Tần Hoan lạnh lùng quát một tiếng hệt như dội một chậu nước lạnh lên đầu Lâm thị còn đang phẫn nộ. Lâm thị ngơ ngác nhìn Tần Hoan, "Tương Nhi làm ra chuyện gì? Con bé là một người cao ngạo như vậy, sao có thể đi làm thiếp cho người ta? Nếu như không xảy ra biến có gì, sao nó lại có thể... Lời này của ngươi rốt cuộc là có ý gì?"

Tần Hoan quẳng tay Lâm thị ra, mạnh đến mức khiến cho Lâm thị lùi hẳn vể sau 2 bước.

Hồ thị nhìn thấy thế liền thở dài thật dài, "Đệ muội, ta đã nói muội đừng nên nóng vội mà, vì sao ngay cả lời ta nói mà muội cũng không tin?"

Nếu trước đây Tần Hoan có thái độ như vậy nhất định Lâm thị sẽ nổi giận nhưng hôm nay thân phận nàng đã khác, cho nên nàng có lạnh lùng vô lễ hơn nữa thì Lâm thị cũng không dám nói gì thêm. Lâm thị đỏ mắt, vẻ mặt vẫn tràn đầy tuyệt vọng, "Đại tẩu, không phải ta không nghe, mà là lúc trước Đại ca muốn đón mấy đứa tiểu bối vào kinh thì ta không hề oán hận đến nửa câu, nghĩ rằng đến kinh thành rồi cũng coi như tìm một lối ra tốt cho đám tiểu bối. Nhưng hôm nay, Tương Nhi lại đến chỗ Thành vương làm thiếp!"

Lâm thị chỉ biết Thành vương là Hoàng tử, nhưng bà cũng có xuất thân thi thư thế gia, nếu như Tần Tương gả đến làm Trắc phi thì cũng thôi, đằng này lại làm thiếp thì chính là một vết nhơ bẩn cả đời, bà tuyệt đối không thể chấp nhận được. Cho dù Tần Tương có là đứa hồ đồ thì phu thê Trung Dũng hầu Tần Thuật kia lẽ nào là bù nhìn? Sao bọn họ lại có thể trơ mắt để cho Tương Nhi của bà đi làm thiếp chứ? Tần Hoan thấy Lâm thị khóc sướt mướt, Hồ thị muốn nói lại thôi thì thật sự nhìn không nổi nữa, nàng đành lên tiếng, "Đại bá mẫu, chuyện này nhất định phải để cho Tam thúc mẫu biết đầu đuôi sự việc. Vãn Hà vẫn còn ở đây, bảo Vãn Hà đến nói cho Tam thúc mẫu nghe đi."

Vãn Hà đã theo hầu hạ Tần Tương rất nhiều năm cho nên Lâm thị vừa nghe thấy tên Vãn Hà thì vẻ mặt lập tức biến đổi, "Được, gọi Vãn Hà đến đây, ta phải hỏi nó..."

So với hỏi Tần Sương thì Lâm thị càng tin tưởng Vãn Hà hơn, Hồ thị thở dài rồi liếc nhìn Vũ ma ma một cái. Vũ ma ma gật đầu, lập tức đi sang viện của Tần Sương còn Hồ thị lại tiến lên nói, "Đệ muội, đây là viện của Hoan Nhi, chúng ta đến tiền đường nói chuyện thôi. Hoan Nhi và Sương Nhi vừa mới ngủ dậy, để lát nữa bọn nó qua đó đi."

Lâm thị lau nước mắt, đại khái cũng nhận ra bản thân mình thất thố nên mới gật đầu đi ra ngoài. Hồ thị đi chậm lại 1 bước rồi quay đầu sang nhìn Tần Sương và Tần Hoan, "Tam đệ không còn nữa, Tam đệ muội chỉ còn lại có một mình cũng quá đáng thương. Hầu gia vốn định là chờ muội ấy nghỉ ngơi một chút cho khỏe lại rồi mới nhắc đến chuyện này, nhưng muội ấy lại quá nóng vội. Hai đứa các con chỉnh đốn lại một chút rồi lát nữa qua chính viện đi."

