Editor: Mia Tree

Phí sinh hoạt ba ngàn đồng mỗi tháng, vẫn phải tính toán tỉ mỉ, chia đều ra mỗi ngày chỉ có một trăm đồng, là phi thường cần thiết tính toán tỉ mỉ.

Lộ Tiểu Thiền không dám mua đồ ăn mắc tiền, chỉ lấy sữa bò, ngay cả đi ngang qua quầy đồ ăn vặt, muốn mua túi khoai chiên, tính toán một hồi lại thôi. Y một bên đẩy xe, một bên tưởng tượng xem Thư Vô Khích đang làm gì.

Cái tên này từng đi dạo siêu thị sao? Hơn nữa một câu cũng không nói, chẳng lẽ lạc mất rồi?

Lộ Tiểu Thiền lập tức quay đầu nhìn, phát hiện Thư Vô Khích vẫn đứng ở sau lưng y, một tay bỏ vào túi quần tây, trên cánh tay vắt cái áo khoác âu phục, tầm mắt vừa vặn đụng phải Lộ Tiểu Thiền.

Tim như bị chọt một cái, toàn thân tê dại giống như có điện chạy qua.

Ở tại thế giới nguyên bản của bọn họ, y và hắn nhìn nhau hàng ngàn, hàng vạn lần, nhưng lúc này đây khi đối diện với đôi mắt Thư Vô Khích, Lộ Tiểu Thiền không tự chủ phát hiện mình vẫn động lòng.

“Sao vậy?” Thư Vô Khích mở miệng hỏi.

Lộ Tiểu Thiền thiếu chút nữa liền hỏi ra ‘Vừa nãy không phải là ngươi vẫn nhìn luôn ta đó chứ’, y siết chặt xe đẩy, nhịn xuống.

“Ngươi đừng để lạc mất đó.”

“Sẽ không.”

Thời điểm Lộ Tiểu Thiền xoay người lại, liền chú ý thấy trong siêu thị bất kể là bà chủ trung niên hay là bé gái nhỏ tuổi, tầm mắt đều trắng trợn hoặc lén lút, nhìn Thư Vô Khích.

Khuôn mặt hắn lạnh lùng, nghiêm túc thận trọng, trái lại hấp dẫn người khác phái nhất.

Lộ Tiểu Thiền có chút khó chịu, ngươi chẳng phải từng nói bộ dáng của ngươi chỉ cho ta nhìn sao?

Trước đây là rạp chiếu phim tư nhân, hiện tại đã thành công chiếu mất rồi! Thư Vô Khích, bản quyền của ngươi là thuộc về ta a!

Kéo kéo khóe miệng, Lộ Tiểu Thiền đẩy xe tới một quầy hàng khác, Thư Vô Khích vẫn không nhanh không chậm theo sau lưng y.

Quầy hàng này, người lui tới liền ít đi rất nhiều, rất yên tĩnh.

Trên kệ hàng hóa chất đủ loại hộp nhỏ, trên đó viết cái gì mà ‘Cực mỏng’, ‘Kéo dài’, ‘Hạt tròn’ vân vân.

Lộ Tiểu Thiền dừng lại, nghiêng đầu nhìn đám hộp nhỏ kia, sờ sờ cằm của mình, híp mắt tỉ mỉ nghiên cứu, sau đó tiện tay cầm một cái, cố ý ném về phía Thư Vô Khích.

Thư Vô Khích quả nhiên tay chân nhanh nhẹn, dễ dàng chụp được.

“Thư tiên sinh, ngươi biết cái này dùng để làm gì sao?”

Nhớ năm đó, lúc ngươi còn ở trên Vô Ý Cảnh Thiên, chính là một tên nhà quê cái gì cũng không biết!

Hiện tại, ngươi đã bắt kịp thời đại hay chưa?

“Biết.”

Ngón tay Thư Vô Khích kẹp lấy cái hộp nhỏ kia, ngón tay búng một cái, bên trong tao nhã còn mang theo một chút khinh thường kiêu ngạo, cái hộp nhỏ “Ba” một tiếng rơi vào trong xe đẩy của Lộ Tiểu Thiền.

Xong, tim giống như bị vỗ cái ‘bộp’.

Nhưng Lộ Tiểu Thiền không phải loại người dễ dàng từ bỏ như vậy!

“Ồ? Ngươi cũng biết a!” Lộ Tiểu Thiền cố ý ôm cánh tay, cười đến xấu xa mà tiếp tục hỏi, “Vậy ngươi thích loại nào? Loại có hương vị dâu tây? Hay là hoa văn xoắn ốc? Ta đoán loại này sẽ kéo dài!”

Thư Vô Khích nhàn nhạt lên tiếng: “Bất luận loại nào, đối với ngươi mà nói đều là hàng xa xỉ.”

Lộ Tiểu Thiền cảm giác mình bị trúng tên.

Y một tháng chỉ có ba ngàn đồng! Có tiền mua đống hộp nhỏ này, còn không bằng lấy ra mua trứng gà!

Thư Vô Khích không nhanh không chậm lướt qua bên người Lộ Tiểu Thiền, hơi nghiêng mặt sang, mở miệng nói: “Hơn nữa căn bản ta không cần.”

Nói ra câu này, thanh âm của hắn cũng không lớn, thế nhưng nói rất chậm, mỗi một từ vô cùng rõ ràng.

Không biết có phải là ảo giác hay không, một khắc ấy, khóe môi Thư Vô Khích phảng phất so với bình thường lún vào sâu hơn một chút.

Giống như mỉm cười từ đáy lòng.

“Cái gì gọi là ‘căn bản ta không cần’?” Lộ Tiểu Thiền đẩy xe đi theo, “Ngươi chưa từng có kinh nghiệm ở phương diện kia sao?”

“Phương diện nào?” Thư Vô Khích không hề dừng bước.

“Còn có thể là phương diện nào? Chính là phương diện dùng được vật này a!”

Lộ Tiểu Thiền cầm cái hộp nhỏ quơ quơ trước mặt Thư Vô Khích, Thư Vô Khích một phát liền giữ lấy cổ tay của y, hỏi ngược lại một câu: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

Lộ Tiểu Thiền lúc này mới phát hiện bọn họ đã đi ra khỏi quầy hàng kia, mọi người trong siêu thị đều nhìn về phía y, đại khái là do phong cách y cầm cái hộp nhỏ này lớn tiếng thảo luận rất chi là ‘phóng khoáng’ đi.

Tay Thư Vô Khích thuận theo cổ tay Lộ Tiểu Thiền trượt xuống phía dưới, trực tiếp đem cái hộp nhỏ kia quăng vào trong xe đẩy.

“Còn muốn mua cái gì nữa không?”

Đôi mắt Thư Vô Khích nhìn như không hề lay động, nhưng lại dùng ánh mắt rất sâu nhìn y.

“Không… Không có…”

Thời điểm tính tiền, Lộ Tiểu Thiền mới phát hiện mình còn chưa có trả cái hộp nhỏ kia về chỗ cũ, nhìn quanh không có chỗ nào có khả năng vứt lại, không thể làm gì khác hơn là kiên trì mua nó.

Xách túi đồ đi ra khỏi siêu thị, Lộ Tiểu Thiền giật mình, đột nhiên cảm thấy có phải Thư Vô Khích đang giả bộ hay không?

Y đột ngột xoay người, tiến đến trước mặt Thư Vô Khích, đối diện với đôi mắt của hắn tiến hành kiểm tra đột xuất.

Thế nhưng cái tên này chỉ phô ra sắc mặt nguội lạnh nhìn y, tựa hồ muốn nói ‘Người thừa kế này không phải là một kẻ ngốc đó chứ’.

Cũng đúng, Thư Vô Khích ngay thẳng như vậy, muốn hắn giả bộ không biết mình, hắn làm không nổi a!

“Sao vậy?”

“Không có gì, về nhà!”

Ai ngờ Lộ Tiểu Thiền vừa đi qua một ngõ hẻm, liền nhìn thấy kẻ đòi nợ xông tới.

Từ khi cha mẹ y qua đời, đám người kia liền bám dai như đỉa! Thậm chí còn đuổi tới tận trường học, cũng vì thế, Lộ Tiểu Thiền ngay cả nộp đơn xin vay vốn học tập cũng không dám nộp, trực tiếp nghỉ học.

“Ôi chao, Lộ Tiểu Thiền! Ngươi để cho mấy ca tìm thật vất vả a! Trốn tới chỗ này a?”

“Ngươi còn tiếp tục không trả tiền, đừng trách mấy ca sử dụng thủ đoạn cực đoan!”

Bốn năm tên đại hán vạm vỡ vô cùng có cảm giác ngột ngạt tiến đến gần, tên thì trên mặt có vết sẹo, có tên còn đeo bịt mắt làm độc nhãn, Lộ Tiểu Thiền đã từng mấy lần cảm thấy bọn họ giống như công ty đòi nợ thuê tới diễn.

“Thủ… thủ đoạn cực đoan gì?”

Lộ Tiểu Thiền lộ ra bộ dạng nhát gan, từng bước từng bước lùi về phía sau, vừa vặn đụng vào lồng ngực Thư Vô Khích.

Thủ đoạn cực đoan của bọn họ, Lộ Tiểu Thiền đã sớm gặp qua, không phải là kéo ra cái biểu ngữ, viết dòng chữ lớn, đại loại như ‘Trả lại tiền mồ hôi nước mắt cho ta’, ở trước cổng trường học khóc lóc thảm thiết, bộ dạng so với đứa không cha không mẹ như y còn thê thảm hơn.

“Đánh gãy tay chân của ngươi!”

“Rót nước ớt cho ngươi uống!”

“Xem ngươi tiến vào bệnh viện tâm thần!”

Ôi, ta thật sợ hãi nha!

Lộ Tiểu Thiền dùng sức mà dựa vào lồng ngực Thư Vô Khích, thế nhưng Thư Vô Khích lại không có giơ tay che chở cho y, chỉ thẳng tắp mà đứng.

“Vô Khích ca ca… Cứu ta… Nếu như ta toi mạng ở chỗ này, xem như ngươi thất trách đi?”

Y còn chưa thấy Thư Vô Khích ra tay đâu!

Không biết có phải giống như trong phim ảnh hay không, tiêu sái mà mở ra nút áo sơ mi ở cổ tay, xắn lên, sau đó một quyền nhanh chuẩn dứt khoát, một cước đá văng ra phổi của bọn họ! (editor: bị lậm phim hả cưng, đời không như mơ nhé ~)

Càng nghĩ càng mong chờ a!

Trên lỗ tai của Thư Vô Khích còn đang đeo tai nghe bluetooth, hắn báo ra địa điểm hiện tại của mình, sau đó không nhúc nhích.

“Ồ! Ngươi còn gọi người đến hả?” tên có vết sẹo khẽ hừ một tiếng, những tên khác cũng bắt đầu cười lớn.

“Ta gọi luật sư.” Thư Vô Khích trả lời.

Lộ Tiểu Thiền hết chỗ nói rồi, gọi luật sư tới làm gì a?

“Ha ha ha ha! Gọi luật sư tới để thiếu nợ thì trả tiền sao!”

Ba phút sau, luật sư đeo kính mang theo cặp công văn đến, phía sau còn có cảnh sát đi theo cùng.

Thư Vô Khích mở ra đoạn ghi âm lúc đám mặt sẹo muốn đánh gãy tay chân Lộ Tiểu Thiền từ điện thoại di động.

Mắt kính của luật sư phát ra tia sáng phản chiếu: “Ta có lý do tin tưởng, những người này uy hiếp nghiêm trọng đến an toàn thân thể của đương sự Lộ Tiểu Thiền tiên sinh. Giữa đêm tối mờ mịt, tại một con hẻm nhỏ cơ hồ không người qua lại, bọn họ chặn đường Lộ tiên sinh ở đây, mục đích là gì? Nếu như chúng ta không báo cảnh sát, thì đây chính là một vụ án cực kỳ bi thảm bạo lực!”

Đám mặt sẹo ngây ra như phỗng mà nhìn luật sư tuôn trào một hơi lời lẽ chính nghĩa, sau đó bị mang đi. (editor: cạn lời!!!)

Lộ Tiểu Thiền đi theo đến cục cảnh sát để lấy lời khai, sau đó đi ra liền nhìn thấy Thư Vô Khích đứng dưới ánh đèn đường, chờ y, trong tay còn cầm mấy túi đồ từ siêu thị.

Không hiểu tại sao, Lộ Tiểu Thiền có chút cảm động.

“Đi thôi, về nhà… Tuy rằng theo như kịch bản trong phim truyền hình, thì ngươi nên khoác âu phục lên vai ta.”

“Đó là việc làm của vai nam chính đối với vai nữ chính, nhưng ngươi đâu phải vai nữ chính.” Thư Vô Khích trả lời.

Lộ Tiểu Thiền muốn đánh hắn, thế nhưng còn biết mình không phải là đối thủ của hắn, không dám tùy tiện ra tay.

“Lộ tiên sinh.”

Trước đây gọi ta ‘Tiểu Thiền’, hiện tại lạnh như băng gọi ta ‘Lộ tiên sinh’, sao ngươi không đi luôn đi?

Lộ Tiểu Thiền khịt khịt mũi, phi thường khó chịu mà xoay người lại: “Làm gì?”

“Nếu ngươi hoàn thành ba điều kiện kia, như vậy ngươi chính là vai nam chính.”

“Vậy ngươi sẽ đem âu phục của ngươi khoác lên vai ta sao?” Lộ Tiểu Thiền lạnh lẽo hỏi.

“Ngươi có thể tự mua âu phục cho mình.”

“Âu phục, vẫn là để người khác mặc cho mình, mới sảng khoái.” Lộ Tiểu Thiền ở trong lòng cho Thư Vô Khích 10 ngàn cái bình chọn kém.

“Kiểu ngụy biện gì đây?”

“Ngươi chưa từng nghe nói à — hài tử của người khác, luôn tốt hơn so với của mình. Âu phục cũng cùng một đạo lý đó.”

Lộ Tiểu Thiền kéo qua túi đồ của mình từ trong tay đối phương, hầm hừ về nhà.

Thời điểm tắm rửa, Lộ Tiểu Thiền một bên tự nói với mình ngày mai sẽ là một ngày mới, một bên xả nước vào bồn tắm, dự định tắm một bữa cho đã.

Y đang muốn đóng cửa lại thì Thư Vô Khích quấn khăn tắm đi tới.

Nhìn đường nét cơ bắp vai cổ của hắn, cánh tay mạnh mẽ hữu lực, còn có cơ bụng lồi lõm đúng độ … Ôi chao má ơi, Diệp Hoa Nguyên Tôn ngươi hơi quá đáng rồi nha! Tại sao ta không có!

Lộ Tiểu Thiền u ám ở trong lòng mà chọt chọt bụng nhỏ của mình.

“Ta muốn sử dụng phòng tắm!”

Lộ Tiểu Thiền cố ý vươn tay ấn giữ đối phương đẩy ra phía ngoài.

“Ngươi nói, thiếu một giờ, một phút, một giây đồng hồ cũng không gọi là 24 giờ.”

Thư Vô Khích bước một bước vào bên trong, Lộ Tiểu Thiền bị khí thế như chuyện đương nhiên của đối phương chấn động, thiếu chút nữa đâm sầm vào lồng ngực đối phương.

Trời ạ! Cùng tắm với Vô Khích ca ca?

Có cái gì ngạc nhiên? Lúc trước không biết đã tắm chung bao nhiêu lần rồi! Chỉ có điều ngâm ngâm một hồi, bọn họ liền ‘lạc đề’.

Nhưng trong bồn tắm, vẫn là lần đầu tiên a!

Càng quan trọng hơn là, Vô Khích ca ca không nhớ rõ y a!

Nhìn Thư Vô Khích ngồi vào trong bồn tắm, chân dài to khỏe gấp lại nhường ra chỗ cho y, Lộ Tiểu Thiền thậm chí có loại cảm giác tội lỗi vì bản thân ‘hồng hạnh xuất tường’ (ngoại tình) với người khác.

Thế nhưng Lộ Tiểu Thiền lại cao hứng không thôi, cũng lập tức ngồi xuống.

Y quyết định thừa dịp hai người thân cận ‘ngươi ngâm nước tắm của ta, ta ngâm nước tắm của ngươi’, tìm hiểu một chút sinh hoạt tại nơi này của Thư Vô Khích.

“Thư tiên sinh này, ngươi thoạt nhìn bộ dạng thật lợi hại, là tốt nghiệp ở đại học nào vậy?”

Quả nhiên là tốt nghiệp đại học hạng nhất, tiêu chuẩn tinh anh của xã hội, trụ cột của quốc gia, không giống Lộ Tiểu Thiền y là một con sâu gạo.

Lộ Tiểu Thiền liên tiếp hỏi Thư Vô Khích rất nhiều vấn đề, tỷ như cha mẹ là người thế nào, lớn lên ở nơi nào, tại sao lại tiến vào ủy ban quản lý di sản của Lộ gia.

Thư Vô Khích so với tưởng tượng của Lộ Tiểu Thiền thật có kiên trì, câu trả lời của hắn tuy rằng vô cùng ngắn gọn, nhưng mỗi vấn đề đều có đáp án. Hắn hơi dựa vào vách tường phía sau, nhắm mắt lại, ở trước mặt Lộ Tiểu Thiền lộ ra tư thái thả lỏng hoàn toàn. Nhưng đường nét cổ lại banh ra, hầu kết gợn sóng khiến người ta rất muốn cắn lên, hắn vươn tay ra, đem mái tóc kề sát trên trán vuốt về phía sau, đường nét của trán cùng sống mũi nối liền thành một mạch, vừa thành thục lại vừa gợi cảm!

Lộ Tiểu Thiền quyết định lập tức nhào tới, lúc này không phạm tội, đó mới chân chính là phạm tội với bản thân!

“Nước nguội, đi lên thôi.”

Thư Vô Khích kéo khăn tắm qua, không cho Lộ Tiểu Thiền đang thủ thế chờ đợi chút cơ hội nào, trực tiếp bước ra khỏi bồn tắm!

Lộ Tiểu Thiền tức giận đến ngay cả tóc cũng lười sấy khô, trở lại phòng ngủ, trùm kín chăn, liền ngủ.

“Ta kiến nghị ngươi sấy khô đầu tóc rồi hẳn ngủ, nếu không sẽ cảm lạnh sinh bệnh.”

Thư Vô Khích nằm xuống bên cạnh Lộ Tiểu Thiền.

“Đây không phải là phạm vi ngươi quản lý.” Lộ Tiểu Thiền buồn bực trả lời.

“Thứ cho ta nhắc nhở ngươi, phí dụng ngã bệnh xem bác sĩ, mua thuốc thậm chí là nằm viện, đều bao gồm trong ba ngàn đồng phí sinh hoạt mỗi tháng của ngươi.”

“Đa tạ.”

Vào lúc này, ngươi không nên thay ta sấy khô tóc hay sao?

Lộ Tiểu Thiền ở trong chăn chờ đợi Thư Vô Khích đến kéo chăn của y ra, ngón tay thon dài luồn vào bên trong sợi tóc của y, nhẹ nhàng xoa vuốt, sấy tóc cho y, ai ngờ Thư Vô Khích thế nhưng lại tắt đèn giường, Ngủ! Mất! Rồi!

Diệp Hoa Nguyên Tôn — ngươi trả lại một Vô Khích ca ca thiên y bách thuận cho ta!

Cứ như vậy trong tâm trạng buồn bực, Lộ Tiểu Thiền nặng nề mà ngủ thiếp đi.

Trong phòng rất yên tĩnh, dù chăn che ở trên lỗ tai, Lộ Tiểu Thiền vẫn có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.

Trong mơ mơ màng màng, y cảm giác có người nhẹ nhàng vuốt cái gáy của y, rất ôn nhu.

“Vô Khích ca ca…” Lộ Tiểu Thiền vô cùng đáng thương mà gọi.

“Ừm.”

Thanh âm kia đáp lời, nghe thật xa xôi, nhưng cũng thật gần.

Ngày thứ hai, y quả nhiên bị Thư Vô Khích nói trúng rồi, không chỉ đau đầu như búa bổ, cổ họng cũng đau.

Y ngồi dựa ở đầu giường với cái đầu ổ gà, cả người vô lực, một chút ý tứ xuống giường tìm thuốc uống cũng không có.

Thư Vô Khích ở một bên giường khác đã tỉnh, hắn đang dựa vào đầu giường bấm điện thoại di động!

“Ngươi đã tỉnh.” Hắn từ tốn nói một câu.

“Ta cũng không muốn tỉnh…”

Giọng nói của Lộ Tiểu Thiền, khàn khàn giống như sau khi bị Thư Vô Khích mạnh mẽ khi dễ một hai tháng vậy, tự mình cũng sợ hết hồn.

“Ăn cháo xong, thì uống thuốc.”

Thư Vô Khích bỏ điện thoại di động qua một bên, xuống giường, từ trong phòng bếp múc một chén cháo hoa nóng hổi đi ra.

Lộ Tiểu Thiền ngây ngẩn cả người, y còn tưởng Thư Vô Khích căn bản không muốn quản y rồi!

Gạo trong cháo đã chín nhừ, khẳng định được nấu từ rất sớm.

“Đây là… Đây là ngươi nấu cho ta?”

Lộ Tiểu Thiền cảm thấy thật cảm động.

“Ứng dụng đặt thức ăn từ bên ngoài, đun nóng bằng lò vi sóng 3 phút.”

(editor: đậu xanh rau má, muốn đập đầu vào đậu hũ thay cho Tiểu Thiền ~)

Câu trả lời của Thư Vô Khích nhất thời khiến Lộ Tiểu Thiền từ đám mây rơi xuống mười tám tầng địa ngục.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có thể dùng phần mềm ứng dụng gọi cháo hoa cho y, cho thấy ít nhất hắn đã quan tâm tới y a!

Vẫn là đáng giá cảm động!

—— tiêu chuẩn cảm động của mình càng ngày càng thấp!

Ăn cháo xong, Lộ Tiểu Thiền dựa vào đầu giường khép hờ mắt, đầu vẫn đau, lỗ tai như có một lớp màng, nghe thanh âm gì cũng đều ù ù.

Quả nhiên, bản thân mỗi lần không nghe lời khuyên của Thư Vô Khích, liền sẽ không có kết quả tốt…

“Thuốc ngươi để ở chỗ nào?” Thư Vô Khích mở miệng hỏi.

“Còn ở trong rương hành lý.” Lộ Tiểu Thiền vẫn muốn ngã đầu xuống ngủ.

Thư Vô Khích tìm ra thuốc của y, nhìn một chút: ” Thuốc của ngươi quá hạn.”

“Quá hạn bao lâu?”

Không thể nào? Xui xẻo như vậy?

Nếu chỉ một hai ngày, a, không đúng, một hai tháng thôi, kỳ thực cũng không sao, vẫn còn hiệu quả.

“Một năm.”

Thư Vô Khích trả lời, khiến Lộ Tiểu Thiền muốn chặt xuống đầu của mình.

“Đứng dậy. Đi bệnh viện.”

“Đi bệnh viện? Ai không có lúc đau đầu nóng sốt, đi bệnh viện làm gì a?”

Đi bệnh viện phải đăng ký, còn phải trả viện phí, những thứ này đều là tiền, đều phải tính vào phí sinh hoạt của ta!

Thư Vô Khích một bên mặc áo sơ mi, đường nét từ vai tới cánh tay thời điểm duỗi ra ống tay áo, khiến Lộ Tiểu Thiền nhìn thấy liền hoài niệm cái ôm của hắn.

“Nếu như ngươi tiếp tục cứng rắn chống đỡ, sau này trả giá càng nhiều hơn, phí sinh hoạt cũng càng lớn hơn.”

Lộ Tiểu Thiền ngẫm lại, Thư Vô Khích kiến nghị rất ít khi sai, hơn nữa đi bệnh viện sao…

“Đầu ta đau, không nhúc nhích được….”

Đầu đau đến muốn nện xuống đất.

Thư Vô Khích đứng ở bên giường, nhìn y, sau đó từ trong tủ quần áo lấy ra áo khoác của y, nhẹ nhàng ném một cái, rơi xuống đầu y.

Vô Khích ca ca, ngươi lúc trước không phải như vậy, ngươi còn giúp ta mặc quần áo!

Lộ Tiểu Thiền khó khăn mặc vào quần áo của mình, muốn dựa vào đầu giường nghỉ ngơi một hồi, ai ngờ đầu vừa dựa vào, liền không muốn nhấc lên nữa.

“Ngươi phát sốt.”

Tay Thư Vô Khích che ở trên trán Lộ Tiểu Thiền, lạnh như băng, Lộ Tiểu Thiền hi vọng hắn có thể lưu lại lâu một chút.

Nhưng cái tay kia vẫn buông xuống.

Sau một khắc, Lộ Tiểu Thiền cảm thấy chính mình giống như đang lơ lửng, y hơi mở mắt ra, liền nhìn thấy cằm Thư Vô Khích.

Y nghe thấy tiếng bước đi của Thư Vô Khích, bọn họ tiến vào thang máy, sau đó tiến vào nhà để xe dưới hầm.

“Xoạch” một tiếng, thanh âm kim loại vang lên, Lộ Tiểu Thiền phát hiện không biết từ khi nào Thư Vô Khích đã dựa vào rất gần y, còn giúp y thắt dây an toàn.

Lộ Tiểu Thiền muốn nói chuyện, nhưng lại không nói ra được.

Mơ mơ màng màng, y nhìn thấy tay Thư Vô Khích đặt trên tay lái, rất có khí thế mà chuyển động nửa vòng, sau đó lái xe ra ngoài.

“Ừm…” Lộ Tiểu Thiền nhăn mặt nghiêng đầu, bởi vì ánh nắng chiếu thẳng vào đôi mắt rất không thoải mái.

Thư Vô Khích vươn tay qua, dứt khoát đem tấm che nắng hạ xuống.

Lộ Tiểu Thiền lúc này mới khá hơn một chút.

Tới bệnh viện, vào khoa cấp cứu, Lộ Tiểu Thiền ngồi ở trước mặt một bác sĩ già râu bạc, nghiêng đầu ủ rũ mà dựa vào người Thư Vô Khích bên cạnh.

Sau khi khám và lấy máu, mới phát hiện Lộ Tiểu Thiền bị viêm phổi.

Bác sĩ già nói thể chất Lộ Tiểu Thiền không tốt, dinh dưỡng không đầy đủ, hơn nữa phải chịu đựng áp lực, quãng thời gian trước tại ngoại ô thành phố có một nhà xưởng thiêu đốt phế liệu dẫn đến không khí bị ô nhiễm, một vài người dân thân thể không tốt hít phải liền viêm phổi, vân vân và mây mây.

Lộ Tiểu Thiền không chú tâm lắm, Thư Vô Khích ngược lại nghe rất nghiêm túc.

Cuối cùng, Lộ Tiểu Thiền vẫn phải ở lại truyền nước.

Ngồi trên ghế, đầu Lộ Tiểu Thiền hơi cúi xuống, chỗ nào cũng không thoải mái.

Thư Vô Khích an vị bên cạnh y, xem điện thoại di động, thật sự thực hiện cam kết 24 giờ.

Ngay lúc đầu của Lộ Tiểu Thiền nghiêng về phía trước sắp sửa ngã xuống, một bàn tay đưa qua, ôm lấy y, đem đầu của y nhẹ nhàng ấn lên bả vai của chính mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện