Tại khu làng nhỏ, vì Vệ Đình Tiêu bị thương ở chân nên mấy ngày nay hắn không thể đi khắp nơi giúp đỡ mọi người. Hắn chỉ có thể ngồi trước cửa nhà Ngạn Sơ, phụ Chu Hoài Tú bóc đậu Hà Lan, nhặt rau.

Vệ Đình Tiêu không phải người ngồi yên được, thỉnh thoảng thấy Chu Hoài Tú và Chu Lan làm việc nặng hắn cũng muốn xắn tay vào giúp nhưng đều bị họ ngăn lại.

Chu Lan cười nói: “Cháu cứ yên tâm dưỡng thương cho tốt đi, chú sẽ để dành việc cho cháu, đảm bảo không để cháu thiếu nhiệm vụ đâu.”

Chu Hoài Tú vì muốn giữ chân Vệ Đình Tiêu, thậm chí còn nói: “Tiểu Vệ à, hay là bà dạy cháu thêu nhé? Thực ra giai đoạn đầu cũng không khó lắm đâu.”

Vệ Đình Tiêu ngơ ngác: “Hả?”

Một lát sau, trên tay vị Ảnh đế họ Vệ xuất hiện một chiếc khung thêu hình tròn, mặt vải trắng tinh. Chu Hoài Tú đưa cho hắn một cây kim và sợi chỉ đã được tách sẵn.

“Cháu cứ bắt đầu từ việc xỏ kim đi.”

Vệ Đình Tiêu ngập ngừng: “…Vâng.”

Mười phút trôi qua, Vệ Đình Tiêu đành phải thừa nhận, có những việc đúng là cần có năng khiếu. Hắn sinh ra không phải để làm việc này.

Đạo diễn Dư đứng bên cạnh nhìn mà cười, thật khó tưởng tượng sau khi đoạn này được phát sóng, phản ứng của khán giả sẽ như thế nào.

Vệ Đình Tiêu cao lớn ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ, cau mày loay hoay với cây kim và sợi chỉ trong tay. Bàn tay to lớn của hắn cầm cây kim thêu nhỏ xíu trông thật lạc lõng.

Người khác ít nhất còn bị kẹt ở công đoạn thêu, còn hắn thì lại chết ngay bước đầu tiên! Mắt hắn cũng đâu có bị lão hóa, tại sao sợi chỉ này lại không thể xỏ vào được chứ? Vệ Đình Tiêu mím môi cố gắng đưa chỉ vào lỗ kim, tập trung cao độ. Lần này dường như cuối cùng cũng xỏ được rồi thì có một nhân viên bên cạnh không nhịn được hắt xì hơi một cái.

Tay Vệ Đình Tiêu run lên, sợi chỉ lại trượt ra khỏi lỗ kim.

Vệ Đình Tiêu im lặng.

Nhân viên kia vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi thầy Vệ!”

Vệ Đình Tiêu thở dài: “Không sao, không phải lỗi của cậu, là tôi quá vụng về.”

Vừa dứt lời, một bàn tay thon dài trắng trẻo bất ngờ vươn ra từ bên cạnh hắn. Bàn tay ấy nắm lấy bàn tay đang cầm chỉ của Vệ Đình Tiêu, chưa kịp để hắn phản ứng, một lực nhẹ nhàng đã đưa sợi chỉ về phía lỗ kim.

Chớp mắt, sợi chỉ đã xuyên qua một cách thần kỳ.

Giọng nói ôn hòa vang lên bên tai: “Sao bà lại dạy anh cái này? Sợi chỉ này tách chưa đủ mảnh, anh xỏ không vào là chuyện bình thường.”

Vệ Đình Tiêu quay đầu lại, khóe môi suýt chạm vào má cậu thiếu niên. Bàn tay thon dài kia vẫn đang đặt trên mu bàn tay của hắn, sự khác biệt về màu da của hai người dưới ống kính trở nên rõ ràng. Mấy ngày nay Vệ Đình Tiêu lại bị rám nắng thêm một chút, còn tay Ngạn Sơ thì vẫn luôn trắng nõn, sự tương phản khi hai bàn tay chạm vào nhau giống như lúa mì gặp gạo trắng.

“Vẫn là em giỏi cái này, anh hoàn toàn bó tay.” Vệ Đình Tiêu cảm thấy trong lòng tràn ngập niềm vui.

Hắn cứ tưởng Ngạn Sơ sẽ không xuống lầu, bởi vì chỗ hắn ngồi có rất nhiều máy quay, dù có khâu biên tập hậu kỳ nhưng cảnh vừa rồi… phần tay lọt vào ống kính chắc là không cắt được. Tuy nhiên, điều này lại khiến Vệ Đình Tiêu cảm thấy một niềm vui thầm kín.

Hắn và Ngạn Sơ mới chính thức xác nhận quan hệ không lâu, Ngạn Sơ đã sẵn sàng chủ động chạm vào hắn, nếu không phải ngại người đông Vệ Đình Tiêu đã nắm chặt lấy bàn tay này mà xoa nắn. Hắn biết bàn tay của Ngạn Sơ mềm mại và thoải mái đến mức nào.

“Không biết cũng không sao, cứ coi như giết thời gian thôi. Chỉ cần bắt đầu thêu, một ngày trôi qua rất nhanh.” Ngạn Sơ an ủi.

“Cũng giống như tiết học thủ công ở trường mẫu giáo vậy… trình độ của anh cũng chỉ đến thế mà thôi.” Tất cả tế bào nghệ thuật của Vệ Đình Tiêu đều dồn vào diễn xuất. Vẽ thì xấu, cắt giấy cũng méo mó, không biết để hắn thêu thì sẽ ra hình thù gì.

Đã coi như là tiết học thủ công của trẻ con, vậy thì hắn cũng không cần vẽ mẫu, cứ thế thêu thôi, thêu ra sao thì ra vậy. Nghĩ đến việc lúc đầu Ngạn Sơ livestream đều là thêu thùa, vậy hắn cũng sẽ thêu một bông hoa nhỏ đơn giản.

“Em ngồi thêu với anh nhé.” Ngạn Sơ hôm nay chỉ livestream nửa ngày, đã xin phép người hâm mộ nghỉ buổi chiều. Vừa hay có thể thêu tác phẩm mà cậu muốn.

Cậu bê tới một chiếc khung thêu hình vuông lớn hơn, cố định tấm vải lên trên. Trên vải đã vẽ sẵn phác thảo hình vẽ, nét vẽ rất mờ.

Vệ Đình Tiêu nhìn trận thế của Ngạn Sơ, không khỏi cười nói: “Nghệ nhân của chúng ta sắp bắt đầu sáng tác rồi, lại chuẩn bị thêu tuyệt tác gì nữa đây?”

Ngạn Sơ giữ bí mật một chút, chỉ nói nội dung hình vẽ mặt trước: “Thêu một bức Long Phụng Trình Tường.”

Vệ Đình Tiêu cảm thấy đây là cơ hội để thể hiện tài năng của Ngạn Sơ, liền nhỏ giọng hỏi: “Em có phiền việc tác phẩm bị quay phim không?”

Ngạn Sơ dừng lại một chút: “Có thể quay.”

Vệ Đình Tiêu ra hiệu OK với đạo diễn, lập tức có một quay phim hướng ống kính về phía bàn tay đang cầm kim của Ngạn Sơ.

Ngạn Sơ thêu rất thành thạo, cây kim và sợi chỉ dường như đặc biệt nghe lời cậu, luồn lách qua lại trên vải một cách mượt mà. Một tay cậu thêu mặt trước, tay còn lại ở phía sau đỡ chỉ. Một số hình ảnh, cậu đã khắc sâu trong tâm trí, thậm chí không cần thường xuyên đứng dậy quan sát đường thêu phía sau, sợi chỉ trong đầu cậu đã tạo thành một mạng lưới rõ ràng.

Chỉ cần Ngạn Sơ tập trung vào việc thêu, cậu rất nhanh chóng quên đi những người xung quanh. Cho dù nhân viên của chương trình quay phim quá trình thêu của cậu, công việc của cậu cũng sẽ không bị làm phiền hoặc gián đoạn.

Vệ Đình Tiêu nhìn chằm chằm vào đôi lông mày chăm chú của Ngạn Sơ hồi lâu, trong lòng trâng trào cảm giác yêu thích và tự hào. Vợ của hắn thật sự rất giỏi.

Cả đoàn làm phim cũng ngây người ra nhìn. Ngạn Sơ chỉ cho phép máy quay quay hình vẽ mặt trước của tác phẩm, cố ý quay mặt sau của khung thêu về phía trong nhà.

Vệ Đình Tiêu thấy Ngạn Sơ thêu mượt mà như vậy, bỗng nhiên hắn cũng nảy sinh một sự tự tin kỳ lạ. Cầm kim lên liền bắt tay vào làm.

Một giờ sau, một bông hoa nhỏ màu trắng xấu xí xuất hiện trước ống kính. Vệ Đình Tiêu cảm thấy hụt hẫng tột độ, nhưng hắn cũng không ngại, còn chủ động đưa đồ mình thêu ra trước ống kính, bắt đầu tự khen ngợi.

“Đây là lần đầu tiên tôi thêu hoa, nhìn ra được là hoa chứ nhỉ? Khán giả hãy nhìn kỹ, đây là năm cánh hoa màu trắng.”

“Được rồi, cánh hoa hơi không đều, có cánh to cánh nhỏ, nhưng những cái đó không quan trọng…”

“Ở giữa là nhụy hoa màu vàng, cái này chắc là nhìn ra được nhỉ? Tôi thêu theo kiểu tranh vẽ đơn giản.”

“Tuy xấu xí một chút nhưng mọi người không thấy nó rất đáng yêu sao?”

“À phải rồi, lát nữa tôi sẽ thêm một khuôn mặt cười vào nhụy hoa, sẽ sinh động hơn.”

Những lời này không xa không gần truyền đến tai mọi người. Nhân viên đoàn làm phim và đạo diễn lại nhịn cười, Ngạn Sơ đang thêu thì trực tiếp bật cười thành tiếng, giọng cười trong trẻo vui tươi.

Vệ Đình Tiêu quay đầu lại, bắt gặp nụ cười tươi tắn của cậu thiếu niên. Đã bao lâu rồi hắn chưa nghe thấy Ngạn Sơ cười như vậy? Nếu như Ngạn Sơ trước đây là một bức tranh thủy mặc nhạt nhòa, thì Ngạn Sơ bây giờ là một bức tranh màu nước tràn đầy sức sống.

Tình yêu lại có thể thay đổi một người lớn đến vậy sao?

Vệ Đình Tiêu cảm thấy cả người Ngạn Sơ như tỏa sáng, đẹp đến nao lòng. Biết được đối phương cũng có tình cảm với mình, đáng lẽ hắn nên tỏ tình sớm hơn.

Vệ Đình Tiêu tự trách bản thân không đủ quyết đoán trong chuyện này, cứ chần chừ do dự. Sau này sẽ không như vậy nữa, hắn phải nâng niu viên ngọc sáng trong tay, để nó tỏa sáng rực rỡ.

Vệ Đình Tiêu nhìn Ngạn Sơ đến ngẩn ngơ, mãi đến khi đạo diễn nhắc nhở hắn mới bừng tỉnh. Trước ống kính hắn không thể thể hiện như một tên si tình háo sắc, quá mất mặt.

“Khụ khụ, tôi thấy bông hoa trắng nhỏ này hơi cô đơn, tôi sẽ thêu thêm một bông hoa bên cạnh nó.” Vệ Đình Tiêu chuyển sự chú ý trở lại tác phẩm của mình.

Đây là lần đầu tiên hắn tham gia show truyền hình, cũng là lần đầu tiên thêu thùa. Hắn nhất định phải hoàn thành thật tốt rồi cất giữ lại làm kỷ niệm. Ghi lại khoảng thời gian thêu thùa bên Ngạn Sơ, đó là một kỷ niệm vô cùng ý nghĩa.

Ngạn Sơ phát hiện bản thân không thể hoàn toàn tập trung khi ở cạnh Vệ Đình Tiêu. Người này luôn nói những lời kỳ quặc và buồn cười, trừ khi cậu bị điếc nếu không thì thật sự không thể bỏ qua hành động của đối phương. Vừa rồi cậu cũng không nhịn được bật cười thành tiếng, suýt chút nữa làm lệch mũi kim tiếp theo.

Cảm giác này khác với việc cậu một mình đắm chìm trong thế giới thêu thùa ở trong phòng, cậu bị lây nhiễm bởi cảm xúc vui vẻ phấn khích của đối phương, có thể thỉnh thoảng sẽ khiến quá trình thêu của cậu xuất hiện một chút sai sót nhưng cả buổi chiều nay cậu hoàn toàn không thấy nhàm chán, lại càng yêu thích môn nghệ thuật thủ công truyền thống này hơn.

Bà nội từng nói, thêu thùa phần lớn thời gian là thêu kỹ thuật tinh xảo, là bức tranh tuyệt mỹ, nhưng thực ra thêu vào đó cảm xúc của bản thân mới là sinh động nhất.

Lúc này Ngạn Sơ dường như đã hiểu được lời bà nói, hiện tại cậu thêu rất vui vẻ.



Những ngày tháng yên bình thong thả như vậy trôi qua khoảng ba ngày, chân Vệ Đình Tiêu cuối cùng cũng hoàn toàn khỏi hẳn. Có thể chạy nhảy được trở lại, hắn cảm thấy cả người thoải mái hơn rất nhiều. Bắt hắn suốt ngày ngồi thêu thật sự hắn chịu không nổi.

Sáng sớm hôm nay, hắn đã vác hai chiếc giỏ tre lên núi hái thuốc cùng Chu Hoài Tú. Vết thương của hắn có thể lành nhanh như vậy phần lớn là nhờ loại thuốc mỡ thần kỳ của Chu Hoài Tú. Ngay cả vết bầm tím ở lưng cũng gần như biến mất.

Trên đường lên núi hái thuốc, Vệ Đình Tiêu tình cờ gặp các khách mời khác.

“Mọi người đang hái gì vậy?” Vệ Đình Tiêu thấy Dao Tử Đồng và Tô Kha đều chui vào cùng một khu rừng, liền hỏi.

“Chúng tôi đang hái lá trúc đó. Tết Đoan Ngọ sắp đến rồi, người dân trong làng bắt đầu gói bánh chưng, chỉ có khu trúc này trên núi là mọc tươi tốt nhất.” Dao Tử Đồng mỉm cười nói.

Tô Kha cũng phụ họa: “Tôi cũng hái một ít cho gia đình mình, muốn học gói bánh chưng để cho họ nếm.”

Vệ Đình Tiêu xúc động, nói với Chu Hoài Tú: “Chúng ta cũng hái một ít đi nào, bà nội, bà dạy cháu gói bánh chưng nhé.”

Hắn muốn gói cho bảo bối Ngạn Sơ của hắn ăn.

“Thật ra ở nhà đã chuẩn bị lá rồi nhưng Tiểu Vệ cháu chưa từng trải qua việc hái lá, vậy thì cứ hái thoả thích đi, cháu muốn học gì bà đều có thể dạy cháu.”

“Được rồi ạ, cảm ơn bà nội!”

Vệ Đình Tiêu bận rộn cả nửa ngày, hái được đầy một giỏ lá trúc, vui vẻ trở về nhà cùng Chu Hoài Tú. Lúc này, Chu Hoài Tú đột nhiên kéo hắn lại, nhỏ giọng nói: “Có phải cháu muốn làm một bữa cơm cho Sơ nhi không?”

Vệ Đình Tiêu che micro, “Quả nhiên là bà nội, bà nhìn thấu tâm tư của cháu rồi.”

“Hahaha.” Bà cụ bỗng nhiên cười sảng khoái, tiếp tục hỏi chuyện: “Hai đứa… đang hẹn hò rồi phải không?”

Vệ Đình Tiêu giật mình, ánh mắt lảng tránh một chút, lặng lẽ giơ ngón tay cái lên: “Bà thật là… mắt nhìn như đuốc.”

Thấy Chu Hoài Tú nói ra một cách thoải mái như vậy, chắc là không phản đối, Vệ Đình Tiêu lấy hết can đảm, cố gắng giữ bình tĩnh.

“Bà cũng từng trải qua cái tuổi ấy, làm sao lại không nhìn ra chứ?” Chu Hoài Tú thở dài, “Sơ nhi là đứa không giấu được chuyện gì, e là ba nó cũng sắp nhận ra rồi.”

Vệ Đình Tiêu: “!!!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện