Đến tiết Runes buổi chiều, Giselle cố tình đi trễ để ngồi ở cái bàn khuất sau nhất, tránh dây vào đám đại bàng. Vừa ngồi vào bên cạnh lại là màu tóc khó ưa đó.
“Cậu ngồi chỗ khác dùm đi.”
“Hết chỗ rồi trò Gibson ạ.”
“Cậu có thể không ngồi cùng bàn với tớ được không?”
“Chúng ta đã nằm cùng giường rồi cùng bàn đã là gì.”
Giselle ngượng, không dám nói gì nữa, ngồi im thin thít nghe giáo sư Ortega giảng bài. Runes dễ thở hơn buổi sáng nhiều, đám Ravenclaw thi nhau giơ tay trả lời, mặc kệ mấy đứa nhà khác có nghe kịp không. Đến cuối buổi như thường lệ lại là bài tập dịch về nhà.
Nhóc Douglas mặt mày nhăn nhó, chưa hết tuần đầu mà bài vở chất như núi, lại thêm mấy buổi ra Nhà Kính phụ giáo sư Green chăm sóc thực vật, cậu thấy sao mà thế giới sống vội vã thế. 
Lại còn bị đám đại bàng cạnh khóe: “Cunningham khóc nhè mày về nhớ làm bài tập nhé, kẻo lại đậu vớt như năm trước nữa đấy.”
“Ôi tại sao Gryffindor vừa sản xuất ra một đứa thấp điểm nhất lại vừa sản xuất ra một đứa cao điểm nhất nhỉ.”
“Muggle gọi đó là học lệch đó.”
“Học gạo để đối phó các kỳ thi đó mấy bạn.”
“Christi nói đúng mà, trong lớp thì im im giả ngốc, ra thi là lại điểm cao.”
Amy bất bình thay bạn: “Nè tụi mày điểm thi không cao bằng người khác thì hè nhau chọc ngoái vậy hở.”
“Thôi đi Amy, kệ tụi nó đi.”
“Sao không dám nói lại à?”
“Gryffindor lại có đứa hèn nhát vậy sao...”
Thiệt nhức đầu, Giselle định theo về cùng với tụi nhóc luôn thì bị kéo lại. Đám Ravenclaw đi xa dần, mạn hành lang tầng 6 của lớp Cổ ngữ Runes lại vắng tanh như thường lệ.
Cô chẳng muốn nhìn thấy gương mặt này chút nào: “Sao nữa vậy?”
“Chúng ta chưa nói xong.”
Cậu tiến sát lại, lần này cô niệm không lời Protego, bùa khiên dựng lên giữa hai người.
“Cậu đừng tìm tớ nữa, chúng ta không có gì để nói nữa hết.”
Qua tấm chắn vô hình, chúng lặng lẽ nhìn nhau, trong mắt cậu là khát khao và kìm nén còn trong mắt cô là những xa xăm không rõ thành lời. Cô vẫn nhìn cậu mà như không bao giờ nhìn cậu.
Cuối cùng, cậu là người từ bỏ trước, quay lưng mà đi trước khi đám quỷ lùn trông nhà kịp chạy đến i i a a không cho 2 đứa học trò khác giới đứng quá gần nhau.
Dư dả thời gian, cô đang định đi thư viện, đi ngang qua phòng học biến hình, đám nhóc năm 1 ùa ra. Mái tóc sáng màu của thằng nhóc Theodore Nightingale chạy ngay đến:
“Chị Selly chị đang đi đâu vậy?”
“Đi thư viện.”
“Em đi nữa.”
“Em ra sân chơi với mấy bạn đi, mới tuần đầu đi thư viện làm gì.”
“Em muốn tìm sách về bay chổi.”
Miệng Giselle méo xệch: “Bay chổi không cần đọc sách đâu.”
“Anh Matt Nol cũng nói vậy, nhưng đọc thêm sách hướng dẫn không bổ dọc cũng bổ ngang mà.”
Đó là với môn nào khác thôi: “Sách không bổ ngang dọc gì với bay chổi được đâu. Nhưng thôi, Nol có tặng chị cuốn Hướng dẫn bay chổi cho người mới bắt đầu, đi về phòng sinh hoạt chung chị lấy cho em.”
“Vâng ạ.” Thế là lại quay ngược về Tháp Gryffindor.
Thằng nhóc tung ta tung tăng nhìn ngó mọi thứ của lâu đài Hogwarts, hiếu kỳ nhìn mấy con ma bay qua bay lại, rồi cố tình đi xuyên qua chúng xem có cảm giác như thế nào. Đi cầu thang di chuyển thì cười thích chí nhảy qua nhảy lại giữa các thang, cố né mấy cái hố sụp, rồi vẫy tay chào mấy bức tranh thân thiện.
Nhìn cậu nhóc Giselle như nhớ lại hồi năm 1 chạy chơi khám phá cùng Matt Nol Ive khắp tòa lâu đài, vui vẻ cười khi tìm ra bí mật bí ẩn gì đó. Thời gian trôi nhanh quá, giờ đây chúng đã là anh chị lớp lớn, đi được nửa chặng đường học hành ở Hogwarts rồi.
“Chị Selly chị Selly?”
“Ờ hở?” Giselle hồi thần, nghe cậu nhóc cười lanh lảnh:
“Anh Matt Nol nói chị hay xuất hồn mơ màng mà em còn không tin. Nhà chị có anh chị em gì không, chứ em là con một, chẳng có ai chơi cùng.”
“Chị có một anh trai, đang học đại học.”
“Ảnh học ở đại học nào? Có tốt như Đại học Edinburgh không?”
“Đại học O.”
“Ôi wow.” Rồi lại gật gù: “Em nghe chị Ive nói cha chị là giáo sư đại học. Vậy là gen học tốt di truyền trong cả nhà chị.”
Là giờ mình kèm nó hay nó kèm mình vậy trời.
“Hồi trước khi em biết em là phù thủy, em đã định apply vào đại học Edinburgh đó. Còn chị, hồi trước chị định làm gì?”
10 tuổi mà biết chuẩn bị cho đại học rồi, khá tốt đấy chứ.
“Chị không biết, 10 tuổi chị đang homeschool.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ồ homeschool á? Cha mẹ em cũng định cho em homeschool nhưng em đòi đến trường để có nhiều bạn bè hơn. Nhưng mấy đứa ở trường em chán òm, chán hơn nhiều bạn bè ở Hogwarts này.”
Giselle thì thấy đám trẻ nít phù thủy ngáo ngơ hơn trẻ em Muggle, thiếu hụt kiến thức Muggle trầm trọng.
Về đến phòng sinh hoạt chung, cô lên phòng ngủ lấy sách, trèo xuống là thấy thằng nhóc đang chơi với con mèo nâu đốm đen giành giường ngủ của mình mấy đêm nay.
Bây giờ nhìn kỹ lại, thấy nó hơi khác so với những con mèo hoang thông thường, tai dài nhọn hơn, đuôi rậm lông hơn, càng giống đuôi sư tử hơn là mèo. 
Chắc là Kneazle lai.
“Con mèo này của chị hả?”
“Không phải, mèo hoang của trường á, tụi nó thích nằm đâu thì nằm thôi, cả cái trường là của tụi nó mà.”
“Mấy anh chị nói giáo sư biến hình của tụi em hồi trước làm giám thị có thể hóa hình thành mèo. Có thật không chị Selly?”
“Ừa thật, đám mèo hoang xem Bà Mèo là thủ lĩnh của chúng á.”
“Hóa thú sư nghe oách thế.”
Lại thêm 1 nhóc lóe mắt với hóa thú sư nữa. “Em có thể hỏi Nol về hóa thú sư á.”
“Ơ thiệt ạ? Anh Nol có nghiên cứu về hóa thú sư à?”
“Em cứ hỏi là biết.”
Để mình cậu bé ngấu nghiến cuốn hướng dẫn bay chổi, Giselle đi tiếp đến thư viện. Bên ngoài trời lại chuyển mưa, năm nay có vẻ mưa nhiều, cô nán lại đứng sát hành lang, nhìn mưa lất phất rơi trên những viên đá rêu phong. Bỗng tiếc nuối sao mà mình không chơi được loại nhạc cụ nào, giữa đất trời thế này, chỉ có một bản nhạc sầu bi não nề mới có thể sẻ chia với mình mà thôi.
Sáng thứ sáu vào tiết Độc dược với Ravenclaw, cả đám sư tử nhẹ nhõm khi cuối cùng đã thoát khỏi cái máy pha chế độc dược Dietrichson. Giáo sư Morton dạy cả lớp bài đầu tiên về thuốc giải cho các vết cắn của quỷ hút m.á.u cấp thấp.
Amy ngay lập tức giơ tay: “Thưa giáo sư, thuốc giải này có thể chữa cho Muggle bị quỷ hút m.á.u cắn không ạ?”
Quỷ hút m.á.u có thể cắn cả động vật, Muggle và phù thủy. Muggle bị quỷ hút m.á.u cao cấp cắn nếu không cứu chữa kịp thời có thể gây tử vong. Khi bị quỷ hút m.á.u cấp thấp cắn thì dựa vào từng tình huống cụ thể để chữa trị.
Còn thuốc giải bào chế phù hợp với tất cả phù thủy bị quỷ hút m.á.u cấp thấp và trung cấp cắn.
Ông giáo viết công thức pha chế trên bảng rồi đáp: “Các vết cắn lên Muggle tùy trường hợp nữa trò Trujillo ạ. Đó là lý do tại sao chúng ta phải đem Muggle đến Bệnh viện Thánh Mungo để xử lý các vết thương do quỷ hút m.á.u gây ra đó. Còn nếu như trò dùng thuốc giải chỉ dành cho phù thủy lên Muggle, hiệu quả kém đi thì không nói, có khi còn gây ra hiệu ứng sai lệch nữa.”
“Thưa giáo sư, em cho rằng không nên,” Ive phát biểu, “Năm 1834 đã ghi nhận trường hợp người vợ Muggle bị quỷ hút m.á.u cấp cao cắn, người chồng là phù thủy của bà không báo với IAVMA mà tự ý bào chế thuốc giải, dẫn đến bà ta trực tiếp biến hóa thành ma cà rồng luôn.”
Có vẻ Ive đã tra cứu hết thông tin về ma cà rồng trên thư viện rồi, chưa hết một tuần nữa, đúng là học bá mà.
“Và còn nhiều trường hợp khác nữa, đa số đều không có kết quả tốt. Nên nếu các trò thấy Muggle bị quỷ hút m.á.u tấn công, việc đầu tiên là gọi ngay lực lượng IAVMA đến xử lý, nếu không trò đang hại ngược lại Muggle đó.”
Đến lúc ra về, giáo sư Morton lại yêu cầu bọn nhỏ bắt tay nghiên cứu về các loại thuốc giải độc, chương trình học chính của năm này. Ông chưa bắt viết luận nhưng cũng không còn xa.
“Selly cậu làm gì để tụi Ravenclaw ghim thế?”
“Tớ có làm gì đâu.”
“Ghim? Sao lại ghim?” Hai đứa nhóc hóng hớt.
“Có mấy đứa tối qua nhặng xị lên bảo cậu ếm bùa gì mà giáo sư Khan thích cậu thế.”
Mình thì ếm bùa gì được? Đám nhóc này tụi nó bị sao thế nhỉ.
“Tớ thấy giáo sư có thích gì tớ hơn mấy đứa giáo sư chủ nhiệm đâu?”
“À ra là tụi nó học kém hơn Selly nên ganh ghét ấy mà.” Nol bĩu môi.
“Kém gì đâu, Ravenclaw đứa nào cũng học tốt mà.”
Ive cười: “Tốt nhưng bị một Gryffindor với một Slytherin giành hết 2 hạng đầu nên không chịu được ấy mà.”
“Vậy sao tụi nó không qua ganh ghét thằng Montgomery đi mắc gì ghim mỗi Selly chứ?” Nol bất bình.
“Nói thì hay lắm. Chứ là cậu cậu dám hạnh họe thằng Montgomery không hay cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt?”
“Tớ không việc gì phải hạnh họe người khác như Ravenclaw mấy cậu,” Nol phản bác, “Hẹn nó ra đấu tay đôi giải quyết chứ.”
“Vậy cậu nhắm thắng nó không mà ta đây lắm?”
“Không thắng cũng phải đánh.” Matt im lặng nghe nãy giờ chen vô, Nol vỗ tay cái đét: “Đúng lắm Matt! Đấu tay đôi có thể thắng có thể thua, chứ bọn loser thì mới chọn cách đấu võ mồm thôi.”
Ive cũng cảm thấy Ravenclaw chỉ là đám nerd kèn cựa nhau chuyện học hành thì được, với hạnh họe mấy đứa hiền hiền thôi chứ sao dám đụng đến đám rắn phản diện. 
“Tớ nghe nói hôm qua ai chọc gì thằng Montgomery mà nó nổi sùng trong phòng sinh hoạt chung Slytherin. Có đám nhóc năm 3 đến định chúc mừng nó vụ đính hôn, xong bị nó đánh cho nằm bẹp dí mà không ai dám can. Hai thằng song sinh phải kéo nó về lại phòng ngủ, còn Dietrichson thoa thuốc cho bọn nhỏ chứ không phải đưa xuống bệnh xá rồi.”
Lần này đến lượt Matt tức tối: “Quá đáng! Đàn anh mà bắt nạt đám nhỏ vậy mà cũng nghe được à. Chứ mấy huynh trưởng thủ lĩnh nam sinh Slytherin đi ngủ hết rồi à mà để nó làm vậy?”
“Thủ lĩnh nam sinh hay huynh trưởng gì nó cũng đánh hết. Mấy đứa chứng kiến nói thằng Montgomery có cái phép lửa xanh lam gì kinh khiếp lắm, b.ắ.n ra trúng ai là bùa chú của người đó tiêu tan ngay.”
“Vậy giáo sư Morton đâu? Không ai gọi báo giáo sư chủ nhiệm à?”
“Cậu không biết hay giả vờ không biết đó? Đám Slytherin tự đánh nhau có luật là không được báo giáo viên mà.”
Giờ đến lượt Giselle thắc mắc: “Ơ nhưng mà Ive à, sao mấy chuyện bí ẩn của nhà Slytherin cậu rành quá vậy?”
Từ năm trước Giselle đã thấy kỳ kỳ rồi, cô bé biết tuốt nhưng đến mấy chuyện bí mật thậm chí chẳng ai nói trên bàn ăn Slytherin mà cũng biết tuốt luôn.
“Như cậu có cài nội gián vào Slytherin vậy?” Nol cũng bắt đầu nghi ngờ.
Thế mà cô bé lại đỏ mặt: “À ờ tớ có bạn bên Slytherin kể nghe.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện