Nhục thể tổn thương, máu xói mòn đối với Diệp Tưởng căn bản không tính là gì. Hắn có Bất Tử chi Thân, cơ sở là linh hồn của bản thân chứ không dựa vào vật nguyền rủa. Mà linh hồn sau khi bị thương vẫn có thể khôi phục lại.

Từng đợt khí tức hắc ám từ trong âm khí phiêu tán ra, phủ lên người Diệp Tưởng chữa trị thương tổn cho hắn. Nhưng thật hiển nhiên, tồn tại quỷ ảnh sẽ còn tiếp tục công kích Diệp Tưởng. Bất quá, Nguyệt Quang lại khiến Diệp Tưởng không cần lo lắng, hắn sẽ giúp đỡ.

Nhìn từng hàng tàn hồn quỷ ảnh kia, Nguyệt Quang không có nhiều sợ hãi. Bình sinh, bộ điện ảnh đáng sợ nhất hắn từng kinh lịch qua chính là bộ [ Minh Đế lăng tẩm ] trước kia. Mà hắn trong đó sắm vai Cát Cát công tử cũng là nhân vật nổi danh nhất của hắn từ trước tới nay. Cho dù là hiện tại, cái tên Cát Cát công tử cũng còn lưu lại trong lòng nhiều diễn viên. Chẳng hạn giống như Hoàng Dung với Ông Mĩ Linh, Tiểu Long Nữ với Lý Nhược đồng, Đông Phương Bất Bại với Lâm Thanh Hà, cương thi đạo trưởng Mao Tiểu Phương với Lâm Chính Anh, Tử Hà tiên tử với Chu Nhân vậy, đều là hình tượng màn ảnh kinh điển. Cho đến ngày nay vẫn có không ít người nhớ tới Cát Cát công tử.

Hiện tại, gương mặt Nguyệt Quang đã hoàn toàn bất đồng với dung mạo tuấn mỹ của Cát Cát công tử. Sau khi hóa thành cương thi liền trở nên âm trầm đáng sợ, hoàn toàn không còn hình tượng công tử nhã nhặn, ngay cả tu vi cũng xa xa không bằng lúc trước. Nhưng vì là thiên thi cho nên không có hồn phách, cũng vì thế mà nguyền rủa của quỷ ảnh đối với hắn không có tác dụng!

Hiện tại Diệp Tưởng đang trong quá trình khôi phục, tàn ảnh lại một lần nữa toàn bộ há miệng ra.

Diệp Tưởng nắm chặt tay Vũ Sóc, lại đến một lần nữa Vũ Sóc không dám đảm bảo tính mạng! Nhưng hắn đối với những tàn ảnh này lại không có biện pháp! Ngoại trừ tin tưởng Thiên Thi, hắn không còn cách nào.

Nguyệt Quang há miệng, từ trong miệng hắn phun ra một cỗ âm khí đem Diệp Tưởng cùng Vũ Sóc bao phủ! Cũng phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Mấy ngàn thậm chí có khả năng trên vạn quỷ hồn cùng nhau phát ra tiếng kêu thảm thiết. Người thường có khả năng bị tươi sống hù chết! Nhưng đối với Diệp Tưởng, tác dụng của tiếng kêu này càng nhiều là chấn nhiếp thần hồn. Cơ hồ ba hồn bảy phách đều bị xé nát! Nhưng lúc này, âm khí được Nguyệt Quang phun ra thế nhưng khiến hắn hoàn toàn không bị tiếng kêu thảm thiết kia ảnh hưởng! Thần hồn rất an định, Vũ Sóc tự nhiên cũng tránh được một kiếp này!

Diệp Tưởng đối với Nguyệt Quang nhất thời cảm ơn vạn phần!

Từ đủ loại dấu hiệu trước mắt, hắn rất hoài nghi Nguyệt Quang là một diễn viên mà không phải npc. Chỉ là phải ngụy trang Hạ Hầu Dạ Vương, cho nên không thể gửi đi tin nhắn kịch bản để phản đoán. Thế nhưng ân tình này, Diệp Tưởng đã khắc vào sâu trong lòng, hắn thề tương lai nhất định phải hồi báo!

Quả thật, đối với Diệp Tưởng mà nói, Vũ Sóc và Tịch Kính chính là căn bản và mấu chốt của hắn. Nhưng muốn sinh tồn, tuyệt đối không có khả năng trên đời đều là địch, mà còn cần kết thiện duyên. Có thể tìm được đồng bạn sinh tử mới có nhiều cơ hội sinh tồn hơn nữa. Giống như lời Vũ Sóc nói, điểm mấu chốt có thể hạ thấp, nhưng không thể không có!

Mà tiếng kêu thảm thiết kia đối với Nguyệt Quang lại không chút nào ảnh hưởng! Đây cũng không phải giờ phút này hắn mạnh hơn Diệp Tưởng, mà bởi vì hắn vốn là cương thi không có hồn phách. Giống như Natra trong thần thoại Trung Quốc, được Thái Ất chân nhân lấy liên hoa đắp nặn thành nhục thân, bởi vì thế mà không có hồn, thuật pháp của Trương Quế Phương đối với hắn không có hiệu quả, nhưng tuyệt không có ý nghĩa thực lực của Na Tra mạnh mẽ hơn đám người Dương Tiễn. Chỉ có thể nói, thước có điều đoản. Tấc có điều trưởng.

Hắn phải sống sót, đem Mẫn Hoa cướp lại bên cạnh mình, thậm chí lấy đi tính mạng Nguyên gia, hắn cũng tuyệt không bỏ qua! Kẻ đã chết một lần, còn có gì e ngại? Hiện tại, không có kịch bản làm tham khảo, ba người căn bản không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Chỉ có thể nói, trừ Diệp Tưởng có aura nhân vật chính, hai người khác đều khó đảm bảo tính mạng.

Một lần này, Nguyệt Quang đi ở phía trước. Mà Diệp Tưởng, Vũ Sóc theo sát phía sau! Có Thiên Thi phun ra âm khí bảo hộ khiến hai người có thêm một tầng bảo vê. Bất quá âm khí này tương đối đặc thù,, có thể nói...... cùng với âm khí xung quanh hoàn toàn không giống nhau!

Bọn họ lại không biết, âm khí này phát ra từ thế giới [ Minh Đế lăng tẩm ]! Loại trình độ âm khí tinh khiết hơn xa âm khí nơi này!

Lúc này Diệp Tưởng càng thêm khẳng định sự cường đại của Nguyệt Quang. Người này quá mức thần bí, đến tột cùng là thần thánh phương nào? Bất quá, vô luận người này là chính hay tà, đã có ân với hắn, hắn sẽ không quên.

Dưới sự mở đường của Thiên Thi Nguyệt Quang, lộ trình đi tới rất thuận tiện. Thế nhưng những tàn ảnh kia giống như vô cùng vô tận, hơn nữa ngày càng trở nên ngưng thực, tựa hồ không còn giống như là tàn ảnh!

Âm khí chung quanh bắt đầu trở nên nồng đậm hơn. Bóng ma tử vong không ngừng quay quanh, mà Vũ Sóc đã rất suy yếu, dường như đang hấp hối! Vì thế Diệp Tưởng lại cho nàng ăn một chút “thịt” để bảo trụ mệnh của nàng.

Rốt cuộc......

Đi tới điểm cuối hành lang.

Mà bản thể nguyền rủa cũng hiện ra trước mặt ba người!

Trình độ âm khí nơi này đã đạt tới một trình độ đậm đặc nhất định.

“Trong không khí, dường như có thể ngửi được mùi máu tanh......” Nguyệt Quang giống như về tới Minh Đế lăng tẩm năm đó. Cùng với cảm giác lúc ấy rất tương tự.

Chỉ là, khi đó có Mẫn Hoa làm bạn bên người, nhưng hiện tại...... Lại là cô đơn một mình.

Sống sót, nhất định phải sống sót!

Cảnh tượng trước mắt bị âm khí nồng đậm bao phủ dần dần lộ ra chân diện mục.

Ngày xưa, Diệp Tưởng trong [ quỷ tế ] từng kiến thức qua lăng mộ dưới đất của Cửu Luân tộc, nhưng so sánh với nơi này thật sự như gặp sư phụ.

Diệp Tưởng nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.

“Đây là......”

Mà lúc này, Linh lại lạnh lùng nhìn chăm chú phương hướng Diệp Tưởng rời đi.

Lúc này hắn đã đi lên tầng 30 trên Vọng Hương đài.

Trên bầu trời, đèn lồng và quỷ hỏa vẫn như trước không có bao nhiêu thay đổi.

“Hạ Hầu gia tộc qua nhiều năm như vậy quả nhiên là đối tượng lợi dụng tốt nhất. Nhân loại...... Đích xác rất điên cuồng. Không phải sao? Tiêu Thạch?”

Phía sau, một đôi chân chậm rãi đi đến.

Hạ Hầu Tiêu Thạch.

“Nữ phó kia là ngươi phái tới sao?”

Hạ Hầu Tiêu Thạch, Linh, cũng chính là phụ tử Hầu Tước cùng Dante hai người.

Linh cười lạnh nói:“Nữ phó? Ngươi đang nói cái gì?”

“Cái nữ nhân dùng chủy thủ đâm ngươi bị thương đồng thời cướp đi bàn đồ kia. Từ bắt đầu ngươi đã cố ý muốn làm như vậy. Ngươi muốn khiến tấm bản đồ kia bị ‘Hắn’...... Cũng chính là Tần Quảng vương thu được. Làm như vậy là muốn bức bách gia tộc tiến vào Diêm La điện, cướp lấy Sinh Tử bộ. Thứ ngươi muốn, ngay từ lúc bắt đầu chính là Sinh Tử bộ.”

Linh gặp biến không sợ hãi, lắc đầu nói:“Ngươi dường như rất có thiên phú tưởng tượng.”

“Ngươi muốn Sinh Tử bộ. Như vậy...... Là vì cái gì? Để ta phỏng đoán một chút......” Hạ Hầu Tiêu Thạch đi lên phía trước, sóng vai cùng Linh đứng một chỗ.

“Nga? Thử nói nghe xem.”

“Linh, nghe nói con số này chưa bao giờ đổi người. Ngươi là người tồn tại từ đời gia chủ trước. Nhưng...... Ngươi chỉ sợ cũng không phải dùng thủ đoạn tu đạo kéo dài sinh mệnh, thủ đoạn ngươi sử dụng, chính là bóp méo Sinh Tử bộ!”

“Bóp méo Sinh Tử bộ?”

“Không sai, cho nên ngươi mới có thể sống đến bây giờ. Nhưng kéo dài tuổi thọ cũng vô pháp khiến ngươi tu thành Địa Tiên, cho nên, ngươi cần phải lấy được Sinh Tử bộ. Đây chính là mục đích của ngươi.”

Máu......

Âm khí trước mắt biến thành đỏ như máu.

Cảnh tượng Diệp Tưởng nhìn thấy chính là như vậy.

“Ta từng trong một cuốn điển tịch đọc qua chút nội dung đặc thù.” Hạ Hầu Tiêu Thạch tiếp tục chậm rãi mà nói:“Trong Sinh Tử bộ, cái chết của con người có thể vì âm đức hay ảnh hưởng của nghiệp lực mà sinh ra thay đổi. Thế nhưng...... có thực là như thế sao?”

Cái chết của con người không phải do những thứ này quyết định.

Là cái gì quyết định con người chú định phải bị trói buộc thọ hạn bởi Sinh Tử bộ?

Diệp Tưởng nhìn thấy được bản thể nguyền rủa.

Đó không phải quỷ hồn khủng bố hay Quỷ Vương hung tàn.

Vỏn vẹn chỉ có vô số máu tươi.

Tàn ảnh Quỷ hồn vài ngàn năm qua như ẩn như hiện lóe lên ở nơi này.

Trước mắt là một quảng trường rộng lớn, trung tâm quảng trường là một bình đài cự đại, phía trên có mấy quầng sáng. Mà vô số máu tươi cấu thành âm khí tập trung tại đó!

“Đây là...... Nơi nào?”

Trên Vọng Hương đài, Hạ Hầu Tiêu Thạch đem ánh mắt nhìn về phía Linh bên cạnh.

“Ngươi đến cùng...... Là loại người nào?”

Còn không đợi Linh trả lời, Hạ Hầu Tiêu Thạch đã tiếp tục nói:“Ngươi không cần nói dối. Ta lấy tâm ma thề, ta có thể nguyện ý trung thành với ngươi, vì ngươi đoạt lấy Sinh Tử bộ! Ta là người phân gia, sớm hay muộn đều sẽ trở thành con cờ trong tay gia chủ, cùng là như thế, ta muốn biết chân tướng!”

Lấy tâm ma thề đối với người tu đạo mà nói, chính là lời thề không thể phá!

Linh vẫn như trước nhìn chăm chú phương hướng quỷ miếu kia.

“Ta, từng là một hồn phách vốn nên rơi Ngạ Quỷ đạo luân hồi. Nhưng ở trong sinh tử bộ, dương thọ của ta căn bản không phải kết thúc vào thời điểm đó!”[ chưa xong còn tiếp ]

ps: Rốt cuộc một trăm chương......
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện