắt chạm nhau khiến nhiệt độ cơ thể nhanh chóng tăng lên, một số hành vi và động tác theo bản năng cũng tiếp diễn.
Vệ Đình Tiêu đã nhịn cả một đường, khoảnh khắc này bị ánh mắt của Ngạn Sơ khẽ câu dẫn liền bùng nổ hoàn toàn.
Hắn cúi đầu phủ lên môi cậu, đầu tiên là nếm thử sau đó nhẹ nhàng cắn.
Mềm và thơm hơn cả cảm giác trong mơ của hắn.
Lúc này, cậu nhóc đột nhiên vụng về đáp lại, Vệ Đình Tiêu như bị điện giật. Một công tắc nào đó được bật lên khiến cảm xúc tuôn trào.
Không còn dịu dàng nữa, bàn tay to nắm chặt lấy gáy Ngạn Sơ mạnh mẽ ấn xuống.
Vệ Đình Tiêu dùng lưỡi tách hàm răng của đối phương, bắt đầu càn quét và chiếm đoạt.
“Anh… ưm.” Những tiếng rên rỉ vụn vỡ thoát ra từ kẽ răng, Vệ Đình Tiêu càng không nhịn được nữa.
Hai tay ôm lấy mặt Ngạn Sơ, bắt đầu say sưa hôn sâu.
Đom đóm bay lượn xung quanh. Khi đến gần hai người cũng chiếu sáng khóe mắt ươn ướt của cậu nhóc.
Ngạn Sơ bị kích thích đến mức chảy nước mắt sinh lý, lồng ngực phập phồng nhanh chóng như thể chậm một chút sẽ nghẹt thở.
Cậu cảm nhận được sự tê dại trên môi, bàn tay nắm lấy áo người đàn ông lại càng siết chặt hơn.
Đây là lần đầu tiên Ngạn Sơ biết, hôn thật sự lại là phải đưa lưỡi vào.
Trước đây cậu đã nghĩ quá ngây thơ, bây giờ bị đối phương mạnh mẽ ép hôn. Cậu chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, cảm giác thiếu oxy ngày càng rõ ràng.
Bàn tay người đàn ông rất to, ôm lấy mặt cậu như muốn bao phủ toàn bộ.
Ngạn Sơ hơi vùng vẫy đẩy ngực Vệ Đình Tiêu, đối phương căn bản không hề nhúc nhích giống như một ngọn núi sừng sững đứng trước mặt.
Hành động của Ngạn Sơ giống như đang cù lét người ta, Vệ Đình Tiêu vốn đã ngứa ngáy khó chịu, móng vuốt nhỏ của chú thỏ con trước mặt còn đang cào loạn trên ngực hắn.
Hắn trực tiếp nắm lấy cổ tay cậu bé, siết chặt.
Cổ tay Ngạn Sơ thật mảnh mai, hắn sợ mình mất kiểm soát sẽ vô tình bẻ gãy nó.
Nụ hôn của Vệ Đình Tiêu giống như sóng cuộn trào dâng, không cho Ngạn Sơ bất kỳ cơ hội phản kháng nào. Chốc lát Ngạn Sơ đã cảm thấy vòm miệng ê ẩm, đầu lưỡi cũng bắt đầu đau nhói.
Những nụ hôn dày đặc rơi xuống khiến Ngạn Sơ có chút sợ hãi, trong quá trình không ngừng muốn lùi bước nhưng vẫn không thể trở về vùng an toàn.
Trong cơ thể người đàn ông này có một con mãnh thú, là do cậu vô tình thả nó ra. Đến nước này đã có chút không thể vãn hồi.
Ngạn Sơ không chống đỡ nổi, thật sự không còn cách nào, cuối cùng chỉ có thể giả vờ đáng thương.
Cậu khẽ mở mắt, trong đôi mắt xinh đẹp lúc này có chút thất thần và mê ly.
Chân Ngạn Sơ mềm nhũn, cả người ngã xuống.
Vệ Đình Tiêu giật mình, tay phải vội vàng ôm lấy eo Ngạn Sơ, lại phát hiện đối phương mềm nhũn như nước, bất chấp tất cả ngã xuống đất.
“Ngạn Ngạn!” Vệ Đình Tiêu hơi hoảng, vội vàng ôm lấy cậu, đỡ cậu dậy để cậu dựa vào người mình.
Xung quanh rất yên tĩnh, tiếng thở hổn hển của Ngạn Sơ càng rõ ràng hơn.
“Ngạn Ngạn, em khó chịu ở đâu?” Vệ Đình Tiêu hơi luống cuống, sợ Ngạn Sơ đột nhiên phát bệnh càng không dám lơ là, “Anh đưa em đi bệnh viện, đừng làm anh sợ.”
Lưỡi Ngạn Sơ tê dại không nói được một câu hoàn chỉnh, lại vì thiếu oxy nên trước mắt hoa hết cả lên.
Nghe thấy hơi thở của Ngạn Sơ không ổn, Vệ Đình Tiêu vội vàng để Ngạn Sơ ngồi xuống đất, hắn nhẹ nhàng ôm lấy cậu, tay kia vội vàng móc túi lấy điện thoại.
Đang định bấm số thì bị tay Ngạn Sơ giữ lại.
“Em… em nghỉ một lát là được rồi.”
Lúc này Vệ Đình Tiêu thật sự có chút lo lắng, “Bây giờ em cảm thấy thế nào?”
“Chóng mặt…” Ngạn Sơ không nói dối.
Tuy là hơi giả vờ đáng thương một chút nhưng cảm giác choáng váng là thật.
“Em nhắm mắt lại, anh xoa huyệt thái dương cho em.” Vệ Đình Tiêu lo lắng nói.
Ngạn Sơ nghỉ ngơi một lát, cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút. Cậu nhìn Vệ Đình Tiêu vẫn đang chăm chú xoa đầu cho mình khóe môi không khỏi nhếch lên.
“Anh.”
“Sao vậy? Ngạn Ngạn nói đi, nếu em vẫn còn khó chịu, bây giờ anh cõng em xuống núi.”
“Vừa nãy anh hôn quá mạnh, em thở không nổi.”
Vệ Đình Tiêu: “…”
Gió trên núi thổi tung mái tóc của Vệ Đình Tiêu, hắn cuối cùng cũng nhận ra là do mình.
“Xin lỗi, anh… không nhịn được, lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn.”
Vệ Đình Tiêu hiếm khi có cảm xúc lúng túng và xấu hổ. Hắn nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, dịu dàng vuốt tóc Ngạn Sơ, thở dài vô tội: “Em không biết em quyến rũ đến mức nào đâu.”
Ngạn Sơ: “…”
Ngạn Sơ chỉ cảm thấy vừa rồi nếu mình không chạy trốn sẽ bị ăn sạch sẽ mất.
Cả hai đều là lần đầu tiên nên khó tránh khỏi có chút kích động.
Vệ Đình Tiêu bây giờ chỗ đó căng cứng đến khó chịu nhưng hắn lại phải che giấu đi.
May mà Ngạn Sơ không sao, nếu không hắn cũng không biết phải ăn nói thế nào với Ngạn Cẩn và mọi người.
Chẳng lẽ lại đi nói buổi hẹn hò đầu tiên cháu đã hôn con trai của chú đến ngất xỉu, cháu thật sự xin lỗi?
Trải qua khúc nhạc dạo này Vệ Đình Tiêu càng cảm thấy Ngạn Sơ là một tác phẩm nghệ thuật dễ vỡ.
Hắn thật sự nên dịu dàng che chở và đối xử tốt hơn, vừa rồi quả thực quá thô bạo.
“Trời tối rồi, chúng ta về thôi.” Vệ Đình Tiêu từ bỏ ý định.
Ở lại nữa người nhà của Ngạn Sơ sẽ lo lắng.
“Ừm.”
Sau khi nghỉ ngơi xong, Ngạn Sơ được Vệ Đình Tiêu dìu dậy.
Lúc này cả người đã thoải mái hơn rất nhiều, chỉ có môi vẫn còn hơi đau.
Vệ Đình Tiêu nắm tay Ngạn Sơ, mãi cho đến khi cách sân nhỏ nhà Ngạn Sơ còn hai trăm mét mới buông ra.
Càng đến gần nhà Ngạn Sơ, ánh đèn càng sáng.
Vệ Đình Tiêu quay đầu nhìn Ngạn Sơ, đột nhiên đồng tử co rút.
“Sao vậy? Anh?” Ngạn Sơ nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng trên mặt Vệ Đình Tiêu.
Cậu không khỏi sờ lên mặt mình, “Trên mặt em dính con gì sao?”
Vệ Đình Tiêu quay mặt đi ho khan một tiếng, “Không có gì… Tối nay về phòng, em nhớ dùng đá khụ khụ, chườm môi.”
Ngạn Sơ: “?”
Đây là lần đầu tiên Vệ Đình Tiêu gọi cậu như vậy.
Thật không ngờ lại gọi cậu là… bảo bối.
Cậu biết giữa những cặp tình nhân hiện đại có rất nhiều cách thể hiện sự thân mật, đặc biệt là trong cách xưng hô, có thể ngọt ngào đến mức dính như keo.
Bây giờ đang yêu đương với Vệ Đình Tiêu, cậu cần phải nhanh chóng thích nghi với những kiểu này.
“Ừm.” Một tiếng thở ra rất nhẹ, rất khẽ, âm thầm bày tỏ sự chấp nhận với cách gọi này.
Bước chân Vệ Đình Tiêu bất giác nhanh hơn.
Tại sao lại cảm thấy… tiếng “ừm” này còn khiêu khích hơn cả việc cậu vừa nhìn chằm chằm vào hắn.
Đối mặt với cách gọi thân mật, có người khi xấu hổ sẽ có thể nói một câu kiêu ngạo như “Đừng gọi lung tung”.
Nhưng Ngạn Sơ thì khác, đối với tất cả những lời trêu chọc, đùa giỡn hay hành vi lưu manh của hắn, cậu đều chấp nhận hết.
Hắn thật sự không chịu nổi một Ngạn Sơ ngoan ngoãn và chiều chuộng như vậy.
Khiến người ta không nhịn được muốn ôm chặt cậu vào lòng mà hung hăng bắt nạt.
Vệ Đình Tiêu vừa nghĩ như vậy, đồng thời cũng đang định làm như vậy.
Hắn bước nhanh hơn cũng là vì muốn nhanh chóng đến “thánh địa hẹn hò” kia, nơi đó bây giờ là một “vùng đất không người”.
Nắm tay Ngạn Sơ, im lặng đi dọc đường.
Khi sắp đến gần, mơ hồ nghe thấy tiếng suối chảy róc rách.
Nước suối từ trên núi đổ xuống, rơi vào trong hồ đá, giống như những tinh linh trong suốt đang hát, sau khi hòa vào nước hồ liền biến mất.
Trời dần tối, khi đi đến khu vực trống đã có thể nhìn thấy những con đom đóm xung quanh lặng lẽ phát sáng bay từ bụi cỏ lên phía trên mặt hồ.
“Đẹp quá.” Ngạn Sơ không khỏi thốt lên.
Cậu vẫn luôn biết có một nơi như thế chỉ là chưa từng đến vào khoảng thời gian này.
Trước đó khi vẫn còn là mùa đông, cỏ ở đây không rậm rạp, cũng gần như không thấy bóng dáng của đom đóm, bây giờ gần đến mùa hè, rất nhiều sinh vật bắt đầu sinh sôi, nhô lên tận hưởng khoảng thời gian thuộc về chúng trong thiên nhiên tràn đầy sức sống.
Vệ Đình Tiêu quay đầu nhìn Ngạn Sơ, trong mắt cậu bé phản chiếu những đốm sáng lập lòe của đom đóm đang bay lượn.
Đôi mắt của Ngạn Sơ giống như hồ nước này, trong veo và sạch sẽ. Vệ Đình Tiêu hận không thể cứ thế chìm vào trong hồ nước đó.
Ngạn Sơ cảm thán đom đóm đẹp nhưng Vệ Đình Tiêu lại cảm thấy không gì đẹp bằng Ngạn Sơ lúc này.
“Em mới là… đẹp.” Vệ Đình Tiêu ôm Ngạn Sơ vào lòng, khẽ nói bên tai cậu, “Ngạn Ngạn, anh rất thích em.”
Không gian mờ ảo che giấu hoàn hảo người đang đỏ mặt, Ngạn Sơ nhắm mắt lại, đáp lại bằng cách ôm lấy tấm lưng rộng của người đàn ông, “Em cũng vậy.”
“Khi nào em phát hiện ra?” Vệ Đình Tiêu dịu dàng hỏi, giọng nói lúc này trở nên trầm thấp và cuốn hút.
“Lần trước đến Bắc Kinh, sau khi xem concert cùng anh…” Ngạn Sơ xác định mình thích Vệ Đình Tiêu chính là lúc đó.
Có lẽ tình cảm thích đã tồn tại từ lâu, chỉ là ban đầu không nhận ra.
“Còn anh?” Ngạn Sơ cũng muốn biết câu trả lời của Vệ Đình Tiêu.
“Anh à…” Vệ Đình Tiêu cười đáp, “Yêu em từ cái nhìn đầu tiên.”
Ngạn Sơ đột nhiên buông Vệ Đình Tiêu ra, ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn.
Thấy đối phương cười đầy ẩn ý, Ngạn Sơ nghiêm túc nói: “Anh lừa em.”
Tình huống lần đầu tiên hai người gặp nhau làm sao có thể khiến đối phương vô duyên vô cớ thích cậu được? Vệ Đình Tiêu xoa đầu Ngạn Sơ, “Được rồi, nói chính xác hơn thì hẳn là lúc gặp lại em trên núi.”
“Lúc đó anh vẫn chưa hiểu rõ tình cảm của mình, không dám nói.” Vệ Đình Tiêu thành thật kể lại quá trình tâm lý của mình.
Miệng thì trả lời như vậy, nhưng trong lòng vẫn nghiêng về đáp án “yêu từ cái nhìn đầu tiên”.
Vẫn nhớ lần đầu gặp Ngạn Sơ, cậu bé không có tiền ăn cơm đã để lại ấn tượng trong hắn. Sau đó lại gặp ở bệnh viện một lần nữa thì trong lòng hắn vô hình trung nảy sinh cảm giác xót xa.
Vệ Đình Tiêu cảm thấy mình đã thích mà không hay biết.
Từ khi Ngạn Sơ bước vào cuộc đời hắn thì có vài thứ đã bắt đầu khác đi.
Sau đó hắn như bừng tỉnh ngộ, hiểu rõ tất cả chỉ nhận định một người này.
Ngạn Sơ cong mắt cười: “Vậy cũng phải cảm ơn nhà em ở đây, nếu không anh làm sao gặp được em?”
Vệ Đình Tiêu dịu dàng nói: “Cảm ơn người đại diện đã nhận bộ phim đó cho anh, cảm ơn cơn mưa lớn hôm ấy, cũng cảm ơn chính mình đã lỗ mãng lạc đường và em, người đang lặng lẽ thêu thùa ở nhà…”
Thiếu bất kỳ yếu tố nào có lẽ đều sẽ dẫn đến sự thay đổi của mọi việc, dẫn đến những kết cục khác nhau.
Lời nói của Vệ Đình Tiêu khiến lòng Ngạn Sơ ấm áp, cơ thể cũng thả lỏng một cách kỳ lạ.
Chút tự ti mấy ngày trước tan biến, chuyện thích một người đôi khi thật sự không nói rõ được nguyên do. Cậu không nên xem nhẹ bản thân cũng không cần phải thấy may mắn vì đối phương thích mình.
Nhưng người đàn ông trước mắt thật sự quá xuất sắc, vì vậy Ngạn Sơ cũng tuyệt đối sẽ không để bản thân sa ngã vì tình yêu. Cậu sẽ cố gắng để bản thân cũng trở nên đủ xuất sắc, những lời bàn tán bên ngoài có thể sẽ ảnh hưởng đến lựa chọn của một người. Nhưng niềm tin của chính mình sẽ khiến con đường sau này trở nên kiên định.
Có lẽ là do bị ảnh hưởng bởi bầu không khí xung quanh, cả hai đều có chút động lòng.
Lần này không còn ai quấy rầy sự thân mật của họ nữa.
Ánh mắt chạm nhau khiến nhiệt độ cơ thể nhanh chóng tăng lên, một số hành vi và động tác theo bản năng cũng tiếp diễn.
Vệ Đình Tiêu đã nhịn cả một đường, khoảnh khắc này bị ánh mắt của Ngạn Sơ khẽ câu dẫn liền bùng nổ hoàn toàn.
Hắn cúi đầu phủ lên môi cậu, đầu tiên là nếm thử sau đó nhẹ nhàng cắn.
Mềm và thơm hơn cả cảm giác trong mơ của hắn.
Lúc này, cậu nhóc đột nhiên vụng về đáp lại, Vệ Đình Tiêu như bị điện giật. Một công tắc nào đó được bật lên khiến cảm xúc tuôn trào.
Không còn dịu dàng nữa, bàn tay to nắm chặt lấy gáy Ngạn Sơ mạnh mẽ ấn xuống.
Vệ Đình Tiêu dùng lưỡi tách hàm răng của đối phương, bắt đầu càn quét và chiếm đoạt.
“Anh… ưm.” Những tiếng rên rỉ vụn vỡ thoát ra từ kẽ răng, Vệ Đình Tiêu càng không nhịn được nữa.
Hai tay ôm lấy mặt Ngạn Sơ, bắt đầu say sưa hôn sâu.
Đom đóm bay lượn xung quanh. Khi đến gần hai người cũng chiếu sáng khóe mắt ươn ướt của cậu nhóc.
Ngạn Sơ bị kích thích đến mức chảy nước mắt sinh lý, lồng ngực phập phồng nhanh chóng như thể chậm một chút sẽ nghẹt thở.
Cậu cảm nhận được sự tê dại trên môi, bàn tay nắm lấy áo người đàn ông lại càng siết chặt hơn.
Đây là lần đầu tiên Ngạn Sơ biết, hôn thật sự lại là phải đưa lưỡi vào.
Trước đây cậu đã nghĩ quá ngây thơ, bây giờ bị đối phương mạnh mẽ ép hôn. Cậu chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, cảm giác thiếu oxy ngày càng rõ ràng.
Bàn tay người đàn ông rất to, ôm lấy mặt cậu như muốn bao phủ toàn bộ.
Ngạn Sơ hơi vùng vẫy đẩy ngực Vệ Đình Tiêu, đối phương căn bản không hề nhúc nhích giống như một ngọn núi sừng sững đứng trước mặt.
Hành động của Ngạn Sơ giống như đang cù lét người ta, Vệ Đình Tiêu vốn đã ngứa ngáy khó chịu, móng vuốt nhỏ của chú thỏ con trước mặt còn đang cào loạn trên ngực hắn.
Hắn trực tiếp nắm lấy cổ tay cậu bé, siết chặt.
Cổ tay Ngạn Sơ thật mảnh mai, hắn sợ mình mất kiểm soát sẽ vô tình bẻ gãy nó.
Nụ hôn của Vệ Đình Tiêu giống như sóng cuộn trào dâng, không cho Ngạn Sơ bất kỳ cơ hội phản kháng nào. Chốc lát Ngạn Sơ đã cảm thấy vòm miệng ê ẩm, đầu lưỡi cũng bắt đầu đau nhói.
Những nụ hôn dày đặc rơi xuống khiến Ngạn Sơ có chút sợ hãi, trong quá trình không ngừng muốn lùi bước nhưng vẫn không thể trở về vùng an toàn.
Trong cơ thể người đàn ông này có một con mãnh thú, là do cậu vô tình thả nó ra. Đến nước này đã có chút không thể vãn hồi.
Ngạn Sơ không chống đỡ nổi, thật sự không còn cách nào, cuối cùng chỉ có thể giả vờ đáng thương.
Cậu khẽ mở mắt, trong đôi mắt xinh đẹp lúc này có chút thất thần và mê ly.
Chân Ngạn Sơ mềm nhũn, cả người ngã xuống.
Vệ Đình Tiêu giật mình, tay phải vội vàng ôm lấy eo Ngạn Sơ, lại phát hiện đối phương mềm nhũn như nước, bất chấp tất cả ngã xuống đất.
“Ngạn Ngạn!” Vệ Đình Tiêu hơi hoảng, vội vàng ôm lấy cậu, đỡ cậu dậy để cậu dựa vào người mình.
Xung quanh rất yên tĩnh, tiếng thở hổn hển của Ngạn Sơ càng rõ ràng hơn.
“Ngạn Ngạn, em khó chịu ở đâu?” Vệ Đình Tiêu hơi luống cuống, sợ Ngạn Sơ đột nhiên phát bệnh càng không dám lơ là, “Anh đưa em đi bệnh viện, đừng làm anh sợ.”
Lưỡi Ngạn Sơ tê dại không nói được một câu hoàn chỉnh, lại vì thiếu oxy nên trước mắt hoa hết cả lên.
Nghe thấy hơi thở của Ngạn Sơ không ổn, Vệ Đình Tiêu vội vàng để Ngạn Sơ ngồi xuống đất, hắn nhẹ nhàng ôm lấy cậu, tay kia vội vàng móc túi lấy điện thoại.
Đang định bấm số thì bị tay Ngạn Sơ giữ lại.
“Em… em nghỉ một lát là được rồi.”
Lúc này Vệ Đình Tiêu thật sự có chút lo lắng, “Bây giờ em cảm thấy thế nào?”
“Chóng mặt…” Ngạn Sơ không nói dối.
Tuy là hơi giả vờ đáng thương một chút nhưng cảm giác choáng váng là thật.
“Em nhắm mắt lại, anh xoa huyệt thái dương cho em.” Vệ Đình Tiêu lo lắng nói.
Ngạn Sơ nghỉ ngơi một lát, cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút. Cậu nhìn Vệ Đình Tiêu vẫn đang chăm chú xoa đầu cho mình khóe môi không khỏi nhếch lên.
“Anh.”
“Sao vậy? Ngạn Ngạn nói đi, nếu em vẫn còn khó chịu, bây giờ anh cõng em xuống núi.”
“Vừa nãy anh hôn quá mạnh, em thở không nổi.”
Vệ Đình Tiêu: “…”
Gió trên núi thổi tung mái tóc của Vệ Đình Tiêu, hắn cuối cùng cũng nhận ra là do mình.
“Xin lỗi, anh… không nhịn được, lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn.”
Vệ Đình Tiêu hiếm khi có cảm xúc lúng túng và xấu hổ. Hắn nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, dịu dàng vuốt tóc Ngạn Sơ, thở dài vô tội: “Em không biết em quyến rũ đến mức nào đâu.”
Ngạn Sơ: “…”
Ngạn Sơ chỉ cảm thấy vừa rồi nếu mình không chạy trốn sẽ bị ăn sạch sẽ mất.
Cả hai đều là lần đầu tiên nên khó tránh khỏi có chút kích động.
Vệ Đình Tiêu bây giờ chỗ đó căng cứng đến khó chịu nhưng hắn lại phải che giấu đi.
May mà Ngạn Sơ không sao, nếu không hắn cũng không biết phải ăn nói thế nào với Ngạn Cẩn và mọi người.
Chẳng lẽ lại đi nói buổi hẹn hò đầu tiên cháu đã hôn con trai của chú đến ngất xỉu, cháu thật sự xin lỗi?
Trải qua khúc nhạc dạo này Vệ Đình Tiêu càng cảm thấy Ngạn Sơ là một tác phẩm nghệ thuật dễ vỡ.
Hắn thật sự nên dịu dàng che chở và đối xử tốt hơn, vừa rồi quả thực quá thô bạo.
“Trời tối rồi, chúng ta về thôi.” Vệ Đình Tiêu từ bỏ ý định.
Ở lại nữa người nhà của Ngạn Sơ sẽ lo lắng.
“Ừm.”
Sau khi nghỉ ngơi xong, Ngạn Sơ được Vệ Đình Tiêu dìu dậy.
Lúc này cả người đã thoải mái hơn rất nhiều, chỉ có môi vẫn còn hơi đau.
Vệ Đình Tiêu nắm tay Ngạn Sơ, mãi cho đến khi cách sân nhỏ nhà Ngạn Sơ còn hai trăm mét mới buông ra.
Càng đến gần nhà Ngạn Sơ, ánh đèn càng sáng.
Vệ Đình Tiêu quay đầu nhìn Ngạn Sơ, đột nhiên đồng tử co rút.
“Sao vậy? Anh?” Ngạn Sơ nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng trên mặt Vệ Đình Tiêu.
Cậu không khỏi sờ lên mặt mình, “Trên mặt em dính con gì sao?”
Vệ Đình Tiêu quay mặt đi ho khan một tiếng, “Không có gì… Tối nay về phòng, em nhớ dùng đá khụ khụ, chườm môi.”
Ngạn Sơ: “?”
Danh sách chương