Tần Hoan và Tần Sương gật đầu, Hồ thị quay người lại đi theo sau Lâm thị.

Mọi người đi cả rồi thì Tùng Phong viện mới yên tĩnh trở lại, Tần Sương thở phào rồi lập tức túm lấy tay Tần Hoan, "May mà có muội ở đây, vừa rồi đúng là khiến ta sợ muốn chết."

Tần Hoan thở dài, "Sắp phải gả đi rồi, sao đến giờ vẫn không biết cách ứng xử?"

Vừa rồi Tần Sương bị dọa đến mức nhắm chặt mắt lại, vốn cũng định cứ thế hứng chịu cái tát của Lâm thị. Nếu như không có Tần Hoan thì lúc đó bàn tay của Lâm thị đã rơi lên mặt Tần Sương rồi, Tần Sương bất đắc dĩ nói, "Từ nhỏ ta đã như vậy rồi, người khác thì thôi không nói, còn bà ấy dù sao cũng là đích mẫu của ta." Dứt lời Tần Sương lại nói, "Ta vẫn còn có thể gả đi sao?"

Tần Hoan cũng bất đắc dĩ, "Đương nhiên có thể rồi, chẳng lẽ chỉ vì lỗi lầm của Tần Tương mà Tam thúc mẫu còn định hủy đi hôn sự của tỷ cho hả giận sao?"

Nói xong nàng thúc giục Tần Sương đi vào trong, "Mau vào rửa mặt đi rồi còn đến chính viện."

Tần Hoan và Tần Sương rửa mặt xong rồi đi đến cính viện, vừa mới đến cửa tiền đường đã nghe được tiếng Vãn Hà khóc lóc kể lể ở bên trong.

"Nô tỳ cảm thấy không thỏa đáng nhưng tiểu thư lại nói là không sao cả, tiểu thư còn nói làm thiếp cho người khác thì đương nhiên không được, nhưng làm thiếp cho Thành vương thì không sao. Thành vương Điện hạ là Hoàng thân quốc thích, đương nhiên tốt hơn là gả cho một võ tướng Thất phẩm nho nhỏ..."

"Ngày đó lúc nô tỳ bị dẫn đến trước lều trại thì tiểu thư và Thành vương ở trong đó đến tận chiều. Nô tỳ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc tiểu thư quay về tắm rửa thì nô tỳ thấy được rõ ràng tiểu thư chắc chắn đã có thân mật da thịt với Thành vương rồi."

"Hôm Thành vương đến cửa đón người đi, Hầu gia hỏi tiểu thư vì sao lại thế, là tiểu thư tự mình nói bản thân muốn đến Thành vương phủ. Hầu gia nói nếu tiểu thư không muốn thì chắc chắn sẽ đi đòi lại công bằng cho tiểu thư, nhưng tiểu thư nói bản thân mình muốn... Nô tỳ sợ hãi, nô tỳ có thân phận thế này nên không dám đến Thành vương phủ, cho nên hôm đó nô tỳ mới không đi cùng..."

"Ngày đó, Hầu gia trong cơn tức giận đã nói trục xuất tiểu thư khỏi Tần thị..."

Hầu tỳ trong phòng đều bị điều ra ngoài, đứng canh gác rất xa bên ngoài cửa viện. Tần Thuật không có mặt ở đây mà chỉ có Hồ thị và Lâm thị ở trong phòng, Vãn Hà quỳ gối trước măt Lâm thị vừa khóc lóc vừa kể lại mọi chuyện.

Lâm thị ngồi thẳng trên ghế, mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu. Vãn Hà nói xong rồi nhưng Lâm thị mãi một lúc lâu sau vẫn không lên tiếng, Hồ thị lại thở dài, "Đệ muội, sự thật chính là như vậy, tối hôm đó tất cả mọi người chúng ta đều ở trong này, là chính miệng Tần Tương nói muốn đến Thành vương phủ. Mặc dù địa vị của Hầu gia thua kém Thành vương nhưng tốt xấu gì vẫn còn thể diện, Hầu gia vốn định vào cung tìm công bằng cho Tần Tương rồi cự tuyệt yêu cầu vô lý của Thành vương, nhưng không ngờ đến tự bản thân Tần Tương lại muốn đi."

"Hôn sự của Tần Tương từ sớm đã định xong với Tiết gia rồi, lúc ấy bọn ta dẫn con bé đi xuân săn cũng chỉ là để nó được mở mang tầm mắt, được chơi đùa vui vẻ cùng với đám tỷ muội một chút. Nhưng ai ngờ được cuối cùng lại xảy ra chuyện như vậy."

"Lúc ấy đã định ra với Tiết gia, chỉ còn thiếu hạ sính lễ quyết định ngày gả sang nữa thôi, con bé làm ra chuyện như vậy thì sáng sớm hôm sau cả kinh thành đã đều biết rõ. Bao nhiêu năm nay, Hầu phủ chưa từng có lúc nào mất mặt đến như vậy! Haizz, muội chắc hẳn đã biết đến Thành vương, Vũ Nhi sắp gả đi làm Thái tử phi nên trong mắt mọi người Hầu phủ đã đứng về bên phía Thái tử rồi. Tương Nhi làm như vậy khiến cho Tiết gia chẳng còn mặt mũi nào, cũng khiến cho chúng ta mất thể diện với Thái tử. Sau tối hôm đó, trời còn chưa sáng Hầu gia đã phải vào cung thỉnh tội, còn ta cũng sáng sớm đến Tiết phủ tạ lỗi..."

"Nói trắng ra là, nếu Tương Nhi gả đến Tiết phủ cũng chính là gả thấp. Muội xuất thân từ đại gia tộc nên cũng biết chỗ tốt của chuyện nữ nhi quyền quý khi gả thấp. Đứa nhỏ Tiết gia kia là cộng sự với Nghiệp Nhi trong Tuần phòng doanh, cũng là một lứa tiểu bối cực kỳ tốt. Đệ muội, mối hôn sự này ta và Hầu gia đã thật sự dùng tấm lòng để tính toán thay cho Tần Tương, Tam đệ xảy ra chuyện như vậy thì hiện tại chỉ còn có Tiết gia kia là lựa chọn tốt nhất trong toàn kinh thành này mà thôi. Muội đừng trách chúng ta tìm đến người có chức quan quá nhỏ, nếu vậy thì ta đây cũng không còn gì để nói. Bọn ta có thể tìm đến những thứ tử nhà phú quý nhưng những người này, nếu không nạp thiếp thất đầy trong viện, thì cũng là những kẻ bệnh nặng bệnh nhẹ, hoặc là lớn tuổi rồi. Nếu cứ như vậy mà gả Tần Tương đến thì chẳng lẽ không phải là làm nhục cô nương của Tần gia sao?"

"Bọn ta hao phí nhiều công sức như vậy nhưng Tương Nhi vẫn không hài lòng, ngày đó con bé nói đi là đi luôn cực kỳ dứt khoát. Đứng trước mặt Hầu gia nó cũng không hề tỏ ra nhượng bộ, muội nói xem như vậy thì bọn ta còn biết phải làm gì nữa? Huống hồ con bé và Thành vương đã đi đến hoàn cảnh đó rồi, nếu như còn tiếp tục làm náo loạn lên thì không những Hầu phủ mất mặt mà còn là ép cho Tương Nhi đi tìm chết."

"Bởi vậy nó quyết tâm ra đi, bọn ta không ngăn được, mà cũng không dám ngăn cản. Mặc dù bọn ta đứng về phía Thái tử nhưng vì thế lại càng không dám đắc tội Thành vương, đặc biệt là chuyện phí sức mà chẳng có kết quả gì thế này. Hôm đó ta đến Tiết gia, cũng may mà phu phụ Tiết gia là người thông tình đạt lý không truy cứu gì mà chỉ nói là đôi bên không có duyên phận. Còn về sau... chính là Tiết lão gia thấy Hầu phủ bọn ta không phải dòng dõi thích ỷ thế hiếp người, lại biết trong nhà vẫn còn 1 vị đường tiểu thư nữa nên mới nói để cho người đó gả đến Tiết gia. Dù sao trước đây cũng chưa hề chỉ đích danh ai, như vậy sẽ có thể bảo toàn mặt mũi của đôi bên..."

'Muội cũng đừng trách Sương Nhi, chuyện này do ta và Hầu gia quyết định xong xuôi rồi mới báo cho Sương Nhi biết. Dù sao sau này bọn ta lựa chọn người cho Sương Nhi thì cũng sẽ đánh giá y như vậy mà thôi, đứa nhỏ Tiết gia kia là một người tốt, cho nên mới quyết định cho hắn và Sương Nhi thành thân." Hồ thị lạnh nhạt nói rất nhiều, sau đó bà nhìn thoáng qua gương mặt trắng bệch của Lâm thị rồi lại tức giận, "Đệ muội, muội ký thác bao nhiêu kỳ vọng vào Tương Nhi thì bọn ta cũng vậy. Nhưng đời người, mình đi con đường nào do chính mình lựa chọn, bọn ta chỉ là bá phụ và bá mẫu của Tương Nhi mà thôi, muội là mẫu thân ruột thị của con bé, muốn biết tại sao nó lại như vậy thì muội nên đích thân đến hỏi nó mới được. Ta và Hầu gia đều đã tận tình tận nghĩa rồi."

Lâm thị nổi giận xung thiên mãi một lúc lâu, đến giờ mới phát hiện ra mọi chuyện không ngờ lại thế này!

Tần Tương... Tần Tương cũng dám có tư tình với Thành vương khi bản thân đã đính ước rồi! Lại còn thân thiết da thịt!

Lâm thị không biết Thành vương nhưng cũng hiểu được dựa vào tên tuổi này của Thành vương thì hắn muốn nạp Tần Tương làm thiếp thì cũng chẳng ai ngăn được. Nếu ngày đó Tần Thuật dù chết cũng không giao người, làm lớn chuyện lên thì Tần Tương mất hết danh tiết, có lẽ cũng thật sự chỉ còn con đường chết.

Thân thể Lâm thị lắc lư suy sụp, nhất thời không biết nên hận hay nên tức. Bà hiểu tính cách của Tần Tương, nhưng bởi vì hiểu nên bà dám chắc Tần Tương sẽ không tùy tiện đi làm thiếp. nhưng không ngờ được chuyện này đều do chính bản thân Tần Tương gây ra, nàng vì vinh hoa phú quý nên ngay cả mặt mũi của đích nữ Tần gia nàng cũng không cần...

Hồ thị thở dài, "Còn 1 chuyện nữa có lẽ đệ muội vẫn chưa biết, ngày đó trên đường hồi kinh Tần Tương cũng đã gây ra sai lầm tương tự như vậy rồi. Tương Nhi đã phạm phải sai lầm 1 lần nhưng bọn ta vẫn coi con bé là chất nữ ruột thịt, dùng hết tâm tư để lựa chọn mối hôn sự tốt nhất cho nó. Công tử Tiết gia kia hiện tại nhìn thì thấy chức vị thấp, nhưng bên trên còn có Hầu gia, trên nữa chính là Thái tử, tương lai dù có thế nào cũng không thể tệ đi được. Vậy mà suy nghĩ của Tương Nhi cao ngạo, cho dù Hầu gia có lợi hại hơn thế nữa thì sao có thể đưa con bé đến Thành vương phủ được?"

Lời này vừa có chút chế nhạo lại vừa bực bội, Hồ thị cũng không nhịn nổi nữa, Lâm thị đúng là kẻ đáng thương thế nhưng Tần Tương do bà ta dạy dỗ. Chỉ bởi vì 1 mình Tần Tương mà suýt chút nữa Hầu phủ đã bị Thái tử chán ghét vứt bỏ, đây là tội lỗi lớn cỡ nào chứ? Mà Lâm thị này vừa đến đã đại náo Hầu phủ, thực sự khiến cho phần không đành lòng và kiên nhẫn cuối cùng trong bà đã tiêu biến hết. Nếu như không phải bản thân mình được giáo dưỡng rất tốt thì bà chỉ muốn nói những lời khó nghe hơn thế này nữa. Dù sao thì việc Tần Tương gây ra thật sự không thể để lộ ra ngoài sáng!

Thân thể Lâm thị lại lung lay sắp đổ, bà há miệng thở dốc nhưng lại không biết phải nói cái gì. Bà chống vào tay ghế dựa rồi đứng dậy, nhưng vừa mới đứng được 1 nửa thì cả người đã ngã quỵ xuống. Vãn Hà hô lên một tiếng rồi giơ tay lên đỡ lấy Lâm thị, Hồ thị cũng kinh ngạc hoảng sợ, lập tức gọi người bên ngoài đến, Tần Hoan và Tần Sương lập tức bước nhanh vào trong, Tần Hoan bắt mạch ngay cho Lâm thị.

Rất nhanh nàng liền nói, "Tam thúc mẫu bị khó thở, cộng thêm đi đường xa mệt nhọc, con viết 1 phương thuốc là được."

Có Tiểu y tiên ở trong phủ nên đương nhiên không cần phải mời đại phu khác nữa, Hồ thị lập tức gọi người mang Lâm thị về khách viện nghỉ ngơi, sau đó lại cho Vãn Hà ở lại bên cạnh chăm sóc Lâm thị. Lâm thị đi chuyến này lên kinh thành chỉ có 1 mình, bà dẫn theo 4 hộ vệ, 2 ma ma và 2 nha đầu, trong đó có 1 ma ma bị bệnh nên còn đang ở lại dọc đường.

Chuyến đi này lăn lộn quá lâu, vừa đến nơi liền giận dữ náo loạn một hồi, sau đó lại nghe được chuyện của Tần Tương nên đương nhiên là không chịu nổi nữa. Tần Hoan viết một phương thuốc an thần hoạt khí, ngay dược phòng trong Hầu phủ cũng có thể lấy được thuốc đến rồi.

Lần náo loạn này khiến cho toàn bộ hạ nhân trong Hầu phủ không tránh được nhao nhao đồn đại, Hồ thị gọi mấy ma ma quản sự đến giao hẹn xong xuôi thì bản thân cũng quá mệt mỏi. Mãi đến lúc rời khỏi khách viện của Lâm thị cùng với Tần Hoan và Tần Sương thì bà mới bất đắc dĩ nói, "Tam đệ muội cũng là... mà thôi bỏ đi, dù sao cũng đã nói rõ ràng cả rồi, nếu như muội ấy còn không hiểu được thì chính là một kẻ không phân biệt phải trái. Sương Nhi, con đừng để cho chuyện này ảnh hưởng đến tâm trạng của con, chuyện này không hề liên quan gì đến con hết..."

Trước đây Tần Sương vẫn luôn lo sợ bất an, nhưng hiện tại lại giữ được bình tĩnh, "Đại bá mẫu yên tâm, con hiểu rồi, có điều lần này mẫu thân về kinh thì dù sao cũng phải đến gặp Tần Tương. Chuyện này phải an bài thế nào đây?"

Hồ thị cười khổ, "Còn có thể thế nào, mặc dù Đại bá phụ các con nói trục xuất Tần Tương thế nhưng lại không thể không nể mặt Tam đệ muội. Tam đệ muội sinh con dưỡng cái cho Tần gia, công lao khổ lao đều có nên nếu muội ấy muốn gặp nữ nhi của mình thì cũng phải đưa muội ấy đến gặp thôi. Chỉ là không biết hiện tại Tần Tương có còn thể diện gì mà gặp mẫu thân của mình hay không thôi."

Hành động này của Tần Tương thì dù có là ai cũng sẽ tức giận, Lâm thị náo loạn đến thế này thì có thể nói là đã kích thích toàn bộ uất ức trong lòng Hồ thị phát ra ngoài rồi.

Ba người nói thêm một lát nữa, biết Lâm thị không thể tỉnh dậy ngay được nên Hồ thị liền dẫn Tần Sương đi xem danh sách của hồi môn. Chỉ còn 2 ngày nữa là đến ngày Tần Sương gả đi, mặc dù không phải nữ nhi mình sinh ra nhưng hôn lễ này đã phát thiệp mời xong xuôi, nếu như để xảy ra sai sót thì chính là làm mất mặt Hầu phủ!

Đến tận hoàng hôn, Lâm thị mới tỉnh lại, bà ngơ ngác một hồi mới giật mình ý thức được bản thân mình đang ở đâu. Nhớ đến chuyện sáng nay, nhớ đến Tần Tương thì trong lòng Lâm thị lại đau đớn khôn nguôi. Bà chớp mắt một cái liền thấy được Vãn Hà ngồi ở trên ghế con gần đó liền khản giọng gọi, "Vãn Hà..."

Vãn Hà lập tức ngẩng đầu lên, vừa thấy Lâm thị tỉnh dậy liền cực kỳ vui vẻ, nàng vội vàng đi rót một ly trà bưng đến, "Phu nhân, uống một ly trà đi rồi nói chuyện, Quận chúa nói người mệt mỏi quá độ nên đã viết phương thuốc cho người rồi, lúc giờ Ngọ nô tỳ đã đút cho người 1 lần."

"Quận chúa..." Lâm thị thì thầm 1 câu xong mới nhớ ra Quận chúa mà Vãn Hà nói chính là Tần Hoan.

Đột nhiên bà hoảng hốt, Tần Sương thay đổi, Tần Hoan cũng thay đổi, các nàng đều đã ngày một tốt lên, đặc biệt là Tần Hoan. Lúc bà vừa đi đến địa phận Viên Châu đã bắt đầu nghe nói đến chuyện về Tiểu y tiên, sau này đến được Lạc Châu, chuyện về Vĩnh Từ Quận chúa cũng lan truyền rất rộng. Đến hiện tại, Tần Hoan đã trở thành nhân vật cao cao tại thượng, cực kỳ thân cận với Hoàng tộc.

Nhớ lại năm đó, Tần Hoan chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mồ côi bị Đại phòng vứt bỏ mà thôi...

Đáy lòng Lâm thị tràn ngập đau xót, nàng hiểu được tâm tư của Tần Tương, rõ ràng là Tần Tương cũng không tệ nhưng so ra lại hoàn toàn thua kém, thật sự khiến cho người ta tuyệt vọng. Tần Tương nhất định là không cam lòng gả cho một võ tướng Thất phẩm, nhưng nàng cũng không nên đi Thành vương phủ làm thiếp thất chứ!

"Đại tẩu nói trên đường hồi kinh đã xảy ra chuyện, là chuyện gì ngươi đến đây nói cho ta biết."

Lâm thị uống xuống nửa ly trà thì tâm trạng cũng ổn định hơn đôi chút. Bà hỏi Vãn Hà, ban đầu Vãn Hà còn do dự sau đó nói lại chuyện Tần Tương bỏ trốn theo người ta lúc ở núi Vân Vụ. Lâm thị nghe xong tay chân đều run rẩy, Vãn Hà lập tức đón lấy ly trà kia.

Lâm thị vừa đau đớn vừa thất vọng dựa lên gối tựa thở dốc từng cơn, cơn tuyệt vọng lại trào dâng lên trong lòng. Nếu là trước đây Tần Sương làm ra chuyện quá giới hạn giống như Tần Tương vậy thì có lẽ bà sẽ đánh chết Tần Sương. Nhưng Hầu phủ không so đo tính toán đến chuyện đó, lại nỗ lực đi tìm kiếm một người trong sạch cho nàng thì đúng là hoàn toàn không hề bạc đãi nàng. Là tự bản thân Tần Tương không tốt...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện