Nhan Thanh chỉ mặc quần đùi, bởi vì quần khá nhỏ nên không kéo lên cao, cuối cùng cái bụng tròn vo hiện lên trước mắt mọi người.
Mấy đôi mắt nhìn bụng cậu mà trở nên choáng váng.
Người đầu tiên nói chuyện là Vĩ Ngư, y chỉ vào bụng Nhan Thanh, ngu ngơ nói: "Nhan ca, đây là bụng bia của mày sao?"
Nhan Thanh: “……”
Mặt mũi của bố đây lần nữa bị ném đi rồi.
Mọi người ai cũng kéo vali, Nhan Thanh nhìn ra bọn họ đang chờ mình.
Nhưng vừa rồi cậu cho rằng chỉ có một mình Từ Khải, ai biết tất cả đều đến đâu.
Hình tượng Alpha cường tráng mà bố đây cực khổ đắp nặn đã tan thành mây khói!
Nhan Thanh lấy lại tinh thần, tùy tiện tìm một cái cớ rồi xoay người chạy về phòng.
Lý Chuẩn đối mặt với ánh mắt ép hỏi của mọi người, cười như tắm mình trong gió xuân, nói: "Mọi người nhìn thấy thật đó, tin tức tố của Nhan Nhan biến dị, hiện tại là Omega, đang mang thai con tôi."
Sau khi quăng bom, Lý Chuẩn buông vali ra, nhanh chóng đi về phía phòng ngủ.
Hắn đi tìm quần đồng phục giúp Nhan Thanh.
Vĩ Ngư khiếp sợ đến mức không khép miệng được, Từ Khải đứng bên cạnh giúp y đẩy cằm lên, lúc này Vĩ Ngư mới hồi hồn, vẻ mặt khiếp sợ không thể tưởng tượng nói: “Nhan ca thật sự là Omega sao?”
Từ Khải bình tĩnh gật đầu, nói: "Thật sự."
Bạch Dương tuy rằng đã biết chuyện này từ sớm, nhưng không tận mắt nhìn thấy thì cũng có chút khó tiếp thu, sắc mặt hơi khó coi.
Từ trước tới nay Nhan ca vẫn luôn là thần hộ mệnh của y, chỉ cần y xảy ra chuyện thì Nhan ca sẽ xuất hiện, cho dù là khi nào, phiền toái ra sao thì Nhan ca vẫn không chê phiền mà giúp đỡ y.
Giúp y đuổi đi mấy kẻ chuyên quấy rầy, còn giúp y chắn dao găm.
Khi y quên mang thuốc thì dù có bao xa Nhan ca vẫn sẽ cầm thuốc ức chế chạy đến cho y.
Khi y bị trẹo chân thì mỗi khi đi học hay tan học Nhan ca cũng sẽ cõng y lên khu dạy học.
Cả trường đều nghĩ Nhan ca thích y, nhưng chỉ có y biết, Nhan ca quan tâm đ ến mình chỉ là do anh rể dặn dò.
Nhan ca tuyệt đối không yêu y.
Tuy rằng Nhan ca vẫn luôn đem chuyện của y đặt lên hàng đầu, nhưng trong ánh mắt ấy chỉ là sự quan tâm của anh trai dành cho em trai mà thôi.
Bạch Dương cảm thấy khổ sở rất nhiều, lại có chút vui mừng.
Nhan ca vẫn luôn xông pha phía trước mình, cuối cùng cũng có người yêu thương chăm sóc cậu ấy.
Người có thể để Nhan ca cam tâm tình nguyện mang thai, vậy nhất định chính là chân ái của cậu ấy.
Bạch Dương không rên một tiếng, vừa nghĩ vừa đi ra ngoài.
Từ Khải, Vĩ Ngư còn đang tranh chấp, hai người cũng chưa chú ý đến sự khác thường của Bạch Dương, chỉ có Ngụy Hướng Viễn phát hiện ra y đi ra ngoài, cũng đi theo sau.
Trong phòng ngủ Nhan Thanh, cậu làm mình làm mẩy rồi bị Lý Chuẩn hôn thật lâu, rốt cuộc miệng cũng sưng đỏ lên mới đi ra ngoài.
Vĩ Ngư cũng rất không được tự nhiên, vừa đánh nhau xong đã thấy thiếu hai người.
“Bạch Dương với Ngụy Hướng Viễn đâu rồi?” Nhan Thanh hỏi.
Từ Khải quay đầu nhìn chỗ hai người họ vừa đứng, lúc này mới phát hiện không có ai ở đó, kinh ngạc nói: "Vừa nãy còn ở đây mà, hay là hai người họ đi trước rồi?"
“Đi đến chỗ tập hợp nhìn xem." Lý Chuẩn nói.
Đoàn người đi tới bên thuyền, vẫn không nhìn thấy Bạch Dương và Ngụy Hướng Viễn, hỏi người quen mới biết họ lên trước rồi.
Bọn họ cũng bắt đầu đi lên thuyền.
Tàu thuỷ rất lớn, tất cả học sinh tốt nghiệp năm nay của trung học Thanh Tường đều có mặt.
Lên thuyền xong mọi người đi lên boong tàu, từng người đưa thẻ phòng ra để tìm phòng của mình.
Hai người cùng một phòng.
Mấy người Nhan Thanh đi tìm phòng của mình, số thứ tự của cậu và Lý Chuẩn là khác nhau.
Từ Khải và Nhan Thanh có cùng số phòng, cho nên Từ Khải cầm thẻ phòng chưa nóng tay đã bị Lý Chuẩn cướp đi.
Cuối cùng, Vĩ Ngư và Từ Khải cùng phòng, Nhan Thanh và Lý Chuẩn một phòng.
Còn Ngụy Hướng Viễn và Bạch Dương vẫn chưa nhìn thấy hai người họ.
Đúng sáu giờ chiều, tất cả nhân viên đều lên thuyền, con thuyền bắt đầu ra khơi.
Tàu thuỷ rất lớn, có mấy tầng, phòng cũng rất nhiều, Nhan Thanh tìm mấy vòng vẫn không tìm thấy Bạch Dương, gửi tin nhắn đối phương cũng không trả lời, còn Ngụy Hướng Viễn cũng vẫn chưa thấy đâu.
Cậu có chút sốt ruột.
Hai người kia đều là nhân vật mấu chốt của cốt truyện, nếu không có bọn họ thì cốt truyện sao có thể tiếp tục? Hiện tại Nhan Thanh chỉ có thể suy đoán Bạch Dương không gặp nguy hiểm gì, bởi bì nếu y gặp nguy hiểm thì cậu sẽ bị cốt truyện khống chế mà chạy đến bên cạnh y.
Nhưng từ khi cậu lên thuyền đến giờ, mất cả ngày rồi vẫn chưa có chuyện gì phát sinh.
“Chuẩn bị ăn cơm chiều, cậu muốn ăn trước hay tắm trước?"
Lý Chuẩn mở cửa sổ ban công ra, đi đến bên cạnh Nhan Thanh rồi ôm lấy eo cậu, cằm tựa lên vai Nhan Thanh, ánh mắt hai người nhìn về phía mặt biển xanh xa xôi.
Hải âu xẹt qua, chỉ còn tiếng kêu, càng lúc càng xa.
"Tôi vẫn chưa đói bụng." Nhan Thanh nói.
“Từ khi lên thuyền tâm trạng cậu luôn nặng nề, có phải gặp chuyện gì không vui hay không?" Lý Chuẩn cách đồng phục vuốt v e bụng cậu, cười khẽ, "Hay là do nhóc con trong bụng làm ầm ĩ?"
Nhan Thanh đặt tay lên mu bàn tay Lý Chuẩn, ngón tay xuyên qua khe hở ngón tay, đan chặt vào nhau.
"Cậu thích biển rộng không?"
Nhan Thanh hỏi.
“Thích chứ, chắc là không có ai không thích biển rộng đâu?" Lý Chuẩn nhìn chằm chằm bả vai Nhan Thanh lộ ra, ghé đến gần cổ cậu rồi cắn xuống.
Không quá mạnh, lực như đang cào ngứa làm người ta không có cách nào bỏ qua.
Nhan Thanh cảm thấy vô cùng ngứa, rụt cổ lại, quay đầu lại muốn Lý Chuẩn không chọc ghẹo mình nữa, cuối cùng lại sa vào ánh mắt sâu thẳm như biển rộng kia.
Hai đôi mắt chăm chú nhìn nhau.
Không biết là ai chủ động trước, hay là đều cùng trầm mê trước khung cảnh hùng vĩ này.
Cánh môi dán nhau, là hỗ động của những người yêu nhau.
Xung quanh đều là tiếng song biển thì cũng không che giấu được nhịp đập con tim của cả hai.
Hai người quấn quýt si mê hôn hít khong biết giằng co bao lâu thì ngoài cửa vang lên kia gõ, hai người rốt cuộc cũng buông ra, há mồm th ở dốc, hô hấp mang theo hơi biển.
“Nên ăn cơm.” Lý Chuẩn tựa lên trán Nhan Thanh, âm thanh ấm ách.
"Ừm.”
Lý Chuẩn mở cửa ra.
Ngoài cửa là Từ Khải và Vĩ Ngư.
Từ Khải cười hì hì nhìn hai người, nói: “Nhan ca, hai người làm gì bên trong đấy? Gõ cửa nửa ngày mới thấy đi ra."
Nhan Thanh liếc mắt nhìn Từ Khải, khoanh tay nói: "Muốn biết sao? Chờ mày thoát ế rồi biết."
Từ Khải cười vô cùng thiếu đánh, nói: "...... Tao cũng muốn lắm, nhưng có ai chịu tao đâu."
Nhan Thanh cười, nói: "Không phải mày thích Lục Vũ sao? Tao nghe ba ba tao nói cậu ta sắp debut, đến lúc đó tao sẽ giúp mày hẹn người ta một bữa cơm."
Từ Khải damdang đỏ mặt, “Lục vũ là Alpha, mày phải giới thiệu cho tao là một Omega xinh đẹp chứ!"
“Alpha cũng không tồi mà, Lục Vũ khá xinh đẹp, không phải trước kia mày nhìn trúng túi da của người ta sao?" Nhan Thanh chế nhạo nói.
"Khi đó tao nghĩ cậu ta sẽ phân hoá thành Omega nên mới thích, nếu biết cậu ta là Alpha thì chắc chắn tao sẽ không thích đâu." Từ Khải càng giải thích mặt càng đỏ.
Nhan Thanh tặng y ngón giữa, nói: "Bọn mày nhìn thấy Bạch Dương và Ngụy Hướng Viễn không? Hai người này rốt cuộc có lên thuyền không vậy?"
"Lên rồi, tao thấy trên danh sách có đánh dấu hai người này đi lên rồi, hơn nữa còn có người nói họ đi về phía nhà hàng." Vĩ Ngư nói.
"Nhà hàng nào?" Nhan Thanh có chút sốt ruột, muốn tìm hai người kia.
"Trên tầng cao nhất ấy."
“Vậy đi lên xem đi."
Nhan Thanh nói.
Mọi người đi lên tầng thượng, kết quả vẫn chẳng thấy ai.
Nhan Thanh vào nhà hàng, hỏi nhân viên phục vụ xem có thấy một Omega vô cùng xinh đẹp và một Alpha cao 1m88 không?
Cậu vô cùng tin tưởng năng lực gây sự chú ý của Bạch Dương, chỉ cần cậu xuất hiện ở đây thì mọi người sẽ luôn xôn xao, nhân viên phục vụ không có khả năng không biết họ.
"Cậu nói là Omega trắng trẻo vô cùng xinh đẹp đúng không? Cậu ấy đi cùng một Alpha nam tới đây, nhưng sau khi đóng gói đồ ăn xong thì họ liền đi rồi."
Nhan Thanh nhíu mày.
"Bạch Dương, Ngụy Hướng Viễn rốt cuộc đang trốn cái gì vậy?" Cậu nhẹ nhàng cắn ngón tay cái, nói ra những nghi hoặc trong lòng.
Nhan Thanh cũng không biết chuyện hai người kia tương tư mình.
Nhưng Lý Chuẩn lại biết.
Lý Chuẩn đại khái có thể đoán được vì sao hai người họ lại trốn tránh, chỉ là không muốn nói ra mà thôi.
Nếu Nhan Nhan nhìn không ra mà hai người họ cũng không định nói, vậy thì cứ xem như chuyện này không tồn tại đi.
Lý Chuẩn xoa xoa đầu Nhan Thanh, nói: “Ăn gì trước đi, trưa nay cậu không ăn được gì, đừng để bị đói."
Nhan Thanh nhìn lướt qua đám người vô cùng náo nhiệt ngoài kia, nhíu mày nói: “Chúng ta về phòng ăn đi.”
Tìm không thấy Bạch Dương cùng Ngụy Hướng Viễn, trong lòng Nhan Thanh trở nên bất an.
Khi ăn cơm cũng thất thần, nhiều khi gắp đồ ăn nhưng lại chẳng ăn miếng nào.
Lý Chuẩn không ngừng gắp đồ ăn cho cậu, lo lắng nói: "Có phải cậu say tàu hay không? Sao cả ngày hôm nay vẫn chưa ăn gì vậy?"
Nhan Thanh lắc đầu, “Không có say tàu.”
Nói xong liền gắp miếng xương sườn mà Lý Chuẩn gắp cho cậu, ăn chẳng thấy có mùi vị gì.
Lý Chuẩn quan sát mọi biến hoá của cậu, cho rằng cậu không quen ăn đồ ăn ở trên thuyền nên mới ăn ít. Đến 10 giờ, khi Nhan Thanh đi tắm, hắn đi đến phòng bếp mượn bếp để nấu ăn.
Nhan Thanh cũng không biết Lý Chuẩn ra ngoài, chờ đến khi cậu tắm rửa xong, mặc áo dài trắng đi ra ngoài, đi quanh phòng một vòng mà không tìm thấy Lý Chuẩn.
Nhưng lại nhìn thấy cửa sổ sát đất mở ra.
Bên ngoài cửa sổ sát đất là biển rộng.
Lại gần còn có thể nghe thấy tiếng sóng biển.
Nhan Thanh nghe thấy tiếng sóng biển liền cảm thấy bất an, giống như đánh vào trái tim làm cậu không chịu đựng được.
Nhan Thanh chỉ đứng trong chốc lát, liền chạy nhanh đóng cửa sổ lại, bắt đầu gọi điện cho Lý Chuẩn.
Nhưng gọi mấy cuộc liên tiếp đều không thấy ai trả lời, cậu gấp đến độ đổi sắc mặt, vội vàng thay một bộ quần áo rộng thùng thình, đến phòng Từ Khải ở cách vách rồi gõ cửa muốn cùng nhau đi tìm Lý Chuẩn, gõ nửa ngày không thấy ai ra mở cửa, cuối cùng chỉ có thể tự mình đi tìm.
Một bên tìm, một bên gọi điện thoại.
Cậu tìm khắp nơi nhưng không tìm thấy Lý Chuẩn, vậy mà lại nhìn thấy Bạch Dương đang ở trên boong tàu.
Nhan Thanh vừa muốn đi qua liền nhìn thấy bên kia có một nam sinh cao lớn đi ra, người nọ mặc áo khoác rồi trùm mũ lên, quay lưng về phía Nhan Thanh nên cậu không thấy rõ mặt.
Dường như người đó nói gì với Bạch Dương, khoảng cách có chút xa, gió biển lại thổi mạnh nên Nhan Thanh không nghe thấy bọn họ nói gì.
Chỉ thấy nam sinh kia đưa tay ra nắm lấy tay Bạch Dương, thái độ rất cứng rắn, muốn đè Bạch Dương lên thuyền rồi cưỡng hôn y.
Bạch Dương nỗ lực giãy giụa.
Nhan Thanh hung hăng nhíu mày, tốc độ dưới chân nhanh hơn.
“Dừng tay!”
Nhan Thanh vừa muốn kêu, thanh âm còn chưa phát ra đã bị một người đánh gãy.
Người nọ chạy đi qua, túm lấy nam sinh định cưỡng hôn Bạch Dương, sau đó tặng cho người nọ một quyền lên má.
Nhan Thanh thấy rõ người đó, là Ngụy Hướng Viễn.
Ngụy Hướng Viễn đánh cho nam sinh kia một trận, đỡ Bạch Dương quần áo hỗn độn đang nhỏ giọng nức nở dậy, hai người nói mấy câu liền đi về phía Nhan Thanh.
Nhan Thanh không biết mình nghĩ gì mà lại núp đi.
Chờ hai người kia đi qua cậu mới bước ra.
Nhan Thanh ngồi ở trên sô pha, xoa xoa mặt nghĩ lại.
Cậu hoàn toàn không thể biết được phương hướng phát triển của cốt truyện là gì rồi.
Dựa theo cốt truyện thì màn kia phải là cậu chạy ra dạy dỗ tên không đứng đắn kia. Vậy mà vừa rồi khi cậu định xông lên thì dường như có một thế lực vô hình nào đó ngăn cản làm cho cậu không thể kịp thời xông lên.
Nhan Thanh nghĩ quá nghiêm túc, không nghe thấy tiếng mở cửa, càng không chú ý đến Lý Chuẩn đang đi tới gần.
“Nhan Nhan, nghĩ cái gì mà mặt nhăn như ông già vậy?" Lý Chuẩn đặt đồ ăn xuống, nhéo nhéo khuôn mặt Nhan Thanh.
"Cậu đi đâu mà tôi gọi không nhấc máy?" Nhan Thanh lấy lại tinh thần, ai oán liếc mắt nhìn Lý Chuẩn một cái.
"Không phải do chiều nay cậu không ăn được gì sao, tôi nấu một bát mì thịt bò, nhân lúc còn nóng thì mau ăn đi." Lý Chuẩn đưa đũa cho Nhan Thanh, lại giải thích nói: "Tôi đi xuống phòng bếp ở tầng dưới, tín hiệu kém nên không nhận được điện thoại."
Khi đi ra mới thấy một loạt cuộc gọi nhỡ, nhưng trong tay lại bưng tô mì, cũng không tìm thấy chỗ đặt xuống, liền nhanh chân vội vàng trở về.
Lý Chuẩn nhìn thấy Nhan Thanh đã thay một bộ quần áo rộng rãi.
“Vừa rồi cậu đi ra ngoài tìm tôi sao?”
"Tôi lo cho cậu làm gì, tôi đi tìm Bạch Dương, thấy cậu ra trên boong tàu cùng Ngụy Hướng Viễn." Nhan Thanh mạnh miệng, cuối cùng nói ra chuyện mình nhìn thấy Bạch Dương và Ngụy Hướng Viễn.
“Bạch Dương đi cùng Ngụy Hướng Viễn sao? Vậy cậu không cần lo lắng cho Bạch Dương đâu, có Ngụy Hướng Viễn ở đó, cậu ấy sẽ không gặp nguy hiểm đâu." Lý Chuẩn nói.
"Ò, tôi có lo lắng đâu." Người tôi lo lắng chính là cậu kìa.
Nhan Thanh bắt đầu ăn mì thịt bò, ăn hai miếng lại nhìn Lý Chuẩn.
Từ khi Lý Chuẩn thấy Nhan Thanh nhìn lén mình liền đặt toàn bộ sự chú ý lên cậu, mặt ngoài thì chơi trò chơi nhưng trên thực tế lại đếm xem Nhan Thanh nhìn trộm mình mấy lần.
Đến đến lần thứ hai bảy thì không thấy Nhan Thanh nhìn nữa.
Nhan Nhan không nhìn, lại đến lượt Lý Chuẩn liên tiếp liếc qua.
Nhìn chằm chằm Nhan Nhan uống hết ngụm canh cuối cùng, sau đó đưa cho cậu một tờ khăn giấy.
"Tôi ăn mì thì cậu nhìn lén tôi làm gì đấy?"Nhan Thanh cáo trạng trước.
Lý Chuẩn nhướng mày, khóe môi lại dương lên, nói: "Tôi nhìn lén cậu mấy lần?"
“Ít nhất mười lần đi.”
“Nhưng cậu lại nhìn lén tôi tận hai tám lần kìa." Lý Chuẩn nhào tới, đè Nhan Thanh xuống sô pha, tay chống bên cạnh Nhan Thanh, ánh mắt sâu thẳm, thanh âm khàn khàn.
“Không có khả năng, cậu bôi nhọ tôi." Nhan Thanh đỏ mặt không chịu thừa nhận.
Lý Chuẩn nắm cằm cậu, ngón tay thăm dò vài trong miệng, nói: "Vậy sao mặt cậu lại đỏ như vậy?"
Đầu lưỡi Nhan Thanh mất đi tự do, nói chuyện hàm hồ, "Cậu đừng có điêu."
Ánh mắt Lý Chuẩn dần trở nên nguy hiểm, ngón gay càng linh hoạt, giọng nói trầm thấp tràn ngập từ tính.
“Từ khi chúng ta lên thuyền cậu vẫn luôn tìm Bạch Dương, thích cậu ta đến vậy sao?"
“Bạch……” Nhan Thanh vừa định giải thích, lại bị Lý Chuẩn ngăn chặn đầu lưỡi.
Lý Chuẩn không cho cậu giải thích, tiếp tục nói ra tâm tình của mình.
"Thẳng thắn mà nói, tôi vẫn luôn ăn giấm của Bạch Dương, cậu đối xử quá tốt với cậu ta. Nhất là hôm nay, toàn bộ sự chú ý đều đặt lên người Bạch Dương, không chịu để ý đến tôi chút nào."
Lý Chuẩn buông lỏng tay, cảm xúc có chút trùng xuống.
Hắn tránh mắt Nhan Thanh.
“Nếu không phải tin tức tố biến dị, nếu cậu không mang thai con của tôi, có phải cậu sẽ chọn Bạch Dương mà không phải tôi không?"
Mấy đôi mắt nhìn bụng cậu mà trở nên choáng váng.
Người đầu tiên nói chuyện là Vĩ Ngư, y chỉ vào bụng Nhan Thanh, ngu ngơ nói: "Nhan ca, đây là bụng bia của mày sao?"
Nhan Thanh: “……”
Mặt mũi của bố đây lần nữa bị ném đi rồi.
Mọi người ai cũng kéo vali, Nhan Thanh nhìn ra bọn họ đang chờ mình.
Nhưng vừa rồi cậu cho rằng chỉ có một mình Từ Khải, ai biết tất cả đều đến đâu.
Hình tượng Alpha cường tráng mà bố đây cực khổ đắp nặn đã tan thành mây khói!
Nhan Thanh lấy lại tinh thần, tùy tiện tìm một cái cớ rồi xoay người chạy về phòng.
Lý Chuẩn đối mặt với ánh mắt ép hỏi của mọi người, cười như tắm mình trong gió xuân, nói: "Mọi người nhìn thấy thật đó, tin tức tố của Nhan Nhan biến dị, hiện tại là Omega, đang mang thai con tôi."
Sau khi quăng bom, Lý Chuẩn buông vali ra, nhanh chóng đi về phía phòng ngủ.
Hắn đi tìm quần đồng phục giúp Nhan Thanh.
Vĩ Ngư khiếp sợ đến mức không khép miệng được, Từ Khải đứng bên cạnh giúp y đẩy cằm lên, lúc này Vĩ Ngư mới hồi hồn, vẻ mặt khiếp sợ không thể tưởng tượng nói: “Nhan ca thật sự là Omega sao?”
Từ Khải bình tĩnh gật đầu, nói: "Thật sự."
Bạch Dương tuy rằng đã biết chuyện này từ sớm, nhưng không tận mắt nhìn thấy thì cũng có chút khó tiếp thu, sắc mặt hơi khó coi.
Từ trước tới nay Nhan ca vẫn luôn là thần hộ mệnh của y, chỉ cần y xảy ra chuyện thì Nhan ca sẽ xuất hiện, cho dù là khi nào, phiền toái ra sao thì Nhan ca vẫn không chê phiền mà giúp đỡ y.
Giúp y đuổi đi mấy kẻ chuyên quấy rầy, còn giúp y chắn dao găm.
Khi y quên mang thuốc thì dù có bao xa Nhan ca vẫn sẽ cầm thuốc ức chế chạy đến cho y.
Khi y bị trẹo chân thì mỗi khi đi học hay tan học Nhan ca cũng sẽ cõng y lên khu dạy học.
Cả trường đều nghĩ Nhan ca thích y, nhưng chỉ có y biết, Nhan ca quan tâm đ ến mình chỉ là do anh rể dặn dò.
Nhan ca tuyệt đối không yêu y.
Tuy rằng Nhan ca vẫn luôn đem chuyện của y đặt lên hàng đầu, nhưng trong ánh mắt ấy chỉ là sự quan tâm của anh trai dành cho em trai mà thôi.
Bạch Dương cảm thấy khổ sở rất nhiều, lại có chút vui mừng.
Nhan ca vẫn luôn xông pha phía trước mình, cuối cùng cũng có người yêu thương chăm sóc cậu ấy.
Người có thể để Nhan ca cam tâm tình nguyện mang thai, vậy nhất định chính là chân ái của cậu ấy.
Bạch Dương không rên một tiếng, vừa nghĩ vừa đi ra ngoài.
Từ Khải, Vĩ Ngư còn đang tranh chấp, hai người cũng chưa chú ý đến sự khác thường của Bạch Dương, chỉ có Ngụy Hướng Viễn phát hiện ra y đi ra ngoài, cũng đi theo sau.
Trong phòng ngủ Nhan Thanh, cậu làm mình làm mẩy rồi bị Lý Chuẩn hôn thật lâu, rốt cuộc miệng cũng sưng đỏ lên mới đi ra ngoài.
Vĩ Ngư cũng rất không được tự nhiên, vừa đánh nhau xong đã thấy thiếu hai người.
“Bạch Dương với Ngụy Hướng Viễn đâu rồi?” Nhan Thanh hỏi.
Từ Khải quay đầu nhìn chỗ hai người họ vừa đứng, lúc này mới phát hiện không có ai ở đó, kinh ngạc nói: "Vừa nãy còn ở đây mà, hay là hai người họ đi trước rồi?"
“Đi đến chỗ tập hợp nhìn xem." Lý Chuẩn nói.
Đoàn người đi tới bên thuyền, vẫn không nhìn thấy Bạch Dương và Ngụy Hướng Viễn, hỏi người quen mới biết họ lên trước rồi.
Bọn họ cũng bắt đầu đi lên thuyền.
Tàu thuỷ rất lớn, tất cả học sinh tốt nghiệp năm nay của trung học Thanh Tường đều có mặt.
Lên thuyền xong mọi người đi lên boong tàu, từng người đưa thẻ phòng ra để tìm phòng của mình.
Hai người cùng một phòng.
Mấy người Nhan Thanh đi tìm phòng của mình, số thứ tự của cậu và Lý Chuẩn là khác nhau.
Từ Khải và Nhan Thanh có cùng số phòng, cho nên Từ Khải cầm thẻ phòng chưa nóng tay đã bị Lý Chuẩn cướp đi.
Cuối cùng, Vĩ Ngư và Từ Khải cùng phòng, Nhan Thanh và Lý Chuẩn một phòng.
Còn Ngụy Hướng Viễn và Bạch Dương vẫn chưa nhìn thấy hai người họ.
Đúng sáu giờ chiều, tất cả nhân viên đều lên thuyền, con thuyền bắt đầu ra khơi.
Tàu thuỷ rất lớn, có mấy tầng, phòng cũng rất nhiều, Nhan Thanh tìm mấy vòng vẫn không tìm thấy Bạch Dương, gửi tin nhắn đối phương cũng không trả lời, còn Ngụy Hướng Viễn cũng vẫn chưa thấy đâu.
Cậu có chút sốt ruột.
Hai người kia đều là nhân vật mấu chốt của cốt truyện, nếu không có bọn họ thì cốt truyện sao có thể tiếp tục? Hiện tại Nhan Thanh chỉ có thể suy đoán Bạch Dương không gặp nguy hiểm gì, bởi bì nếu y gặp nguy hiểm thì cậu sẽ bị cốt truyện khống chế mà chạy đến bên cạnh y.
Nhưng từ khi cậu lên thuyền đến giờ, mất cả ngày rồi vẫn chưa có chuyện gì phát sinh.
“Chuẩn bị ăn cơm chiều, cậu muốn ăn trước hay tắm trước?"
Lý Chuẩn mở cửa sổ ban công ra, đi đến bên cạnh Nhan Thanh rồi ôm lấy eo cậu, cằm tựa lên vai Nhan Thanh, ánh mắt hai người nhìn về phía mặt biển xanh xa xôi.
Hải âu xẹt qua, chỉ còn tiếng kêu, càng lúc càng xa.
"Tôi vẫn chưa đói bụng." Nhan Thanh nói.
“Từ khi lên thuyền tâm trạng cậu luôn nặng nề, có phải gặp chuyện gì không vui hay không?" Lý Chuẩn cách đồng phục vuốt v e bụng cậu, cười khẽ, "Hay là do nhóc con trong bụng làm ầm ĩ?"
Nhan Thanh đặt tay lên mu bàn tay Lý Chuẩn, ngón tay xuyên qua khe hở ngón tay, đan chặt vào nhau.
"Cậu thích biển rộng không?"
Nhan Thanh hỏi.
“Thích chứ, chắc là không có ai không thích biển rộng đâu?" Lý Chuẩn nhìn chằm chằm bả vai Nhan Thanh lộ ra, ghé đến gần cổ cậu rồi cắn xuống.
Không quá mạnh, lực như đang cào ngứa làm người ta không có cách nào bỏ qua.
Nhan Thanh cảm thấy vô cùng ngứa, rụt cổ lại, quay đầu lại muốn Lý Chuẩn không chọc ghẹo mình nữa, cuối cùng lại sa vào ánh mắt sâu thẳm như biển rộng kia.
Hai đôi mắt chăm chú nhìn nhau.
Không biết là ai chủ động trước, hay là đều cùng trầm mê trước khung cảnh hùng vĩ này.
Cánh môi dán nhau, là hỗ động của những người yêu nhau.
Xung quanh đều là tiếng song biển thì cũng không che giấu được nhịp đập con tim của cả hai.
Hai người quấn quýt si mê hôn hít khong biết giằng co bao lâu thì ngoài cửa vang lên kia gõ, hai người rốt cuộc cũng buông ra, há mồm th ở dốc, hô hấp mang theo hơi biển.
“Nên ăn cơm.” Lý Chuẩn tựa lên trán Nhan Thanh, âm thanh ấm ách.
"Ừm.”
Lý Chuẩn mở cửa ra.
Ngoài cửa là Từ Khải và Vĩ Ngư.
Từ Khải cười hì hì nhìn hai người, nói: “Nhan ca, hai người làm gì bên trong đấy? Gõ cửa nửa ngày mới thấy đi ra."
Nhan Thanh liếc mắt nhìn Từ Khải, khoanh tay nói: "Muốn biết sao? Chờ mày thoát ế rồi biết."
Từ Khải cười vô cùng thiếu đánh, nói: "...... Tao cũng muốn lắm, nhưng có ai chịu tao đâu."
Nhan Thanh cười, nói: "Không phải mày thích Lục Vũ sao? Tao nghe ba ba tao nói cậu ta sắp debut, đến lúc đó tao sẽ giúp mày hẹn người ta một bữa cơm."
Từ Khải damdang đỏ mặt, “Lục vũ là Alpha, mày phải giới thiệu cho tao là một Omega xinh đẹp chứ!"
“Alpha cũng không tồi mà, Lục Vũ khá xinh đẹp, không phải trước kia mày nhìn trúng túi da của người ta sao?" Nhan Thanh chế nhạo nói.
"Khi đó tao nghĩ cậu ta sẽ phân hoá thành Omega nên mới thích, nếu biết cậu ta là Alpha thì chắc chắn tao sẽ không thích đâu." Từ Khải càng giải thích mặt càng đỏ.
Nhan Thanh tặng y ngón giữa, nói: "Bọn mày nhìn thấy Bạch Dương và Ngụy Hướng Viễn không? Hai người này rốt cuộc có lên thuyền không vậy?"
"Lên rồi, tao thấy trên danh sách có đánh dấu hai người này đi lên rồi, hơn nữa còn có người nói họ đi về phía nhà hàng." Vĩ Ngư nói.
"Nhà hàng nào?" Nhan Thanh có chút sốt ruột, muốn tìm hai người kia.
"Trên tầng cao nhất ấy."
“Vậy đi lên xem đi."
Nhan Thanh nói.
Mọi người đi lên tầng thượng, kết quả vẫn chẳng thấy ai.
Nhan Thanh vào nhà hàng, hỏi nhân viên phục vụ xem có thấy một Omega vô cùng xinh đẹp và một Alpha cao 1m88 không?
Cậu vô cùng tin tưởng năng lực gây sự chú ý của Bạch Dương, chỉ cần cậu xuất hiện ở đây thì mọi người sẽ luôn xôn xao, nhân viên phục vụ không có khả năng không biết họ.
"Cậu nói là Omega trắng trẻo vô cùng xinh đẹp đúng không? Cậu ấy đi cùng một Alpha nam tới đây, nhưng sau khi đóng gói đồ ăn xong thì họ liền đi rồi."
Nhan Thanh nhíu mày.
"Bạch Dương, Ngụy Hướng Viễn rốt cuộc đang trốn cái gì vậy?" Cậu nhẹ nhàng cắn ngón tay cái, nói ra những nghi hoặc trong lòng.
Nhan Thanh cũng không biết chuyện hai người kia tương tư mình.
Nhưng Lý Chuẩn lại biết.
Lý Chuẩn đại khái có thể đoán được vì sao hai người họ lại trốn tránh, chỉ là không muốn nói ra mà thôi.
Nếu Nhan Nhan nhìn không ra mà hai người họ cũng không định nói, vậy thì cứ xem như chuyện này không tồn tại đi.
Lý Chuẩn xoa xoa đầu Nhan Thanh, nói: “Ăn gì trước đi, trưa nay cậu không ăn được gì, đừng để bị đói."
Nhan Thanh nhìn lướt qua đám người vô cùng náo nhiệt ngoài kia, nhíu mày nói: “Chúng ta về phòng ăn đi.”
Tìm không thấy Bạch Dương cùng Ngụy Hướng Viễn, trong lòng Nhan Thanh trở nên bất an.
Khi ăn cơm cũng thất thần, nhiều khi gắp đồ ăn nhưng lại chẳng ăn miếng nào.
Lý Chuẩn không ngừng gắp đồ ăn cho cậu, lo lắng nói: "Có phải cậu say tàu hay không? Sao cả ngày hôm nay vẫn chưa ăn gì vậy?"
Nhan Thanh lắc đầu, “Không có say tàu.”
Nói xong liền gắp miếng xương sườn mà Lý Chuẩn gắp cho cậu, ăn chẳng thấy có mùi vị gì.
Lý Chuẩn quan sát mọi biến hoá của cậu, cho rằng cậu không quen ăn đồ ăn ở trên thuyền nên mới ăn ít. Đến 10 giờ, khi Nhan Thanh đi tắm, hắn đi đến phòng bếp mượn bếp để nấu ăn.
Nhan Thanh cũng không biết Lý Chuẩn ra ngoài, chờ đến khi cậu tắm rửa xong, mặc áo dài trắng đi ra ngoài, đi quanh phòng một vòng mà không tìm thấy Lý Chuẩn.
Nhưng lại nhìn thấy cửa sổ sát đất mở ra.
Bên ngoài cửa sổ sát đất là biển rộng.
Lại gần còn có thể nghe thấy tiếng sóng biển.
Nhan Thanh nghe thấy tiếng sóng biển liền cảm thấy bất an, giống như đánh vào trái tim làm cậu không chịu đựng được.
Nhan Thanh chỉ đứng trong chốc lát, liền chạy nhanh đóng cửa sổ lại, bắt đầu gọi điện cho Lý Chuẩn.
Nhưng gọi mấy cuộc liên tiếp đều không thấy ai trả lời, cậu gấp đến độ đổi sắc mặt, vội vàng thay một bộ quần áo rộng thùng thình, đến phòng Từ Khải ở cách vách rồi gõ cửa muốn cùng nhau đi tìm Lý Chuẩn, gõ nửa ngày không thấy ai ra mở cửa, cuối cùng chỉ có thể tự mình đi tìm.
Một bên tìm, một bên gọi điện thoại.
Cậu tìm khắp nơi nhưng không tìm thấy Lý Chuẩn, vậy mà lại nhìn thấy Bạch Dương đang ở trên boong tàu.
Nhan Thanh vừa muốn đi qua liền nhìn thấy bên kia có một nam sinh cao lớn đi ra, người nọ mặc áo khoác rồi trùm mũ lên, quay lưng về phía Nhan Thanh nên cậu không thấy rõ mặt.
Dường như người đó nói gì với Bạch Dương, khoảng cách có chút xa, gió biển lại thổi mạnh nên Nhan Thanh không nghe thấy bọn họ nói gì.
Chỉ thấy nam sinh kia đưa tay ra nắm lấy tay Bạch Dương, thái độ rất cứng rắn, muốn đè Bạch Dương lên thuyền rồi cưỡng hôn y.
Bạch Dương nỗ lực giãy giụa.
Nhan Thanh hung hăng nhíu mày, tốc độ dưới chân nhanh hơn.
“Dừng tay!”
Nhan Thanh vừa muốn kêu, thanh âm còn chưa phát ra đã bị một người đánh gãy.
Người nọ chạy đi qua, túm lấy nam sinh định cưỡng hôn Bạch Dương, sau đó tặng cho người nọ một quyền lên má.
Nhan Thanh thấy rõ người đó, là Ngụy Hướng Viễn.
Ngụy Hướng Viễn đánh cho nam sinh kia một trận, đỡ Bạch Dương quần áo hỗn độn đang nhỏ giọng nức nở dậy, hai người nói mấy câu liền đi về phía Nhan Thanh.
Nhan Thanh không biết mình nghĩ gì mà lại núp đi.
Chờ hai người kia đi qua cậu mới bước ra.
Nhan Thanh ngồi ở trên sô pha, xoa xoa mặt nghĩ lại.
Cậu hoàn toàn không thể biết được phương hướng phát triển của cốt truyện là gì rồi.
Dựa theo cốt truyện thì màn kia phải là cậu chạy ra dạy dỗ tên không đứng đắn kia. Vậy mà vừa rồi khi cậu định xông lên thì dường như có một thế lực vô hình nào đó ngăn cản làm cho cậu không thể kịp thời xông lên.
Nhan Thanh nghĩ quá nghiêm túc, không nghe thấy tiếng mở cửa, càng không chú ý đến Lý Chuẩn đang đi tới gần.
“Nhan Nhan, nghĩ cái gì mà mặt nhăn như ông già vậy?" Lý Chuẩn đặt đồ ăn xuống, nhéo nhéo khuôn mặt Nhan Thanh.
"Cậu đi đâu mà tôi gọi không nhấc máy?" Nhan Thanh lấy lại tinh thần, ai oán liếc mắt nhìn Lý Chuẩn một cái.
"Không phải do chiều nay cậu không ăn được gì sao, tôi nấu một bát mì thịt bò, nhân lúc còn nóng thì mau ăn đi." Lý Chuẩn đưa đũa cho Nhan Thanh, lại giải thích nói: "Tôi đi xuống phòng bếp ở tầng dưới, tín hiệu kém nên không nhận được điện thoại."
Khi đi ra mới thấy một loạt cuộc gọi nhỡ, nhưng trong tay lại bưng tô mì, cũng không tìm thấy chỗ đặt xuống, liền nhanh chân vội vàng trở về.
Lý Chuẩn nhìn thấy Nhan Thanh đã thay một bộ quần áo rộng rãi.
“Vừa rồi cậu đi ra ngoài tìm tôi sao?”
"Tôi lo cho cậu làm gì, tôi đi tìm Bạch Dương, thấy cậu ra trên boong tàu cùng Ngụy Hướng Viễn." Nhan Thanh mạnh miệng, cuối cùng nói ra chuyện mình nhìn thấy Bạch Dương và Ngụy Hướng Viễn.
“Bạch Dương đi cùng Ngụy Hướng Viễn sao? Vậy cậu không cần lo lắng cho Bạch Dương đâu, có Ngụy Hướng Viễn ở đó, cậu ấy sẽ không gặp nguy hiểm đâu." Lý Chuẩn nói.
"Ò, tôi có lo lắng đâu." Người tôi lo lắng chính là cậu kìa.
Nhan Thanh bắt đầu ăn mì thịt bò, ăn hai miếng lại nhìn Lý Chuẩn.
Từ khi Lý Chuẩn thấy Nhan Thanh nhìn lén mình liền đặt toàn bộ sự chú ý lên cậu, mặt ngoài thì chơi trò chơi nhưng trên thực tế lại đếm xem Nhan Thanh nhìn trộm mình mấy lần.
Đến đến lần thứ hai bảy thì không thấy Nhan Thanh nhìn nữa.
Nhan Nhan không nhìn, lại đến lượt Lý Chuẩn liên tiếp liếc qua.
Nhìn chằm chằm Nhan Nhan uống hết ngụm canh cuối cùng, sau đó đưa cho cậu một tờ khăn giấy.
"Tôi ăn mì thì cậu nhìn lén tôi làm gì đấy?"Nhan Thanh cáo trạng trước.
Lý Chuẩn nhướng mày, khóe môi lại dương lên, nói: "Tôi nhìn lén cậu mấy lần?"
“Ít nhất mười lần đi.”
“Nhưng cậu lại nhìn lén tôi tận hai tám lần kìa." Lý Chuẩn nhào tới, đè Nhan Thanh xuống sô pha, tay chống bên cạnh Nhan Thanh, ánh mắt sâu thẳm, thanh âm khàn khàn.
“Không có khả năng, cậu bôi nhọ tôi." Nhan Thanh đỏ mặt không chịu thừa nhận.
Lý Chuẩn nắm cằm cậu, ngón tay thăm dò vài trong miệng, nói: "Vậy sao mặt cậu lại đỏ như vậy?"
Đầu lưỡi Nhan Thanh mất đi tự do, nói chuyện hàm hồ, "Cậu đừng có điêu."
Ánh mắt Lý Chuẩn dần trở nên nguy hiểm, ngón gay càng linh hoạt, giọng nói trầm thấp tràn ngập từ tính.
“Từ khi chúng ta lên thuyền cậu vẫn luôn tìm Bạch Dương, thích cậu ta đến vậy sao?"
“Bạch……” Nhan Thanh vừa định giải thích, lại bị Lý Chuẩn ngăn chặn đầu lưỡi.
Lý Chuẩn không cho cậu giải thích, tiếp tục nói ra tâm tình của mình.
"Thẳng thắn mà nói, tôi vẫn luôn ăn giấm của Bạch Dương, cậu đối xử quá tốt với cậu ta. Nhất là hôm nay, toàn bộ sự chú ý đều đặt lên người Bạch Dương, không chịu để ý đến tôi chút nào."
Lý Chuẩn buông lỏng tay, cảm xúc có chút trùng xuống.
Hắn tránh mắt Nhan Thanh.
“Nếu không phải tin tức tố biến dị, nếu cậu không mang thai con của tôi, có phải cậu sẽ chọn Bạch Dương mà không phải tôi không?"
Danh sách chương