Nhan Thanh vừa cập nhật chương ngoại truyện xong thì độc giả đã ngửi mùi được rồi tới ngay.

Số bình luận trong truyện gia tăng tính bằng giây, cuồn cuộn cuồn cuộn không ngừng.

Độc giả: Rốt cuộc cũng chờ được, còn may tôi không từ bỏ.

Độc giả: Có hơi ngắn, nhưng rất ngọt, rất hạnh phúc.

Độc giả: Đọc mà cười không ngừng luôn ấy.

Độc giả: Đây là truyện tranh mà tôi chờ mong nhất luôn ấy, rốt cuộc cũng cập nhật, yêu thím quá!

Từ Khải cập nhật thông báo, thấy truyện vừa đăng liền lập tức ùa vào, kích động đến mức ngủ nướng cũng không chịu, bò dậy chuyển phát vào group chat, trọng điểm là vòng của Lý Chuẩn.

Lý Chuẩn đang tập thể hình trong phòng khách, nghe thấy chuông báo, ngừng lại, mở quang não ra, thấy Từ Khải đang gửi tin nhắn vào group chat.

@Chuẩn ca mau đến xem, Con Quay thái thái cập nhật chương mới.

Lý Chuẩn rời khỏi giao diện trò chuyện, thấy trên màn hình có thông báo, lập tức click vào.

Tiểu kịch trường tuy ngắn nhưng rất ngọt.

Bức cuối cùng là hai nhân vật truyện tranh là hắn và Nhan Thanh, cùng nhau nắm lấy tay một nhóc con mặc áo khoác ếch xanh có mũ, dưới ánh sáng đèn đường ba cái bóng bị kéo dài ra sau.

Độc giả: Oa, một nhà ba người thật hạnh phúc, yêu yêu.

Độc giả: Muốn nhìn bé con phía chính diện quá đi.

Độc giả: Có ai tổ đội cùng tôi đi trộm bé con không? Độc giả: Bé con và Chuẩn ca cho mọi người, tôi lấy Nhan Nhan.

Sau khi Lý Chuẩn xem xong, yên lặng tặng thưởng, sau đó lưu tất cả ảnh lại vào một album kín, sau đó cài tấm hình cả nhà ba người kia thành giao diện khung chat.

Nhan Thanh vẽ xong, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Đứng lên, duỗi người, xoay chuyển cánh tay, cảm giác có chút đói bụng, mở cửa thư phòng đi ra.

"Bận xong rồi sao?" Lý Chuẩn thấy cậu đi ra, tắt quang não rồi đi về phía cậu.

Nhan Thanh nhẹ nhàng đấm đấm bả vai đau nhức, nói: "Tôi hơi đói bụng."

Lý Chuẩn không hỏi cậu khoá mình trong thư phòng để làm gì, chỉ đưa cho cậu ly nước ấm, nói: "Trốn ở bên trong nửa ngày cũng không chịu ra uống nước, giờ tôi đi làm cơm chưa, cậu ngồi xem phim trước đi."

Lý Chuẩn đi nấu cơm, Nhan Thanh ngồi trên sô pha, bắt đầu mở bình luận ra xem phản ứng của độc giả.

Bởi vì rất lâu mới cập nhật, đã thế chương còn rất ngắn, cậu đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị mắng.

Kết quả chờ cậu chuẩn bị xong tâm lý rồi mở ra lại không thấy ai đang chửi mình, nhìn cả màn hình đều chỉ có ha ha ha, ngọt quá và chúc cả nhà ba người luôn luôn hạnh phúc.

Tuy bọn họ chúc phúc nhân vật trong truyện tranh nhưng Nhan Thanh vẫn cứ liên tưởng đến hiện thực.

Cho nên khi nhìn thấy những bình luận đó, cậu cảm thấy như mình chính là người mà bọn họ chúc phúc, trong lòng vô cùng cảm động.

Cậu chọn lựa mấy bình luận rồi trả lời đối phương.

Sau đó nhìn thấy cửa sổ khung chat vẫn luôn chấn động, mở ra liền thấy Từ Khải đang bô bô đề cử truyện tranh của cậu.

Thằng nhóc này như có một cái radar đặc thù, ngày thường thì không đáng tin cậy, nhưng tại phương diện này khứu giác lại rất thính, nhạy bén đến mức làm người ta kinh hãi.

Nhan Thanh gửi một sticker đi.

[ mỉm cười ]

Từ Khải: Nhan ca đến rồi, Nhan ca mau đọc truyện tranh đi, đây là bà tác giả mà tao đang đu đấy.

Nhan Thanh: Bà tác giả? Sao mày biết người ta là nữ?

Từ Khải: A? Bình thường artist đều là nữ cả mà, hơn nữa phong cách tinh tế như vậy thì dù không phải là nữ thù cũng là một Omega vô cùng đáng yêu.

Nhan Thanh tùy tay cầm mặt gương, cầm lấy soi soi, sau đó trả lời Từ Khải.

Nhan Thanh: Không phải đáng yêu, là đẹp trai.

Từ Khải:?? Sao mày lại biết?

Nhan Thanh cứng lại: Đoán xem.

Bố đây tốt xấu cũng từng là Alpha cao cấp làm điên đảo bao nhiêu mỹ thiếu niên Omega đấy.

Nhan Thanh gửi tin nhắn qua.

Đã từng.

Thật đúng là một từ bi thương.

Rốt cuộc tới thời gian hai nhà gặp mặt.

Hai vị mỹ nhân nhất kiến như cố, nói chuyện vô cùng hợp nhau, nhưng hai người cha thì lại không giỏi nói chuyện, sau khi gặp mặt thì tích chữ như vàng, mở miệng là có mùi liền.

Nhan Quyết tuy rằng cũng là một thùng thuốc nổ, nhưng bên cạnh anh còn có bình chữa cháy đặc chế là Bạch Thư cho nên cũng chưa có làm gì, mấy lần vừa muốn phun lửa thì Bạch Thư ngồi cạnh sẽ luôn ấn xuống.

Từ đầu Nhan Thanh như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, ngồi thôi cũng biến thành đối tượng hai ba ba khen.

Hứa ba ba nói: “Nhan Nhan nhà chúng lớn lên đẹp trai, là một đứa bé ngoan, hiểu chuyện.”

Nguyễn ba ba phụ họa: “Đúng đúng, Nhan Nhan lớn lên vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, mặc dù là Alpha, nhưng cũng là Alpha khiến người ta yêu thích."

Nguyễn ba ba trực tiếp nói ra lập trường của mình.

Con trai anh là Alpha thì chúng tôi vẫn yêu thương, tuyệt đối sẽ không làm tổn thương thằng bé.

Hứa ba ba: “Nhan Nhan nhà chúng tôi từ bé đã được yêu thích, lớn lên lại đẹp trai, ai gặp cũng khen. Từ khi còn học nhà trẻ đã luôn có bé trai bé gái xinh đẹp vây quanh nó, nhưng mà nhà chúng tôi cũng không phải cổ hủ gì, chỉ cần Nhan Nhan thích thì cưới Alpha vào cửa cũng có thể."

Nguyễn ba ba: “Đúng đúng, Nhan Nhan đẹp như vậy, Alpha cũng rất thích.”

Nhan Thanh bị hai người này há mồm ngậm mồm nói mình xinh đẹp, khen đến mức làm cậu đỏ hết cả mặt.

Rốt cuộc nhịn không được mở miệng đánh gãy bọn họ.

“Ba ba, con có lời muốn nói với mọi người."

Nhan Thanh đảo mắt qua từng người, nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của mọi người liền bắt đầu khẩn trương.

Lý Chuẩn nhìn thấy cậu khẩn trương, lặng lẽ duỗi hàn tay dưới bàn, cầm lấy tay cậu, ngầm cổ vũ Nhan Thanh.

Nhan Thanh hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra.

Sau đó đứng lên, lập tức quăng bom.

Cậu kéo khoá kéo áo khoác xuông lộ ra bụng nhỏ mượt mà, đỏ mặt nói: "Tin tức tố con biến dị."

Tin tức tố biến dị.

Bụng cũng nổi lên rồi.

Mọi người ở đây đều minh bạch.

Chỉ là hai tin tức này ập đến quá bất ngờ, đánh đến mức bọn họ trở tay không kịp.

Trừ vài người đã sớm biết nội tình, còn lại các ba ba, ai nấy đều trợn mắt há mồm, ngây ngốc nhìn Nhan Thanh.

Đặc biệt là ba lớn ba nhỏ của Nhan Thanh.

Đứa con trai Alpha nuôi mười mấy năm đột nhiên biến thành Omega.

Đã vậy còn mang thai con của người khác.

Cha Nhan phục hồi tinh thần lại, "bang" bóp nát chén rượu trong tay, sau đó vỗ mạnh lên mặt bàn, mặt kính và mâm đồ ăn đền rung lên.

“Hồ nháo.”

Nhan Thanh cúi đầu nghe mắng, nhưng vành mắt cậu đỏ lên làm người nhịn không được mà đau lòng.

Lý Chuẩn lặng lẽ bóp bóp tay Nhan Thanh, sau đó đứng lên, quỳ xuống trước mặt ba Hứa và cha Nhan.

"Chú Nhan, chú Hứa, cháu xin lỗi, tất cả đều là do cháu, người sai là cháu, hai người cứ đánh cứ mắng cháu đi. Nhan Nhan còn đang mang thai, đừng làm cậu ấy khổ sở, cháu đồng ý chịu toàn bộ trách nhiệm."

Nhan Thanh cũng quỳ gối bên cạnh Lý Chuẩn.

“Là bởi vì con vẫn luôn giấu chuyện mình là Omega nên mới mang thai, hai người muốn mắng thì cũng mắng con luôn ạ."

Hứa ba ba và Nguyễn ba ba chạy nhanh tới, đều kéo con trai của đối phương dậy.

"Mấy đứa này đúng là, đang nói chuyện bình thường đừng có động chút là quỳ xuống, đợi lát nữa phục vụ đi vào người ta lại cho rằng mọi người ngược đãi trẻ con đấy."

“Đúng vậy, nhất là Nhan Nhan, con đừng có quỳ lung tung, mặt đất lạnh lắm, đầu gối bị thương là không được đâu."

Các ba ba chung quy vẫn là người đau lòng con trẻ nhất.

Các ba lớn tuy rằng không giỏi nói chuyện, nhưng nội tâm vẫn rất yêu đứa con nhà mình, chuyện này cuối cùng Lý Chuẩn bị tinh tặc đoàn trưởng mang đi "thao luyện" một chút, Nguyễn ba ba lại livestream cho mọi người xem, kết thúc thì bắt đầu bán thảm.

Nhan Thanh thoa thuốc cho Lý Chuẩn, nhìn trên người hắn toàn vết xanh tím, nhịn không được mà thấy đau lòng.

“Ba lớn cậu sao toàn chọn mấy chỗ dễ nhìn thấy mà đánh vậy? Tuần sau tốt nghiệp rồi, đến lúc đó không biết đã đỡ chưa?"

Lý Chuẩn "shh" hai tiếng, nói: "Ba lớn cố ý đó, ổng sợ nhà các cậu không nhìn thấy."

Nhan Thanh dẩu miệng, nói: “Nhà tôi cũng không phải loại người ngang ngược vô lý, mọi chuyện không phải đã giải quyết sau khi ăn cơm sao?"

Lý Chuẩn nhéo nhéo gương mặt phồng lên của cậu, nói: "Không giống, trong lòng chú Nhan vẫn có khúc mắc, chỉ là do chú ấy yêu thương cậu nên mới bỏ qua. Nhưng cậu không phát hiện sau khi xem livestream tôi bị đánh thì quan hệ của mọi người dần tốt hơn sao?"

Chuyện này đương nhiên Nhan Thanh cũng phát hiện.

Chỉ là phát hiện là một chuyện, nhìn thấy Lý Chuẩn bị đánh thảm như vậy, đau lòng lại là một chuyện khác.

“Đến lúc đó không biết vết thương đã tốt chưa, bọn mình còn phải chụp ảnh tốt nghiệp nữa." Nhan Thanh rầu rĩ nói.

Cậu lo lắng đến lúc đó Lý Chuẩn đang bị thương mà còn bị cậu đẩy xuống biển, quá khó khăn.

Lý Chuẩn nắm lấy tay Nhan Thanh, hôn lên ngón tay cậu, nói: "Không có việc gì, không đau chút nào, cho dù lúc chụp ảnh vết thương chưa lành thì cũng không sao, đây là huân chương của việc theo đuổi được cậu mà."

Nhan Thanh tát nhẹ hắn một cái, hừ nói: "Được cái rắm, không nghe ba ba tôi nói là tôi cưới cậu sao?"

Lý Chuẩn cười rộ lên, nói: "Tôi gả cũng được, vậy chồng tương lai đã đói chưa? Muốn tôi đi nấu cơm chưa?"

Nhan Thanh vui sướng hài lòng nói: “Không cần, vết thương của cậu chưa lành, hôm nay đừng nấu nữa, tôi đặt cơm hộp về.

“Ai nha.” Lý Chuẩn bỗng nhiên kêu đau.

“Làm sao vậy? Không phải nói không đau sao?” Nhan Than thả nhẹ động tác, đau lòng nói.

“Cũng đau lắm, nhưng chỉ cần chồng hôn hôn một chút là hết đau rồi."

“Vậy cậu cứ đau chết đi." Nhan Thanh nói tới nói lui, nhìn thấy khuôn mặt chờ đợi của Lý Chuẩn, cuối cùng đỏ mặt hôn lên bên khoé môi không bị thương của hắn một cái.

Lý Chuẩn cảm thấy không đủ, lại muốn lại gần hôn cậu, cho dù đau cũng muốn hôn, cuối cùng miệng đau đến mức thiếu chút nữa không ăn được gì.

Đến giờ cơm chiều, Nhan Thanh ăn từng miếng thịt.

Lý Chuẩn chỉ có thể thảm hề hề mà uống cháo.

Nhan Thanh vui sướng khi người gặp họa, nói: “Xứng đáng, ai kêu cậu cứ đòi hôn lung tung."

Lý Chuẩn vừa muốn phản bác, khoé miệng lại đau, đau đến mức không thể nói được câu gì, chỉ là ánh mắt càng thêm u oán nhìn Nhan Thanh.

Nhan Thanh thấy hắn đáng thương, khi gặm móng heo sẽ xe xuống một miếng nhỏ rồi đưa đến bên miệng Lý Chuẩn, lúc này hắn mới có thể miễn cưỡng nếm được chút mùi vị.

……

"Đã chuẩn bị xong chưa? Hôm nay nay sẽ lên thuyền đấy." Lý Chuẩn đã chuẩn bị xong hành lý, đứng ở huyền quan chờ Nhan Thanh đang dong dong dài dài.

Lúc này, chuông cửa vang lên.

Lý Chuẩn mở cửa ra, thấy bên ngoài có Từ Khải, Vĩ Ngư, Ngụy Hướng Viễn và Bạch Dương.

“Nhan ca khỏe không?" Bạch Dương duỗi dài cổ nhìn vào bên trong nhưng không thấy Nhan Thanh.

Y đã nghe Bạch Thư nói Nhan Thanh là Omega, đã vậy còn đang mang thai, cảm thấy vô cùng khó tin, cho nên hôm nay phải tới xem tận mắt Nhan ca mang thai như nào.

Tận mắt nhìn thấy xong, sau đó hoàn toàn hết hy vọng.

"Cậu ấy đang còn ở toilet, sắp ra rồi.” Lý Chuẩn giải thích.

“Nhan ca, nhanh lên, sắp tới giờ tập hợp rồi." Từ Khải ở ngoài cửa lớn tiếng gọi vào.

Nhan Nhan bị thúc giục đến đầu óc choáng váng, kéo quần lên rồi đi ra ngoài, oán trách nói: "Lý Chuẩn, quần nhỏ của tôi không vừa, cậu cho tôi mượn cái khác đi."

Cậu cho rằng ngoài cửa chỉ có Từ Khải.

Cho nên khi đi ra cũng không che bụng lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện