Lâm thị đột nhiên cảm thấy từng trận lửa nóng bốc lên bừng bừng trên mặt, Tần Tương đã gây ra chuyện như vậy thì bà càng không nên nhập kinh tránh mất mặt. Nhưng thực tế bà không những vào kinh lại còn đại náo một trận, đây thật sự là quá mức thất lễ rồi!
Lâm thị cười khổ nhìn Vãn Hà, "Vì sao ngươi không đi theo Tương Nhi?"
Vãn Hà rụt người lại rồi cúi đầu, "Nô tỳ không dám đi..."
Lâm thị thở dài, Vãn Hà cũng đỏ bừng mắt nói, "Từ nhỏ nô tỳ đã chăm sóc tiểu thư, người cũng biết tình cảm của nô tỳ đối với tiểu thư. Nhưng lần này là Thành vương, nô tỳ thật sự sợ hãi, sống đến giờ nô tỳ cảm thấy Hầu phủ chính là nơi tốt nhất rồi, thế nhưng ở Hầu phủ nô tỳ vẫn luôn nơm nớp sợ hãi chứ đừng nói là đến Thành vương phủ. Nô tỳ thật sự rất sợ..."
Nói xong Vãn Hà lại quỳ xuống đất nói, "Nô tỳ phản bội tiểu thư, xin phu nhân thứ tội. Ban đầu nô tỳ nói là sẽ quay về Cẩm Châu hầu hạ người, nhưng Cẩm Châu quá xa nên Hầu gia mới để cho nô tỳ cứ đi theo Lục tiểu thư trước đã."
Lâm thị lại nói, "Lục tiểu thư đối xử với ngươi tốt không?"
Vãn Hà gật đầu, "Lục tiểu thư đối xử với nô tỳ rất tốt, sau khi Lục tiểu thư đến kinh thành thì đã thay đổi rất nhiều. Hiện giờ Lục tiểu thư thân thiết với Quận chúa như tỷ muội ruột thịt, mà Quận chúa cũng đối xử với hạ nhân vô cùng tốt."
Lâm thị nhớ đến sáng nay Tần Sương ở chung với Tần Hoan, trước đây lúc còn ở Cẩm Châu thì người thích bắt nạt Tần Hoan nhất chính là Tần Sương. Nhưng hôm nay, 2 người lại có thể thân mật khăng khít đến mức ngủ chung một chỗ.
Lâm thị nhắm mắt lại, trong lòng vẫn cực kỳ đau đớn.
Tần Tương không nghe lời bà nói, bà muốn Tần Tương giao hảo với Tần Hoan nhưng Tần Tương lại hoàn toàn không nghe theo. Nếu Tần Tương có thể tiến bộ giống như Tần Sương thế này thì sao có thể gây ra thảm kịch giống hôm nay được? Lâm thị hít vào một hơi, "Còn 2 ngày nữa Tần Sương sẽ xuất giá phải không?"
Vãn Hà gật đầu, Lâm thị lại thở dài, "Ta vẫn nên quay về Cẩm Châu thôi, lúc đó ngươi quay về cùng với ta đi, dù gì ngươi cũng không phải người bên cạnh Lục tiểu thư cho nên con bé có đối xử tốt với ngươi thì trong lòng ngươi cũng vẫn dễ chịu gì."
Vãn Hà lập tức gật đầu, trước đây Vãn Hà đi theo Tần Tương nên đã biết rất nhiều chuyện, hiện tại ở bên cạnh Tần Sương rồi, mặc dù Tần Sương không nói gì nhưng đáy lòng nàng thật sự cũng có chút chột dạ. Chi bằng nàng theo Lâm thị quay về Tần phủ ở Cẩm Châu, sẽ không còn nơm nớp lo sợ như khi ở kinh thành này nữa.
"Phu nhân cứ thế quay về ư? Không đến gặp tiểu thư sao?"
Lâm thị hít sâu một hơi, "Nếu đã đến rồi thì chắc chắn là phải gặp, có điều chuyện này ta không an bài được, còn phải nhờ đến Hầu gia hỗ trợ. Đợi gặp nó một lần rồi ta mới quay về..."
Lâm thị nhắm mắt lại, việc này đương nhiên phải nhờ Hầu phủ hỗ trợ, bà phải đến cầu xin Tần Thuật rồi.
Nghe nói Lâm thị đã tỉnh lại nên Hồ thị dẫn theo Tần Sương và Tần Hoan, còn có Tần Triều Vũ đến thăm Lâm thị. Lâm thị vừa nhìn thấy Hồ thị đến thì lập tức kéo tay bà nói, "Đại tẩu, thật sự xin lỗi, hôm nay là ta thất lễ rồi, ta xin nhận lỗi với Đại tẩu."
Hồ thị lập tức đè tay Lâm thị lại, "Đệ muội tuyệt đối đừng nên như vậy, ta cũng có nữ nhi nên ta hiểu được đệ muội đang nghĩ gì. Chuyện này ta không trách muội, muội đi đường xa đến đây nên thân thể mệt mỏi suy sụp, chúng ta đều là người 1 nhà nên đừng nói mấy chuyện này nữa. Vốn dĩ tối nay làm một bữa cơm vì muội nhưng thấy thân thể muội không tốt nên miễn đi, muội phải mau chóng hồi phục mới tốt."
Lâm thị cười khổ một tiếng, "Đại tẩu, mặc dù chúng ta không gặp nhau nhiều lắm nhưng danh tiếng hiền thục của Đại tẩu ra đều đã được nghe. Hiện tại sự việc đã nói rõ ràng rồi, ta cũng không khách khí với Đại tẩu nữa. Đại tẩu, lần này ta đến đây chính là vì hôn sự của Tương Nhi, nhưng sự tình đã biến thành thế này ta cũng không dám oán hận, không chỉ không oán hận mà ta còn phải chịu tội với Đại ca Đại tẩu mới đúng. Tương Nhi đã suýt chút nữa gây ra đại họa cho Hầu phủ, thật sự không nên..."
Hồ thị nghe đến đây thì đáy lòng mới thoải mái đôi chút, giọng nói trở nên chân thành hơn, "Đệ muội không cần chịu tội gì cả, dù gì Tương Nhi cũng mới chỉ là đứa trẻ, sau này chỉ sợ con bé sẽ phải hối hận. Có điều bây giờ ván đã đóng thuyền rồi, chúng ta chẳng còn cách nào cả."
Lâm thị liền nói, "Chuyện này ta biết, cho nên ta có một yêu cầu quá đáng, ta muốn gặp Tần Tương một lần."
Hồ thị cũng đã dự liệu trước nên giờ nghe vậy chỉ trầm tư giây lát rồi nói, "Chúng ta đưa bái thiếp đến cửa thì cũng không hợp quy củ. Hiện tại Thành vương và Thái tử như nước với lửa nên chỉ sợ sẽ không thèm để ý gì đến bái thiếp của bọn ta. Cho nên đệ muội nếu muốn gặp Tần Tương chỉ e sẽ phải đích thân đến Thành vương phủ mà gặp..."
Trên mặt Lâm thị nóng bừng từng cơn, Tần Thuật nói không thừa nhận Tần Tương thì đương nhiên chẳng còn lý do gì để Tần Tương đến Hầu phủ cả. Một là Tần Tương gây ra chuyện phá hủy gia phong Tần thị, hai là cũng để chứng minh cho Thái tử thấy lập trường của Hầu phủ. Hiện tại Lâm thị nói muốn gặp thì đương nhiên Hầu phủ không thể nào gọi Tần Tương quay về, huống chi Tần Tương đã trở thành người của Thành vương, bọn họ gọi thì Tần Tương sẽ về sao?
Lâm thị gật đầu, "Được, ý của Đại tẩu ta đã hiểu rồi."
Hồ thị cũng nói, "Muội không cần phải lo lắng, muội muốn ngày nào đến gặp con bé? Ta sai người đưa muội đến Thành vương phủ là được."
Trong lòng Lâm thị lại đau đớn từng cơn, "Vậy thì ngày mai đi."
Hồ thị gật đầu, "Được, để ta an bài cho muội."
Lâm thị còn chưa khỏe lại nên chỉ nói thêm mấy câu nữa thì Hồ thị liền dẫn đám tiểu bối rời đi. Hôm nay đã bị chuyện này làm ảnh hưởng nên Tần Hoan không đến nha môn nữa, hôm sau còn phải thử giá y và lấy thêm đồ trang sức cho Tần Sương nên nàng chỉ dặn Bạch Anh đến nha môn một chuyến. Cũng trong buổi sáng hôm đó, Hầu phủ phái hộ vệ đưa Lâm thị đến Thành vương phủ, Hồ thị vẫn còn lo lắng cho nên lại bảo Vũ ma ma đi cùng.
Xe ngựa của Hầu phủ đi dọc theo con đường chủ đạo mà đến Thành vương phủ, Lâm thị nhìn ngắm sự phồn hoa nơi kinh thành thì vẻ mặt có chút hoảng hốt. Kinh thành là một nơi rất tốt, nhưng đến tuổi tác này của bà rồi thì lại không quen với sự ồn ào náo nhiệt thế này. Bà chỉ vén rèm lên nhìn ra ngoài mấy lần sau đó lại thấy tẻ nhạt mà thu hồi tầm mắt, trong lòng chỉ nghĩ đến lát nữa gặp được Tần Tương rồi mình phải nói thế nào mà thôi.
Chẳng bao lâu xe ngựa đã đến trước cửa Thành vương phủ, nơi này ở ngay sát Hoàng thành, cổng cao sân rộng, ngoài cửa còn có thị vệ đeo đao đứng canh gác. Xe ngựa vừa đến gần đã có thị vệ lập tức tiến đến, phu xe bên ngoài vội nói, "Vị Đại ca này, trong xe ngựa là phu nhân của Tần phủ, đến để cầu kiến Tần cô nương trong Vương phủ..."
Thị vệ canh gác ngoài cửa hất hàm, "Tần cô nương? Là Tần cô nương nào?"
Vẻ mặt phu xe khẽ biến, người của Hầu phủ vốn cũng chẳng ưa gì người của Thành vương phủ, nhưng vì hôm nay đến đây cùng Lâm thị cho nên cũng không thể hiện thái độ quá rõ ràng được. Bởi vậy phu xe đành cắn răng nói, "Chính là vị thị thiếp gần đây của Thành vương."
Thị vệ canh cửa ra vẻ bừng tỉnh rồi cười nói, "À, vậy thì mời vị tiểu ca này đến cửa hông, ở Thành vương phủ thì không có chuyện thân thích của thị thiếp được đi vào bằng cửa chính."
Thị vệ Thành vương phủ cũng không biết người ngồi trong xe ngựa chính là Lâm thị, nghe nói là Tần phủ nên hắn chỉ rằng là người của Hầu phủ đến mà thôi. Đối với người của Hầu phủ thì thị vệ Thành vương phủ cũng chẳng có thái độ tốt gì.
Vẻ mặt phu xe khẽ biến, nhưng trong kinh thành đa phần đều có quy định như vậy, người nhà của thị thiếp cũng không được coi là thân thích của Vương phủ nên bình thường chỉ có thể đi cửa hông. Phu xe bực bội gõ lên cửa xe, Vũ ma ma bên trong liền bất đắc dĩ nói, "Đi cửa hông thôi!"
Phu xe đành phải ảo não mà điều khiển xe ngựa đi về phía cửa hông...
Đến nơi, vừa nghe là người Tần phủ đến thì thị vệ canh cửa cũng chẳng cho chút sắc mặt tốt nào, hắn để cho xe ngựa đứng bên ngoài chờ rồi tự mình đi bẩm báo. Nhưng lầm đi bẩm báo này tốn tận nửa canh giờ.
Bên trong xe ngựa, mặt Lâm thị đã nóng đến mức có thể bốc ra lửa rồi.
Trong Thành vương phủ, Tần Tương đang vẽ lông mày, cài hoa lên đầu. Phùng Trầm Bích sắp vào phủ rồi cho nên mỗi ngày nàng đều phải nghĩ ra cách để mua vui cho Thành vương. Trước kia nàng ăn mặc vẫn luôn là mộc mạc thuần khiết, rất có tính chất của thư hương thế gia. Còn hiện tại càng lúc nàng càng tô điểm rực rỡ lên, nàng vừa mới cài hoa xong thì Tú Chi bước nhanh đến, "Tiểu thư! Người Tần phủ đến rồi!"
"Tần phủ?" Tần Tương đứng bật dậy, cực kỳ kinh ngạc.
Tú Chi vội vàng gật đầu, "Phải, là người gác cổng đến bẩm báo, hỏi người có muốn gặp hay không."
Hiện tại thị thiếp của Thành vương có 7-8 vị nhưng người được sủng ái nhất chính là Tần Tương cho nên đầy tớ cũng thật sự không dám quá mức làm càn. Nhưng khi tin tức truyền đến thì Tần Tương lại không nhanh không chậm, "Người đến là ai?"
Tú Chi hơi mơ hồ, "Đích xác là ai thì còn không biết, chỉ nói là phu nhân..."
"Đại bá mẫu?" Tần Tương không ngờ Lâm thị sẽ đến cho nên chỉ đoán đó là Hồ thị, nàng lập tức cười lạnh, "Bà ta đến đây làm gì? Chẳng phải đã từ mặt chất nữ này rồi sao..."
Tú Chi hừ nhẹ một tiếng, "Chuyện này thì nô tỳ cũng không biết, liệu có phải là đến để khuyên người rời khỏi Vương phủ không?"
Tần Tương suy nghĩ, thấy có vẻ như cũng có khả năng này cho nên mới chau mày hơi tức giận, "Bảo người đó cứ đợi bên ngoài là được, ta chỉnh trang xong liền đi qua đó!"
Đường đường là Hầu phủ phu nhân vào Vương phủ, không những phải đi cửa hông mà lại còn bị đưa đến chờ ở chỗ người gác cổng, đây thật sự là quá hạ thấp thể diện của Hầu phủ. Tú Chi hơi lo lắng nhưng Tần Tương lại cười lạnh, "Vương gia không thích Hầu phủ, không cần biết bà ta đến đây làm gì, ta không thể để cho bà ta vui vẻ được. Chẳng lẽ bây giờ ta vẫn còn đường lui hay sao?"
Tú Chi hiểu rõ rồi lập tức đi truyền lời.
Tần Tương lại lựa chọn một hồi, chọn lấy một bộ xiêm y đẹp nhất quý giá nhất rồi bảo Tú Chi thay cho mình.
Lâm thị thấy thị vệ của Thành vương phủ chỉ dẫn bà đế phòng nhỏ của người gác cổng liền chau mày, vẻ mặt lập tức trắng bệch, "Đây là có ý gì? Đây là đạo đãi khách của Thành vương phủ sao?"
Thị vệ không quen biết Lâm thị, mà người của Hầu phủ cùng với Vũ ma ma cũng không hề nói Lâm thị là mẫu thân ruột thịt của Tần Tương, mà có lẽ chính bản thân Lâm thị cũng không muốn nói ra thân phận của mình. Thị vệ thấy Lâm thị tức giận liền cười như không cười mà nói, "Đây là do bên trong căn dặn như vậy, vị phu nhân này vẫn nên chiếu theo như vậy thôi. Đương nhiên Thành vương phủ đãi khách không phải như vậy, là do mấy người các vị cũng không tính là khách mà thôi."
Thị vệ vênh váo tự đắc, Vũ ma ma vội vàng đỡ Lâm thị một tay, "Phu nhân đnừg nóng vội, trước mắt cứ chờ đã."
Phòng nhỏ này là nơi đám thị vệ nghỉ ngơi, không những đơn sơ mà còn tràn ngập mùi mồ hôi của nam tử. Trên bàn có một bình trà nguội, càng thất lễ đến cực điểm. Nhưng thị vệ kia lại không hề có ý định đi thay trà mới mà chỉ cợt nhả nhìn Lâm thị mấy cái sau đó xoay người đi ra ngoài. Thị vệ vừa đi thì Lâm thị tức đến mức đập bốp một cái xuống bàn!
Vũ ma ma nhìn thế cũng chỉ đành mỉm cười, vị Ngũ tiểu thư này biết rõ người Tần phủ đến đây mà vẫn đối xử như vậy, quả nhiên là cố ý hạ thấp thể diện của Hầu phủ... Vũ ma ma thầm lắc đầu trong lòng, cũng may là một kẻ bạch nhãn lang thế này đã tời khỏi Hầu phủ rồi, nếu như Hầu gia thật sự vì nàng ta mà vào cung náo loạn một trận thì đúng là quá bất lợi với Hầu phủ!
Nhưng đại khái là Ngũ tiểu thư cũng không thể ngờ được người đến không phải ai khác mà chính là mẫu thân ruột của nàng!
Đợi thêm khoảng nửa canh giờ nữa, mới nghe thấy tiếng bước trên bên ngoài, tên thị vệ vừa rồi cũng coi như cung kính, "Cửu di nương, người Tần phủ đang ở bên trong..."
Tần Tương nghe vậy liền lười nhác nói, "Biết rồi, Tú Chi..."
Tú Chi lập tức tiến lên ban thưởng, thị vệ cầm bạc xong nói một tiếng tạ ơn rồi mới lui xuống.
Tần Tương nhìn vào gian phòng chật hẹp kia, chỉnh chỉnh lại y phục của chính mình xong mới bước vào bên trong, "Đang yên lành vậy mà người Hầu phủ lại đến đây, ta thật muốn nhìn xem người đến là..."
Chữ 'ai' còn chưa thốt ra miệng thì Tần Tương chợt nhìn thấy Lâm thị ngồi ở mép bàn.
Lâm thị đã tiều tụy hơn nhiều so với trước đây, nhìn dáng vẻ già nua hơn ít nhất 10 tuổi, bà mặc một bộ váy vải sợi mộc mạc khiến cho cả người càng có vẻ ốm yếu hơn. Tần Tương đột nhiên dừng sững lại ngoài cửa, không thể nào ngờ được người đến lại là Lâm thị!
Nàng không tin nổi mà trợn trừng mắt, một lúc lâu sau mới khẽ nói, "Mẫu, mẫu thân... Sao người lại đến đây?"
Tần Tương dừng lại không bước tiếp nữa, nàng nhìn Lâm thị như vậy thì trong lòng lại cực độ hoảng hốt.
Lâm thị ưỡn thẳng sống lưng ngồi ở gian phòng vừa chật hẹp vừa tối tăm này, trên người bao phủ bởi một baafyu không khí vừa đau thương vừa chết tâm. Bà chậm rãi quay đầu lại, nhìn Tần Tương ăn mặc trang điểm xinh đẹp như vậy thì đột nhiên cảm thấy được hôm qua Hồ thị đã nói giảm nói tránh đi nhiều rồi. Từng chút từng chút một đều là Tần Tương tự mình giành lấy, nàng không hề có chút không cam lòng hay uất ức nào cả mà thậm chí còn lấy đó làm kiêu ngạo. Hôm nay nàng còn tận lực dùng thủ đoạn thế này để hạ thấp thể diện Hầu phủ, đây chính là nữ nhi của bà đó, thật sự là nữ nhi cả bà...
"Mẫu thân... Con không biết là người đến..."
Tần Tương nhìn vào ánh mắt Lâm thị liền hiểu được Lâm thị đang nghĩ gì cho nên nàng lại càng sợ hãi. Nàng có thể dứt khoát cắt đứt quan hệ với đám người Tần Thuật thế nhưng nàng không dám để cho Lâm thị biết được những chuyện nàng làm. Vậy mà hiện giờ, Lâm thị đã biết cả rồi.
Tần Tương lập tức luống cuống, nàng tiến lên 2 bước rồi lại không biết phải nói gì nữa. Nàng mặc bộ xiêm y đẹp đẽ quý giá nhất là để đến đây diễu võ giương oai, định để nói cho Hồ thị biết bản thân mình sống tốt đến nhường nào. Nhưng vừa thấy được Lâm thị, những thứ tơ lụa quý giá đẹp đẽ cùng với trang sức vàng chói mắt trên người nàng đều khiến cho nàng hoảng hốt. Lâm thị là người hiểu nàng nhất, cho nên nàng có trang bị kín kẽ như vậy thì Lâm thị chỉ liếc nhìn một cái cũng đã nhìn ra được dáng vẻ vốn dĩ của nàng. Bởi vậy những tơ lụa và trang sức này lập tức trở nên cực kỳ châm chọc.
Tần Tương luống cuống chân tay, hốc mắt cũng đỏ ửng lên, "Mẫu thân, sao người lại đến đây?"
Lâm thị đứng dậy, trong mắt tràn đầy sự đau lòng cộng thêm thất vọng, bà mím chặt môi lại sau đó nhắm mắt. Truyện được đăng tại Wattpad bởi HeLiX! Đến lúc bà mở mắt trở lại thì trong mắt chỉ còn lại sự lạnh nhạt, "Ta nghe nói hôn sự của ngươi xảy ra biến cố cho nên mới vào kinh để hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." Nói xong Lâm thị lại liếc nhìn Tần Tương từ trên xuống dưới, "Hiện tại ta đã hiểu rồi, hôm nay đến gặp ngươi một lần xong ta liền về Cẩm Châu luôn."
Nói xong Lâm thị lại nhìn thoáng qua gian phòng này rồi cười trào phúng, "Cũng coi như ta đã đến Thành vương phủ rồi."
Tần Tương lập tức tiến lên giữ chặt lấy tay Lâm thị, nàng thoáng nhìn Vũ ma ma rồi cấp bách nói, "Mẫu thân, không phải như người đang nghĩ đâu, có phải bọn họ đã nói gì rồi không? Mẫu thân, người đừng tin lời bọn họ, nữ nhi không hề thẹn với lương tâm! Mẫu thân, nếu người đã đến đây rồi thì ở lại kinh thành đi, con bảo Vương gia mua cho người một tòa đại trạch. Người ở lại đây còn có thể hưởng phúc cùng với nữ nhi."
Lâm thị cười mà như mếu, "Hưởng phúc? Nữ nhi mà ta nâng trong lòng bàn tay từ bé đến lớn, hiện tại lại đi làm thiếp cho người ta, thậm chí còn bị trục xuất ra khỏi gia tộc. Ta chỉ cảm thấy nhục nhã chứ phúc ở chỗ nào?"
Vẻ mặt Tần Tương lập tức biến đổi, nàng nhìn chằm chằm vào Vũ ma ma, "Mẫu thân, người đừng tin lời bọn họ nói! Nữ nhi không phải như người nghĩ đâu, con vốn định để chuyện này êm xuống rồi mới nói cho người, nhưng... nhưng không ngờ người lại đến kinh thành rồi... Mẫu thân, nữ nhi rất nhớ người, người ở lại đây đi, nữ nhi sẽ tự mình giải thích toàn bộ mọi chuyện cho người..."
Lâm thị nghe Tần Tương nói đến đây thì cũng không kiềm chế nổi nữa, hốc mắt bà lại đỏ lên, trong mắt chỉ có đau đớn, "Giải thích? Ngươi có tư tình với Thành vương là giả sao? Ngươi đã định hôn với Tiết gia rồi nhưng tự mình hủy hoại cũng là giả sao?"
Tần Tương biến sắc, "Mẫu thân, không phải như người nghĩ đâu... Hiện tại con đã vào Thành vương phủ, con sống cực kỳ tốt... Người có thấy không, con sống cực tốt..." Tần Tương buông tay Lâm thị ra, nàng giơ tay lên để cho Lâm thị nhìn thấy được y phục hoa lệ của chính mình.
Lâm thị nhìn Tần Tương như vậy lập tức vung tay lên giáng cho Tần Tương một cái tát!
Cái tát này vừa nặng vừa vang dội, lập tức khiến cho mặt Tần Tương lệch hẳn về 1 bên. Nước mắt Lâm thị lã chã rơi xuống, "Ta cứ tưởng rằng Hầu phủ đối xử với ngươi không tốt, muội muội tệ bạc với ngươi, cái tát này suýt chút nữa ta đã đánh lên mặt muội muội ngươi rồi. Nhưng hôm nay ta đã hiểu được, toàn bộ chuyện này đều do bản thân ngươi lựa chọn. Một khi đã như vậy, sau này ngươi cứ ở lại Thành vương phủ hưởng thụ vinh hoa phú quý của ngươi đi, ta chỉ là một Tam phu nhân của Tần thị, không xứng làm mẫu thân của Cửu di nương Thành vương phủ..."
Lâm thị nói xong câu này liền đẩy Tần Tương sang bên cạnh rồi tự mình đi ra ngoài, Vũ ma ma thấy thế lập tức đuổi theo. Thấy mọi người đã đi ra ngoài rồi thì Tần Tương mới phản ứng kịp, nàng vác nguyên khuôn mặt in hằn dấu vết 5 ngón tay mà đuổi theo ra ngoài nhưng chỉ còn thấy được bóng dáng đang bước lên xe ngựa ở rất xa. Tần Tương đứng ổn định lại ở cạnh cửa hông, nàng cảm thấy toàn bộ khí lực trên người đều đã cạn kiệt cả rồi.
Hết quyển 3 rồi, sang quyển 4 để đọc tiếp nhé các fen!
Lâm thị cười khổ nhìn Vãn Hà, "Vì sao ngươi không đi theo Tương Nhi?"
Vãn Hà rụt người lại rồi cúi đầu, "Nô tỳ không dám đi..."
Lâm thị thở dài, Vãn Hà cũng đỏ bừng mắt nói, "Từ nhỏ nô tỳ đã chăm sóc tiểu thư, người cũng biết tình cảm của nô tỳ đối với tiểu thư. Nhưng lần này là Thành vương, nô tỳ thật sự sợ hãi, sống đến giờ nô tỳ cảm thấy Hầu phủ chính là nơi tốt nhất rồi, thế nhưng ở Hầu phủ nô tỳ vẫn luôn nơm nớp sợ hãi chứ đừng nói là đến Thành vương phủ. Nô tỳ thật sự rất sợ..."
Nói xong Vãn Hà lại quỳ xuống đất nói, "Nô tỳ phản bội tiểu thư, xin phu nhân thứ tội. Ban đầu nô tỳ nói là sẽ quay về Cẩm Châu hầu hạ người, nhưng Cẩm Châu quá xa nên Hầu gia mới để cho nô tỳ cứ đi theo Lục tiểu thư trước đã."
Lâm thị lại nói, "Lục tiểu thư đối xử với ngươi tốt không?"
Vãn Hà gật đầu, "Lục tiểu thư đối xử với nô tỳ rất tốt, sau khi Lục tiểu thư đến kinh thành thì đã thay đổi rất nhiều. Hiện giờ Lục tiểu thư thân thiết với Quận chúa như tỷ muội ruột thịt, mà Quận chúa cũng đối xử với hạ nhân vô cùng tốt."
Lâm thị nhớ đến sáng nay Tần Sương ở chung với Tần Hoan, trước đây lúc còn ở Cẩm Châu thì người thích bắt nạt Tần Hoan nhất chính là Tần Sương. Nhưng hôm nay, 2 người lại có thể thân mật khăng khít đến mức ngủ chung một chỗ.
Lâm thị nhắm mắt lại, trong lòng vẫn cực kỳ đau đớn.
Tần Tương không nghe lời bà nói, bà muốn Tần Tương giao hảo với Tần Hoan nhưng Tần Tương lại hoàn toàn không nghe theo. Nếu Tần Tương có thể tiến bộ giống như Tần Sương thế này thì sao có thể gây ra thảm kịch giống hôm nay được? Lâm thị hít vào một hơi, "Còn 2 ngày nữa Tần Sương sẽ xuất giá phải không?"
Vãn Hà gật đầu, Lâm thị lại thở dài, "Ta vẫn nên quay về Cẩm Châu thôi, lúc đó ngươi quay về cùng với ta đi, dù gì ngươi cũng không phải người bên cạnh Lục tiểu thư cho nên con bé có đối xử tốt với ngươi thì trong lòng ngươi cũng vẫn dễ chịu gì."
Vãn Hà lập tức gật đầu, trước đây Vãn Hà đi theo Tần Tương nên đã biết rất nhiều chuyện, hiện tại ở bên cạnh Tần Sương rồi, mặc dù Tần Sương không nói gì nhưng đáy lòng nàng thật sự cũng có chút chột dạ. Chi bằng nàng theo Lâm thị quay về Tần phủ ở Cẩm Châu, sẽ không còn nơm nớp lo sợ như khi ở kinh thành này nữa.
"Phu nhân cứ thế quay về ư? Không đến gặp tiểu thư sao?"
Lâm thị hít sâu một hơi, "Nếu đã đến rồi thì chắc chắn là phải gặp, có điều chuyện này ta không an bài được, còn phải nhờ đến Hầu gia hỗ trợ. Đợi gặp nó một lần rồi ta mới quay về..."
Lâm thị nhắm mắt lại, việc này đương nhiên phải nhờ Hầu phủ hỗ trợ, bà phải đến cầu xin Tần Thuật rồi.
Nghe nói Lâm thị đã tỉnh lại nên Hồ thị dẫn theo Tần Sương và Tần Hoan, còn có Tần Triều Vũ đến thăm Lâm thị. Lâm thị vừa nhìn thấy Hồ thị đến thì lập tức kéo tay bà nói, "Đại tẩu, thật sự xin lỗi, hôm nay là ta thất lễ rồi, ta xin nhận lỗi với Đại tẩu."
Hồ thị lập tức đè tay Lâm thị lại, "Đệ muội tuyệt đối đừng nên như vậy, ta cũng có nữ nhi nên ta hiểu được đệ muội đang nghĩ gì. Chuyện này ta không trách muội, muội đi đường xa đến đây nên thân thể mệt mỏi suy sụp, chúng ta đều là người 1 nhà nên đừng nói mấy chuyện này nữa. Vốn dĩ tối nay làm một bữa cơm vì muội nhưng thấy thân thể muội không tốt nên miễn đi, muội phải mau chóng hồi phục mới tốt."
Lâm thị cười khổ một tiếng, "Đại tẩu, mặc dù chúng ta không gặp nhau nhiều lắm nhưng danh tiếng hiền thục của Đại tẩu ra đều đã được nghe. Hiện tại sự việc đã nói rõ ràng rồi, ta cũng không khách khí với Đại tẩu nữa. Đại tẩu, lần này ta đến đây chính là vì hôn sự của Tương Nhi, nhưng sự tình đã biến thành thế này ta cũng không dám oán hận, không chỉ không oán hận mà ta còn phải chịu tội với Đại ca Đại tẩu mới đúng. Tương Nhi đã suýt chút nữa gây ra đại họa cho Hầu phủ, thật sự không nên..."
Hồ thị nghe đến đây thì đáy lòng mới thoải mái đôi chút, giọng nói trở nên chân thành hơn, "Đệ muội không cần chịu tội gì cả, dù gì Tương Nhi cũng mới chỉ là đứa trẻ, sau này chỉ sợ con bé sẽ phải hối hận. Có điều bây giờ ván đã đóng thuyền rồi, chúng ta chẳng còn cách nào cả."
Lâm thị liền nói, "Chuyện này ta biết, cho nên ta có một yêu cầu quá đáng, ta muốn gặp Tần Tương một lần."
Hồ thị cũng đã dự liệu trước nên giờ nghe vậy chỉ trầm tư giây lát rồi nói, "Chúng ta đưa bái thiếp đến cửa thì cũng không hợp quy củ. Hiện tại Thành vương và Thái tử như nước với lửa nên chỉ sợ sẽ không thèm để ý gì đến bái thiếp của bọn ta. Cho nên đệ muội nếu muốn gặp Tần Tương chỉ e sẽ phải đích thân đến Thành vương phủ mà gặp..."
Trên mặt Lâm thị nóng bừng từng cơn, Tần Thuật nói không thừa nhận Tần Tương thì đương nhiên chẳng còn lý do gì để Tần Tương đến Hầu phủ cả. Một là Tần Tương gây ra chuyện phá hủy gia phong Tần thị, hai là cũng để chứng minh cho Thái tử thấy lập trường của Hầu phủ. Hiện tại Lâm thị nói muốn gặp thì đương nhiên Hầu phủ không thể nào gọi Tần Tương quay về, huống chi Tần Tương đã trở thành người của Thành vương, bọn họ gọi thì Tần Tương sẽ về sao?
Lâm thị gật đầu, "Được, ý của Đại tẩu ta đã hiểu rồi."
Hồ thị cũng nói, "Muội không cần phải lo lắng, muội muốn ngày nào đến gặp con bé? Ta sai người đưa muội đến Thành vương phủ là được."
Trong lòng Lâm thị lại đau đớn từng cơn, "Vậy thì ngày mai đi."
Hồ thị gật đầu, "Được, để ta an bài cho muội."
Lâm thị còn chưa khỏe lại nên chỉ nói thêm mấy câu nữa thì Hồ thị liền dẫn đám tiểu bối rời đi. Hôm nay đã bị chuyện này làm ảnh hưởng nên Tần Hoan không đến nha môn nữa, hôm sau còn phải thử giá y và lấy thêm đồ trang sức cho Tần Sương nên nàng chỉ dặn Bạch Anh đến nha môn một chuyến. Cũng trong buổi sáng hôm đó, Hầu phủ phái hộ vệ đưa Lâm thị đến Thành vương phủ, Hồ thị vẫn còn lo lắng cho nên lại bảo Vũ ma ma đi cùng.
Xe ngựa của Hầu phủ đi dọc theo con đường chủ đạo mà đến Thành vương phủ, Lâm thị nhìn ngắm sự phồn hoa nơi kinh thành thì vẻ mặt có chút hoảng hốt. Kinh thành là một nơi rất tốt, nhưng đến tuổi tác này của bà rồi thì lại không quen với sự ồn ào náo nhiệt thế này. Bà chỉ vén rèm lên nhìn ra ngoài mấy lần sau đó lại thấy tẻ nhạt mà thu hồi tầm mắt, trong lòng chỉ nghĩ đến lát nữa gặp được Tần Tương rồi mình phải nói thế nào mà thôi.
Chẳng bao lâu xe ngựa đã đến trước cửa Thành vương phủ, nơi này ở ngay sát Hoàng thành, cổng cao sân rộng, ngoài cửa còn có thị vệ đeo đao đứng canh gác. Xe ngựa vừa đến gần đã có thị vệ lập tức tiến đến, phu xe bên ngoài vội nói, "Vị Đại ca này, trong xe ngựa là phu nhân của Tần phủ, đến để cầu kiến Tần cô nương trong Vương phủ..."
Thị vệ canh gác ngoài cửa hất hàm, "Tần cô nương? Là Tần cô nương nào?"
Vẻ mặt phu xe khẽ biến, người của Hầu phủ vốn cũng chẳng ưa gì người của Thành vương phủ, nhưng vì hôm nay đến đây cùng Lâm thị cho nên cũng không thể hiện thái độ quá rõ ràng được. Bởi vậy phu xe đành cắn răng nói, "Chính là vị thị thiếp gần đây của Thành vương."
Thị vệ canh cửa ra vẻ bừng tỉnh rồi cười nói, "À, vậy thì mời vị tiểu ca này đến cửa hông, ở Thành vương phủ thì không có chuyện thân thích của thị thiếp được đi vào bằng cửa chính."
Thị vệ Thành vương phủ cũng không biết người ngồi trong xe ngựa chính là Lâm thị, nghe nói là Tần phủ nên hắn chỉ rằng là người của Hầu phủ đến mà thôi. Đối với người của Hầu phủ thì thị vệ Thành vương phủ cũng chẳng có thái độ tốt gì.
Vẻ mặt phu xe khẽ biến, nhưng trong kinh thành đa phần đều có quy định như vậy, người nhà của thị thiếp cũng không được coi là thân thích của Vương phủ nên bình thường chỉ có thể đi cửa hông. Phu xe bực bội gõ lên cửa xe, Vũ ma ma bên trong liền bất đắc dĩ nói, "Đi cửa hông thôi!"
Phu xe đành phải ảo não mà điều khiển xe ngựa đi về phía cửa hông...
Đến nơi, vừa nghe là người Tần phủ đến thì thị vệ canh cửa cũng chẳng cho chút sắc mặt tốt nào, hắn để cho xe ngựa đứng bên ngoài chờ rồi tự mình đi bẩm báo. Nhưng lầm đi bẩm báo này tốn tận nửa canh giờ.
Bên trong xe ngựa, mặt Lâm thị đã nóng đến mức có thể bốc ra lửa rồi.
Trong Thành vương phủ, Tần Tương đang vẽ lông mày, cài hoa lên đầu. Phùng Trầm Bích sắp vào phủ rồi cho nên mỗi ngày nàng đều phải nghĩ ra cách để mua vui cho Thành vương. Trước kia nàng ăn mặc vẫn luôn là mộc mạc thuần khiết, rất có tính chất của thư hương thế gia. Còn hiện tại càng lúc nàng càng tô điểm rực rỡ lên, nàng vừa mới cài hoa xong thì Tú Chi bước nhanh đến, "Tiểu thư! Người Tần phủ đến rồi!"
"Tần phủ?" Tần Tương đứng bật dậy, cực kỳ kinh ngạc.
Tú Chi vội vàng gật đầu, "Phải, là người gác cổng đến bẩm báo, hỏi người có muốn gặp hay không."
Hiện tại thị thiếp của Thành vương có 7-8 vị nhưng người được sủng ái nhất chính là Tần Tương cho nên đầy tớ cũng thật sự không dám quá mức làm càn. Nhưng khi tin tức truyền đến thì Tần Tương lại không nhanh không chậm, "Người đến là ai?"
Tú Chi hơi mơ hồ, "Đích xác là ai thì còn không biết, chỉ nói là phu nhân..."
"Đại bá mẫu?" Tần Tương không ngờ Lâm thị sẽ đến cho nên chỉ đoán đó là Hồ thị, nàng lập tức cười lạnh, "Bà ta đến đây làm gì? Chẳng phải đã từ mặt chất nữ này rồi sao..."
Tú Chi hừ nhẹ một tiếng, "Chuyện này thì nô tỳ cũng không biết, liệu có phải là đến để khuyên người rời khỏi Vương phủ không?"
Tần Tương suy nghĩ, thấy có vẻ như cũng có khả năng này cho nên mới chau mày hơi tức giận, "Bảo người đó cứ đợi bên ngoài là được, ta chỉnh trang xong liền đi qua đó!"
Đường đường là Hầu phủ phu nhân vào Vương phủ, không những phải đi cửa hông mà lại còn bị đưa đến chờ ở chỗ người gác cổng, đây thật sự là quá hạ thấp thể diện của Hầu phủ. Tú Chi hơi lo lắng nhưng Tần Tương lại cười lạnh, "Vương gia không thích Hầu phủ, không cần biết bà ta đến đây làm gì, ta không thể để cho bà ta vui vẻ được. Chẳng lẽ bây giờ ta vẫn còn đường lui hay sao?"
Tú Chi hiểu rõ rồi lập tức đi truyền lời.
Tần Tương lại lựa chọn một hồi, chọn lấy một bộ xiêm y đẹp nhất quý giá nhất rồi bảo Tú Chi thay cho mình.
Lâm thị thấy thị vệ của Thành vương phủ chỉ dẫn bà đế phòng nhỏ của người gác cổng liền chau mày, vẻ mặt lập tức trắng bệch, "Đây là có ý gì? Đây là đạo đãi khách của Thành vương phủ sao?"
Thị vệ không quen biết Lâm thị, mà người của Hầu phủ cùng với Vũ ma ma cũng không hề nói Lâm thị là mẫu thân ruột thịt của Tần Tương, mà có lẽ chính bản thân Lâm thị cũng không muốn nói ra thân phận của mình. Thị vệ thấy Lâm thị tức giận liền cười như không cười mà nói, "Đây là do bên trong căn dặn như vậy, vị phu nhân này vẫn nên chiếu theo như vậy thôi. Đương nhiên Thành vương phủ đãi khách không phải như vậy, là do mấy người các vị cũng không tính là khách mà thôi."
Thị vệ vênh váo tự đắc, Vũ ma ma vội vàng đỡ Lâm thị một tay, "Phu nhân đnừg nóng vội, trước mắt cứ chờ đã."
Phòng nhỏ này là nơi đám thị vệ nghỉ ngơi, không những đơn sơ mà còn tràn ngập mùi mồ hôi của nam tử. Trên bàn có một bình trà nguội, càng thất lễ đến cực điểm. Nhưng thị vệ kia lại không hề có ý định đi thay trà mới mà chỉ cợt nhả nhìn Lâm thị mấy cái sau đó xoay người đi ra ngoài. Thị vệ vừa đi thì Lâm thị tức đến mức đập bốp một cái xuống bàn!
Vũ ma ma nhìn thế cũng chỉ đành mỉm cười, vị Ngũ tiểu thư này biết rõ người Tần phủ đến đây mà vẫn đối xử như vậy, quả nhiên là cố ý hạ thấp thể diện của Hầu phủ... Vũ ma ma thầm lắc đầu trong lòng, cũng may là một kẻ bạch nhãn lang thế này đã tời khỏi Hầu phủ rồi, nếu như Hầu gia thật sự vì nàng ta mà vào cung náo loạn một trận thì đúng là quá bất lợi với Hầu phủ!
Nhưng đại khái là Ngũ tiểu thư cũng không thể ngờ được người đến không phải ai khác mà chính là mẫu thân ruột của nàng!
Đợi thêm khoảng nửa canh giờ nữa, mới nghe thấy tiếng bước trên bên ngoài, tên thị vệ vừa rồi cũng coi như cung kính, "Cửu di nương, người Tần phủ đang ở bên trong..."
Tần Tương nghe vậy liền lười nhác nói, "Biết rồi, Tú Chi..."
Tú Chi lập tức tiến lên ban thưởng, thị vệ cầm bạc xong nói một tiếng tạ ơn rồi mới lui xuống.
Tần Tương nhìn vào gian phòng chật hẹp kia, chỉnh chỉnh lại y phục của chính mình xong mới bước vào bên trong, "Đang yên lành vậy mà người Hầu phủ lại đến đây, ta thật muốn nhìn xem người đến là..."
Chữ 'ai' còn chưa thốt ra miệng thì Tần Tương chợt nhìn thấy Lâm thị ngồi ở mép bàn.
Lâm thị đã tiều tụy hơn nhiều so với trước đây, nhìn dáng vẻ già nua hơn ít nhất 10 tuổi, bà mặc một bộ váy vải sợi mộc mạc khiến cho cả người càng có vẻ ốm yếu hơn. Tần Tương đột nhiên dừng sững lại ngoài cửa, không thể nào ngờ được người đến lại là Lâm thị!
Nàng không tin nổi mà trợn trừng mắt, một lúc lâu sau mới khẽ nói, "Mẫu, mẫu thân... Sao người lại đến đây?"
Tần Tương dừng lại không bước tiếp nữa, nàng nhìn Lâm thị như vậy thì trong lòng lại cực độ hoảng hốt.
Lâm thị ưỡn thẳng sống lưng ngồi ở gian phòng vừa chật hẹp vừa tối tăm này, trên người bao phủ bởi một baafyu không khí vừa đau thương vừa chết tâm. Bà chậm rãi quay đầu lại, nhìn Tần Tương ăn mặc trang điểm xinh đẹp như vậy thì đột nhiên cảm thấy được hôm qua Hồ thị đã nói giảm nói tránh đi nhiều rồi. Từng chút từng chút một đều là Tần Tương tự mình giành lấy, nàng không hề có chút không cam lòng hay uất ức nào cả mà thậm chí còn lấy đó làm kiêu ngạo. Hôm nay nàng còn tận lực dùng thủ đoạn thế này để hạ thấp thể diện Hầu phủ, đây chính là nữ nhi của bà đó, thật sự là nữ nhi cả bà...
"Mẫu thân... Con không biết là người đến..."
Tần Tương nhìn vào ánh mắt Lâm thị liền hiểu được Lâm thị đang nghĩ gì cho nên nàng lại càng sợ hãi. Nàng có thể dứt khoát cắt đứt quan hệ với đám người Tần Thuật thế nhưng nàng không dám để cho Lâm thị biết được những chuyện nàng làm. Vậy mà hiện giờ, Lâm thị đã biết cả rồi.
Tần Tương lập tức luống cuống, nàng tiến lên 2 bước rồi lại không biết phải nói gì nữa. Nàng mặc bộ xiêm y đẹp đẽ quý giá nhất là để đến đây diễu võ giương oai, định để nói cho Hồ thị biết bản thân mình sống tốt đến nhường nào. Nhưng vừa thấy được Lâm thị, những thứ tơ lụa quý giá đẹp đẽ cùng với trang sức vàng chói mắt trên người nàng đều khiến cho nàng hoảng hốt. Lâm thị là người hiểu nàng nhất, cho nên nàng có trang bị kín kẽ như vậy thì Lâm thị chỉ liếc nhìn một cái cũng đã nhìn ra được dáng vẻ vốn dĩ của nàng. Bởi vậy những tơ lụa và trang sức này lập tức trở nên cực kỳ châm chọc.
Tần Tương luống cuống chân tay, hốc mắt cũng đỏ ửng lên, "Mẫu thân, sao người lại đến đây?"
Lâm thị đứng dậy, trong mắt tràn đầy sự đau lòng cộng thêm thất vọng, bà mím chặt môi lại sau đó nhắm mắt. Truyện được đăng tại Wattpad bởi HeLiX! Đến lúc bà mở mắt trở lại thì trong mắt chỉ còn lại sự lạnh nhạt, "Ta nghe nói hôn sự của ngươi xảy ra biến cố cho nên mới vào kinh để hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." Nói xong Lâm thị lại liếc nhìn Tần Tương từ trên xuống dưới, "Hiện tại ta đã hiểu rồi, hôm nay đến gặp ngươi một lần xong ta liền về Cẩm Châu luôn."
Nói xong Lâm thị lại nhìn thoáng qua gian phòng này rồi cười trào phúng, "Cũng coi như ta đã đến Thành vương phủ rồi."
Tần Tương lập tức tiến lên giữ chặt lấy tay Lâm thị, nàng thoáng nhìn Vũ ma ma rồi cấp bách nói, "Mẫu thân, không phải như người đang nghĩ đâu, có phải bọn họ đã nói gì rồi không? Mẫu thân, người đừng tin lời bọn họ, nữ nhi không hề thẹn với lương tâm! Mẫu thân, nếu người đã đến đây rồi thì ở lại kinh thành đi, con bảo Vương gia mua cho người một tòa đại trạch. Người ở lại đây còn có thể hưởng phúc cùng với nữ nhi."
Lâm thị cười mà như mếu, "Hưởng phúc? Nữ nhi mà ta nâng trong lòng bàn tay từ bé đến lớn, hiện tại lại đi làm thiếp cho người ta, thậm chí còn bị trục xuất ra khỏi gia tộc. Ta chỉ cảm thấy nhục nhã chứ phúc ở chỗ nào?"
Vẻ mặt Tần Tương lập tức biến đổi, nàng nhìn chằm chằm vào Vũ ma ma, "Mẫu thân, người đừng tin lời bọn họ nói! Nữ nhi không phải như người nghĩ đâu, con vốn định để chuyện này êm xuống rồi mới nói cho người, nhưng... nhưng không ngờ người lại đến kinh thành rồi... Mẫu thân, nữ nhi rất nhớ người, người ở lại đây đi, nữ nhi sẽ tự mình giải thích toàn bộ mọi chuyện cho người..."
Lâm thị nghe Tần Tương nói đến đây thì cũng không kiềm chế nổi nữa, hốc mắt bà lại đỏ lên, trong mắt chỉ có đau đớn, "Giải thích? Ngươi có tư tình với Thành vương là giả sao? Ngươi đã định hôn với Tiết gia rồi nhưng tự mình hủy hoại cũng là giả sao?"
Tần Tương biến sắc, "Mẫu thân, không phải như người nghĩ đâu... Hiện tại con đã vào Thành vương phủ, con sống cực kỳ tốt... Người có thấy không, con sống cực tốt..." Tần Tương buông tay Lâm thị ra, nàng giơ tay lên để cho Lâm thị nhìn thấy được y phục hoa lệ của chính mình.
Lâm thị nhìn Tần Tương như vậy lập tức vung tay lên giáng cho Tần Tương một cái tát!
Cái tát này vừa nặng vừa vang dội, lập tức khiến cho mặt Tần Tương lệch hẳn về 1 bên. Nước mắt Lâm thị lã chã rơi xuống, "Ta cứ tưởng rằng Hầu phủ đối xử với ngươi không tốt, muội muội tệ bạc với ngươi, cái tát này suýt chút nữa ta đã đánh lên mặt muội muội ngươi rồi. Nhưng hôm nay ta đã hiểu được, toàn bộ chuyện này đều do bản thân ngươi lựa chọn. Một khi đã như vậy, sau này ngươi cứ ở lại Thành vương phủ hưởng thụ vinh hoa phú quý của ngươi đi, ta chỉ là một Tam phu nhân của Tần thị, không xứng làm mẫu thân của Cửu di nương Thành vương phủ..."
Lâm thị nói xong câu này liền đẩy Tần Tương sang bên cạnh rồi tự mình đi ra ngoài, Vũ ma ma thấy thế lập tức đuổi theo. Thấy mọi người đã đi ra ngoài rồi thì Tần Tương mới phản ứng kịp, nàng vác nguyên khuôn mặt in hằn dấu vết 5 ngón tay mà đuổi theo ra ngoài nhưng chỉ còn thấy được bóng dáng đang bước lên xe ngựa ở rất xa. Tần Tương đứng ổn định lại ở cạnh cửa hông, nàng cảm thấy toàn bộ khí lực trên người đều đã cạn kiệt cả rồi.
Hết quyển 3 rồi, sang quyển 4 để đọc tiếp nhé các fen!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương