Rời nhà Giang Nhạc, dân làng đi ra ngó ba người. Giang Nhạc siết nắm đấm răng rắc, sát khí tăng vụt.
Giang Nhạc không nhịn được, sức mạnh tràn trề trong cơ thể đủ giúp cậu giết những kẻ từng bắt nạt.
Ninh Thư kéo Giang Nhạc lại, hỏi: “Ngươi định làm gì?”
“Lũ tu sĩ kia tìm được đến đây do họ bí mật đưa tin, đồ đệ phải giết họ.” Giang Nhạc đay nghiến.
Ninh Thư liếc xéo: “Không được phép ra tay bừa bãi. Chỉ có tu sĩ mới uy hiếp chúng ta, ngươi là đệ tử của Trường Sinh Môn thì không được ra tay với người bình thường.”
“Nhưng họ từng bắt nạt con, giết mẹ con. Sư tôn muốn đồ đệ nhịn vậy đồ đệ không biết tu luyện để làm gì.” Người Giang Nhạc run run, đôi mắt đỏ au, ma khí tuôn ra ngoài.
Ninh Thư nói: “Ai giết mẹ ngươi thì ngươi giết kẻ đó, giết một trả một. Những người đã từng bắt nạt ngươi chỉ là người bình thường, họ không giết mẹ ngươi. Trong khi tu luyện là đánh cược với ông trời, ngươi giết họ chỉ phí công tu luyện. Vả lại giết những kẻ không có sức phản kháng thì ngươi có khác gì những kẻ từng bắt nạt mình?”
Giang Nhạc mím môi, cuối cùng nói: “Đồ đệ đã nhớ.”
Ninh Thư gật đầu: “Đi đi, hai ta đợi ngươi ở cổng làng.”
Ninh Thư và Thanh Việt đi ra cổng, Thanh Việt nói với Ninh Thư: “Cô khác họ, những tu sĩ kia đều khinh thường người bình thường.”
“Không có giống hay khác ở đây, giết người tích tụ nghiệp chướng, oán khí quanh thân. Nếu không thật sự cần phải giết người thì không nên cố giết.” Ninh Thư bảo: “Nhưng không có chuyện có kẻ muốn giết ta, ta lại để yên cho kẻ đó giết.”
Thanh Việt gật đầu: “Có nhân mới có quả.”
Ninh Thư và Thanh Việt đợi Giang Nhạc ở cổng làng, một lúc lâu sau Giang Nhạc mới xuất hiện trong trạng thái bi thương, quần áo lấm lem bùn bẩn nhưng bước chân vẫn thoăn thoắt.
Thấy Ninh Thư và Thanh Việt thì đẩy nhanh bước chân, Ninh Thư hỏi: “Xử lý xong chưa?”
Giang Nhạc chỉ ừm.
Ninh Thư gật đầu bảo: “Xem như đã xử lý xong một việc.”
Ninh Thư hơi tò mò: “Ngươi xử lý kẻ giết mẹ thế nào?”
Giang Nhạc trả lời bình tĩnh: “Con móc mắt, cắt tai, chặt chân cho thành Nhân trư rồi cho vào vại rượu, đặt trước mộ mẹ con để hắn chuộc tội với mẹ con.”
“Con không giết hắn.” Giang Nhạc cười hở hàm răng trắng.
Ninh Thư: …
Hành hạ dã man tàn bạo thế này khổ hơn cả chết, trình độ đạt trọn vẹn năm sao.
Thấy Ninh Thư im lặng, Giang Nhạc mới nói: “Con không căm thù chuyện chúng bắt nạt con, mẹ con là con người đâu có sức chống trả, bị cưỡng bức cũng chẳng thể phản kháng, vậy nhưng họ vẫn giết mẹ.”
Ninh Thư lặng người: “Sợ hãi, giận lây.”
Mẹ của Giang Nhạc mới là người bị hại đáng thương nhất, dân làng không tìm Ma tộc mà lại giết người bị hại.
Giết mẹ Giang Nhạc, quả thật ghê tởm.
Bởi vì Ma tộc mạnh nên họ sợ, mẹ Giang Nhạc yếu lại còn là đàn bà nên bị quy vào tội không trung trinh thêm với lăng loàn, sinh cả con lai Giang Nhạc.
“Chuyện qua rồi, chúng ta đi thôi.” Ninh Thư nói.
Ba người càng đi càng xa, có khá nhiều người vẫn bám theo bọn cô.
Ninh Thư biết có người theo dõi, thích theo thì theo, họ mà muốn giúp Trường Sinh Môn nổi tiếng hơn thì Ninh Thư cũng rất sẵn lòng.
Muốn cướp Khai Thiên Phủ từ tay cô vậy phải dự trù cho tình huống xấu nhất.
“Sư tôn, Trường Sinh Môn là môn phái vậy phải có tông môn chứ.” Giang Nhạc hỏi.
“Vẫn chưa chọn được nơi đặt tông môn, lúc nào gặp tiên sơn thì chúng ta chiếm làm tông môn.”
Dọc đường Giang Nhạc lo tất cả công việc nặng nhọc bẩn thỉu, Ninh Thư chỉ mỗi nhặt bảo vật.
Gặp quá nhiều bảo vật, Ninh Thư đã không ngạc nhiên nhiều như lần đầu tiên, cô chỉ đút thẳng vào túi.
Muốn thành lập tông môn thì phải có tài nguyên, kể từ giờ là chuỗi ngày tích góp tài nguyên.
Nếu gặp yêu thú không mạnh, Ninh Thư sẽ sai Giang Nhạc đánh. Giang Nhạc thường xuyên bị vết thương mới chồng lên vết thương cũ.
Gặp yêu thú mạnh là việc của Ninh Thư, đang đánh vẫn không quên kéo đồ đệ vào đánh cùng, Giang Nhạc mệt mỏi không biết nói sao.
Giang Nhạc ôm đầu.
Cậu ta rất bực nhưng chẳng thể làm gì cái con bé thấp hơn cậu nhưng xách cổ cậu dễ dàng.
Chắc thương tình Giang Nhạc là đồ đệ của Ninh Thư nên Thanh Việt cho Giang Nhạc một pháp khí cao cấp, tu luyện Tuyệt Thế Võ Công đều là đại lực sĩ.
Thanh Việt cho Giang Nhạc một thanh kiếm, khả năng chiến đấu của Giang Nhạc cũng tăng mạnh nhờ pháp khí.
Ninh Thư bỗng ý thức được về sau cô sẽ có rất nhiều đệ tử, cô phải cho đệ tử vũ khí.
Ninh Thư nhìn Thanh Việt, Thanh Việt ngoảnh sang nhìn Ninh Thư: “Sao thế?”
“Chúng ta cũng xem như bạn thân nhỉ?” Ninh Thư hỏi Thanh Việt.
Thanh Việt không biết nên lắc đầu hay gật đầu: “Ừ, miễn cưỡng có thể xem là vậy.”
“Thế nhân tiện cậu chế tạo cho ta mấy cái pháp khí để ta tặng cho tiểu bối nhé. Nếu cậu gặp vấn đề gì ta sẽ giải quyết hộ cậu.” Ninh Thư vỗ ngực.
Dù gì cô cũng mang tiếng tổ sư, tổ sư không có mấy cái pháp khí dự phòng để ra oai với các tiểu bối thì còn đâu uy nghiêm.
Thanh Việt nhìn Ninh Thư chằm chằm: “Ở nơi này có chuyện mà ta không giải quyết được sao?”
Ninh Thư: …
“Cậu đừng nói thế, cuộc đời còn nhiều bất ngờ lắm, đâu ai biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.” Ninh Thư đưa một cây nhân sâm bé cho Thanh Việt.
Nhân sâm bé mọc chân tay nhưng vẫn nguyên hình cây nhân sâm, phải cần thời gian và cơ duyên mới biến thành một đứa trẻ con.
Thanh Việt nhìn nhân sâm bé đấm đá Ninh Thư để rồi bị tóm.
“Khi rảnh ta sẽ chế tạo một vài cái.” Thanh Việt nói.
Ninh Thư cười tít: “Cảm ơn cậu nhé.”
“Cho cô túi yêu thú này, nhân sâm hoá hình khó lắm, cô nuôi nó đi.” Thanh Việt cho Ninh Thư một cái túi.
Ninh Thư nhận túi, bỏ nhâm sâm bé vào trong. Đợi đến ngày cô có tông môn, cô sẽ nuôi con này trong tông môn.
Lúc đó trông oách lắm đây.
Thấy sư tôn nhặt đại cũng được bảo vật, Giang Nhạc vừa ghen vừa tức, tại sao cậu không gặp được bảo vật nào.
Trong khi mấy cái nội đan yêu thú cũng phải giết yêu thú vất vả mới lấy được.
Giang Nhạc bi thương, vì sư phụ cúi người là nhặt được bảo vật nên cậu cũng cúi xuống xem có nhặt được cái gì không.
Nhưng cậu chẳng nhặt được gì.
Trời tối, mọi người dựng lều nghỉ tạm và cũng để lu luyện.
Ninh Thư đòi nướng gà rừng thỏ rừng cho có không khí.
Giang Nhạc rất cạn lời với sư phụ mình.
Giang Nhạc không nhịn được, sức mạnh tràn trề trong cơ thể đủ giúp cậu giết những kẻ từng bắt nạt.
Ninh Thư kéo Giang Nhạc lại, hỏi: “Ngươi định làm gì?”
“Lũ tu sĩ kia tìm được đến đây do họ bí mật đưa tin, đồ đệ phải giết họ.” Giang Nhạc đay nghiến.
Ninh Thư liếc xéo: “Không được phép ra tay bừa bãi. Chỉ có tu sĩ mới uy hiếp chúng ta, ngươi là đệ tử của Trường Sinh Môn thì không được ra tay với người bình thường.”
“Nhưng họ từng bắt nạt con, giết mẹ con. Sư tôn muốn đồ đệ nhịn vậy đồ đệ không biết tu luyện để làm gì.” Người Giang Nhạc run run, đôi mắt đỏ au, ma khí tuôn ra ngoài.
Ninh Thư nói: “Ai giết mẹ ngươi thì ngươi giết kẻ đó, giết một trả một. Những người đã từng bắt nạt ngươi chỉ là người bình thường, họ không giết mẹ ngươi. Trong khi tu luyện là đánh cược với ông trời, ngươi giết họ chỉ phí công tu luyện. Vả lại giết những kẻ không có sức phản kháng thì ngươi có khác gì những kẻ từng bắt nạt mình?”
Giang Nhạc mím môi, cuối cùng nói: “Đồ đệ đã nhớ.”
Ninh Thư gật đầu: “Đi đi, hai ta đợi ngươi ở cổng làng.”
Ninh Thư và Thanh Việt đi ra cổng, Thanh Việt nói với Ninh Thư: “Cô khác họ, những tu sĩ kia đều khinh thường người bình thường.”
“Không có giống hay khác ở đây, giết người tích tụ nghiệp chướng, oán khí quanh thân. Nếu không thật sự cần phải giết người thì không nên cố giết.” Ninh Thư bảo: “Nhưng không có chuyện có kẻ muốn giết ta, ta lại để yên cho kẻ đó giết.”
Thanh Việt gật đầu: “Có nhân mới có quả.”
Ninh Thư và Thanh Việt đợi Giang Nhạc ở cổng làng, một lúc lâu sau Giang Nhạc mới xuất hiện trong trạng thái bi thương, quần áo lấm lem bùn bẩn nhưng bước chân vẫn thoăn thoắt.
Thấy Ninh Thư và Thanh Việt thì đẩy nhanh bước chân, Ninh Thư hỏi: “Xử lý xong chưa?”
Giang Nhạc chỉ ừm.
Ninh Thư gật đầu bảo: “Xem như đã xử lý xong một việc.”
Ninh Thư hơi tò mò: “Ngươi xử lý kẻ giết mẹ thế nào?”
Giang Nhạc trả lời bình tĩnh: “Con móc mắt, cắt tai, chặt chân cho thành Nhân trư rồi cho vào vại rượu, đặt trước mộ mẹ con để hắn chuộc tội với mẹ con.”
“Con không giết hắn.” Giang Nhạc cười hở hàm răng trắng.
Ninh Thư: …
Hành hạ dã man tàn bạo thế này khổ hơn cả chết, trình độ đạt trọn vẹn năm sao.
Thấy Ninh Thư im lặng, Giang Nhạc mới nói: “Con không căm thù chuyện chúng bắt nạt con, mẹ con là con người đâu có sức chống trả, bị cưỡng bức cũng chẳng thể phản kháng, vậy nhưng họ vẫn giết mẹ.”
Ninh Thư lặng người: “Sợ hãi, giận lây.”
Mẹ của Giang Nhạc mới là người bị hại đáng thương nhất, dân làng không tìm Ma tộc mà lại giết người bị hại.
Giết mẹ Giang Nhạc, quả thật ghê tởm.
Bởi vì Ma tộc mạnh nên họ sợ, mẹ Giang Nhạc yếu lại còn là đàn bà nên bị quy vào tội không trung trinh thêm với lăng loàn, sinh cả con lai Giang Nhạc.
“Chuyện qua rồi, chúng ta đi thôi.” Ninh Thư nói.
Ba người càng đi càng xa, có khá nhiều người vẫn bám theo bọn cô.
Ninh Thư biết có người theo dõi, thích theo thì theo, họ mà muốn giúp Trường Sinh Môn nổi tiếng hơn thì Ninh Thư cũng rất sẵn lòng.
Muốn cướp Khai Thiên Phủ từ tay cô vậy phải dự trù cho tình huống xấu nhất.
“Sư tôn, Trường Sinh Môn là môn phái vậy phải có tông môn chứ.” Giang Nhạc hỏi.
“Vẫn chưa chọn được nơi đặt tông môn, lúc nào gặp tiên sơn thì chúng ta chiếm làm tông môn.”
Dọc đường Giang Nhạc lo tất cả công việc nặng nhọc bẩn thỉu, Ninh Thư chỉ mỗi nhặt bảo vật.
Gặp quá nhiều bảo vật, Ninh Thư đã không ngạc nhiên nhiều như lần đầu tiên, cô chỉ đút thẳng vào túi.
Muốn thành lập tông môn thì phải có tài nguyên, kể từ giờ là chuỗi ngày tích góp tài nguyên.
Nếu gặp yêu thú không mạnh, Ninh Thư sẽ sai Giang Nhạc đánh. Giang Nhạc thường xuyên bị vết thương mới chồng lên vết thương cũ.
Gặp yêu thú mạnh là việc của Ninh Thư, đang đánh vẫn không quên kéo đồ đệ vào đánh cùng, Giang Nhạc mệt mỏi không biết nói sao.
Giang Nhạc ôm đầu.
Cậu ta rất bực nhưng chẳng thể làm gì cái con bé thấp hơn cậu nhưng xách cổ cậu dễ dàng.
Chắc thương tình Giang Nhạc là đồ đệ của Ninh Thư nên Thanh Việt cho Giang Nhạc một pháp khí cao cấp, tu luyện Tuyệt Thế Võ Công đều là đại lực sĩ.
Thanh Việt cho Giang Nhạc một thanh kiếm, khả năng chiến đấu của Giang Nhạc cũng tăng mạnh nhờ pháp khí.
Ninh Thư bỗng ý thức được về sau cô sẽ có rất nhiều đệ tử, cô phải cho đệ tử vũ khí.
Ninh Thư nhìn Thanh Việt, Thanh Việt ngoảnh sang nhìn Ninh Thư: “Sao thế?”
“Chúng ta cũng xem như bạn thân nhỉ?” Ninh Thư hỏi Thanh Việt.
Thanh Việt không biết nên lắc đầu hay gật đầu: “Ừ, miễn cưỡng có thể xem là vậy.”
“Thế nhân tiện cậu chế tạo cho ta mấy cái pháp khí để ta tặng cho tiểu bối nhé. Nếu cậu gặp vấn đề gì ta sẽ giải quyết hộ cậu.” Ninh Thư vỗ ngực.
Dù gì cô cũng mang tiếng tổ sư, tổ sư không có mấy cái pháp khí dự phòng để ra oai với các tiểu bối thì còn đâu uy nghiêm.
Thanh Việt nhìn Ninh Thư chằm chằm: “Ở nơi này có chuyện mà ta không giải quyết được sao?”
Ninh Thư: …
“Cậu đừng nói thế, cuộc đời còn nhiều bất ngờ lắm, đâu ai biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.” Ninh Thư đưa một cây nhân sâm bé cho Thanh Việt.
Nhân sâm bé mọc chân tay nhưng vẫn nguyên hình cây nhân sâm, phải cần thời gian và cơ duyên mới biến thành một đứa trẻ con.
Thanh Việt nhìn nhân sâm bé đấm đá Ninh Thư để rồi bị tóm.
“Khi rảnh ta sẽ chế tạo một vài cái.” Thanh Việt nói.
Ninh Thư cười tít: “Cảm ơn cậu nhé.”
“Cho cô túi yêu thú này, nhân sâm hoá hình khó lắm, cô nuôi nó đi.” Thanh Việt cho Ninh Thư một cái túi.
Ninh Thư nhận túi, bỏ nhâm sâm bé vào trong. Đợi đến ngày cô có tông môn, cô sẽ nuôi con này trong tông môn.
Lúc đó trông oách lắm đây.
Thấy sư tôn nhặt đại cũng được bảo vật, Giang Nhạc vừa ghen vừa tức, tại sao cậu không gặp được bảo vật nào.
Trong khi mấy cái nội đan yêu thú cũng phải giết yêu thú vất vả mới lấy được.
Giang Nhạc bi thương, vì sư phụ cúi người là nhặt được bảo vật nên cậu cũng cúi xuống xem có nhặt được cái gì không.
Nhưng cậu chẳng nhặt được gì.
Trời tối, mọi người dựng lều nghỉ tạm và cũng để lu luyện.
Ninh Thư đòi nướng gà rừng thỏ rừng cho có không khí.
Giang Nhạc rất cạn lời với sư phụ mình.
Danh sách chương