Editor: Mia Tree

Lộ Tiểu Thiền bảo trì bộ dạng ngửa mặt bốn mươi lăm độ nhìn lên trời đã gần nửa canh giờ.

Không biết là ai nói với y như vậy tương đối có khí chất nghệ thuật gia, hiện tại y chỉ cảm thấy xương cổ rất đau.

Lần này, y không biết đã làm gì đắc tội Diệp Hoa Nguyên Tôn, lại bị hắn ném tới một thế giới ‘Lộng Trần’ xa lạ.

Ở đây không cần ngự kiếm cũng bay được, bởi vì có một loại công cụ giao thông gọi là máy bay, tuy rằng y không có tiền ngồi.

Nơi này đồ ăn vặt rất phong phú, đồ ăn quý giá có thể lên tới cả ngàn đồng bạc một dĩa nhỏ, đã vậy còn ít đến không đủ nhét kẽ răng, một đồng tiền trong mớ đó đã có thể mua được một cái bánh cay.

Buổi trưa hôm nay y đã ăn một cái bánh trứng cuộn trái cây năm đồng tiền, chủ quán dùng xẻng chia cái bánh làm hai phần cho y, y để lại một phần buổi tối ăn.

Ừm, năm đồng tiền giải quyết một ngày… Y thật sự rất nhớ núi vàng trong túi càn khôn, từ khi rời khỏi Lộc Thục Trấn, y liền không có trải qua những ngày tháng thắt lưng buộc bụng như vậy.

Thống khổ hơn chính là, y đi đến thế giới này đã hai mươi năm, từ một đứa trẻ lăn lộn đến khi trở thành sinh viên đại học. Trong suốt hai mươi năm lâu dài này, y chưa từng gặp được Thư Vô Khích!

Điều này làm cho Lộ Tiểu Thiền tin tưởng thật sâu, Thư Vô Khích nhất định không có tiến vào cái thế giới Lộng Trần được gọi là ‘hiện đại’ này, bằng không với tính cách của Thư Vô Khích, không chỉ đã sớm tìm tới, hơn nữa chắc chắn sẽ không để cho y sống qua ngày bằng một cái bánh trứng cuộn trái cây phân làm hai.

Ở đây, cha mẹ Lộ Tiểu Thiền đều có xuất thân từ nghệ thuật, mẫu thân dạy con nít vẽ tranh tại lớp hội họa thiếu nhi, phụ thân là nhà thiết kế áp phích quảng cáo tại công ty quảng cáo.

Hai người bọn họ đều muốn trở thành hoạ sĩ, bất đắc dĩ bị hiện thực ép cong sống lưng, cho nên bọn họ liền dùng giấc mơ của chính mình đến ép cong sống lưng của đứa con trai là Lộ Tiểu Thiền y đây.

Lộ Tiểu Thiền học vẽ tranh Trung Quốc hơn mười năm, toán lý hoá mọi thứ đều không thông, ngoại trừ tranh thủy mặc thì không còn sở trường gì. Không đúng, vẽ vời cũng không tính là sở trường của y! Bởi vì học phác họa tranh còn có thể vẽ tranh chân dung cho người ta, thế nhưng y vẽ núi núi sông sông tôm tép cá nhỏ, người qua đường nhìn y cầm bút lông còn tưởng rằng y muốn viết câu đối xuân!

Sớm biết vậy đã không học vẽ tranh Trung Quốc, học viết chữ bằng bút lông không chừng còn có thể kiếm chút cơm ăn!

Vào nửa năm trước, cha Lộ Tiểu Thiền đứng ra đảm bảo cho người ta kết quả thiếu một đống nợ, trong nhà thứ có thể bán đều bán, ngay cả phòng ở cũng thế chấp ngân hàng, cuối cùng khoản nợ vẫn chưa có trả hết, cha và mẹ trên đường mua thức ăn trở về liền xảy ra tai nạn xe cộ mà ‘tịch diệt’.

Lộ Tiểu Thiền nghĩ cứ vậy mà sống qua ngày cũng không sao, không ngờ học phí đại học không giao ra được, nhà cũng không còn, chỉ có thể ở bên ngoài bày sạp viết câu đối xuân… A, không đúng, là vẽ vời sơn thủy…

Ngay lúc Lộ Tiểu Thiền đang hoài niệm vô tận về những ngày tháng cùng Thư Vô Khích xài tiền như nước, cái ghế đẩu nhỏ trước mặt y phát ra tiếng “Cọt kẹt”, có vẻ như là có người ngồi xuống.

Lộ Tiểu Thiền phơi nắng, nhắm mắt lười biếng nói một câu: “Ta không bán câu đối xuân.”

Đối phương không trả lời.

“Cũng không vẽ chân dung.”

Đối phương vẫn không trả lời.

Đoán chừng là lão nhân gia ra ngoài đi dạo rồi ngồi xuống nghỉ chân.

“Ngồi ghế của ta, một giờ một đồng tiền, tiện nghi lại công bằng.”

“Cho ngươi.”

Hai chữ mà thôi, rơi vào trong tai Lộ Tiểu Thiền, thanh âm kia mang theo xúc cảm như băng nứt trên cao nguyên trống trải rơi đổ xuống, Lộ Tiểu Thiền cứng người tại chỗ, cảm thấy chính mình có phải đang nằm mơ? Y mở mắt ra, bởi vì ánh nắng có chút lóa mắt mà phải cúi đầu, đập vào mắt đầu tiên chính là một đôi giày da sáng bóng của nam nhân, thoạt nhìn như là thủ công chế tác.

Hướng dần lên trên, là quần tây màu sậm bao lấy đôi chân dài tràn đầy sức lực mạnh mẽ, Lộ Tiểu Thiền nhìn đến nuốt nước miếng.

Lên trên nữa, là âu phục được cắt may cẩn thận tỉ mỉ, vừa nhìn chính là loại hình mặc quần áo thì có cảm giác gầy cởi quần áo liền có bắp có thịt, hơn nữa lưng rộng eo thon!

Lộ Tiểu Thiền nín thở, lên trên nữa, nhìn thấy một khuôn mặt tuấn mỹ lại không có bất kỳ biểu tình gì.

Đối phương rất hờ hững mà thả một đồng tiền lên trên cái bàn chồng chất hỗn loạn của y.

“Vô… Vô Khích ca ca!”

Ánh mắt Lộ Tiểu Thiền sáng lên, không để ý giữa bọn họ còn cái bàn chồng chất đủ thứ, muốn bay nhào tới, giấy bút liền rơi đầy đất.

Thư Vô Khích trước mặt lại không nhúc nhích, mở miệng hỏi: “Ngươi biết tên ta?”

“Ngươi có hóa thành tro ta cũng biết tên ngươi! A, phi! Không may mắn!”

Lộ Tiểu Thiền bởi vì bị cái bàn chồng chất hỗn loạn ngăn cản, không thể thuận lợi hạ gục Thư Vô Khích, thế nhưng trong lòng y vui mừng phát điên a!

Thư Vô Khích trước mắt cũng quá đẹp trai đi!

Tóc ngắn gọn gàng, kính mắt viền bạc, quanh thân đều là khí chất tinh anh của nam nhân thành công!

Lần này Thư Vô Khích biến thành kiểu người thế nào?

Bá đạo tổng tài tuổi trẻ tài cao phú khả địch quốc?

Lộ Tiểu Thiền còn nhớ năm ngoái xem bộ phim truyền hình nhiều tập! Ở thế giới này đều đang lưu hành loại nam nhân như vậy a.

“Lộ tiên sinh, nếu ngài đã biết ta, vậy ta liền nói ngắn gọn. Con trai nhỏ của đường thúc của gia gia ngài đã qua đời.”

Lộ Tiểu Thiền híp mắt, đột nhiên cảm thấy đầu óc không đủ dùng — có ai nói cho y biết con trai nhỏ của đường thúc của gia gia là gì của y không?

“Mà ngài là người thừa kế tài sản duy nhất trước mắt mà chúng ta tìm được.”

Thư Vô Khích cho dù là ngồi ở trên cái ghế nhỏ không ra gì, khí chất vẫn tự nhiên mang theo nghiêm cẩn cùng mạnh mẽ.

“Vậy… hắn có bao nhiêu di sản cần kế thừa?”

“Mười tỷ.” Thư Vô Khích trả lời.

Lộ Tiểu Thiền thò đầu qua, khuôn mặt liền nhăn thành bánh bao xíu mại: “Bao nhiêu?”

Ở trong cái thế giới này, Lộ Tiểu Thiền học được đạo lý chính là ‘có tiền không phải vạn năng’, nhưng ‘không có tiền thì nhất định bi thương’.

“Mười tỷ, đô la Mỹ.”

Lộ Tiểu Thiền sờ sờ cái bánh trứng cuộn trái cây sắp thiu trong túi, sớm biết vậy ngay lúc nó còn nóng hổi liền ăn nó!

Bởi vì căn bản không cần tiếp tục tiết kiệm tiền a!

“Cho nên, ta là tỷ phú?”

“Ngài muốn trở thành tỷ phú, nhất định phải thỏa mãn ba điều kiện của con trai của đường thúc của gia gia ngài.”

Lộ Tiểu Thiền vỗ đùi: “Ta biết không dễ dàng như vậy mà! Điều kiện gì?”

Điều kiện gì cũng không quan hệ, chỉ cần ta có thể luôn nhìn thấy ngươi a!

Xem phản ứng của Thư Vô Khích, Diệp Hoa Nguyên Tôn tám phần mười đã làm cái yêu thuật xấu xa gì đó khiến Thư Vô Khích không nhớ rõ y.

Mặc dù trong lòng tức thành con cá nóc, thế nhưng Lộ Tiểu Thiền tin tưởng vô luận đến nơi nào, gặp phải chuyện gì, Thư Vô Khích đều là của một mình Lộ Tiểu Thiền y!

“Điều kiện thứ nhất, ngươi nhất định phải hoàn thành việc học.”

“Không thành vấn đề a!”

Chỉ cần có tiền, còn sợ không thể hoàn thành việc học?

“Điều kiện thứ hai, ngươi nhất định phải có thành tựu trong lĩnh vực của mình.”

Lộ Tiểu Thiền cúi đầu, thật khó xử mà nói: “Viết câu đối xuân sao?”

“Nếu ngươi vẫn luôn tu tập quốc hoạ, vậy thì ít nhất phải dựa vào năng lực của chính mình mở được một buổi triển lãm tranh, leo lên trang bìa làm chủ lưu của giới truyền thông, nhân sĩ trong nghề tôn xưng ngươi một tiếng lão sư.”

Đây chính là tiêu chuẩn ‘có thành tựu’.

Lông mày Lộ Tiểu Thiền sắp sửa xoắn thành bánh quai chèo.

—— y không có tài năng đó a! Vậy phải làm sao mới tốt bây giờ!

Không có chuyện gì không có chuyện gì, ngày tháng sau này còn dài! Chỉ cần có thể ở bên cạnh Thư Vô Khích, coi như Lộ Tiểu Thiền y không có thành tựu, Thư Vô Khích có thể để y chết đói sao?

“Điều kiện thứ ba, trước hai mươi lăm tuổi vì Lộ gia khai chi tán diệp, số lượng con cái không giới hạn, không thể để cho Lộ gia không người nối nghiệp.”

Thời điểm Thư Vô Khích nói ra điều kiện này, trên mặt một chút biểu tình cũng không thay đổi.

Lộ Tiểu Thiền lại choáng váng: “Vô Khích ca ca! Đầu óc ngươi bị nước vào sao? Lại muốn ta cùng người khác có đứa nhỏ!”

Thư Vô Khích rất hờ hững mà hỏi ngược lại: “Không cùng người khác, lẽ nào cùng ta sinh?”

Thật ra ta muốn cùng ngươi sinh a! Ngươi sẽ sinh sao!

Lộ Tiểu Thiền tức đến muốn bốc khói! Như da quả bóng căng tròn mỏng mảnh, chọt một cái liền nổ!

“Đồng ý hay không đồng ý?” thần sắc Thư Vô Khích vẫn nhàn nhạt như thế.

Chỉ là có nhìn thế nào, cũng thấy thật dễ nhìn…

Cái tiêu chuẩn nam chính khắc chế cấm dục cái gì cũng không bị lay động chính phái như vậy, Lộ Tiểu Thiền rất muốn chơi đùa hắn đến khóc lên!

Tuy rằng lúc trước mỗi lần bị dằn vặt đến khóc đều là Lộ Tiểu Thiền.

Nhưng đã tới thế giới mới, ta nhớ rõ ngươi, ngươi lại dám không nhớ rõ ta, vậy thì chớ trách ta bẻ gãy chân dài mạnh mẽ của ngươi, cho ngươi khóc lóc xin lỗi ta!

“Đồng ý a! Tại sao lại không đồng ý!”

“Như vậy ở đây có một bản thỏa thuận thừa kế mời ký tên. Chỉ cần ngươi có thể trước 25 tuổi hoàn thành yêu cầu, là có thể kế thừa di sản. Trước lúc đó, mỗi tháng ngươi chỉ có thể lãnh một mức phí sinh hoạt nhất định, ở tạm tại nơi mà ủy ban quản lý di sản của chúng ta an bài cho ngươi, cân nhắc đến tình trạng kinh tế hiện tại của ngươi, học phí đại học của ngươi tạm thời sẽ do ủy ban gánh chịu. Nhưng nếu ngươi không thông qua sát hạch, toàn bộ phí dụng sẽ tham khảo theo lợi tức cho vay tiêu chuẩn, yêu cầu ngươi trả lại từng năm.”

Lộ Tiểu Thiền giơ tay lên: “Muốn ta đáp ứng điều kiện cũng được, ta cũng có một yêu cầu!”

“Yêu cầu gì?”

“Ta muốn ngươi đi theo bên cạnh ta 24 giờ! Trừ ngươi ra, ta không tin bất luận người nào trong cái ủy ban quản lý gì kia của ngươi!”

“Có thể.”

Thư Vô Khích thế nhưng một chút dị nghị cũng không có, gật đầu đồng ý!

Ta chờ chính là hai chữ này của ngươi!

Lộ Tiểu Thiền khí phách hiên ngang mà ký tên lên hợp đồng.

Cho dù đây là thế giới do Diệp Hoa Nguyên Tôn tạo ra, y cũng phải việc nghĩa chẳng từ nan mà nhảy vào bên trong a!

Thư Vô Khích đứng dậy, rất có phong thái mà sửa lại cổ áo của mình, nhìn sạp hàng nói: “Như vậy ngươi tiếp tục bày sạp, ta…”

“Chờ đã! Vừa nãy ngươi nói sẽ theo bên cạnh ta 24 giờ! Thiếu một giờ, một phút, một giây đồng hồ cũng không phải là 24 giờ!”

Lộ Tiểu Thiền hết sức nghiêm túc nói.

“Được.” Thư Vô Khích liền ngồi xuống.

“Ta không bày sạp nữa, đi chỗ các ngươi an bài cho ta ở. Ta muốn chuẩn bị một chút, sắp sửa khai giảng rồi không phải sao?”

Lộ Tiểu Thiền híp mắt cười đến muốn nở hoa.

Thư Vô Khích lấy ra điện thoại di động, kêu người đến đón bọn họ.

Lộ Tiểu Thiền rất hưng phấn thu dọn sạp hàng, ngay cả bàn nhỏ cũng thu vào bao tải.

Sau đó y liền vô cùng nghiêm túc cẩn thận mà nhìn Thư Vô Khích.

Tóc ngắn khiến đường nét ngũ quan của Thư Vô Khích càng thêm xuất chúng, tùy tiện nhìn ở góc độ nào cũng đều là cấp bậc áp phích quảng cáo, hơn nữa còn không cần photoshop.

Lộ Tiểu Thiền suy nghĩ trong lòng, mỗi ngày để cho Thư Vô Khích đổi một bộ đồ hiện đại, tỷ như áo khoác dài ngầu lòi, áo sơ mi kẻ ô thư sinh, đồ cưỡi ngựa phác họa vóc dáng…

Đúng lúc này, Thư Vô Khích một tay chống đầu gối hướng về phía y, dáng vẻ nghiêng mặt, giống như muốn hôn y.

Nhưng hắn không có nửa điểm gợn sóng mà nói: “Lộ tiên sinh, xe đến.”

Lộ Tiểu Thiền trong nháy mắt tỉnh hồn.

Đậu xanh rau má, ngươi không hôn ta, dựa vào ta gần như vậy là phạm quy a!

Thư Vô Khích lần thứ hai đứng dậy, một chút cũng không có ý tứ giúp Lộ Tiểu Thiền vác bao tải, Lộ Tiểu Thiền đành phải tự mình hự hự cõng lấy bỏ vào trong cốp sau xe.

Thư Vô Khích, chờ quay trở về, ta cho ngươi mỗi ngày vác bao tải cho ta!

“Đây là… xe của Lộ gia sao?”

Còn tưởng rằng sẽ đến một chiếc xe phi thường phong cách, không nghĩ tới lại rất phổ thông!

“Không phải.” Thư Vô Khích ngồi ở ghế sau, sống lưng vẫn thẳng tắp.

“Hả?” không phải xe của Lộ gia sao? Không phải tỉ phú sao!

“Bởi vì tạm thời ngươi không có quyền sử dụng xe của Lộ gia, cho nên ta gọi đến một chiếc xe thông thường. Phí dụng sẽ thanh toán rõ ràng chi tiết sau khi ngươi 25 tuổi.” Thư Vô Khích trả lời.

Lộ Tiểu Thiền thiếu chút nữa phun một ngụm máu tươi ra ngoài.

Ngươi ngay cả cái này cũng tính toán với ta?

Lúc trước cái câu ‘Thiên kim cũng khó mua được vui vẻ của ngươi ” đi đâu rồi!

Đến nơi Lộ gia an bài, là một căn hộ nhỏ có một phòng ngủ một phòng khách. Sạch sẽ gọn gàng, cách trường học của Lộ Tiểu Thiền cũng rất gần.

Y vừa mới thả bao đồ của mình xuống, liền nhận được một tin nhắn, báo cho y biết y vừa nhận được ba ngàn đồng phí sinh hoạt.

Lộ Tiểu Thiền rất kinh ngạc cũng thật cao hứng, tuy rằng tiền này tương lai có khả năng phải hoàn trả lại.

Thư Vô Khích ngồi trên ghế sa lon, đeo tai nghe bluetooth gọi điện thoại, sau đó ngước mắt lên nói với y: “Thủ tục quay về trường của ngươi đã làm xong. Ngày mai ngươi có thể đi học trở lại.”

“Thật có hiệu suất.”

Lộ Tiểu Thiền mắt lom lom nhìn Thư Vô Khích, phi thường hoài niệm khoảng thời gian ngồi ở trên người hắn, nắm chặt vạt áo của hắn hôn đến tối tăm trời đất.

Hiện tại y rất muốn ‘răng rắc’ kéo một cái, nút áo sơ mi của Thư Vô Khích liền bay ra ngoài.

“Hãy nghiêm túc quy hoạch cuộc sống của mình trước 25 tuổi.”

“Ừm, ta rất rõ ràng mục tiêu sống của ta!”

Chính là áp đảo ngươi, cho ngươi khóc lóc gọi tên ta!

Tiểu Thiền, không muốn…..

Tốt nhất là nước mắt rơi như mưa!

Ôi chao, ngẫm nghĩ liền cảm thấy tiền đồ sáng lạng, nhưng đường đi thì không có…

Lộ Tiểu Thiền mở ra tủ lạnh, phát hiện bên trong thế nhưng không có thứ gì. Cái ủy ban quản lý di sản này thật sự là vô cùng keo kiệt a!

“Ta muốn đi siêu thị.” Lộ Tiểu Thiền nhìn Thư Vô Khích nói.

“Ta đi cùng ngươi.”

Hai người đi siêu thị, Lộ Tiểu Thiền đẩy một chiếc xe, sau đó liếc nhìn Thư Vô Khích, người này vẫn mặt lạnh như băng, hoàn toàn không có ý tứ giúp Lộ Tiểu Thiền đẩy xe!

Cái thời đã từng là Lộ Tiểu Thiền đi dạo phố mua mua mua ở phía trước, Thư Vô Khích theo ở phía sau trả tiền xách đồ đi đâu mất rồi!

—–

Editor lảm nhảm: đây xem như là câu chuyện nhỏ khi Tiểu Thiền và Vô Khích xuyên tới thế giới hiện đại :)))

Còn đây là sơ đồ của cái mối quan hệ ‘con trai của đường thúc của gia gia của Lộ Tiểu Thiền’ khiến editor đơ mặt mất chục phút :)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện