Nhưng chỉ chờ có thế, một sát na thời gian đủ để Giselle giật khỏi tay gã, và dù cho đũa phép vẫn còn yên vị trong phòng ngủ, không có nghĩa là cô không thể thực hiện bùa phép gì.
Đến đây cái cần quan tâm là bùa gì dùng được.
“Protego avant-gardium.”
Lần này cô giơ tay trái chuyển động theo quỹ tích đũa phép, ấn ký hình ngôi sao m.á.u lửa trong lòng bàn tay bùng cháy lên, từ đó phóng ra luồng lửa xanh lam vẽ vòng tròn bao lấy cô và bệ đá, đẩy gã hồ ly ra ngoài vòng bảo vệ lửa xanh.
Vòng lửa này trông hệt như ngọn lửa xanh lam chiếu sáng căn phòng nên gã hồ ly cười cợt trước nỗ lực của cô gái:
“Chà, tôi khá bất ngờ là em còn có thể làm phép không cần đũa phép đấy. Nhưng em cho rằng lửa này...”
Nhưng Giselle không còn hứng thú chuyện phiếm với gã nữa, thứ gì phía trên căn phòng vẫn dộng rầm rầm, bùa phép gia cố trần nhà chắc không giữ được lâu.
Cô xoay lưng lại, bắt lấy tay phải của người phụ nữ, gầy rộc trơ xương, nhưng 10 ngón tay là 10 chiếc nhẫn bạc vàng y hệt như những gì cô đã nhìn thấy qua quả cầu tiên tri.
Gã phát hiện ra cô gái làm gì, bỗng nhận ra cô gái biết làm gì, tay phải cầm đũa phép phóng bùa định đóng băng hành động cô gái. Nhưng rồi dưới ánh mắt không thể tin nổi của gã, tia phép từ đầu đũa b.ắ.n ra, bay tới phạm vi của vòng tròn lửa, lửa xanh phựt lên nuốt gọn phép bùa.
“Ssghdgh” gã tiếp tục niệm bùa gì đấy, vẫn bị nuốt gọn bởi vòng lửa xanh, chẳng thể đi được xa hơn.
Trong lúc này cô gái đã nắm lấy ngón út bàn tay phải của người phụ nữ, kéo thõng xuống để chiếc nhẫn chạm đến bên dưới bục đá. Trong hình ảnh kiến tri, cô vốn không thấy rõ có thứ gì ở dưới bục đá, nhưng giờ thì cô biết rồi, một cái gờ như ổ khóa để tra chìa khóa là chiếc nhẫn ngón út vào. Vừa khít.
Chìa khóa khớp cạch một tiếng, và hình ảnh cuối cùng Giselle nhìn thấy là mắt hồ ly thử bước chân qua vòng lửa xanh, nhưng vội rụt về khi lửa vừa l.i.ế.m lên gấu quần gã là bắt lửa cháy thành tàn tro.
Nút cơ quan bên dưới đưa người phụ nữ và Giselle xoay hai vòng, như là sự kết hợp giữa độn thổ và khóa cảng, rồi họ hiện ra giữa một kiến trúc bằng đất nung trông giống như một đền thờ.
Người phụ nữ vẫn nằm im trên bệ đá như cũ, đặt ở giữa đền thờ, trước mặt bức tượng điêu khắc ba nữ thần cùng một con sư tử bên dưới. Bức tượng ba nữ thần cao đụng trần đền, đứng từ dưới mà nhìn lên trông như ba vị thần quyền năng khổng lồ đang dõi theo đám người trần thế.
Có lẽ đây là đền thờ của tín ngưỡng địa phương, nằm đâu đó giữa sa mạc vô biên Rub' al Khali. Giselle không biết nơi này cách Wubār bao xa, cũng không biết mình sẽ về lại ngôi trường như thế nào. Cô vẫn thấy lạnh người với những bí mật vừa nghe được, không rõ làm sao mình có thể sống sót thoát khỏi xứ này.
Ánh trăng tròn vành vạnh treo cao trên đầu, chiếu rọi xuống ngôi đền khi xuyên qua cái giếng trời trên trần, chiếu thẳng xuống bức tượng ba nữ thần, nhuốm lên họ vẻ huyền bí uy nghiêm.
Nhìn người phụ nữ phục sức xa hoa đang nằm im lìm trước mặt, cô tự hỏi tại sao người ta vừa có thể thờ phượng nữ thần, thành tâm cầu nguyện để được ban phước lành, lại vừa có thể ra tay tàn ác với chính người mẹ người vợ của mình thế này.
Cơ quan đem bệ đá đến ngôi đền, cho thấy người phụ nữ thường xuyên bị mang đến đây, đặt dưới chân bức tượng ba nữ thần. Để làm vật tế thần hay vốn dĩ bà bị xem là một vật chứa phép thuật, đưa đến đây để cầu phúc cho gia tộc thịnh vượng?
Từ nơi cô đứng chỉ có thể ngửa đầu lên nhìn bức tượng thần cao vời vợi, thấy ánh trăng đêm rằm cùng bầu trời sao soi tỏ ngôi đền. Lý trí đang ra sức kêu gào cô phải chạy ngay đi, tìm đường sống nơi sa mạc cát ngoài kia. Nhưng sinh mệnh của người phụ nữ tàn dần, bà đang bước vào giấc ngủ ngàn thu. Cô không muốn để người phụ nữ một mình bước đi những bước cuối cùng thế này, dù có lẽ bà ấy sẽ không tỉnh lại lần nào nữa.
Giselle và bà ta có điểm chung gì đâu, họ còn chưa nói được với nhau câu nào. Giao tiếp duy nhất giữa họ là lần đối mắt nhau qua quả cầu tiên tri đó, cái nhìn tối tăm vô nghĩa. Nhưng chỉ nhiêu đó thôi cô đã không muốn để lại bà ta lặng lẽ một mình.
Trong khi Giselle còn đứng lặng suy tư, gã hồ ly im lìm độn thổ xuất hiện cùng một con chim, mà giờ nói nó không phải là Hắc Phượng Hoàng thì chẳng còn hình thù nào giống phượng hoàng hơn nữa.
Chưa kịp để cô gái thưởng lãm vẻ đẹp của sinh vật huyền thoại, tiếng đùng đoàng truyền đến, có người độn thổ bắt kịp gã hồ ly. Ngay khi vừa nhìn thấy người đó cô không nhịn được mà bật thốt:
“Giáo sư Ivanov?”
Vậy ra người khi nãy cố làm sập trần để chui vào căn phòng là người này, nhưng để làm gì cơ chứ?
Ivanov vừa hiện ra là tia mắt ngay đến cái bệ đá dưới chân tượng ba nữ thần, và ông ta mặc kệ làn phép b.ắ.n đến của gã Shaikh, vẫy đũa gọi ra một con mãng xà lửa cam vàng nhe nanh múa vuốt bay thẳng đến bệ đá.
Giselle muốn cản lại mà lực bất tòng tâm, ngoài Protego avant-gardium vì vốn có liên hệ với ấn ký ngôi sao m.á.u lửa nên có thể phát động dễ dàng, còn đâu những bùa phép khác cô đều phải dùng đũa phép mới đủ uy lực.
Đúng là cô phù thủy có khả năng niệm phép không dùng đũa phép, nhưng còn lâu mới đạt đủ trình độ.
Nên Giselle chọn cách chạy nấp sau bức tượng nữ thần, còn kịp nhìn thấy một con mãng xà nước từ Shaikh phóng thẳng ra va chạm vào con mãng xà lửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong khi đó, con chim đen tuyền với thân hình hơi tương tự Jobberknoll mà to lớn và kỳ ảo hơn nhiều bay đến bên trên bệ đá, giang rộng cánh che chắn cho người phụ nữ, nước và lửa từ bùa phép va nhau văng lên bộ lông đen tuyền đẹp đẽ rồi tan.
Dưới bầu trời trăng bạc, bộ lông của Hắc Phượng Hoàng đẹp tựa viên ngọc trai đen huyền bí, chẳng cần con tiên đêm nào bay xung quanh là đã lóng lánh mộng ảo kỳ lạ. Phải trực diện nhìn thấy nó người ta mới hiểu tại sao nó được xem là một sinh vật huyền thoại, một tồn tại được tự nhiên ưu ái, được nguyên tố phép thuật tụng ca xung quanh.
“Ông là ai? Tại sao muốn tấn công Wubār?”
Vậy là sao? Ông ta không phải giáo sư dẫn đoàn Durmstrang à? Giselle nấp sau lưng tượng ba nữ thần chỉ có thể ló đầu ra nhìn. Và quả thật, dù đang mặc quần áo của giáo sư Ivanov nhưng gương mặt đó dần biến dạng, như ông ta vừa đeo mặt nạ làm từ đất sét, bị nước vào nên bắt đầu méo mó trôi tuột đi.
“Ông muốn tìm gì ở quốc gia của chúng tôi?”
“Con chim đó.” Giọng ông ta khàn khàn giao thoa giữa giọng giáo sư Ivanov và giọng thật, chiếc mặt nạ trôi đi, những mắt mũi miệng được xếp đặt lại theo khuôn mặt vốn có của một người đàn ông khoảng 50 tuổi, cùng độ tuổi với chú Chong nhưng nét mặt Tây rặc. Giselle chưa nhìn thấy gương mặt này bao giờ.
“Ha, đó là thú nuôi của tôi ông bạn à.”
“Vậy sao...” Kẻ lạ tiếp tục b.ắ.n phép, nhưng vẫn hướng đến cái bệ đá của người phụ nữ, một người còn không thể mở mắt dậy nổi.
“Ahahfhsg!” Shaikh chửi ầm lên, nhưng vẫn chạy đứng chắn trước bệ đá của mẹ mình, đón đỡ những phép bùa hoa lệ của đối phương.
Bùa phép b.ắ.n nhau chí chóe làm cô phù thủy mới lên năm 4 không tài nào theo dõi kịp, những kiến thức bùa chú mà Giselle thu nạp được còn chưa đủ để nhìn rõ cuộc đối đầu giữa hai pháp sư tài ba hùng mạnh này.
Nhưng có vẻ Shaikh yếu thế hơn, không phải vì sức mạnh ma thuật của gã không bằng, mà vì gã chỉ có thể bị động bảo vệ cho bệ đá trước sức công phá kinh hoàng của bùa phép đối thủ.
Con chim Muezza dường như không có ý định tham chiến, nó đã bay lên đậu trên xà ngang của đền thần mà quan sát. Rồi ngay khi kẻ tấn công gọi lên tiếp một luồng lửa quỷ như con đại bàng giương cánh bay tới, gã hồ ly niệm phép gì đấy để tạo bùa chắn đóng băng, thì một cảm giác thật kỳ lạ thôi thúc Giselle ngước nhìn lên trời.
Trăng tròn vành vạnh giờ đây đã mọc thẳng ngay trên đầu ngôi đền, chính giữa cái giếng trời, thẳng hàng với bức tượng ba nữ thần. Ánh trăng chiếu rọi xuống bao phủ toàn bộ bức tượng, như mọc ngay trên đầu nữ thần đứng giữa, con sư tử bên dưới gầm rú một tiếng, vũ khí có hình mũi tên trên tay nữ thần thế mà động đậy.
Nó từ từ chuyển động, hòa cùng tiếng kêu lảnh lót sợ hãi của con chim Muezza, một luồng sét như từ tận mặt trăng đánh xuống, truyền từ đỉnh đầu bức tượng xuống đến mũi tên vũ khí, rẽ ba hướng b.ắ.n thẳng đến hai kẻ phản thần dám cả gan đ.â.m c.h.é.m giữa điện thờ linh thiêng.
“Đùng!”
Oạch, hai người bị sét đánh ngã vật xuống, bùa phép gì cũng tiêu tan hết. Trăng lệch khỏi đường thẳng, ánh trăng dịu dần, con sư tử lại trở về là con sư tử đá như cũ, mũi tên vũ khí của nữ thần cũng yên vị. Bức tượng sừng sững giữa điện thờ như cũ, chẳng có dấu hiệu gì cho thấy nơi này vừa phát sinh một thánh tích vĩ đại phi phàm.
Giselle run rẩy bò ra. Là bò ra vì ngay khi ánh trăng thẳng hàng chiếu rọi, một áp lực kinh khủng truyền đến, một loại sức mạnh thần thánh áp bách đè ép không gian, tim đập thình thịch trong lồng ngực, 3 ngọn lửa ma lực bản nguyên cháy phừng phừng trong não bộ, tự động gộp lại thành một rồi như lực hút trái đất, hút lấy một tia sét rẽ đến, đánh tan ra thành 4 ngọn lửa. Ngọn lửa thứ tư này có màu như sét bạc.
Choáng váng mụ mị, Giselle quỳ mọp xuống hớp lấy từng hơi thở, rồi mới từ từ bò ra chỗ hai kẻ đã nằm xuống vì dám cả gan thách thức trước điện thần.
Hai thân thể nằm đó, không có dấu hiệu nào cho thấy vừa bị sét đánh cháy xém gì cả, nhưng như thế lại càng nguy hiểm. Xét đến việc tia sét đánh tới rơi vào ma lực bản nguyên trong đầu mình, cô cho rằng tia sét đánh trúng hai người này đang tàn sát với ma lực bản nguyên của họ, chứ không phải các phép bùa ếm nguyền hắc ám bình thường.
Vậy phải xem ai có thể đánh bại tia sét xâm lăng trong đầu để tỉnh dậy trước.
Ấy thế mà khi cô gái vừa thở kịp hơi thì tay giả dạng giáo sư Ivanov đã mở mắt ra. Giselle ngay lập tức bắt lấy tay Shaikh, vận dụng hết sức lực cơ thể lôi gã đến sát bệ đá của người phụ nữ.
Kẻ tấn công bật ngồi dậy, cầm lấy đũa phép. Lần này sự chú ý của hắn đã chuyển sang cô gái nhỏ đang cố lôi kéo thân thể Shaikh, vậy mà hắn vẫn điềm nhiên như thường gọi ra bùa phép tiếp.
Giselle nghĩ thôi toang rồi, rốt cuộc mình phải nằm lại nơi đây sao, thì nơi hai cổ tay con rắn nhe nanh truyền đến sức nóng, một làn khói đen bay ra, tụ hình lại như gương mặt của mặt cây, bay thẳng đến tia phép đỏ của kẻ lạ mặt.
Làn khói mặt cây nuốt gọn tia phép đỏ, bay vòng quanh kẻ tấn công rồi cười khục khặc trước khi tan biến:
“Con mồi của ta, không ai được phép đụng đến...”
Kẻ lạ mặt tỏ vẻ bất ngờ nhưng cơ hội đã vụt mất, hắn nhìn kỹ mặt cô rồi nói:
“Yên tâm, chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Rồi trong khi cô nắm lấy bàn tay phải của người phụ nữ để tra chiếc nhẫn vào ổ khóa dưới bệ đá, gã niệm gì đó vào Muezza, một sợi dây ánh sáng b.ắ.n ra kéo lấy con chim về phía mình, trong khi cái bệ đá xoay vòng đưa người nằm và hai kẻ đính kèm quay trở lại căn phòng trước đây.
Đến đây cái cần quan tâm là bùa gì dùng được.
“Protego avant-gardium.”
Lần này cô giơ tay trái chuyển động theo quỹ tích đũa phép, ấn ký hình ngôi sao m.á.u lửa trong lòng bàn tay bùng cháy lên, từ đó phóng ra luồng lửa xanh lam vẽ vòng tròn bao lấy cô và bệ đá, đẩy gã hồ ly ra ngoài vòng bảo vệ lửa xanh.
Vòng lửa này trông hệt như ngọn lửa xanh lam chiếu sáng căn phòng nên gã hồ ly cười cợt trước nỗ lực của cô gái:
“Chà, tôi khá bất ngờ là em còn có thể làm phép không cần đũa phép đấy. Nhưng em cho rằng lửa này...”
Nhưng Giselle không còn hứng thú chuyện phiếm với gã nữa, thứ gì phía trên căn phòng vẫn dộng rầm rầm, bùa phép gia cố trần nhà chắc không giữ được lâu.
Cô xoay lưng lại, bắt lấy tay phải của người phụ nữ, gầy rộc trơ xương, nhưng 10 ngón tay là 10 chiếc nhẫn bạc vàng y hệt như những gì cô đã nhìn thấy qua quả cầu tiên tri.
Gã phát hiện ra cô gái làm gì, bỗng nhận ra cô gái biết làm gì, tay phải cầm đũa phép phóng bùa định đóng băng hành động cô gái. Nhưng rồi dưới ánh mắt không thể tin nổi của gã, tia phép từ đầu đũa b.ắ.n ra, bay tới phạm vi của vòng tròn lửa, lửa xanh phựt lên nuốt gọn phép bùa.
“Ssghdgh” gã tiếp tục niệm bùa gì đấy, vẫn bị nuốt gọn bởi vòng lửa xanh, chẳng thể đi được xa hơn.
Trong lúc này cô gái đã nắm lấy ngón út bàn tay phải của người phụ nữ, kéo thõng xuống để chiếc nhẫn chạm đến bên dưới bục đá. Trong hình ảnh kiến tri, cô vốn không thấy rõ có thứ gì ở dưới bục đá, nhưng giờ thì cô biết rồi, một cái gờ như ổ khóa để tra chìa khóa là chiếc nhẫn ngón út vào. Vừa khít.
Chìa khóa khớp cạch một tiếng, và hình ảnh cuối cùng Giselle nhìn thấy là mắt hồ ly thử bước chân qua vòng lửa xanh, nhưng vội rụt về khi lửa vừa l.i.ế.m lên gấu quần gã là bắt lửa cháy thành tàn tro.
Nút cơ quan bên dưới đưa người phụ nữ và Giselle xoay hai vòng, như là sự kết hợp giữa độn thổ và khóa cảng, rồi họ hiện ra giữa một kiến trúc bằng đất nung trông giống như một đền thờ.
Người phụ nữ vẫn nằm im trên bệ đá như cũ, đặt ở giữa đền thờ, trước mặt bức tượng điêu khắc ba nữ thần cùng một con sư tử bên dưới. Bức tượng ba nữ thần cao đụng trần đền, đứng từ dưới mà nhìn lên trông như ba vị thần quyền năng khổng lồ đang dõi theo đám người trần thế.
Có lẽ đây là đền thờ của tín ngưỡng địa phương, nằm đâu đó giữa sa mạc vô biên Rub' al Khali. Giselle không biết nơi này cách Wubār bao xa, cũng không biết mình sẽ về lại ngôi trường như thế nào. Cô vẫn thấy lạnh người với những bí mật vừa nghe được, không rõ làm sao mình có thể sống sót thoát khỏi xứ này.
Ánh trăng tròn vành vạnh treo cao trên đầu, chiếu rọi xuống ngôi đền khi xuyên qua cái giếng trời trên trần, chiếu thẳng xuống bức tượng ba nữ thần, nhuốm lên họ vẻ huyền bí uy nghiêm.
Nhìn người phụ nữ phục sức xa hoa đang nằm im lìm trước mặt, cô tự hỏi tại sao người ta vừa có thể thờ phượng nữ thần, thành tâm cầu nguyện để được ban phước lành, lại vừa có thể ra tay tàn ác với chính người mẹ người vợ của mình thế này.
Cơ quan đem bệ đá đến ngôi đền, cho thấy người phụ nữ thường xuyên bị mang đến đây, đặt dưới chân bức tượng ba nữ thần. Để làm vật tế thần hay vốn dĩ bà bị xem là một vật chứa phép thuật, đưa đến đây để cầu phúc cho gia tộc thịnh vượng?
Từ nơi cô đứng chỉ có thể ngửa đầu lên nhìn bức tượng thần cao vời vợi, thấy ánh trăng đêm rằm cùng bầu trời sao soi tỏ ngôi đền. Lý trí đang ra sức kêu gào cô phải chạy ngay đi, tìm đường sống nơi sa mạc cát ngoài kia. Nhưng sinh mệnh của người phụ nữ tàn dần, bà đang bước vào giấc ngủ ngàn thu. Cô không muốn để người phụ nữ một mình bước đi những bước cuối cùng thế này, dù có lẽ bà ấy sẽ không tỉnh lại lần nào nữa.
Giselle và bà ta có điểm chung gì đâu, họ còn chưa nói được với nhau câu nào. Giao tiếp duy nhất giữa họ là lần đối mắt nhau qua quả cầu tiên tri đó, cái nhìn tối tăm vô nghĩa. Nhưng chỉ nhiêu đó thôi cô đã không muốn để lại bà ta lặng lẽ một mình.
Trong khi Giselle còn đứng lặng suy tư, gã hồ ly im lìm độn thổ xuất hiện cùng một con chim, mà giờ nói nó không phải là Hắc Phượng Hoàng thì chẳng còn hình thù nào giống phượng hoàng hơn nữa.
Chưa kịp để cô gái thưởng lãm vẻ đẹp của sinh vật huyền thoại, tiếng đùng đoàng truyền đến, có người độn thổ bắt kịp gã hồ ly. Ngay khi vừa nhìn thấy người đó cô không nhịn được mà bật thốt:
“Giáo sư Ivanov?”
Vậy ra người khi nãy cố làm sập trần để chui vào căn phòng là người này, nhưng để làm gì cơ chứ?
Ivanov vừa hiện ra là tia mắt ngay đến cái bệ đá dưới chân tượng ba nữ thần, và ông ta mặc kệ làn phép b.ắ.n đến của gã Shaikh, vẫy đũa gọi ra một con mãng xà lửa cam vàng nhe nanh múa vuốt bay thẳng đến bệ đá.
Giselle muốn cản lại mà lực bất tòng tâm, ngoài Protego avant-gardium vì vốn có liên hệ với ấn ký ngôi sao m.á.u lửa nên có thể phát động dễ dàng, còn đâu những bùa phép khác cô đều phải dùng đũa phép mới đủ uy lực.
Đúng là cô phù thủy có khả năng niệm phép không dùng đũa phép, nhưng còn lâu mới đạt đủ trình độ.
Nên Giselle chọn cách chạy nấp sau bức tượng nữ thần, còn kịp nhìn thấy một con mãng xà nước từ Shaikh phóng thẳng ra va chạm vào con mãng xà lửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong khi đó, con chim đen tuyền với thân hình hơi tương tự Jobberknoll mà to lớn và kỳ ảo hơn nhiều bay đến bên trên bệ đá, giang rộng cánh che chắn cho người phụ nữ, nước và lửa từ bùa phép va nhau văng lên bộ lông đen tuyền đẹp đẽ rồi tan.
Dưới bầu trời trăng bạc, bộ lông của Hắc Phượng Hoàng đẹp tựa viên ngọc trai đen huyền bí, chẳng cần con tiên đêm nào bay xung quanh là đã lóng lánh mộng ảo kỳ lạ. Phải trực diện nhìn thấy nó người ta mới hiểu tại sao nó được xem là một sinh vật huyền thoại, một tồn tại được tự nhiên ưu ái, được nguyên tố phép thuật tụng ca xung quanh.
“Ông là ai? Tại sao muốn tấn công Wubār?”
Vậy là sao? Ông ta không phải giáo sư dẫn đoàn Durmstrang à? Giselle nấp sau lưng tượng ba nữ thần chỉ có thể ló đầu ra nhìn. Và quả thật, dù đang mặc quần áo của giáo sư Ivanov nhưng gương mặt đó dần biến dạng, như ông ta vừa đeo mặt nạ làm từ đất sét, bị nước vào nên bắt đầu méo mó trôi tuột đi.
“Ông muốn tìm gì ở quốc gia của chúng tôi?”
“Con chim đó.” Giọng ông ta khàn khàn giao thoa giữa giọng giáo sư Ivanov và giọng thật, chiếc mặt nạ trôi đi, những mắt mũi miệng được xếp đặt lại theo khuôn mặt vốn có của một người đàn ông khoảng 50 tuổi, cùng độ tuổi với chú Chong nhưng nét mặt Tây rặc. Giselle chưa nhìn thấy gương mặt này bao giờ.
“Ha, đó là thú nuôi của tôi ông bạn à.”
“Vậy sao...” Kẻ lạ tiếp tục b.ắ.n phép, nhưng vẫn hướng đến cái bệ đá của người phụ nữ, một người còn không thể mở mắt dậy nổi.
“Ahahfhsg!” Shaikh chửi ầm lên, nhưng vẫn chạy đứng chắn trước bệ đá của mẹ mình, đón đỡ những phép bùa hoa lệ của đối phương.
Bùa phép b.ắ.n nhau chí chóe làm cô phù thủy mới lên năm 4 không tài nào theo dõi kịp, những kiến thức bùa chú mà Giselle thu nạp được còn chưa đủ để nhìn rõ cuộc đối đầu giữa hai pháp sư tài ba hùng mạnh này.
Nhưng có vẻ Shaikh yếu thế hơn, không phải vì sức mạnh ma thuật của gã không bằng, mà vì gã chỉ có thể bị động bảo vệ cho bệ đá trước sức công phá kinh hoàng của bùa phép đối thủ.
Con chim Muezza dường như không có ý định tham chiến, nó đã bay lên đậu trên xà ngang của đền thần mà quan sát. Rồi ngay khi kẻ tấn công gọi lên tiếp một luồng lửa quỷ như con đại bàng giương cánh bay tới, gã hồ ly niệm phép gì đấy để tạo bùa chắn đóng băng, thì một cảm giác thật kỳ lạ thôi thúc Giselle ngước nhìn lên trời.
Trăng tròn vành vạnh giờ đây đã mọc thẳng ngay trên đầu ngôi đền, chính giữa cái giếng trời, thẳng hàng với bức tượng ba nữ thần. Ánh trăng chiếu rọi xuống bao phủ toàn bộ bức tượng, như mọc ngay trên đầu nữ thần đứng giữa, con sư tử bên dưới gầm rú một tiếng, vũ khí có hình mũi tên trên tay nữ thần thế mà động đậy.
Nó từ từ chuyển động, hòa cùng tiếng kêu lảnh lót sợ hãi của con chim Muezza, một luồng sét như từ tận mặt trăng đánh xuống, truyền từ đỉnh đầu bức tượng xuống đến mũi tên vũ khí, rẽ ba hướng b.ắ.n thẳng đến hai kẻ phản thần dám cả gan đ.â.m c.h.é.m giữa điện thờ linh thiêng.
“Đùng!”
Oạch, hai người bị sét đánh ngã vật xuống, bùa phép gì cũng tiêu tan hết. Trăng lệch khỏi đường thẳng, ánh trăng dịu dần, con sư tử lại trở về là con sư tử đá như cũ, mũi tên vũ khí của nữ thần cũng yên vị. Bức tượng sừng sững giữa điện thờ như cũ, chẳng có dấu hiệu gì cho thấy nơi này vừa phát sinh một thánh tích vĩ đại phi phàm.
Giselle run rẩy bò ra. Là bò ra vì ngay khi ánh trăng thẳng hàng chiếu rọi, một áp lực kinh khủng truyền đến, một loại sức mạnh thần thánh áp bách đè ép không gian, tim đập thình thịch trong lồng ngực, 3 ngọn lửa ma lực bản nguyên cháy phừng phừng trong não bộ, tự động gộp lại thành một rồi như lực hút trái đất, hút lấy một tia sét rẽ đến, đánh tan ra thành 4 ngọn lửa. Ngọn lửa thứ tư này có màu như sét bạc.
Choáng váng mụ mị, Giselle quỳ mọp xuống hớp lấy từng hơi thở, rồi mới từ từ bò ra chỗ hai kẻ đã nằm xuống vì dám cả gan thách thức trước điện thần.
Hai thân thể nằm đó, không có dấu hiệu nào cho thấy vừa bị sét đánh cháy xém gì cả, nhưng như thế lại càng nguy hiểm. Xét đến việc tia sét đánh tới rơi vào ma lực bản nguyên trong đầu mình, cô cho rằng tia sét đánh trúng hai người này đang tàn sát với ma lực bản nguyên của họ, chứ không phải các phép bùa ếm nguyền hắc ám bình thường.
Vậy phải xem ai có thể đánh bại tia sét xâm lăng trong đầu để tỉnh dậy trước.
Ấy thế mà khi cô gái vừa thở kịp hơi thì tay giả dạng giáo sư Ivanov đã mở mắt ra. Giselle ngay lập tức bắt lấy tay Shaikh, vận dụng hết sức lực cơ thể lôi gã đến sát bệ đá của người phụ nữ.
Kẻ tấn công bật ngồi dậy, cầm lấy đũa phép. Lần này sự chú ý của hắn đã chuyển sang cô gái nhỏ đang cố lôi kéo thân thể Shaikh, vậy mà hắn vẫn điềm nhiên như thường gọi ra bùa phép tiếp.
Giselle nghĩ thôi toang rồi, rốt cuộc mình phải nằm lại nơi đây sao, thì nơi hai cổ tay con rắn nhe nanh truyền đến sức nóng, một làn khói đen bay ra, tụ hình lại như gương mặt của mặt cây, bay thẳng đến tia phép đỏ của kẻ lạ mặt.
Làn khói mặt cây nuốt gọn tia phép đỏ, bay vòng quanh kẻ tấn công rồi cười khục khặc trước khi tan biến:
“Con mồi của ta, không ai được phép đụng đến...”
Kẻ lạ mặt tỏ vẻ bất ngờ nhưng cơ hội đã vụt mất, hắn nhìn kỹ mặt cô rồi nói:
“Yên tâm, chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Rồi trong khi cô nắm lấy bàn tay phải của người phụ nữ để tra chiếc nhẫn vào ổ khóa dưới bệ đá, gã niệm gì đó vào Muezza, một sợi dây ánh sáng b.ắ.n ra kéo lấy con chim về phía mình, trong khi cái bệ đá xoay vòng đưa người nằm và hai kẻ đính kèm quay trở lại căn phòng trước đây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương