Cám dỗ của thần khí lớn đến mức làm người ta phát điên. Nhất là khi chủ nhân của nó cũng chẳng mạnh lắm. Rất nhiều người muốn thử sức, biết đâu lại lấy được thần khí.

“Dậy đi, chúng ta bị đuổi đến nơi rồi.” Ninh Thư gọi Giang Nhạc tu luyện quên trời quên đất.

Giang Nhạc mở mắt, cậu cảm thấy mình ngập tràn sức mạnh nhưng và cực kỳ đói.

“Đồ đệ đói quá sư tôn.” Mấy hôm trước Giang Nhạc cũng không đói đến mức này.

Cơ thể Giang Nhạc đã bị hậu di chứng tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, do thiếu hụt năng lượng nên cần bổ sung bằng thức ăn. Ninh Thư đưa cậu ta mấy lọ tích cốc đan trong túi không gian.

Giang Nhạc ăn một lần hết cả lọ mới hết đói.

Mới ra cửa Ninh Thư đã bắt gặp vòng vây tu sĩ. Tu sĩ mặt đỏ Thần Phong Tông kia lại đến, có vẻ Thần Phong Tông rất cố chấp với Khai Thiên Phủ.

Ninh Thư nghĩ một cái, Khai Thiên Phủ xuất hiện trong tay Ninh Thư. Khai Thiên Phủ vừa ra tu sĩ bắt đầu nháo nhác.

Những đôi mắt đục ngầu nhìm chằm chằm Khai Thiên Phủ.

Tu sĩ mặt đỏ của Thần Phong Tông nói: “Đưa rìu thần cho ta, ta sẽ tha cho mày một mạng. Không đưa Thần Phong Tông sẽ thông báo với các môn phái Nhân tộc truy sát bọn bay.”

“Kẻ này là Ma tộc, gặp Ma tộc phải giết. Đưa rìu thần và giao tên Ma tộc này thì ta sẽ tha cho bay.” Tu sĩ nói chuyện chính nghĩa.

Dễ thấy gã ta nhận được thông tin từ dân làng và biết Giang Nhạc là nhân ma.

Giang Nhạc sầm mặt, mím môi, sát ý hiện rõ trong ánh mắt nhìn tu sĩ mặt đỏ.

Ninh Thư cười khẩy, cầm Khai Thiên Phủ bay lên cao, nói to: “Hôm nay là cuộc chiến lập uy của Trường Sinh Môn.”

“Giang Nhạc là đệ tử của Trường Sinh Môn, không đến lượt các ngươi đòi đuổi giết.” Ninh Thư giơ Khai Thiên Phủ, ảo ảnh rìu khổng lồ hiện ra sau lưng mang theo áp lực mạnh ngỡ như có thể bổ vỡ đất trời.

Vì để ra uy, Ninh Thư rút sạch tất cả kình khí trong cơ thể, kình khí hình rồng dung nhập vào cái rìu khiến cái rìu to hơn, che khuất cả trời.

Tu sĩ Thần Phong Tông ngửa mặt nhìn ảo ảnh rìu khổng lồ cũng kích động run người. Nếu có được rìu thần vậy Thần Phong Tông sẽ trở thành tông môn cấp cao. Gã mà có rìu thần vậy đủ sức lật đổ Thần Phong Tông.

Áp lực từ rìu ngày một nặng, như giáng xuống các tu sĩ bằng sức nặng của cả thiên địa. Rất nhiều tu sĩ thấy dàn trận ghê gớm liền chạy xa, không dám cố chỗng đỡ.

Họ cũng không đỡ được đòn tấn công của thần khí.

Ảo ảnh rìu đập xuống đất, mặt đất chấn động, một số người không chạy kịp bị cuồng phong mà rìu tạo ra hất bay xa.

Ninh Thư đập rìu xuống tu sĩ Thần Phong Tông. Cô cực kỳ ghét cái loại giương cao ngọn cờ chính nghĩa để trục lợi cá nhân.

Thích rìu của cô còn ở đấy mặt dày chính nghĩa, đánh đĩ lại còn già mồm.

Nếu hôm nay Ninh Thư không dạy dỗ gã, cô đảm bảo phe chính nghĩa sẽ ăn tươi nuốt sống cô.

Tu sĩ mặt đỏ cũng lấy pháp khí ra, lao vào đánh nhau với Ninh Thư.

Ninh Thư không cố kỵ, cô phang Khai Thiên Phủ vào pháp khí của gã, pháp khí chấn động mỗi lần bị phang.

Tu sĩ mặt đỏ tức anh ách, pháp khí này là pháp khí bảo mệnh của gã, bị phang như thế thực lực của gã bị ảnh hưởng nhiều hơn pháp khí.

Ninh Thư giơ rìu lên cao, Khai Thiên Phủ rung đinh đinh, sức mạnh của rồng và rìu dung hoà vào nhau bổ xuống đối thủ.

Tu sĩ mặt đỏ co rụt con ngươi, sợ tái mét mặt chỉ biết giơ pháp khí chống đỡ.

Ảo ảnh rìu đập uỳnh uỳnh vào pháp khí, tu sĩ đỏ gay mặt, pháp phí vỡ thành nhiều mảnh còn gã phụt ra máu, muốn sửa pháp khí cũng vô dụng.

Tu sĩ mặt đỏ tung bùa và biến mất.

Tu sĩ mặt đỏ đi rồi, các tu sĩ đang xem cũng lần lượt rút lui.

Ninh Thư cầm rìu, rìu rung nhè nhẹ kêu đinh đinh làm khá nhiều tu sĩ sợ vỡ mật.

Cơ thể Ninh Thư mới mười sáu, mười bảy, mặt còn non nhưng vác rìu bổ người khác dữ dằn khỏi bàn.

Ninh Thư vác rìu trên vai, đưa mắt quét qua các tu sĩ. Tu sĩ bị nhìn đều né tránh, một số thực lực kém vẫn ở lại quan sát tình hình vì không bỏ được thần khí bao nhiêu năm mới gặp.

Bỏ qua cơ duyên này sẽ hối hận cả đời.

Chỉ một lát sau mọi người đều rút hết, tuy vậy Ninh Thư cảm nhận được có ánh mắt theo dõi xung quanh, chắc hẳn có vài người ẩn náu không xuất hiện.

Ninh Thư cất Khai Thiên Phủ vào đan điền, bật ngón cái với Thanh Việt: “Cậu đỉnh lắm.”

Khai Thiên Phủ mạnh đến mức bao nhiêu người ước mơ thì người tạo ra nó cũng chẳng phải dạng vừa.

“Sau này bớt chế tạo đồ đi, lỡ tạo ra chỉ kéo gió tanh mua máu đến.” Ninh Thư khuyên.

Thanh Việt nhìn Ninh Thư chằm chằm: “Cô yếu nên chưa hề phát huy hết thực lực của Khai Thiên Phủ.”

“Rồi rồi, ta sẽ cố gắng để không mai một Khai Thiên Phủ.” Ninh Thư cười: “Về sau Khai Thiên Phủ là thần khí trấn phái của Trường Sinh Môn.”

Giang Nhạc nói: “Sư tôn giỏi quá.”

“Ngươi rồi cũng vậy thôi. Công pháp này lợi hại nhưng không được truyền cho người ngoài, bằng không Trường Sinh Môn không có chỗ đứng.” Mục đích thành lập Trường Sinh Môn là cho những người khổ như Tiêu Tố Tố nương nhờ Trường Sinh Môn để thay đổi số phận, có nơi để trở về giữa hai tộc nhân ma.

Thế giới này còn rất nhiều người như Tiêu Tố Tố, nơi đây còn bao dung cô, tại sao cô không lợi dụng điều ấy.

Giang Nhạc quỳ xuống thề: “Đồ đệ thề với đất trời sẽ không tiết lộ công pháp cho Nhân tộc và Ma tộc.”

Ninh Thư gật đầu: “Đứng dậy đi.”

“Có phải được truyền cho nhân ma không sư tôn?” Giang Nhạc hỏi.

Ninh Thư trả lời: “Nếu nhân ma có tư chất tu luyện vậy truyền cho càng tốt, sau này ngươi chính là đại sư huynh của Trường Sinh Môn.”

Thanh Việt hỏi Ninh Thư: “Cô định làm gì tiếp theo?”

“Chiêu mộ đệ tử, mở rộng Trường Sinh Môn.” Ninh Thư nghĩ ngợi và nói: “Đến khu vực giáp ranh giữa Nhân tộc và ma tộc.”

Thanh Việt vẫn nguyên câu cũ: “Tuỳ cô.”

Ninh Thư nói với Thanh Việt: “Cậu có việc riêng cần làm không? Cậu không phải đi theo ta đâu.”

Thanh Việt bảo: “Ta không có việc gì cần làm, ta muốn hiểu thêm về… thế giới mà cô nói.”

Ninh Thư gật đầu: “Được thôi, ta chỉ sợ cậu bị trì hoãn.”

Ba người rời khỏi nhà Giang Nhạc, Giang Nhạc nhìn ngôi nhà cũ lần cuối rồi theo gót Ninh Thư.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện