Tiết lịch sử 3 năm trước là sáng thứ sáu năm nay lại chuyển thành chiều thứ hai, học cùng Hufflepuff. Và để song hành với giáo án tăng cường về ma cà rồng, bà giáo sư ma Eyler giảng ngay đến bài các cuộc chiến tranh quy mô lớn giữa phù thủy và ma cà rồng từ trước đến nay. 
Chắc chỉ có vài đứa còn đủ tỉnh táo để nghe giảng như Giselle, còn đâu đều đã gục xuống bàn đi gặp thần ngủ.
Thần ngủ có vẻ đáng mến hơn ma cà rồng với quỷ hút máu, chất giọng đều đều trăm năm không đổi của bà giáo ma càng làm tụi nhỏ vào giấc mau hơn. 
Giselle cố gắng lắm để ghi chú, hoạt động tay giữ tỉnh táo. Khi chuông reng bọn nhóc chạy vọt ra, chỉ mình cô nán lại.
“Có chuyện gì vậy trò Gibson?”
Đứng gần hơi lạnh từ màn sương bạc tỏa ra đóng băng tinh thần, Giselle hơi ngập ngừng: “Thưa giáo sư em muốn hỏi một chút về nguồn gốc của ma cà rồng ạ.”
Đôi kính lão của bà giáo làm động tác nhướng mày: “Ồ? Lần đầu tiên trong lứa của trò có trò đến hỏi tôi ngoài giờ đấy. Nào trò muốn hỏi gì?”
Nghe thế Giselle càng ngượng hơn, nghĩ thầm bọn nhỏ bỏ bê môn lịch sử quá: “Trong cuốn Những tội ác man rợ của huyết thuật có viết là ma cà rồng đầu tiên là do pháp sư huyết thuật hóa thành, nhưng ở các cuốn sách khác đều không có đề cập đến, nên em không chắc điều đó có đúng không, thưa giáo sư?”
Bóng ma của bà giáo bay lại ngồi trên chiếc ghế của mình: “Những tội ác man rợ của huyết thuật? Nếu trí nhớ tôi chưa lẫn thì cuốn sách đó bị cho vào khu vực giới hạn rồi kia mà? Và từ đó đến nay tôi cũng chưa duyệt cho trò nào mượn cuốn đó hết.”
Sách trong khu vực giới hạn cần có chữ ký cho phép của một giáo sư nào đó mới mượn được. Nhưng đó là với bọn nhóc kia thôi, với đứa học trò đã lẻn ra lẻn vào khu vực giới hạn từ năm 1 thì chẳng nhằm nhò gì.
“Thưa giáo sư, năm 1 lúc chưa bị đem vào khu vực giới hạn em đã đọc rồi ạ.”
“Trò đúng là đọc tạp như bà Todd nói.”
Gì, sao giờ mình mới biết giáo sư quen thân với bà thủ thư Todd vậy ta.
“Lý luận ma cà rồng bắt nguồn từ phù thủy từ xưa đã có, do những người có khuynh hướng bài-huyết thuật cực đoan tuyên truyền. Còn trên thực tế, chưa có bằng chứng khảo cổ học nào đủ sức nặng chứng minh điều đó cả. Nhưng có lẽ câu trả lời này không đủ làm thỏa mãn tính tò mò của trò đâu nhỉ.”
“Đúng vậy thưa giáo sư.” Thì cô cũng đọc được thế, nhưng cái cô cần là một lời khẳng định đúng hoặc sai, chứ không phải kiểu lập lờ nước đôi thế này.
Giữa lúc cô nghĩ không thu hoạch được gì thì bóng ma bà giáo lên tiếng: “Sách sử đôi khi cũng không dám viết ra hết sự thật đâu trò Gibson ạ. Hãy tìm đến những chứng nhân thật sự của lịch sử.”
Rồi bà bay xuyên qua các bức tường biến mất. 
Hửm? Những chứng nhân thật sự của lịch sử là ai nhỉ? Giáo sư Eyler muốn ám chỉ đến ai vậy ta?
Môn Biến hình được tụi nam sinh vô cùng trông đợi đã đến vào sáng thứ 3, học cùng nhà đại bàng. Bà Mèo đón bọn nhỏ bằng hình dạng hóa thú ngồi ngay ngắn trên bàn giáo viên, Giselle không khỏi nhớ đến con mèo nâu đen giành giường của mình mấy hôm nay. Không biết khi bà dùng hình dạng mèo di chuyển quanh trường có bị bọn quỷ lùn bắt dí không nữa.
Nhìn chung phong cách giảng dạy của Bà Mèo không khác giáo sư Norman mấy, thậm chí còn nhẹ nhàng hơn làm bọn nam sinh có gan đùa giỡn nữa. Nhưng vui chưa được bao lâu thì lại phải than trời về lý luận biến hình giữa các loài mà Bà Mèo giao về nhà làm. 
“Cô hiệu phó yêu cầu giáo sư bộ môn giao nhiều bài tập hơn cho các trò năm 4 vì kỳ thi O.W.L sắp đến gần rồi.”
“O.W.L cuối năm 5 mới thi mà thưa giáo sư,” Nol như muốn khóc. Mới 3 môn thôi đã có 2 bài luận dài 2 inch giấy da bắt nó làm rồi.
“Nhưng trò sẽ không lấy được O.W.L môn của tôi nếu trò không học hành chăm chỉ từ bây giờ, trò Rogers ạ.”
Chiều thứ ba trống tiết, cả đám đành bỏ chơi ngồi chán ngán viết luận, than thở ôi sao cuộc đời đi học khốn khổ thế này. Giselle cũng chẳng thấy vui vẻ gì khi leo những bậc cầu thang xoắn ốc chóng hết mặt mày để lên tận tít Tháp Thiên văn vào khuya hôm đó. Thiên văn học vẫn phải thi O.W.L, cô quyết tâm học hành đàng hoàng trong 2 năm này, không thể để nước đến chân mới nhảy được.
Sáng thứ tư, dưới cơn chán nản than thở của Douglas, giáo sư Green tiếp tục mở màn bằng Nhân sâm ma. Mặt tròn có vẻ đã biết đeo bảo hộ tai đúng cách, không còn phải tỉnh dậy trong bệnh xá nữa. 
Đáng mừng hơn là: “Giáo sư cho mình phụ chăm sóc mấy loài thực vật trong nhà kính, khi có tiết trống là mình có thể đến phụ.”
Đám nhóc ừ hử chứ không hứng thú lắm, nhưng Giselle chợt nghĩ đến: “Ê hình như trường mình chưa có câu lạc bộ thảo dược học, cậu muốn lập một cái không Douglas?”
Ive có vẻ hứng chí: “Ê phải đó Douglas!” Rồi lại vỗ tay cái bốp: “Sao tớ không nghĩ ra vầy nè! Tớ muốn lập câu lạc bộ nghiên cứu luật phù thủy! Đúng rồi Selly ơi! Đúng rồi!”
Nol dội gáo nước lạnh: “Câu lạc bộ thảo dược thì còn có lý, chứ cậu nghĩ ai muốn tham gia câu lạc bộ luật đó của cậu hả?”
Như vả vào mặt Nol, Amy chồm tới ngay: “Tớ! Ive tớ một suất!”
“Đó thấy chưa! Cậu không thích không có nghĩa là người khác cũng không thích.” Rồi nói với Amy: “Sẽ có cậu 1 suất, chúng ta đi hỏi giáo sư Conner xem cách thành lập một câu lạc bộ cần thủ tục gì.” Rồi với mặt tròn: “Sao, cậu đi không Douglas?”
“À ờ, chắc là không. Giáo sư Green có tớ phụ là được rồi.”
Chiều thứ tư khi cả đám ủ dột trèo lên căn phòng cao nhất ở Tháp Tây để học Tiên tri thì Giselle chui vào phòng tự thực hành số 4 luyện bùa chú, rồi đúng giờ đi sinh hoạt Ban liên lạc học sinh gốc Muggle. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chị Jerry Hanna năm nay đã năm 7 nên sau Giáng Sinh sẽ bắt đầu chiến dịch vận động tranh cử bầu Phó Ban mới.
Đám năm 1 gốc Muggle năm nay hình như ít hơn mọi năm và chị Hanna bắt đầu phổ biến một quy chế mới.
“Để giúp các trò gốc Muggle năm 1 hòa nhập nhanh hơn với môi trường Hogwarts, chị đã đề xuất và được giáo sư Whiteford đồng ý, rằng nên nhờ các anh chị lớn kèm cặp 1-1 cho mỗi trò năm 1. Dĩ nhiên cùng nhà là tốt nhất, nhưng nếu có trường hợp không tìm được anh chị cùng nhà thì có thể chọn từ các nhà khác.”
Không ai phản đối gì cả. Năm nay có 2 Gryffindor 3 Hufflepuff 2 Ravenclaw, sau đó từ chị Hanna phân ra cho mỗi trò kèm cặp. Trừ đám năm 5 và 7 cần tập trung tinh thần cho 2 kỳ thi quan trọng ra, nên thế mà Giselle lại bị phân cho kèm 1 nhóc cùng nhà có vẻ dạn dĩ nhất trong cả bọn.
“Chị Selly, chị Selly, nhà chị ở đâu vậy?” Thằng nhóc Theodore Nightingale tóc vàng, mắt xanh lá, cao ngang mấy nhóc năm 2, cũng đồng nghĩa cô chỉ cao hơn nó có chút đỉnh.
“Ở Tháp Gryffindor.”
Nó bật cười: “Haha nhà em ở Edinburgh nhưng mà em sinh ra ở New Zealand, mới chuyển về Anh 3 năm nay hà.”
Tôi không cần biết mấy thông tin đó đâu. “Em về phòng sinh hoạt chung à? Để chị đưa em về.”
“Chứ chị định đi đâu?”
“Đi thư viện.”
“Em cũng đi nữa, em chưa biết đường đến thư viện.”
Thôi thì đã phân cho mình kèm cặp...
“Nãy anh Wallace có dặn tụi em đừng chọc mấy anh Slytherin năm 4. Mà từ lúc em vô trường tới giờ ai cũng dặn em đừng dây dưa với Slytherin hết.”
“Ừa học sinh nhà đó không thích phù thủy gốc Muggle lắm.”
Đi ngang qua mấy bộ giáp tự choảng nhau để các mảnh giáp rơi vỡ chơi, thằng nhóc nhìn hào hứng hết sức: “Phép thuật kỳ diệu quá chị ha. Giờ em vẫn còn chưa tin được mình là phù thủy nữa.”
Lâu lâu Giselle cũng có cảm giác vậy. Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới nhiệm màu này.
“Em thấy tụi Slytherin đồng niên với em cũng đâu có bài-Muggle gì lắm đâu chị? Sao mọi người sợ mấy anh Slytherin năm 4 quá vậy?”
Chưa đi được nửa đường tới thư viện nữa, sao thằng nhóc hỏi nhiều dữ vậy nè.
“Thế hệ trẻ bây giờ được dạy với tư tưởng cởi mở hơn, còn mấy đứa lớn vẫn có ý thức thuần huyết dữ lắm, nên chống Muggle cực đoan.”
Nói thế mà vẫn hỏi tới được: “Vâng, em biết nhà Slytherin chống phù thủy gốc Muggle như chúng ta, cũng không khác gì những người phân biệt chủng tộc. Nhưng sao em thấy cả trường ai cũng sợ 5 anh Slytherin năm 4 đó hết á? Giống như sợ khủng bố vậy.”
Còn hơn khủng bố ấy chứ. Giselle nhức đầu: “Em kệ đám đó đi là được, em ở Hogwarts không có va chạm gì với bọn chúng đâu. Năm 1 có biết bao nhiêu thứ cần học kìa.”
May quá đã tới thư viện, chỉ thằng nhỏ thủ tục mượn trả sách xong Giselle lo tìm sách của mình, vậy mà nó vẫn cứ lẽo đẽo đi theo cho bằng được.
“Em sang bàn khác ngồi đi, chị không thích ai ngồi cùng mình khi đang chú tâm đọc sách hết.”
“Em chỉ muốn xem anh chị lớp lớn thường đọc sách gì thôi.”
“Trường mình có câu lạc bộ đọc sách đó, em có thể cân nhắc tham gia.”
“Ngày hội câu lạc bộ chủ nhật tuần sau phải không ạ? Chị dẫn em đi được không chị Selly?”
Mặt thằng nhóc cũng có non gì hơn mình đâu mà “dẫn” đi, làm như mình lớn dữ lắm rồi vậy. “Tới chừng đó có hai anh chị thủ lĩnh nam nữ sinh Gryffindor cùng đi với mấy đứa.”
May mà thằng nhóc hết hứng thú với thư viện rồi: “Vâng ạ, thôi chị cứ đọc sách của chị đi, chị Selly mọt sách.”
Sách về ma cà rồng và quỷ hút m.á.u ở thư viện Hogwarts có đầy đủ, phương pháp và bùa chú đối phó cũng đa dạng, Giselle thấy ai mà chăm chú tìm hiểu thì ít nhất cũng đủ khả năng chạy thoát nếu chẳng may va phải một con ma cà rồng thực thụ.
Lần này cô cố công tìm cách tiêu diệt luôn ma cà rồng chứ không phải chỉ là bùa phép tránh né câu giờ.
Rồi lại nghĩ đến lời giáo sư Eyler, chứng nhân thật sự của lịch sử là chỉ cái gì nhỉ.
Đến giờ ăn tối hôm đó, cả đám bạn mắc cười nhìn thằng nhóc Theodore Nightingale dọn đến ngồi sát “chị Selly” để được kèm cặp bảo ban, rồi nó sớm trở thành danh nhân trong đám ma mới vì khả năng đặt câu hỏi không ngớt của mình. 
Sang sáng thứ 5 thì nó đã trở thành thành viên dự bị thứ 3 của câu lạc bộ luật, thuộc lào luật chơi Quidditch, trở thành fan hâm mộ mới của Matt và hứa hẹn với Nol là sẽ đến cổ vũ tóc nâu trong trận tuyển thử cho đội nhà tuần tới.  
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện