Khuya hôm đó Giselle không định rời giường lẻn vào thư viện giới hạn nữa, cô đã nói lời tạm biệt nơi đó vào hôm trước rồi.
Có lẽ thức thâu đêm nhiều quá, đêm nay cô gái vào giấc nhẹ nhàng, như thể chiếc giường biết được đây là lần cuối vị khách ghé thăm nên cố gắng thể hiện hết chức năng của mình.
Ngủ không biết bao lâu bỗng nhiên Giselle choàng tỉnh, cảm thấy khác lạ ngay vì xúc cảm truyền đến không phải là vải lụa mềm ấm mà lại cứng lạnh như đá.
Phản ứng đầu tiên của cô là bật ngồi dậy với lấy đũa phép vốn đặt ngay đầu giường, nhưng thật tréo ngoe cô bị đem đến căn phòng đá lạnh lẽo này mà đũa phép vẫn ở lại giường ngủ.
Thôi, ít nhất nó vẫn còn nằm an toàn trong phòng ngủ.
Nhưng không biết mình có còn an toàn thoát khỏi nơi này để cầm lại đũa phép của mình không nữa.
Giselle đứng dậy khỏi nền đá lạnh, nhìn quanh. Đây là một căn phòng tường đá, ngọn lửa xanh lam bay giữa phòng là nguồn sáng duy nhất. Và chính giữa căn phòng có một bệ đá hình chữ nhật, trên đó nằm một người phụ nữ tóc tai rũ rượi.
Cố nén những tiếng tim đập thình thịch, Giselle chậm chạp bước đến gần để nhìn cho rõ mặt người phụ nữ, nhưng chưa đi thêm được mấy bước thì đã bị một màn chắn vô hình chặn lại.
Người phụ nữ mắt nhắm nghiền, không rõ còn thở hay không.
“Cái đầu thông minh của em có đoán được đó là ai không?”
Tiếng nói đột ngột vang lên từ góc tối hù của căn phòng. Gã từ từ bước ra, và lần đầu tiên Giselle nhìn thấy tấm áo chùng đen được mặc trên người gã.
“Không,” cô trầm giọng đáp, đến nước này rồi giả vờ cũng chẳng ích gì nữa.
Cô gái lần đầu tiên dùng ánh mắt thật nhìn thẳng vào mình, gã lần này cũng chẳng giữ kiểu cười điệu nữa: “Đó là mẹ tôi.”
Wtf? Đầu cô đã nhảy số ra hàng mấy chục đáp án, nhưng chẳng có cái nào khớp với câu trả lời này.
Họ đứng nhìn nhau qua nửa cầu chắn của cái bệ đá nơi người phụ nữ không rõ sống c.h.ế.t đang nằm. Và con bà, như gã tự nhận, lại tuyệt nhiên thờ ơ như không.
“Là em gái của cha tôi.”
Giselle bắt đầu thấy ớn lạnh: “Anh tiết lộ những bí mật này cho tôi nghĩa là tôi không còn đường nào rời khỏi nơi này được nữa à?”
“Em có biết tại sao bà ấy bị giam như thế không?” Gã hỏi nhưng cũng chẳng liếc nhìn người nằm trên bệ đá lấy một lần.
“Không, tôi không muốn biết.”
“Em cảnh giác thế là tốt, nhưng còn chưa đủ. Biết tại sao không, vì em không rõ tầm quan trọng của mấy ngọn lửa đó.”
“Đó là ngọn lửa khởi nguồn của pháp lực phép thuật, dĩ nhiên tôi biết nó quan trọng như thế nào với mình chứ.”
Không, đúng như gã nói Giselle không biết gì cả. Cô còn không biết nó gọi là gì mà tự mình đặt tên đấy thôi. Bởi thế mà cô cố hết sức đọc hết những quyển sách quanh mình, những mong sao tìm trong kho tàng tri thức được một lời giải đáp, hay là một chỉ điểm nào đó.
“Thấy chưa,” gã nhìn cô như hiểu rõ, “Em cũng rõ là mình không biết gì mà.”
Gã đột ngột di chuyển làm Giselle giật mình lùi ra phía sau, nhưng gã chỉ xuyên qua tấm màn chắn vô hình, đến gần cái bệ đá. Và rồi gã làm động tác hay bùa phép gì đó, mà bỗng nhiên Giselle như thấy được nguyên tố pháp thuật bay xung quanh nơi này mà không cần dùng mắt Revelio.
Cô suýt kêu lên vì nguyên tố pháp thuật màu trắng sữa ngập tràn căn phòng, mật độ dày đặc đến không thể tin được. Giselle chỉ biết một nơi tương tự như thế này là căn phòng rễ cây của mặt cây, chứ còn như Hogwarts, Rừng Cấm, làng Hogsmeade hay thậm chí lâu đài Wubār cũng không thể so bì.
Tay gã chạm đến trán của người phụ nữ, và Giselle thấy rõ ràng nơi đó đang có một ngọn lửa ma lực bản nguyên màu trắng bạc. Ngọn lửa này nhỏ hơn của Giselle nhiều, màu sắc cũng là loại cô chưa từng thấy. Nhưng nhiêu đó cũng đủ để cô hiểu rõ điều gì đang diễn ra trước mặt đây.
Bằng một hành động không thể tin được, bàn tay phải của gã chạm đến vầng trán của người phụ nữ, rồi lại như thọc tay vào thẳng trong não bộ, đào lấy ngọn lửa màu bạc lôi ra ngoài. 
Người phụ nữ chỉ đáp lại hành động đó bằng một tiếng rên rỉ đau đớn, còn không thể mở mắt ra nổi nữa. 
Giselle ngó trân trân mà đau đớn thay. Cô nhớ lại lần ở căn phòng lửa của quân tiên phong, cô truyền cho tóc bạch kim một ngọn lửa của mình mà chỗ trống khuyết thiếu đã tạo ra một vệt cứa rách trong tinh thần não bộ, đau đớn suy yếu không thể vực dậy nổi. 
Vậy mà người phụ nữ còn không tỉnh lại, không rõ là vì đã trải qua quá nhiều lần như vậy nên đã chai sạn đi, hay sức sống của bà đã cạn kiệt đến độ không thể chống đỡ nổi nữa.
“Anh không biết làm thế là đau đớn thế nào à? Tổn thương não bộ tinh thần của bà ấy không thể chữa khỏi đâu. Anh cũng có ngọn lửa của mình rồi tại sao lại lấy của mẹ mình làm chi?”
Giselle nói một tràng dài, lùi ra sau len vào bóng tối, cố tránh xa cái cảnh đau đớn ám ảnh này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Tổn thương của bà ấy không thể chữa lành nữa...”
Gã đưa tay trả ngọn lửa màu trắng bạc về lại trong đầu người phụ nữ, bà ta không rên rỉ cũng chẳng ừ hử gì. Nếu không nghe tiếng rên khẽ vừa rồi, nói người nằm trên bệ đá đó đã c.h.ế.t cô cũng tin. 
“Sự sống của bà ấy đã đi đến hồi kết rồi...”
Không rõ gã có thương cảm gì khi nói những câu đó không, nhưng Giselle thì có: “Nên anh đừng giam giữ bà ấy như vậy nữa, hãy để mẹ mình sống những ngày cuối đời thanh thản.”
Cô nói mà không tin vào cả lời nói của mình. Thanh thản ư? Nào ai có thể thanh thản khi bị đối xử như trước mắt cô chứng kiến đây. Thậm chí là dùng bùa lú, bùa xóa ký ức để tẩy đi hết những ký ức đau thương đi chăng nữa, nỗi thống khổ vẫn còn in hằn vào tận sâu trong linh hồn. Chẳng phải cô là người hiểu rõ nhất sao.
“Ngọn lửa sinh mệnh ma thuật mà tự thân kích hoạt được đó, có thể truyền sang cho người khác.”
Câu nói này đúc kết được tất thảy những gì đang diễn ra ở đây, thấy mặt cô gái hiện lên nỗi bàng hoàng và kinh tởm, gã nói tiếp:
“Cha tôi nhốt em gái mình ở đây để tích tụ ngọn lửa ma thuật, rồi lấy ra truyền cho các con của ông ta.”
Đáp lại là tiếng bật khóc rên rỉ của cô gái.
Giselle khóc thật, lần thứ ba kể từ khi chuyển sinh. Lần đầu là vì buồn cảm chia xa khi ngồi trên Tàu tốc hành Hogwarts, lần hai là vì chịu lời nguyền tra tấn, còn lần này, không rõ là thương cảm cho người phụ nữ hay cho chính mình, khi cô giờ đây đã hiểu rõ tại sao mình lại ở đây để nghe những bí mật ghê tởm này.
“Anh chuẩn bị để tôi thế chỗ vào sao?”
“Ban đầu tôi muốn kết hôn với em, đứa trẻ sinh ra cũng có khả năng kích hoạt ngọn lửa sinh mệnh ma thuật, như mẹ tôi sinh ra tôi vậy.”
Giselle lấy tay áo dụi nước mắt, nhìn người nằm trên bệ đá rồi tự nhìn lại mình. Thế giới tròn xoay xoay tròn thế nào thì cũng trở về những vấn đề muôn thuở. Trong mắt những gã đàn ông này cô gái nhỏ một là sinh sản hậu đại khỏe mạnh, hai là cũng chỉ thoi thóp thế thôi.
“Em không tò mò tại sao tôi đổi ý ư?”
“Không, nếu là tôi thì tôi cũng thấy để mình nằm như cá c.h.ế.t đó thì tốt hơn.”
Cô còn tâm trạng để móc mỉa, gã còn thời gian để bật cười: “Haha đúng vậy, với mức độ nguy hiểm như hiện giờ của em thì tôi không thể để em tự do kè kè bên mình được. Không biết chừng ngày nào đó người lật thuyền trong mương lại là tôi.”
“Nhưng có một học sinh Hogwarts mất tích trên chính quốc gia mình thì không tốt đâu. Anh đã nghĩ ra cách để đáp trả Bộ Pháp thuật Anh chưa?”
“Đó đúng là vấn đề đau đầu đấy. Mặt trái của hội nhập. Chứ nếu mà mấy chục năm trước, chuyện phù thủy ngoại quốc bị thương mất tích trên đất này chẳng có gì là lạ.”
Nhưng rồi gã cười, lại điệu cười hồ ly đa tình, nghe sao mà vui vẻ: “Vậy em nghĩ em mất tích trên đất này, sẽ có ai ra mặt vì em? Hogwarts ư? Làm được gì chăng?”
Giselle im lặng thừa nhận. Trường sẽ tìm kiếm học sinh của mình chứ, nhưng còn phải xem là sân nhà của ai nữa. Gã có thể che giấu dễ dàng một cô phù thủy nhí chưa trưởng thành, tạo hiện trường giả như bị bão cát nuốt chửng hay bị mấy sinh vật ghê rợn ở sa mạc tấn công. Trường sẽ không tin, nhưng làm được gì nữa khi cả xác lẫn người đều tìm không thấy. Gây áp lực trên bình diện quốc tế ư, lôi nhau ra Hội đồng Phù thủy Wizengamot ư. Còn phải xem cô có đáng giá để những phù thủy trưởng thành đó phải đánh đổi lợi ích bang giao với Ả Rập không nữa.
Và rõ ràng câu trả lời là không. Chuyện cô mất tích, làm căng chắc chừng đôi năm rồi sẽ chìm vào quên lãng. Một phù thủy gốc Muggle, cha mẹ còn không phải là phù thủy, lấy gì đòi lại được công bằng cho cô.
“Đó, em hiểu vấn đề rồi đó.”
“Tôi... tôi có thể đưa cho anh 3 ngọn lửa của mình, lập khế ước thề không tiết lộ nửa chữ về tất cả những chuyện này...” 
Cô hèn nhát, cô van xin gã.
Gã trầm mặc: “Bà ấy sắp đi đến cùng của sinh mệnh rồi, nếu có người thay thế, ông ta sẽ chịu thả bà ấy ra.”
Người nằm trên bệ đá khẽ khàng rên một tiếng, như đáp lại tấm lòng hết sức hiếu thảo của đứa con vừa mới nãy còn thọc tay vô đầu bà để đào ra ngọn lửa màu trắng bạc.
Con chim Muezza từ đâu bay vào, chao liệng xung quanh ngọn lửa xanh lam, bay vòng trên người phụ nữ rồi đáp xuống vai gã. Cái đầu con chim nhỏ ngó nghiêng hiếu kỳ, như tưởng hai người đứng đây nói chuyện tâm tình mà thôi.
“Thật tiếc, Muezza cũng thích em lắm,” gã vừa nói vừa đưa tay vuốt cái mỏ nhỏ xíu của con chim, như cô vẫn thường làm với Tèo. Nhưng từ giờ trở đi liệu có còn cơ hội nào để gặp lại con cú của mình nữa không.
Vậy mà con chim bỗng nhiên kêu lên, lần đầu tiên nghe Muezza kêu từ khi cô gặp nó, một tiếng kêu nửa như chim hót nửa như gà gáy. 
Rõ ràng là chủ nó cũng không ngờ đến, gã bất ngờ đơ ra chừng một giây thì đùng một tiếng rền vang, căn phòng rung lắc như bị thứ gì đó tấn công, như có kẻ xâm lấn từ bên ngoài muốn phá vỡ hàng rào bảo vệ mà chui vào.
Gã lặng yên độn thổ đến sát bên cạnh cô, bắt lấy tay cô chuẩn bị độn thổ lần thứ hai, thì rầm một tiếng thật to, trần nhà như thể chuẩn bị nứt ra.
Mà nếu đất đá rơi xuống thì sẽ trúng ngay người đang nằm trên bệ đá đó. Chút đỉnh lòng hiếu thảo cuối cùng đã làm gã quyết định không độn thổ đi mà nỗ lực ếm bùa cố giữ trần nhà lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện